Hòe Viên

Chương 25

Hai người yêu nhau đều có rất nhiều chuyện để làm, thời gian năm ngày đối với bọn họ chẳng hề dài chút nào. Đi thăm thú nơi này nơi kia một chút đã chẳng còn dư lại bao nhiêu ngày. Tưởng Phẩm Nhất còn phải giành thời gian để bay về thành phố Bình Giang, cho nên thời gian bọn họ thật sự đi chơi rất ngắn.

 

Đi dạo khu vui chơi xong, Phó Dục Thư lại bận bịu đưa Tưởng Phẩm Nhất đi tham quan những thắng cảnh rất nổi tiếng. Hơn nữa còn giúp cô đặt vé máy bay trước, còn đưa cô đi mua quà về cho cha.

 

Lúc đi dạo siêu thị, Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nói: "Khỏi phải mua quà cho ông, ông không cần đâu."

 

Phó Dục Thư nhìn hàng đặc sản trên kệ nghiêm túc lựa chọn, cũng không quay đầu lại nói: "Có cần hay không là chuyện của người lớn, tặng hay không là chuyện của chúng ta."

 

Tưởng Phẩm Nhất á khẩu không trả lời được đành phải nghe theo anh. Lúc tính tiền lại nhanh tay lẹ mắt đưa tiền trước, nhưng anh lại đưa thẻ ra trước cô một bước.

 

"Anh có thẻ mua sắm của siêu thị này. Sau này xem ra sẽ không ở nhà lâu tiền bên trong cũng không lấy lại được, rất lãng phí." Phó Dục Thư nói nghiêm túc, thanh toán xong rồi xách túi đi ra ngoài, còn quay đầu lại hỏi cô: "Điện thoại di động có ở đây không, đừng để rơi mất."

 

Tưởng Phẩm Nhất mím môi: "Điện thoại vẫn ở trong ba-lô không có lấy ra."

 

Phó Dục Thư khẽ gật đầu đi ra khỏi siêu thị trước, xách đồ đi về phía bãi đậu xe.

 

Tưởng Phẩm Nhất bước đi trong gió lạnh không kiềm được run lên. Cô bước nhanh đuổi theo Phó Dục Thư, đội mũ của áo khoác ngoài lên, tay bỏ trong túi quần, mũi và gương mặt đều đỏ bừng.

 

Phó Dục Thư quay đầu lại nhìn cô một cái, thở dài: "Lần sau em ở trên xe đi, xem ra em không chịu lạnh được rồi."

 

"Nơi này lạnh quá đi, còn lạnh hơn cả thành phố Bình Giang nữa." Tưởng Phẩm Nhất muốn nói không phải là mình sợ lạnh, mà là do hoàn cảnh.

 

Phó Dục Thư khẽ cười chẳng nói gì cả bỏ đồ lên ghế sau, tiện tay mở cửa xe cho cô. Đợi sau khi cô ngồi vào thì anh đi vòng qua bên ghế lái, lái xe chở cô về khách sạn thu dọn đồ đạc.

 

"Anh không trở về sao?" Tưởng Phẩm Nhất hỏi anh, "Không phải là anh không đi xem mắt nữa sao, còn phải ở đây bao lâu nữa?"

 

Phó Dục Thư bất ngờ liếc nhìn cô một cái, anh nói: "Trước kia không phải là em ước gì anh không trở về sao?"

 

Tưởng Phẩm Nhất há hốc mồm một hồi lâu mới nói: "Anh trở về có thể không ở Hòe Viên mà. Anh có thể tìm một căn nhà tại trung tâm thành phố..."

 

Phó Dục Thư lắc đầu nói: "Nếu như anh về nhất định sẽ ở đó. Em biết anh học ngành vật lý, cũng không tin mấy thứ yêu ma quỷ quái. Thực tế cũng chứng mình là những sự việc kia là có người cố ý gây ra. Anh muốn tìm ra người này, giải khai bí mật Hòe Viên."

 

Tưởng Phẩm Nhất vội la lên: "Vậy nếu anh xảy ra chuyện gì thì sao?"

 

Phó Dục Thư vỗ vỗ tay cô trấn an: "Em yên tâm đi, anh không sao đâu. Anh cũng đã lớn tuổi thế này rồi, mấy chuyện nhỏ nhặt như chăm lo cho bản thân này anh làm rất tốt."

 

Tưởng Phẩm Nhất chẳng buồn để ý: "Trước kia không phải là không có người ngoài dọn đến ở, bọn họ cũng nghĩ giống như anh. Thậm chí có người còn gan dạ hơn cả anh nữa. Nhưng kết quả cuối cùng thì sao?"

