Biên cảnh, giữa bình nguyên vắng lặng trải dài rộng bốn trăm dặm vây lấy ngọn Thần lĩnh rõ ràng liên quân dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên hiện tại quân đội Khuyển Nhung không cách nào thủ, tương lai liên quân cũng sẽ gặp phải vấn đề tương tự, chỉ cần Khuyển Nhung dốc toàn quân xuống, bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn quân từ phía tây ra, quấy nhiễu khu liên quân chiếm đóng.
Ngón tay A Hạ chỉ vào những ngọn núi trên bản đồ, chậm rãi nói:
- Đại Khả Hãn muốn củng cố thành quả chiến thắng, Sa dân muốn sống yên ổn thái bình, phải đem ngọn núi Thần lĩnh này đánh hạ, đem Thần Lĩnh đánh ra biên cảnh, nơi trọng binh đóng quân, dựa vào thế núi vững chắc mà thủ làm pháo đài, đem đám lang tốt phong tỏa phía đông, có như thế mới có thể một trận dẹp gọn được.
Đạo lý rất đơn giản, mỗi người ở đây đều hiểu, sau khi đánh qua biên cảnh khoảng đất biên giới hiện tại chiếm được nhưng chiếm không được lâu, về sau giữ được rất khó khăn, bất kể như thế nào cũng phải đánh hạ được Thần lĩnh.
- Một trận đánh không ổn.
Nhật Xuất Đông Phương nói tiếp:
- Hướng đông của Thần lĩnh chính là thảo nguyên, là điểm yết hầu trọng yếu, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tay. Tuy nhiên tây tuyến đánh phá, lang tử thương vong thê thảm và nghiêm trọng, hiện tại binh mã Khuyển Nhung tập kết đến Thần Lĩnh cũng không nhiều, liên quân hai nhà chúng ta sĩ khí tràn đập, hiệp dũng tiến công lúc này thật là thời điểm tốt, thực lực bên trong, cũng không thể giúp đỡ, cũng không thể buông tay phải.
Tuy là ác chiến, nhưng vẫn nắm chắc thắng lợi.
Gần đến lúc đi Đại Khả Hãn liền nói với Sa dân:
- Sauk hi bắt được Thần Lĩnh binh sĩ của ta sẽ trú tại hùng quan, dùng tính mạng đảm bảo không để lang tử tây tiến thêm một bước, vì Sa tộc huynh đệ bảo vệ một góc trời bình yên.
Nói xong Đại Khả Hãn cười với Âm Vương, ngữ điệu chân thành:
- Trước kia Sa tộc sống trong điều kiện gian khổ lại trải qua một hồi đại chiến như vậy, cần có một thời gian tu dưỡng thật tốt, dân tộc Hồi Hột đương nhiên toàn lực tương trợ, một ngày kia hai nhà chúng ta lại liên kết đông tiến, đem đám lang tử kia quét sạch khỏi trời Trung Thổ.
Tiếp đó thần tử Hồi Hột nói chi tiết hơn, ý tứ của Đại Khả Hãn càng được trình bày rành mạch: việc cảnh giới Thần Lĩnh, toàn bộ sẽ do dân tộc Hồi Hột gánh vác, hiện tại đánh vào trong biên giới sẽ cấp cho Sa dân một mảnh đất, ở đó bọn họ tự sinh sống với nhau, cụ thể về đó là chỗ nào, lãnh thổ tới đâu đều có thể thương lượng thật tốt, trên cơ bản chỉ cần Bạch Âm Vương yêu cầu không quá phận, dân tộc Hồi Hột đều có thể trực tiếp đồng ý.
Mà sau đó Sa dân vẫn sống tản mạn như trước hay lập thành quốc gia, người Hồi Hột cũng không can thiệp, mặc kệ thế nào hai tộc vẫn là liên minh an hem. Text được lấy tại
Cho tự do, giúp tu dưỡng, và lại còn chịu trách nhiệm bảo hộ, Nhật Xuất Đông Phương đưa ra những hứa hẹn khiến Sa dân không còn lời nào để nói, chỉ có một tấm lòng tràn đầy cảm kích.
Hữu thừa tướng Ban đại nhân ngồi một bên thờ ơ, nhưng lão nhân ngẫu nhiên nhìn vào trong mắt Đại Khả Hãn, lặng yên mang theo vài phần khen ngợi, đưa ra một tương lai sau trận chiến, là cho Sa dân một sự chuẩn bị; lại hứa hẹn sau khi cuộc chiến kết thúc, cấp cho Bạch Âm Vương một liều thuốc an thần, trước sau hai cách nói đều rất hợp… Vị Đại Khả Hãn này về sau có thể trở thành một vị minh quân, một vị vua mưu trí tài lược kiệt xuất hay không rất khó nói, nhưng Ban đại nhân có thể khẳng định, người này thực có vài phần thông mình tài trí.
Vật cản trước mắt không phải bình thường, sau này thuận lý thành chương sẽ cẩn thận nhờ đôi bên phối hợp hiệp đồng như thế nào, đánh một trận thật tốt, nhưng khiến đám người Nhật Xuất Đông Phương, A Hạ không ngờ tới chính là Tạ Tư Trạc đi lên phía trước, nói rất rõ ràng:
- Cầu Đại Khả Hãn triệt binh Khuyển Nhung.
Nhật Xuất Đông Phương còn tưởng chính mình nghe nhầm:
- Nàng lặp lại lần nữa?
- Cầu xin Đại Khả Hãn triệt binh Khuyển Nhung.
Sự thật Tạ Tư Trạc nói ra, ngay cả một chữ lặp lại cũng không sai.
Tất cả mọi người Hồi Hột bao gồm cả A Hạ đều nhíu mày … Mặc dù dân tộc Hồi Hột và Khuyển Nhung đấu đá hơn trăm năm nay, trải qua bao cuộc chiến tranh binh đao nhưng chưa bao giờ thực sự chấm dứt, giống như đại thắng lần này hiếm thấy khiến mọi người đều hứng trí bừng bừng. Thời điểm đang chuẩn bị một một trận quét sạch lang tốt, giờ Tạ Tư Trạc lại nói đừng đánh.
Nhật Xuất Đông Phương bình tĩnh, đưa mắt nhìn Bạch Âm Vương thống soái Sa tộc. Người sau hiểu ý người trước, mở miệng đáp lại:
- Tạ tiểu thư đã bàn bạc cùng ta việc này, quyết định của nàng trên dưới Sa dân đều nghe theo.
