Không lâu sau, Lang tốt ập tới cướp lấy tội phạm từ trong tay Sa dân, một vị quan trưởng tiến lên hỏi vài cầu, thủ lĩnh Sa dân trả lời đâu ra đó, nói là thấy Khố Tát thăm dò liền biết có kẻ địch chạy tới, nên tiến lên xem có giúp được gì không, kết quả người Hồi Hột đó đâm dao thẳng tới, còn làm thương một vị huynh đệ.
Lang tốt chỉ nói gã liên kết với kẻ thù bên ngoài đồng tộc, việc này là rất bình thường ở biên giới thảo nguyên. Đối với bọn người Tống Dương cũng chưa sinh nghi, trái lại còn ca ngợi, lập tức bọn chúng đem người Hồi Hột kia lên ngựa và trở về doanh địa, thủ lĩnh Bạch Âm lùi lại phía sau hai bước, cười lớn nói:
- Chúc đại quân kỳ khai đắc thắng, rong ruổi thảo nguyên.
Lang tốt lên tiếng đáp lại lời chúc phúc, mà người Hồi Hột kia bị trọng thương, bị bắt, tính mạng không thể kéo dài cũng lộ ra nụ cười, gã biết lời chúc phúc của Sa dân là nói với gã.
Kỵ binh Khuyển Nhung rời khỏi, đoàn người Tống Dương cũng không liều lĩnh, tạm thời đứng tại chỗ, Tống Dương cúi đầu không nói gì, Sa dân đương nhiên cũng không làm phiền hắn, nhưng cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có Tạ Tư Trạc có thể hiểu được tâm tư của hắn, tới bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Muốn giúp Hồi Hột sao?
Tống Dương gật đầu.
Cho tới nay, Tống Dương tuy vẫn coi "Nhật Xuất ô Phương" là một người họ hàng xa vặn dặm, thường qua lại tin tức, nhưng luận tới giao tình, không được mấy phần quan tâm, càng chưa thể xem là tri kỳ. Nhưng rất rõ ràng, Tống Dương coi nhẹ ý nghĩa của sự "trao đổi hỏa tâm ngọc", trong lòng người Hồi Hột.
Nếu như lúc đầu Đại Khả Hãn chuyển hòa thân Nam Lý lên đầu Tống Dương, là một niềm vui bất ngờ cho hắn, vậy bây giờ báo thù cho hắn càng khiến hắn thêm vài phần cảm động.
Trên đời này, ngoài sự ràng buộc ra, cách đối nhân xử thế của Tống Dương không ngoài tám chữ: tùy tâm tùy tính, có qua có lại.
Bốn chữ đối với mình, bốn chữ đối với người.
Xuyên qua chiến trường đi cảnh báo cho A Hạ, tránh cho nàng trung phục là nhất định phải làm, nhưng chỉ làm như vậy không đủ, Tống Dương còn muốn giúp Hồi Hột đánh thắng trận chiến lớn này
Sau khi đợi Tống Dương gật đầu, Tạ Tư Trạc lại tiếp tục hỏi:
- Đang nghĩ tới Bạch Âm?
Nhật Xuất Đông Phương vì báo thù cho Tống Dương mà xuất chinh thảo nguyên, một khi đã như vậy, Tống Dương sẽ cho nghĩa huynh một trận đại thắng… Hắn nghĩ như vậy, nhưng hai nước đang tiến vào cuộc đại chiến trọng binh, một vị Đại tông sư còn không bằng một nghìn binh càng có lợi ích thực tế, Dựa vào bản thân Tống Dương, việc có thể làm thực rất có hạn, cho nên hắn đem chủ ý đặt lên đầu Bạch Âm.
Tống Dương giang hai tay lên,: Truyện được copy tại
- Ta không làm Thường Xuân Hầu nữa rồi, đại ấn đưa nàng, cái gì cũng bị nàng đoán được, việc này quá tệ ta không làm cách nào.
Người trong lòng bỗng nhiên trêu đùa, khiến Từ Oa Oa cười thất thanh:
- Đừng, cái đó quá nặng nề, thiếp không cầm được, sau này thiếp cũng không đoán nữa.
Cười vài tiếng, Tạ Tư Trạc thu lại nụ cười, tiếp tục nói việc chính:
- Dựa vào Bạch Âm thì không đủ, việc này chàng phải nghĩ cho kỹ, dựa vào tính tình của Bạch Âm và ân huệ của chàng đối với họ, muốn họ xuất chinh đánh một trận có lẽ không khó, nhưng đơn thuần dựa vào hai vạn người, cũng không có tác dụng gì, nói không chừng còn nguy tới tính mạng, được không bằng mất.
Tống Dương nhíu mày, không hiểu rõ lời của Tạ Tư Trạc, nàng lại kiên nhẫn:
- Nói cách nghĩ của chàng trước đi.
Tính toán của hắn giờ rất rõ ràng, tự mình vượt qua trận địa để đến cảnh báo với A Hạ, biết Khuyển Nhung còn có trọng binh mai phục. Nhất định sẽ chuyển công sang thủ, cố gắng kiên trì. Ngoài ra muốn Sa dân tùy tùng trở về doanh địa xin Bạch Âm vương xuất binh tiếp viện. Một chiến dịch lớn như vậy không phải chỉ mấy ngày công kích là có thể xong, nhanh nhất bốn ngày nữa, hai vạn Bạch Âm sẽ ra nhập chiến trường, Bạch Âm lúc đó cũng tương đương với tộc quân A Hạ bây giờ, quấy rối sau lưng địch.
Theo cách nghĩ của hắn, hai đội sẽ giằng co, phía sau đột nhiên chạy tới hai vạn quân địch, đây là việc mà không ai chịu được, tộc quân A Hạ bây giờ có thể khiến biên quân Khuyển Nhung nguy ngập, một tháng sau, Bạch Âm có thể khiến Lang tốt đại loạn, xu thế thắng của Hồi Hột sẽ tăng lên.
Tống Dương cũng không phải dân đen, hắn đã học mấy tháng binh pháp ở Yến Tử Bình.
Tạ Tư Trạc trừng mắt nhìn, xem ra là muốn bác bỏ, cho nên trước khi nói, đôi mắt liếc nhìn Hầu gia, Tống Dương cười:
- Nói đi.
