Hôm nay lại không có ly hôn

Chương 6: Gặp được nữ chính

Lạnh nhạt chuyển tầm mắt qua gương mặt nhỏ nhắn, để mặt mộc kia, hai hàng lông mày Mục Đình bổng nhíu lại, liền như vậy bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, lập thể hình dáng vẫn như cũ thanh lãnh một mảnh.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Thẩm Huyên lập tức ho nhẹ một tiếng, “Tôi…… Tôi chỉ đùa một chút thôi, không có vấn đề gì chứ.”
Đứng phía sau nhẹ nhàng nói một câu, nói xong liền chuẩn bị chạy lấy người, nhưng phía sau lại đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh, “Cô thật sự rất thiếu tiền?”
Trước mắt bỗng sáng rực, biểu cảm của cô phá lệ nghiêm túc, “Cực kì thiếu!”
Người có năng lực đương nhiên sẽ không thiếu tiền, nhưng đối với loại người ăn bữa nay phải lo bữa mai như cô, tùy thời đều có thể không được chia tài sản mà nói, đó là vô cùng thiếu!
Nghe vậy, anh không nhanh không chậm cầm lấy hộp thuốc, mở nắp đổ hai viên thuốc ra tay, cũng không có nói gì nữa.
Thẩm Huyên còn tưởng rằng đối phương sẽ hướng cô mà vứt tiền, nhưng mà đối phương cũng không có ý tứ tính dùng tiền để vũ nhục cô, không còn cách nào, cô chỉ có thể cắn vụn băng đi lên lầu, tiếp tục đi xem phim kinh dị của cô
Tuy nhiên cô cũng không phải là nói giỡn, hiện tại phòng làm việc vừa mới bắt đầu, về sau có thể kiếm được tiền hay không còn không biết, ông Thẩm chia tài sản cho ai cũng không rõ ràng lắm, nếu là cô tranh giành cũng chưa chắc đã được, cũng chỉ có thể dựa vào phí ly hôn được nam chính cấp mà sinh hoạt, cho nên cô thật sự là cực kì thiếu tiền
Nhưng cũng may Lục Tố Tố còn tính là nhanh nhẹn, thực nhanh liền tìm được nhà thiết kế mới, hiện tại đều là nhờ truyền thông tuyên truyền, giai đoạn trước chính là các cô tiêu không ít tiền, chỉ chờ xem hiệu quả lần này thế nào.
Thẩm Huyên mấy ngày nay cũng đều ở nhà đọc sách, chỉ có thời điểm thực hành, cô mới biết được bản thân ở phương diện này có bao nhiêu thiếu sót, đến nỗi nam chính, dù là buổi sáng hay buổi tối đều không thấy bóng dáng đâu, ngay cả ăn cơm cũng để dì Vương đưa đến thư phòng, bộ dáng giống như rất vội vàng.
Thẳng đến một buổi sáng, cô xuống lầu thì phát hiện nam chính cư nhiên còn chưa đi làm, đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước đối phương nói muốn mang cô đi ra ngoài một chuyến, nghĩ vậy, cô lập tức đi rửa mặt, thay một bộ đồ khác.
Tiền đều đã nhận, cô khẳng định không chỉ nói cho có lệ, người lái xe chính là tài xế Triệu, theo nam chính đã nhiều năm, Thẩm Huyên cũng là lần đầu tiên ngồi cùng xe với nam chính, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy không khí quỷ dị khác thường.
“Chúng ta…… Là về Mục gia sao?”
Có lẽ thật sự là quá mức xấu hổ, cô nhịn không được liền tìm đề tài, mà người ngồi bên cạnh chỉ nhắm mắt lại chợp mắt, âu phục màu đen không chút cẩu thả, cùng con người của anh giống nhau, tìm không thấy một cái gì chê được.
Trả lời cô là một mảnh trầm mặc, Thẩm Huyên chỉ có thể yên lặng xoay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, sau đó lẳng lặng cắn bánh mì kẹp, khi đi vội quá, nên cô chưa có kịp ăn cơm.
“Khụ khụ ——”
Bên tai đột nhiên vang lên một trận âm thanh ho khan khó chịu, mí mắt anh vừa nhấc lên, đảo qua bên cạnh, sắc mặt liền trở nên khó coi, dừng lại trước mặt cô, tiếp theo từ bên cạnh lấy ra một chai nước lọc đưa qua cho cô.
