Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 36

Ba chữ “Ly hôn đi” vừa được Chu Cẩn Vũ nói ra khỏi miệng, liền khiến cho Hạ Chân Ngọc kinh ngạc nhìn anh, cô không nghĩ tới Chu Cẩn Vũ sẽ đưa ra đề xuất bảo cô ly hôn, đây hẳn là chuyện do anh không kịp suy nghĩ mà nói ra.

 

Chu Cẩn Vũ nhìn biểu tình của Hạ Chân Ngọc cười nói: “Choáng váng? Thân thể của hắn ta có vấn đề, em đưa ra đề nghị ly hôn cũng thật là bình thường, chỉ có điều là trong thời gian ngắn như vậy, vừa mới kết hôn lại ly hôn thì quả thật em sẽ bị chịu áp lực rất lớn. Nhưng mà việc này còn tốt hơn so với việc ở cùng một chỗ với hắn để bị giày vò. Bé cưng ngoan, ly hôn đi, nếu không em suốt ngày đều cảm thấy có lỗi với hắn, ly hôn rồi mọi việc liền tốt lên.”

 

Hạ Chân Ngọc nghe xong, nhẹ giọng hỏi Chu Cẩn Vũ: "Vậy sau khi ly hôn xong sẽ thế nào?"

 

Chu Cẩn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đừng sợ, em ly hôn rồi chúng ta cũng có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ. Đương nhiên những lời nói linh tinh của vài kẻ dỗi hơi vẫn là sẽ có, đến lúc đó anh sẽ giúp em chuyển sang đơn vị khác, như vậy cũng sẽ không sao nữa rồi. Chân Ngọc, anh nói rồi, anh không thể hứa hẹn giữa chúng ta sẽ đi đến một bước kia, nhưng ít nhất anh vẫn có thể tạo cho em một cuộc sống an ổn, quyết không làm cho em chịu ủy khuất.”

 

Hạ Chân Ngọc cười cười, cô biết một khi bản thân cô ly hôn, sẽ chính thức được Chu Cẩn Vũ bao dưỡng như vậy, đến lúc đó công việc không phải lo, tiền sinh hoạt phí lại càng không thiếu được, chờ anh hứng thú lên thì lại vứt cho cô ít tiền hoặc là lại mua cho cô một căn nhà, mà cũng có thể là trực tiếp kết thúc, Chu Cẩn Vũ thật đúng là biết tính toán mà.

 

Chỉ có điều là Hạ Chân Ngọc hoàn toàn không cho phép cuộc sống sau này của mình lại sai lầm thêm một bước nữa, lại tiếp tục đắm chìm vào trong một vũng lầy khác. Nhưng Chu Cẩn Vũ nói đúng, cô cần phải đề xuất việc ly hôn, bởi vì nếu cô không ly hôn cuộc sống của cô cũng không yên ổn gì.

 

Ngẫm lại trước kia cô và Lý Nguy đã từng nói sẽ đồng cam cộng khổ, thật sự là muôn vàn xúc động. Vậy mà giờ đây mọi chuyện lại đi đến bước đường cùng này. Cô nghĩ lần này sau khi giúp Lý Nguy xong sẽ đề nghị ly hôn, còn về phần ý tưởng của Chu Cẩn Vũ chỉ sợ là sẽ thất bại mà thôi. Hạ Chân Ngọc nở nụ cười u ám, hiện tại cô cũng phải mau chóng nghĩ kỹ đường lui cho mình, lại còn cả cha mẹ cô nữa, đến lúc đó phải làm như thế nào để trấn an cha mẹ mới là vấn đề khó khăn.

 

Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc không nói lời nào, liền ôn nhu hỏi: “Chẳng lẽ em vẫn còn không lỡ bỏ hắn ta? Chân Ngọc, em phải biết rằng lần này sau khi hắn cho em đi đến cầu xin sự giúp đỡ của anh, thì tình cảm vợ chồng giữa hai người cũng đã kết thúc rồi, em lại càng không cần vì những chuyện trước kia mà cảm thấy áy náy. Nghe lời anh, hãy ly hôn với hắn, có được không?”

 

Nói xong liền phủ lên trên môi Hạ Chân Ngọc tinh tế hôn, anh vừa hôn vừa hỏi: "Được không?"