- Ta đã cẩn thận tính qua, nhanh thì bốn mươi ngày, chậm là sáu mươi ngày, nhất định có thể bắt được Thần Lĩnh…
Đại Khả Hãn quay lại nhìn Tạ Tư Trạc:
- Chiến sự thảo nguyên nhiều nhất sẽ kéo dài hai tháng, đến lúc đó binh sĩ đại mạc có thể thẳng tiến nam hạ, tấn công Phiên cẩu giải vây cho Nam Lý. Nam Lý hẳn có thể chịu đựng được.
Tạ Tư Trạc xem như là người của Tống Dương, đương nhiên muốn giúp đỡ Nam Lý, ngóng trông dân tộc Hồi Hột có thể quay đầu đối phó với Thổ Phiên, mượn thế hóa giải áp lực cho Nam Lý. Nhật Xuất Đông Phương tuy không ủng hộ đề xuất của Tạ Tư Trạc, nhưng đối với ý tưởng của nàng cũng có thể lý giải được. Nói tới đây, Đại Khả Hãn cười cười:
- Lại nói, ngươi có nghĩ tới hay không, ta muốn đánh hạ Thần Lĩnh, cũng bởi có thể thuận lợi xuất binh đánh vào Thổ Phiên.
Không lâu trước đó Đại Khả Hãn tự hủy thần điện, lúc này mới có được lý do tấn công Khuyển Nhung, một trận đại chiến lâp tức bùng nổ, biện pháp sử dụng xem như không tồi. Tuy nhiên dân tộc Hồi Hột cũng có người thông minh, sớm đã có người hoài nghi sự việc này liệu thủ phạm có đúng do Lang tốt gây ra hay không. Chỉ vì muốn tiến hành chiến sự thuận lợi, tạm thời không ai bàn thêm về điều này nữa.
Dù sao đều là thần tử của Hồi Hột, mọi người đều ngóng trông dân tộc Hồi Hột có thể càng mạnh càng tốt, chỉ cần trận này thắng lợi có thể củng cố vững chắc vị trí, về sau đương nhiên không ai đi tìm cái chết mà truy cứu lại việc này.
Mặt khác dũng sĩ đại mạc đông chinh Khuyển Nhung, một trận đánh với quy mô lớn, ngay cả dân tộc Hồi Hột mấy năm nay tu dưỡng không tồi, quốc gia giàu mạnh quân đội hùng cường, đại chiến sinh ra những tiêu hao ảnh hưởng không nhỏ tới quốc nội, buông tha cuộc chiến trên thảo nguyên sắp đạt thành kết quả, lập tức quay đầu tiến vào cuộc chiến khác, không tiến vào công kích Thổ Phiên. Làm thế này Đại Khả Hãn không cách nào nói rõ được với thần dân của mình.
Trừ phi chiến sự Khuyển Nhung thực sự nói là tạm dừng, vả lại giành được kết quả thắng lợi huy hoàng, nếu không đại mạc xuất binh Thổ Phiên thật sự rất khó khăn.
Lời của Nhật Xuất Đông Phương chưa giải thích được rõ ràng, nhưng thật sự chỉ là một câu nói, đối với người bên ngoài không dễ giải thích, đủ thấy anh ta không coi Tạ Tư Trạc là người ngoài.
Tạ Tư Trạc trước tiên gật đầu nhưng lập tức lại lắc đầu:
- Đạo lý của Đại Khả Hãn ta đều nghĩ đến, tuy nhiên… vẫn là cầu xin dân tộc Hồi Hột bãi binh.
Phải chăng Đại Khả Hãn không bị nàng làm nổi giận, anh ta vẫn mỉm cười:
- Vậy theo đạo lý của nàng vì sao ta phải bãi binh?
- Bác Kết Đại Lạt Ma chết bất đắc kỳ tử trên thần điện, Đại Yến và Thổ Phiên chính là người một nhà.
Tạ Tư Trạc trực tiếp đưa ra đáp án… Việc Tống Dương nghĩ đến Tạ Tư Trạc cũng sớm đã nghĩ tới. Nhưng Nhật Xuất Đông Phương có thể không hiểu được Yến Quốc sư và Yến đế thực sự quan hệ như thế nào, cùng Lạt Ma Tây Vực, Thiền Vu thảo nguyên cũng giống nhau, chỉ nói tới Phật chủ Đại Yến và Hoàng đế thật ra bọn họ tuy hai mà một cùng là thứ quan trọng nhất tồn tại song song với nhau. Cân não thế nào cũng đừng mơ tưởng nhìn ra được sự kiện mạch lạc, lúc này bị ngôn từ của Tạ Tư Trạc làm cho kinh sợ, Đại Khả Hãn âm thanh trầm thấp giọng điệu thật thà:
- Sự tình cực kỳ quan trọng, không thể ăn nói lung tung, trừ phi trên tay ngươi có căn cứ xác thực khiến cho ta tin được.
- Chứng cứ không có.
Tạ Tư Trạc lắc đầu:
- Nhưng ta có đạo lý để ngươi phải tin phục.
Nói tới đây nàng tạm thời im lặng, ánh mắt phiêu phiêu đảo qua nhìn khắp đám người Hồi Hột đi theo đến doanh địa Sa dân này.
Nhật Xuất Đông Phương hiểu được suy nghĩ của nàng, xua tay nói:
- Nói thẳng không vấn đề gì, có thể cùng ta đến đây đều là người thân, huynh đệ của ta. Tống Dương cũng có thể xem là huynh đệ của bọn họ.
Mọi người lại ngồi xuống, liền đó Tạ Tư Trạc vẻ mặt trầm ổn, ngữ điệu rõ ràng kể lại từ trận lạo dịch ở Hồng thành đến lần cứu nguy Đàm Quy Đức, lần lượt nàng đem mối quan hệ của Yến Đỉnh và Cảnh Thái nói ra; theo đó lại phân tích sự kiện phát sinh ở Trung Thổ trước và sau cái chết bất đắc kỳ tử của Đại Lạt Ma, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận Thổ Phiên và Đại Yến lần này đã thực sự bắt tay nhau rồi.
Tựa như trước kia Tống Dương nói với Tiểu Bộ:
- Ta không sợ dài dòng, chỉ cần có thể đem mọi việc nói rõ ràng là tốt rồi.
Hiện tại Tạ Tư Trạc cũng chính là như thế.
Sau khi nàng im lặng, những người Hồi Hột mỗi người một vẻ mặt kích động, đạo lý của Tạ Tư Trạc đã đưa ra, không thể cãi lại, bọn họ không thể không tin.
