Trong doanh trại của Thổ Phiên tiếng kèn vang lên liên tục, các bộ phận trọng binh theo quân lệnh chỉ huy đem Tống Dương, hiếu binh và nô lệ làm như thùng sắt bao vây lại… Mặc dù đây là trận chiến nghiêng về một bên, nhưng muốn giết hết mấy vạn kẻ liều mạng thế này cũng không phải dễ dàng, hẳn phải chiến đấu từ sáng sớm đến tận hoàng hôn, cả một ngày đi qua, một trận chiến cuối cùng mới chấm dứt, không có bất ngờ gì xảy đến, tất cả nô lệ đêu mất mạng trên chiến trường.
Máu nhuộm cát vàng, ánh vào tàn đỏ phía chân trời, chỉ còn lại sự thê lương vô tận.
Nhưng đại chiến kết thúc gom nhặt thi hài, mặc cho Thổ Phiên bính lính tìm cẩn thận đến mức nào, cũng không tìm thấy thi thể của Tống Dương cùng thanh đại đao uy phong lẫm lẫm kia, thứ duy nhất cùng hắn có liên quan đó chính là lá cờ trắng mà hắn mang theo ra khỏi thành. Mà nhìn lại đầu thành Thanh Dương, chẳng biết lúc nào một lá cờ mới tinh của Thường Xuân Hầu đã được cắm lên, đang phấp phới đón gió.
Tống Dương đã trở về rồi? Trong Thiết Dũng trận hắn có thể sống sót trở về Thanh Dương? Nguyên soái của Thổ Phiên nổi trận lôi đình.
Phải biết rằng, trận này nhìn qua là nghiêng về một phe, nhưng dù sao cũng là bình địa công sát cận thân nhục bác, binh lính Thổ Phiên cũng không phải không có tổn thất, bọn nô lệ dùng năm đánh một, mười đánh một vẫn là có cơ hội, huống chi còn có ba nghìn hiếu binh cùng Tống Dương lăn lộn trong đó. Làm năm vạn nô lệ thương vong hầu như không còn, Phiên binh cũng đã phải lưu lại hơn vạn thi thể.
Ở trong mắt Phiên tử, tính mạng của nô lệ Nam Lý có là cái gì đâu, "Khu dịch" vốn có là mang rắc rối đến cho bọn người ở Thanh Dương, hoàn toàn không nghĩ tới tự khiêng đá tới đập vào chân mình, tự nhiên lại mất không hơn một vạn tinh binh…
Tống Dương đúng là đã về tới Thanh Dương, hắn đi "địa lộ". Mấy ngày này, Thổ hầu tử do Thiền Dạ Xoa mang tới cũng không phải làm việc vô ích, thì ngay hôm nay trên chiến trường, ẩn tàng bảy đường địa lộ đi tới Thanh Dương, lối vào lấy đất che lại, đứng ở bên ngoài không thể phát hiện. Từ trước lúc Phiên tử chủ lực đến Tống Dương đã biết được vị trí của cửa vào, để phòng ngừa trong chiến loạn có thể không tìm thấy được nơi này, hắn cón cố ý ở phụ cận của từng cái cửa vào chôn dấu một loại thuốc hương kỳ lạ, kéo dài không tiêu tan, chỉ có hắn mới có thể ngửi thấy.
Tuy nhiên Thổ hầu tử chủ yếu đều đang tiến hành một công trình khác, hôm nay mấy cái địa lộ mà Tống Dương dùng đến đều rất nhỏ hẹp lại gập ghềnh, khó để cho đại quân đồng hành, chỉ có thể cho rất ít người qua lại.
Chờ cho cuộc phản chiến đi được một nửa đường, Tống Dương liền chỉ dẫn hiếu binh đi tìm địa lộ, lục tục rút về trong thành, nhưng cuối cùng trong ba nghìn hiếu binh, trở về chỉ còn lại năm trăm người ít ỏi, còn lại đều chết trận hết.
Hắn vừa về đến trong thành, lập tức có người chỉ huy dẫn nước sông vào địa lộ, Phiên tử tìm không thấy thi thể của Tống Dương rất nhanh sẽ điều tra mặt đất, những lối đi bí mật này sẽ từ đường sống trở thành tai họa ngầm, nhất định phải phá hủy đi mới được.
Những địa lộ này vốn không rắn chắc lại bị nước đổ vào, rất nhanh sẽ sụp xuống, mặc dù Phiên tử có thể tìm được cửa vào, cũng không có biện pháp để lợi dụng nó nữa.
Không thể chặt đứt được cờ địch, không có "không chết không về", những lời thuyết giảng cùng thệ ngôn làm sôi sục huyết mạch ở trước thành, thậm chí cả thành khoác áo tang tựa tuyết bay đầy trời, những thứ này đều tính cả vào, dùng những từ kiếp trước để hình dung cũng chỉ là một cuộc "buổi diễn".
Bị Phiên tử bắt được, xung thành nô lệ là ai? Nông phu, thư sinh, người lao động, tất cả đều là dân chúng bình thường nhất ở Nam Lý, bọn họ không được nhận qua một cuộc huấn luyện nào, trước khi cuộc chiến tranh này bùng nổ cuộc sống của bọn họ vốn an nhàn lại bình thản… Đại nạn đột nhiên giáng xuống, gia viên bị hủy người thân chia lìa, chớp mắt trở thành thịt cá, bị hổ lang xua đuổi nô dịch, tính mệnh chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
Lúc "khu dịch" vừa mới bất đầu, bọn họ nhất định phải chết, bọn họ cảm thấy quá mức oan ức, lại không được giải phóng. Phần oan ức này bất cứ cũng nào cũng có thể biến thành oán độc khắc sâu. Đối với nhưng kẻ trong lòng chỉ toàn sợ hãi, cảm xúc xao động bất an, Tống Dương không chỉ ngăn cản bọn họ vào thành, còn muốn bọn họ thay đổi một cách chết khác đó là đi đánh lại kẻ thù, không thể ở trên cao mà với xuống hô hào với bọn họ được, như vậy thì hiệu quả chỉ có ngược lại, chỉ có thể làm đến bốn chữ: ám chỉ, dẫn đường.
Giới huấn đối với hiếu binh, tuyên bố chặt đứt Vương Kỳ của kẻ thù không chết không về, dẫn theo chỉ có ba nghìn người để địch lại kẻ thì gấp trăm lần mình… Tất cả những thú này đều là ám chỉ cùng dẫn đường, hay là có thể nói là "Mê hoặc".