Nhìn bàn tay to có khớp xương rõ ràng kia, Thẩm Huyên ngẩn người, thực nhanh liền nhận lấy chai nước rồi mở ra, chờ bánh mì bị mắc trong cổ họng trôi xuống, cô hít thở mới có cảm giác thoải mái chút.
“Cảm ơn.” Cô nghiêm trang nhìn vào mắt của người bên cạnh.
Anh vẫn như cũ nhắm hai mắt không nói một lời, bộ dáng lạnh lùng của anh không thể giải thích được mang đến cho người khác cảm giác áp bức. Tuy nhiên Thẩm Huyên vẫn tiếp tục ăn bánh mì kẹp của cô, thật là chưa bao giờ gặp qua người lời ít mà ý nhiều như thế, ở trong sách anh đối với nữ chính không phải là nói rất nhiều sao?
Thiếu chút nữa đã quên, cô lại không phải là nữ chính, nhưng mà điều đó không quan trọng, chỉ cần phí ly hôn đủ nhiều là tốt rồi.
Một đường không nói chuyện, Thẩm Huyên còn tưởng rằng đối phương sẽ mang cô tham gia cái gì mà yến hội của gia đình, nhưng cuối cùng xe lại dừng trước cửa bệnh viện, thật rõ ràng, đối phương là mang cô đến gặp ông của mình.
Nghĩ đến ông của nam chính thời gian không còn nhiều nữa, tâm tình Thẩm Huyên liền rất phức tạp, tuy rằng chỉ là liên hôn thương nghiệp, nhưng ông của nam chính đối với nữ phụ vẫn là rất tốt, nhưng không có biện pháp, sinh lão bệnh tử là chuyện thường, dù do y học rất phát triển cũng không thay đổi được.
Bệnh viện này nổi tiếng là có phòng bệnh rất xa hoa, toàn bộ một tầng cũng chỉ có đúng một phòng cho bệnh nhân, còn các phòng khác đều là cho y tá và vệ sĩ nghỉ ngơi, chờ bọn họ đi đến bên ngoài phòng bệnh, nơi đó đã đứng vài bác sĩ, chờ nhìn thấy Mục Đình lại đây, sau đó lập tức liền đi qua vây quanh, Tuy nhiên đối với sự có mặt củaThẩm Huyên lại có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy Mục tổng mang phụ nữ đến đây.
“Mục tổng, thật không dám dấu diếm, hôm nay chúng tôi lại đưa chủ tịch đi kiểm tra sức khỏe, thật sự là cơ thể của ngài ấy hồi phục rất kém, ngay cả dùng thuốc tốt nhất trên thế giới cũng không kéo dài được bao lâu, vẫn là câu nói đó, hy vọng ngài có thể chuẩn bị tâm lý sớm". Bác sĩ chính thở dài, thật sự là không còn cách nào.
Nghe vậy, Thẩm Huyên cũng không khỏi cúi đầu, biểu tình mang theo thở dài, quả nhiên, trong sách ghi thời gian không có sai, đại khái cũng chính là qua hai tháng.
Nghe bác sĩ nói, Khóe môi Mục Đình nhấp một cái, mất nửa ngày, mới nói tiếp: “Tôi không hy vọng ông tôi chịu quá nhiều đau đớn.”
"Cái này là nhất định, chúng tôi hiện tại trừ khi cần thiết, chúng tôi đều sẽ không lại đưa chủ tịch đi làm kiểm tra nữa, cũng là hy vọng chủ tịch có thể ra đi nhẹ nhàng hơn.” Bác sĩ vội vàng bảo đảm nói.
Nghe xong, Mục Đình tùy tay nới lỏng cà vạt trên cổ áo, lập tức cất bước đi vào phòng bệnh, Thẩm Huyên cũng lập tức theo vào.
Phòng bệnh lớn như vậy nhưng rất yên tĩnh, chính là mùi nước sát trùng có chút nồng, bên trong chỉ có một ông lão, mặc đồ bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh, trên người cũng không cắm quá nhiều dụng cụ, chỉ đơn giản cắm mỗi ống dưỡng khí, thoạt nhìn tinh thần vẫn không tốt như cũ.