 

Trong đầu Hạ Chân Ngọc vẫn còn đang sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân, cô cố gắng để toàn bộ kế hoạch được an bài xong. Nhưng mà lưỡi của Chu Cẩn Vũ đã đưa tới, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của Hạ Chân Ngọc mà mút qua lại. Bàn tay anh cũng với vào trong áo cô, nắm lấy khối mềm mại trước ngực cô mà nhẹ nhàng vuốt ve. Mặc dù Hạ Chân Ngọc đã thở gấp cũng hết sức động tình, nhưng mà trong đầu cô vẫn còn chưa có suy nghĩ cẩn thận một việc.

 

Chu Cẩn Vũ buông môi Hạ Chân Ngọc ra, tay lại dời xuống phía dưới, cởi bỏ chiếc quần dài của Hạ Chân Ngọc, chậm rãi trượt tay vào trong quần lót của cô trực tiếp đâm vào bên trong, anh nói: “Bé cưng ngoan, làm sao lại không chuyên tâm vậy hả? Như thế là không được, hãy để cho chú yêu cưng nhiều nhiều nào.” Nói xong tay anh liền thuần thục vân vê nhào nặn hạ thân của Hạ Chân Ngọc.

 

Lúc này Hạ Chân Ngọc liền thực sự đỏ mặt, làm sao cô lại có thể quên người đàn ông già không nên nết này hôm nay hoàn toàn sẽ không bỏ qua cho cô chứ. Hạ Chân Ngọc muốn tách rời khỏi Chu Cẩn Vũ một chút bởi ngón tay anh có phần đi sâu vào quá mức. Cô không có cách nào khác đành phải ngồi lên trên đùi của anh, hạ thân được anh vỗ về trở nên mẫn cảm và siết chặt, cô bị ép buộc chỉ có thể mở rộng hai chân ra một chút.

 

Chu Cẩn Vũ một tay đem Hạ Chân Ngọc ôm chặt ở trong lòng anh, cùng miệng lưỡi của cô dây dưa quấn quýt, còn tay kia thì cởi chiếc quần lót của cô ra sau đó lại tiếp tục dò xét đi vào bên trong mà vân vê khuấy lộng. Anh hôn thẳng đến khi Hạ Chân Ngọc thực sự khó thở mới buông ra, tiếp đó môi anh rời đến hai bầu ngực tuyết trắng mà anh yêu nhất, anh ngậm lấy một nụ hồng vào trong miệng, đầu tiên là nhẹ nhàng cắn cắn, cho đến khi nó chuyển sang màu đỏ tươi, anh liền đột nhiên há miệng cắn một ngụm lớn.

 

Hạ Chân Ngọc cảm thấy trước ngực nhói đau, còn dưới thân lại tê dại ngưa ngứa rất khó chịu, trong lúc nhất thời cô rốt cuộc không nhớ nổi kế hoạch của mình, cô túm lấy cánh tay của Chu Cẩn Vũ đang ma xát dưới thân mình, sắc mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp.

 

Lúc này Chu Cẩn Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ kiều mỵ của Hạ Chân Ngọc cũng có chút không ngừng được, anh ôm lấy Hạ Chân Ngọc đi vào trong phòng ngủ, giúp cô cởi quần áo và đặt cô ở trên giường, anh cũng vội vàng cởi quần áo của mình ra, sau đó trực tiếp đè lên trên người Hạ Chân Ngọc, một tay nâng đùi cô lên vọt đi vào.

 

Hạ Chân Ngọc vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, bị Chu Cẩn Vũ đi vào lỗ mãng như vậy, lập tức có chút đau đớn căng thẳng thân mình, Chu Cẩn Vũ thở dốc nói: “Bé cưng, hãy thả lỏng một chút, ngoan!” Nói xong anh hơi rút ra một ít liền mạnh mẽ đâm vào.

 

Hạ Chân Ngọc ôm cổ Chu Cẩn Vũ nhíu mày nói: "Anh nhẹ chút!"

 

Chu Cẩn Vũ cười ha ha, nói: “Chú vẫn còn chưa có động đâu, mà cưng đã kêu nhẹ một chút, chờ lát nữa chú sẽ yêu cưng đến chết nhé.”

