Những bông tuyết trắng phủ xuống kinh thành Trường An, kết tạo nên một không gian ảm đạm và ẩm ướt. Trong thời tiết như vậy chẳng một ai muốn bước chân ra khỏi nhà nếu như chẳng có chuyện gì cần cấp bách. Thế nhưng trước cửa tòa đại sảnh tổng đàn kim Tiền bang" có một thiếu niên vận áo tơi đứng đội tuyết chấp nhận cái giá rết của trời đông, thỉnh thoảng y lại rùng mình khi có một ngọn gió lùa qua.
Gã đại hán trong tổng đàn Kim Tiền bang bước ra, tiến thẳng đến trước mặt thiếu niên, gắt giọng nói:
- Tiểu tử, bang chủ không tiếp ngươi, hãy đi đi.
Gã đại hán vừa nói vừa nhét bạc vào tay thiếu niên.
Nói tiếp:
- Bang chủ bố thí cho ngươi một nén bạc đó.
Nhìn nén bạc trên tay, đôi chân mày thiếu niên chau lại. Y nhìn gã đại hán từ tốn nói:
- Đại ca, Trương Quảng không phải đến Kim Tiền bang đội tuyết chấp nhận cái giá rét buốt da, buốt thịt để cầu của bố thí một nén bạc.
Mặt gã đại hán sa sầm. Y gắt giọng nói:
- Trương tiểu tử. Thế mục đích của ngươi đến Kim Tiền bang là gì nào?
Điểm nụ cười giả lả, Trương Quảng ôn nhu nói:
- Tiểu đệ đem đến cho Kim Tiền bang một báu vật vô giá.
Gã đại hán nhìn Trương Quảng chằm chằm. Y nghiêm giọng:
- Tiểu tử mang gì đến cho Kim Tiền bang báu vật vô giá, đó là báu vật gì? Bí kíp võ công hay ngọc dạ minh châu có giá trị liên thành?
- Không là bí kíp võ công cũng không là báu vật liên thành. Nhưng báu vật của Trương Quảng đem đến cho Kim Tiền bang có thể giúp Kim Tiền bang độc bá võ lâm.
- Tiểu tử có loạn ngôn không đấy?
Trương Quảng nhún vai rồi vuốt mũi nói:
- Trương tiểu đệ nghe tiếng tăm của Kim Tiền bang chủ rồi mới tìm đến.
Thiên hạ đồn đãi bang chủ Kim Tiền bang là anh hùng hào kiệt lại biết nhìn xa trông rộng có chí hơn người mới len lỏi đến Trường An này. Nếu không có những lời đồn đãi kia, Trương Quảng đã chắc đến đây làm gì.
- Thôi được rồi, Trương tiểu tử có thể cho Lục Tần mỗ đây xem báu vật của ngươi?
Trương Quảng nhìn Lục Tần lắc đầu:
- Báu vật của Trương Quảng muốn trao không phải đưa cho người nào cũng được Chỉ những người biết nhìn xa trông rộng mới thấy được giá trị liên thành của báu vật đó. Trương Quảng chỉ có thể giao báu vật kia cho Kim Tiền bang chủ mà thôi Nếu không gặp bang chủ, Trương Quảng không thể trao cho người nào được Mặt của Lục Tần đanh lại:
- Kể cả Lục mỗ, Trương tiểu tử cũng không trao?
Trương Quảng thản nhiên gật đầu.
- Trương tiểu đệ sẽ không trao báu vật đó cho bất cứ ai.
Lục Tần nheo mày xua tay:
- Trương tiểu tử, Ngươi nói vậy là có ý xúc phạm Lục mỗ rồi đấy. Ngươi có thể đi được rồi, Lục mỗ không muốn thấy mặt của Trương tiểu tử đâu.
Lục Tần xua tay:
- Ngươi đi đi. Đừng có đứng đây nữa, vô ích thôi.
- Lục đại ca không cho tiểu đệ gặp bang chủ ư?
Hừ nhạt một tiếng, Lục tần gằn giọng nói:
- Kim Tiền bang chủ không muốn tiếp hạng cùng đinh khố rách như Trương tiểu tử - Lục đại ca có hối tiếc tới lời nói này hay không?
