Học Viện Năng Lực Gia

Chương 3

Chương 3: Người bạn thời thơ ấu

Trong lúc hai thiếu nữ đứng ở khúc cua thành lan tầng 2 kia đang diễn một cảnh cảm động về tình bạn thường xuyên thấy trong mấy bộ phim học đường thì Tsukasai với gương mặt mệt mỏi còn in dấu bàn tay đỏ chót trên đó đút tay vào túi quần dựa lưng vào tay vịn của cầu thang bộ nằm phía trên đầu Sarami im lặng nghe lén toàn bộ cuộc đối thoại giữa em gái mình và Aikihara người bị cậu vô tình tuột váy xuống khi câu chuyện dưới đấy vừa mới kết thúc xong Tsukasai quay về sân thượng tiến lại gần hàng rào dây thép gai nhẹ nhàng nhảy qua vật cản phóng thẳng từ năm lầu nhà hạ cánh xuống mặt đất mà không thề bị xay xước gì cả. Có vẻ là cậu đã quen với việc này rồi nên mới đủ gan dạ thật hiện được đều đó nếu là người bình thường thì chắc đã bị gãy vài cái xương cũng không chừng mà nhân tiện luôn tại sao có cầu thang không đi, lại đi xuống lầu kiểu khác người không giống ai như thế bộ nó để chưng thôi à.

—Đi bộ lên hai lầu sẽ nhanh hơn đi xuống ba lầu cho nên làm vậy cho nhanh. Cũng chuẩn bị đến giờ tiết Sinh Hoạt Chủ Nhiệm rồi

Cái kiểu lập luận gì đâu mà nghe dị hợm kì cục quá vậy chả biết IQ của cậu là bao nhiêu nhỉ có thể suy nghĩ ra cách này thật quả là bái phục.

Konoma Tsukasai vừa thở dài vừa ngước mặt nhìn trời xanh mây trắng đi vòng qua mặt trước của khu A tới cầu thang lớn rộng tầm ba mét dẫn lên tầng hai thẳng tới lớp mình học cho lẹ. Không mất nhiều thời gian đã đến được nơi cần phải đến cậu liền rẽ sang bên phải mở cánh cửa dạng kéo ra thản nhiên bước vào lớp rồi đứng song song với tấm bảng đen đã được vẽ sơ đồ phòng học loại đơn giản bằng phấn trắng, đưa đôi mắt qua lại tìm kiếm cái tên của mình để xác định vị trí chỗ ngồi ở đâu.

Nhìn thấy ô vuông ghi 'Konoma Tsukasai' trong sơ đồ đấy so với thật tế thì nằm cuối gốc lớp bàn số hai từ dưới đếm lên kế bên cửa sổ đối diện sân tập thể dục ngoài trời lí tưởng để mơ màng thả hồn khi còn đang học cũng chính là ...

—Chỗ cũ giống năm ngoái, cái thằng đó lại ngồi sau mình.

Cậu quay người về đằng sau phía khung cảnh nhộn nhịp của mọi người đang vui vẻ trò chuyện với nhau sau kỳ nghỉ hè dài tận ba tháng và lại được tiếp tục cùng nhau học chung một lớp chánh được việc lạc lỏng giữa những người lạ mà mình không thề quen biết sẽ rất khó cho người nào nhút nhát hoặc kỹ năng giao tiếp xã hội kém. Tsukasai đi lại gần chỗ ngồi của mình đã được sắp xếp sẵn trên bảng đen từ từ chậm rãi kéo chiếc ghế ra ngồi xuống định khoanh tay lên bàn úp mặt vào đấy ngủ một giấc ngon lành cho hết giờ sinh hoạt rồi đi về nhà thì không ngờ từ đằng sau cậu bị ai đó vỗ mạnh vào lưng cùng giọng nói khá thân quen. Ngay lập tức thừa biết người đo là ai.

—Tối qua mây mưa với em gái của mình dữ dội quá giờ mất sức hả mày

Cậu thanh niên có mái tóc rối bời nâu nhạt như tổ quạ cùng khuôn mặt ngố thốt ra những lời châm chọc Tsukasai đấy chính là Tarumachi Risosu thằng bạn thân trời đánh khốn nạn bị nghiện mấy game thể loại sinh tồn với RPG Fantasy chỉ để ngắm mấy nhân vật 2D có thân hình nóng bỏng và đương nhiên cũng cực kì đam mê Erogame 18+ đến nổi sưu tầm vô số hàng trăm đĩa trò chơi liên quan chủ đề ấy đầy đủ tất cả phiên bản khác nhau còn đặc biệt hơn nữa là trong đầu óc đen tối gấp nhiều lần mà không thể tưởng tượng ra được suốt ngày nghĩ đến mấy bộ phim tìиɦ ɖu͙ƈ người lớn có thời lượng kéo dài tới một tiếng mấy gần hai tiếng cho vậy cậu ta luôn tốn tiền mua hộp khăn giấy để xài.

—Mày có thể nào mà ngừng ngay mấy suy nghĩ kiểu đó được không. Tao không có hứng thú với em gái mình đối với tao nó chỉ là sinh vật mang tên em gái thôi. Đừng có mà mới sáng sớm là đã hại não tao rồi.

Risosu vòng tay qua cổ cậu kéo lại gần mình, cười mãn nguyện tràn đầy sự kiêu hãnh.

—Tại sao những đứa có em gái xinh đẹp như mày lại không có hứng thú chứ, mà thôi kệ đi tao sẽ kể cho mày kỷ lục mới từ tối qua đúng 9 giờ đến 6 giờ sáng tao đứng TOP 1 liên tục mười trận và cày hoàn tất trăm bộ phim có tiêu đề chị hàng xóm dâʍ đãиɠ với người sử ống nước may mắn thật là ngoài sức tưởng tượng. Mày thấy ghê gớm không Kaka~

Tsukasai đặt tay lên mặt lắc đầu ngán ngẩm.

—Không nhận ra đấy chính là nguyên nhân mày vẫn còn là trai tân FA đó

Những lời nói mà Tsukasai vừa thoát ra từ miệng nghe có vẻ rất bình thường giống như đang khuyên bảo bạn mình đi con đường đúng đắn hơn nhưng đối với Risosu thằng bạn thân trời đánh âm binh khốn nạn tới mức có lẽ khi chết bởi bất cứ lý do nào đó và xuống gặp diêm vương chắc hẳn ngài ấy sẽ không dám nhận tên này vào thế giới bên kia đâu còn phải trả về trần gian ấy là như thể có hàng ngàn hàng vạn con dao đang chầm chậm tàn nhẫn đâm vào tim cậu không thương tiếc khiến cho Risosu mất hồn ủ rũ bước về chỗ ngồi của mình ở đằng sau Tsukasai đập bản mặt xuống bàn khóc lóc thảm thiết than vãn.

—Mày đỡ rồi mày có em gái để bù đắp, tại sao mày có phải lại chạm đến nỗi đau của tao. Huhu không có bạn gái là có tội sao ông trời

Tsukasai chịu thua, vỗ nhẹ vài cái an ủi lên vai Risosu.

—Nín hộ tao nhức đầu quá, tao với mày vô PlayerUnknown's Battlegrounds Mobile làm vài trận trước khi giáo viên chủ nhiệm vào chịu chưa

Chớp mắt một cái cảm xúc ủ rũ buồn bã hận đời của Risosu thay đổi ba trăm sáu mươi độ đến chóng cả mặt. Công nhận là game có giúp người con trai giải trí và vượt qua những tâm trạng không tốt mau chóng lấy lại tinh thần phong độ và chơi chung với với bạn bè nữa thì hết sẩy chả có gì bằng nữa nhưng chơi game ít thôi không thì lãng phí cả tuổi thanh xuân lắm với sẽ rất dễ bị ảnh hưởng tới não gây nhầm lẫn giữa thực tế và ảo.

Những giọt nước mắt đậm chất cá sấu trên đôi ngươi của Risosu bốc hơi biến mất trong không khí nở nụ cười háo hức.

—Đúng chỉ có mày mới hiểu tao

Tsukasai cạn lời, chỉ biết thở dài.