 

Phó Dục Thư khẽ cười một tiếng, nói bằng giọng trêu đùa: "Em cũng biết rồi đó, lớn tuổi hơn anh cũng không thông mình bằng anh, thông minh hơn anh cũng không lớn tuổi bằng anh. Trên mọi phương diện anh đều chiếm một chút ưu thế, cho nên không sao đâu."

 

Tưởng Phẩm Nhất nói không lại anh chỉ đành thôi. Một tay chống đầu nhìn ra ngoài cửa xe, một nửa trong lòng là nghĩ đến an nguy của anh, một nửa khác là nghĩ sau khi trở về lâu lắm mới gặp được anh.

 

Cô còn chưa xa anh đã bắt đầu nhớ anh rồi. Đây chẳng phải là dấu hiệu tốt gì cả.

 

“Thật ra anh làm những điều này cũng không phải chỉ vì mình." - Phó Dục Thư bỗng cất lời, tiếng nói trầm ấm khàn khàn vô cùng dễ nghe. - "Nếu anh đã đưa em về nhà thì phải có trách nhiệm với em. Tình trạng em bây giờ khiến anh không cách nào thực hiện được trách nhiệm của mình, nên anh chỉ có thể dẹp bỏ chướng ngại mà thôi."

 

Nói xong, Phó Dục Thư bỗng nheo mắt lại nhìn về phía trước. Tưởng Phẩm Nhất nhìn theo anh. Cách phía trước mấy trăm mét có một đám người vây quanh, cản đường bọn họ. Nếu như bọn họ không giải tán thì hoàn toàn không cách nào chạy qua được.

 

"Hình như xảy ra tai nạn xe cộ rồi." - Tưởng Phẩm Nhất nói.

 

Phó Dục Thư ừ một tiếng, dừng xe cách đám người đó không xa, anh nói: "Anh đi xuống xem thử, em ở trên xe chờ anh."

 

Tưởng Phẩm Nhất gật đầu, đưa mắt nhìn Phó Dục Thư xuống xe đi về phía đám đông đang chen chúc. Trong lòng cô hơi lo lắng, nhưng lại cảm giác mình là người ngoại tỉnh, dù có xuống cũng không giúp được gì, tốt hơn là đừng gây thêm phiền phức.

 

Phó Dục Thư đi đến đám người vây xem cách đó không xa, chỉ nghe thấy bên trong vang lên một giọng nữ la hét ồn ào, lời nói của người nọ rất bất mãn vì xe bị trầy trụa. Chẳng ai thích xe mới mua không bao lâu đã bị quẹt trầy cả, nhưng thái độ gây sự của bà ta khiến mọi người phản cảm.

 

Vóc dáng Phó Dục Thư cao ráo, đứng bên ngoài đám người cũng có thể thấy tình hình căn bản bên trong. Anh hơi nhón lên là có thể nhìn rõ mồn một tình hình bên trong.

 

Vừa nhón lên Phó Dục Thư đã nhìn thấy người đang cãi vã với người đàn bà kia, cũng là nữ mà còn rất quen mặt.

 

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Phó Dục Thư nhớ ra đây là Dương Trần Y hôm đó xem mắt với mình. Vẻ mặt Dương Trần Y rất uất ức nhìn người đàn bà nói không ngớt miệng, thật lâu sau mới có cơ hội chen vào: "Tiểu thư à, rõ ràng là cô vi phạm luật lệ giao thông. Xảy ra tai nạn cũng có một phần trách nhiệm của cô, sao cô lại còn đổ lỗi cho tôi vậy chứ?"

 

Người đàn bà kia vừa nghe lời nói của cô ta lại càng tức tối: "Cái gì mà tiểu thư hả, kêu ai là tiểu thư hả, cô mới là tiểu thư đó!" (1)

 

(1) Tiểu thư cũng là một cách gọi gái điếm.

 

Dương Trần Y trợn to mắt khó tin: "Sao cô lại nói như vậy!"

 

Người đàn bà kia cười nhạo một tiếng: "Không phải là cô nói trước đó sao? Tự cô chửi người ta trước còn đổ thừa tôi à?"

 

"Tôi có ý như cô nói đâu!" Dương Trần Y cảm thấy trăm miệng cũng không cách nào bào chữa, bất đắc dĩ che trán quay đầu đi chỗ khác. Cô ta thầm nghĩ sao giờ này bạn mình còn chưa đến, cô ta không giỏi nói năng bạn cô ta đến là có thể khiến người đàn bà này im miệng. Hôm nay cô ta thật sự đã bị người đàn bà này làm cho quá thảm hại rồi.