Tuy rằng rất khiếp sợ, võ sĩ mỹ nhân A Hạ của dân tộc Hồi Hột cũng có chút nghi hoặc: Thổ Phiên và Đại Yến cấu kết với nhau, vậy có liên quan gì mà không cho Hồi Hột tấn công Thần Lĩnh.
Bạch phu nhân tiếp nước, Tạ Tư Trạc nói khô cả cổ họng uống vào vài ngụm nước cũng không vội vàng giải thích vì sao Đại Hãn phải lui binh, mà từ câu chuyện vừa rồi chuyển đề tài, từ việc đại sự Trung Thổ chuyển lên người Sa dân:
- Trước khi Tống Dương và Bạch Âm trở về, Sa dân đại tộc đã bị quốc sư khống chế, lúc ấy bọn họ đang chuẩn bị xuất binh, dụng ý của Yến Đỉnh cũng không khó đoán.
Yến Đỉnh trước tiên ám sát Bác Kết, thu phục Thổ Phiên vì cầu ngày sau cao nguyên được yên ổn, đem phản quân Thổ Phiên và Đại Lạt Ma thống nhất thành đội quân tinh nhuệ đều lừa tới Đại Yến, tuy rằng hết thảy sớm có mưu tính kỹ càng, nhưng Quỷ binh nhập cảnh vẫn khiến biên cương phía tây của Đại Yến rung chuyển một trận tử, mà đối với các nước láng giếng khác như Khuyển Nhung mà nói, đó là một cơ hội chiếm tiện nghi cực tốt, nếu lang tốt thừa cơ nam hạ giáp công, Đại Yến ít nhiều đã có tổn thất, đây đương nhiên là điều quốc sư không muốn nhìn thấy, cho nên lão ta vận dụng triệu lượng vàng, mua chuộc một trăm ngàn binh lính Khuyển Nhung đi đánh dân tộc Hồi Hột.
Tuy rằng chỉ điều đi một trăm ngàn binh đối với Khuyển Nhung hoàn toàn không ảnh hưởng gì, lang tốt vẫn thừa sức đi nam hạ xâm chiếm Đại Yến, cho nên Yến Đỉnh tiếp tục " khởi động đại quân Sa tộc".
Tuy rằng mục đích bất đồng, nhưng Tống Dương mời Sa dân xuất binh tương trợ Đại Khả Hãn đạt kết quả, đúng như Quốc sư mong muốn, lang tử nơi biên quan gắt gao bám trụ cuộc chiến, không rảnh rỗi đi xâm nhập phía nam Đại Yến.
Nhật Xuất Đông Phương gây chiến vì huynh đệ báo thù, Tống Dương phát động Sa tộc tham chiến trợ giúp nghĩa huynh, tất cả đều là giúp đỡ cho Quốc sư, hơn nữa còn là đại ân với lão ta. Nếu tiến thêm một bước nhìn lại, Đại mạc, Sa dân và thảo nguyên hiệu quả ba hướng đánh vào so với mong muốn của Yến Đỉnh xem ra còn tốt hơn một chút: Giai đoạn thứ nhất có thể khiến cuộc chiến Khuyển Nhung thất bại thê thảm, lang tử đang chuẩn bị cuộc quyết chiến của Thần Lĩnh.
Trong kế sách của Quốc sư, mặc dù có sự hỗ trợ của Sa dân, dân tộc Hồi Hột và Khuyển Nhung vẫn phải giằng co rất lâu, dù sao cũng là Khuyển Nhung động thủ trước, dân tộc Hồi Hột chưa chuẩn bị tinh thần nên lâm vào thế bị động, sau đó chiến sự từ tốn rơi vào thế cục hòa, đôi bên giằng co thật lâu tiêu hao sức lực. Dựa theo khoảng thời gian này Thổ Phiên và Đại Yến tiếp tục tăng mạnh củng cố về lực… Nhưng không ngờ tới dân tộc Hồi Hột sẽ là người động thủ trước, ngược lại còn đánh cho Khuyển Nhung một trận trở tay không kịp, mà chiến lực của Sa tộc cũng nằm ngoài sức tưởng tượng, hai bên cùng đánh xuống sạch sẽ khiến lang tử bị thiệt hại nặng nề… tây tuyến bại vong, trọng binh đánh mất Thần Lĩnh, hiện giờ bên trong hư không, trên thảo nguyên ác lang suy yếu đi nhiều. Việc này đối với Yến Đỉnh, đối với Cảnh Thái, đối với Đại Yến sao không phải là một cơ hội lớn cực tốt.
Bạch tiên sinh kịp thời chen vào, khách khí vài câu mới đi vào chủ đề chính, nói với Nhật Xuất Đông Phương:
- Phần lớn quân tinh nhuệ đi theo ta tới thảo nguyên đều là "tin binh", vì Đại Khả Hãn mà dốc sức, tuy nhiên đối với việc theo dõi Yến Cảnh chúng ta… ồ, chúng ta cũng không dám buông lỏng, mấy ngày hôm trước vừa mới được tin báo, Yến đang ở biên cương phía bắc lặng lẽ điều vận binh mã, không cần nghĩ cũng biết Cảnh Thái đang chuẩn bị đánh lang tốt.
A Hạ rốt cuộc không chịu nổi, ho khan một tiếng, mở miệng hỏi:
- Yến động binh đối với thảo nguyên, lang tử hai mặt bị địch giáp công, đối với chúng ta chẳng phải chuyện tốt hay sao?
Tuy nhiên lúc này, không đợi Tạ Tư Trạc mở miệng giải thích, Đại Khả Hãn lắc đầu, sự tình nói đến bây giờ, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Tạ Tư Trạc rồi.
Việc trước mắt nhìn thoáng qua, hẳn là hùng ưng muốn đem lang đói nuốt sống, mãnh hổ Trung nguyên xuất ra nanh vuốt, cũng chuẩn bị cắn lấy một miếng thịt của lang tốt. Tình hình như vậy ở trung nguyên trong lịch sử hơn trăm năm qua, bốn tòa cường quốc vốn nhìn đã quen mắt, không có gì lấy làm kỳ lạ, vì hùng ưng, chẳng những không thể chia thức ăn cho lão hổ, ngược lại còn vỗ tay đến hoan nghênh, dù sao lão hổ ăn cũng là miếng thịt hùng ưng không dùng đến, nhưng bởi vì lão hổ cũng đánh lang tốt, thắng lợi hùng ưng giành được càng nhiều hơn… Nhưng lần này không giống vậy, Đại Yến và Thổ Phiên đã liên kết thành một mối, nước Yến như ngày hôm nay đã còn là lão hổ, nó đã trở thành quái vật khổng lồ của trung thổ, từ thân thể đến sức lực đều là quái thú đáng sợ vượt xa hùng ưng.