- Bạch Âm cứ coi như là có thể đánh, nhưng nếu quấy rày, bọn họ và tộc quân A Hạ không thể so sánh với nhau.. Không cần hỏi, A Hạ cả đoàn đều là kị binh, hành động rất nhanh, hôm qua vừa đánh tới đó, hôm nay lại tập kích nơi này, đến vô hình, đi vô tung, hành động như gió, đây mới là điều cơ bản. Một trận chiến lớn vậy, chàng nói biên quân Khuyển Nhung thực sự không điều động một đội quân bao vây A Hạ sao? Không phải không điều động được, mà là có điều động thì cũng vô ích. Mọi người đều là kị binh, Lang tốt không đánh nổi nàng ta. Thủ phát cũng là người Hồi Hột có ngựa, chạy rất nhanh, tiết kiệm được thể lực, cho nên một người có thể thành hai người, thậm chí ba người. Nhưng Bạch Âm là quân bộ binh, cho dù tập kích thành công cũng là một cú mua bán, đánh một trận e là không chạy được bao xa, kỵ binh Lang tốt đã đuổi tới.
- Tuy rằng không biết biện pháp cụ thể, nhưng có thể chắc chắn, A Hạ có liên lạc với quân đội bạn ở tiền tuyến, ít nhất có bố trí trước. Nàng ta sẽ không đánh không có mục đích, mục tiêu nàng ta đánh là đã sớm xác định rồi, điều này mới có thể thực sự làm thương hại đến quân địch; nhưng Bạch Âm tới rồi, nhanh chóng nhập chiến, tiền tuyến dài như vậy, họ căn bản không biết đánh tới nơi nào, chỉ có thể chạy tới như gặp may, đợi gặp quân địch thì động thủ, hao phí thể lực không tính, chỉ e không đợi họ tìm thấy quân địch, thì đã bị địch phát hiện rồi.
- Cho dù Bạch Âm chạy nhanh hơn ngựa, cho dù họ nhận được tin của Hồi Hột, biết mục tiêu đang ở đâu vẫn vô dụng. Trận đánh này rất lớn, hai nước không ai dám coi thường, hiện giờ trên bầu trời thảo nguyên bay đầy những con ưng săn, đại quân phía sau thường xuyên điều động, lần lượt tiếp viện cho tiền tuyến. Bạch Âm đến chiến trường, ít nhất cũng mất một tháng lúc đó nơi này không còn là một mảnh đất trống, mà sớm đã biến thành nơi đóng quân của kỵ binh rồi, hai vạn Bạch Âm không đến còn tốt, đến rồi sẽ trở thành món khai vị cho người ta.
Cơ động, liên lạc, thời cơ, ba đạo lý quan trọng đã rõ, Tống Dương cũng nhụt chí rồi, hai ý kiến, binh pháp của Tạ Tư Trạc vẫn giỏi hơn Thường Xuân Hầu rất nhiều.
Lời của Tạ Tư Trạc còn chưa nói xong:
- Chỉ cần chúng ta đưa tin có trọng binh cho Hồi Hột, trận chiến hai nước sẽ nhanh chóng từ đột kích trở thành công kích, người tới ta đi lề mề. Nếu như vậy, trừ ph….
Tạ Tư Trạc nhíu mày, lại phủ nhận luôn cách nghĩ của mình, lắc đầu nói:
- Không có cách nào, phỏng chừng đánh hai ba năm hai bên cũng sẽ bãi binh. Cho dù nói thế nào, chàng đưa tin tình báo tới, đã giúp nghĩa huynh của chàng việc lớn rồi, không kể ông ta vì báo thù cho chàng mà xuất binh.
Kết quả như vậy Tống Dương không cam tâm, truy hỏi Tạ Tư Trạc nói:
- Vừa rồi nàng nói "trừ phi" gì?
Tạ Tư Trạc do dự một lát mới đáp:
- Trừ phi Bạch Âm vương ngồi trên vị trí Sa chủ, tận dụng đại quân Sa dân trợ giúp Hồi Hột đánh Lang tốt.
Hai vạn Bạch Âm tới không làm được gì, nhưng hơn hai mươi vạn chiến sĩ Sa tộc nhập chiến sẽ có hiệu quả thế nào, cho dù trẻ con cũng có thể hiểu. Nhưng nàng lại chuyển:
- Thứ nhất, Bạch Âm vương lại chưa phải là Sa chủ, còn chưa ổn định được đại tộc, làm sao có thể thuyết phục toàn tộc. Thứ hai, hơn trăm năm nay Sa tộc luôn là tâm phúc họa lớn của Khuyển Nhung, bình thường họ ẩn thân trên hoang nguyên, Lang tốt không dám xâm nhập, nhưng bên ngoài hoang nguyên, không cần nói cũng đoán được, Khuyển Nhung hẳn đã chuẩn bị một đội quân chuyển đề phòng Sa dân, đại quân Sa dân hễ có động tĩnh, đội Lang tốt này cũng sẽ hành động, có thể liều được không?
Sau khi đợi Tống Dương gật đầu, Tạ Tư Trạc lại nói:
- Còn thứ ba, không biết chàng có từng nghĩ, nếu Bạch Âm không di chuyển, nếu vẫn ở lại biển hoa, bây giờ đại quân Sa dân đã xuất chinh, Yến Đỉnh muốn họ đi đánh ai?
Tuy không biết mục đích thật của Quốc sư, nhưng có thể chắc chắn, lão khởi động đại quân Sa dân là để đánh Khuyển Nhung.
Do đó, cái thứ ba của Tạ Tư Trạc cũng rõ ràng, Tống Dương xé chiếc mặt nạ, vạch trần thân phận của đệ tử Quốc sư, đại quân Sa dân lặng lẽ phá tan kế hoạch của Quốc sư, bây giờ nếu hắn lại điều động đại quân Sa dân đánh Lang tốt, chẳng phải là đã thành toàn cho Quốc sư sao?
Tạ Tư Trạc chắc chắn, với sự thù hận của Tống Dương và Yến Đỉnh, những việc có lợi cho Yến Đỉnh, hắn chắc chắn sẽ không làm.