Ngay từ lúc bắt đầu Tống Dương đã không hề nghĩ tới trong trận chiến này có thể thắng được cái gì, càng sẽ không nghĩ tới thật sự mất mạng vì cái này, hắn làm hết thảy, chính là để cho dân chúng không công thành. Tự giết lẫn nhau, sĩ khí nhị tán, thể lực tiêu hao, thương vong khó liệu, có lẽ sẽ có không ít chiến sĩ tinh thần sụp đổ, nhưng kẻ thù lại không tổn thương mảy may, nhưng cuộc chiến này còn phải đánh rất lâu rất lâu.
Tống Dương thành công, như ý hắn muốn, dân chúng bất ngờ làm phản, lực lượng bọn họ bộc phát ra thậm chí so với Tống Dương dự tính còn cao hơn một chút, đối Phiên tử đả kích cũng rất nặng. Tuy nhiên… Tống Dương không vui.
Hắn không có cách nào để cho tâm tình vui lên cả.
"Khu dịch" khó giải, không thể phá, từ cổ chí kim chuyện làm biết bao nhiêu danh soái thương tướng đều bó tay không biện pháp, Tống Dương cũng không có cách giải quyết, hắn không phải thần tiên, cứu không được mấy vạn dân này, dùng hết khả năng cũng chỉ là đưa bọn họ từ vật hi sinh của Phiên quan trở thảnh đội cảm tử của Thanh Dương.
Mặc dù mấy vạn người này chết chắc rồi, mặc dù Tống Dương chỉ có thể làm cho bọn họ đổi lại một cách chết ít hổ thẹn với tổ tiên nhất, nhưng xét cho cùng, hắn đã lừa bọn họ.
Không nói đến tự trách, nhưng buồn bực là khó tránh khỏi…
Đêm đó, trăng sáng treo trên cao ngân hà rực rỡ, bình thường rất ít thấy cảnh đêm sáng rõ, đáng tiếc một cảnh sắc đẹp như vậy, bị không khí đại chiến tiêm nhiễm trở nên quỷ dị, mà sau bữa cơm tối, tiếng kèn trận của Thổ Phiên lại vang lên, đầu thành Thanh Dương cũng có thể nghe thấy những tiếng trầm đục của máy móc vang lên từ phía địch, không bao kình phòng lại gào thét, Phiên tử phát động máy ném đá, ném qua không phải là đá lớn, mà là những sợi dây lưới bọc đầu người.
Đây không phải ngoại lệ, mỗi cái đầu người đều đội khôi giáp Nam Lý, trong đó có không ít đã bắt đầu phân hủy, hẳn là tàn binh Nam Lý trên đường hành quân bị Phiên quân bắt được, tàn sát.
Công tâm trước, công thành sau, lấy máy ném đá bắn thủ cấp của quân nhân Nam Lý, không phải là một cách "khu dịch" khác sao, Tống Dương được báo lại cười một tiếng ác độc, truyền lệnh:
- Tù binh Phiên tử, mang ra đây!
Không lâu trước vừa mới phá hủy một trăm ngàn tiên phong của Thổ Phiên, Thanh Dương bắt được một ít tù binh, trong đó những quan quân trọng yếu đều được áp giải về kinh sư, hiện tại trong đại lao của Thanh Dương còn giam giữ gần một ngàn Phiên tử.
Thời gian không được một nén nhang, đầu thành Thanh Dương bỗng nhiên buông xuống từng chuỗi từng chuỗi giỏ, mấy chục tên tù binh Thổ Phiên bị thả ra ngoài thành, những tù binh này đều bị giam trong địa lao không được nhìn thấy mặt trời, đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không hay biết gì, được binh lính Thanh Dương áp giải ra còn nói bị xử quyết, toàn bộ đều không nghĩ tới là sẽ được thả ra khỏi thành, lại nương vào ánh trăng sáng nhìn thấy cờ xí của quân mình ở phía xa xa, mừng như điên thoát ra khỏi cái giỏ chạy đi, nhưng đến khi bọn họ vừa mới bơi qua sông hộ thành, sau lưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hú sắc bén, La Quan mang theo những xạ thủ xuất sắc dùng cung bắt đầu bắn chết.
Tên là do Tống Dương đặc biệt thêm nguyên liệu, đâm vào thân thể sẽ dẫn phát một loại đau đớn kịch liệt không thể chống cự, làm cho bọn Phiên tử phát ra từng trận kêu thét thảm thiết thê lương, mà từ đầu thành tiếng cười vang lên: người ném đầu của đồng bào ta vào để thị uy, ta sẽ bắn chết chiến hữu của người để làm vui.
Phiên quân thu thập được rất nhiều đầu người, tù binh bị Thanh Dương giam dữ cũng không ít, song phương ngươi tới ta đi, trong bóng đêm rực rỡ, tiếng trầm đục của thủ cấp rơi xuống đất hòa vào với tiếng thét thảm thiết của Phiên binh…
Cứ như vậy một đêm lại qua đi, trong lúc ánh rạng đông léo lên, Phiên quân đình chỉ việc ném đầu người, bên Thanh Dương cũng chỉ còn thừa bốn năm trăm tù binh, tạm thời cũng thu tay, yên lặng chờ sự biến hóa của kẻ thù.
Đến sau giờ ăn sáng, Phiên tử đại quân ra khỏi doanh trại, lại có hành động mới, đòn sát thủ thứ hai để công thành, đối với Thanh Dương mà nói tuyệt không có gì xa lạ "Quăng dây"
Thuẫn binh ở phía trước, cung thủ ở giữa, trường qua bộ binh tùy hậu, ba binh chủng tạo thành một liên quân chắn ở phía trước trận địa Quăng dây, thần quỷ khó động, căn bản không có cách nào đi đếm cũng không đếm hết được số vại dầu binh lính quăng dây mang theo tiến vào trận địa, chuẩn bị hướng thành Thanh Dương ném dầu. So với lần trước Phiên tử đã có kinh nghiệm, bộ binh cảnh vệ trận địa, không thì sẽ chịu liên lụy đến ngựa, cho dù Lưu gia quân lại đến cũng chỉ có thể lâm vào trong một đám binh lính đông như kiến, không tấn công được đến chủ trận, mà đổi lại thành quăng dây phóng hỏa vào ban ngày, mọi cử động từ phía Thanh Dương đều có thể bị nhìn thấy, toàn bộ không có cơ hội lén lút xung trận.
Trong thành Thanh Dương Tống Dương ra lệnh một tiếng, đám tù binh còn dư lại cũng không còn một mống, hết thảy đều bị áp lên đầu thành, lấy dây ngắn cuốn lấy cổ chân treo ngược ở đầu thành.
