Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 39

Hạ Chân Ngọc đã ở lại Nhã Phong khoảng 3-4 ngày rồi, cô cũng không còn suy nghĩ đến vấn đề có muốn hay không sẽ trở về nhà gặp Lý Nguy một lần, bởi cô biết cho dù có được khơi thông cũng không có tác dụng. Nhưng mà chung quy lại trong lòng cô vẫn còn tồn tại một chút hy vọng nhỏ nhoi như thế. Mấy ngày nay Chu Cẩn Vũ đều đi làm về sớm, anh còn luôn luôn đặt bữa tối của nhà hàng để họ đưa tới tận nhà.

 

Cô và Chu Cẩn Vũ hai người mỗi ngày ngoài việc xem tivi, nói chuyện phiếm thì đương nhiên phần thời gian là Hạ Chân Ngọc luôn bị ôm lên giường, ngay cả không có làm gì thì Chu Cẩn Vũ cũng phải đem cô vân vê nhào nặn một phen, khiến cho hiện tại thời gian nghỉ ngơi của Hạ Chân Ngọc tuân theo quy luật rất nhiều.

 

Hôm nay, lúc Hạ Chân Ngọc đang ngồi ngẩn người đối diện với máy vi tính ở đơn vị thì chị Vương đã đi tới, hỏi: “Chân Ngọc à, sao mà mấy ngày hôm nay lúc tan tầm chị cũng không nhìn thấy em đi tới trạm xe bus?”

 

Hạ Chân Ngọc nghe xong câu hỏi của chị Vương, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chị Vương cũng không chờ Hạ Chân Ngọc đáp lời, lại tiếp tục hỏi: “Có phải là em cãi nhau với chồng hay không? Hai người mới kết hôn không lâu, xảy ra tranh cãi cũng là điều khó tránh khỏi. Em không cần quá chăm chỉ như thế, cũng không thể tùy tiện không trở về nhà, nếu việc này được dưỡng thành thói quen thì cũng sẽ không tốt.”

 

Hạ Chân Ngọc đành phải nói: “Bọn em không cãi nhau, chị Vương, chị không cần lo lắng, là do em có chút việc nên mới không về nhà, mấy ngày nữa là em trở về rồi.”

 

Chị Vương nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc, thở dài nói: “Chân Ngọc, chị Vương vẫn luôn xem em như em gái, dù sao chị cũng sắp về hưu, không có việc gì phải lo lắng. Nhưng còn em, em có biết là hiện tại mọi người trong đơn vị đang bàn tán chuyện em —— em và Chu thị trưởng hay không? Chân Ngọc à, em đừng trách chị Vương lắm miệng, hình thức của Chu thị trưởng có thể khiến cho rất nhiều người phụ nữ yêu thích, huống chi là được anh ta nhìn trúng, việc này đối với vợ chồng mới cưới như bọn em mà nói có thể vượt qua được thử thách hay không hoặc là sẽ để xảy ra chuyện gì, chị cũng không rõ ràng lắm. Nhưng em nên biết, Chu Cẩn Vũ không phải là người mà dân thường như chúng ta có thể bám vào.”

 

Hóa ra thật sự mọi người đều biết, đúng là cô và Chu Cẩn Vũ có chút mập mờ không rõ, hơn nữa hiện tại còn có người quyết tâm theo dõi, hiển nhiên là sẽ biết mấy ngày nay cô không về nhà, thật đúng là chạy không khỏi ánh mắt người khác rồi.

 

Hạ Chân Ngọc cười cười nói: “Chị Vương, cảm ơn chị đã quan tâm tới em như vậy, em thật sự không có việc gì, chị yên tâm, em biết mình là thân phận gì.”

 

Chị Vương nghe xong chỉ nói một câu: “Vậy là tốt rồi, chị biết em là người cực kỳ có chừng mực mà.” Sau đó lại bắt đầu tán gẫu sang các đề tài khác.

 

Chờ chị Vương rời khỏi, Hạ Chân Ngọc cũng không thể nói rõ cảm giác của cô là cái gì. Bình thường không có người đề cập đến, cô coi như ai cũng không biết, còn có thể sống dễ chịu một chút. Hiện tại nghe những lời chị Vương vừa nói, cô không thể lại tiếp tục bịt tai trộm chuông, tự dối gạt bản thân mình nữa. Nhưng mà đã biết rồi thì cô phải làm sao bây giờ, cô không thể chỉ có ngồi ở đây nghĩ xem người khác bàn luận về cô như thế nào, cảm thấy như thế nào về cô, nếu như có thể vô cảm thì tốt biết bao. Hiện tại Hạ Chân Ngọc cho là bản thân mình càng ngày càng vô cảm rồi, bây giờ cô chỉ mong muốn đem sự việc giải quyết từng cái từng cái một.

