Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 358: Đứng … nghiêm

Vào lúc giữa trưa, Phiên quân hiện thân, kỵ binh của địch vô cùng đông đảo, nhưng các đội vũ trang hung mãnh từ phong ấp vẫn chưa thấy lộ diện, từ Hồi Hột vệ đến Thiền Dạ Xoa không thấy một ai, hung điểu càng không biết đi đâu mất rồi, nơi đầu thành chuẩn bị cho trận chiến đều là quân giữ thành bản địa Thanh Dương và binh mã Nam Lý từng đóng giữ nơi phong ấp.
Đám Thường Xuân Hầu đứng lặng nơi thành lầu, mấy vị quý nhân đều yên lặng không lên tiếng, hoàn toàn không có ý truyền lệnh, chỉ trơ mắt nhìn kẻ địch xung phong. Tống Dương vững vàng ổn định nhưng tướng giữ đầu thành đợi không nổi nữa, đưa mắt nhìn trộm Thái Thú đang đứng phía sau Hầu gia, trong ánh mắt đầy ý trưng cầu, người sau hiểu ý gật đầu với gã một cái.
Tướng giữ thành lập tức lớn tiếng truyền lệnh: xe nỏ, máy bắn đá nạp đạn, tất cả lính bắn cung bước vào vị trí… Tiếng hô của tướng giữ thành không thể nói là không vang vọng, nhưng tiếng vó ngựa, tiếng la, tiếng tù và của mười vạn kỵ binh phía trước khiến toàn bộ trời đất đều bị đảo lộn một phen, hiệu lệnh của gã nơi đầu thành, binh sĩ vốn không nghe được, tất cả mọi người đều không động đậy, chỉ nắm thật chặt binh khí trong tay, ngơ ngác nhìn về phía tiền phương.
Tướng giữ thành liên tục hô vài tiếng, cũng chỉ có thân binh ở gần nhất bên cạnh nghe được, mười mấy người lập tức tản đi, đi đến nơi cao hơn làm tín hiệu cờ, miễn cưỡng đem mệnh lệnh truyền xuống, đầu thành lúc này mới hoạt động, lúc đầu còn có không ít người bị đại thế của kẻ địch làm cho khiếp sợ, không chú ý đến cờ lệnh, phải dựa vào đội trưởng nhắc lại hay nhờ đồng bạn bên cạnh nhắc nhở mới hiểu ra quân lệnh đã được hạ; mà một phương diện khác, lại có không ít binh đao phủ vốn không nên hành động thì lại nhìn lầm cờ lệnh cũng theo lính bắn cung mà chạy, nhất thời đầu thành loạn thành một đống.
Dưới thành, vạn mã lao tới, sát khí ngất trời; trên thành, binh sĩ tán loạn, vạn phần lúng túng. Cao thấp về thế công thủ của hai bên lập tức đã được phán ra.
Mắt thấy thủ hạ của mình sắc mặt như thế, vẻ mặt Lưu Thái Thú bất lực… cũng chỉ là bất lực thôi, hoàn toàn không có ý tức giận, ghét hận, càng không có ý trách tội, suy bụng ta ra bụng người, nhìn trận thế hung mãnh của kẻ địch, bản thân mình làm Thái Thú cũng kinh hoảng không dứt, huống chi là binh lính bình thường, rất nhanh đã phải trực tiếp liều mạng với hổ sói? Rất may, trong lúc liếc mắt nhìn trộm, Lưu Hậu nhìn ra đám Tống Dương, công chúa hoàn toàn không có ý trách cứ gì.
Cũng là bởi vì "liếc mắt nhìn trộm", Lưu Hậu phát giác rằng khi đối mặt với đại quân Thổ Phiên quy mô như vậy, khí thế như vậy mà Thường Xuân Hầu mặt không đổi sắc, hoàn toàn không có gì khác thường.
Có thể có được sự dũng cảm và điềm đạm như vậy, Lưu Hậu không khỏi hâm phục, trong lúc lòng vô cùng kinh hoảng nhưng trong đầu lại bất giác xuất hiện một ý niệm mà bản thân Thái Thú đại nhân cũng cảm thấy vô vị: chả trách hắn có thể cưới được con gái của Trấn Tây Vương, hơn nữa còn là hai người.
Dường như nhận ra ánh mắt của Thái Thú, Tống Dương quay đầu nhìn về hướng Lưu Hậu, gật đầu với ông đồng thời cười với ông một cái, nụ cười giống như năm đó khi hắn ở trên đài tuyển hiền của Thanh Dương, thoải mái, thiện lương, rạng rỡ tràn đầy ánh mặt trời.