Chỉ bằng mấy trăm bù binh Phiên tử, cũng không thể ngăn được hỏa công của đại quân Thổ Phiên, bất quá trước khi đại hỏa nảy sinh thì phải làm chết một đám địch nhân, chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là có thể khiến cho quân Thanh Dương cảm thấy cao hứng!
Bầu trời trở nên lúc sáng lúc tối, từng vại từng vại dầu theo từ trong tay Phiên tử bay lên, gần như cùng một lúc rơi xuống mặt đất, đợt thứ hai lại bị ném lên cao, mà lần này thế tấn công đến từ những bộ phận Phiên quân đang vây thành, không phân biệt đông tây nam bắc, vại dầu từ bốn phương tám hướng đập vào Thanh Dương.
Cùng lần quăng dây trước tương tự, lúc này kẻ thù vẫn đem vại dầu ném lên đầu thành, Phiên Tử muốn một thành Thanh Dương còn trọn vẹn để lộ rõ đại quân uy đức, chỉ đốt đầu thành mượn cơ hội tấn công cửa thành.
Binh lính phụ trách cảnh vệ Thanh Dương đã sớm nhận được mệnh lệnh của chủ tướng, khi Phiên tử bắt đầu quăng dây lên thì phải kéo xuống, tập kết vào bên trong thành. Hơn hai trăm ngàn người quăng dây, dù cho chiến sĩ Thanh Dương có ba đầu sáu tay cũng không ngăn được, bọn chúng muốn đốt đầu thành thì để cho bọn chúng đốt đi, chỉ cần bảo vệ cho chắc bốn cổng thành, kẻ thù như trước vẫn không vào được.
Giờ phút này đầu thành không có phòng vệ, nhưng cũng không ngờ địch nhân sẽ nhân cơ hội này lấp sông leo thành… Trên đầu thành đã che kín dầu hỏa, Phiên tử nếu thật là muốn leo lên đầu thành, người dân Thanh Dương cũng không ngại đốt giúp một ngọn đuốc để đem trận hỏa hoạn này nổi lên.
Thuật ném của Phiên tử không đồng đều, có không ít vại dầu rơi vào trong thành, đối với việc này dân Thanh Dương đã sớm có chuẩn bị, từng nhóm lớn lao động cùng binh sĩ cõng bao cát, rắc vào những vại dầu hỏa bị ném vào trong thành, để ngừa trong thành bị bắt lửa.
Đã qua hai canh giờ, tiếng kèn trận của Phiên quân biến hóa, từ các hướng đều lao ra hỏa tiễn xạ thủ, cầm cung phóng ngựa bay tới, sau một lúc từng đạo hỏa tiễn bay lên đầu thành, trong tai chỉ nghe thấy những tiếng "thình thịch", một chùm đại hỏa đột đột xuất hiện giữa trời đất! Lập tức trong đám Phiên binh nổi lên tiếng hoan hô ầm ĩ.
Tràng cảnh đồ sộ lại quỷ dị, lửa cháy hứng hực trên bốn bức tường Thanh Dương, từng tầng từng tầng ngọn lửa theo dầu hỏa chạy đi, từ đầu thành rải xuống chân tường, biến thành một thác lửa, nhìn qua thấy ghê người. May mắn chính là, sau khi đã từng chứng kiến tiên phong quăng dây, Hỏa đạo nhân trước tiên liền nghĩ đến sẽ như thế này, những ngày này điều động nhân công dọc theo nội tường, vây thành một tuần lâm thời đào móc một con mương, chặn đường dầu và lửa chạy.
Trong đại hỏa, tường thành Thanh Dương bắt đầu phát ra những tiếng dát dát: tường thành là do đất đá đắp thành, cửa thành do sắt thép đúc thành, chúng nó còn không có sợ hỏa, nhưng lửa cháy đánh và lại làm nhiệt độ tăng lên, tường thành và cửa sắt đều nở ra, cửa sắt trương động hung mãnh hơn tường đá, lực lượng đề ép rất lớn, khiến bốn phía cửa thành tường đá nổ bung từng kẽ nứt dữ tợn.
Trong thành tạm thời không thể làm cái gì được, nhưng Phiên tử sẽ không chờ, kèn lại vang lên đại quân bắt đầu khởi động, thế trận quăng dây tản ra, từng xe ngựa chất đầu bao cát cuồn cuộn chạy tới, bị bọn lính kéo tới Thanh Dương, Phiên tử bắt đầu lấp sông.
Nước sông hồ thành đen kịt, hôi thối.
Nước sông hộ thành Thanh Dương là từ một con sông lớn ở phía trước hơn trăm dặm đưa tới, vốn là nước thông, thế nước cũng không chảy xiết, tốc đổ chảy cũng không chậm, nhưng Phiên quân một đường đánh tới, công hãm cửa sông ở phía trước, đóng cửa đập nước, nước chảy thành nước lặng, trước khi mười vạn tiên phong tới đây nước đã bắt đầu biến chất có mùi, mấy ngày liên tiếp dần dần khô cạn, hiện tại trong sông chỉ còn sáu phần, đây là kết quả của việc Nam Lý mưa nhiều, nếu không có mưa thường xuyên, sông hộ thành sớm đã thấy đáy rồi.
Sau khi mười vạn tiên phong của Phiên tử bị đại bại, chủ lực thổ Phiên chậm chạp không động tĩnh, kéo dài cho tới bây giờ mới công thành, chính là để làm những việc trù bị. Thường Xuân Hầu Tống Dương hiện tại tại Nam Lý là một chiêu bài vàng, hiện nay chiêu bài vàng này đang treo ở Thanh Dương, Phiên tử cần phải một lần diệt xong, triệt triệt để để phá hủy nó. Đại phá Trấn Tây vương trước, bao vây tiêu trừ Thường Xuân Hầu sau, hai cái đồ đằng bị đánh rơi, đối với chiến sự về sau đều có ích lợi rất lớn.
Trước đó phải chuẩn bị đầy đủ, cùng với việc gia tăng nhân số, tựa như con kiến kiếm ăn. Đại quân Thổ Phiên bận rộn đều có thứ tự, vô số bao cát bị ném vào bên trong sông hộ thành. Dòng nước khó lưu thông nước chết dễ dàng biến thành ruộng, mà bọn Thổ Phiên cũng không cần lấp đầy sông hộ thành, chỉ cần lôi thực, làm thành bốn con đường lớn để cho đại quân đông hành là được, trước sau vẫn chưa tới hai canh giờ đã hoàn công, giờ phút này đầu thành vẫn là đại hỏa, nhưng trên tường lưu hỏa đã hết, chủ soái Phiên quân ra lệnh một tiếng, trống trận cùng kèn vang lên long trời lở đất, Phiên binh cũng hò hết vang dội, lực sĩ kết đội thúc đẩy xe gỗ tới công cửa thành. nguồn
Bốn cửa thành đồng thời bị tấn công dữ dội.