 

Giữa trưa Lý Nguy gọi điện thoại tới, Hạ Chân Ngọc do dự trong chốc lát mới nghe máy: “Tìm tôi có chuyện gì?”

 

Lý Nguy ở bên kia cười cười, nói: “Chân Ngọc, cho dù tôi thật sự không quan tâm đến chuyện cô và Chu Cẩn Vũ ở cùng với nhau, nhưng dù thế nào cô cũng phải trở về nhà ở vài ngày giống như bình thường chứ. Tôi vì cô mà thậm chí ngay cả chìa khóa nhà của chúng ta cũng đã kiếm cớ để lấy về từ trong chỗ mẹ tôi, bà ngoại tôi rồi. Vì để tạo điều kiện cho cô, tôi còn bảo mẹ tôi không có việc gì thì đừng tùy tiện đến nhà chúng ta, quấy rầy cuộc sống vợ chồng son của chúng ta, mẹ tôi cũng đã không ngừng mắng tôi một trận rồi. Thế nào, tôi không làm cho cô thất vọng chứ hả?”

 

Hạ Chân Ngọc hít sâu một hơi mới nói: "Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?"

 

Lý Nguy nói: “Cô trở về nhà ở vài ngày đi, mẹ tôi và các dì đều hỏi cô đang ở đâu, làm sao mà mấy ngày nay họ cũng không nhìn thấy cô đâu, còn nói cô không thèm đến thăm ông ngoại, bà ngoại và bậc trưởng bối. Tôi cũng không biết nói thế nào với họ, tốt hơn hết là tối nay cô trở về đi, trong nhà có buổi tụ họp ở An Hoa Các, chồng của dì Ba tôi hình như sắp thăng chức Tổng biên tập rồi.”

 

Hạ Chân Ngọc nói: “Chồng dì Ba của anh không phải vẫn đang làm Tổng biên tập sao, còn thăng chức cái gì nữa?”

 

Lý Nguy trả lời: “Chú ấy vẫn là Phó tổng biên tập, bình thường sợ không xuôi tai nên vẫn luôn nói là Tổng biên tập, cô nhớ phải trở về đấy.”

 

Hạ Chân Ngọc thật sự không muốn đối mặt với đám người họ hàng thân thích trong nhà Lý Nguy. Mỗi lần gặp mặt, bọn họ nếu không phải là cao giọng mở miệng chê bai giễu cợt thì chính là lộ ra vẻ mặt của một cán bộ cấp cao sĩ diện bày đặt giàu có. Huống chi vì chuyện của Lý Nguy, lại thêm chuyện vay tiền lần này, bọn họ nhất định lại càng phải nói cái gì đó khó nghe rồi.

 

Đang có chút do dự, Lý Nguy còn nói thêm: “Chân Ngọc, cô không thể không đến, cô cũng biết dì và dượng tôi bọn họ đều đang làm trong cơ quan hành chính sự nghiệp thành phố, đến lúc đó có cái tin đồn gì truyền đến tai bọn họ, nếu để cho cha mẹ tôi biết được, việc này sẽ thành to chuyện, cô cũng không muốn ầm ĩ thành như vậy chứ, phải không?”

 

Dĩ nhiên Hạ Chân Ngọc biết rõ thực sự không thể để cho những người khác trong nhà Lý Nguy biết tình hình hiện tại của cô và Lý Nguy, vì thế liền đồng ý là sẽ trở về. Sau khi cúp điện thoại, Hạ Chân Ngọc lại gọi điện thoại di động cho Chu Cẩn Vũ, kết quả tạm thời không thể nối máy được, đoán chừng là đang họp. Lúc gần tan tầm cô gọi lại thì vẫn là như thể, nên chỉ có thể đón xe quay về Lý gia trước rồi nói sau.

 

Nhìn thấy Lý Nguy, Hạ Chân Ngọc trực tiếp hỏi: “ Lý Nguy, chuyện tôi nói mấy ngày hôm trước anh suy nghĩ thế nào rồi?”

 

Lý Nguy nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Chuyện gì? Mấy ngày hôm nay cô cũng không có trở về nhà nha, còn có thể nói với tôi chuyện gì?”