 

Nói xong không đợi Hạ Chân Ngọc lấy lại tinh thần, anh trực tiếp nâng thân mình lên ra sức đâm vào bên trong, Hạ Chân Ngọc bị những chuyển động ra vào của anh làm cho một chút sức lực nhỏ nhoi của cô thiếu chút nữa cũng không còn, cô thở hổn hển, hô hấp cũng có chút không thuận.

 

Chu Cẩn Vũ thấy thế liền chuyển động chậm lại, cúi người hôn lên môi Hạ Chân Ngọc cười nói: “Bé cưng ngoan, để chú hô hấp nhân tạo giúp cưng nha!” Sau đó trực tiếp ngậm lấy lưỡi của Hạ Chân Ngọc mà dây dưa.

 

Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ trêu đùa khiến toàn thân nóng bừng, bên trong thân thể vừa căng trướng lại vừa đau nhức, cô nhịn hồi lâu lại thấy Chu Cẩn Vũ vẫn không có ý định buông tha cho cô, cũng có chút không chống đỡ được, nhỏ giọng nói: “Anh nhanh một chút!”

 

Chu Cẩn Vũ cũng không để ý tới, vẫn cứ làm như cũ, rốt cuộc Hạ Chân Ngọc không chống đỡ nổi cảm giác trướng đau cùng tê dại bên trong cơ thể, mở miệng rên rỉ một tiếng, thân thể liền co rút lại rồi nhanh chóng lên đỉnh.

 

Chu Cẩn Vũ cảm thụ được cảm giác tuyệt vời kia, càng thêm phóng đãng kích thích, trong người dâng lên từng đợt từng đợt khoái cảm như có luồng điện chạy qua, rốt cuộc cơ thể cũng giật giật và phun trào.

 

Chờ đến khi tinh thần Hạ Chân Ngọc trở lại bình thường thì thấy Chu Cẩn Vũ vẫn đè nặng lên trên người mình như cũ, cô đẩy đẩy anh ra và nói: “Anh đứng lên đi.”

 

Chu Cẩn Vũ vươn tay vuốt ve bầu ngực tuyết trắng, còn tay kia xoa nhẹ mái tóc ẩm ướt mồ hồi của Hạ Chân Ngọc nói: “Em vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu, ly hôn đi, được không em?”

 

Hạ Chân Ngọc dùng ánh mắt có chút mê mang nhìn Chu Cẩn Vũ, thân thể vẫn còn đang hưởng thụ dư vị sau cuộc ân ái, nhưng đầu óc đã thanh tỉnh trở lại. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Hạ Chân Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, gật gật đầu liền nhẹ gióng nói: “Được, em sẽ đề nghị ly hôn.”

 

Khóe miệng Chu Cẩn Vũ chậm rãi vểnh lên, trong mắt anh lộ rõ vẻ hài lòng cùng hưng phấn, anh ra sức hôn lên môi Hạ Chân Ngọc, sau đó dùng thanh âm có chút khàn khàn nói: “Thực ngoan, em yên tâm, vì anh và em, anh sẽ đi xử lý tốt chuyện này.” Sau đó anh lại nở nụ cười ái muội, nói: “Cưng thật sự là tâm can bảo bối của chú mà, ngoan như vậy khiến chú muốn yêu thương cưng nhiều hơn, liền cứ đè nặng như thế có được hay không, hửm?”

 

Hạ Chân Ngọc chỉ mỉm cười cũng không đáp lời, Chu Cẩn Vũ chưa bao giờ từng thấy qua vẻ mặt này của Hạ Chân Ngọc khi hai người ở chung một chỗ, nhất thời hai mắt lại bốc hỏa, dưới tư thế này hạ thân của anh lại căng cứng, anh liền lập tức hành động, chỉ có điều là động tác so với lúc vừa rồi lại càng thêm điên cuồng hơn, anh không ngừng hôn lên môi Hạ Chân Ngọc và nói: “Bé cưng, cưng thật là dụ người mà, chú lại muốn yêu cưng rồi.”