Bên ngoài tường lưu hỏa đã tắt, trong tường cũng đã yên ổn, trong thành bận rộn, từng khúc cây tròn được dựng lên, gắt gao chống đỡ cửa chính. Cửa sắt vẫn còn chưa hết nóng, cây gỗ tròn chống vào liền bốc lên một trận khói đen, ngẫu nhiên còn có thế phát sinh vào ánh lửa sáng… Mắt thường có thể thấy được, theo mỗi lần Phiên Tử đập cửa, gạch đá xung quanh cửa thành lại rơi lả tả xuống, mặc cho ai cũng biết tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, cửa thành sợ là kiến trì không được bao lâu.
Tống Dương, Kim Mã, A Lý Hán, Lưu Hậu, dẫn từng đội phân chia đi thủ cửa thành, Tống Dương phụ trách mặt chính, cũng là nơi địch tấn công mãnh liệt nhất cửa Tây, bảo đao Long Tước đặt ở sau lưng, vẻ mặt của Tống Dương không có biểu tình gì cả, chỉ yên lặng đứng đó, chờ một hồi chém giết.
La Quan được phái đi theo bảo vệ Kim Mã, bên cạnh Tống Dương là hai anh em Tề Thượng Bát Hạ, bàn tay của Tề lão nắm chặt một thanh Quỷ đầu đại đao, cho dù lúc này cũng không ngăn được cái miệng của gã, giúp Tống Dương nghĩ ra chủ ý:
- Hầu gia, ngài nói, hiện tại chúng ta tên thả cầu treo, thì có thể đánh chết được thêm không ít Phiên Tử có phải không?
Tống Dương sửng sốt, sau đó liền cười:
- Đạo lý là như thế.
Phiên binh dùng bao cát đắp sông làm đường tấn công cửa thành, nói về vị trí, quân địch đang đứng dưới cầu phá cửa, nếu để cầu treo hạ xuống có thể đè chết rất nhiều kẻ thù.
Tuy nhiên không đợi Tống Dương nói thêm, Tề Thượng cũng tự lắc đầu:
- Đáng tiếc, dù cho có thể đè chết chúng cũng không thể hạ cầu.
Hạ cầu xuống, nếu bị kẻ địch cắt đứt xích khóa thì không thể kéo lên lại được, quả thật là có thể đè chết một ít Phiên tử, nhưng lại mở đường cho quân địch vào thành, hại nhiều hơn lợi… Xét đến cùng, thì là trong lòng Tề Thượng có chút khẩn chương, nói nhảm mấy câu để tiểu khiển.
Không biết sắc trời đã chuyển tối từ lúc nào, hoàng hôn đã tới rồi, phía tây thành Thanh Dương kiên trì giữ thêm được hơn một tiếng đồng hồ nữa cũng đã không thể chống hơn được, cùng với bọn Phiên binh đánh thêm một lần nữa, mấy cây cột gỗ chống cửa đã đứt đoạn, những binh lính phụ trách việc giữ chắc gậy chắn đều bị chấn đến mức miệng phun máu tươi, cánh cửa sắt nặng nề phát ra tiếng rên rỉ chói tai, chỗ khe cửa bắt đầu biến hình.
Dường như quá nhanh. Trong thành tín binh qua lại không ngừng, giúp bốn vị Môn chủ tương lai đưa tin, đông, nam, bắc ba cửa thành vẫn rất chắc chắn, có thể giữ được thêm một lúc nữa, chỉ có cửa tây sớm đã gặp nguy hiểm.
Kẽ nứt đã hiện ra, rất nhỏ không đủ cho một người đi qua, nhưng chỉ có những binh lính có chút hiểu biết về chuyện đánh công kiên có thể nghĩ ra, đây là điềm báo cửa thành sắp bị đập vỡ, cũng không còn chống đỡ thêm được bao lâu. Ngoài thành Phiên quân đang hoan hô vang dội, trong thành trưởng quan gào thét rống lớn, lệnh cho binh lính tiếp tục dùng cột gỗ chống cửa.
Thứ dùng để đập cửa là lôi mộc, là dùng xích sắt cố định chắc chắn ở trên xe gỗ, lúc công thành xe được đẩy tới trước cửa thành, đứng cố định, lực sĩ chỉ cần rung giao xích, thì đại mộc có thể đập mạnh vào cửa thành từng nhát một, nhìn quá trình này với việc đánh chuông đồng có nhiều chỗ tương tự, nhưng mà tần suất đập cửa nhanh mạnh hơn tốc độ chống đỡ cửa cửa quân trông thành rất nhiều.
Không chờ tới khi dân Thanh Dương gia cố xong cửa chính một lần nữa, Phiên tử liên tiếp phát động ba lần công kích mạnh mẽ, khe nứt trên cửa thành càng lúc càng lớn, đã có thể cho người len qua được, sĩ binh song phương cùng nhìn vào, đồng thời phát ra tiếng gào thét giận dữ, dưới thành Thanh Dương tiễn thủ xông lên, xuyên qua kẽ hở bắn chết Phiên tặc, Thổ Phiên một bên che thuẫn, một bên đánh trả, đồng thời điều chỉnh lại góc độ để đập cửa… Lúc này khe hở trên cửa đã mở rộng hơn cả một khúc lôi mộc rồi, Phiên tử không dùng Lôi mộc để đánh cửa nữa, sửa lại oanh kích ván cửa, mong muốn có thể đập sụp cửa chính, để đại quân sớm đã tập kết phía sau có thể mau chóng xông vào.
Lúc này trong ngoài cửa đều đang cực loạn, trong mắt Tề Thượng bùng nổ một mảnh huyết quang, trùng trùng điệp điệp đỏ tương, dữ tợn ghê gớm! Dù sao Tề Thượng cũng là võ dĩ nhất phẩm, đột ngột gặp biến mặc dù có kinh hoàng nhưng không loạn, thân thể lập tức phản ứng, tay phải cầm hoành đao bảo vệ trước ngực, tay trái kéo Ba Hạ lui về phía sau, phải bảo vệ bản thân cũng phải bảo vệ cả huynh đệ, trong miệng vẫn không quên hô lên một câu:
- Hầu gia cẩn thận!