 

Hạ Chân Ngọc vội la lên: “Tôi muốn nói đến chuyện ly hôn, anh đã suy nghĩ xong chưa, hay là anh có ý định muốn kéo dài chuyện này? Lý Nguy, không bằng chúng ta nên dễ hợp thì dễ tan, cho dù trong tương lai anh thực có việc gì cần tôi giúp đỡ, nếu tôi còn có khả năng giúp được anh tôi nhất định sẽ giúp.”

 

Lý Nguy nở nụ cười, nói: “Chân Ngọc, cô đừng lại coi tôi như thằng ngốc có được không? Nếu hai chúng ta ly hôn, tôi mới là thật sự không biết trông cậy vào ai rồi đó. Ly hôn, cô và Chu Cẩn Vũ sẽ sống cùng nhau, cô cho là hắn có thể bao nuôi cô được bao nhiêu lâu, cô cùng lắm cũng là có chút mới mẻ mà thôi, đến một ngày nào đó cô không còn thỏa mãn được những gì hắn muốn, lúc đó còn có thể giúp được gì cho tôi? Không bằng cứ như bây giờ, nhược điểm của hắn đang nằm ở trong tay hai chúng ta, đến lúc tôi muốn được đề bạt thì nhất định sẽ là một đường đi bằng phẳng, cô cũng không cần lo lắng bị vứt bỏ, dù sao đối với đàn ông mà nói, càng không chiếm được lại càng không buông tay được.”

 

Hạ Chân Ngọc nói: “Lý Nguy, tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, anh có đồng ý ly hôn hay không?”

 

Lý Nguy không thèm để ý liếc mắt nhìn Hạ Chân Ngọc một cái: “Tôi cũng trả lời cô một lần cuối cùng, tôi không ly hôn! Nếu cô không suy nghĩ cho tốt, muốn đem chuyện này làm ầm ĩ lên, tôi cũng không quan tâm, tự cô xem mà làm đi.”

 

Một chút hy vọng nhỏ nhoi về Lý Nguy đang tồn tại trong lòng Hạ Chân Ngọc được cô vứt bỏ hoàn toàn, cô cảm thấy tức giận đến cực điểm, nhưng cũng không có biện pháp để giải tỏa, chỉ có thể oán giận nhìn Lý Nguy đang ngâm nga khẽ hát đi vào phòng ngủ thay quần áo.

 

Lúc này tiếng điện thoại di động vang lên, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến là số điện thoại đối ngoại của Chu Cẩn Vũ, cô liền nghe máy: “Alo”

 

Ở bên kia điện thoại là Đỗ thư ký, anh ta rất lễ phép rất đúng mực nói với Hạ Chân Ngọc: “Hạ tiểu thư, tôi là Đỗ thư ký, Chu thị trưởng bảo tôi hỏi một chút xem có phải là cô đang có chuyện gì hay không, ngài ấy hiện còn đang có một cuộc họp ở nhà máy, đoán chừng là còn phải chờ một lúc nữa mới kết thúc.”

 

Hạ Chân Ngọc xấu hổ trong chốc lát mới nói: “Ồ, không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi, buổi tối tôi phải đi đến An Hoa Các ăn cơm.” Chu Cẩn Vũ đã bảo anh ta gọi điện thoại cho cô, như vậy về sau cô hoàn toàn không cần phải kiêng dè Đỗ thư ký nữa rồi.

 

Đỗ thư ký rất là khéo hiểu lòng người, cười nói: “Được, tôi sẽ truyền đạt lại, có cần dùng xe đưa cô đi qua đó không?”

 

Hạ Chân Ngọc vội vàng cự tuyệt: “Không cần, không cần, đó là việc riêng trong nhà tôi.”

 

Nói xong lời cảm ơn với Đỗ thư ký cô liền vội vàng cúp điện thoại, đúng lúc Lý Nguy đi ra từ phòng ngủ, hắn ta nhìn Hạ Chân Ngọc cười không ngừng: “Được đó, Chân Ngọc, xem ra Chu Cẩn Vũ kiểm soát cô rất chặt chẽ, về trễ còn phải báo cáo.”

 

Hạ Chân Ngọc không thèm để ý đến hắn ta, cô lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi về sau anh tốt nhất đừng động đến, rốt cuộc là hẹn mấy giờ, sao còn không đi?”

 

Lý Nguy cũng không tức giận nói: “Được, tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm đến tiền đồ của tôi là được, cô thích làm cái gì thì làm đi. Bảy giờ đến khách sạn là vừa, trước tiên cô hãy cứ ngồi nghỉ một lát đi.”