"Khoảng không" trong mắt càng lúc càng ít, chỉ vì đoàn quân địch lớn càng ngày càng xông đến gần, giống như sóng dữ từ cuối chân trời cuồn cuộn mà tới, binh sĩ phụ trách điều khiển xe nỏ và máy bắn đá trên đầu thành đã hoàn thành công tác chuẩn bị, cắn chặt răng, gắt gao nhìn thẳng vào kẻ thù, họ đã được mệnh lệnh, chỉ cần đối phương tiến vào tầm bắn sẽ lập tức bắn ngay, không cần tiếp tục đợi quân lệnh.
Cờ lệnh nơi đầu thành lại tiếp tục phấp phới, sau khi đứng vào vị trí, các cung thủ lấy mũi tên đặt vào dây cung, chỉ là bắt đầu chuẩn bị, tạm thời vẫn chưa cần kéo dây cung, kẻ địch còn chưa tiến vào tầm bắn của xe nỏ, tất nhiên càng cách xa cung tên hơn, bây giờ vẫn chưa đến lúc giương cung, nhưng không biết là ai, có lẽ vì trong lòng quá căng thẳng, lòng bàn tay nắm lấy cung sớm đã ướt đẫm mồ hôi, vừa nhìn thấy cờ lệnh lay động, cầm tên lên liền trực tiếp giương cung bắn ngay, cũng có một ít cung thủ thấy đồng bạn bắn tên, liền không nghĩ gì cả giương cung bắn theo ngay, thưa thớt mấy chục mũi tên hướng về trước mà bắn ra, cong cong vẹo vẹo cắm lên mặt đất, giống như một lời châm chọc đối với quân giữ thành Thanh Dương.
Lưu Thái Thú có tốt tính hơn cũng không thể kìm được nữa, lập tức liền muốn ra lệnh bắt người để xử theo luật nhưng Tống Dương xua tay với ông:
- Quân mới vào chiến, khó tránh kinh hoảng, chính là nhất thời trượt tay thôi, cũng không gây ra hậu quả gì, cho một cơ hội đi, đợi sau khi kẻ thù rút đi rồi mới giáo huấn bọn họ vài câu là được rồi.
Âm thanh của Tống Dương không cao, nhưng mỗi chữ hắn nói đều vững vàng lọt vào tai của Lưu Hậu. Hầu gia mở miệng, Thái Thú tất nhiên nghe theo, nhưng đối với Lưu Hậu mà nói, điểm quan trọng không còn là các cung thủ đó, ông đang suy nghĩ lời của Tống Dương: đợi sau khi kẻ địch rút đi… kẻ địch sẽ lui? Bọn chúng không ném bình ngói dầu hỏa nữa sao?
Lúc này, A Nan Kim Mã được thủ hạ đặt trên cáng tre, theo sau Tống Dương bỗng nhiên dùng sức vung tay một cái, lấy cờ lệnh đang đặt trên người ném lên cao, còn không đợi cờ nhỏ rơi xuống, đám đông Thạch Đầu Lão đã không biết từ đầu xuất hiện, túm năm tụm bảy, mang theo những cái trống lớn tập kết lộn xộn phía trong cửa thành, sau một lát, trống lớn đã được bố trí xong, Thạch Đầu Lão cùng nhau ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Kim Mã nơi đầu thành, đợi lão lại ra hiệu lệnh.
Kim Mã không để các huynh đệ đợi thêm nữa, vung tay ném ra một cái cờ nhỏ, Thạch Đầu Lão thấy hiệu lệnh liền hoan hô một tiếng, bọn chúng không đi lấy dùi trống mà trực tiếp lấy vũ khí giết người của mình: chùy tay nặng trịch, sau đó liền vung cánh tay lên… đánh trống.
Trống lớn cỡ mặt cối xay đá, không biết được bọc bằng da gì, mặt trống đen tuyền.
Tay chùy nặng nề, lại cộng thêm sức mạnh từ cánh tay Thạch Đầu Lão, cho dù là một quan tài gỗ lim thượng hạng cũng lập tức bị đập nát, nhưng trống lớn không hề bị tổn hại, theo cái đập của chùy tay, tiếng trống vang vọng kinh người.
Thạch Đầu Lão không tổ chức, không kỉ luật, nhưng bọn chúng ai ai cũng là một tay trống thượng hạng, cứ mười người vây quanh một mặt trống lớn, trái phải tổng cộng hơn trăm mặt trống, đưa mắt nhìn qua chỉ thấy một đám Man tử cao to lưng gù chuyển động cánh tay như gió, tay chùy màu vàng vung lên mặt trống, tiếng trống đùng đùng cũng theo đó mà vang lên ngất trời!