Hai huynh đệ quả nhiên võ công không tồi, tùy ý nhảy lui ra cũng có dư hai trượng, đến lúc đứng vững gót chân mới phát hiện không thấy Hầu gia. Chưa gặp cường địch tập kích đột ngột, lúc trước huyết quang trong mắt Tề Thượng chính từ từ thanh Long Tước của Tống Dương.
Một người một đao, Tống Dương từ khe hở trên cửa thành xông ra ngoài.
Máu nhuộm cát vàng, ánh vào tàn đỏ phía chân trời, chỉ còn lại sự thê lương vô tận.
Nhưng đại chiến kết thúc gom nhặt thi hài, mặc cho Thổ Phiên bính lính tìm cẩn thận đến mức nào, cũng không tìm thấy thi thể của Tống Dương cùng thanh đại đao uy phong lẫm lẫm kia, thứ duy nhất cùng hắn có liên quan đó chính là lá cờ trắng mà hắn mang theo ra khỏi thành. Mà nhìn lại đầu thành Thanh Dương, chẳng biết lúc nào một lá cờ mới tinh của Thường Xuân Hầu đã được cắm lên, đang phấp phới đón gió.
Tống Dương đã trở về rồi? Trong Thiết Dũng trận hắn có thể sống sót trở về Thanh Dương? Nguyên soái của Thổ Phiên nổi trận lôi đình.
Phải biết rằng, trận này nhìn qua là nghiêng về một phe, nhưng dù sao cũng là bình địa công sát cận thân nhục bác, binh lính Thổ Phiên cũng không phải không có tổn thất, bọn nô lệ dùng năm đánh một, mười đánh một vẫn là có cơ hội, huống chi còn có ba nghìn hiếu binh cùng Tống Dương lăn lộn trong đó. Làm năm vạn nô lệ thương vong hầu như không còn, Phiên binh cũng đã phải lưu lại hơn vạn thi thể.
Ở trong mắt Phiên tử, tính mạng của nô lệ Nam Lý có là cái gì đâu, "Khu dịch" vốn có là mang rắc rối đến cho bọn người ở Thanh Dương, hoàn toàn không nghĩ tới tự khiêng đá tới đập vào chân mình, tự nhiên lại mất không hơn một vạn tinh binh…
Tống Dương đúng là đã về tới Thanh Dương, hắn đi "địa lộ". Mấy ngày này, Thổ hầu tử do Thiền Dạ Xoa mang tới cũng không phải làm việc vô ích, thì ngay hôm nay trên chiến trường, ẩn tàng bảy đường địa lộ đi tới Thanh Dương, lối vào lấy đất che lại, đứng ở bên ngoài không thể phát hiện. Từ trước lúc Phiên tử chủ lực đến Tống Dương đã biết được vị trí của cửa vào, để phòng ngừa trong chiến loạn có thể không tìm thấy được nơi này, hắn cón cố ý ở phụ cận của từng cái cửa vào chôn dấu một loại thuốc hương kỳ lạ, kéo dài không tiêu tan, chỉ có hắn mới có thể ngửi thấy.
Tuy nhiên Thổ hầu tử chủ yếu đều đang tiến hành một công trình khác, hôm nay mấy cái địa lộ mà Tống Dương dùng đến đều rất nhỏ hẹp lại gập ghềnh, khó để cho đại quân đồng hành, chỉ có thể cho rất ít người qua lại.
Chờ cho cuộc phản chiến đi được một nửa đường, Tống Dương liền chỉ dẫn hiếu binh đi tìm địa lộ, lục tục rút về trong thành, nhưng cuối cùng trong ba nghìn hiếu binh, trở về chỉ còn lại năm trăm người ít ỏi, còn lại đều chết trận hết.
Hắn vừa về đến trong thành, lập tức có người chỉ huy dẫn nước sông vào địa lộ, Phiên tử tìm không thấy thi thể của Tống Dương rất nhanh sẽ điều tra mặt đất, những lối đi bí mật này sẽ từ đường sống trở thành tai họa ngầm, nhất định phải phá hủy đi mới được.
Những địa lộ này vốn không rắn chắc lại bị nước đổ vào, rất nhanh sẽ sụp xuống, mặc dù Phiên tử có thể tìm được cửa vào, cũng không có biện pháp để lợi dụng nó nữa.
Không thể chặt đứt được cờ địch, không có "không chết không về", những lời thuyết giảng cùng thệ ngôn làm sôi sục huyết mạch ở trước thành, thậm chí cả thành khoác áo tang tựa tuyết bay đầy trời, những thứ này đều tính cả vào, dùng những từ kiếp trước để hình dung cũng chỉ là một cuộc "buổi diễn".
Bị Phiên tử bắt được, xung thành nô lệ là ai? Nông phu, thư sinh, người lao động, tất cả đều là dân chúng bình thường nhất ở Nam Lý, bọn họ không được nhận qua một cuộc huấn luyện nào, trước khi cuộc chiến tranh này bùng nổ cuộc sống của bọn họ vốn an nhàn lại bình thản… Đại nạn đột nhiên giáng xuống, gia viên bị hủy người thân chia lìa, chớp mắt trở thành thịt cá, bị hổ lang xua đuổi nô dịch, tính mệnh chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
Lúc "khu dịch" vừa mới bất đầu, bọn họ nhất định phải chết, bọn họ cảm thấy quá mức oan ức, lại không được giải phóng. Phần oan ức này bất cứ cũng nào cũng có thể biến thành oán độc khắc sâu. Đối với nhưng kẻ trong lòng chỉ toàn sợ hãi, cảm xúc xao động bất an, Tống Dương không chỉ ngăn cản bọn họ vào thành, còn muốn bọn họ thay đổi một cách chết khác đó là đi đánh lại kẻ thù, không thể ở trên cao mà với xuống hô hào với bọn họ được, như vậy thì hiệu quả chỉ có ngược lại, chỉ có thể làm đến bốn chữ: ám chỉ, dẫn đường.
Giới huấn đối với hiếu binh, tuyên bố chặt đứt Vương Kỳ của kẻ thù không chết không về, dẫn theo chỉ có ba nghìn người để địch lại kẻ thì gấp trăm lần mình… Tất cả những thú này đều là ám chỉ cùng dẫn đường, hay là có thể nói là "Mê hoặc".
Ngay từ lúc bắt đầu Tống Dương đã không hề nghĩ tới trong trận chiến này có thể thắng được cái gì, càng sẽ không nghĩ tới thật sự mất mạng vì cái này, hắn làm hết thảy, chính là để cho dân chúng không công thành. Tự giết lẫn nhau, sĩ khí nhị tán, thể lực tiêu hao, thương vong khó liệu, có lẽ sẽ có không ít chiến sĩ tinh thần sụp đổ, nhưng kẻ thù lại không tổn thương mảy may, nhưng cuộc chiến này còn phải đánh rất lâu rất lâu.
