Lục Tần bưng chén rượu chìa đến trước mặt Trương Quảng nhưng lúc đó Trương Quảng mãi nhìn Tiểu Huệ. Lão Lục phải lên tiếng:
- Trương Quảng công tử.
Trương Quảng giật mình nhìn lại giả lả cười - Lục tôn giá muốn nói gì?
- Lão Lục kính công tử một chén.
- Đa tạ... đa tạ...
Lục Tần mỉm cười. Lão dốc chén rượu uống cạn.
Trương Quảng cũng bắt chước lão.
Đặt chén xuống trước mặt, Lục Tần nói:
- Trương công tử thấy Tiểu Huệ có gì lạ mà nhìn chăm chú vậy?
Trương Quảng khoát tay:
- Không có gì lạ cả... Nếu như Tiểu Huệ không được ông trời ban cho nhan sắc thì chắc chắn tại hạ không nhìn như vậy đâu Nàng đỏ mặt nguýt chàng.
Tiểu Huệ buông tiếng thở dài rồi nói:
- Nữ nhân có nhan sắc sẽ lụy về nhan sắc
- Hay... Sao nàng lại nói vậy... Nữ nhân nào mà không muốn mình là trang mỹ nữ nào. Nói cho ta biết coi?
- Nữ nhân thì chẳng ai muốn mình xấu cả Tiểu Huệ chỉ muốn nói nhan sắc sẽ làm cho mình khổ.
- Nhưng không có nhan sắc sẽ còn khổ hơn nữa.
Chàng nói rồi bưng bầu rượu chuốc ra chén của mình và Lục Tần.
Lục Tần nhìn chén rượu, ôn nhu nói:
- Lục lão phu cũng đã trôi dạt khắp nơi trên giang hồ, kinh nghiệm cũng có nhiều Nhưng chưa thể nào làm được một đại công như Trương công tử.
- Tại hạ lập được đại công gì đâu?
- Công tử lấy được tín vật của Thần Phục bang chủ đã là một kỳ công mà những ngươi khác nằm mơ cũng không tưởng tưởng được.
Lục Tần ôm quyền:
- Trương công tử có thể cho lão phu biết... Công tử đã nói thế nào mà Thần Phục bang chủ lại tin cẩn nhanh như vậy?
Không chỉ tín cẩn thậm chí còn xem Trương công tử như thượng khách. Hơn hẳn lão Lục và chư huynh đệ đi cùng.
Trương Quảng nhìn lão Lục:
- Trương Quảng nói ra chắc chỉ hổ thẹn mà thôi.
- Lão rất muốn nghe những lời nói của Trương công tử để học hỏi.
Lục Tần ôm quyền nói:
- Mong công tử chỉ giáo.
Nhìn lão Lục, Trương Quảng điểm một nụ cười mỉm rồi nói:
- Tại hạ chỉ truyền dạy những lời nói của Thượng Quan bang chủ mà thôi.
Mặt lão Lục sa sầm lại, nhưng vẫn cố gượng nở nụ cười.
Lão miễn cưỡng hỏi tiếp:
- Trương công tử... Lần này chúng ta sẽ đến đâu nào?
- Tại hạ quyết định đến Thuyết Y Bang. Sau đó sẽ đến Vạn Mã Bang và cuối cùng sẽ đến Tam Tông Miếu gặp bang chủ Cái Bang. Trên đường về, chúng ta sẽ đến Kim Long Bang. Lục tôn giá thấy tại hạ sắp xếp thế nào?
- Trương công tử xắp xếp thế nào chúng ta sẽ đi theo thế đấy.
- ấy Lục lão tổng quản, chúng ta đã là người nhà rồi. Nếu như Lục lão tổng quản có kế sách gì hay hơn, Trương Quảng và mọi người sẽ theo Lục lão tổng quản.
- Thượng Quan bang chủ đã giao trọng trách này cho công tử...
Lão Lục và mọi người chỉ có bổn phận bảo vệ cho công tử.
- Nhưng tại hạ vẫn là kẻ hậu bối so với Lục lão tổng quản.
Chàng chỉ mâm cơm nói:
- Mọi người hãy ăn đi, rồi sớm lên đường.