—Haizzzz. Rồi Rồi, vô game đi ông nội

Cả hai thanh niên đều cùng một lúc liền móc chiếc điện thoại cảm ứng thế hệ mới nhất trên thị trường từ trong túi quần ra nhấn nút nguồn khởi động màn hình dùng ngón trỏ trượt hình ổ khóa qua và kéo thanh công cụ ở trên cùng xuống để bật mạng dữ liệu 6G lên mới bấm vô trương trình ứng dụng có biểu tượng người mặc áo sơ mi trắng với cà vạt đen vác cái balo đội trên đầu chiếc mũ thép màu kim loại level ba trong game PlayerUnknown's Battlegrounds. Thống nhất bắn vài trận lấy TOP 1 trước khi giáo viên vào lớp, đợi hình nền trang chủ trò chơi hiện lên đã thiết lập cài đặt sẵn map Santhok ở phòng chờ mời Tsukasai rồi bấm dòng chữ vàng 'bắt đầu' ngay lập tức vào thẳng trận đấu sinh tồn hai đối đầu chính mươi tám người.

—nhảy chỗ nào đông người tí nhe mày

Tsukasai nhắc nhở thằng bạn trời đánh của mình khi vẫn còn dán mắt nhìn màn hình điện thoại đang sáng kia.

—Ok, Follow tao đi, chúng ta sẽ chắc chắn cờ lia sạch khu Paradise Resort

Risosu nói nghe như đinh đóng cột mà chẳng biết có làm được hay không tuy là có rất nhiều kinh nghiệm về PUBG mà những lúc đó cậu tàn bắn solo ít khi chơi cùng người khác chính xác hơn là chả bao giờ chơi với người lạ.

Trận đấu chuẩn bị bắt đầu sau khi chuông báo hiệu vang lên đếm ngược từ mười đến không và tất cả 100 người chơi đều được chuyển vào trong một chiếc máy bay lập trình đi theo đường thẳng màu trắng đã chỉ định trên bản đồ của hòn đảo rộng lớn sẵn sàng lao xuống bất lúc nào.

—Ngon máy bay đi ngang qua Resort luôn.

Mới vừa tới đất liền cho phép nhảy thì con số trong khoan tàu giảm xuống liên tục cho tới khi chỉ còn một nửa Risosu và Tsukasai mới chịu nhảy ra khỏi máy bay lơ lửng trên không như lúc bị Aikihara cho rơi tự do cắm đầu xuống đất lao tới địa điểm đã chấm cách khoảng 760 mét với tốc độ hiển thị là 234 km/h nhanh chóng đạt độ cao thích hợp để bung dù dành lợi thế trở thành những người đầu tiên tiếp đất. Chả cần suy nghĩ nhiều loot đủ súng đủ máu,nước các kiểu xong hai người tìm ngay một ngôi nhà có vị trí quan sát bắn tốt nhất, thì như có vẻ là may mắn đang mỉm cười với bọn họ.

Hai nhân vật trong game đều Full trang bị level ba cao nhất.

—Tuyệt vời, M416 và Kar 98 đủ phụ kiện luôn

—Tao có AKM và M24 nhắm 6, cũng đủ phụ kiện cộng thêm cây súng thính bắt được hai phát này

—Chúng ta giàu to rồi!

Tiếc rằng may mắn mỉm cười với hai người này chỉ vài giây thôi rồi không lâu thì đến lúc điều xui xẻo liền ập tới. Tất nhiên là không phải hết PIN rồi vì chiếc điện thoại thế hệ mới này có thể xài liên tục suốt bảy ngày không cần phải sạc năng lượng mà là một tin nhắn thông báo từ tổng đài nói rằng "Dữ liệu mạng DATA của quý khách còn dưới 10 MB xin vui lòng nạp thêm" và thế là suy ra chương trình bị load chậm cả hai nhân vật không thể di chuyển theo điều khiển được nữa rồi bị người chơi nào đó không quen biết đi ngang qua thấy liền xả đạn bắn chết cướp hết sạch đồ mới lụm được.

Risosu và Tsukasai đồng thanh la lớn

— Cái quái gì vậy

Tiếng la hét thất thanh chứa đựng sự ức chế không diễn tả hết nổi bằng lời đối với tình huống xui xẻo vừa rồi đó của hai thanh niên tức điên tới mức muốn đập vỡ điện thoại hoặc cái gì khác đương nhiên là đã làm kinh động tới mọi người xung quanh làm cho họ buộc phải dừng việc mình đang làm lại giữa chừng và hướng toàn bộ sự chú ý tới phía góc cuối lớp trong đầu suy nghĩ kiểu rằng 'hai tên lập dị này bị cái gì mà hét tón cả lên, bộ chưa uống thuốc à' nghĩa gần giống hay đại loại như thế

—Ồn ào chết đi được. Bộ hai cậu bị điên à tự dưng la làng la xóm thế kia hả, biết ảnh hưởng tôi đọc sách không?

Tsukasai quay đầu qua phía tiếng nói trầm điềm tĩnh dễ nghe phát ra.

Đấy là một cô gái có mái tóc trắng như tuyết rơi mùa đông cùng đôi mắt màu tím vô hồn long lanh đẹp tuyệt vời y hệt là viên ngọc pha lê cực kì quý giá hiếm thấy thường được những người giàu có trưng bày trong tủ kính dày đặc chống va đập vật lý loại cao cấp, bảo vệ nghiêm ngặt ở các nơi tổ chức sự kiện triển lãm đá quý cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng đáng yêu dễ nhìn không thề để lộ ra một tí cảm xúc, đã tạo cho cô một vẻ đẹp hoàn hảo giống như búp bê đến nỗi chả biết chê bai vào đâu cho đúng mà Tsukasai vẫn đưa bộ mặt tỏ vẻ bình thường chẳng hứng thú gì trước vẻ đẹp đấy, có khi nào cậu không cảm giác gì với phụ nữ sao chắc chắn là không có chuyện đó đâu nhỉ chỉ tại là cô ấy chưa chuẩn gu của Tsukasai nên mới thế thôi.

Cậu tắt màn hình nhét chiếc điện thoại vào lại trong túi quần mình rồi cười mỉm.

—Không có gì đâu mà. Bọn tôi chỉ hơn có chút xíu bực mình tạm thời thôi. Mà cậu là ai vậy, bộ năm ngoái chúng ta có học chung lớp F à, hay là cậu bị thi rớt xuống hạng F ?

Đóng cuốn sách đang đọc dở dang lại sắc mặt vẫn không cảm xúc nhìn chằm chằm Tsukasai trong vòng khoảng năm giây rồi dùng tay vén sợi tóc dài qua sao tai.

—Tôi là Kazudori Shino. Bạn học cùng lớp với cậu năm ngoái và cũng là người ngồi kế bên cậu như bây giờ. Konoma Tsukasai.

Nghe thế cậu gãi đầu làm cho tóc rối bời để cố gắng lụt lội lại kí ức về người con gái này.

—"Thật sự mình chả nhớ nổi là cậu ấy học chung lớp với mình"

Chẳng hiểu nổi đầu óc của cậu có bị làm sao không hay là trong quá trình thực hiện nhiệm vụ do Kirogaya Mizugari bà hiệu trưởng trường Hagume này yêu cầu sơ suất để người ta đánh vào đầu hoặc tự đập đầu vào đâu đó sao mà trí nhớ kém tới mức không nhận ra người bạn học cùng lớp xuyên suốt hai học kỳ lại còn ngồi kế bên cậu nữa chứ, thật không biết dùng từ ngữ nào diễn tả về bộ não của Tsukasai.

Risosu vỗ nhẹ lên vai gọi cậu trở về hiện tại cùng vẻ mặt thất vọng vô cùng thở dài.

—Tại sao mày có thể không biết cô gái thiên thần nổi bật nhất lớp chúng ta hả. Kazudori là học sinh giỏi đứng đầu khối F và từ đánh thắng học sinh hạng A dễ dàng cũng là một trong những Idol ở trường ta đấy, tiếc rằng cô ấy hơi khó gần. Mà đúng thật là uổng phí cho một thằng siscon như mày.

