Hơi Ấm

Chương 18

Hạ Miên bủn rủn ngã vào lòng Bạc Cận Yến, trong lúc bối rối tay lại chạm đến vật cứng rắn đang chuẩn bị sẵn sàng của anh. Chỉ đụng chạm trong phút chốc ngắn ngủi lại khiến gương mặt cô đã bớt đỏ càng rực cháy thêm.

 

Cô chạm vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng cách lớp áo sơ mi của anh. Đường nét cơ thể mạnh mẽ rõ ràng hoàn toàn ngược với gương mặt tuấn tú của anh.

 

Cô hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng lại bị anh bắt lại vòng eo, đỡ cô ngồi thẳng lên người anh.

 

Vật cương cứng của đàn ông đã chạm vào bộ phận ẩm ướt mềm mại của cô. Cô không dám lộn xộn nữa, chỉ hơi vùng vẫy thì hai nơi đã cọ sát vào nhau khiến cơ thể dấy lên làn sóng khoái cảm.

 

“Anh” Hạ Miên tức giận trơ mắt nhìn anh. Gương mặt đã bớt đỏ khiến cơn giận của cô cũng giảm đi vài phần. Trong đôi mắt ướt át thoạt nhìn lại có ảo giác vô cùng rực rỡ.

 

Bạc Cận Yến liếc nhìn cô sâu lắng, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như nước “Đừng ầm ĩ nữa được không em?”

 

Hạ Miên cắn môi không lên tiếng. Bàn tay của anh đã vội vã cởi từng chiếc cúc áo của cô. Cơ thể mảnh mai mịn màng cứ hé lộ từng chút trong ánh đèn sáng rỡ. Chiếc áo ngực màu đen bao phủ bên ngoài hai bầu ngực nhấp nhô vô cùng xinh đẹp, khe rãnh chính giữa sâu hun hút.

 

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Miên nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi được là phẳng phiu của anh. Bởi vì tư thế ngồi lên trên khiến cho bộ ngực cao ngất của cô đưa thẳng về phía anh. Cô bối rối đẩy anh ra, giọng nói khản đi “Bạc Cận Yến, chuyện quá khứ tạm thời em không nhắc đến. Nhưng bây giờ chúng ta là gì? Muốn em làm kẻ thứ ba ư? Anh lại muốn khinh bạc sỉ nhục chà đạp em dưới đất sao?”

 

Cho dù cô có hèn mọn đến cỡ nào đi nữa thì cũng không bao giờ làm điều đó. Cái chết của mẹ mình và chuyện ngoài giá thú của cha đã khiến cô không bao giờ chấp nhận và tha thứ cho kẻ thứ ba. Cô sẽ không dùng thủ đoạn này để cướp tất cả thuộc về mình cho dù người đó là Thạch Duy Nhất đi nữa.

 

Bàn tay nóng bỏng của Bạc Cận Yến vuốt ve tấm lưng trần trụi của cô. Chiếc mũi không ngừng cọ vào khe sâu hun hút trước ngực. Khi nghe thấy như thế anh từ từ ngước mắt nhìn cô. Anh nói vô cùng chân thành “Cho đến bây giờ anh cũng chỉ có một mình em.”

 

Hạ Miên muốn hỏi anh vậy việc đính hôn với Thạch Duy Nhất là sao? Tại sao anh lại để cho cô ta ở bên cạnh anh năm năm? Có rất nhiều vấn đề, có rất nhiều nghi vấn không ai giải đáp được giống như việc chú thần bí đã sắp đặt cho cô vào nhà họ Bạc vậy.

 

Nhưng Bạc Cận Yến không giải thích nữa, cũng không cho cô cơ hội phá vỡ không khí êm đẹp này. Ngón tay của anh đã nhẹ nhàng lần lên cởi móc áo lót của cô ra.

 

Anh giữ lấy xương bướm mảnh mai của cô, kéo cô đến sát mặt mình rồi hé miệng mút lấy.

 

Cô đã được lĩnh giáo qua sự linh hoạt của đầu lưỡi anh vô số lần.

 

Giờ phút này đôi mắt đen nhánh trên gương mặt anh tuấn của anh càng sâu sắc. Bàn tay trắng nõn không ngừng vuốt ve nơi trắng tuyết kia. Cảnh tưởng quá gây cấn khiến cô cũng không dám cúi đầu nhìn anh.