Tống Dương thành công, như ý hắn muốn, dân chúng bất ngờ làm phản, lực lượng bọn họ bộc phát ra thậm chí so với Tống Dương dự tính còn cao hơn một chút, đối Phiên tử đả kích cũng rất nặng. Tuy nhiên… Tống Dương không vui.
Hắn không có cách nào để cho tâm tình vui lên cả.
"Khu dịch" khó giải, không thể phá, từ cổ chí kim chuyện làm biết bao nhiêu danh soái thương tướng đều bó tay không biện pháp, Tống Dương cũng không có cách giải quyết, hắn không phải thần tiên, cứu không được mấy vạn dân này, dùng hết khả năng cũng chỉ là đưa bọn họ từ vật hi sinh của Phiên quan trở thảnh đội cảm tử của Thanh Dương.
Mặc dù mấy vạn người này chết chắc rồi, mặc dù Tống Dương chỉ có thể làm cho bọn họ đổi lại một cách chết ít hổ thẹn với tổ tiên nhất, nhưng xét cho cùng, hắn đã lừa bọn họ.
Không nói đến tự trách, nhưng buồn bực là khó tránh khỏi…
Đêm đó, trăng sáng treo trên cao ngân hà rực rỡ, bình thường rất ít thấy cảnh đêm sáng rõ, đáng tiếc một cảnh sắc đẹp như vậy, bị không khí đại chiến tiêm nhiễm trở nên quỷ dị, mà sau bữa cơm tối, tiếng kèn trận của Thổ Phiên lại vang lên, đầu thành Thanh Dương cũng có thể nghe thấy những tiếng trầm đục của máy móc vang lên từ phía địch, không bao kình phòng lại gào thét, Phiên tử phát động máy ném đá, ném qua không phải là đá lớn, mà là những sợi dây lưới bọc đầu người.
Đây không phải ngoại lệ, mỗi cái đầu người đều đội khôi giáp Nam Lý, trong đó có không ít đã bắt đầu phân hủy, hẳn là tàn binh Nam Lý trên đường hành quân bị Phiên quân bắt được, tàn sát.
Công tâm trước, công thành sau, lấy máy ném đá bắn thủ cấp của quân nhân Nam Lý, không phải là một cách "khu dịch" khác sao, Tống Dương được báo lại cười một tiếng ác độc, truyền lệnh:
- Tù binh Phiên tử, mang ra đây!
Không lâu trước vừa mới phá hủy một trăm ngàn tiên phong của Thổ Phiên, Thanh Dương bắt được một ít tù binh, trong đó những quan quân trọng yếu đều được áp giải về kinh sư, hiện tại trong đại lao của Thanh Dương còn giam giữ gần một ngàn Phiên tử.
Thời gian không được một nén nhang, đầu thành Thanh Dương bỗng nhiên buông xuống từng chuỗi từng chuỗi giỏ, mấy chục tên tù binh Thổ Phiên bị thả ra ngoài thành, những tù binh này đều bị giam trong địa lao không được nhìn thấy mặt trời, đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không hay biết gì, được binh lính Thanh Dương áp giải ra còn nói bị xử quyết, toàn bộ đều không nghĩ tới là sẽ được thả ra khỏi thành, lại nương vào ánh trăng sáng nhìn thấy cờ xí của quân mình ở phía xa xa, mừng như điên thoát ra khỏi cái giỏ chạy đi, nhưng đến khi bọn họ vừa mới bơi qua sông hộ thành, sau lưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hú sắc bén, La Quan mang theo những xạ thủ xuất sắc dùng cung bắt đầu bắn chết.
Tên là do Tống Dương đặc biệt thêm nguyên liệu, đâm vào thân thể sẽ dẫn phát một loại đau đớn kịch liệt không thể chống cự, làm cho bọn Phiên tử phát ra từng trận kêu thét thảm thiết thê lương, mà từ đầu thành tiếng cười vang lên: người ném đầu của đồng bào ta vào để thị uy, ta sẽ bắn chết chiến hữu của người để làm vui.
Phiên quân thu thập được rất nhiều đầu người, tù binh bị Thanh Dương giam dữ cũng không ít, song phương ngươi tới ta đi, trong bóng đêm rực rỡ, tiếng trầm đục của thủ cấp rơi xuống đất hòa vào với tiếng thét thảm thiết của Phiên binh…
Cứ như vậy một đêm lại qua đi, trong lúc ánh rạng đông léo lên, Phiên quân đình chỉ việc ném đầu người, bên Thanh Dương cũng chỉ còn thừa bốn năm trăm tù binh, tạm thời cũng thu tay, yên lặng chờ sự biến hóa của kẻ thù.
Đến sau giờ ăn sáng, Phiên tử đại quân ra khỏi doanh trại, lại có hành động mới, đòn sát thủ thứ hai để công thành, đối với Thanh Dương mà nói tuyệt không có gì xa lạ "Quăng dây"
Thuẫn binh ở phía trước, cung thủ ở giữa, trường qua bộ binh tùy hậu, ba binh chủng tạo thành một liên quân chắn ở phía trước trận địa Quăng dây, thần quỷ khó động, căn bản không có cách nào đi đếm cũng không đếm hết được số vại dầu binh lính quăng dây mang theo tiến vào trận địa, chuẩn bị hướng thành Thanh Dương ném dầu. So với lần trước Phiên tử đã có kinh nghiệm, bộ binh cảnh vệ trận địa, không thì sẽ chịu liên lụy đến ngựa, cho dù Lưu gia quân lại đến cũng chỉ có thể lâm vào trong một đám binh lính đông như kiến, không tấn công được đến chủ trận, mà đổi lại thành quăng dây phóng hỏa vào ban ngày, mọi cử động từ phía Thanh Dương đều có thể bị nhìn thấy, toàn bộ không có cơ hội lén lút xung trận.
Trong thành Thanh Dương Tống Dương ra lệnh một tiếng, đám tù binh còn dư lại cũng không còn một mống, hết thảy đều bị áp lên đầu thành, lấy dây ngắn cuốn lấy cổ chân treo ngược ở đầu thành.
Chỉ bằng mấy trăm bù binh Phiên tử, cũng không thể ngăn được hỏa công của đại quân Thổ Phiên, bất quá trước khi đại hỏa nảy sinh thì phải làm chết một đám địch nhân, chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là có thể khiến cho quân Thanh Dương cảm thấy cao hứng!