Nhưng ngoài dự kiến của Tạ Tư Trạc, đối với cái thứ ba này của nàng, Tống Dương lắc đầu:
- Giả dụ Cảnh Thái và Yến Đỉnh bề ngoài bất dung, ngầm cùng một giuộc. Khi nhất phẩm lôi, chúng ta khiến cho vạn dân bạo động, đốt cháy Yến cung, há chẳng phải giúp hai người họ thực hiện quan hệ thù địch sao, lại chẳng phải giúp họ việc lớn sao? Ta đương nhiên không đi thành toàn cho kẻ địch, nhưng rất nhiều việc phải cùng suy xét. Nhật Xuất Đông Phương vì báo thù cho ta mà xuất chinh thảo nguyên, xin Sa dân giúp đỡ lại làm thỏa mãn tâm nguyện của Quốc sư. Nhưng vì không để Quốc sư đúng tâm nguyện, ta lại không màng gì đến thắng thua của Hồi Hột, mặc kệ sự thắng bại của Nhật Xuất Đông Phương sao? Không thể tính toán như vậy được.
Bất tri bất giác, Tống Dương từ vẻ mặt tới giọng nói đều trở nên trịnh trọng, thở một hơi dài để chuẩn bị nói một bài, một hơi nói ra cách nghĩ trong lòng, không ngờ Tạ Tư Trạc đột nhiên cười một tiếng. Một lát sau, Tạ Tư Trạc cũng hiểu không phải lúc mình cười, vội vàng lấy lại vẻ nghiêm túc, nói với hắn:
- Thiếp đang nghe, chàng tiếp tục đi.
Tống Dương không nói được nữa, hỏi:
- Nàng cười gì?
- Báo thù tùy hứng, báo ân cũng tùy hứng.
Nàng đưa ra đáp án, lại không nhịn được cười.
Tạ Tư Trạc nói không sai, Tống Dương làm việc phần nhiều là theo cảm tính, rất ít khi nhận rõ so đo lợi hại.Một câu để tổng kết lại, sự thao thao bất tuyệt của Tống Dương tự nhiên cũng miễn đi.
- Ngoài ra, ta còn đang nghĩ.
Tống Dương chuyển chủ đề, không nhắc tới cái thứ ba nữa, mà bàn về điều thứ hai,
- Đại quân Sa dân có thể lừa được Khuyển Nhung không? Lén lút tới chiến trường, việc này không liên quan gì tới ta, để Bạch Âm Vương hoặc tướng lĩnh sa dân lo,.ta mặc kệ.
Tạ Tư Trạc ngạc nhiên:
- Đây chẳng phải là không nói lý sao?
Tống Dương giải thích:
- Bình thường chỉ cần là những việc tự ta làm, ta sẽ không phiền đến người khác. Nhưng ta lại không phải độc hành hiệp, khi cần bạn bè giúp ta sẽ nói, về phần có thể đến không, hoặc đến thế nào, toàn bộ đều do người đó làm chủ.
Tạ Tư Trạc vẫn cảm thấy hắn không nói lý, nhưng không có tâm trạng đôi co với hắn, phất tay coi như hắn nói đúng:
- Cho nên còn cái "thứ nhất" nữa.
Tống Dương xoa tay:
- Ta hỏi thử trước.
Nói xong, đứng dậy đi tới chỗ Sa dân, bảo thông dịch hỏi thủ lĩnh hộ vệ Bạch Âm.
- Với uy vọng của Bạch Âm vương bây giờ ở Sa tộc, có hi vọng điều khiển đại quân không?
Thông dịch nhìn Tống Dương, trả lời luôn:
- Không thể.
Tống Dương không cam tâm:
- Không hỏi ngươi, bảo ngươi giúp ta hỏi họ.
Thông dịch cười:
- Không cần hỏi bọn họ, ta rõ hơn họ, đối với đại tộc chúng ta mà nói, Bạch âm chỉ là "nửa người mình", đã phân biệt hai mươi năm rồi, bọn họ vừa mới về vài ngày, muốn suất lĩnh toàn tộc đánh nhau sao? Không thể nào.Dựa vào Bạch Âm vương, quyết định sai khiến đại quân bất động, nếu muốn lãnh binh xuất chinh đợi ông ấy lên làm Sa chủ hãy nói. Ngoài ra, Bạch Âm vương vạch trần Sa chủ giả, thực sự dành được sự tôn kính và kính yêu của đại tộc, nhưng vẫn vì ông ta là "nửa người mình", công lao này cũng phải chiết khấu. Sa chủ giả làm hại toàn tộc, ông ta cũngn là một phần tử của Sa dân, vạch trần bộ mặt thật của tên khôn kiếp đó là việc thuộc về bổn phận. Cho nên công lao của Bạch Âm vương cũng không đủ để ông ta có thể điều binh xuất chinh.
- Nửa người mình đây là…
Tống Dương nghe rồi nhăn mặt:
- Khi đem lại lợi ích cho các người, Bạch Âm vương là người một nhà, hẳn vậy rồi; khi hướng tới các ngươi cần chỗ tốt, ông ta lại thành người ngoài, gì cũng không thể lấy được sao? Đại tộc các ngươi vẫn thật phải tính toán rồi.
Thông dịch càng cười vui:
- Ngươi không nói ta cũng không nghĩ, vẫn là việc vậy, dù sao muốn để đại quân vì Bạch Âm vương đánh nhau là chuyện không thể, ngươi đừng hi vọng nữa. Nhưng…
Nói xong, vẻ mặt thông dịch trở nên nghiêm túc nói:
- Bạch Âm vương không thể, ngươi thì có thể.
Tống Dương sửng sốt:
- Cái gì mà ta có thể?
- Bạch Âm là đồng tộc, vạch trần Sa chủ là thuộc về bổn phận, ngươi là người ngoài, vạch trần Sa chủ đối với Sa dân mà nói.là một ân tình lớn. Tri ân báo đáp không chỉ là nét đẹp của Bạch Âm mà còn là đức hạnh của tất cả Sa dân. Huống hồ ngươi muốn đánh Khuyển Nhung, Sa dân càng cần giúp đỡ.
Đang nói, một việc vốn không thể trở thành có thể, Tống Dương nhất thời không phản ứng lại, ngẩn người rồi mới hỏi tiếp:
- Ý ngươi là đại tộc chắc chắn sẽ giúp ta?
Đợi thông dịch cười gật đầu, Tống Dương mới kiên định lại.
Logic của Sa dân thật khiến hắn không hiểu, công lao của Bạch Âm vương lúc đầu không thể dùng tới, đến bây giờ lại biến thành " người một nhà nên làm, người ngoài thì phải biết tri ân báo đáp"để ghi lên cho hắn. Nhưng Sa dân cụ thể xử thế thế nào thật không còn quan trọng, điều quan trọng là ở sự nhiệt tình, lương thiện, tri ân báo ân của họ. Đối với Tống Dương như vậy là đủ rồi.