 

Cô cố nén không dám phát ra âm thanh, giống như cô sợ chỉ cần mình khẽ ngâm nga sẽ đẩy mình rơi vào vũng sâu không thể ngoi lên được.

 

Anh từ từ hôn lên người cô nhẹ nhàng êm ái. Hạ Miên bị dòng điện kia chạy khắp toàn thân và kích thích đến từng dây thần kinh. Rồi cô lại cảm giác như có thế nào cũng không thể lấp đầy được cảm xúc trong cô. Toàn thân tê tái vô cùng khó chịu.

 

Bàn tay to lớn vuốt ve siết chặt lấy vòng eo của cô vô cùng uyển chuyển từng chút một. Sau đó anh dần dần di chuyển xuống chiếc mông tròn láng mịn rồi bóp mạnh vào.

 

Hạ Miên bị anh khơi gợi đến toàn thân ửng đỏ cả lên. Hơi thở rối loạn không thể kiềm chế được nhẹ thở hỗn hễn trên vai anh “Đừng làm như thế…”

 

Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn cô. Ngọn đèn soi vào mắt anh chiếu ra ánh sáng như ngọc. Khóe miệng anh nở nụ cười xấu xa. Ngón tay anh dọc theo mép quần lót nhẹ len vào thăm dò lối đi thần bí.

 

“Vậy trong này?”

 

Hạ Miên kẹp chặt hai chân theo bản năng. Đôi mắt đen của anh tối lại, anh nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô “Em đang hút lấy anh.”

 

Vành tai láng mịn của cô cũng nhanh chóng đỏ lên, ngón tay bấm vào cánh tay rắn chắc của anh “Anh, anh rút ra đi.”

 

Khóe miệng Bạc Cận Yến khẽ cười, ngón tay đang bị cô hút khẽ cong lại, cố tình đè vào vách lối đi của cô “Thật sao?”

 

Hạ Miên gật đầu thế là anh lại vui vẻ cười khẽ “Được, em thả lỏng đi.”

 

Hạ Miên nghe theo lời anh thả lỏng cơ thể. Ai ngờ anh lại xấu xa đưa tay sâu vào hơn phân nửa. Bị vật lạ xâm nhập khiến cô rút lại theo bản năng, đôi mắt ướt át lại phủ thêm một lớp sương mù, lườm anh vừa giận vừa trách “Anh là kẻ lừa đảo.”

 

Bạc Cận Yến cảm giác được sự ẩm ướt khi nãy của cô vẫn chưa khô, chỉ cần anh khẽ trêu đùa đã phát ra tiếng nước róc rách. Hạ Miên xấu hổ không thôi vì dáng vẻ này của mình, cô chống lên vai anh muốn đứng dậy.

 

Đương nhiên Bạc Cận Yến không cho cô đường lui. Cánh tay rắn chắc siết chặc lấy thân thể nhỏ bé của cô, tay kia cởi dây nịt của mình ra.

 

Hạ Miên hoảng sợ mất hồn. Giống như bị một chiếc bàn đá từ trên trời rớt xuống đập trúng mình, đầu óc cô bắt đầu choáng váng. Cô chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua vật khổng lồ trong rừng rậm màu đen của anh đã tái mặt “Anh, anh không được vào.”

 

Bạc Cận Yến yêu thương hôn lên môi cô, khẽ thì thầm mờ ám “Em không thành thật, vào lúc này còn nói dối.”

 

Hạ Miên chỉ cảm thấy anh ôm lấy hông mình nhẹ nhàng nhấc lên. Sau đó cô lại ngồi xuống nặng nề, không hề báo trước đã bị anh chiếm đóng. Bởi vì khi nãy anh đã khai thác chu đáo nên đi vào vô cùng thuận lợi.

 

Hạ Miên trợn mắt nhìn trân trân với anh.

 

“Chịu thành thật rồi?” Bạc Cận Yến cắn cắn môi dưới của cô. Giọng nói khàn khàn quấn lấy eo cô kéo sát lại.

 

Hạ Miên rên khẽ lên, đôi chân thon dài yếu ớt chống trên tấm thảm. Trọng lượng toàn thân gần như bị anh nâng lên rồi ngồi xuống dễ dàng.

 

Hạ Miên tiếp nhận sự xâm lấn mạnh mẽ của anh khiến thân thể căng ra đến khó chịu, bắp đùi dính không ít nhơm nhớp. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hai thân thể va chạm vào nhau cùng với tiếng nước rỉ rả vang lên.