Tiểu Huệ nhìn chàng.
Trương Quảng gắp thức ăn bỏ vào chén nàng.
- Nàng phải ăn nhiều đấy nhé. Mấy hôm nay ta thấy sắc diện của nàng xuống rất nhiều.
- Trương huynh yên tâm... Tiểu Huệ không có gì đâu.
Sau khi ăn uống xong, mọi người ra ngoài khách điếm. Đúng vào lúc sắp lên đường thì Chu Kiến Văn xuất hiện. Trong bộ lam y nho sinh, trông gã thật lịch lãm và phong lưu.
Và thấy Kiến Văn, mặt Tiểu Huệ đanh hẳn lại với những nét bất nhẫn. Vẻ thay đổi trên khuôn mặt nàng không qua được mắt của Trương Quảng.
Y thản nhiên bước đến trước mặt Tiểu Huệ. Đôi thu nhãn của Tiểu Huệ lộ rõ sát khí hừng hực. Kiến Văn mỉm cười. Nụ cười của y vừa quyến rũ vừa có những nét kiêu căng tự thị.
Y nhìn qua Trương Quảng.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Trương Quảng ôm quyền nói:
- Tại hạ là Trương Quảng.
Kiến Văn khẽ gật đầu:
- Hóa ra Trương Quảng công tử... Tại hạ là Chu Kiến Văn.
- Tại hạ đã đoán ra.
- Sao Trương túc hạ đoán ra tôi là Kiến Văn?
- Tại hạ có nghe Tiểu Huệ nói đến.
- Kiến Văn cũng có nghe Tiểu Huệ nói đến Trương túc hạ.
Trương Quảng giả lả cười:
- Hóa ra cả hai chúng ta đều được Tiểu Huệ nhắc đến. Kiến Văn huynh đến gặp chúng tôi có chuyện gì không?
Kiến Văn xoa tay rồi chấp tay ra sau lưng:
- Tại hạ thì chẳng có ý gì gặp Trương túc hạ cũng như Tiểu Huệ đâu, nhưng có người phái tại hạ đến gặp Tiểu Huệ.
Tiểu Huệ gắt giọng hỏi:
- Ai phái?
Kiến Văn mỉm cười nhìn nàng.
- Sư tôn Cầu Bá Tuyết phái Kiến Văn đến nhắn với Tiểu Huệ...
Người cần gặp Tiểu Huệ.
Tiểu Huệ lộ vẻ bối rối. Nàng miễn cưỡng nói:
- Chưa đến thời hạn kia mà.
- Tiểu Huệ muốn đến hay không đến tùy Tiểu Huệ. Ơø đây Kiến Văn chỉ truyền đạt lại ý của sư tôn thôi.
Tiểu Huệ nghiêm mặt nói:
- Cầu Bá Tuyết tiền bối hẹn ta ở đâu?
- Nơi đó Tiểu Huệ đã biết rồi mà...
- Vọng nguyệt lầu?
Kiến Văn gật đầu.
Tiểu Huệ nhìn lại Trương Quảng:
- Trương huynh cứ lên đường... Tiểu Huệ nhanh chóng theo sau.
- Hây... thời gian chúng ta cũng còn nhiều không gấp như vậy đâu.
Để ta và mọi người trở vào khách điếm chờ Tiểu Huệ vậy.
Nàng lắc đầu:
- Mọi người không nên chờ Tiểu Huệ.
- Hây... Sao không chờ được... Tiểu Huệ có chuyện thì cứ đi, ta và mọi người sẽ chờ. Huống chi gặp được Kiến Văn huynh... Ta rất muốn đối ẩm với huynh vài cân rượu.
Trương Quảng nhìn sang Kiến Văn:
- Nếu tại hạ mời Kiến Văn huynh một cân rượu. Huynh hẳn không từ chối.
- Ơ Tại hạ rất thích kết giao bằng hữu... gặp Kiến Văn đã là tri ngộ, không uống vài cân rượu thật là phí.
Trương Quảng bước xuống xe. RỒ nhìn Kiến Văn nói:
- Mời huynh.
Chàng nhìn lại nói với Tiểu Huệ:
- Ta chờ nàng ở đây.