Cuộc trò chuyện giữa hai thanh niên này đã trở lại sau khi gặp sự cố hết dung lượng mạng lúc nãy tuy là theo chủ đề khác và Shino bị ăn cả rổ đầy bơ nên cô ấy đã mở cuốn sách ra tiếp tục đọc.

Khá là kì lạ khi một người con gái xinh đẹp thế này mà lại đọc quyển sách mang tên 'Khám phá vũ khí- Tất cả loại súng bắn tỉa'. Cứ tưởng phái nữ chỉ yêu thích mấy tiểu thuyết hay truyện tranh ngôn tình và đam mỹ thôi chứ không ngờ cô lại đam mê vũ khí tầm xa.

Hất cách tay Risosu ra khỏi vai mình cau có.

—Tao không có siscon. Tao chỉ lo lắng cho Sarami thôi.

Risosu cười nham hiểm.

—Có thằng siscon nào mà tự thừa nhận mình có tham muốn với em gái đâu. Mà thôi, cho tao hỏi Sarami có người yêu chưa, nếu chưa thì em mày thích kiểu con trai như thế nào ?

Trước mấy câu hỏi thâm dò tìm hiểu của Risosu mới nói ra khiến cho Tsukasai nóng máu nổi điên, ngay lập tức ánh mắt và giọng điệu hiền hòa mệt mỏi thay đổi 180° chóng cả mặt trở nên sắc bén lạnh lẽo đến đáng sợ như thể cậu rất rất rất muốn cho người nào đó một trận no đòn.

Trên gương mặt cậu khẽ nở nụ cười tàn bạo như ác quỷ đang khát máu và lòng bàn tay phải tự nhiên xuất hiện một ngọn lửa đỏ cháy dữ dội lơ lửng trên không khí giống hệt ma trơi nhìn càng đáng sợ hơn.

—Risosu, Mày có ngon lại gần Sarami thử xem, bảo đảm tao thiêu sống mày rồi chặt xác ra thành hàng ngàn mảng nhỏ đem rải cho cá và chim ăn đấy.

Bất chợt Risosu ôm bụng cười khúc khích chảy cả nước mắt.

—Hahahaha. Nhìn mày kinh dị vãi nồi, hahahaha không nhịn cười được, vậy còn bảo là không phải siscon mà sao mới chút xíu đã nổi khùng thế kia hả hahaha. Mắc cười quá, tao chọc mày thôi, chứ tao thích mấy em xinh tươi ngực bự dâʍ đãиɠ có máu S bạo dâm.

Nhận ra mình bị chơi một vố đau Tsukasai liền dịu lại rồi nhìn Risosu bằng con mắt khinh bỉ.

—Mày ăn Mặn lắm rồi đó.

Risosu bắt đầu ôm lấy thân mình rung rẩy tỏ ra vẻ đang cực kỳ suиɠ sướиɠ.

—Ánh mắt khinh bỉ của mày làm tao cảm thấy sướng quá.

—Ầm!

Cả cơ thể giật bắt lên, Tsukasai cuộn tay lại đấm một cú móc nốc ao mạnh mẽ ở cự ly gần chính xác thẳng vào cằm làm cho Risosu lộn nhào lên trên không trung ngã ngửa về sau đâm đầu vô chiếc tủ sắt dùng để cất dụng cụ vệ sinh lớp sau khi làm xong trong trạng thái chổng ngược mông lên trần nhà trợn mắt trắng miệng sủi bột mép và từ trong đấy có một vật thể không xác định trong suốt chui ra. Nói đúng là linh hồn của cậu ta đang muốn bay về trời nhưng thân xác không cho.

—Nghe mà nổi cả da gà.

Mặc kệ thằng bạn trời đánh đang nằm bất tỉnh ở đấy, cậu quay về chỗ cũ ngồi ngay ngắn.

Cả lớp chằm chòi nhìn nạn nhân của vụ án vừa rồi do Tsukasai gây ra,bàn tán thầm thì với nhau.

—Chuyện gì xảy ra vậy, Sao Tarumachi bị như thế kia.

—Chắc là đụng chạm gì tới Sarami em gái cậu ta đấy mà.

—Sarami xinh đẹp giỏi giang là em gái của người như thế à, đúng là khác một trời một vực.

Trong khi mọi người đang loi nhoi nói này nói nọ về hai anh em nhà Konoma thì cách cửa dạng kéo màu xám của lớp học bất ngờ được một cô bé loli tiểu học cao chừng 1 mét 20 có mái tóc ngắn chấm ngang cùng màu hồng với đôi mắt tròn xoe như hạt dẻ mặc chiếc áo liền váy trong rất xinh xắn dễ thương đủ sức đốn tim rất nhiều người và kẹp nách mang một quyển sổ bìa cứng màu đen có ghi dòng chữ vàng kim 'Danh Sách Lớp F-2' của các thầy cô giáo thường cầm theo vào mỗi thứ hai đầu tuần. Nhưng đừng để bề ngoài trẻ trung quá mức đó đánh lừa thị giác, nhìn vậy thôi chứ thực tế cô gái đấy là phụ nữ trung niên đã gần hai mươi chín tuổi.

Cô giáo viên tí hon cùng đôi chân ngắn của mình đi tới bàn dành cho giáo viên để dạy học trong lớp lôi ra một chiếc ghế đẩu bốn chân và trèo lên nó tại vì chiều cao với cái bàn đấy khá chênh lệch. Khi đã vượt qua khó khăn đó rồi nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống mặt bàn vỗ vài cái cất lên một chất giọng khiến người nghe đứng tim không thể nào đỡ nổi, có một số người trong lớp nam lẫn nữ đang dần dần mất máu vì máu mũi chảy không ngừng kia kìa.

—Các em trật tự nào, mau quay về chỗ ngồi của mình đi

Hồn đang bay tung tăng trên thiên đường cả lớp giật mình nhập về xác phấn khích đồng thanh trả lời

—Dạ Vâng.

Mọi người ồ ạt trở lại chỗ ngồi.

Trực vật nhóng chân viết tên mình lên bảng đen.

—Xin tự giới thiệu cô là Himari Yui. Sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp F-2 của các em năm nay, chúng ta cùng hợp tác nhé.

Nói xong cô Yui nở rộ nụ cười trong sáng tỏa nắng như ánh mặt trời bình minh làm cho các em học sinh đứng tim tập hai rồi từ từ tan chảy.

Cả lớp tiếp tục đồng thanh trả lời 'Vâng' rồi bắt đầu xôn xao náo nhiệt.

—Cô giáo Himari nhìn cute quá đúng không.

—Năm nay lớp ta có số thưởng rồi.

Riêng Tsukasai thì chỉ nhìn mặt mũi giáo viên chủ nhiệm như thế nào rồi úp mặt xuống bàn không quan tâm gì nữa tự động chặn mọi tạp âm bên ngoài tạo ra khu vực riêng biệt vô hình để làm một giấc thật đã cho đến giờ về trong khi cả lớp ai cũng bị sự đáng yêu trẻ trung đó cuốn hút.

Có lẽ từ lúc Cô Yui vào là chẳng còn ai chú ý đến thanh niên Risosu vẫn đang nằm bất động ở cuối góc lớp.

Cứ như thế ý thức của cậu chìm dần vô giấc mộng.

***

Một năm trước vào ngày nọ buổi tối lạnh lẽo, đêm trăng tròn rực sáng gió thổi nhè nhẹ đu đưa những chiếc lá trên cành cây rớt xuống đất.

Tsukasai đang ngồi kế bên một cô gái có mái tóc vàng hoe thân hình khẳng khiu là cộng sự của cậu trong nhiệm vụ, cả hai mặc trên người bộ đồ vũ trang đặc chế bởi tổ chức Trinity Code làm riêng cho mỗi thành viên theo sở trường và phong cách chiến đấu, bọn họ núp sau lùm cây sử dụng ống nhòm nhìn trong đêm theo dõi những tên khả nghi khoác trên người bộ trang phục tu sĩ trong tôn giáo nào đó

—Tsukasai, bọn chúng làm gì vậy

—Hình như trong giống thực hiện một nghi thức gì đó, nhìn xem chúng đang đặt nến xung quanh vòng tròn ma thuật kì lạ kia đủ biết.