Hiện tại nếu liên quân còn đi tấn công Thần lĩnh, tiếp tục đả thương Khuyển Nhung, vậy thật sự đã giúp đỡ cho Quốc sư và Cảnh thái, giúp bọn họ việc lớn rồi.
Chuyện này nói đến tận cùng, nếu dân tộc Hồi Hột, Đại Yến hai nhà thực sự chia đều thảo nguyên, dân tộc Hồi Hột cũng cách con đường diệt tộc không còn xa…
Từ khi bắt đầu tới giờ, Tạ Tư Trạc thanh âm vẫn bình tĩnh, khó thấy được sóng gợn lên trong ngữ khí của nàng:
- Ta xin Đại Khả Hãn triệt binh, nhưng một trận đánh Thần Lĩnh, bên ngoài vẫn phải tiếp tục đánh xuống, gần nhất Sa tộc sẽ hành quân, bày ra tư thế công kích Thần Lĩnh, trong mắt kẻ thù chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn, lại không thấy được quân đội thực sự của chúng ta.
Nhật Xuất Đông Phương vốn không ngốc, sau khi hiểu rõ được tiền căn hậu quả, tâm tư càng thêm lung lay, gật đầu tiếp lời:
- Binh sĩ dưới trướng của ta sẽ lặng lẽ về nước, lang tử và Đại Yến không biết quân ta đã rút lui, còn tưởng rằng sắp đánh chiếm Thần Lĩnh…
Lang tử không sao cả, mấu chốt chính là Đại Yến, không thể để Yến quốc biết chúng ta đã lui quân không đánh.
Tạ Tư Trạc thản nhiên tiếp lời;
- Cho nên Cảnh Thái vẫn tiếp tục huy binh bắc tiến, phỏng chừng sau khi xuất binh còn sai người truyền thư cho Đại Khả Hãn, thương thảo việc hai nước phía Tây – Bắc giáp công tiến đánh, hợp mưu chia cắt thảo nguyên.
Đại Khả Hãn bật cười một tiếng:
- Ta có thể nghĩ không được lý do cự tuyệt, đương nhiên vô cùng cao hứng đáp ứng ý kiến này.
- Bởi vậy, Khuyển Nhung và Đại Yến ắt sẽ có một trận đại chiến, Đại Yến có chuẩn bị mà tới, Khuyển Nhung còn phải bận tâm về Thần Lĩnh, lúc mới xông trận lang tử sẽ rất bị động, tuy nhiên không quan hệ gì, đến lúc đó cát bụi của chúng ta tan hết, đồng thời Sa dân cũng rút quân về, Khuyển Nhung sẽ cực kỳ vui mừng khi phát hiện biên cương phía tây đã không còn áp lực. Lang Vương Thiền Vu có thể dốc toàn lực tập trung đối phó Yến binh.
Nói xong, Tạ Tư Trạc nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười, vừa mềm mại lại vừa lẳng lơ yêu kiều.
Nhật Xuất Đông Phương uống một ngụm nước, lại tiếp tục nói;
- Binh sĩ của ta rút về nước cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì, lại tiếp tục điều động, nam hạ đánh Thổ Phiên! Cũng không biết Nam Lý bên đó…
Ban đại nhân mở miệng, mấp máy đôi môi khô quắt, chậm rãi đáp:
- Cơ hội duy nhất cho Nam Lý phá Thổ Phiên là Đại Khả Hãn xuất binh, Hồ Nhận Hiếu không thể không nhìn ra điểm quan trọng này, ngày dân tộc Hồi Hột huy quân đánh Thổ PHiên, chính là ngày Nam Lý tập kết toàn lực phẩn công chống lại Phiên cẩu. Đây là điều quan trọng nhất Đại Khả Hãn có thể yên tâm.
Đối với * cuộc xâm lược của Thổ Phiên, Nam Lý luôn ra sức chống cự, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc phản công. Cảnh vệ Hoàng thành, trọng binh ải bắc đều chưa từng được dùng đến, quân mã đây đó vẫn có giá trị phòng thủ, đơn giản không sử dụng bọn họ, mà quan trọng hơn Nam Lý bởi Nam Lý chưa nhìn thấy cơ hội phá địch, nhìn không ra được cơ hội liều lĩnh.
Nhật Xuất Đông Phương gật đầu, bỗng nhiên chuyển hướng đề tài, hỏi Tạ Tư Trạc:
- Việc này đều là tự nàng nghĩ được sao?
Vấn đề này không nói rõ được, nhưng cũng không khó giải thích.
Liên quân bên này đem Khuyển Nhung đánh cho càng thảm, Cảnh Thái càng vui vẻ, cái này giống như liên quân đang giúp Cảnh Thái giết hại lang tốt, trong lúc dân tộc Hồi Hột không sợ hãi chiếm lại càng nhiều thuận lợi, từ thảo nguyên đoạt được phần lớn lãnh thổ Đại Yến cũng không để ý… Bọn họ đánh tới biên giới, tổn thương vẫn chỉ là binh sĩ, và khi đánh chết hết lang tốt, tiêu hao thật lớn lực lượng binh sĩ của mình, dân tộc Hồi Hột sẽ đối mặt với mãnh thú.
Cao nguyên Thổ Phiên đã bị Đại Yến sát nhập vào bản đồ, trở thành đế quốc hùng mạnh nhất của trung thổ bấy giờ, nó mới chính là đại họa lớn nhất của dân tộc Hồi Hột. Nhật Xuất Đông Phương muốn bảo vệ đất nước mình, bảo vệ cơ nghiệp tổ tông để lại nhất định phải tìm được biện pháp phá tan mưu đồ này. May mắn chính là Yến quốc vừa đem Thổ Phiên nắm lấy chưa thể phòng thủ chặt chẽ, nếu không Thổ Phiên cũng không vì tiêu giảm áp lực bên trong mà đi đánh Nam Lý. Tuy nhiên đã lưu lại cho dân tộc Hồi Hột thời gian không nhiều, đồ ngốc cũng hiểu được, đợi càng lâu Cảnh Thái và Yến Đỉnh đối với việc khống chế Thổ Phiên càng ổn định, dân tộc Hồi Hột thế nào cũng phải dựa vào thời điểm áp lực bên trong của Thổ Phiên vẫn còn để tấn công vào, đem cao nguyên này đánh thật mạnh, quấy phá điên đảo, biện pháp trực tiếp nhất cũng như mạnh mẽ nhất là: Thổ Phiên trở thành con dao nhỏ của Hoàng đế Yến, vậy thừa dịp chiếc chuôi dao này chưa được chắc chắn hãy đánh gãy nó luôn đi.