Nhìn lại lão Lục, Trương Quảng nói:
- Chúng ta đi đâu hẳn mọi người đã biết rồi. Lục lão tổng quản và nhị vị huynh đệ hãy lên đường trước. Tại hạ và Tiểu Huệ sẽ đến sau.
Nói rồi Trương Quảng nhìn lại Kiến Văn:
- Mời Kiến Văn huynh.
Hai người song hành bước trở lại khách điếm.
Trương Quảng gọi một vò rượu hai cân. Chàng tự chuốc rượu ra chén của mình và Kiến Văn rồi bưng chén nói:
- Rượu tri ngộ... Trương Quảng mời Chu huynh.
Kiến Văn buông một câu cộc lốc:
- Mời.
Hai người cùng cạn chén.
Đặt chén xuống bàn Kiến Văn nhìn Trương Quảng bằng ánh mắt dò xét.
Y từ tốn hỏi:
- Trương các hạ biết Tiểu Huệ bao lâu rồi?
- Biết lâu hay mau, không quan trọng.
Nhưng Kiến Văn tin tại hạ đi... Trương Quảng chỉ xem Tiểu Huệ như xá muội của mình thôi.
Kiến Văn cười kháy:
- Trương các hạ xem Tiểu Huệ như thế nào, Kiến Văn không quan tâm.
Trương Quảng bưng vò rượu chuốc ra chén.
Chàng vừa chuốc rượu vừa nói:
- Trương Quảng chỉ sợ Kiến Văn huynh hiểu lầm.
Kiến Văn bưng chén rượu cười kháy rồi nói:
- Trương các hạ có quan hệ với Tiểu Huệ thế nào thì ta cũng không quan tâm đâu Trương Quảng bưng chén rượu từ tốn nói:
- Theo Trương Quảng biết, Tiểu Huệ còn rất yêu Kiến Văn huynh. Sao huynh lại có thể thờ Ơ với nàng như vậy?
Trương Quảng lắc đầu thở ra:
- Trương Quảng không muốn xen vào chuyện riêng tư của Kiến Văn huynh và Tiểu Huệ... Nên không dám lạm bàn về chuyện này... Nhưng Trương Quảng phải nói với huynh... Tiểu Huệ còn yêu huynh nhiều lắm.
Kiến Văn dốc chén rượu vào miệng, nhường mày nói:
- Thế mà Tiểu Huệ đã nói với ta, ý trung nhân của nàng ta chính là Trương c ông tử đó.
Trương Quảng bật cười thành tiếng rồi nói:
- CÓ thế mà huynh cũng tin. Phàm nữ nhân giận lẫy thì có thể nói ra bất cứ câu nói gì để thỏa mãn sự hờn giận của họ thôi Trong tình yêu thì họ càng tỏ ra là mình là kẻ không cần tình.
Tiểu Huệ nói một đàng, nhưng nghĩ một nẻo... Tại hạ không biết chuyện hai người như thế nào, nhưng nếu như Kiến Văn huynh và Tiểu Huệ trở thành một đôi phu phụ... Trương Quảng cam đoan...
Hai người sẽ là một đôi hiền khang lệ có một không hai trên đời này...
Kiến Văn ôm quyền:
- Khách sáo... Khách sáo rồi... Ta nghĩ kiếp này chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.
- Tại sao không?
- Bởi vì Kiến Văn đâu có yêu Tiểu Huệ...
- Thế sao trước đây huynh lại tỏ tình và gieo vào tâm nàng niềm tin nơi huynh?
- ĐÓ chỉ là các ta muốn chiếm hữu nàng thôi.
Y nhìn Trương Quảng nhường mày:
- Ta thích làm sao thì làm vậy.
- Kiến Văn huynh không biết mình đang đùa với lửa tình ư...
Trương Quảng dốc chén rượu trút vào miệng nhìn Kiến Văn nói tiếp:
- Đùa với gì cũng được nhưng huynh đừng đùa với lửa tình. Nếu không lửa tình một ngày nào đó sẽ thiêu cháy Kiến Văn huynh thành than đó.
Tử lúc Tiểu Huệ gặp huynh đến giờ...
Mặt nàng buồn vời vợi.