 

Hai người lại tiếp tục lăn qua lăn lại cả buổi, đến cuối cùng Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc có chút khóc nức nở cầu xin anh mới dừng lại. Sau đó anh tắm rửa qua cho hai người, rồi ôm Hạ Chân Ngọc chìm vào giấc ngủ. Hạ Chân Ngọc mệt mỏi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Chu Cẩn Vũ, sắc mặt cô cũng dần dần lạnh lùng xuống, cô suy nghĩ một chút chuyện liền cũng ngủ thiếp đi.

 

Ngày hôm sau Hạ Chân Ngọc muốn trở về nhà, Chu Cẩn Vũ lại sống chết không chịu để cô đi, anh nói dù sao cô cũng đã muốn trốn tránh hắn ta, không bằng ở lại đây đến Chủ nhật. Anh giống như một tên vô lại si mê quấn quýt lấy cô, Hạ Chân Ngọc cũng thực sự chịu không nổi, chỉ có thể đồng ý ở lại. Trong thời gian này, Chu Cẩn Vũ cũng đã gọi vài cuộc điện thoại, Hạ Chân Ngọc biết anh đang giải quyết việc Lý Nguy bị thông báo phê bình ở đơn vị.

 

Gọi xong mấy cuộc điện thoại, Chu Cẩn Vũ ôm lấy Hạ Chân Ngọc cười nói: “Anh phải mất rất nhiều sức lực mới giải quyết xong vụ này, em phải thưởng cho anh đấy!”

 

Gọi mấy cuộc điện thoại mà đã kêu là mất rất nhiều sức lực ư? Anh thật sự đúng là rất khiêm tốn mà, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, Hạ Chân Ngọc nói: “Cũng sắp đến bảy giờ rồi, anh còn không đưa em trở về?”

 

Chu Cẩn Vũ cảm thấy không nỡ, nhưng mà cũng chỉ có thể lại tiếp tục dây dưa quấn lấy Hạ Chân Ngọc một trận rồi sau đó mới đưa cô quay trở lại Lý gia. Lúc gần đến cổng tiểu khu anh dừng xe lại, quay sang nhìn Hạ Chân Ngọc, vẻ mặt Chu Cẩn Vũ có phần nghiêm túc: “Chân Ngọc, chuyện em đã đồng ý rồi thì sẽ không thể đổi ý, không thể mềm lòng, hiểu không?”

 

Hạ Chân Ngọc mỉm cười nói: "Em biết, em sẽ xử lý tốt ."

 

Lúc này Chu Cẩn Vũ mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh hôn hôn Hạ Chân Ngọc, nhìn cô xuống xe đi vào tiểu khu, sau đó anh mới lái xe rời đi.

 

Hạ Chân Ngọc đi vào cửa chính, liền nhìn thấy một cảnh tượng rất quen thuộc, chỉ có điều so với việc Lý Nguy không được bình bầu là cá nhân tiên tiến lần trước thì lần này căn phòng càng thêm bừa bộn và lộn xộn. Cô trực tiếp bước qua đống rác, đi vào thư phòng tìm Lý Nguy.

 

 

Lý Nguy uống rượu say, ngồi bệt trên sàn nhà, vẻ mặt hoảng hốt nhìn vào Hạ Chân Ngọc, hơn nữa còn phải mất hồi lâu mới kịp phản ứng lại. Đến lúc hắn ta ý thức được là Hạ Chân Ngọc đã trở về, liền vội vàng muốn đứng lên, nhưng mà bởi vì cơ thể chống đỡ không nổi nên lại bị ngồi bệt trở xuống. Hắn cũng đành phải vậy, ngồi ở đằng đó lo lắng hỏi Hạ Chân Ngọc: “Chân Ngọc, em đi đâu vậy, làm sao cũng không mở máy, em có biết anh có bao nhiêu sốt ruột hay không? Chuyện anh nhờ rốt cuộc em làm đến đâu rồi? Có phải là em muốn anh vội đến chết hay không?”

 

Hạ Chân Ngọc ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lý Nguy nói: “Không có việc gì, Chu Cẩn Vũ đã đồng ý giúp anh rồi.”

 

Lý Nguy đầu tiên là cao hứng, nhưng sau đó lại có chút không dám tin hỏi: “Ngài ấy đồng ý khi nào, bây giờ cũng đã là tối Chủ nhật rồi, ngày mai sẽ họp, có thể giải quyết kịp sao?”