Ngón tay A Hạ chỉ vào những ngọn núi trên bản đồ, chậm rãi nói:
- Đại Khả Hãn muốn củng cố thành quả chiến thắng, Sa dân muốn sống yên ổn thái bình, phải đem ngọn núi Thần lĩnh này đánh hạ, đem Thần Lĩnh đánh ra biên cảnh, nơi trọng binh đóng quân, dựa vào thế núi vững chắc mà thủ làm pháo đài, đem đám lang tốt phong tỏa phía đông, có như thế mới có thể một trận dẹp gọn được.
Đạo lý rất đơn giản, mỗi người ở đây đều hiểu, sau khi đánh qua biên cảnh khoảng đất biên giới hiện tại chiếm được nhưng chiếm không được lâu, về sau giữ được rất khó khăn, bất kể như thế nào cũng phải đánh hạ được Thần lĩnh.
- Một trận đánh không ổn.
Nhật Xuất Đông Phương nói tiếp:
- Hướng đông của Thần lĩnh chính là thảo nguyên, là điểm yết hầu trọng yếu, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tay. Tuy nhiên tây tuyến đánh phá, lang tử thương vong thê thảm và nghiêm trọng, hiện tại binh mã Khuyển Nhung tập kết đến Thần Lĩnh cũng không nhiều, liên quân hai nhà chúng ta sĩ khí tràn đập, hiệp dũng tiến công lúc này thật là thời điểm tốt, thực lực bên trong, cũng không thể giúp đỡ, cũng không thể buông tay phải.
Tuy là ác chiến, nhưng vẫn nắm chắc thắng lợi.
Gần đến lúc đi Đại Khả Hãn liền nói với Sa dân:
- Sauk hi bắt được Thần Lĩnh binh sĩ của ta sẽ trú tại hùng quan, dùng tính mạng đảm bảo không để lang tử tây tiến thêm một bước, vì Sa tộc huynh đệ bảo vệ một góc trời bình yên.
Nói xong Đại Khả Hãn cười với Âm Vương, ngữ điệu chân thành:
- Trước kia Sa tộc sống trong điều kiện gian khổ lại trải qua một hồi đại chiến như vậy, cần có một thời gian tu dưỡng thật tốt, dân tộc Hồi Hột đương nhiên toàn lực tương trợ, một ngày kia hai nhà chúng ta lại liên kết đông tiến, đem đám lang tử kia quét sạch khỏi trời Trung Thổ.
Tiếp đó thần tử Hồi Hột nói chi tiết hơn, ý tứ của Đại Khả Hãn càng được trình bày rành mạch: việc cảnh giới Thần Lĩnh, toàn bộ sẽ do dân tộc Hồi Hột gánh vác, hiện tại đánh vào trong biên giới sẽ cấp cho Sa dân một mảnh đất, ở đó bọn họ tự sinh sống với nhau, cụ thể về đó là chỗ nào, lãnh thổ tới đâu đều có thể thương lượng thật tốt, trên cơ bản chỉ cần Bạch Âm Vương yêu cầu không quá phận, dân tộc Hồi Hột đều có thể trực tiếp đồng ý.
Mà sau đó Sa dân vẫn sống tản mạn như trước hay lập thành quốc gia, người Hồi Hột cũng không can thiệp, mặc kệ thế nào hai tộc vẫn là liên minh an hem. Text được lấy tại
Cho tự do, giúp tu dưỡng, và lại còn chịu trách nhiệm bảo hộ, Nhật Xuất Đông Phương đưa ra những hứa hẹn khiến Sa dân không còn lời nào để nói, chỉ có một tấm lòng tràn đầy cảm kích.
Hữu thừa tướng Ban đại nhân ngồi một bên thờ ơ, nhưng lão nhân ngẫu nhiên nhìn vào trong mắt Đại Khả Hãn, lặng yên mang theo vài phần khen ngợi, đưa ra một tương lai sau trận chiến, là cho Sa dân một sự chuẩn bị; lại hứa hẹn sau khi cuộc chiến kết thúc, cấp cho Bạch Âm Vương một liều thuốc an thần, trước sau hai cách nói đều rất hợp… Vị Đại Khả Hãn này về sau có thể trở thành một vị minh quân, một vị vua mưu trí tài lược kiệt xuất hay không rất khó nói, nhưng Ban đại nhân có thể khẳng định, người này thực có vài phần thông mình tài trí.
Vật cản trước mắt không phải bình thường, sau này thuận lý thành chương sẽ cẩn thận nhờ đôi bên phối hợp hiệp đồng như thế nào, đánh một trận thật tốt, nhưng khiến đám người Nhật Xuất Đông Phương, A Hạ không ngờ tới chính là Tạ Tư Trạc đi lên phía trước, nói rất rõ ràng:
- Cầu Đại Khả Hãn triệt binh Khuyển Nhung.
Nhật Xuất Đông Phương còn tưởng chính mình nghe nhầm:
- Nàng lặp lại lần nữa?
- Cầu xin Đại Khả Hãn triệt binh Khuyển Nhung.
Sự thật Tạ Tư Trạc nói ra, ngay cả một chữ lặp lại cũng không sai.
Tất cả mọi người Hồi Hột bao gồm cả A Hạ đều nhíu mày … Mặc dù dân tộc Hồi Hột và Khuyển Nhung đấu đá hơn trăm năm nay, trải qua bao cuộc chiến tranh binh đao nhưng chưa bao giờ thực sự chấm dứt, giống như đại thắng lần này hiếm thấy khiến mọi người đều hứng trí bừng bừng. Thời điểm đang chuẩn bị một một trận quét sạch lang tốt, giờ Tạ Tư Trạc lại nói đừng đánh.
Nhật Xuất Đông Phương bình tĩnh, đưa mắt nhìn Bạch Âm Vương thống soái Sa tộc. Người sau hiểu ý người trước, mở miệng đáp lại:
- Tạ tiểu thư đã bàn bạc cùng ta việc này, quyết định của nàng trên dưới Sa dân đều nghe theo.
- Ta đã cẩn thận tính qua, nhanh thì bốn mươi ngày, chậm là sáu mươi ngày, nhất định có thể bắt được Thần Lĩnh…
Đại Khả Hãn quay lại nhìn Tạ Tư Trạc:
- Chiến sự thảo nguyên nhiều nhất sẽ kéo dài hai tháng, đến lúc đó binh sĩ đại mạc có thể thẳng tiến nam hạ, tấn công Phiên cẩu giải vây cho Nam Lý. Nam Lý hẳn có thể chịu đựng được.