Bấy nhiêu đó huynh biết nàng đối với huynh như thế nào rồi. Bề ngoài nàng rất cứng rắn nhưng bên trong lại là người nặng tình. Người nàng nặng tình không ai khác chính là Kiến Văn huynh.
Kiến Văn nhíu mày nhìn Trương Quảng:
- Ta không nghĩ các hạ đúng đâu.
- Trương Quảng hiểu nàng mà.
Kiến Văn chống tay đứng lên. Y ôn nhu nói:
- Bây giờ Tiểu Huệ mặc dù chung thuyền với ta nhưng tâm chỉ muốn lấy mạng của Chu Kiến Văn mà thôi.
- Lấy mạng huynh?
Trương Quảng lắc đầu:
- Nàng chỉ nói vậy thôi.
- Tiểu Huệ không nói gì với Trương các hạ vì sao nàng buồn à?
- Tiểu Huệ không nói nhưng Trương Quảng có thể đoán được vì sao nàng buồn. Nàng chỉ buồn huynh là kẻ vô tình đối với nàng.
- Nực cười quá.
Trương Quảng nheo mày:
- CÓ gì ẩn khuất trong chuyện này mà Kiến Văn nực cười.
Kiến Văn tự chuốc rượu vào chén rồi bưng uống. Y đặt chén xuống bàn ôn nhu nói:
- Lúc đầu ta chỉ muốn gặp mặt Trương Quảng xem coi mặt Trương các hạ như thế nào thôi.
Y mỉm cười nói tiếp:
- Xem ra Trương các hạ cũng có những nét phong lưu của một trang nam tử.
Trương Quảng ôm quyền:
- Nhưng Trương Quảng đâu thể bì được với Chu Kiến Văn huynh.
- Ta nghĩ trên thế gian này có một người thứ hai sánh với ta e là khó tìm.
Trương Quảng nhường mày:
- Huynh so sánh cái gì?
Kiến Văn nhún vai nói:
- Vẻ lịch lãm nét thanh tú.
Gã vừa nói xong, Trương Quảng bật cười khảnh khách. Y vừa cười vừa nhìn Kiến Văn khiến mặt hắn đỏ bừng.
Vẻ thẹn thùng Chu Kiến Văn chẳng biết tác động thế nào nhưng Trương Quảng bất giác cười to hơn nữa. Y cười rũ rượi cười như thể bị chọc lét, hay Kiến Văn đang biến thành thằng hề trong mắt y.
Kiến Văn cáu gắt nói:
- Trương các hạ có gì đắc ý mà cười dữ thế?
Nhìn vào mặt Kiến Văn, Trương Quảng nén cười nói:
- Lần đầu tiên tại hạ mới nghe một người so sánh như như vậy nên cười thôi.
- Lời nói của ta có gì đáng cười nào?
Trương Quảng đứng lên:
- Phàm người ta chỉ so sánh nhan sắc của nữ nhân với nữ nhân chứ đâu có ai đem nam nhân ra so sánh nhan sắc nào.
CỔ nhân có câu, trai tài, gái sắc. So sánh nam nhân là so sánh về tài năng, còn sắc đẹp chỉ dành cho nữ nhân thôi. Huynh lấy râu ông này cắm cằm bà kia... Hỏi sao Trương Quảng dằn được chứ.
Sắc diện của Kiến Văn đỏ bừng. Y miễn cưỡng nói:
- Trương các hạ nói bao nhiêu đó đủ rồi đó.
- Nếu Kiến Văn huynh không đồng ý, tại hạ không nói à.
Kiến Văn ngồi xuống nhìn Trương Quảng:
- Trương các hạ nói rất hiểu Tiểu Huệ... Nhưng Tiểu Huệ buồn vì cái chuyện gì túc hạ có biết không?
- Ngoài Kiến Văn huynh ra đâu ai để cho nàng buồn.
- Hay... có cái buồn khác đó... Tiểu Huệ giờ đã bị Độc Nhân Cầu Bá Tuyết hạ Hủy Cốt Tán vào nội thể... nên chẳng khác nào con rối trong tay lão... Lão muốn nàng làm gì thì nàng phải làm theo... Trương các hạ có biết không?
Mặt Trương Quảng sa sầm:
- CÓ chuyện này sao?