 

Hạ Chân Ngọc cười nói: “Giải quyết kịp, ba ngày trước em cũng đã cầu xin ông ta giúp đỡ rồi.”

 

Lý Nguy nghe xong có chút mất hứng nói: “Vậy tại sao em lại không nói sớm cho anh biết, mấy ngày nay em đã chạy đi đâu vậy?”

 

Hạ Chân Ngọc nói: “Em chỉ là có một số việc còn luẩn quẩn trong lòng, hiện tại cũng đã suy nghĩ tốt rồi.”

 

Lúc này Lý Nguy mới có chút áy náy nói: “Chân Ngọc, anh biết lần này là anh không tốt, làm cho em phải khó xử, anh là kẻ không có tiền đồ. Nhưng mà, anh cam đoan chờ sau này anh được đề bạt, nhất định anh sẽ không để cho em bị ủy khuất.”

 

Hạ Chân Ngọc lơ đễnh gật gật đầu, vươn tay đem Lý Nguy kéo lên, dìu hắn ta trở về phòng ngủ, đỡ hắn nằm lên giường, lại đắp chăn cho hắn xong mới quay ra thu dọn bãi chiến trường trong phòng khách.

 

Rất nhanh đã đến giữa trưa ngày thứ Hai, khi Lý Nguy gọi điện tới cho Hạ Chân Ngọc, giọng nói của anh ta vừa đắc ý lại vừa hưng phấn: “Chân Ngọc, em đoán kết quả hôm nay sẽ như thế nào? Lương phó cục trưởng đã tự mình tìm anh, bảo anh đi đến văn phòng của ông ta, chẳng những ông ta không nhắc đến chuyện xử phạt, còn nói với anh rằng, trong khoảng thời gian này đã để cho anh chịu ủy khuất, khen anh có thể lấy đại cục làm trọng không so đo thiệt hơn cá nhân, nói anh đã trải qua được lần khảo nghiệm này. Ông ta còn nói sẽ cân nhắc anh nhiều hơn khi việc cạnh tranh vào vị trí phó phòng được tổ chức. Em nói xem anh đúng là vì họa được phúc có phải hay không? Em không được nhìn vẻ mặt của Trâu Chí Toàn lúc đó. Hừ! Tưởng anh dễ bị khi dễ sao, chuyện kia anh sẽ không cứ như vậy mà quên đi đâu.”

 

Thường thì mọi người đúng là vết thương lành liền quên đau, nhưng mà Lý Nguy có phải hay không là quá nhanh đã khôi phục lại. Hạ Chân Ngọc rất là bội phục khả năng phục hồi của Lý Nguy, lại nghe Lý Nguy nói chuyện một hồi, Hạ Chân Ngọc mới lấy cớ có người tìm cô để cúp điện thoại. Sau đó cô lại gọi điện cho Cao Mai Lệ hẹn buổi tối đi ra ngoài gặp mặt.

 

Vừa mới gặp, Cao Mai Lệ liền nôn nóng trực tiếp hỏi: “Cậu và Chu Cẩn Vũ thật sự đã chấm dứt?”

 

Hạ Chân Ngọc lắc lắc đầu nói: “Không có, anh ta lại tìm mình rồi.”

 

Cao Mai Lệ ngạc nhiên nói: “Chẳng nhẽ anh ta muốn hưởng ‘tề nhân chi phúc’, vậy tiểu yêu tinh kia làm sao bây giờ?”

 

Hạ Chân Ngọc cười nói: “Cậu đừng nói người ta như vậy, nói như thế nào thì người ta cũng là thân thế trong sạch, lại còn mạnh hơn mình gấp trăm lần. Hơn nữa, anh ta yêu ai thì yêu, ở cùng một chỗ với ai thì ở, không có liên quan tới mình. Chỉ có điều là Chu Cẩn Vũ cũng đã nói với mình, anh ta với cô gái kia thật sự không phát sinh bất cứ chuyện gì, còn muốn mình mau chóng ly hôn.”

 

Cao Mai Lệ giật mình: “Anh ta bảo cậu ly hôn? Vậy anh ta có tính toán gì không? Có cưới cậu không?”

 

Hạ Chân Ngọc buồn cười nhìn Cao Mai Lệ nói: “Chị yêu quý, lúc nào thì chị trở nên ngây thơ khờ khạo như vậy hả?”