Man tộc trong núi mỗi tộc đều có tài nghệ âm nhạc riêng, trong đó trống nặng của Thạch Đầu Lão đáng gọi là kiệt xuất. Bản lĩnh này của họ đến Tống Dương cũng chưa được biết.
Trong tiếng gầm đáng sợ của mười vạn thiết kỵ, bên Thanh Dương bất luận là hô quát hay là thổi kèn, tất cả âm thanh đều bị át đi, không cách nào có công dụng truyền đi, duy nhất tiếng trống lúc này của Thạch Đầu Lão nổi lên, không những không bị thanh thế của kẻ địch che lấp mà ngược lại, càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh, chỉ qua giây lát đã vững vàng chống lại tiếng vang của kẻ thù.
Nhịp trống dồn dập nhưng không hề loạn, tiết tấu dữ dội làm lộ phong cách cổ xưa mà chỉ có tộc Man trong núi mới có, nghe có vẻ hơi quái dị, nhưng nhiều hơn nữa là nặng… tiếng trống rất nặng.
Vốn ồn ào đến không thể ồn hơn, trong trời đất gần như rửa trôi tất cả thính lực này, rốt cuộc cũng vang lên âm thanh của mình, dường như có một hồi tranh đấu, cũng là một sự chứng minh: minh chứng cho việc chúng ta vẫn còn, Thanh Dương vẫn còn.
Tâm lý cho phép, lúc tiếng trống oanh đãng dâng cao, át đi tiếng vó ngựa hung hăng của địch, từ quân đóng giữ trên đầu thành đến bá tánh trong thành, sự sợ hãi trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan, dần dần bình tĩnh lại.
Tiếng trống rung trời, Phiên binh còn chưa thắng được. Trận đánh này, vẫn còn có thể đánh được!
Vẫn khẩn trương như cũ, nhưng sợ hãi không còn, vì vậy, sự xung phong của kẻ địch trong mắt quân đóng giữ nơi đầu thành đã biến đổi rồi, trở nên đẹp mắt hơn rồi. Bình tĩnh mà xem xét, cảnh tượng mười vạn thiết kỵ xung phong, vó ngựa rầm rầm, khí thế thật sự vô biên, đời người trăm năm khó thấy một lần.
Mọi người đều đang đứng xem người Thổ Phiên lao tới từ bên ngoài, không ai phát hiện từ lúc Thạch Đầu Lão nổi trống lên, Tống Dương đã bắt đầu chậm rãi hít hơi… Một hơi được hít vào thong thả mà kéo dài, hoàn toàn vượt ra ngoài cực hạn của người bình thường, ước chừng đã hít vào được gần thời gian một chén trà, đồng thời ánh mắt của Tống Dương cũng nhìn chằm chằm vào Kim Mã.
A Nan Kim Mã thì gắt gao nhìn thẳng vào kỵ binh Thổ Phiên, hai mày nhíu lại, năm ngón tay phải không ngừng di chuyển, không biết đang tính toán cái gì, cuối cùng, chính vào lúc Tống Dương gần hít xong khẩu khí này, năm ngón tay của Kim Mã dang ra để ra hiệu cho hắn.
Tống Dương lập tức mở miệng gào to:
- Đứng… nghiêm!
Sau đó, ma quái lộng hành rồi.
Tống Dương rống to một tiếng, đám Thổ Phiên trong tầm mắt, toàn bộ mười vạn Thổ Phiên, lập tức cùng lúc thắng lại dây cương, cùng lúc đứng lại tại chỗ, không còn tiếp tục tiến lên nửa bước, mọi thứ đều đến quá đột ngột, bọn chúng đột nhiên dừng tấn công, trong nháy mắt, mọi người trong thành hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, gần như không phân biệt rõ tiếng rống lớn của Tống Dương, rốt cuộc là khiến quân địch phụng mệnh hay là khiến thời gian dừng lại.

Người Thổ Phiên hung ác dã man, nhưng bọn chúng cũng không ngốc, tất nhiên sẽ không lao đến để dùng thân xác máu thịt mà đập tan tường thành, lần xung phong này là truyền thống của bọn chúng, chỉ là một cách hư trương thanh thế, làm ra vẻ ta đây thôi. Bọn chúng sẽ không xông thẳng vào tầm bắn của quân giữ thành để mà chịu chết, Thổ Phiên và Nam Lý kề nhau trăm năm, trận lớn trận nhỏ đánh qua không biết bao nhiêu lần, vô cùng hiểu rõ về quân giới cỡ lớn của Nam Lý, lần thứ nhất dương oai chỉ xông đến sát tầm bắn của máy bắn đá tốt nhất sẽ dừng lại, vừa đúng vị trí mà quân giữ thành không thể đánh tới.