Bầu trời trở nên lúc sáng lúc tối, từng vại từng vại dầu theo từ trong tay Phiên tử bay lên, gần như cùng một lúc rơi xuống mặt đất, đợt thứ hai lại bị ném lên cao, mà lần này thế tấn công đến từ những bộ phận Phiên quân đang vây thành, không phân biệt đông tây nam bắc, vại dầu từ bốn phương tám hướng đập vào Thanh Dương.
Cùng lần quăng dây trước tương tự, lúc này kẻ thù vẫn đem vại dầu ném lên đầu thành, Phiên Tử muốn một thành Thanh Dương còn trọn vẹn để lộ rõ đại quân uy đức, chỉ đốt đầu thành mượn cơ hội tấn công cửa thành.
Binh lính phụ trách cảnh vệ Thanh Dương đã sớm nhận được mệnh lệnh của chủ tướng, khi Phiên tử bắt đầu quăng dây lên thì phải kéo xuống, tập kết vào bên trong thành. Hơn hai trăm ngàn người quăng dây, dù cho chiến sĩ Thanh Dương có ba đầu sáu tay cũng không ngăn được, bọn chúng muốn đốt đầu thành thì để cho bọn chúng đốt đi, chỉ cần bảo vệ cho chắc bốn cổng thành, kẻ thù như trước vẫn không vào được.
Giờ phút này đầu thành không có phòng vệ, nhưng cũng không ngờ địch nhân sẽ nhân cơ hội này lấp sông leo thành… Trên đầu thành đã che kín dầu hỏa, Phiên tử nếu thật là muốn leo lên đầu thành, người dân Thanh Dương cũng không ngại đốt giúp một ngọn đuốc để đem trận hỏa hoạn này nổi lên.
Thuật ném của Phiên tử không đồng đều, có không ít vại dầu rơi vào trong thành, đối với việc này dân Thanh Dương đã sớm có chuẩn bị, từng nhóm lớn lao động cùng binh sĩ cõng bao cát, rắc vào những vại dầu hỏa bị ném vào trong thành, để ngừa trong thành bị bắt lửa.
Đã qua hai canh giờ, tiếng kèn trận của Phiên quân biến hóa, từ các hướng đều lao ra hỏa tiễn xạ thủ, cầm cung phóng ngựa bay tới, sau một lúc từng đạo hỏa tiễn bay lên đầu thành, trong tai chỉ nghe thấy những tiếng "thình thịch", một chùm đại hỏa đột đột xuất hiện giữa trời đất! Lập tức trong đám Phiên binh nổi lên tiếng hoan hô ầm ĩ.
Tràng cảnh đồ sộ lại quỷ dị, lửa cháy hứng hực trên bốn bức tường Thanh Dương, từng tầng từng tầng ngọn lửa theo dầu hỏa chạy đi, từ đầu thành rải xuống chân tường, biến thành một thác lửa, nhìn qua thấy ghê người. May mắn chính là, sau khi đã từng chứng kiến tiên phong quăng dây, Hỏa đạo nhân trước tiên liền nghĩ đến sẽ như thế này, những ngày này điều động nhân công dọc theo nội tường, vây thành một tuần lâm thời đào móc một con mương, chặn đường dầu và lửa chạy.
Trong đại hỏa, tường thành Thanh Dương bắt đầu phát ra những tiếng dát dát: tường thành là do đất đá đắp thành, cửa thành do sắt thép đúc thành, chúng nó còn không có sợ hỏa, nhưng lửa cháy đánh và lại làm nhiệt độ tăng lên, tường thành và cửa sắt đều nở ra, cửa sắt trương động hung mãnh hơn tường đá, lực lượng đề ép rất lớn, khiến bốn phía cửa thành tường đá nổ bung từng kẽ nứt dữ tợn.
Trong thành tạm thời không thể làm cái gì được, nhưng Phiên tử sẽ không chờ, kèn lại vang lên đại quân bắt đầu khởi động, thế trận quăng dây tản ra, từng xe ngựa chất đầu bao cát cuồn cuộn chạy tới, bị bọn lính kéo tới Thanh Dương, Phiên tử bắt đầu lấp sông.
Nước sông hồ thành đen kịt, hôi thối.
Nước sông hộ thành Thanh Dương là từ một con sông lớn ở phía trước hơn trăm dặm đưa tới, vốn là nước thông, thế nước cũng không chảy xiết, tốc đổ chảy cũng không chậm, nhưng Phiên quân một đường đánh tới, công hãm cửa sông ở phía trước, đóng cửa đập nước, nước chảy thành nước lặng, trước khi mười vạn tiên phong tới đây nước đã bắt đầu biến chất có mùi, mấy ngày liên tiếp dần dần khô cạn, hiện tại trong sông chỉ còn sáu phần, đây là kết quả của việc Nam Lý mưa nhiều, nếu không có mưa thường xuyên, sông hộ thành sớm đã thấy đáy rồi.
Sau khi mười vạn tiên phong của Phiên tử bị đại bại, chủ lực thổ Phiên chậm chạp không động tĩnh, kéo dài cho tới bây giờ mới công thành, chính là để làm những việc trù bị. Thường Xuân Hầu Tống Dương hiện tại tại Nam Lý là một chiêu bài vàng, hiện nay chiêu bài vàng này đang treo ở Thanh Dương, Phiên tử cần phải một lần diệt xong, triệt triệt để để phá hủy nó. Đại phá Trấn Tây vương trước, bao vây tiêu trừ Thường Xuân Hầu sau, hai cái đồ đằng bị đánh rơi, đối với chiến sự về sau đều có ích lợi rất lớn.
Trước đó phải chuẩn bị đầy đủ, cùng với việc gia tăng nhân số, tựa như con kiến kiếm ăn. Đại quân Thổ Phiên bận rộn đều có thứ tự, vô số bao cát bị ném vào bên trong sông hộ thành. Dòng nước khó lưu thông nước chết dễ dàng biến thành ruộng, mà bọn Thổ Phiên cũng không cần lấp đầy sông hộ thành, chỉ cần lôi thực, làm thành bốn con đường lớn để cho đại quân đông hành là được, trước sau vẫn chưa tới hai canh giờ đã hoàn công, giờ phút này đầu thành vẫn là đại hỏa, nhưng trên tường lưu hỏa đã hết, chủ soái Phiên quân ra lệnh một tiếng, trống trận cùng kèn vang lên long trời lở đất, Phiên binh cũng hò hết vang dội, lực sĩ kết đội thúc đẩy xe gỗ tới công cửa thành. nguồn
Bốn cửa thành đồng thời bị tấn công dữ dội.