Cô gái kế bên Tsukasai cười tự tin.

—Bây giờ chúng ta tấn công chúng đi, tớ tin rằng năng lực vô địch của cậu với năng lực của tớ là đủ sức hạ mấy tên này rồi.

—Đừng có hấp tấp...

Chưa kịp dứt lời, cô nàng đó chả thèm nghe liền đứng dậy rời khỏi lùm cây đang núp rút ra một thanh kiếm katana từ hông phóng thẳng tới bộ chúng.

Tsukasai cười yếu ớt,vớt lấy khẩu súng Desert Eagle ở sau lưng đã sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào, chạy theo sau lưng cô gái đó.

—Thiệt tình. Chiều ý cậu vậy, Ariko.

Một lát rất lâu sau đó.

Khung cảnh không còn êm đềm giống như ban đầu nữa, mọi thứ xung quanh đều nhuộm máu đỏ cùng tiếng đàn quạ kêu ầm ĩ thu hút các đồng loại của chúng gần đây bay tới tạo thành đám ma quạ, xác chết của những người tu sĩ ở khắp nơi và có cả người bị chặt đầu hoặc tứ chi văng tứ phía, thậm chí còn tệ hơn là bị xé thành nhiều phần với chém đôi nửa cơ thể để lộ ruột gan, não, các bộ phận trong người lồi ra ngoài.

Còn Tsukasai thì từ trên đầu xuống chân phủ đầy máu, một tay ôm lấy Ariko đang xanh xao hấp hối thật chặt vào lòng mình khóc lóc. Trong khi một phần cơ thể cậu biến dị, các đầu ngón tay nhọn hoắt sừng sồn, da chuyển sang màu đỏ, trên mu bàn tay có hình ngôi sao năm cánh đang phát sáng nhìn giống như sắp hóa quỷ dữ, do đang cầm một thanh kiếm kì lạ và nó mọc ra những chiếc xúc tu cùng màu da như rễ cây cuốn lấy cách tay phải Tsukasai không buôn.

—Cậu phải cố gắng lên, viện trợ sắp đến rồi.

—Xin lỗi cậu Tsukasai, tớ không qua khỏi đâu. Xin lỗi, vì tớ mà cậu bị dính lời nguyền. Thấy cậu hy sinh vì tớ, tớ hạnh phúc lắm. Tớ muốn nói là...

Ariko hấp hối sắp xa đất gần trời không còn đủ sức lực để nói thành tiếng, nhưng theo cử động môi của cô ấy thì đủ biết câu cuối có nghĩa là 'Tớ Yêu Cậu' rồi cười thỏa mãn.

—Không sao đâu, cậu sẽ sống mà.

Nhịp tim Ariko không còn đập nữa và cũng ngừng thở, khiến Tsukasai đau đớn khóc thét thảm khiếp, gào lên trong vô vọng. Một trận mưa lớn kéo tới giữa bầu trời đêm rửa trôi sạch bãi chiến trường cùng những giọt lệ của cậu.

***

Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây phút cho đến khi hết tiết sinh hoạt chủ nhiệm, tiếng chuông điện tử đã được cài đặt đúng giờ vang lên báo hiệu cho học sinh và thầy cô giáo nhận biết là đã tới lúc chuyển sang tiết học khác nhưng hôm nay là ngày khai giảng năm học mới vì thế tất cả học sinh sẽ được ra về chuẩn bị tinh thần tới trường cho ngày mai.

Bây giờ là 9 giờ 45 phút.

Tsukasai mới vừa mở mắt tỉnh dậy thì thấy một đôi mắt tím vô hồn đang nhìn chằm chằm vào mình và lớp học vắng tanh không còn bóng người ngoại trừ cậu với Shino.

—Bộ cậu gặp ác mộng à.

Xoa xoa vầng thái dương lau mồ hôi trên chán nhanh chóng lấy lại phong độ.

—Không có gì đâu, tớ chỉ mơ thấy thứ không muốn nhớ thôi. Mọi người về lâu chưa.

Shino hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

—Chưa lâu đâu, mới tới giờ về thôi. Mọi người còn ra khỏi cổng kìa

—Chết. Em gái tớ, chào cậu nhé mai gặp lại.

Cậu vội vã bật dậy, chạy hết tốc lực ra ngoài lớp.

Vào lúc này mọi người từ trong trường đang bình thản vui vẻ cười đùa cùng nhau bước ra khỏi cổng thì có cậu thiếu niên có gương mặt ngái ngủ ưa nhìn tuy có hơi chút xíu giống nữ với mái tóc đen dựa vào tường đứng đợi đứa em gái mang tên Sarami để cùng nhau đi chung về nhà.

Tsukasai mệt mỏi thở dài, thì thầm trong miệng với vẻ mặt u buồn.

—Sau mình lại mơ thấy cảnh đó chứ, cũng đã một năm kể từ chuyện đó xảy ra rồi mà. Sao mình không quên đi được.

—Reng reng!!!

Tiếng chuông có giai điệu nghe vui tai phát ra từ túi quần của Tsukasai, y hệt như sáng nay khi cậu ở khu vực bán đồ ăn nhanh trong trung tâm thương mại bị khủng bố. Chắc hẳn là có ai gọi điện nên Tsukasai lấy chiếc điện thoại cảm ứng ra thấy địa chỉ liên lạc là Sarami, dùng ngón trỏ nhấn vào hình tròn màu xanh lục có biểu tượng nhấc máy.

Tsukasai cất lên giọng càu nhàu

—Sarami, Em đang ở đâu đấy hả. Anh đứng đợi mỗi chân lắm rồi, không là anh ngủ tại chỗ này bây giờ. Buồn ngủ quá!

—Xin lỗi anh hai. Em quên mất nói trước cho anh, hôm nay em sẽ đi chơi cùng với Tomoki vì vậy anh đi mua sắm một mình nhé. Tối hôm nay em muốn ăn Thịt bầm Hamburger.

Thở dài chỉ biết nghe lời đứa em gái sẽ nấu món 'Thịt Bầm Hamburger' vào buổi tối với lại cậu cũng chả biết nên làm gì ăn, đằng phải chiều theo ý Sarami.

—Anh biết rồi.

Cha mẹ của hai anh em nhà Konoma hiện tại đang đi công tác xa nửa vòng trái đất hiếm khi bọn họ có dịp được ở nhà mà nếu có thì cũng chỉ về khoảng tầm ba ngày rồi sẽ tiếp tục đi ra nước ngoài vì công việc cho nên là Tsukasai phải đảm nhiệm chức vụ nội trợ từ nấu nướng lẫn dọn dẹp nhà cửa không chừa sót lại cái nào để đảm bảo đứa em gái học giỏi có nhiều người ngưỡng mộ nhưng hậu đậu trong khoản nữ công gia chánh của mình đừng làm loạn hay tàn phá ngôi nhà. Lần trước chỉ vì muốn thử làm món bánh nướng được xem trên Ti Vi mà đã lỡ tay đốt cháy căn bếp nhỏ xém chút xíu là có hỏa hoạn rồi, may mắn lúc đó Tsukasai đang ngủ trong phòng ngửi thấy mùi khét dưới nhà kịp chạy xuống dập tắt lửa ngăn chặn nó lan ra gây thêm thiệt hại và còn lúc cậu bị cảm lạnh do mắc mưa nên Sarami quyết định giúp anh trai mình giặt giũ quần áo thì vô tình bỏ quá nhiều bột giặt vào máy, hậu quả là xà phòng với nước chảy lên láng khắp sàn nhà. Chính vì vậy Tsukasai chả dám giao việc nhà cho cô nữa, ngoại trừ phòng riêng của Sarami nơi cấm kị không được phép thì không được vào.

Nhân tiện cậu rất tin tưởng vào trình độ nấu nướng của mình hơn hẳn mẹ mình mấy bậc.