Nhưng cùng một đạo lý, Phiên tử hiểu Nam Lý, các tướng Nam Lý thì làm sao không hiểu bọn chúng, sự hư trương thanh thế của tiên khiển Thổ Phiên sớm đã nằm trong dự liệu của A Nan Kim Mã, việc không đem chân tướng báo cho quân đóng giữ thành Thanh Dương cũng là ý đồ của Kim Mã đại bá: binh mới còn non trẻ, cũng phải được cảm nhận bầu không khí một chút, ngửi thử mùi máu tanh. Về những mặt khác, cũng là sắp xếp ổn thỏa từ trước, lúc nãy Kim Mã chính là đang tính toán thời khắc dừng bước của Phiên tử, lúc cảm thấy gần đến thì đưa ra tín hiệu cho Tống Dương, Tống Dương lập tức quát to khiến bọn chúng "đứng nghiêm".
Thời gian tính toán vừa khớp, tiếc là Đàm đồ tử không có mặt, nếu không lập tức sẽ có thể biên ra một cuốn sách thú vị: Thường Xuân Hầu nơi đầu thành Thanh Dương, hai chữ làm dừng mười vạn binh…
"Đứng nghiêm" không tồn tại trong kiếp này, nhà Hán trung thổ vốn không có từ này, nhưng hai chữ đi liền với nhau vô cùng đơn giản cũng vô cùng rõ ràng, gần như chỉ cần là người thì sẽ có thể hiểu được ý của nó là: đứng cho thật yên.
Đại quân Thổ Phiên bây giờ chính là đang đứng thật yên.
Phiên tử xâm lược Nam Lý đã được một khoảng thời gian rồi, đa số đều hiểu Tống Dương hô cái gì, bọn chúng trước đó chưa nghĩ tới, lúc này càng có chút nghĩ không thông, sự dừng bước trong kế hoạch sao lại biến thành "theo hiệu lệnh của kẻ địch mà dừng", nhất thời cũng có chút bực tức, căm hận, dẫn đến phản ứng dừng bước, đồng thời tiếng rống "giết" cũng trở nên không còn đồng thanh, mất hết thanh thế.
Không thể không nói là, tu vi của Tống Dương đột nhiên tăng mạnh, nội kình của long tước chuyển hòa nhập vào tiếng rống của hắn, mặc dù khẩu hiệu hô ra có chút kì lạ, nhưng âm thanh không chỉ truyền khắp bốn phương, khiến mỗi người đều nghe thấy rõ ràng, mà khí thế hống hách ẩn chứa trong đó cũng lan rộng khắp trời đất, thật sự có một phần hương vị "bá vương thét lệnh, không theo phải chết".
Một tiếng rống, tất cả mọi người trên đầu thành tây của Thanh Dương đều bật cười.
Bản thân Tống Dương cười rạng rỡ hơn ai hết, trong lòng thoải mái đến mức không cách nào thoải mái hơn nữa, rất có cảm giác "một tiếng như sét đánh, đẩy lùi trăm vạn binh", trận trước hắn còn trải nghiệm một lần Triệu Tử Long, lần này lại đóng vai Trương Dực Đức, quyển Tam Quốc đã xem ở kiếp trước thật không uổng công.
Ngoài ra, một chuyện đáng để nhắc đến nữa là Tống Dương hướng ra ngoài thành mà hống to, quân đóng giữ trên đầu thành đều biết hắn không phải đang truyền lệnh cho mình, nhưng đám Thạch Đầu Lão đang đánh trống ở dưới thành không hiểu ý, bỗng nhiên nghe được khẩu lệnh, bọn chúng nhận ra tiếng của Tống Dương, cũng đã được Kim Mã dặn dò nhiều lần, biết phải nghe theo mệnh lệnh của người này, nghe tiếng lập tức thả tay xuống, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm lên đầu thành.
Tống Dương cũng không bận tâm đến thân phận Hầu gia, siết chặt tay khom người, hướng về mọi người liên tục cúi chào. Nhất thời trên đầu thành có chút hỗn loạn, Hầu gia cúi chào ai cũng không dám nhận, ai ai cùng đều đáp lễ với hắn, đến hai tầng hoàng đế Lý Đại tiên sinh cũng cười lớn mà cúi chào lại hắn một cái.