 

Cao Mai Lệ kịp phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, tên khốn đó là muốn bao nuôi cậu sao? Con mẹ nó, anh ta đúng không phải là người, đem thu cậu tới tay còn không tính, lại còn muốn một mình độc chiếm cậu. Cậu nghĩ như thế nào?”

 

Hạ Chân Ngọc cười lạnh nói: “Mình cũng muốn ly hôn, chỉ có điều là còn chưa có thời cơ thích hợp, hiện tại Lý Nguy đang dốc lòng dốc sức muốn được thăng chức. Đúng rồi, hắn ta đã biết được chuyện Chu Cẩn Vũ có cảm tình với mình, nhưng còn chưa biết mình và anh ta đã ở cùng nhau, cho nên mình đoán là Lý Nguy sẽ không từ bỏ cơ hội như thế đâu. Vì vậy nếu mình muốn thu xếp ổn thỏa chuyện ly hôn, thật sự cần phải nhờ đến sự trợ giúp của Chu Cẩn Vũ, chờ ly hôn xong rồi, bà cô này sẽ trực tiếp quăng anh ta đi.”

 

Cao Mai Lệ cười nói: “Giỏi ha, như vậy mới đúng là Hạ Chân Ngọc chứ. Đúng rồi, trước tiên là cậu ly hôn với tên phế vật kia, tiếp đó tốt nhất là phải kiếm của Chu Cẩn Vũ một ít, như vậy cũng không uổng công cậu chịu khổ rồi. Những gã đàn ông đó chỉ biết tính kế với phụ nữ để thỏa mãn dục vọng của bản thân, xem ra lần này không gặp hạn thì cũng ngã đau.”

 

Hạ Chân Ngọc lắc đầu nói: “Loại chuyện như thế này mình sẽ không làm, mình chỉ mong có thể thuận lợi ly hôn, sau đó lại rời khỏi Chu Cẩn Vũ. Hiện tại ngoại trừ cha mẹ mình ra, ai mình cũng không cố kị, đến lúc đó mọi người trong đơn vị muốn nói như thế nào thì nói, thật sự là sẽ rất khó chịu nhưng mà mình mặc kệ, có ra sao thì ra. Giống như cậu nói, tốt xấu gì mình vẫn có một căn nhà mà.”

 

Cao Mai Lệ gật đầu, cũng nói kết cục như vậy đã là tốt nhất, lại hỏi Hạ Chân Ngọc, Lý Nguy có thể đồng ý ly hôn sao?

 

Hạ Chân Ngọc nói: “Điều này còn phụ thuộc vào việc đưa ra lý do gì, nếu lấy lý do là thân thể hắn ta có vấn đề thì đoán chừng hắn sẽ không đồng ý, hơn nữa lý do đó cũng quá đả thương người, mình cũng không muốn thất đức như vậy đem chuyện của hắn nói rõ cho mọi người biết, trước tiên phải xem tình hình đã.”

 

Cao Mai Lệ lại ngỏ ý nếu Hạ Chân Ngọc cần cô ra tay thì cô nhất định sẽ trợ giúp. Hạ Chân Ngọc cảm ơn Cao Mai Lệ, sau đó quay trở về Lý gia.

 

Kỳ thật Hạ Chân Ngọc đang đợi, đợi Lý Nguy nói đến việc cạnh tranh vào vị trí phó phòng, dám chắc là Lý Nguy sẽ đề nghị muốn cô lần thứ hai đi cầu xin sự hỗ trợ của Chu Cẩn Vũ, đã hưởng qua một lần lợi lộc như thế làm sao còn có khả năng dễ dàng buông tay.