—Hamburger à, hình như sáng nay mình mới ăn. Món đấy cũng dễ làm không mất nhiều thời gian vậy mình sẽ đủ cho mình ngủ một tí... Haizzz mình quên là cái Trung tâm thương mại chắc đang đóng cửa để sửa chữa rồi, buộc phải đi xa qua quận kế bên. Mệt quá đi mất thôi.

Đứng trước cổng trường than vãn, sờ vào túi áo tìm kiếm thứ gì đó mà đã nhớ đã nhét vô trong này.

—Ủa kì vậy, tờ giấy danh sách vật cần mua cho tủ lạnh của mình đâu rồi nhỉ. Mà mặc kệ nó đi đằng mua theo quán tính.

Rời khỏi bức tường của cổng trường, sải bước chân dài rẽ sang phía bên phải đi men theo các dãy nhà thành phố trên con đường dưới ánh nắng nóng vài trăm mét đến cái ngã tư cậu đứng đối diện nhìn cây đen giao thông sắp sửa chuyển qua đèn đỏ cảnh báo cho các chiếc xe máy, ô tô đang chạy vèo vèo kia phải dừng lại và hiện lên biểu tượng có hình con người giả lập đi bộ trên đèn hiệu cho phép để Tsukasai băng qua đường tiếp tục mấy trăm mét nữa lại rẽ phải, đây là hướng nhanh nhất đến quận kế bên mà cậu biết, không cần phải đi tàu điện ngầm cho đỡ tốn tiền với chánh một đoạn dài tới ga tàu.

***

Hiện tại cùng lúc này Sarami và Aikihara người kẻ thù trở thành bạn đang vừa nói chuyện vui vẻ vừa tảng bộ trong công viên trên tay cả hai đều cầm một cây kem vị dâu mua từ xe tải bán kem di động đi khắp thành phố với cái giá hợp lý 5 VNA, dùng lưỡi liếm lớp kem lạnh màu hồng trên đỉnh đưa vào miệng thưởng thức vị ngọt lịm thơm mùi dâu của sữa tươi béo ngậy với cảm giác nhẹ nhàng tan ra lan tỏa bên trong khiến cho Sarami thốt lên...

—Ngon quá!!!

—Đúng vậy nó ngọt thật. Đây là lần đầu tiên mình được người khác đi chơi thế này, thích thật.

Công nhận sức mạnh tình bạn bè thấu hiểu nội tâm thật sự ghê gớm. Lúc trước Aikihara còn nhìn Sarami bằng ánh mắt viên đạn sắt bén chứa đựng căm thù, ghen tị chả khác gì kẻ không đội trời chung và bây giờ mối quan hệ giữa hai người này đã trái ngược lại hoàn toàn trong rất cực kì thân thiết.

Aikihara nở rộ nụ cười mãn nguyện hạnh phúc nhìn khá dễ thương.

—Bên kia có cái gì kia?

—Từ từ đã.

Có thứ gì đó lọt vào tầm mắt Sarami hứng thú liền nắm chặt tay còn lại của cô và chạy đến một buồng chụp hình tự động thường xuất hiện trong các khu vui chơi giải trí hoặc những nơi có nhiều khách du lịch lui tới. Tém tấm rèm màu đen qua lôi Aikihara vào bên trong căn phòng hẹp nhưng đèn rất sáng này.

—Chúng ta chụp vài tấm làm kỉ niệm đi.

Không biết cô đang háo hức hay đang ngượng ngùng mà cứ chạm hai đầu ngón tay vào nhau liên tục mặt thì tỏ ra chút thích thú, cuối cùng Aikihara gật đầu đồng ý.

Sarami lấy vài đồng xu có giá trị 2 VNA từ ví bỏ vào khe máy nhấn nút khởi động bất ngờ một âm thanh phát ra từ cái màng hình hiển thị cảm ứng trước mặt bằng giọng nói nghe tương tự chị Google kêu "Xin mời quý khách chuẩn bị chụp trong 3...2...1...0", tiếng tách giống máy ảnh vang dội khắp phòng và cứ thế lặp lại thêm hai lần nữa.

Sarami đưa cho Aikihara cây bút điện tử tương thích với màn hình cảm ứng to đùng kia rồi cả hai cùng nhau trang trí cho bức ảnh vừa nãy tạo dáng cử chỉ đáng yêu thêm xinh động và ký tên của hai người lên để làm kỉ niệm rồi nhấn nút và yêu cầu in ra hai bản y chang nhau trong giây lát.

Xé theo đường nét đứt ở giữa hai tấm ảnh dùng để tách rời hình chia sẻ với bạn bè. Sarami giữ một và đưa cho Aikihara bức còn lại, cô vui vẻ cầm lấy nó ngắm nghía.

—Cảm ơn cậu Konoma.

—Không có gì, chúng ta là bạn mà cứ gọi tớ là Sarami.

Mặt Aikihara đỏ ửng lên như quả chua

—Vậy cậu phải gọi tới là Aikihara

—Tất nhiên rồi

Sarami cười mỉm ôm chầm lấy cô quấn quýt nựng nịu.

—Cậu dễ thương quá.

—Dừng lại đi, thế này ngượng lắm

Aikihara chợt nhìn thấy bóng người nào đó có dáng vẻ vô cùng quen thuộc mà chưa kịp quên chắc chắn chỉ mới sáng nay đã gặp ở trên sân thượng của trường. Hình ảnh chàng trai có mái tóc đen gương mặt ngái ngủ tuột váy cô xuống sượt qua tâm trí, không thể nhầm lẫn được đấy chính là Tsukasai.

Thắc mắc tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây chả lẽ phải về tới nhà rồi chứ. Aikihara giơ tay chỉ thẳng về phía trước hỏi Sarami.

—Có phải anh của cậu không Sarami,cậu ấy làm gì ở đây vậy ?

Chả có gì lạ khi cô xưng hô ngang hàng như vậy đối với Tsukasai vì cả hai người bằng tuổi nhau mà.

Sarami quay ra sau lưng hướng Aikihara đang chỉ tới để xác nhận thông tin trả lời câu hỏi của cô.

—Đúng rồi. Anh hai tớ đó, bây giờ phải ở trung tâm thương mại đi chợ chứ sao lại qua quận khác chứ?

Đặt tay lên cằm động não suy nghĩ.

—Cậu không biết sao Sarrr...ra...mi, sáng nay bản tin thời sự trực tiếp đưa tin trung tâm thương mại bị khủng bố tấn công nên chỗ đấy hiện tại thiệt hại nặng nề phải đóng cửa để sửa chữa.

Có lẽ cô chưa quen với việc phải gọi người khác bằng tên hay vì họ, cũng đúng thôi đây là lần đầu tiên cô có bạn mà.

—Vậy sao?

Sarami sực nhớ ra nhiệm vụ của anh trai mình đảm nhận sáng nay đã kể cho cô nghe trong khi đi bộ đến trường gϊếŧ thời gian diễn ra chính chỗ đấy.

Bỗng dưng một ý tưởng lé sáng lên trong đầu Sarami và lôi Aikihara đi theo cô chạy đến chỗ Tsukasai đang tới.

—Này chờ đã, cậu dẫn tới đi đâu vậy.

—Tớ với cậu sẽ đi mua sắm cùng anh hai của mình.

—HẢ!!!!!!

Aikihara ngạc nhiên, không ngờ tới cô ấy sẽ ngẫu hứng nghĩ đến đều này sau khi đã làm một chuyện cực kỳ tồi tệ đáng xấu hổ với Sarami ngay trước sự hiện diện Tsukasai và chứng kiến gần như là toàn bộ, vậy liệu không biết Aikihara trong mắt cậu bây giờ thế nào chắc hẳn là một người con gái ích kỉ, tham vọng muốn chiếm hết danh tiếng ở trường thuộc về mình bằng mọi thủ đoạn có thể kể cả phải sử dụng vũ lực nói chung thì chả có gì tốt đẹp. Nhưng cô đã thay đổi.