 

Hạ Chân Ngọc chỉ có thể tiêu tốn thời gian bằng cách mở tivi ra xem, cô hoàn toàn không để ý tới Lý Nguy đang làm cái gì. Lý Nguy liên tục gọi điện thoại, một lúc sau mới cúp máy đi đến trước mặt Hạ Chân Ngọc dương dương tự đắc nói: “Chân Ngọc, chắc cô còn nhớ rõ Trâu Chí Toàn chứ, ông ta bị điều đến đồn công an rồi. Ha ha ha! Hắn cũng có ngày hôm nay, cho đáng đời, ai bảo hắn dám chọc đến tôi.”

 

Hạ Chân Ngọc cau mày hỏi: “Trâu khoa trưởng? Vì sao mà ông ấy lại bị điều đi tới đó?”

 

Lý Nguy thần bí nói: “Đương nhiên là bởi vì ông ta đã đắc tội với tôi nên Lương phó cục trưởng mới điều ông ta đi chỗ khác.”

 

Hạ Chân Ngọc vừa nghe lời này, lập tức có chút nghi ngờ, không phải là Lý Nguy đã nói ra điều kiện gì đó với Chu Cẩn Vũ đấy chứ, nếu thực sự là như thế này thì hắn ta cũng đã đòi hỏi quá mức rồi.

 

Lý Nguy nhìn vẻ mặt của Hạ Chân Ngọc cười nói: “Cô cũng đừng hiểu sai, quyền lợi mà Chu đại thị trưởng dành cho tôi cũng không phải để dùng vào những việc như vậy. Tôi chỉ nói với Lương phó cục trưởng là Trâu Chí Toàn đang đi khắp nơi rêu rao nói cô và Chu thị trưởng có quan hệ thôi. Kết quả là không quá ba ngày Lương phó cục trưởng liền đem ông ta điều đi chỗ khác. Thật sự là quá đã mà.”

 

Hạ Chân Ngọc phẫn nộ nhìn Lý Nguy nói: “Anh dựa vào cái gì mà dám lấy chuyện của tôi ra để tính kế với người khác? Anh không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm chút nào sao? Loại chuyện hại người để làm lợi thế cho mình mà anh cũng làm được ư?”

 

Lý Nguy trào phúng nói: “Làm cũng đã làm rồi còn nói gì đến hổ thẹn lương tâm, chỉ có điều là tấm bảng hiệu Chu Cẩn Vũ này sử dụng thật quá tốt, cô không biết những người khác trong khoa nhìn tôi với anh mắt như thế nào đâu, xế chiều hôm nay cư nhiên còn có người đưa cho tôi đồ này nọ, nói là có họ hàng mang từ bên Mỹ về. Hừ, hiện tại đã biết năng lực của Lý Nguy tôi, biết nịnh bợ tôi rồi hả? Sớm đã liên quan đến ông ta, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

 

Hạ Chân Ngọc biết nếu cô không thể mau chóng thoát khỏi Lý Nguy, như vậy tương lai còn không biết sẽ xảy ra những chuyện gì đâu. Có vẻ như Lý Nguy càng ngày càng có những ý nghĩ cực đoan, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó bản thân cô cũng có thể bị hắn kéo vào vòng xoáy này.

 

Cô ngồi miên man suy nghĩ một lúc thì cũng sắp đến giờ đã hẹn, cô đành phải đứng dậy đi cùng với Lý Nguy xuống dưới lầu. Lần này những người họ hàng thân thích đó không có ai đợi cô và Lý Nguy, cho nên chỉ có thể đón xe tự đi đến đó.

 

Đến nơi, sau khi thanh toán xong tiền xe, Lý Nguy và Hạ Chân Ngọc người trước người sau bước xuống đi về phía cửa nhà hàng, vẫn còn chưa đi tới cửa đã bị một người ngăn lại. Hạ Chân Ngọc ngẩng đầu lên, quan sát người đàn ông có thân hình to lớn ở trước mặt, sau khi xác nhận là bản thân cô không biết người này, cô lại quay sang nhìn Lý Nguy, thấy vẻ mặt của Lý Nguy cũng là mờ mịt.

 

Vẫn là Lý Nguy kịp phản ứng trước, hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"

 

Người nọ cũng không nhìn Lý Nguy, chỉ là đối diện với Hạ Chân Ngọc lễ phép cười cười, nói: “Hạ tiểu thư, mời đi sang bên này.”