 

Đến lúc đó cô sẽ coi đây là điều kiện để đề nghị ly hôn, Chu Cẩn Vũ nhất định sẽ giúp đỡ, dám chắc là đến lúc đó Lý Nguy mặc dù không tình nguyện nhưng cũng sẽ vì tiền đồ rộng mở mà đồng ý ly hôn. Sau đó cô lại bịa ra một lý do gì đó mà không làm ảnh hưởng đến toàn cục thì việc thỏa thuận ly hôn cũng dễ làm mà thôi. Chỉ là bên phía cha mẹ cô sẽ không được tốt cho lắm, nhưng mà trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

 

Lý Nguy từ sau khi thoát khỏi thông báo phê bình, cả người sống lại, trong công việc lại bắt đầu hăng hái, nhiệt tình và rất cố gắng. Nhưng mà Hạ Chân Ngọc chỉ không hiểu rõ một điều, vì sao Lý Nguy không ngủ ở trong phòng ngủ, ngoại trừ mấy ngày hôm trước hắn uống rượu say cô dìu hắn quay về trên giường nghỉ ngơi, còn lại thì trong khoảng thời gian này Lý Nguy luôn luôn nằm ngủ ở trên ghế dài trong thư phòng.

 

Dù sao cũng đã có ý định ly hôn nên Hạ Chân Ngọc cũng không muốn lại đi tìm tòi nghiên cứu về chuyện này. Lý Nguy cả ngày bận rộn chuyện công việc, hầu như mỗi ngày đều nói với Hạ Chân Ngọc một phen về lý do tại sao hắn ta lại lôi kéo đồng nghiệp trong khoa, rồi lại nói tới việc hắn ta biểu hiện như thế nào trước mặt Lương phó cục trưởng, hắn ta thực sự rất vui vẻ.

 

Một hôm, Lý Nguy hẹn Hạ Chân Ngọc tan tầm cùng nhau ăn cơm, lúc gặp nhau Lý Nguy đưa Hạ Chân Ngọc đến một nhà hàng cơm tây có vẻ rất lịch sự và tao nhã. Hắn ta cắt thịt bò cho cô, rất ôn nhu săn sóc chăm sóc cô, lại còn cười cười nói nói nhắc đến chuyện của đơn vị hắn ta.

 

Cơm nước xong hai người trở về nhà, sau khi rửa mặt Hạ Chân Ngọc liền đi vào phòng ngủ trải giường chiếu. Mặc dù Lý Nguy không trở về phòng ngủ, nhưng Hạ Chân Ngọc từ trước cho đến bây giờ vẫn đều đem cái gối của hắn chuẩn bị cẩn thận. Trải xong ga giường, cô đang định đi kéo rèm cửa sổ xuống, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra, Hạ Chân Ngọc không quay đầu lại vẫn tiếp tục kéo rèm cửa sổ vào.

 

Lý Nguy đứng ở cửa phòng nhìn Hạ Chân Ngọc thu dọn phòng, hắn ta có vẻ ngập ngừng muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Chân Ngọc, anh có thể cầu xin em một việc cuối cùng được không? Anh cam đoan, sau chuyện này anh sẽ không cầu xin em bất cứ việc gì nữa, tất cả sẽ đều dựa vào bản thân và ý trời.”

 

Hạ Chân Ngọc liền ngừng lại không làm nữa, cô đưa lưng về phía hắn ta không nói chuyện.

 

Lý Nguy có chút nông nóng, nói: “Chân Ngọc, em không cần nghĩ nhiều, thật sự là anh không muốn bảo em đi làm loại chuyện này đâu, chỉ cần em có thể lại tiếp tục trì hoãn một lần cuối cùng, không cho ông ta thực hiện được ý đồ, giống như lần trước vậy, còn nếu không thì cùng lắm để cho ông ta hưởng chút ít ngon ngọt. Anh sẽ không để ý, thật sự! Anh sẽ càng thêm yêu thương em, tôn trọng em, hơn nữa cũng sẽ không để cho em lại chịu bất kỳ ủy khuất gì, ngay cả sau này ở trước mặt mẹ anh, anh cũng sẽ chỉ đứng về phía em. Em giúp anh một lần cuối cùng đi, được không?”

 

Hạ Chân Ngọc xuyên qua khe hở nhìn ra muôn vàn ánh đèn ở bên ngoài trong chốc lát, sau đó đem chiếc rèm cửa sổ khép lại hoàn toàn, đồng thời cũng thu hồi ý cười nhợt nhạt trên mặt, chậm rãi xoay người đối mặt với Lý Nguy, trong mắt đã có chút rưng rưng, cô run giọng hỏi: “Lý Nguy, làm sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”

 

Lời của tác giả: Tình tiết này thật đúng là khó mà nói nha, khó mà nói rồi!

back top