***

Hiện tại bây giờ phía đầu bên kia của cây cầu kết nối giữa hai quận Shichi và quận Hachi đang có một cô gái tóc vàng dài óng mượt bay theo làn gió mặn chát từ biển dựa lưng vào thanh cột sắt sơn màu xanh lục đậm chống bị ôxy hóa hoặc rỉ xét mài mò để chịu đựng một phần tư trọng lượng, trong lòng bàn tay phải tích vài tia điện nhỏ do mình tạo ra nghe tiếng nổ lách tách với mùi ozone(ai học giỏi vật lý sẽ biết ôxy trong không khí khi điện đốt nóng sẽ toát ra một mùi khó chịu, ví dụ súng điện bắn vào khoảng không sẽ có hiện tượng như vậy) khi hai dòng điện khác cực chạm vào nhau. Nở nụ cười khoái chí.

Tsukasai đang vo đâu bứt tóc ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt nặng trĩu đóng mở liên tục như thiếu ngủ nhiều ngày liền ung dung đi trên cây cầu dẫn sang quận Hachi kế bên được nửa chừng thì bất ngờ nghe tiếng xoèn xoẹt từ đầu ra một tia lửa trắng xanh giống điện cực có cường độ hiệu điện thế lớn tầm khoảng 300 KiloVon tiến tới thẳng vào cậu.

Không thề hốt hoảng hay sợ hãi mà vẫn bình tĩnh giơ cách tay trần trụi xòe đều năm ngón chả cần đến đồ bảo hộ hoặc trang bị phòng thủ nào tiếp lấy trọn vẹn đòn tấn công bất ngờ di chuyển với tốt độ siêu âm thanh 1.400.000 m/s khiến cho nó phải tản ra tám hướng ba phía thành những tia lửa điện bé xíu bắn tung tóe ngoài môi trường không khí rồi hoàn toàn biến mất chỉ để lại đám khói trắng mờ ảo trong lòng bàn tay của Tsukasai do nhiệt lượng chiêu đó.

—Không thể nào. Cậu sỡ hữu cái năng lực quái quỷ nào vậy, chặn đứng đòn tấn công của tôi bằng tay không sao?

Người lên tiếng là một cô gái có bộ ngực khá khủng tóc vàng thả dài tới lưng mang chiếc kẹp hình con thỏ rất dễ thương bước ra từ chân cây cầu ở đầu bên kia với vẻ mặt kinh ngạc không thốt lên lời.

Sự quyến rũ nổi bật tràn trề sức hấp dẫn này thì không thể nào nhầm lẫn được cô gái ấy chính là Motoru Kurumi Breaker xếp hạng S cao nhất cũng là người đã nhận nhiệm vụ khống chế lũ khủng bố giải cứu con tin nhưng lại bị cậu xen ngang cướp công, nói đúng hơn thì nếu không làm thế chắc cô đã chết dưới mưa đạn rồi.

Bỏ hai tay vào túi quần Tsukasai bật Mode sát thủ lên nhìn Kurumi bằng ánh mắt hình viên đạn lạnh giá như khẩu súng của mình.

—Làm sao cô biết được tôi sẽ đi qua đây mà đợi sẵn phục kích trước

Khóe miệng cô công lại thành nụ cười kỳ dị và móc trong túi váy ra một mảng giấy bị xé làm đôi ra đọc lớn rõ ràng những chữ được trên đấy.

—Hai hộp trứng gà, bốn hộp sữa tươi,rau,bắp cải,cà rốt,cà chua, cuối cùng là phải mua bánh Baumkuchen cho đứa em gái hậu đậu. Ai mà điên tới nổi để lại danh sách mua sắm ở lại chiến trường trong khi thừa biết rõ trung tâm thương mại ở quận Shichi sẽ đóng cửa do thiệt hại. Buộc cậu phải sang quận gần nhất.

Bánh Baumkuchen là loại bánh được làm nhiều lớp bột mỏng quấn vòng tròn trong khi nướng xoay đều nên nó có một lỗ lớn ở giữa trung tâm và nhìn nó giống như là vân gỗ trên khúc cây bị xẻ ngang.

Tsukasai nở nụ cười yếu ớt.

—Suy luận gì mà phi logic quá vậy. Lỡ tôi là người sống ở quận khác sau hoặc danh sách đó được mua từ đời nào rồi thì sao.

Kurumi cười tự tin vào những suy nghĩ của là đúng

—Điều thứ nhất là đồng phục có huy hiệu của trường Hagume cùng trường với tôi tại thành phố này. Điều thứ hai nếu đã mua rồi thì cậu mắc gì phải tới đây hả.

—Coi như tôi bị cô đoán trúng tim đen đi. Vào thẳng vấn đề đi, cô muốn gì ở tôi nếu muốn đánh nhau thì tên hạng F như tôi không rảnh.

Những lời lẽ khẳng định chắc nịch như một thám tử lừng danh chuyên nghiệp của Kurumi khiến cho Tsukasai khó lòng mà chối cãi được không còn cách nào khác buộc phải phủ nhận mấy điều thoát ra từ miệng cô là đúng. Nhưng tại sao tự dưng lại nói "Nếu muốn đánh nhau thì tên hạng F như tôi không rảnh" câu này cực kỳ vô lý đối với trong hoàn cảnh này chứ bộ cậu nghĩ rằng cô ấy chặn đường mình chỉ để khiêu chiến thôi sao. Không lẽ đây là chiêu bài chọc kẻ địch nổi điên hóa ngu, kết thúc cuộc gặp gỡ này càng sớm.

Từ vị trí của Kurumi đang đứng tức giận phóng hàng loạt dòng điện một chiều dữ tợn đánh vào các thanh kim loại trên cây cầu tạo nên nhiều vết cháy xém rồi tích tụ lại trong lòng bàn tay cô giống như sắp xài tuyệt kỹ chidori trong truyện tranh Naruto.

—Đồ nói dối trắng trợn không chớp mắt, trình độ và thực lực như vậy không thể nào xếp hạng F được. Đã vậy thì tôi sẽ ép buộc cậu tung hết sức.

Tsukasai thở dài đảo mắt xung quanh cảm thấy phiền phức.

—Tôi chỉ phân chia các hạt phân tử Electron ra thành nhiều nhóm nhỏ. Chứ đâu có gì lại hại

'Rắc rối quá, cô gái này biết quá nhiều về mình rồi buộc phải gϊếŧ hoặc làm cho cô ta câm mồm quên đi mọi thứ. Tránh khỏi việc hậu quả nghiêm trọng cho mình và Trinity Code'

Chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đáp trả lại mọi chiêu thức lao tới.

Kurumi dứt khoát bắn ra một tia điện có hiệu suất cường độ cao hơn lúc đầu gấp mấy chục lần từ nguồn năng lượng tập hợp vào tay nãy giờ đến nổi cậu thanh niên đối diện mình cách năm mét còn cảm nhận được sức mạnh của nó ngang ngửa với sấm sét. Học Viện Năng Lực Gia - Chương 35Người Bạn Thời Thơ Ấu

Cũng giống như lần trước Tsukasai chỉ dùng một tay nhẹ nhàng chụp trúng đòn tấn công nhanh như chớp nguy hiểm chết người đó như mũi tên chặn đứng hoàn toàn và phản công lại bằng tay trái tạo ra một lốc xoáy vòi rồng cố gắng thổi bay cô đang sử dụng năng lực giữ vẫn nhờ từ tính vừa gây ra sát thương vật lý như hệt là những lưỡi kiếm sắc bén vô hình chém xuống làm cho mặt đường xi măng xuất hiện nhiều vết cắt ngọt lịm với thân thể Kurumi còn thê thảm hơn nữa, trang phục của cô muốn rách tơi tả nhưng may là còn che giấu được những chỗ nhạy cảm trên cơ thể phụ nữ.

Không dừng lại như thế. Tsukasai đã quyết định tiêu diệt đối thủ vì lợi ích tồn tại của tổ chức, bàn tay phải kia mới đỡ đòn của cậu bốc cháy rừng rực lên một ngọn lửa đỏ.