 

Anh ta là ai mà lại bảo cô đi theo anh ta nhỉ? Hạ Chân Ngọc hơi sợ, cô lặng lẽ đưa tay vào trong túi quần muốn lấy điện thoại di động ra, nhằm phòng bị ngộ nhỡ có chuyện gì đó. Lý Nguy cũng lớn tiếng nói: “Anh là ai? Dựa vào cái gì mà bảo vợ tôi đi theo anh?”

 

Người đàn ông kia vẫn không để ý tới Lý Nguy như cũ, chỉ nhìn Hạ Chân Ngọc và nói: “Hạ tiểu thư, Chu thị trưởng đang chờ cô ở bên kia đấy.”

 

Theo hướng người đàn ông này chỉ, Hạ Chân Ngọc nhìn sang, liền thấy ở bên kia đường, Chu Cẩn Vũ đang mỉm cười đứng tựa vào xe, bên cạnh anh còn có hai người khác nữa.

 

Hạ Chân Ngọc có chút mờ mịt, không phải là Chu Cẩn Vũ đang họp ư, sao lại đến đây rồi? Cô đứng im nhìn người đàn ông ở trước mắt không biết nên làm thế nào cho phải, ngay lúc cô đang bối rối không biết làm sao thì Chu Cẩn Vũ đã di chuyển đến đây.

 

Bước chân của Chu Cẩn Vũ thong dong trầm ổn, anh chậm rãi đi về phía bên này, khi đi đến bên người Hạ Chân Ngọc thì anh trực tiếp ôm lấy vai cô nói: “Làm sao tan tầm lại không trở về nhà, em chạy đến đây làm cái gì vậy?”

 

Hạ Chân Ngọc vừa mới nói từ “Em” thì đã bị Chu Cẩn Vũ ngắt lời. Chu Cẩn Vũ nói: “Chỉ lần này thôi nhé, lần sau không cho phép em chạy loạn như vậy nữa. Anh đã đặt chỗ ở Hills rồi, về sau vẫn là nên ít đến những chỗ như thế này, thực không vệ sinh.” Nói xong anh hơi dùng sức dắt Hạ Chân Ngọc rời đi.

 

Hạ Chân Ngọc thụ động đi theo Chu Cẩn Vũ, cô thật sự là phản ứng không kịp với những gì đang xảy ra. Lý Nguy đứng ở phía sau muốn đuổi theo Hạ Chân Ngọc lại bị một trong hai người đi theo Chu Cẩn Vũ ngăn cản, người còn lại thì tiếp tục đi theo đằng sau Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc như cũ.

 

 

Lý Nguy vội la lên: “Chu thị trưởng, ngài làm cái gì vậy, hôm nay chúng tôi có buổi gặp mặt gia đình, ngài thật sự không thể mang Chân Ngọc đi được.”

 

Chu Cẩn Vũ nghe xong liền dừng bước lại, xoay người nhìn Lý Nguy khẽ cười nói: “Lý Nguy, cậu hẳn là phải biết rõ một điều, đây chính là sự lựa chọn của cậu, vì thế Chân Ngọc không còn là người mà cậu có thể tùy tiện nói muốn gặp là gặp được. Cậu đem Chu Cẩn Vũ tôi đặt ở chỗ nào? Người phụ nữ của Chu Cẩn Vũ tôi, cậu tốt nhất là nên kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không thể gần gũi), có như vậy cậu mới còn có thể tiếp tục sống những tháng ngày an lành.” Lần này nói xong anh cũng không thèm để ý tới Lý Nguy nữa trực tiếp ôm Hạ Chân Ngọc lên xe.

 

Hạ Chân Ngọc xuyên qua cửa kính xe ô tô nhìn về phía cửa nhà hàng, khi chiếc xe rời đi Lý Nguy vẫn còn đứng nguyên ở chỗ đó nhìn theo. Cô quay đầu sang hỏi Chu Cẩn Vũ: “Anh làm cái gì vậy, xã hội đen sao?”

 

Chu Cẩn Vũ hôn Hạ Chân Ngọc một cái rồi nói: “Nói bậy nào, đó là nhân viên bảo vệ phụ trách công tác an ninh đó, chẳng qua bình thường em không trông thấy được thôi.”

 

Hạ Chân Ngọc nhìn người ngồi ở chỗ tay lái phụ, nhỏ giọng hỏi Chu Cẩn Vũ: “Bình thường cũng không thấy bên cạnh anh có những người này mà, những lúc đó hai người này đi đâu vậy?”

 

Chu Cẩn Vũ nói: “Còn có một chiếc xe, anh bảo bọn họ đi về trước. Bình thường anh cũng không cần phô trương như thế này. Hôm nay là vì để cho hắn ta biết rõ tình thế hiện tại nên mới bảo người đi cùng tới đây.”