Tạ Tư Trạc xem như là người của Tống Dương, đương nhiên muốn giúp đỡ Nam Lý, ngóng trông dân tộc Hồi Hột có thể quay đầu đối phó với Thổ Phiên, mượn thế hóa giải áp lực cho Nam Lý. Nhật Xuất Đông Phương tuy không ủng hộ đề xuất của Tạ Tư Trạc, nhưng đối với ý tưởng của nàng cũng có thể lý giải được. Nói tới đây, Đại Khả Hãn cười cười:
- Lại nói, ngươi có nghĩ tới hay không, ta muốn đánh hạ Thần Lĩnh, cũng bởi có thể thuận lợi xuất binh đánh vào Thổ Phiên.
Không lâu trước đó Đại Khả Hãn tự hủy thần điện, lúc này mới có được lý do tấn công Khuyển Nhung, một trận đại chiến lâp tức bùng nổ, biện pháp sử dụng xem như không tồi. Tuy nhiên dân tộc Hồi Hột cũng có người thông minh, sớm đã có người hoài nghi sự việc này liệu thủ phạm có đúng do Lang tốt gây ra hay không. Chỉ vì muốn tiến hành chiến sự thuận lợi, tạm thời không ai bàn thêm về điều này nữa.
Dù sao đều là thần tử của Hồi Hột, mọi người đều ngóng trông dân tộc Hồi Hột có thể càng mạnh càng tốt, chỉ cần trận này thắng lợi có thể củng cố vững chắc vị trí, về sau đương nhiên không ai đi tìm cái chết mà truy cứu lại việc này.
Mặt khác dũng sĩ đại mạc đông chinh Khuyển Nhung, một trận đánh với quy mô lớn, ngay cả dân tộc Hồi Hột mấy năm nay tu dưỡng không tồi, quốc gia giàu mạnh quân đội hùng cường, đại chiến sinh ra những tiêu hao ảnh hưởng không nhỏ tới quốc nội, buông tha cuộc chiến trên thảo nguyên sắp đạt thành kết quả, lập tức quay đầu tiến vào cuộc chiến khác, không tiến vào công kích Thổ Phiên. Làm thế này Đại Khả Hãn không cách nào nói rõ được với thần dân của mình.
Trừ phi chiến sự Khuyển Nhung thực sự nói là tạm dừng, vả lại giành được kết quả thắng lợi huy hoàng, nếu không đại mạc xuất binh Thổ Phiên thật sự rất khó khăn.
Lời của Nhật Xuất Đông Phương chưa giải thích được rõ ràng, nhưng thật sự chỉ là một câu nói, đối với người bên ngoài không dễ giải thích, đủ thấy anh ta không coi Tạ Tư Trạc là người ngoài.
Tạ Tư Trạc trước tiên gật đầu nhưng lập tức lại lắc đầu:
- Đạo lý của Đại Khả Hãn ta đều nghĩ đến, tuy nhiên… vẫn là cầu xin dân tộc Hồi Hột bãi binh.
Phải chăng Đại Khả Hãn không bị nàng làm nổi giận, anh ta vẫn mỉm cười:
- Vậy theo đạo lý của nàng vì sao ta phải bãi binh?
- Bác Kết Đại Lạt Ma chết bất đắc kỳ tử trên thần điện, Đại Yến và Thổ Phiên chính là người một nhà.
Tạ Tư Trạc trực tiếp đưa ra đáp án… Việc Tống Dương nghĩ đến Tạ Tư Trạc cũng sớm đã nghĩ tới. Nhưng Nhật Xuất Đông Phương có thể không hiểu được Yến Quốc sư và Yến đế thực sự quan hệ như thế nào, cùng Lạt Ma Tây Vực, Thiền Vu thảo nguyên cũng giống nhau, chỉ nói tới Phật chủ Đại Yến và Hoàng đế thật ra bọn họ tuy hai mà một cùng là thứ quan trọng nhất tồn tại song song với nhau. Cân não thế nào cũng đừng mơ tưởng nhìn ra được sự kiện mạch lạc, lúc này bị ngôn từ của Tạ Tư Trạc làm cho kinh sợ, Đại Khả Hãn âm thanh trầm thấp giọng điệu thật thà:
- Sự tình cực kỳ quan trọng, không thể ăn nói lung tung, trừ phi trên tay ngươi có căn cứ xác thực khiến cho ta tin được.
- Chứng cứ không có.
Tạ Tư Trạc lắc đầu:
- Nhưng ta có đạo lý để ngươi phải tin phục.
Nói tới đây nàng tạm thời im lặng, ánh mắt phiêu phiêu đảo qua nhìn khắp đám người Hồi Hột đi theo đến doanh địa Sa dân này.
Nhật Xuất Đông Phương hiểu được suy nghĩ của nàng, xua tay nói:
- Nói thẳng không vấn đề gì, có thể cùng ta đến đây đều là người thân, huynh đệ của ta. Tống Dương cũng có thể xem là huynh đệ của bọn họ.
Mọi người lại ngồi xuống, liền đó Tạ Tư Trạc vẻ mặt trầm ổn, ngữ điệu rõ ràng kể lại từ trận lạo dịch ở Hồng thành đến lần cứu nguy Đàm Quy Đức, lần lượt nàng đem mối quan hệ của Yến Đỉnh và Cảnh Thái nói ra; theo đó lại phân tích sự kiện phát sinh ở Trung Thổ trước và sau cái chết bất đắc kỳ tử của Đại Lạt Ma, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận Thổ Phiên và Đại Yến lần này đã thực sự bắt tay nhau rồi.
Tựa như trước kia Tống Dương nói với Tiểu Bộ:
- Ta không sợ dài dòng, chỉ cần có thể đem mọi việc nói rõ ràng là tốt rồi.
Hiện tại Tạ Tư Trạc cũng chính là như thế.
Sau khi nàng im lặng, những người Hồi Hột mỗi người một vẻ mặt kích động, đạo lý của Tạ Tư Trạc đã đưa ra, không thể cãi lại, bọn họ không thể không tin.
Tuy rằng rất khiếp sợ, võ sĩ mỹ nhân A Hạ của dân tộc Hồi Hột cũng có chút nghi hoặc: Thổ Phiên và Đại Yến cấu kết với nhau, vậy có liên quan gì mà không cho Hồi Hột tấn công Thần Lĩnh.