Kurumi trừng mắt ngạc nhiên khi vẫn còn đang cố chống chọi lại cơn gió mạnh mẽ như bão táp không thể nào tập trung trả đòn vì lơ là một tí thì cô bị thổi bay ra khỏi cây cầu cuộc chiến sẽ dừng lại mất và bảo đảm gãy vài cái xương sườn phải nhập viện mấy tháng trời.

—Năng lực quái vật gì vậy. Có thể cản được sức mạnh của mình đã vậy còn điều khiển được gió với lửa.

Tsukasai lui một chân về sau vào tư thế tấn công.

—Sai rồi. Không phải là gió mà là không khí lẫn ôxy đang bị cưỡng bức chuyển động cực nhanh tạo ra những ngọn gió sắt bét. Nói cho cô biết một điều nữa là ôxy chính nguyên liệu cho lửa tiêu thụ mà khi bị nén lại và giải phóng ra với lượng áp suất cao nó sẽ vừa trở thành vật dẫn lửa đốt cháy vừa giúp nhiệt độ của lửa tăng lên nhanh chóng dư sức thiêu cô thành tro.

Tuyệt chiêu Tsukasai đang sử dụng giống hệt với kỹ thuật hàn gió đá của thợ điện lạnh thường dùng để vá lỗi hổng hay kết nối các ống đồng lại với nhau. Trong quá trình hàn người ta gồm phải có một bình gas, bình ôxy với một cái bật lửa cuối cùng là thiết bị hàn bước đầu tiên thợ sẽ mở van gas ở mức độ vừa phải để cho lửa cháy trên mỏ hàn, bước hai thả ôxy ra tăng cường nhiệt lượng và nó sẽ chuyển sang màu xanh dương nhìn hệt như động cơ máy bay phản lực. Nhưng của cậu là một quy mô khổng lồ.

—Anh hai!!!

Đột ngột bất ngờ cụm từ "Anh hai" vang lên giữa trận đấu áp đảo đấy cùng giọng nói cực kỳ quen thuộc mà cậu được thường xuyên nghe mỗi ngày khiến cho Tsukasai mất đi sự tập trung buộc phải dừng kỹ năng tấn công này lại cơn vòi rồng và ngọn lửa đỏ rực trên cả hai bên tay đang khống chế từ từ biến mất rồi quay người ra phía sau lưng đúng hướng tiếng gọi đó cất lên vì chắc chắn là em gái gọi cậu với cũng chẳng có ai khác ngoài Tsukasai với kẻ bị đánh tơi bời Kurumi hay sao, thì thấy Sarami cùng một cô gái tóc xoăn dài đã gặp nhau hồi sáng Tomoki Aikihara chạy đến mình.

Ngay lập tức cậu liền quát lớn nhất có thể.

—Đừng có qua đây, nguy hiểm lắm!!!!!!!!!!.

Sarami giật mình dừng chân lại, đây là lần đầu tiên cô bị anh trai mình quát và nhìn thấy ánh mắt hung tợn như thú săn mồi của Tsukasai.

Hình như giọng Sarami quá nhỏ nên chỉ có mỗi cậu nghe thấy còn Kurumi thì không tại do tiếng gió lúc nãy đã làm cho tai cô bị ù trong khoảng thời gian ngắn. Chưa hiểu rõ sao đối phương ngưng lại giữa chừng quay về đằng sau như thế, mặc kệ đã có chuyện gì đang xảy ra thương tích đầy mình ôm lấy vai trái nắm chặt cơ hội để phản kích phóng ra hàng chục tia điện thẳng tới Tsukasai đang mất cảnh giác.

—Có sơ hở. Xem coi cậu có thể chống đỡ nổi chừng này không.

Trực giác sát thủ của cậu cảm nhận được sự nguy hiểm đang tiến đến gần với tốc độ nhanh chóng tích tắc các dây thần kinh phụ trách hệ thống phản xả truyền tín hiệu lên cảnh báo cho bộ não giúp cho toàn bộ cơ thể vô thức lách qua sang một bên để tránh trúng phải tia điện thứ nhất.

Biết rõ ràng chiến đấu tầm xa với tốc độ ra đòn cùng số lượng lớn của kẻ địch thì sẽ không có cửa thắng nổi nhưng em gái và Tomoki đang ở sau lưng cậu rất dễ bị thương do ở quá gần cuộc chiến nên cần được ưu tiên bảo vệ, chảnh còn cách nào khác ngoài việc đánh cận chiến thu hút sự chú ý vào mình rồi cuối cùng cố gắng khóa tay chân cô lại vì Tsukasai không muốn gϊếŧ người trước mặt Sarami.

Dồn một tí không khí xung quanh vào lòng bàn chân dậm mạnh xuống mặt đất tăng lực đẩy bằng áp suất được giải phóng tương tự bàn đạp lò xo của vận động viên điền kinh trong khi làm động tác lấy đà chạy thẳng tới mục tiêu để lại nhiều vết nứt trên nền bê tông cốt thép cứng cáp dày cộp như bị cây búa tạ đập lên.

—Cái quái gì vậy!

Kurumi hốt hoảng khi được chiêm ngưỡng khả năng di chuyển điêu luyện hơn người như đang lướt tránh tất cả các nguồn điện tấn công của cô tạo ra cứ thể bị Tsukasai đoán trước được đường bay của chúng mà né.

Không chỉ có Kurumi ngạc nhiên như thế đâu, Sarami và Aikihara cũng phải choáng ngợp đến đơ người trước khả năng chiến đấu của cậu thanh niên tóc đen này. Tuy là biết rất rõ anh trai mình là sát thủ đang làm việc cho tổ chức ngầm Trinity Code nhưng chưa bao giờ tự mắt nhìn thấy cậu dùng hết toàn bộ thật lực mà đây vẫn chưa có thể chắc đây là toàn bộ.

Tsukasai đang lao phăng phăng như là một con mãnh thú săn mồi hung tợn bỗng dưng nhảy qua sang bên trái rồi lại nhảy về bên phải tránh những tia điện xanh trắng phóng tới gần mình không có chút xíu gì gọi là khó khăn trong chốc lát cậu đã tiếp cận được Kurumi và sẵn sàng hạ gục cô nhưng đây chính là thời điểm con người buộc phải xiết chặt cảnh giác hết sức vì bất cứ lúc nào rất có thể đối phương sẽ tung ra đòn đánh bất ngờ ở trong phạm vi cự ly ngắn như thế này nếu không thật cẩn thận thì đừng nói là phản ứng kịp để xử lí tình huống xấu đó, mọi kế hoạch tấn công trong đầu nghĩ ra sẽ thất bại thảm hại.

Đúng như suy đoán của Tsukasai, chỉ còn cách một mét thôi là tóm được rồi thì Kurumi với sắc mặt ổn định bắn ra dòng điện để ngăn cản cậu tiến lại gần thêm nữa.

Tsukasai nhẹ nhàng nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt bằng cú bật nhảy lộn vòng tròn 360° qua đằng sau lưng Kurumi chụp lấy cổ tay dùng năng lực của mình vô hiệu hóa khả năng chiến đấu khiến cô không thể tạo ra điện năng thoát được rồi gạt chân đè nằm sấp xuống mặt đất bị khống chế hoàn toàn.

Kurumi nhăn nhó khó chịu.

—Tại sao. Tại sao tôi không dùng năng lực được.

Tsukasai với ánh mắt sắc bén lạnh lùng đáp lại câu hỏi đấy.

—Đơn giản vì các phân tử Electron trong dòng điện mà cô tính tạo ra đã bị tôi chia thành nhiều nhóm nhỏ đều phân tán ra ngoài cơ thể cô và không có đủ năng lượng cung cấp thì chúng sẽ bốc hơi trong không khí. Tôi có thể làm vậy là vì năng lực tôi đang sở hữu là "Điều khiển mọi loại phân tử".

—Năng lực quái quỷ gì thế. Mang sức mạnh đáng sợ như thế thì cậu không thể nào xếp hạng F được.