Thủ lĩnh hộ vệ Bạch Âm thấy hai người họ nói chuyện rất náo nhiệt, cũng tiếp cận hỏi thông dịch xem hai người họ đang nói gì, sau khi quang quác vài câu bằng tiếng man, thủ lĩnh hộ vệ cũng cười, miệng mấp máy, cố gắng nói với Tống Dương vài câu bằng tiếng hán:
- Vua không được, ngươi được.
Phụ thân của thủ lĩnh hộ vệ năm đó là hộ vệ mà Sa vương Bạch Âm sai hộ vệ cho Tang Thanh, cho nên gã miễn cưỡng cũng nói được vài từ, vừa đủ có thể nói những lời này.
Tuy năm chữ nhưng có thể hiểu, ý của gã giống hệt với ý của thông dịch.
Kể từ đó, sự tình trở nên rõ ràng, Tống Dương lấy ra tấm bản đồ da dê mà "tộc huynh" để lại. Địa hình khu vực quanh đây cùng với chỗ của đội quân A Hạ. Phương hướng đi tới phía trước đều được đánh dấu kĩ, địa hình các khu vực xung quanh và nơi quân A Hạ đóng quân đều được ghi chú trên tấm bản đồ rất tỉ mỉ, chỗ nào là ao, chỗ nào là nước đểu vẽ rất rõ. Tống Dương nhìn kỹ mấy lần, sau khi nhớ đại khái, liền cẩn thận gấp lại cho vào ngực, để tiện có thể xem lúc cần, việc vượt qua trận địa quân địch cũng chỉ có mình hắn làm được. Hắn phụ trách liên lạc với A Hạ, báo với nàng có mai phục phía trước và báo tin tốt là có sự tương trợ của Sa dân.
Dựa theo phỏng chừng của người Hồi Hột kia, tộc quân A Hạ ít nhất phải ba bốn ngày nữa mới đến đây, thời gian coi như là thoải mái, Tống Dương hành động không cần lo lắng. Nhưng hộ vệ và thông dịch bên cạnh đều không thể đi cùng, lúc đó bọn họ lại không giúp được gì, nếu đi lại phải cần Tống Dương chiếu cố,, chỉ thêm phần liên lụy.
Ba nghìn Bạch âm phía sau thì không cần nói nữa.
Sa dân như vậy trở về, quay lại hoang nguyên liên lạc với đại tộc. Lấy danh nghĩa Tống Dương xin điều động đại quân xuất chinh ra chiến trường.
Về phần Tạ Tư Trạc, đương nhiên không thể đi mạo hiểm, Tống Dương vốn định để nàng quay về cùng với Sa dân, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, Tạ Tư Trạc đã lên trước áy náy nói với hắn:
- Rất xin lỗi, thiếp muốn quay về chỗ Sa dân.
Tống Dương giơ tay nhéo lên mặt nàng:
- Là ta phải xin lỗi mới đúng, vốn nói dẫn nàng trở về nhà, không ngờ lại gặp phải chiến tranh.
Tạ Tư Trạc nâng tay, đặt bàn tay Tống Dương lên trán mình, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chàng sai rồi, bây giờ không phải chàng không để thiếp mạo hiểm về, mà là cho dù chàng muốn thiếp cùng chàng xuyên quân trận, thiếp cũng không muốn đi..Tống Dương phải đánh nhau rồi.
- Lần này Sa dân xuất binh là vì báo ân, không liên quan gì đến tranh vị. Bạch Âm vương có thể đánh nhau là việc mọi người đều rõ, chiến sự phần lớn sẽ rơi vào tay ông ta, nếu thật có thể vậy, dựa vào quan hệ của Ban đại nhân với chàng, thiếp có thể vào được lều lớn, thiếp muốn đi xem, muốn học hỏi, nói không chừng còn có thể thử.
Trong ánh mắt và lời nói của Tạ Tư Trạc lặng lẽ sáng ngời, trên đời này ngoài Tống Dương ra, chưa ai từng thấy nàng vì cái gì mà có sự hưng phấn đến từ nội tâm như vậy.
Tống Dương đại khái cũng hiểu, cô bé này muốn đánh nhau.
Tạ Tư Trạc càng nắm tay Tống Dương chặt hơn, nói:
- Đợi đánh xong, thiếp đợi chàng tới đón thiếp về nhà.
Nàng không dặn Tống Dương cẩn thận, chỉ nói đợi hắn về đón.
Sự tình đã định, mọi người không phí lời nữa, hộ vệ Bạch Âm mang tới gang tay bằng lá cây trước, rút ra giấu dưới xe, chuẩn bị ứng với áo cỏ, cẩn thận giúp Tống Dương mặc xong, ngoài mắt ra thì toàn thân không có một khe hở nào, như vậy có tác dụng tránh được sự truy tung của Khố Tát.
Rất nhanh Tống Dương đã mặc xong, sau khi gật đầu chào đồng bạn, dang tay vớiTạ Tư Trạc, Tạ Tư Trạc không kiêng kị ánh mắt của người khác, lao vào ôm lấy Tống Dương, sau khi hai người tách ra, Tống Dương cười một tiếng:
- Đi thôi, mọi người đều bảo trọng.
Nói xong, xoay người định đi, không ngờ một hộ vệ Bạch Âm bỗng nhiên hô lớn, xoay người chạy đến giơ một bàn tay lên phía trước ngăn hắn lại.
Mấy Bạch Âm cùng tiến lên, ba chân bốn cẳng cởi y phục của hắn: Tống Dương ngẩn người:
- Ý gì vậy?
Thủ lĩnh hộ vệ lại quang quác, thông dịch nghe xong, ngạc nhiên cười:
- Áo cỏ để cách dầu, tránh Khố Tát điều tra, vừa rồi ngươi ôm phụ nữ, để lại vết dầu của nàng ta, coi như cái áo đó bỏ đi, phải đổi cái khác.
Tay chân Bạch âm lanh lẹ, đảo mắt nhìn bộ y phục cũ, thủ lĩnh cẩn thận đeo gang tay cầm bộ y phục mới, trừng mắt nhìn Tống Dương:
- Còn ôm không? Muốn ôm thì bây giờ ôm đi, đừng để mặc rồi lại ôm.