Cười khẩy Lục Tần nói:
- Với Trương tiểu tử, Lục mỗ chẳng cảm thấy hối tiếc gì cả.
Điểm nụ cười mỉm, Trương Quảng nói:
- Tiểu đệ cảm thấy hối tiếc cho Kim Tiền bang. Nếu như sau này bang chủ biết được Lục huynh là người đã đuổi Trương Quảng đi. E rằng người sẽ quở trách Lục huynh đó.
Trương Quảng nói rồi ôm quyền xá Lục Tần.
- Cáo từ Trương Quảng xá rồi trả lại nén bạc cho Lục Tần. Lục Tần chau mày nói:
- Trương tiểu tử, ngươi không nhận nén bạc này ư?
- Trương Quảng đã nói rồi, Trương Quảng đến Kim Tiền bang không phải để xin của bố thí. Kim Tiền bang có hàng bao nhiêu ngàn lượng thì nén bạc này có đáng gì với Trương Quảng. Cáo từ.
Trương Quảng nói rồi quay bước. Y dợm bỏ đi thì từ trong đại sảnh bang chủ Kim Tiếng Bang bước ra.
Lục Tần vừa trông thấy bang chủ liền quay lại thành kính ôm quyền xá:
- Bang chủ...
Thượng Quan Nghi khẽ gật đầu, vuốt râu nhìn Trương Quảng:
- Trương tiểu tử đứng lại.
Trương Quảng dừng bước, rồi lại ôm quyền xá:
- Tại hạ Trương Quảng.
Thượng Quan Nghi gật đầu:
- Bổn bang chủ biết.
- Hóa ra tôn giá đây là bang chủ Kim Tiền bang... Trương Quảng không biết, mong bang chủ miễn thứ cho tội thất kính.
Thượng Quan Nghi khẽ gật đầu nhìn Trương Quảng từ đầu đến chân. Y trầm giọng nói:
- Bổn bang chủ đã nghe Trương tiểu tử nói tất cả với Lục quản gia rồi.
Thượng Quan Nghi ve cằm.
- Trương tiểu tử đã đứng đây bao lâu rồi?
Trương Quảng suy Nghĩ rồi nói:
- Thời gian lâu hay mau không là gì với Trương Quảng cả, chỉ sợ không gặp bang chủ mà thôi.
- Bổn bang chủ đã có ở đây... Trương tiểu tử có gì muốn nói không?
Trương Quảng buông tiếng thở dài. Y nhìn lên bầu trời đang đổ tuyết trắng xóa, rồi lại nhìn Thượng Quan Nghi từ tốn nói:
- Bang chủ Nghĩ chúng ta nói chuyện ở đây có tiện không?
Thượng Quan Nghi ngửa mặt lên cười khanh khách. Lão cười mà hai gò má nhảy giần giật. Đôi gò má núc ních của Thượng Quan Nghi đập vào mắt của Trương Quảng. Chẳng biết đôi gò má của vị bang chủ Kim Tiền bang có tác động thế nào đến Trương Quảng mà chân diện y bất giác đanh hẳn lại.
Thượng Quan Nghi cắt ngang tràng tiếu ngạo, trầm giọng nói:
- Bổn bang chủ mời Trương tiểu tử vào trong được chứ?
Trương Quảng ôm quyền nói:
- Đa tạ bang chủ.
Hai người bước vào trong đại đường Kim Tiền bang. Trong đại đường Kim Tiền bang đầy những vật dụng quí giá mà bất cứ một gã trộm nào nhìn qua hẳn đều phải thèm muốn.
Thượng Quan Nghi cầm lấy con kỳ lân bằng ngọc lưu ly đưa lên mắt ngắm nghía rồi thản nhiên nói:
- Con kỳ lân của bổn bang chủ có giá trị những vài ngàn vạn lạng kim lượng.
Nó là báu vật của vua Tần để lại...
Không biết báu vật của tiểu tử có hơn con kỳ lân này không?
Trương Quảng ôm quyền nói:
- Con kỳ lân ngọc lưu ly trên tay bang chủ đúng là báu vật thật... Nó có giá vạn lạng kim lượng, nhưng cũng chỉ để bang chủ ngắm nhìn thôi.