 

Hạ Chân Ngọc lại hỏi: “Hôm nay anh làm cái gì vậy hả? Nếu em không đi ứng phó với những người nhà Lý gia, đến lúc đó sợ là sẽ có phiền toái đấy.”

 

Chu Cẩn Vũ cười nói: “Em có cái gì phiền toái? Nếu hắn ta đã quyết định lựa chọn như vậy, thì mọi phiền toái hắn chỉ có thể tự mình giải quyết thôi. Mặc dù em và hắn vẫn còn là danh nghĩa vợ chồng, nhưng thực sự em mới là vợ của Chu Cẩn Vũ anh, về sau em ít đi gặp hắn đi.”

 

Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng không nói thêm gì nữa. Chu Cẩn Vũ đưa Hạ Chân Ngọc đến nhà hàng Hills, nơi này quả nhiên là xa hoa. Hạ Chân Ngọc sợ nhất là ăn cơm Tây, nếu đồ ăn giống như Fastfood thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nhà hàng cao cấp này thực sang trọng, món ăn cũng đa dạng, hương vị rất tuyệt vời, song tất cả những thứ đó lại khiến cho cô không được tự nhiên.

 

Ăn uống qua loa xong cô muốn mau chóng trở về nhà, Chu Cẩn Vũ thấy thế cũng không nhiều lời, chỉ là cười cười rồi đưa Hạ Chân Ngọc trở về Nhã Phong. Về đến nhà, Hạ Chân Ngọc đi tắm rửa rồi nằm ở trên giường nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô cũng không thể lại tiếp tục đi con đường cũ, khiến cho Chu Cẩn Vũ kiểm soát cô.

 

Một lát sau Chu Cẩn Vũ cũng nằm lên giường, thân thể anh dán sát vào sau lưng Hạ Chân Ngọc, một tay vòng qua hông cô rồi từ phía bụng tiến vào trong quần ngủ của Hạ Chân Ngọc bắt đầu xoa nắn.

 

Hạ Chân Ngọc buồn bực nói: “Anh đừng náo loạn nữa, em không muốn.”

 

Chu Cẩn Vũ xoay người Hạ Chân Ngọc lại để cho cô nằm ngửa ra, ngón tay cũng đã đâm vào bên trong, nhẹ nhàng di chuyển xuyên qua xuyên lại, anh nhẹ giọng cười nói: “Biết em đang phiền muộn trong lòng, đêm nay anh sẽ không quấn lấy em, chỉ ôm như vậy thôi. Bé cưng ngoan, về sau anh không đếm xỉa tới hắn ta nữa, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ có được không?”

 

Hạ Chân Ngọc bị ngón tay của Chu Cẩn Vũ khuấy lộng khiến cho có chút thở gấp, cô nói: “Việc này chỉ sợ là không được, cha mẹ em sẽ hỏi em đấy, hỏi em vì sao một thời gian dài như vậy cũng không tới thăm bọn họ. Cho nên, em sẽ phải bảo với Lý Nguy đi cùng em về nhà thăm cha mẹ em một chuyến, nếu không cha mẹ em sẽ nghi ngờ.”

 

Chu Cẩn Vũ suy nghĩ một chút mới nói: “Cũng có thể, nhưng mà đến lúc đó anh sẽ bảo người của anh đi đón em.”

 

Hạ Chân Ngọc nói: “Anh có thể không cần quản lý em chặt chẽ như vậy có được không? Em và Lý Nguy đã náo loạn thành ra như thế rồi, anh còn lo lắng cái gì nữa?”

 

Chu Cẩn Vũ từ chỗ áo ngủ thoáng rộng mở của Hạ Chân Ngọc hôn lên bộ ngực tuyết trắng của cô, anh nói: “Anh không trông nom em có thể yên tâm được không, anh sợ em mềm lòng. Mặc dù hiện tại thái độ của em rất cương quyết, nhưng khi bị những người đó cầu xin vài lần thì lại thay đổi. Chờ em ly hôn xong anh sẽ không trông nom em như vậy nữa, đến lúc đó em muốn đi đâu thì đi, thế nào có được không?”

 

Hạ Chân Ngọc nghe xong liền nhắm mắt lại không thèm để ý tới Chu Cẩn Vũ nữa, vốn tưởng rằng bị bàn tay của Chu Cẩn Vũ quấy rối sẽ không ngủ được, vậy mà không nghĩ tới cô vừa khép mắt lại ngay lập tức liền ngủ say.