Tống Dương cười nhìn từ Oa Oa, người kia ngấn lệ:
- Hay là…..ôm thêm môt cái nữa.
Lang tốt chỉ nói gã liên kết với kẻ thù bên ngoài đồng tộc, việc này là rất bình thường ở biên giới thảo nguyên. Đối với bọn người Tống Dương cũng chưa sinh nghi, trái lại còn ca ngợi, lập tức bọn chúng đem người Hồi Hột kia lên ngựa và trở về doanh địa, thủ lĩnh Bạch Âm lùi lại phía sau hai bước, cười lớn nói:
- Chúc đại quân kỳ khai đắc thắng, rong ruổi thảo nguyên.
Lang tốt lên tiếng đáp lại lời chúc phúc, mà người Hồi Hột kia bị trọng thương, bị bắt, tính mạng không thể kéo dài cũng lộ ra nụ cười, gã biết lời chúc phúc của Sa dân là nói với gã.
Kỵ binh Khuyển Nhung rời khỏi, đoàn người Tống Dương cũng không liều lĩnh, tạm thời đứng tại chỗ, Tống Dương cúi đầu không nói gì, Sa dân đương nhiên cũng không làm phiền hắn, nhưng cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có Tạ Tư Trạc có thể hiểu được tâm tư của hắn, tới bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Muốn giúp Hồi Hột sao?
Tống Dương gật đầu.
Cho tới nay, Tống Dương tuy vẫn coi "Nhật Xuất ô Phương" là một người họ hàng xa vặn dặm, thường qua lại tin tức, nhưng luận tới giao tình, không được mấy phần quan tâm, càng chưa thể xem là tri kỳ. Nhưng rất rõ ràng, Tống Dương coi nhẹ ý nghĩa của sự "trao đổi hỏa tâm ngọc", trong lòng người Hồi Hột.
Nếu như lúc đầu Đại Khả Hãn chuyển hòa thân Nam Lý lên đầu Tống Dương, là một niềm vui bất ngờ cho hắn, vậy bây giờ báo thù cho hắn càng khiến hắn thêm vài phần cảm động.
Trên đời này, ngoài sự ràng buộc ra, cách đối nhân xử thế của Tống Dương không ngoài tám chữ: tùy tâm tùy tính, có qua có lại.
Bốn chữ đối với mình, bốn chữ đối với người.
Xuyên qua chiến trường đi cảnh báo cho A Hạ, tránh cho nàng trung phục là nhất định phải làm, nhưng chỉ làm như vậy không đủ, Tống Dương còn muốn giúp Hồi Hột đánh thắng trận chiến lớn này
Sau khi đợi Tống Dương gật đầu, Tạ Tư Trạc lại tiếp tục hỏi:
- Đang nghĩ tới Bạch Âm?
Nhật Xuất Đông Phương vì báo thù cho Tống Dương mà xuất chinh thảo nguyên, một khi đã như vậy, Tống Dương sẽ cho nghĩa huynh một trận đại thắng… Hắn nghĩ như vậy, nhưng hai nước đang tiến vào cuộc đại chiến trọng binh, một vị Đại tông sư còn không bằng một nghìn binh càng có lợi ích thực tế, Dựa vào bản thân Tống Dương, việc có thể làm thực rất có hạn, cho nên hắn đem chủ ý đặt lên đầu Bạch Âm.
Tống Dương giang hai tay lên,: Truyện được copy tại
- Ta không làm Thường Xuân Hầu nữa rồi, đại ấn đưa nàng, cái gì cũng bị nàng đoán được, việc này quá tệ ta không làm cách nào.
Người trong lòng bỗng nhiên trêu đùa, khiến Từ Oa Oa cười thất thanh:
- Đừng, cái đó quá nặng nề, thiếp không cầm được, sau này thiếp cũng không đoán nữa.
Cười vài tiếng, Tạ Tư Trạc thu lại nụ cười, tiếp tục nói việc chính:
- Dựa vào Bạch Âm thì không đủ, việc này chàng phải nghĩ cho kỹ, dựa vào tính tình của Bạch Âm và ân huệ của chàng đối với họ, muốn họ xuất chinh đánh một trận có lẽ không khó, nhưng đơn thuần dựa vào hai vạn người, cũng không có tác dụng gì, nói không chừng còn nguy tới tính mạng, được không bằng mất.
Tống Dương nhíu mày, không hiểu rõ lời của Tạ Tư Trạc, nàng lại kiên nhẫn:
- Nói cách nghĩ của chàng trước đi.
Tính toán của hắn giờ rất rõ ràng, tự mình vượt qua trận địa để đến cảnh báo với A Hạ, biết Khuyển Nhung còn có trọng binh mai phục. Nhất định sẽ chuyển công sang thủ, cố gắng kiên trì. Ngoài ra muốn Sa dân tùy tùng trở về doanh địa xin Bạch Âm vương xuất binh tiếp viện. Một chiến dịch lớn như vậy không phải chỉ mấy ngày công kích là có thể xong, nhanh nhất bốn ngày nữa, hai vạn Bạch Âm sẽ ra nhập chiến trường, Bạch Âm lúc đó cũng tương đương với tộc quân A Hạ bây giờ, quấy rối sau lưng địch.
Theo cách nghĩ của hắn, hai đội sẽ giằng co, phía sau đột nhiên chạy tới hai vạn quân địch, đây là việc mà không ai chịu được, tộc quân A Hạ bây giờ có thể khiến biên quân Khuyển Nhung nguy ngập, một tháng sau, Bạch Âm có thể khiến Lang tốt đại loạn, xu thế thắng của Hồi Hột sẽ tăng lên.
Tống Dương cũng không phải dân đen, hắn đã học mấy tháng binh pháp ở Yến Tử Bình.
Tạ Tư Trạc trừng mắt nhìn, xem ra là muốn bác bỏ, cho nên trước khi nói, đôi mắt liếc nhìn Hầu gia, Tống Dương cười:
- Nói đi.