Có lẽ là nghe được tiếng động, ông lão mới hơi hơi mở mắt, dù cho bệnh tình nguy kịch nhưng ánh mắt ông vẫn minh mẫn, chờ nhìn rõ một cô gái mặc váy màu lam liền áo nhỏ xinh, trên mặt không khỏi lộ ra một tia hòa ái, “Ông mà không nói, chắc tên tiểu tử này cũng không thèm mang con đến đây thăm cái lão già này rồi.”
Nghĩ đến đối phương không còn bao nhiêu thời gian, Thẩm Huyên mạc danh có chút thương cảm, vừa đi qua liền nắm tay ông lão, “Thực xin lỗi ông, đáng lẽ con phải sớm một chút đến thăm ngài mới đúng.”
Cô đang tự hỏi nam chính như thế nào sẽ đột nhiên mang chính mình tới nơi này, hóa ra đây là ý tứ của lão gia tử.
“Làm sao có thể trách con được, khẳng định là tiểu tử này không chịu mang con đến.” Lão nhân gia híp mắt vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Ông biết con chịu ủy khuất, cũng chỉ có con mới có thể chịu đựng nổi tính cách kì quái này của tiểu tử đó".
Chậm rãi cúi đầu, Thẩm Huyên ra vẻ ngượng ngùng không nói gì, không muốn nhịn cũng phải nhịn nha, ai kêu nam chính ra tay hào phóng như vậy, chỉ cần có tiền, dù cho tính cách của anh cực kì ác độc cũng không có vấn đề.

Mục Đình nhìn đồng hồ đeo tay, tiếp theo mới nhàn nhạt đảo qua hai người, “Giờ con phải đi rồi.”
“Ai! Con... cái tên tiểu tử thúi này!” Lão nhân hít khí tựa hồ muốn mắng người.
Thẩm Huyên cũng có chút muốn nói cái gì, “Cái kia……”
“Năm trăm vạn.”
Nhìn vào người đã đi tới cửa, cô lập tức nghiêm sắc mặt, “Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho ông thật tốt!”
Lại có một chi phiếu thu vào, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy nam chính tựa như cái cây rụng tiền vậy, con đường chính mình làm giàu đã không xa.
Nhìn, đã không thấy người, ông lão vẫn còn thở dốc trong bình oxi,“Cái tên tiểu tử thúi này, nếu là thời điểm ông còn trẻ……”
Thẩm Huyên vội vàng đảo qua chén nước, liền cầm đưa cho ông lão uống để thuận khí, chờ ổn định hơi thở, mới híp mắt nhìn cô nói: “Cái gì mà năm trăm vạn?”
“……”
Cô ra vẻ trấn định, đem ly nước đặt ở một bên, cô giả bộ ngại ngùng cúi đầu, “Con chính là nhìn trúng một bộ lễ phục……”
Nghe vậy, ông lão liền ngầm hiểu vỗ vỗ tay cô, “Tiểu tử này đích xác là rất kỳ cục, ngay cả một bộ quần áo cũng không chịu mua cho con, từ khi nào mà nó lại trở nên không phóng khoáng như vậy, nếu vậy, đợi lát nữa ông sẽ làm chổ dựa cho con, nếu con đã gả cho người Mục Gia chúng ta rồi, vốn dĩ nên dùng tiền của tên tiểu tử kia.”
Thẩm Huyên trong lòng nhảy dựng, tiếp theo vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu ông, đây không phải là vấn đề tiền bạc, ông có biết……”
Thấy cháu gái nhỏ lại đỏ mặt, lão nhân còn có cái gì không rõ, ông đương nhiên biết cháu trai cùng cháu dâu lúc nào cũng trong trạng thái đối đầu nhau, nhưng mà xem ra hôm nay, vẫn là có chút cải thiện, ít nhất bây giờ tên tiểu tử này không còn mang khuôn mặt đen thui đó nữa, có một số việc phải để bọn trẻ tự mình giải quyết, chính mình nhúng tay ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.
Tuy rằng ông định ra cuộc liên hôn thương nghiệp này, nhưng ông vẫn là rất thích cô cháu dâu này, ít nhất là con bé toàn tâm toàn ý thích tên tiểu tử này, chủ yếu là ông thấy tên tiểu tử thúi này cũng không có thích con bé, kết quả chỉ có một bên yêu đơn phương, chính là đáng tiếc, xem bọn họ như vậy, chính mình không còn sống đến khi ôm chắt rồi.
"Ông nội của con gần đây sao rồi?” Ông lão đột nhiên hỏi cô.