 

Lúc Hạ Chân Ngọc tỉnh lại thì đã thấy Chu Cẩn Vũ đang nhìn cô chăm chú, vì thế cô dụi dụi đôi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”

 

Chu Cẩn Vũ nói: "Hơn năm giờ."

 

Vậy là vẫn còn sớm nha, Hạ Chân Ngọc chuẩn bị ngủ tiếp thêm một lát nữa, cô nói: “Sao anh dậy sớm vậy? Ngủ thêm một lát nữa đi.”

 

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nở nụ cười rồi dán sát vào người cô nói: “Anh không ngủ được.”

 

Hạ Chân Ngọc cũng không quan tâm xem Chu Cẩn Vũ đang nói cái gì, cô mơ mơ màng màng lại muốn ngủ tiếp. Bỗng nhiên cô cảm thấy người mình bị Chu Cẩn Vũ xoay lại, biến thành mặt đối mặt với anh. Cô vừa định hỏi anh muốn làm cái gì, kết quả chính là một chân của cô đã bị nâng lên, Chu Cẩn Vũ trực tiếp vọt vào bên trong.

 

Hạ Chân Ngọc lập tức bừng tỉnh, buồn bực nói: “Anh làm cái gì vậy hả? Mới sáng sớm mà đã muốn giày vò người khác rồi, em còn đang rất buồn ngủ đó.”

 

Chu Cẩn Vũ lộ ra vẻ mặt vô sỉ, anh cười nói: “Vợ yêu, cả đêm anh cũng chưa từng ngủ ngon, chỉ sợ ngày hôm qua tâm tình của em không được tốt nên vẫn cố gắng chịu đựng. Em có thể thương xót anh được không, ngoan nào, một lát là tốt rồi.” Nói xong anh liền gấp gáp di chuyển ra vào trên người Hạ Chân Ngọc.

 

Mặc dù Hạ Chân Ngọc cảm thấy buồn bực, nhưng mà vẫn bị Chu Cẩn Vũ lăn qua lăn lại khiến cho cô thở hổn hển, một thân toàn mồ hôi. Chờ đến lúc Chu Cẩn Vũ chịu buông tha cho cô thì cũng đến giờ rời giường đi làm. Nghỉ ngơi trong chốc lát Hạ Chân Ngọc mới có sức lực để đứng dậy, cô nói: “Lần tới không cho phép anh làm như vậy nữa, em còn phải đi làm đấy.”

 

Chu Cẩn Vũ vẻ mặt đầy thỏa mãn nằm ở trên giường nhìn Hạ Chân Ngọc, ha ha cười nói: “Năng lực của ông xã em không tồi đó chứ? Đây mới là hạnh phúc của em, em là bà xã của anh, anh không tìm em thì tìm ai?”

 

Hạ Chân Ngọc tức giận nói: “Anh thích tìm ai thì đi mà tìm.”

 

Khóe miệng Chu Cẩn Vũ hơi vểnh lên, anh cười nói: “Nếu anh thật sự đi tìm người khác, em sẽ khóc nhè đó.”

 

Hạ Chân Ngọc ‘Hừ’ một tiếng rồi đi tắm, chỉ cần có thể giúp cho cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, Chu Cẩn Vũ có tìm ai cô cũng không quan tâm.

 

Vừa đến đơn vị Hạ Chân Ngọc liền nhận được điện thoại của Lý Nguy: “Chân Ngọc, hôm qua cô có phần hơi quá đáng rồi đó. Ngày hôm qua tôi bị mẹ và các dì mắng cho té tát, lại còn phải suy nghĩ tìm lý do để biện minh cho cô, lần tới còn như vậy tôi cũng sẽ không tiếp tục giải vây cho cô đâu.”

 

Hạ Chân Ngọc cười lạnh nói: “Ngày hôm qua tôi còn có cách nào khác, tình huống xảy ra chính anh cũng nhìn thấy, anh hẳn là nên đi chất vấn Chu Cẩn Vũ mới đúng chứ nhỉ? Hơn nữa đây chẳng phải là kết quả anh hy vọng sao?”

 

Lý Nguy bị Hạ Chân Ngọc nói cho cứng họng không phản bác được câu nào. Mãi một lúc sau anh ta mới nói: “Mặc dù tôi không thể hỏi qua Chu Cẩn Vũ, nhưng tốt xấu gì cô cũng phải giữ lại cho tôi chút mặt mũi chứ. Chân Ngọc à, cô có thể nói với Chu thị trưởng châm chước một chút ở phương diện này được hay không?”