- Bạch Âm cứ coi như là có thể đánh, nhưng nếu quấy rày, bọn họ và tộc quân A Hạ không thể so sánh với nhau.. Không cần hỏi, A Hạ cả đoàn đều là kị binh, hành động rất nhanh, hôm qua vừa đánh tới đó, hôm nay lại tập kích nơi này, đến vô hình, đi vô tung, hành động như gió, đây mới là điều cơ bản. Một trận chiến lớn vậy, chàng nói biên quân Khuyển Nhung thực sự không điều động một đội quân bao vây A Hạ sao? Không phải không điều động được, mà là có điều động thì cũng vô ích. Mọi người đều là kị binh, Lang tốt không đánh nổi nàng ta. Thủ phát cũng là người Hồi Hột có ngựa, chạy rất nhanh, tiết kiệm được thể lực, cho nên một người có thể thành hai người, thậm chí ba người. Nhưng Bạch Âm là quân bộ binh, cho dù tập kích thành công cũng là một cú mua bán, đánh một trận e là không chạy được bao xa, kỵ binh Lang tốt đã đuổi tới.
- Tuy rằng không biết biện pháp cụ thể, nhưng có thể chắc chắn, A Hạ có liên lạc với quân đội bạn ở tiền tuyến, ít nhất có bố trí trước. Nàng ta sẽ không đánh không có mục đích, mục tiêu nàng ta đánh là đã sớm xác định rồi, điều này mới có thể thực sự làm thương hại đến quân địch; nhưng Bạch Âm tới rồi, nhanh chóng nhập chiến, tiền tuyến dài như vậy, họ căn bản không biết đánh tới nơi nào, chỉ có thể chạy tới như gặp may, đợi gặp quân địch thì động thủ, hao phí thể lực không tính, chỉ e không đợi họ tìm thấy quân địch, thì đã bị địch phát hiện rồi.
- Cho dù Bạch Âm chạy nhanh hơn ngựa, cho dù họ nhận được tin của Hồi Hột, biết mục tiêu đang ở đâu vẫn vô dụng. Trận đánh này rất lớn, hai nước không ai dám coi thường, hiện giờ trên bầu trời thảo nguyên bay đầy những con ưng săn, đại quân phía sau thường xuyên điều động, lần lượt tiếp viện cho tiền tuyến. Bạch Âm đến chiến trường, ít nhất cũng mất một tháng lúc đó nơi này không còn là một mảnh đất trống, mà sớm đã biến thành nơi đóng quân của kỵ binh rồi, hai vạn Bạch Âm không đến còn tốt, đến rồi sẽ trở thành món khai vị cho người ta.
Cơ động, liên lạc, thời cơ, ba đạo lý quan trọng đã rõ, Tống Dương cũng nhụt chí rồi, hai ý kiến, binh pháp của Tạ Tư Trạc vẫn giỏi hơn Thường Xuân Hầu rất nhiều.
Lời của Tạ Tư Trạc còn chưa nói xong:
- Chỉ cần chúng ta đưa tin có trọng binh cho Hồi Hột, trận chiến hai nước sẽ nhanh chóng từ đột kích trở thành công kích, người tới ta đi lề mề. Nếu như vậy, trừ ph….
Tạ Tư Trạc nhíu mày, lại phủ nhận luôn cách nghĩ của mình, lắc đầu nói:
- Không có cách nào, phỏng chừng đánh hai ba năm hai bên cũng sẽ bãi binh. Cho dù nói thế nào, chàng đưa tin tình báo tới, đã giúp nghĩa huynh của chàng việc lớn rồi, không kể ông ta vì báo thù cho chàng mà xuất binh.
Kết quả như vậy Tống Dương không cam tâm, truy hỏi Tạ Tư Trạc nói:
- Vừa rồi nàng nói "trừ phi" gì?
Tạ Tư Trạc do dự một lát mới đáp:
- Trừ phi Bạch Âm vương ngồi trên vị trí Sa chủ, tận dụng đại quân Sa dân trợ giúp Hồi Hột đánh Lang tốt.
Hai vạn Bạch Âm tới không làm được gì, nhưng hơn hai mươi vạn chiến sĩ Sa tộc nhập chiến sẽ có hiệu quả thế nào, cho dù trẻ con cũng có thể hiểu. Nhưng nàng lại chuyển:
- Thứ nhất, Bạch Âm vương lại chưa phải là Sa chủ, còn chưa ổn định được đại tộc, làm sao có thể thuyết phục toàn tộc. Thứ hai, hơn trăm năm nay Sa tộc luôn là tâm phúc họa lớn của Khuyển Nhung, bình thường họ ẩn thân trên hoang nguyên, Lang tốt không dám xâm nhập, nhưng bên ngoài hoang nguyên, không cần nói cũng đoán được, Khuyển Nhung hẳn đã chuẩn bị một đội quân chuyển đề phòng Sa dân, đại quân Sa dân hễ có động tĩnh, đội Lang tốt này cũng sẽ hành động, có thể liều được không?
Sau khi đợi Tống Dương gật đầu, Tạ Tư Trạc lại nói:
- Còn thứ ba, không biết chàng có từng nghĩ, nếu Bạch Âm không di chuyển, nếu vẫn ở lại biển hoa, bây giờ đại quân Sa dân đã xuất chinh, Yến Đỉnh muốn họ đi đánh ai?
Tuy không biết mục đích thật của Quốc sư, nhưng có thể chắc chắn, lão khởi động đại quân Sa dân là để đánh Khuyển Nhung.
Do đó, cái thứ ba của Tạ Tư Trạc cũng rõ ràng, Tống Dương xé chiếc mặt nạ, vạch trần thân phận của đệ tử Quốc sư, đại quân Sa dân lặng lẽ phá tan kế hoạch của Quốc sư, bây giờ nếu hắn lại điều động đại quân Sa dân đánh Lang tốt, chẳng phải là đã thành toàn cho Quốc sư sao?
Tạ Tư Trạc chắc chắn, với sự thù hận của Tống Dương và Yến Đỉnh, những việc có lợi cho Yến Đỉnh, hắn chắc chắn sẽ không làm.
Nhưng ngoài dự kiến của Tạ Tư Trạc, đối với cái thứ ba này của nàng, Tống Dương lắc đầu:
- Giả dụ Cảnh Thái và Yến Đỉnh bề ngoài bất dung, ngầm cùng một giuộc. Khi nhất phẩm lôi, chúng ta khiến cho vạn dân bạo động, đốt cháy Yến cung, há chẳng phải giúp hai người họ thực hiện quan hệ thù địch sao, lại chẳng phải giúp họ việc lớn sao? Ta đương nhiên không đi thành toàn cho kẻ địch, nhưng rất nhiều việc phải cùng suy xét. Nhật Xuất Đông Phương vì báo thù cho ta mà xuất chinh thảo nguyên, xin Sa dân giúp đỡ lại làm thỏa mãn tâm nguyện của Quốc sư. Nhưng vì không để Quốc sư đúng tâm nguyện, ta lại không màng gì đến thắng thua của Hồi Hột, mặc kệ sự thắng bại của Nhật Xuất Đông Phương sao? Không thể tính toán như vậy được.