- Thế Tiểu Huệ không nói Trương các hạ à?
Y cười khẽ nói tiếp:
- Nếu các hạ có tài kinh bang tế thế thì giải độc cho Tiểu Huệ đi. Xem chừng Trương các hạ khó làm được chuyện này roi.
Y bưng vò rượu chuốc ra chén. Bưng chén rượu Kiến Văn nói:
- Bây giờ lão độc muốn Tiểu Huệ làm gì thì nàng phải làm theo ý của lão ta thôi Thậm chí Độc Nhân Cầu Bá Tuyết muốn nàng phải giao tình, thì nàng phải giao tình.
Trương Quảng lắc đầu nói:
- Kiến Văn huynh nó ra điều đó mà không chút đau lòng ư?
Kiến Văn buông một câu cộc lốc:
- Không.
- Kiến Văn không nghĩ Tiểu Huệ còn là người yêu của huynh ư?
- Ta có yêu nàng đâu... Mà nói là người yêu.
Kiến Văn đứng lên. Y nhìn Trương Quảng nhạt nhẽo nói:
- Nếu Trương các hạ có tài kinh bang tế thế thì hãy cứu lấy Tiểu Huệ kẻo sau này khi hoa tàn nhụy rửa, không chừng Độc Nhân cũng không màn đến. Hoa tàn nhụy rửa rồi thì chẳng ai nhìn đến nữa đâu Trương các hạ cũng sẽ vô tình như ta đấy Trương Quảng nhìn Kiến Văn chằm chằm.
Kiến Văn mỉm cười nhường mày nói tiếp:
- Aø trước khí cáo từ với Trương công tử... Ta mạn phép nói với công tử...
Y nhếch môi cười mỉm ôn nhu nói:
- Tiểu Huệ chẳng có gì bí mật đối với Kiến Văn cả... Ta đã hưởng thụ nàng chán chê rồi... Bây giờ thì ta có thể nhường lại cho Trương công tử đó. Ta tiếc món ăn này chẳng ngon lành gì, nhưng kẻ đến sau thì phải chấp nhận thôi.
Trương Quảng lắc đầu:
- Kiến Văn huynh trơ trẽn và vô tình như thế Tại hạ chẳng còn gì để nói.
Kiến Văn mỉm cười:
- Ta nói để Trương công tử biết mà định liệu cho trọn tình với Tiểu Huệ. Hẹn ngày tái kiến.
Kiến Văn nói rồi quay bước đi thẳng ra cửa.
Trương Quảng nhìn theo sau lưng y nghĩ thầm: sao gã mỹ nam tử, phong lưu nho nhã này lại có thể bỉ ổi như vậy được nhỉ?,, Vừa nghĩ Trương Quảng vừa bưng chén rượu dốc vào miệng. Đặt chén rượu xuống bàn, chàng gọi thiếu nhị tính ngân lượng rồi rời khách điếm quay ra cỗ xe độc mã đậu bên ngoài.
Trương Quảng ngồi suy nghĩ mông lung về những lời Kiến Văn nói với mình, chàng nhấm nói:
- CÓ đúng như Kiến Văn nói không...
Tiểu Huệ đã bị Độc Nhân hạ độc công vào nội thể để khống chế nàng. Sao Tiểu Huệ không nói với mình?
Trương Quảng buông một tiếng thở dài.
với tay bê cả bầu rượu. Trương Quảng tu luôn một ngậm dài.
- Tên tiểu nhân bỉ ổi đó đã nói gì mà huynh uống rượu như vậy?
Trương Quảng đặt vò rượu xuống nhìn Tiểu Huệ, Trương Quảng nhận ra trong đáy mắt nàng đượm một vẻ buồn vời vời.
Đặt vò rượu xuống bên cạnh,Trương Quảng nói:
- Kiến Văn đã nói với ra tất cả rồi.
Nàng bước lên cỗ xe cầm lấy dây cương. Giật nhẹ dây cương cho con hắc mã dịch bước nhưng Trương Quảng đã giật lại dây cương.
Tiểu Huệ cau mày:
- Huynh làm gì vậy?
- CÓ phải Độc Nhân Cầu Bá Tuyết đã hạ độc vào nội thể nàng. Và khiến nàng làm theo ý của Độc Nhân.