Bạch phu nhân tiếp nước, Tạ Tư Trạc nói khô cả cổ họng uống vào vài ngụm nước cũng không vội vàng giải thích vì sao Đại Hãn phải lui binh, mà từ câu chuyện vừa rồi chuyển đề tài, từ việc đại sự Trung Thổ chuyển lên người Sa dân:
- Trước khi Tống Dương và Bạch Âm trở về, Sa dân đại tộc đã bị quốc sư khống chế, lúc ấy bọn họ đang chuẩn bị xuất binh, dụng ý của Yến Đỉnh cũng không khó đoán.
Yến Đỉnh trước tiên ám sát Bác Kết, thu phục Thổ Phiên vì cầu ngày sau cao nguyên được yên ổn, đem phản quân Thổ Phiên và Đại Lạt Ma thống nhất thành đội quân tinh nhuệ đều lừa tới Đại Yến, tuy rằng hết thảy sớm có mưu tính kỹ càng, nhưng Quỷ binh nhập cảnh vẫn khiến biên cương phía tây của Đại Yến rung chuyển một trận tử, mà đối với các nước láng giếng khác như Khuyển Nhung mà nói, đó là một cơ hội chiếm tiện nghi cực tốt, nếu lang tốt thừa cơ nam hạ giáp công, Đại Yến ít nhiều đã có tổn thất, đây đương nhiên là điều quốc sư không muốn nhìn thấy, cho nên lão ta vận dụng triệu lượng vàng, mua chuộc một trăm ngàn binh lính Khuyển Nhung đi đánh dân tộc Hồi Hột.
Tuy rằng chỉ điều đi một trăm ngàn binh đối với Khuyển Nhung hoàn toàn không ảnh hưởng gì, lang tốt vẫn thừa sức đi nam hạ xâm chiếm Đại Yến, cho nên Yến Đỉnh tiếp tục " khởi động đại quân Sa tộc".
Tuy rằng mục đích bất đồng, nhưng Tống Dương mời Sa dân xuất binh tương trợ Đại Khả Hãn đạt kết quả, đúng như Quốc sư mong muốn, lang tử nơi biên quan gắt gao bám trụ cuộc chiến, không rảnh rỗi đi xâm nhập phía nam Đại Yến.
Nhật Xuất Đông Phương gây chiến vì huynh đệ báo thù, Tống Dương phát động Sa tộc tham chiến trợ giúp nghĩa huynh, tất cả đều là giúp đỡ cho Quốc sư, hơn nữa còn là đại ân với lão ta. Nếu tiến thêm một bước nhìn lại, Đại mạc, Sa dân và thảo nguyên hiệu quả ba hướng đánh vào so với mong muốn của Yến Đỉnh xem ra còn tốt hơn một chút: Giai đoạn thứ nhất có thể khiến cuộc chiến Khuyển Nhung thất bại thê thảm, lang tử đang chuẩn bị cuộc quyết chiến của Thần Lĩnh.
Trong kế sách của Quốc sư, mặc dù có sự hỗ trợ của Sa dân, dân tộc Hồi Hột và Khuyển Nhung vẫn phải giằng co rất lâu, dù sao cũng là Khuyển Nhung động thủ trước, dân tộc Hồi Hột chưa chuẩn bị tinh thần nên lâm vào thế bị động, sau đó chiến sự từ tốn rơi vào thế cục hòa, đôi bên giằng co thật lâu tiêu hao sức lực. Dựa theo khoảng thời gian này Thổ Phiên và Đại Yến tiếp tục tăng mạnh củng cố về lực… Nhưng không ngờ tới dân tộc Hồi Hột sẽ là người động thủ trước, ngược lại còn đánh cho Khuyển Nhung một trận trở tay không kịp, mà chiến lực của Sa tộc cũng nằm ngoài sức tưởng tượng, hai bên cùng đánh xuống sạch sẽ khiến lang tử bị thiệt hại nặng nề… tây tuyến bại vong, trọng binh đánh mất Thần Lĩnh, hiện giờ bên trong hư không, trên thảo nguyên ác lang suy yếu đi nhiều. Việc này đối với Yến Đỉnh, đối với Cảnh Thái, đối với Đại Yến sao không phải là một cơ hội lớn cực tốt.
Bạch tiên sinh kịp thời chen vào, khách khí vài câu mới đi vào chủ đề chính, nói với Nhật Xuất Đông Phương:
- Phần lớn quân tinh nhuệ đi theo ta tới thảo nguyên đều là "tin binh", vì Đại Khả Hãn mà dốc sức, tuy nhiên đối với việc theo dõi Yến Cảnh chúng ta… ồ, chúng ta cũng không dám buông lỏng, mấy ngày hôm trước vừa mới được tin báo, Yến đang ở biên cương phía bắc lặng lẽ điều vận binh mã, không cần nghĩ cũng biết Cảnh Thái đang chuẩn bị đánh lang tốt.
A Hạ rốt cuộc không chịu nổi, ho khan một tiếng, mở miệng hỏi:
- Yến động binh đối với thảo nguyên, lang tử hai mặt bị địch giáp công, đối với chúng ta chẳng phải chuyện tốt hay sao?
Tuy nhiên lúc này, không đợi Tạ Tư Trạc mở miệng giải thích, Đại Khả Hãn lắc đầu, sự tình nói đến bây giờ, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Tạ Tư Trạc rồi.
Việc trước mắt nhìn thoáng qua, hẳn là hùng ưng muốn đem lang đói nuốt sống, mãnh hổ Trung nguyên xuất ra nanh vuốt, cũng chuẩn bị cắn lấy một miếng thịt của lang tốt. Tình hình như vậy ở trung nguyên trong lịch sử hơn trăm năm qua, bốn tòa cường quốc vốn nhìn đã quen mắt, không có gì lấy làm kỳ lạ, vì hùng ưng, chẳng những không thể chia thức ăn cho lão hổ, ngược lại còn vỗ tay đến hoan nghênh, dù sao lão hổ ăn cũng là miếng thịt hùng ưng không dùng đến, nhưng bởi vì lão hổ cũng đánh lang tốt, thắng lợi hùng ưng giành được càng nhiều hơn… Nhưng lần này không giống vậy, Đại Yến và Thổ Phiên đã liên kết thành một mối, nước Yến như ngày hôm nay đã còn là lão hổ, nó đã trở thành quái vật khổng lồ của trung thổ, từ thân thể đến sức lực đều là quái thú đáng sợ vượt xa hùng ưng.