 

Nhưng Dương Trần Y không nghĩ đến rằng, thời khắc khiến cô còn thấy thảm hại hơn chính là lúc quay đầu lại thấy Phó Dục Thư đang đứng ngoài đám đông.

 

Dương Trần Y trợn mắt chết lặng nhìn Phó Dục Thư ngoài đám đông. Phó Dục Thư cau mày do dự có nên giúp đỡ hay không, chần chờ một hồi lâu vẫn cảm thấy đừng nên nhiều chuyện định quay người bỏ đi. Nhưng người đàn bà ăn nói khó ưa kia lại theo ánh mắt Dương Trần Y phát hiện ra anh, cho rằng anh là người đến giúp đỡ Dương Trần Y nên lo lắng mình bị thiệt thòi, nên lập tức hét lên trước đám đông: "Cô còn bảo đàn ông của cô đến giúp phải không! Đừng cho rằng như vậy là tôi sẽ sợ cô! Mọi người đến phán xét công bằng đi, tôi là một người phụ nữ yếu đuối, hai người bọn họ bắt nạt một mình tôi thử hỏi trên đời này có thiên lý nữa hay không chứ?"

 

Dương Trần Y bất đắc dĩ quát lên: "Cô đủ rồi! Im đi! Tôi đã báo cảnh sát, có việc gì thì chờ đội cảnh sát giao thông đến rồi hẳn nói!"

 

Người đàn bà kia nghe thấy mấy chữ "đội cảnh sát giao thông" thì sắc mặt càng không tốt. Cô ta nghĩ thầm đến lúc đó mình không những chẳng được lợi gì, hiện tại càng không thể để ả được lợi, nếu mình tổn thất trên mặt tiền bạc vậy thì để ả bị mất danh dự đi!

 

"Cô bé, tôi thấy tuổi cô cũng không lớn, tối đa chừng hai bốn hai lăm tuổi thôi. Người đàn ông kia là gì của cô? Không phải là bao nuôi cô chứ hả? Cô là kẻ thứ ba sao? Cô xem người ta cũng không muốn đến đây giúp cô, còn đứng đó chê cười cô nữa kìa!" Giọng nói của cô ta khiêu khích cay nghiệt.

 

Phó Dục Thư không nghe nổi nữa gạt đám người ra đi đến trước mặt Dương Trần Y, nói với người đàn bà kia với bộ mặt vô cảm: "Thưa cô, phiền cô ăn nói chú ý một chút. Tôi và Dương tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường. Tôi lái xe trùng hợp đi ngang qua đây, các người cãi vã xe phía sau đều bị kẹt làm trễ nãi rất nhiều người."

 

Người đàn bà kia cười khẩy một tiếng: "Làm trễ nãi chuyện người khác hay là chuyện của anh? Hôm nay tôi sẽ không dời xe đi đâu cả, nếu lỡ như tôi chuyển xe đi thì một hồi cô ta cắn ngược tôi một cái thì sao?"

 

Phó Dục Thư liếc mắt nhìn nơi xe cô ta bị trầy, giọng nói lạnh nhạt: "Xem tình trạng trước mắt chắc là xe của cô không cẩn thận va quẹt với xe Dương tiểu thư. Nhưng xe của cô chất lượng kém nên dấu vết khá rõ."

 

Đây là thầm chế giễu cô ta không có tiền cố ý gây sự ở đây để vòi tiền thôi. Người đàn bà kia vừa nghe mặt mũi đã trắng bệch, chỉ vào Phó Dục Thư cả buổi không nói nên lời.

 

Phó Dục Thư nói: "Thưa cô, tôi còn phải đưa người ra sân bay, nếu cô không chịu dời xe đi thì để tôi làm thay vậy." Vừa nói anh vừa muốn giật lấy chìa khóa xe người đàn bà kia đang cầm trong lòng bàn tay.

 

Dương Trần Y thấy vậy bất giác bước lên cầm tay anh lại, cô ta nói: "Đừng! Thôi để tôi dời xe đi, tôi thường tiền cho cô ta là được rồi. Mọi người cũng mau giải tán đi, đừng cản trở người phía sau không đi được nữa."