"Điều khiển mọi loại phân tử" vô cùng xứng đáng được phong cái danh năng lực loại 1 mạnh nhất vì tất cả vạn vật trên thế giới đều được cấu tạo từ hàng trăm tỷ hạt phân tử liên kết lại với nhau kể cả loài người hoặc sinh vật sống. Cũng hiểu tại sao mà Tsukasai có thể dễ dàng tạo ra lửa bằng tay không do chính các phân tử trong không khí chuyển động nhanh rồi từ từ nóng lên cuối cùng là bốc cháy và thay đổi cả phân tử Vector đường thẳng của các cơn gió biến nó thành một vòi rồng.

Đã sở hữu cái thứ sức mạnh vô địch bất bại như vậy thì sao có thể bị xếp hạng Beaker cấp F thấp nhất thật không tin nổi.

—Anh hai. Có chuyện gì diễn ra vậy, người đó là...

Nhận biết được anh trai mình đã xử lý xong sự nguy hiểm nên muốn kiểm tra cho chắc ăn, Sarami chạy đến chỗ Tsukasai đang dẫm đạp lên người Motoru Kurumi bị khóa chặt cách tay phải thì bất ngờ phát hiện khi nhìn thấy cô gái ở dưới chân của cậu đang đè lên làm cho những hình ảnh ký ức tuổi thơ hồi bé lúc đó cô chỉ mới sáu tuổi trổi dậy trong tâm trí như một cuốn phim.

—Chị Kurumi đúng không ?

Ngạc nhiên khi người trước mặt lại gọi tên mình cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Sarami.

—Konoma Sarami là em đó sao!

Tsukasai chưng ra bộ mặt khó hiểu chả biết chuyện gì đang xảy ra trước sự hội ngộ của hai người.

—???

Sarami cau mày tỏa ra nguồn sát khí giận dữ thay đổi cả bầu không khí căng thẳng và lườm cậu.

—Anh hai!!!. Anh đã làm gì chị Kurumi vậy hả, sao nhìn chị ấy tơi bời hoa lá vậy. Sao vẫn chưa chịu buông Chị Kurumi ra à, vốn dĩ chị ấy là bạn thời thơ ấu của chúng ta mà anh nỡ làm như thế sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

—Hả!!!

Kurumi và Tsukasai cùng đồng thanh la lên.

Không rõ có chuyện gì, nhìn mặt cô gái này cho dù cả trăm lần thì cậu cũng chẳng nhớ được gì hết hoặc đã từng gặp nhau vào khi nào suy ra không còn cách nào khác nên buộc nghe lời em gái thả Kurumi ra.

Kurumi chống tay nặng nề nâng cơ thể đứng dậy khởi động xoay khớp vai phải vài vòng rồi ngược lại để xương cốt quay về đúng vị trí sau khi bị Tsukasai thô bạo bẻ nguyên cách tay ra đằng sao như lúc nãy thì chợt nhận thức được điều bất ổn trong cách xưng hô của hai anh em nhà Konoma.

—Anh hai ?. Đừng nói với chị là cái tên nguy hiểm này là Tsukasai!

Sarami im lặng gật đầu đồng ý điều đấy là chính xác.

Còn Aikihara thì ngại tiếp xúc với người khác, không biết cách hòa nhập vào cuộc nói chuyện này làm như thế nào nên núp sau lưng Sarami suốt từ nãy giờ chỉ dám thò mặt ra một tí đủ cho mọi người thấy đôi mắt để xem tình hình.

Kurumi choáng váng rung lập bập khi nghe thấy người con trai mà bị mình tấn công là người bạn thời thơ ấu của cô. Sự thật quá sức phũ phàng.

—Chị nhớ Tsukasai anh hai em lúc nhỏ hoạt bát,hiền lành dễ thương lắm mà. Sao bây giờ lại trở thành một người lạnh lùng như thế kia.

—À thì đã có rất nhiều chuyện tồi tệ trong quá khứ xảy ra với anh ấy nên anh ấy trở thành như thế.

—Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra Tsukasai?

—Em cũng không rõ cho lắm. Trang phục đó ?, Không lẽ chị cũng học ở trường Hagume sao.

Quên đi chủ đề về quá khứ của Tsukasai. Cô tự hào chống nạnh nở rộ nụ cười tràn đầy cảm xúc.

—Đúng rồi. Chị còn là Beaker hạng S đấy.

Aikihara đang nhút nhát núp bóng Sarami ngó ra nhìn Kurumi với đôi mắt long lanh lóng lánh bằng sự ngưỡng mộ và cất lên giọng nói lí nhí nhỏ xíu.

—Chị là Nữ hoàng sấm sét. Motoru Kurumi một trong những bảy người mạnh nhất trong Thành phố.

Liếc nhìn Aikihara, vừa mới chạm ánh mắt thì lập tức cô rút đầu vào lại mượn Sarami làm lá chắn.

—Em biết chị sao. Bạn của em à Sarami.

—Vâng ạ.

Sarami vui vẻ lôi kéo Aikihara từ đằng sau lưng mình đẩy lên phía đối diện Kurumi.

Aikihara đỏ mặt ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt người khác hai tay nắm chặt váy do quá căng thẳng rồi hít một hơi sâu lắp bắp giới thiệu về bản thân.

—Dạ... Em... Là... Tomoki... Aiki....hara, bạn cùng lớp... Với Sarami. Tụi em... Là Beaker xếp hạng A.

Kurumi thân thiện cười mỉm.

—Hân hạnh được gặp em.

Đột nhiên nhớ chuyện gì đó vỗ tay nghe tiếng bóp.

—Nè Sarami. Tsukasai anh của em thật sự xếp hạng F sao, cậu ấy mạnh tới vậy mà.

Không nói gì ngoài cái gật đầu lần hai thừa nhận.

—Tại anh ấy ngủ gật trong lúc làm kiểm tra trên giấy. Nên không đủ điểm yêu cầu bị đánh dấu cho vào hạng F.

Ngày chính lúc này cả ba người mới chợt nhận ra rằng đã thiếu sót mất sự hiện diện của Tsukasai và không biết cậu chuồng từ lúc nào. Cực kỳ thầm lặng.

—Tsukasai đâu rồi.

—Đúng nhỉ. Giờ em mới để ý.

—Tớ cũng không để ý.

Không biết cậu rời khỏi từ khi nào cả ba người bắt đầu loay hoay nhìn xung quanh tìm kiếm Tsukasai nhưng chả thấy bóng dáng đâu. Kỹ thuật học từ kinh nghiệm ám sát tự làm cho mình mờ nhạt trước đám đông khiến mọi người không còn chú ý đến cậu nữa công nhận nó có ích vào nhiều hoàn cảnh thiệt.

[ Kết Thúc Chương 3 ]

[ Lời Tác Giả ]

Chương 3 cuối cùng đã kết thúc với 9726 từ. Quả là một con số lớn, chỉ cần 300 từ nữa thôi là đạt 10000 từ rồi nhưng không thề uổng phí công sức mà tôi bỏ ra. Nhờ sự ủng hộ của các bạn tôi chạm tới trình độ mới, thành thật cảm ơn các rất nhiều. Tôi xin bảo đảm chương 4 sẽ đánh nhau cao trào đẩm máu và quan trọng hơn các bạn sẽ được chiêm ngưỡng sức mạnh thứ hai của Konoma Tsukasai.

Bộ truyện "Học Viện Năng Lực Gia" đã đạt móc khóa 500 lược xem, 75 Lược bình chọn. Mọi người thấy ảnh minh họa Motoru Kurumi như thế nào, còn tôi thấy cô ấy quá quyến rũ luôn đến nổi muốn liếm cả màn hình (cười)

Tôi thật sự cảm ơn người bạn hồi lớp 8 ngồi kế bên tôi đã khơi sáng để tôi bắt đầu viết truyện và người bạn ấy cũng chính là tia sáng khiến tôi tạo ra bộ truyện này. Trong quá khứ tôi đã nhiều việc tội lỗi làm cho bà phải buồn, tôi vô xin lỗi Bảo Trang chắn bà vẫn còn giận tôi lắm đúng không. Haizzzzzzzzzz cuối cùng cũng được giải tỏa cảm xúc khó chịu này ra khỏi lòng.

back top