Trương Quảng mỉm cười nhìn Thượng Quan Nghi nói tiếp:
- Một báu vật chỉ để ngắm nhìn thì đâu thể bì với báu vật của Trương Quảng được Thượng Quan Nghi nhìn lại Trương Quảng:
- Thế báu vật của Trương tiểu tử là gì nào?
- Bang chủ muốn biết báu vật của Trương Quảng là gì, trước tiên Trương Quảng muốn mượn hỏi bang chủ một vài câu Đôi chân mày của Thượng Quan Nghi thoạt nhíu lại:
- Được tiểu tử cứ hỏi.
Trương Quảng ôm quyền nói:
- Tiểu bối nghe thiên hạ đồn nói, Kim Tiền bang chủ là anh hùng hào kiệt... Lại biết nhìn xa trông rộng...Không biết lời thiên hạ đồn đãi có đúng hay không?
Thượng Quan Nghi cười khẩy nói:
- Bổn bang chủ không phủ nhận cũng không khẳng định lời nói của thiên hạ đúng hay không đúng. Nhưng bổn bang chủ chỉ là bang phái hữu danh vô thực thì thiên hạ chẳng quan tâm đến làm gì.
- Vậy bang chủ nghỉ đến sự nghiệp võ lâm của Kim Tiền bang hay chỉ Nghĩ đến những báu vật có giá trị vạn lạng kim lượng?
- Tiểu tử hỏi như vậy có ý gì?
Trương Quảng ôm quyền nói:
- Bang chủ... trên võ lâm mặc dù Kim Tiền bang uy danh chấn động giang hồ, Khắp cõi Trung Nguyên đều biết đến Kim Tiền bang. Nhưng Kim Tiền bang chưa phải là thiên hạ đệ nhất bang. Ngoài Kim Tiền bang còn có Thiết Y Bang, Thần Phục Bang, Vạn Mã Bang, Kim Long Bang và hơn cả Kim Tiền bang là Cái Bang.
Trương Quảng ôm quyền xá Thượng Quan Nghi:
- Trương Quảng mạo phạm nói ra điều này mong bang chủ miễn thứ.
- Cứ nói.
- Mặc dù Kim Tiền bang có vô khối ngân lượng nhưng nếu so với Cái Bang.
Mặc dù là một bang của những kẻ khất thực nhưng trong võ lâm giang hồ vẫn tôn cái Bang là thiên hạ đệ nhất bang.
- Bổn bang chủ không quan tâm đến điều đó Trương Quảng cau mày:
- Tại sao bang chủ không quan tâm được nhỉ? Cho dù Kim Tiền bang có ngân lượng nhưng thử hỏi bang chủ có giữ mãi được số kim lượng kia hay không? Cổ nhân nói: Ngân lượng chỉ là vật ngoài thân.
Khoanh tay trước ngực, Thượng Quan Nghi nghiêm giọng nói:
- Thế tiểu tử có ý gì nào?
- Tiểu bối không dám nói ra ý mình.
Nếu bang chủ chưa cho phép nói.
Nhìn thẳng vào mặt Trương Quảng, Thượng Quan Nghi nghiêm giọng nói:
- Bổn bang chủ cho phép ngươi nói.
- Nếu bang chủ cho phép, Trương Quảng sẽ nói.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Trương Quảng trầm giọng nói:
- Ngoài những bang phái Trương Quảng đã nói, trên võ lâm giang hồ còn những giáo, những phái lớn khác như Võ Đang, Côn Luân, Nga Mi, Hằng Sơn, Thi êu Lâm.....
Chắp tay sau lưng Trương Quảng nhìn Thượng Quan Nghi như thể dò xét thái độ của vị bang chủ nức tiếng giang hồ về ngân lượng rồi ôn nhu nói tiếp:
- Nói về môn phái thì có Đường Môn, Thiên môn..... Đường Lan Môn. Tất cả các phái các bang, các môn đều muốn trở thành một phái bang hội độc bá võ lâm.
Không biết vãn bối nói có đúng không, nhưng bản chất của võ lâm giang hồ là như vậy Thử hỏi một ngày nào đó một môn phái hay bang hội nào đó độc bá võ lâm thì bang chủ có giữ được số ngân lượng trong tay không nhỉ?
Chân diện của Thượng Quan Nghi sa sâm:
- Trương tiểu tử nói ra những điều đó có ý gì?