 

Thái dương của cô cũng có đổ một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc đen bết dính vào trên gò má. Bạc Cận Yến ôm khuôn mặt cô hôn say đắm, đầu lưỡi không ngừng di chuyển khắp làn da của cô “Ôm anh đi.”

 

Hạ Miên nhìn anh ngỡ ngàng, trong thoáng chốc cô nhớ lại rất nhiều lần hoan ái trước đây của hai người.

 

Anh đã từng dịu dàng chu đáo, đã từng yêu thương nồng nàn như thế với cô.

 

Giờ phút này mọi việc đều giống như ngày xưa như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì thay đổi. Cô từ từ quàng lên cổ anh, đau khổ nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh “Anh nói cho em biết anh đang nghĩ gì được không?”

 

Bạc Cận Yến tha thiết nhìn cô. Hai cánh tay siết lấy cô càng chặt, tựa như muốn sát nhập toàn bộ thân cô vào cơ thể của mình. Anh không trả lời, Hạ Miên cũng không hỏi nữa. Ai cũng nói cá tính của anh quá lạnh lùng, nhưng Hạ Miên lại chưa từng cảm giác như thế.

 

Anh đối với cô có lúc vui vẻ có lúc giận hờn. Có đôi khi anh nở một nụ cười mỉm khiến người ta mê mẩn, cũng có khi bởi vì ghen tuông lại giở lên tính nhỏ nhen. Anh đang trước mặt cô, vẫn là một người bình thường sống động rõ ràng. Anh chưa từng gạt cô, chỉ có một lần duy nhất lại lừa đến sáu năm.

 

Lần hoan ái này kéo dài rất lâu. Anh không ngừng thay đổi tư thế chậm chạp mày mò trong cơ thể cô. Từ ghế salon đến thảm trải sàn, rồi đến bàn sách. Hạ Miên không thể chịu được nữa gục trên mặt bàn lạnh lẻo khẽ thở hắt “Có phải anh muốn chơi chết em hay không?”

 

Bạc Cận Yến cúi người hôn lên lưng cô. Anh vẫn cao hứng thúc vào từ phía sau, tay bắt lấy bộ ngực trắng trẻo đang đè sát trên mặt bàn. Anh khẽ khàng dỗ dành cô “Làm thêm lần nữa, lần này anh sẽ nhanh hơn.”

 

Hạ Miên chẳng còn sức để trả lời, toàn thân đã đầm đìa mồ hôi. Nhưng cô vẫn cảm giác được anh ra vào càng thêm hăng hái. Bỗng dưng cô chống bàn đứng dậy, nói vội vã “Đừng cho vào trong…”

 

Thế nhưng anh lại như cố ý, dòng chảy nóng bỏng vẫn đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Anh run rẩy hoàn toàn hợp thành một thể với cô. Bắp đùi Hạ Miên ướt đẫm, chờ đến khi anh rút ra mới chạy vào phòng tắm.

 

Bạc Cận Yến ôm lấy cô, nhẹ nhàng liếm vài giọt mồ hôi trên người cô. Anh nắm lấy cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình “Sinh cho anh một đứa con được không? Anh rất thích tên nhóc kia.”

 

Hạ Miên nhìn anh phức tạp, cuối cùng quay đầu nói giễu cợt “Tại sao em phải nghe lời anh.”

 

Bạc Cận Yến tách chân cô ra bế bổng cô lên. Hạ Miên vội vàng khoanh chân siết chặt thắt lưng của anh, chỉ nghe anh nói vô cùng chắc chắn “Em chỉ có thể sinh con cho anh.”

 

Hạ Miên bị anh ôm vào phòng tắm rửa sạch sẽ cả người. Sau đó anh lại giở trò cả đêm không chịu rời khỏi nhà cô. Hạ Miên cũng không có cơ hội đi ra ngoài mua thuốc. Buổi tối còn bị anh ngang ngược cùng cô ngủ trên giường.

 

May là anh biết điều độ không có ép buộc cô nữa. Nhưng Hạ Miên vẫn quá mệt mỏi nằm trên giường trong chốc lát đã ngủ say sưa. Thậm chí cơn ác mộng quấy rầy nhiều năm cũng không có xuất hiện.

 

Hơi thở đàn ông quen thuộc, vòng ôm vô cùng mạnh mẽ, tất cả đều khiến cô say giấc nồng cả đêm.