Hiện tại nếu liên quân còn đi tấn công Thần lĩnh, tiếp tục đả thương Khuyển Nhung, vậy thật sự đã giúp đỡ cho Quốc sư và Cảnh thái, giúp bọn họ việc lớn rồi.
Chuyện này nói đến tận cùng, nếu dân tộc Hồi Hột, Đại Yến hai nhà thực sự chia đều thảo nguyên, dân tộc Hồi Hột cũng cách con đường diệt tộc không còn xa…
Từ khi bắt đầu tới giờ, Tạ Tư Trạc thanh âm vẫn bình tĩnh, khó thấy được sóng gợn lên trong ngữ khí của nàng:
- Ta xin Đại Khả Hãn triệt binh, nhưng một trận đánh Thần Lĩnh, bên ngoài vẫn phải tiếp tục đánh xuống, gần nhất Sa tộc sẽ hành quân, bày ra tư thế công kích Thần Lĩnh, trong mắt kẻ thù chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn, lại không thấy được quân đội thực sự của chúng ta.
Nhật Xuất Đông Phương vốn không ngốc, sau khi hiểu rõ được tiền căn hậu quả, tâm tư càng thêm lung lay, gật đầu tiếp lời:
- Binh sĩ dưới trướng của ta sẽ lặng lẽ về nước, lang tử và Đại Yến không biết quân ta đã rút lui, còn tưởng rằng sắp đánh chiếm Thần Lĩnh…
Lang tử không sao cả, mấu chốt chính là Đại Yến, không thể để Yến quốc biết chúng ta đã lui quân không đánh.
Tạ Tư Trạc thản nhiên tiếp lời;
- Cho nên Cảnh Thái vẫn tiếp tục huy binh bắc tiến, phỏng chừng sau khi xuất binh còn sai người truyền thư cho Đại Khả Hãn, thương thảo việc hai nước phía Tây – Bắc giáp công tiến đánh, hợp mưu chia cắt thảo nguyên.
Đại Khả Hãn bật cười một tiếng:
- Ta có thể nghĩ không được lý do cự tuyệt, đương nhiên vô cùng cao hứng đáp ứng ý kiến này.
- Bởi vậy, Khuyển Nhung và Đại Yến ắt sẽ có một trận đại chiến, Đại Yến có chuẩn bị mà tới, Khuyển Nhung còn phải bận tâm về Thần Lĩnh, lúc mới xông trận lang tử sẽ rất bị động, tuy nhiên không quan hệ gì, đến lúc đó cát bụi của chúng ta tan hết, đồng thời Sa dân cũng rút quân về, Khuyển Nhung sẽ cực kỳ vui mừng khi phát hiện biên cương phía tây đã không còn áp lực. Lang Vương Thiền Vu có thể dốc toàn lực tập trung đối phó Yến binh.
Nói xong, Tạ Tư Trạc nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười, vừa mềm mại lại vừa lẳng lơ yêu kiều.
Nhật Xuất Đông Phương uống một ngụm nước, lại tiếp tục nói;
- Binh sĩ của ta rút về nước cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì, lại tiếp tục điều động, nam hạ đánh Thổ Phiên! Cũng không biết Nam Lý bên đó…
Ban đại nhân mở miệng, mấp máy đôi môi khô quắt, chậm rãi đáp:
- Cơ hội duy nhất cho Nam Lý phá Thổ Phiên là Đại Khả Hãn xuất binh, Hồ Nhận Hiếu không thể không nhìn ra điểm quan trọng này, ngày dân tộc Hồi Hột huy quân đánh Thổ PHiên, chính là ngày Nam Lý tập kết toàn lực phẩn công chống lại Phiên cẩu. Đây là điều quan trọng nhất Đại Khả Hãn có thể yên tâm.
Đối với * cuộc xâm lược của Thổ Phiên, Nam Lý luôn ra sức chống cự, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc phản công. Cảnh vệ Hoàng thành, trọng binh ải bắc đều chưa từng được dùng đến, quân mã đây đó vẫn có giá trị phòng thủ, đơn giản không sử dụng bọn họ, mà quan trọng hơn Nam Lý bởi Nam Lý chưa nhìn thấy cơ hội phá địch, nhìn không ra được cơ hội liều lĩnh.
Nhật Xuất Đông Phương gật đầu, bỗng nhiên chuyển hướng đề tài, hỏi Tạ Tư Trạc:
- Việc này đều là tự nàng nghĩ được sao?
Vấn đề này không nói rõ được, nhưng cũng không khó giải thích.
Liên quân bên này đem Khuyển Nhung đánh cho càng thảm, Cảnh Thái càng vui vẻ, cái này giống như liên quân đang giúp Cảnh Thái giết hại lang tốt, trong lúc dân tộc Hồi Hột không sợ hãi chiếm lại càng nhiều thuận lợi, từ thảo nguyên đoạt được phần lớn lãnh thổ Đại Yến cũng không để ý… Bọn họ đánh tới biên giới, tổn thương vẫn chỉ là binh sĩ, và khi đánh chết hết lang tốt, tiêu hao thật lớn lực lượng binh sĩ của mình, dân tộc Hồi Hột sẽ đối mặt với mãnh thú.
Cao nguyên Thổ Phiên đã bị Đại Yến sát nhập vào bản đồ, trở thành đế quốc hùng mạnh nhất của trung thổ bấy giờ, nó mới chính là đại họa lớn nhất của dân tộc Hồi Hột. Nhật Xuất Đông Phương muốn bảo vệ đất nước mình, bảo vệ cơ nghiệp tổ tông để lại nhất định phải tìm được biện pháp phá tan mưu đồ này. May mắn chính là Yến quốc vừa đem Thổ Phiên nắm lấy chưa thể phòng thủ chặt chẽ, nếu không Thổ Phiên cũng không vì tiêu giảm áp lực bên trong mà đi đánh Nam Lý. Tuy nhiên đã lưu lại cho dân tộc Hồi Hột thời gian không nhiều, đồ ngốc cũng hiểu được, đợi càng lâu Cảnh Thái và Yến Đỉnh đối với việc khống chế Thổ Phiên càng ổn định, dân tộc Hồi Hột thế nào cũng phải dựa vào thời điểm áp lực bên trong của Thổ Phiên vẫn còn để tấn công vào, đem cao nguyên này đánh thật mạnh, quấy phá điên đảo, biện pháp trực tiếp nhất cũng như mạnh mẽ nhất là: Thổ Phiên trở thành con dao nhỏ của Hoàng đế Yến, vậy thừa dịp chiếc chuôi dao này chưa được chắc chắn hãy đánh gãy nó luôn đi.