 

Phó Dục Thư nhìn Dương Trần Y nắm tay mình một cái, lập tức muốn giật ra. Nhưng tiếc rằng lúc này Tưởng Phẩm Nhất đợi đã lâu mà không thấy anh quay lại nên đã xuống xe tìm đến đây, cô chen chúc trong đám người đúng lúc nhìn thấy bọn họ "nắm tay nhau chống lại kẻ thù".

 

Phó Dục Thư cảm giác trong đầu mình như xuất hiện một tia sáng chói mắt, thoáng chốc liền hất tay Dương Trần Y ra. Dương Trần Y vì sức lực của anh mà suýt ngã xuống, cau mày nghi ngờ nhìn anh đúng lúc lại nhìn thấy anh khẩn trương đón Tưởng Phẩm Nhất.

 

"Sao em xuống đây. Trời lạnh lắm, vào xe ngồi đi sắp đi được rồi." Phó Dục Thư sờ sờ gương mặt cô đã lạnh buốt.

 

Tưởng Phẩm Nhất không tỏ rõ vẻ mặt nói: "Nếu em không xuống chắc anh đã đi theo người khác rồi."

 

Người đàn bà độc miệng vẫn luôn quan sát tình hình nhìn ra được quan hệ của Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất, hận không thể làm chuyện rối lên, lập tức nói châm dầu thêm lửa: "Cô là vợ anh ta à? Chao ôi, tôi nói cô nghe, chồng cô thật là sứ giả hộ hoa (2) đó, lại còn là anh hùng cứu mỹ nhân nữa. Nhưng cô có biết quan hệ của anh ta và bông hoa dại này không? Còn nói là bạn bè bình thường, tôi thấy chính là tiện nam và kẻ thứ ba mới đúng!"

 

(2) Sứ giả hộ hoa: người bảo vệ phụ nữ.

 

Tưởng Phẩm Nhất lạnh lùng nhìn người đàn bà kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm phụ nữ cỡ như cô thật sự là quá thất bại rồi, đàn bà chanh chua."

 

Người đàn bà kia có lẽ không ngờ đến phản ứng của Tưởng Phẩm Nhất lại như vậy, cô ta hơi thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền xù lông lên: "Cô nói cái gì? Cô dám mắng tôi à?"

 

Tưởng Phẩm Nhất đi lên trước một bước, tránh khỏi Phó Dục Thư cản trở, nhìn chằm chằm người đàn bà kia: "Nói cô là đàn bà chanh chua là đã nhẹ cho cô rồi. Ban ngày ban mặt cãi nhau trên phố còn ra thể thống gì. Cha mẹ cô không dạy cô phải cư xử lịch sự với người khác à? Người như cô ai đụng phải là người đó xui xẻo, nếu như có ai mà xui xẻo cưới nhầm cô thì thay tôi nói với anh ta một tiếng là vất vả cho anh ta rồi!" - Dứt lời, cô quay đầu nhìn Phó Dục Thư - "Đi thôi, chúng ta đi đường vòng."

 

Khóe môi Phó Dục Thư muốn nhếch lên nhưng không nhếch chỉ gật đầu, nắm tay cô rời khỏi đó. Nhưng người đàn bà này giống như bị Tưởng Phẩm Nhất đâm trúng chỗ đau lại gào khóc lên, ngồi bệt xuống đất hét to: "Hôm nay các người đừng hòng ai đi được."

 

Cho nên hôm nay Tưởng Phẩm Nhất đã đến trễ giờ bay, bởi vì người đàn bà phiền phức mà bọn họ còn bị đưa đến Cục Công an.

 

Ở Cục Công an Tưởng Phẩm Nhất gọi điện thoại cho cha báo cáo phải về trễ một ngày. Nào ngờ cha cô hoàn toàn chẳng nghe cô giải thích, không nói hai lời: "Ba biết con đang ở đâu. Ở đó chờ ba tối nay ba sẽ đến đó, con không cần quay về."

 

Tưởng Phẩm Nhất cúp điện thoại mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Dục Thư, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Ba em nói muốn đến đây."

 

Phó Dục Thư nghe thế vẻ mặt hơi nghiêm trọng, có lẽ cùng nghĩ đến một nơi giống như Tưởng Phẩm Nhất. Đó chính là tầng hầm dưới nhà anh.

 

Lẽ nào cha cô đã biết Phó Dục Thư đã từng mở ra đường hầm dưới đất rồi sao? Lần này ông đến đơn giản là tìm cô hay là gián tiếp giải quyết Phó Dục Thư? Ông nói ông biết cô ở đâu, điều này thật sự khó để người ta không hoài nghi mục đích ông đến đây.

back top