 

Buổi sáng Vịnh Nhi gọi điện thoại cho Hạ Miên nhiều lần nhưng vẫn không ai nghe. Trong đầu Vịnh Nhi nhanh chóng xuất hiện vô số ý nghĩ đáng sợ. Cô không khỏi kinh hãi khi nghĩ đến tên biến thái điên cuồng bắt cóc Hạ Miên trước kia. Thế nên cô gọi Quan Trì cùng nhau đến nhà Hạ Miên.

 

Dáng vẻ lo lắng của hai người phút chốc lại đờ ra sau khi cánh cửa được mở.

 

Bạc Cận Yến quấn khăn tắm bên dưới, phần trên để trần. Mái tóc đen ẩm ướt tôn lên gương mặt anh tuấn của anh. Đôi mắt anh tối lại đứng bên trong cánh cửa yên lặng nhìn hai người.

 

Vinh Nhi và Quan Trì không biết nên phản ứng ra sao… Cô ta lại còn ngây ngô xác định lại số nhà một lần nữa.

 

Bạc Cận Yến gật đầu lễ độ, xoay người đi vào trong chỉ để lại một câu nói mờ ám “Cô ấy còn ngủ.”

 

Hạ Miên mất tự nhiên kéo kéo chiếc áo ngủ trên người mình khi thấy Vịnh Nhi và Quan Trì. Vịnh Nhi nhạy cảm bắt được dấu vết để lại trước ngực của Hạ Miên. Sau đó cô ta đi đến cầm tay Hạ Miên rồi khẽ liếc nhìn Bạc Cận Yến theo bản năng. Tiếp theo lại nhỏ giọng trách mắng “Em sao vậy, chị lại nghĩ đến em bị tên biến thái kia bắt cóc nữa đấy!”

 

Hạ Miên nín cười liếc nhìn Bạc Cận Yến. Đôi mày rậm của Bạc Cận Yến chau lại thật sâu, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

 

Hạ Miên sợ anh lại làm ra hành động kinh người nên kéo anh về phòng thay quần áo.

 

Vịnh Nhi nhìn hành động thân mật của hai người. Sau phút chốc, trong đầu lại chợt lóe lên tên của người đàn ông kia. Vịnh Nhi kinh ngạc rất lâu mới hỏi ra lời “Anh ta, anh ta, anh ta không phải là Bạc Cận Yến ư?”

 

Hạ Miên rót nước cho hai người bọn họ rồi ngồi đối diện lúng túng gật đầu.

 

Quan Trì khẽ nhíu mày, mắt nhìn về phía phòng ngủ như có điều suy nghĩ.

 

Rất lâu Vịnh Nhi cũng chưa tiêu hóa được tin tức này. Cô nuốt nước miếng khẽ cất giọng nói “Hạ Miên, em điên rồi. Anh ta là vị hôn phu của Thạch Duy Nhất. Em thấy Thạch Duy Nhất chỉa mũi dùi vào em chưa đủ sao?”

 

Sắc mặt Hạ Miên trĩu nặng, vừa định trả lời thì Bạc Cận Yến lại đi ra. Anh ăn mặc chỉnh tề lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước. Vịnh Nhi và Quan Trì yên lặng từ đầu đến cuối, không biết phải hiểu tình huống trước mắt ra sao.

 

Tin tức đính hôn của Bạc Cận Yến và Thạch Duy Nhất nhan nhản khắp nơi. Nhưng bọn họ lại bắt gian tại giường vào lúc sáng sớm thế này… Nhất thời hai người bọn họ có ảo giác như gặp một đôi gian phu dâm phụ vậy.

 

Bạc Cận Yến liếc nhìn đồng hồ, sau đó tự nhiên đi đến bên cạnh Hạ Miên. Anh cúi người ôm lấy bả vai và cúi đầu hôn lên môi Hạ Miên ngay trước mặt Quan Trì và Vịnh Nhi.

 

Hạ Miên nhíu mày không quen với tư thế thân mật này của anh. Cô khẽ nghiêng đầu tránh đi đôi môi nóng bỏng của Bạc Cận Yến.

 

Bạc Cận Yến cũng không tức giận lại còn êm ái dặn dò cô “Không cho uống thuốc. Nếu em không nghe lời thì lần sau làm đến khi mang thai mới thôi.”

 

Trong nháy mắt, mặt của Hạ Miên đen sì còn Vịnh Nhi thì phun hết nước vừa mới uống đầy cả mặt của Quan Trì.

back top