Trương Quảng mỉm cười nói:
- Hồi đó Hán cao tổ không có chí lớn, thì mãi mãi vẫn chỉ là một Đình trưởng tầm thường. Có lẽ sách sử không bao giờ nhắc đến Hán Cao Tổ.
Thượng Quan Nghi gật đầu:
- Bổn bang chủ không ngờ tiểu tử còn nhỏ tuổi lại chẳng có chút danh tiếng gì nhưng kiến văn lại uyên bác khó lường.
Trương Quảng ôm quyền:
- Đa tạ bang chủ.
Trương Quảng nhìn Thượng Quan Nghi ôn nhu nói tiếp:
- Vãn bối rất tâm đắc với câu nói của Hán Cao Tổ.
- Hán Cao Tổ đã nói gì?
- so với Trương Tư Phòng tiên sinh Hán Cao Tổ mưu lược không thể sánh bằng. So với Hàn Tín thì không thể bì được Nhưng Hán Cao Tổ vẫn tạo được nghiệp đế vì người biết dùng người. Nói ra điều đó Trương Quảng có ý nói với bang chủ... Hán Cao Tổ có thể dựng được nghiệp đế làm chủ thiên hạ, sao Kim Tiền bang không dựng được đại nghiệp độc bá võ lâm?
Mặt của Thượng Quan Nghi sa sầm:
- Yù của Trương tiểu tử muốn Kim Tiền bang của Thượng Quan Nghi độc bá võ lâm?
Trương Quảng gật đầu:
- Không sai. Kim Tiền bang chỉ có độc bá thiên hạ mới giữ cơ nghiệp của bang chủ trường tồn. Võ lâm giang hồ tất có những bang phái lớn nhỏ có ý như vãn bối... Nhưng thời cơ còn chưa đến thôi.
Vãn bối còn có thể cam đoan với bang chủ một điều...
- Điều gì?
- Tất cả những bang phái trong võ lâm giang hồ đều dòm ngó đến Kim Tiền bang vì ngân lượng là cái nền tảng để họ thực hiện mục đích độc tôn của mình.
- Sao tiểu tử nói vậy.
Trương Quảng mỉm cười nói:
- Tất cả cái môn phái bang hội đều có bí kíp võ công. Nhưng chắc chắn họ không có cái nền vững chắc như Kim Tiền bang đó là ngân lượng. Ngân lượng chính là võ công tối thượng mà bang chủ đã không nhìn thấy nó.
Đôi chân mày của Thượng Quan nghi nhíu lại:
- Bổn bang chủ hỏi ngươi... Thế ngươi sẽ cho bổn bang chủ thứ gì để thực hiện sự nghiệp độc bá võ lâm?
Trương Quảng ôm quyền nói:
- Bang chủ cho vãn bối nói.
Thượng Quan Nghi gật đầu:
- Bổn bang chủ muốn nghe ngươi nói.
- Cái mà Trương Quảng đưa đến cho bang chủ để bang chủ thực hiện nghiệp bá trên chốn giang hồ chính là Trương Quảng.
Trương Quảng nói vừa dứt câu, Thượng Quan nghi ngửa mặt cười khăng khắc Y cười vang dội, tiếng cười của Thượng Quan Nghi đập vào thính nh TTrương Quảng nhưng tuyệt nhiên không có vẻ biểu lộ gì hiện ra trên chân diện của Trương Quảng.
Chờ cho Thượng Quan Nghi cười dứt, Trương Quảng ôn tồn nói:
- Lời của Trương Quảng nực cười lắm hay sao mà bang chủ cười lớn như vậy?
Nhìn Trương Quảng, Thượng Quan Nghi nghiêm giọng nói:
- Trương tiểu tử năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?
- Tại hạ vừa tròn mười tám tuổi.
- Ngươi có danh gì trên giang hồ chưa?
Trương Quảng lắc đầu:
- Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Thượng Quan Nghi gật đầu:
- Mới mười tám tuổi lại là một kẻ vô danh tiểu tốt chẳng có danh gì trên giang hồ... Thế mà ngươi tự cho mình là Trương Lương, Hàn Tín. Ngươi có Nghĩ mình quá ngông cuồng hay không?
- Trương Quảng không ngông cuồng...
Tại hạ có chí lớn. Và muốn cùng bang chủ thực hiện chí lớn đó.