Bất tri bất giác, Tống Dương từ vẻ mặt tới giọng nói đều trở nên trịnh trọng, thở một hơi dài để chuẩn bị nói một bài, một hơi nói ra cách nghĩ trong lòng, không ngờ Tạ Tư Trạc đột nhiên cười một tiếng. Một lát sau, Tạ Tư Trạc cũng hiểu không phải lúc mình cười, vội vàng lấy lại vẻ nghiêm túc, nói với hắn:
- Thiếp đang nghe, chàng tiếp tục đi.
Tống Dương không nói được nữa, hỏi:
- Nàng cười gì?
- Báo thù tùy hứng, báo ân cũng tùy hứng.
Nàng đưa ra đáp án, lại không nhịn được cười.
Tạ Tư Trạc nói không sai, Tống Dương làm việc phần nhiều là theo cảm tính, rất ít khi nhận rõ so đo lợi hại.Một câu để tổng kết lại, sự thao thao bất tuyệt của Tống Dương tự nhiên cũng miễn đi.
- Ngoài ra, ta còn đang nghĩ.
Tống Dương chuyển chủ đề, không nhắc tới cái thứ ba nữa, mà bàn về điều thứ hai,
- Đại quân Sa dân có thể lừa được Khuyển Nhung không? Lén lút tới chiến trường, việc này không liên quan gì tới ta, để Bạch Âm Vương hoặc tướng lĩnh sa dân lo,.ta mặc kệ.
Tạ Tư Trạc ngạc nhiên:
- Đây chẳng phải là không nói lý sao?
Tống Dương giải thích:
- Bình thường chỉ cần là những việc tự ta làm, ta sẽ không phiền đến người khác. Nhưng ta lại không phải độc hành hiệp, khi cần bạn bè giúp ta sẽ nói, về phần có thể đến không, hoặc đến thế nào, toàn bộ đều do người đó làm chủ.
Tạ Tư Trạc vẫn cảm thấy hắn không nói lý, nhưng không có tâm trạng đôi co với hắn, phất tay coi như hắn nói đúng:
- Cho nên còn cái "thứ nhất" nữa.
Tống Dương xoa tay:
- Ta hỏi thử trước.
Nói xong, đứng dậy đi tới chỗ Sa dân, bảo thông dịch hỏi thủ lĩnh hộ vệ Bạch Âm.
- Với uy vọng của Bạch Âm vương bây giờ ở Sa tộc, có hi vọng điều khiển đại quân không?
Thông dịch nhìn Tống Dương, trả lời luôn:
- Không thể.
Tống Dương không cam tâm:
- Không hỏi ngươi, bảo ngươi giúp ta hỏi họ.
Thông dịch cười:
- Không cần hỏi bọn họ, ta rõ hơn họ, đối với đại tộc chúng ta mà nói, Bạch âm chỉ là "nửa người mình", đã phân biệt hai mươi năm rồi, bọn họ vừa mới về vài ngày, muốn suất lĩnh toàn tộc đánh nhau sao? Không thể nào.Dựa vào Bạch Âm vương, quyết định sai khiến đại quân bất động, nếu muốn lãnh binh xuất chinh đợi ông ấy lên làm Sa chủ hãy nói. Ngoài ra, Bạch Âm vương vạch trần Sa chủ giả, thực sự dành được sự tôn kính và kính yêu của đại tộc, nhưng vẫn vì ông ta là "nửa người mình", công lao này cũng phải chiết khấu. Sa chủ giả làm hại toàn tộc, ông ta cũngn là một phần tử của Sa dân, vạch trần bộ mặt thật của tên khôn kiếp đó là việc thuộc về bổn phận. Cho nên công lao của Bạch Âm vương cũng không đủ để ông ta có thể điều binh xuất chinh.
- Nửa người mình đây là…
Tống Dương nghe rồi nhăn mặt:
- Khi đem lại lợi ích cho các người, Bạch Âm vương là người một nhà, hẳn vậy rồi; khi hướng tới các ngươi cần chỗ tốt, ông ta lại thành người ngoài, gì cũng không thể lấy được sao? Đại tộc các ngươi vẫn thật phải tính toán rồi.
Thông dịch càng cười vui:
- Ngươi không nói ta cũng không nghĩ, vẫn là việc vậy, dù sao muốn để đại quân vì Bạch Âm vương đánh nhau là chuyện không thể, ngươi đừng hi vọng nữa. Nhưng…
Nói xong, vẻ mặt thông dịch trở nên nghiêm túc nói:
- Bạch Âm vương không thể, ngươi thì có thể.
Tống Dương sửng sốt:
- Cái gì mà ta có thể?
- Bạch Âm là đồng tộc, vạch trần Sa chủ là thuộc về bổn phận, ngươi là người ngoài, vạch trần Sa chủ đối với Sa dân mà nói.là một ân tình lớn. Tri ân báo đáp không chỉ là nét đẹp của Bạch Âm mà còn là đức hạnh của tất cả Sa dân. Huống hồ ngươi muốn đánh Khuyển Nhung, Sa dân càng cần giúp đỡ.
Đang nói, một việc vốn không thể trở thành có thể, Tống Dương nhất thời không phản ứng lại, ngẩn người rồi mới hỏi tiếp:
- Ý ngươi là đại tộc chắc chắn sẽ giúp ta?
Đợi thông dịch cười gật đầu, Tống Dương mới kiên định lại.
Logic của Sa dân thật khiến hắn không hiểu, công lao của Bạch Âm vương lúc đầu không thể dùng tới, đến bây giờ lại biến thành " người một nhà nên làm, người ngoài thì phải biết tri ân báo đáp"để ghi lên cho hắn. Nhưng Sa dân cụ thể xử thế thế nào thật không còn quan trọng, điều quan trọng là ở sự nhiệt tình, lương thiện, tri ân báo ân của họ. Đối với Tống Dương như vậy là đủ rồi.