Tiểu Huệ buông một câu thật lạnh lùng:
- Chuyện đó không liên quan gì đến Trương huynh... Huynh đừng quan tâm làm gì.
Trương Quảng cau mày:
- Sao lại không quan tâm. Ta và nàng là người cùng một bang. Cùng hội cùng thuyền. Nay nàng gặp kiếp họa Độc Nhân... Trương Quảng khoanh tay ngồi nhìn ư?
- Huynh biết thì làm được gì nào?
Nàng giật lại dây cương:
- Kiến Văn nói đúng đó... Độc nhân Cầu Bá Tuyết đã hạ Hủy Cốt Tán vào nội thể của Tiểu Huệ... Giờ Tiểu Huệ đã nằm trong tay Độc Nhân, lão muốn cho sống thì sống... muốn chết thì chết... Muốn hành hạ thế nào cũng được.
Trương Quảng lắc đầu:
- Sao nàng không nói chuyện đó?
Nàng nhường đôi chân mày vòng nguyệt:
- Nói với huynh... Huynh giúp gì được nào... Hay là huynh muốn tìm Độc Nhân Cầu Bá Tuyết giết lão, đánh lão và bức ép lão phải giao giải dược ra?
Nàng cười mỉm:
- Khả Tiểu Huệ không nói với huynh c òn hơn... nói với huynh... không chừng huynh lại gặp kiếp họa chẳng khác gì Tiểu Huệ.
- Hay... Sao nàng có thể ngờ nghệch như vậy Trương Quảng... Trương Quảng dù sao cũng là đại phu... Nàng biết rồi mà.
- Y thuật của huynh có thể giải được độc công của lão độc à?Chuyện này khó tin lắm đó.
Trương Quảng dịch đến bên cạnh nàng.
Chàng cầm lấy tả thủ của Tiểu Huệ bắt mạch. Mặt Trương Quảng đanh hẳn lại, buột miệng nói.
- Quái lạ.
Tiểu Huệ nhường mày nhìn chàng:
- Huynh phát hiện được gì nào?
- Mạch của nàng đập rất kỳ quái... Ta cảm tưởng như độc trùng bên trong vậy.
Trương Quảng nghiêm giọng nói:
- Nếu là Hủy Cốt Tán, ta có thể chế giải được cho nàng. Bằng như độc trùng thì phải do chính lão độc Cầu Bá Tuyết trục ra mới được.
Buông tiếng thở dài Trương Quảng nói:
- Tiểu Huệ... nàng phải nói cho ta biết chuyện đã xảy ra với nàng. Nhất định ta sẽ có giúp nàng.
Tiểu Huệ mỉm cười:
- Trương huynh muốn nghe lắm à?
- Trương Quảng gật đầu.
Tiểu Huệ nghiêm mặt nhìn Trương Quảng.
- được Trương huynh muốn nghe, Tiểu Huệ nói tất cả cho huynh biết.
Nàng gượng cười nhìn về phía trước từ tốn thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra với mình trong đêm nàng và Trương Quảng thả cánh diều sáo để tìm cách gặp Các Mộng Băng.
Nàng nhìn lại Trương Quảng bằng ánh mắt thật lạnh lùng:
- Bây giờ thì huynh đã biết tất cả rồi đó Trương Quảng im lặng không nói một tiếng nào mà bưng ly rượu tu ừng ực.
Tiểu Huệ giật lấy tỉnh rượu đặt xuống bên cạnh mình.
Nàng mỉm cười nói:
- Trương huynh uống rượu thì đâu gì cho Tiểu Huệ.
Trương Quảng buông một tiếng thở dài:
- Ta không ngờ Kiến Văn là con người như vậy - Huynh đừng trách Kiến Văn... Trách là trách Tiểu Huệ đã chùng tay không lấy mạng hắn ngay từ đầu.
Trương Quảng lắc đầu:
- Không trách Tiểu Huệ được đâu...
Nếu như con người ta không có trái tim mà chỉ có khối óc thôi thì mới có thể trách Tiểu Huệ.
Trương Quảng nheo mày nói tiếp:
- Ta nghĩ Cầu Bá Tuyết Độc Nhân đã hạ trùng độc vào nội thể của Tiểu Huệ...