Thượng Quan Nghi lắc đầu.
- HỒ đồ... Trương ti êu tử... ngươi muốn bổn bang chủ xem ngươi là môn khách của Kim Tiền bang thì trước tiên ngươi phải cho bổn bang chủ thấy thực tài của ngươi. Thấy được ngươi là báu vật có thể giúp bổn bang chủ độc bá võ lâm...
Thở hắt ra một tiếng, Thượng Quan Nghi nói:
- Chỉ một vài lời nói của ngươi, viển vọng ngạo cuồng thì đâu thể để bổn bang chủ tin. Mà cơ nghiệp Kim Tiền bang đem ra vì vài lời nói đó... Bổn bang chủ không thể mạo hiểm đâu.
Nhìn Trương Quảng, Thượng Quan Nghi mỉm cười rồi nói:
- Tiểu tử cho mình là báu vật, nhưng bổn bang chủ chẳng thấy ngươi có chi đáng để gọi là báu vật cả... Phải chi ngươi là Hàn Tín hay là Trương Lương...
Bổn bang chủ sẵn sàng thỉnh ngươi làm môn khách của Kim Tiền bang..... Nhưng rất tiếc...
Trương Quảng ôm quyền nói từ tốn:
- Ngày đó Hán Cao Tổ cũng như bang chủ thì khó dựng được nghi ếp đế.
Trương Quảng ôm quyền xá:
- Có lẽ Trương Quảng và bang chủ không có duyên phận với nhau. Trương Quảng cáo từ.
Trương Quảng toan dợm bước rời đại đường thì Thượng Quan Nghi gọi lại:
- Trương tiểu tử...
- Bang chủ có điều chi muốn chỉ giáo Trương Quảng?
- Khi nào Trương tiểu tử cho bổn bang chủ thấy ngươi đúng là báu vật. Kim Tiền bang sẽ mở rộng cửa đón ngươi.
- Vậy bang chủ muốn tại hạ làm gì nào?
- Làm bất cứ gì cũng được. Có tiếng có danh, bổn bang chủ mới thỉnh tiểu tử.
Trương Quảng mỉm cười:
- Được Bang chủ đã không rộng cửa đón tiếp Trương Quảng vào cửa trước, tại hạ sẽ vào Kim Tiền bang bằng cửa sau vậy Hy vọng lúc đó bang chủ sẽ phải bồi tiếp Trương Quảng như thượng khách.
- Bổn bang chủ chờ đến ngày đó.
- Cáo từ Trương Quảng ôm quyền xá. Y nói:
- Cáo từ hy vọng những lời nói của Trương Quảng hôm nay làm bang chủ suy Nghĩ tới.
Nói rồi Trương Quảng quay bước ung dung tiến thẳng ra ngoài. Thượng Quan Nghi nhìn sau lưng chàng.
Trương Quảng đi hẳn rồi, Thượng Quan Nghi cho mời Lục Tần đến.
Lục Tần ôm quyền khúm núm nói:
- Bang chủ chỉ huấn thuộc nhân.
Thượng Quan Nghi nghiêm giọng hỏi:
- Lục quản gia có biết Trương tiểu tử là ai chứ?
Lục Tần lắc đầu:
- Bang chủ miễn thứ... thuộc hạ không biết y. Y đã mạo phạm gì bang chủ... Lục Tần sẽ trừng trị gã.
Trương Quan Nghi lắc đầu:
- Y không mạo phạm gì bổn bang chủ cả Nhưng y có cái gì rất khác thường khiến bổn bang phải quan tâm. Ngươi hãy bí mật điều tra xem thân thế của y là ai, người địa phương nào... Y đến Trường An và tìm Kim Tiền bang có mục đích gì?
- Tuân lịnh bang chủ... thuộc hạ sẽ điều tra ngay.
Thượng Quan Nghi xua tay:
- Đi đi.
- Thuộc hạ cáo lui.
Lục Tần đi rồi, Thượng Quan Nghi bước đến bên cửa sổ. Y dõi mắt nhìn ra ngoài. Khoanh tay trước ngực, Thượng Quan Nghi suy Nghĩ mông lung về những lời nói của Trương Quảng.
Nhẩm nói:
- Lời của Trương tiểu tử cũng đáng để cho ta quan tâm.