Thủ lĩnh hộ vệ Bạch Âm thấy hai người họ nói chuyện rất náo nhiệt, cũng tiếp cận hỏi thông dịch xem hai người họ đang nói gì, sau khi quang quác vài câu bằng tiếng man, thủ lĩnh hộ vệ cũng cười, miệng mấp máy, cố gắng nói với Tống Dương vài câu bằng tiếng hán:
- Vua không được, ngươi được.
Phụ thân của thủ lĩnh hộ vệ năm đó là hộ vệ mà Sa vương Bạch Âm sai hộ vệ cho Tang Thanh, cho nên gã miễn cưỡng cũng nói được vài từ, vừa đủ có thể nói những lời này.
Tuy năm chữ nhưng có thể hiểu, ý của gã giống hệt với ý của thông dịch.
Kể từ đó, sự tình trở nên rõ ràng, Tống Dương lấy ra tấm bản đồ da dê mà "tộc huynh" để lại. Địa hình khu vực quanh đây cùng với chỗ của đội quân A Hạ. Phương hướng đi tới phía trước đều được đánh dấu kĩ, địa hình các khu vực xung quanh và nơi quân A Hạ đóng quân đều được ghi chú trên tấm bản đồ rất tỉ mỉ, chỗ nào là ao, chỗ nào là nước đểu vẽ rất rõ. Tống Dương nhìn kỹ mấy lần, sau khi nhớ đại khái, liền cẩn thận gấp lại cho vào ngực, để tiện có thể xem lúc cần, việc vượt qua trận địa quân địch cũng chỉ có mình hắn làm được. Hắn phụ trách liên lạc với A Hạ, báo với nàng có mai phục phía trước và báo tin tốt là có sự tương trợ của Sa dân.
Dựa theo phỏng chừng của người Hồi Hột kia, tộc quân A Hạ ít nhất phải ba bốn ngày nữa mới đến đây, thời gian coi như là thoải mái, Tống Dương hành động không cần lo lắng. Nhưng hộ vệ và thông dịch bên cạnh đều không thể đi cùng, lúc đó bọn họ lại không giúp được gì, nếu đi lại phải cần Tống Dương chiếu cố,, chỉ thêm phần liên lụy.
Ba nghìn Bạch âm phía sau thì không cần nói nữa.
Sa dân như vậy trở về, quay lại hoang nguyên liên lạc với đại tộc. Lấy danh nghĩa Tống Dương xin điều động đại quân xuất chinh ra chiến trường.
Về phần Tạ Tư Trạc, đương nhiên không thể đi mạo hiểm, Tống Dương vốn định để nàng quay về cùng với Sa dân, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, Tạ Tư Trạc đã lên trước áy náy nói với hắn:
- Rất xin lỗi, thiếp muốn quay về chỗ Sa dân.
Tống Dương giơ tay nhéo lên mặt nàng:
- Là ta phải xin lỗi mới đúng, vốn nói dẫn nàng trở về nhà, không ngờ lại gặp phải chiến tranh.
Tạ Tư Trạc nâng tay, đặt bàn tay Tống Dương lên trán mình, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chàng sai rồi, bây giờ không phải chàng không để thiếp mạo hiểm về, mà là cho dù chàng muốn thiếp cùng chàng xuyên quân trận, thiếp cũng không muốn đi..Tống Dương phải đánh nhau rồi.
- Lần này Sa dân xuất binh là vì báo ân, không liên quan gì đến tranh vị. Bạch Âm vương có thể đánh nhau là việc mọi người đều rõ, chiến sự phần lớn sẽ rơi vào tay ông ta, nếu thật có thể vậy, dựa vào quan hệ của Ban đại nhân với chàng, thiếp có thể vào được lều lớn, thiếp muốn đi xem, muốn học hỏi, nói không chừng còn có thể thử.
Trong ánh mắt và lời nói của Tạ Tư Trạc lặng lẽ sáng ngời, trên đời này ngoài Tống Dương ra, chưa ai từng thấy nàng vì cái gì mà có sự hưng phấn đến từ nội tâm như vậy.
Tống Dương đại khái cũng hiểu, cô bé này muốn đánh nhau.
Tạ Tư Trạc càng nắm tay Tống Dương chặt hơn, nói:
- Đợi đánh xong, thiếp đợi chàng tới đón thiếp về nhà.
Nàng không dặn Tống Dương cẩn thận, chỉ nói đợi hắn về đón.
Sự tình đã định, mọi người không phí lời nữa, hộ vệ Bạch Âm mang tới gang tay bằng lá cây trước, rút ra giấu dưới xe, chuẩn bị ứng với áo cỏ, cẩn thận giúp Tống Dương mặc xong, ngoài mắt ra thì toàn thân không có một khe hở nào, như vậy có tác dụng tránh được sự truy tung của Khố Tát.
Rất nhanh Tống Dương đã mặc xong, sau khi gật đầu chào đồng bạn, dang tay vớiTạ Tư Trạc, Tạ Tư Trạc không kiêng kị ánh mắt của người khác, lao vào ôm lấy Tống Dương, sau khi hai người tách ra, Tống Dương cười một tiếng:
- Đi thôi, mọi người đều bảo trọng.
Nói xong, xoay người định đi, không ngờ một hộ vệ Bạch Âm bỗng nhiên hô lớn, xoay người chạy đến giơ một bàn tay lên phía trước ngăn hắn lại.
Mấy Bạch Âm cùng tiến lên, ba chân bốn cẳng cởi y phục của hắn: Tống Dương ngẩn người:
- Ý gì vậy?
Thủ lĩnh hộ vệ lại quang quác, thông dịch nghe xong, ngạc nhiên cười:
- Áo cỏ để cách dầu, tránh Khố Tát điều tra, vừa rồi ngươi ôm phụ nữ, để lại vết dầu của nàng ta, coi như cái áo đó bỏ đi, phải đổi cái khác.
Tay chân Bạch âm lanh lẹ, đảo mắt nhìn bộ y phục cũ, thủ lĩnh cẩn thận đeo gang tay cầm bộ y phục mới, trừng mắt nhìn Tống Dương:
- Còn ôm không? Muốn ôm thì bây giờ ôm đi, đừng để mặc rồi lại ôm.
Tống Dương cười nhìn từ Oa Oa, người kia ngấn lệ:
- Hay là…..ôm thêm môt cái nữa.