Bên ngoài tường lưu hỏa đã tắt, trong tường cũng đã yên ổn, trong thành bận rộn, từng khúc cây tròn được dựng lên, gắt gao chống đỡ cửa chính. Cửa sắt vẫn còn chưa hết nóng, cây gỗ tròn chống vào liền bốc lên một trận khói đen, ngẫu nhiên còn có thế phát sinh vào ánh lửa sáng… Mắt thường có thể thấy được, theo mỗi lần Phiên Tử đập cửa, gạch đá xung quanh cửa thành lại rơi lả tả xuống, mặc cho ai cũng biết tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, cửa thành sợ là kiến trì không được bao lâu.
Tống Dương, Kim Mã, A Lý Hán, Lưu Hậu, dẫn từng đội phân chia đi thủ cửa thành, Tống Dương phụ trách mặt chính, cũng là nơi địch tấn công mãnh liệt nhất cửa Tây, bảo đao Long Tước đặt ở sau lưng, vẻ mặt của Tống Dương không có biểu tình gì cả, chỉ yên lặng đứng đó, chờ một hồi chém giết.
La Quan được phái đi theo bảo vệ Kim Mã, bên cạnh Tống Dương là hai anh em Tề Thượng Bát Hạ, bàn tay của Tề lão nắm chặt một thanh Quỷ đầu đại đao, cho dù lúc này cũng không ngăn được cái miệng của gã, giúp Tống Dương nghĩ ra chủ ý:
- Hầu gia, ngài nói, hiện tại chúng ta tên thả cầu treo, thì có thể đánh chết được thêm không ít Phiên Tử có phải không?
Tống Dương sửng sốt, sau đó liền cười:
- Đạo lý là như thế.
Phiên binh dùng bao cát đắp sông làm đường tấn công cửa thành, nói về vị trí, quân địch đang đứng dưới cầu phá cửa, nếu để cầu treo hạ xuống có thể đè chết rất nhiều kẻ thù.
Tuy nhiên không đợi Tống Dương nói thêm, Tề Thượng cũng tự lắc đầu:
- Đáng tiếc, dù cho có thể đè chết chúng cũng không thể hạ cầu.
Hạ cầu xuống, nếu bị kẻ địch cắt đứt xích khóa thì không thể kéo lên lại được, quả thật là có thể đè chết một ít Phiên tử, nhưng lại mở đường cho quân địch vào thành, hại nhiều hơn lợi… Xét đến cùng, thì là trong lòng Tề Thượng có chút khẩn chương, nói nhảm mấy câu để tiểu khiển.
Không biết sắc trời đã chuyển tối từ lúc nào, hoàng hôn đã tới rồi, phía tây thành Thanh Dương kiên trì giữ thêm được hơn một tiếng đồng hồ nữa cũng đã không thể chống hơn được, cùng với bọn Phiên binh đánh thêm một lần nữa, mấy cây cột gỗ chống cửa đã đứt đoạn, những binh lính phụ trách việc giữ chắc gậy chắn đều bị chấn đến mức miệng phun máu tươi, cánh cửa sắt nặng nề phát ra tiếng rên rỉ chói tai, chỗ khe cửa bắt đầu biến hình.
Dường như quá nhanh. Trong thành tín binh qua lại không ngừng, giúp bốn vị Môn chủ tương lai đưa tin, đông, nam, bắc ba cửa thành vẫn rất chắc chắn, có thể giữ được thêm một lúc nữa, chỉ có cửa tây sớm đã gặp nguy hiểm.
Kẽ nứt đã hiện ra, rất nhỏ không đủ cho một người đi qua, nhưng chỉ có những binh lính có chút hiểu biết về chuyện đánh công kiên có thể nghĩ ra, đây là điềm báo cửa thành sắp bị đập vỡ, cũng không còn chống đỡ thêm được bao lâu. Ngoài thành Phiên quân đang hoan hô vang dội, trong thành trưởng quan gào thét rống lớn, lệnh cho binh lính tiếp tục dùng cột gỗ chống cửa.
Thứ dùng để đập cửa là lôi mộc, là dùng xích sắt cố định chắc chắn ở trên xe gỗ, lúc công thành xe được đẩy tới trước cửa thành, đứng cố định, lực sĩ chỉ cần rung giao xích, thì đại mộc có thể đập mạnh vào cửa thành từng nhát một, nhìn quá trình này với việc đánh chuông đồng có nhiều chỗ tương tự, nhưng mà tần suất đập cửa nhanh mạnh hơn tốc độ chống đỡ cửa cửa quân trông thành rất nhiều.
Không chờ tới khi dân Thanh Dương gia cố xong cửa chính một lần nữa, Phiên tử liên tiếp phát động ba lần công kích mạnh mẽ, khe nứt trên cửa thành càng lúc càng lớn, đã có thể cho người len qua được, sĩ binh song phương cùng nhìn vào, đồng thời phát ra tiếng gào thét giận dữ, dưới thành Thanh Dương tiễn thủ xông lên, xuyên qua kẽ hở bắn chết Phiên tặc, Thổ Phiên một bên che thuẫn, một bên đánh trả, đồng thời điều chỉnh lại góc độ để đập cửa… Lúc này khe hở trên cửa đã mở rộng hơn cả một khúc lôi mộc rồi, Phiên tử không dùng Lôi mộc để đánh cửa nữa, sửa lại oanh kích ván cửa, mong muốn có thể đập sụp cửa chính, để đại quân sớm đã tập kết phía sau có thể mau chóng xông vào.
Lúc này trong ngoài cửa đều đang cực loạn, trong mắt Tề Thượng bùng nổ một mảnh huyết quang, trùng trùng điệp điệp đỏ tương, dữ tợn ghê gớm! Dù sao Tề Thượng cũng là võ dĩ nhất phẩm, đột ngột gặp biến mặc dù có kinh hoàng nhưng không loạn, thân thể lập tức phản ứng, tay phải cầm hoành đao bảo vệ trước ngực, tay trái kéo Ba Hạ lui về phía sau, phải bảo vệ bản thân cũng phải bảo vệ cả huynh đệ, trong miệng vẫn không quên hô lên một câu:
- Hầu gia cẩn thận!
Hai huynh đệ quả nhiên võ công không tồi, tùy ý nhảy lui ra cũng có dư hai trượng, đến lúc đứng vững gót chân mới phát hiện không thấy Hầu gia. Chưa gặp cường địch tập kích đột ngột, lúc trước huyết quang trong mắt Tề Thượng chính từ từ thanh Long Tước của Tống Dương.
Một người một đao, Tống Dương từ khe hở trên cửa thành xông ra ngoài.