Muốn giải độc trùng chỉ có cách khiến nó quay trở ra.
Tiểu Huệ gượng cười:
- Huynh đừng quan tâm đến chuyện đó hãy tập trung lo chức phận mà bang chủ đã giao. Ai cũng có số phận cả... Nếu may mắn Tiểu Huệ không chết... Không có người nào thoát sau cảnh giới tử vong mà tồn tại mãi.
- Trương Quảng biết... nhưng chẳng lẽ để mặc Tiểu Huệ như thế này?
Nàng nhìn chàng mỉm cười:
- Trương huynh lo lắng như thế, Tiểu Huệ có chết cũng mãn nguyện rồi. Không đòi hỏi nhiều hơn ở huynh. Huynh không nên tìm lão độc.
- Tại sao?
- Độc Nhân tất là kẻ độc tâm...
- Tiểu Huệ sợ lão hạ độc trùng vào huynh chứ gì?
Nàng gật đầu:
- Đúng... Tiểu Huệ sợ.
Trương Quảng buông tiếng thở dài rồi nói:
- Ta đúng là một kẻ vô dụng... Không có võ công.
Trương Quảng nhìn Tiểu Huệ:
- Tiểu Huệ ta nhớ rồi...
- Huynh nhớ gì.
- Ta có một vị bằng hữu... có thể nhờ người này đến buộc lão độc lấy độc trùng ra cho nàng.
Tiểu Huệ lắc đầu:
- Huynh đúng là ngây ngô quá.
- Ngây ngô thế nào?
- Độc nhân Cầu Bá Tuyết đâu phải là người tầm thường. Ngay cả bang chủ Thần Phục Bang Thương Trọng Bá cũng phải kính lão đó. Bằng hữu của huynh thì làm gì được chứ?
Trương Quảng nhăn mặt:
- Còn nước còn tát.
- Huynh lo cho Tiểu Huệ như thế là cùng. Nếu huynh chỉ lo cho Tiểu Huệ thôi thì ai sẽ chu toàn chức nghiệp mà Thượng Quan bang chủ giao?
- Cứu người như cứu hỏa...
- Tiểu Huệ không đáng để huynh chú tâm đến đâu. Dù sao bây giờ Tiểu Huệ cũng là Ngọc Diện HỒ Ly... Chắn chắn lão độc chưa đến lúc xuống tay với Tiểu Huệ. Chúng ta hãy lo cho chuyện của mình trước. Nếu như Tiểu Huệ có cơ may thì sẽ giải được kiếp họa này.
Trương Quảng suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu:
- Thôi được ta sẽ làm theo ý nàng.
Tiểu Huệ mỉm cười:
- Bằng hữu của huynh là ai sao huynh lại tin tưởng như vậy?
- Bằng hữu của ta có võ công... Nhưng ngoại danh thì ta không biết chỉ biết tục danh là Du Thiếu Bảo.
Tiểu Huệ lắc đầu:
- Cái tên này Tiểu Huệ chưa từng nghe.
- Phải chi y nổi tiếng võ lâm thì đỡ cho ta biết chừng nào.
- Không chừng Trương huynh lại đưa bằng hữu vào họa kiếp đó.
Trương Quảng buông tiếng thở dài:
- Nói gì thì nói... Ta cũng sẽ hết lòng vì nàng.
Nàng mỉm cười rồi nói:
- Tiểu Huệ chỉ muốn Trương huynh hôn Tiểu Huệ thôi.
Tiểu Huệ nói câu này đoan chắc Trương Quảng sẽ khoát tay lắc đầu như những lần trước, nhưng tất cả đều trái với ý tưởng của Tiểu Huệ. Trương Quảng chồm sang nàng đặt môi vào trán Tiểu Huệ.
Nàng ngơ ngẩn cả người khi tiếp nhận nụ hôn đó của Trương Quảng.
Tiểu Huệ bất giác không dằn được xúc cảm mà vòng tay bấu cổ Trương Quảng kéo thịt vào mình.
Đôi môi của nàng áp thật chặt vào môi Trương Quảng bằng tất cả sự nhiệt tình trao và tặng.