Nghe vậy, Thẩm Huyên tự nhiên là vội vàng trả lời: “Sức khỏe ông con rất tốt, chỉ là thích uống chút rượu, người khác nói đều không chịu nghe.”
Phòng bệnh thực yên tĩnh, ông lão thở dài, “Đúng là đáng tiếc thật, với sức khỏe của ông hiện giờ thì không thể uống một chén với ông con rồi.”
Khóe môi khẽ nhấp một cái, Thẩm Huyên lập tức lên tiếng an ủi, "Ông không nên nói như vậy, hiện tại y học phát triển như vậy, ông nhất định sẽ không có việc gì, Mục Đình tuy rằng không nói, nhưng anh ấy thật ra là rất quan tâm đến ông, chỉ là công việc quá bận, bằng không cũng sẽ không để cho con ở lại chăm sóc cho ông".
Nhìn cháu dâu nhỏ trước mắt này, không biết có phải ảo giác của ông hay không, tổng cảm thấy đối phương hiểu chuyện không ít, tuy rằng trước kia cũng rất ngoan ngoãn, nhưng lại không giống bây giờ biết quan tâm đến người khác, quả nhiên là đã trưởng thành lên không ít.
Lại bồi ông hàn huyên thêm một lúc, nếu đã nhận tiền, Thẩm Huyên đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, cô cũng không sợ bị lộ, nữ phụ ở trước mặt ông của nam chính tuyệt đối là một cô gái ngoan ngoãn, rốt cuộc nữ phụ cũng biết trước tiên nên lấy lòng ông của nam chính.
Mãi cho đến thời điểm buổi chiều cô mới bị ông thúc giục về nhà, không có biện pháp, cô chuẩn bị trở về hỏi nam chính một chút là ngày mai có cần cô qua đây nữa hay không, nhận nhiều tiền của đại gia như vậy, cô vẫn là nên ông thêm mấy ngày nữa đi, chính là không thấy những người khác trong Thẩm gia đến thăm ông thì có chút kỳ quái.
Bệnh viện trong đại sảnh như cũ có rất nhiều người, thang máy Thẩm Huyên đi xuống dưới chính là thang máy VIP, cái này chuyên dành cho những người có nhiều tiền, chỉ là khi chờ cửa thang máy mở ra, cô liền nghe được chỗ ngoặt gần đó truyền đến từng trận âm thanh nói chuyện.
“Có cái gì mà phải sợ, thang máy bên kia nhiều người như vậy, nếu mà chờ thì đến khi nào, lá gan của cậu thật sự là quá nhỏ!”
Nghe chỗ ngoặt có tiếng nói chuyện, ngay sau đó là thân ảnh lập lòe hấp tấp lao đến, dù cho Thẩm Huyên đi chính là giày đế bằng vẫn là bị đâm khiến cho lảo đảo vài bước, đến khi đỡ được vách tường mới đứng vững được thân mình.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Nhìn thấy mình đụng vào cô gái mặc váy liền áo màu trắng, cô gái lập tức cúi đầu lên tiếng xin lỗi, trên mặt mang theo hoảng loạn, nhưng thật ra trên tay cô gái đó đã bị hộp nước canh đổ ra khiến da bị đỏ một mảng.
Cô gái tóc ngắn bên cạnh thấy vậy lập tức sắc mặt biến đổi, “Tiểu Họa, cậu không sao chứ?”
Đầu óc Thẩm Huyên bỗng dừng lại một chút, ánh mắt khác thường nhìn cô gái váy trắng này, khi nhìn đến gương mặt thanh thuần kia, liền cũng nhìn đến đối phương cả người phát ra hòa quang giống Mary Sue, cả người đều không thích hơp.
Cô cư nhiên lại đụng phải nữ chính?!
“Là cậu bị thương, cô ta nhìn thấy có người vào trong, lại không tránh đường một chút, chính là không phải cậu làm sai.” cô gái tóc ngắn có chút không vui nhìn Thẩm Huyên.
Thẩm Huyên: “……”
Cô ta liền nóng nảy!
Cô bỗng nhiên cười thản nhiên, cô nhìn hai người không nhanh không chậm nói: “Vậy tôi đây thật xin lỗi các người, nhưng mà cái thang máy này phải có thẻ vip mới có thể đi vào, các người…… Có sao?”

back top