"Bị đứng nghiêm" rồi, Phiên tử kinh ngạc, rất nhanh trong quân lại vang lên tiếng tù và, đại quân quay người chậm rãi rút lui, sau khi toàn bộ quân đoàn rời xa hai dặm, quân lệnh đột nhiên thay đổi, kỵ binh Phiên tử lại quay đầu trở lại!
So với lần trước hoàn toàn không có khác biệt, khí thế người Thổ Phiên hùng hổ, bắt đầu lần xung phong thứ hai, quân đóng giữ Thanh Dương bây giờ hoàn toàn không sợ nữa, trên mặt ít nhiều cũng có chút vui vẻ, bất giác nhìn về phía Tống Dương, mong chờ hắn có thể lại diễn lại màn hay vừa rồi, nhưng Tống Dương sớm đã được sự dặn dò của Kim Mã, biết kẻ địch lần này đến để làm gì, vẻ mặt trịnh trọng, lập tức truyền lệnh, âm thanh vang vọng và trang nghiêm:
- Xe nỏ, máy bắn đá thấy đến gần bắn ngay, một phát là được, sau khi bắn, tất cả mọi người che chắn, bốn phía tường thành cùng tuân theo mệnh lệnh này không được sai sót!
Âm thanh với dứt, tín hiệu cờ lệnh lập tức giương cao, rất nhanh toàn bộ quân đóng giữ thành Thanh Dương đều nhận được lệnh.
Lần xung phong thứ hai vẫn là dương oai, Phiên quân sẽ không sang sông, phá cửa, bám thành, nhưng bọn chúng sẽ xông đến gần hơn, không chỉ xe nỏ và máy bắn đá, bọn chúng sẽ một mạch xông thẳng vào tầm bắn của cung tên…
Các binh sĩ còn chưa biết chuyện gì, nhưng cứ nghe theo lệnh thì sẽ không thể nào sai, đợi sau khi kẻ địch xông đến gần, đầu thành liền phát động xe nỏ, máy bắn đá một lần, đánh vào trận địch nhưng cũng không nhìn thấy có hiệu quả gì, giống như mấy khối đá nhỏ ném vào biển hồ, nháy mắt đã biến mất không còn thấy nữa. Quân đóng giữ Thanh Dương cũng không bắn thêm, từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều nhanh chóng xông đến tường thành, sau lưng dựa sát vào tường thành, đồng thời cuộn mình lại, cái gọi là "che chắn" chính là như vậy, A Nan Kim Mã cười mắng một tiếng:
- Đám nhóc thỏ đế, đánh trận không thấy linh hoạt, "che chắn" thì học được có quy tắc như vậy.
Nói xong, tự mình cũng cuộn vòng trở lại cáng, cùng thủ hạ, hộ vệ đi "che chắn".
Gần đúng lúc mọi người vừa chuẩn bị xong, trận thế xung phong của Phiên tử đột nhiên biến đổi, từ xung phong lộn xộn biến thành một vòng vây bao lấy Thanh Dương, lập tức trong tai các quân đóng giữ nơi đầu thành đột nhiên vang lên một tiếng "vù".
Giống như có mấy chục con ruồi bọ cùng lúc chạy vào tai; âm thanh rất nặng nề cũng rất hỗn loạn, khiến đầu óc người ta không tránh khỏi bị choáng. Các binh sĩ không biết tiếng vang quái lạ rốt cuộc từ đâu đến, nhưng trong thành có những tướng lĩnh có kiến thức thì nghe thấy rõ ràng, loại âm thanh này chỉ có thể có một lai lịch: vạn người giương cung, vạn cung kéo căng dây cung, tiếng "vù" của vạn dây cung khi cùng rung lên!
Không chỉ là vạn cung, mà là trường cung trong tay mỗi kỵ binh Thổ Phiên.
Sau khi tiếng "vù" qua đi thì chính là tiếng gió. Mấy vạn tiếng xuyên thủng không trung cùng hội tụ nhau mà đến, bén nhọn liền trở thành nặng nề, sát ý liền biến thành sát khí, lúc này nếu có thể nhớ lại tiếng "vù" lúc nãy thì sẽ lập tức hiểu ra: tiếng vọng lúc nãy rõ ràng là tiếng cười của Diêm La trong mừng rỡ nhưng không muốn mất đi sự kiêu ngạo, cho nên đành bịt chặt miệng mà buông tiếng cười.
Sắc trời lúc giữa trưa đột nhiên ảm đạm! Gần mười vạn mũi tên, hội tụ thành một đám mây lớn đen nghịt, từ trong tay kỵ binh Thổ Phiên theo gió mà cuộn đến, lao thẳng đến đầu thành Thanh Dương.

back top