 

Chuyện của vợ mình lại phải đi nhờ một người đàn ông khác châm chước, Hạ Chân Ngọc nghĩ Lý Nguy đúng là đã sớm quăng đi hết thể diện rồi. Vì thế cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo Lý Nguy bớt chút thời gian về nhà cha mẹ cùng cô một chuyến, Lý Nguy nghe xong cũng đồng ý rồi cúp điện thoại.

 

Buổi chiều Hạ Chân Ngọc phải đi phân phát tài liệu trong khu, đi ra tới cổng đơn vị cô mới nhớ tới là mình quên chưa nói cho đồng nghiệp biết sau khi đi đưa tài liệu xong cô sẽ không quay trở lại đơn vị nữa. Vì thế cô liền quay lại định báo với họ một tiếng, kết quả vừa mới đi tới gần cánh cửa phòng làm việc đang hé mở thì phát hiện ra bên trong đang rất ồn ào.

 

"Cô ta đi đâu rồi hả ?"

 

"Đi đưa tài liệu trong khu rồi, đoán chừng không quay trở lại nữa đâu, túi cũng đã xách đi rồi."

 

"Ờ, vậy là tốt rồi. Các chị nói là cô ta thực sự đã sống chung với Chu thị trưởng rồi hả ?"

 

“Chuyện đó còn là giả sao? Đã có vài người nhìn thấy cô ta và Chu thị trưởng đi ra đi vào khu —— khu, à khu đô thị mới Nhã Phong. Đúng, chính là Nhã Phong!”

 

“Wow, thật hả, căn hộ ở Nhã Phong rất xa hoa, đó là một tiểu khu cao cấp, thực sự rất nổi danh. Mọi người nói xem vì sao Hạ Chân Ngọc lại tốt số như vậy? Cô ta cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, làm sao người như Chu thị trưởng lại nhìn trúng cô ta chứ?”

 

Lúc này lại có người nói: “Cô ta có thể làm cho đàn ông mê muội thì còn có lý do nào khác ngoài chuyện kia chứ, không cần nói tỉ mỉ mọi người cũng biết mà.”

 

Một đám phụ nữ nở nụ cười châm biếm, có người còn nói thêm: “Không biết chồng của cô ta thì thế nào nhỉ, nếu như phát hiện ra thì đúng là chuyện lớn rồi.”

 

Lại có người nói tiếp: “Cô ngốc à, cô ta sống chung với Chu thị trưởng, chẳng nhẽ chồng cô ta còn có thể không biết được sao? Chắc chắn là anh ta cam tâm tình nguyện đội cái nón xanh này ở trên đầu, Chu thị trưởng còn có thể bạc đãi anh ta sao? Nhưng mà Hạ Chân Ngọc cũng coi như là khiêm tốn, nếu là người khác thì đã sớm không biết ngông cuồng thành cái dạng gì rồi. Bây giờ chúng ta lén bàn luận về chuyện này, nếu như để cho Hạ Chân Ngọc nghe thấy được, lại đi tìm vị lãnh đạo kia tố khổ, thì tiếp theo chúng ta cũng không hay ho rồi.”

 

Tất cả mọi người đều nói rằng đã biết, làm gì có ai dám đi trêu chọc vào cô tình nhân nhỏ bé của Chu thị trưởng chứ.

 

Hạ Chân Ngọc nghe thấy thế sợ có người phát hiện ra mình liền lặng lẽ đi ra ngoài cổng đơn vị. Đứng dưới ánh mặt trời chói chang nhưng cô cũng không cảm thấy được không khí nóng hầm hập, cô không đón xe mà tiếp tục đi bộ từng bước từng bước nặng trĩu về phía khu chính phủ. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn vào màn hình thì thấy là Lý Nguy gọi tới, cô lạnh nhạt hờ hững nghe điện thoại: “Chuyện gì?”

 

Lý Nguy cười nói: “Chân Ngọc, ban nãy tôi gọi điện thoại cho cô nói năng có chút linh tinh, cô đừng để ở trong lòng nhé, là do tôi bị mẹ và các dì mắng cho nên có phần nóng nảy, tôi xin lỗi cô.”

 

Hạ Chân Ngọc không kiên nhẫn nghe Lý Nguy nói những lời vô nghĩa đó, cô chỉ nói: “Rốt cuộc anh lại muốn làm cái gì, nói thẳng ra đi, không cần vòng vo loanh quanh như thế.”

 

Lý Nguy không hề tức giận, vẫn cười cười nói tiếp: “Tôi thật sự cảm thấy áy náy thôi, không có chuyện gì đâu.”

 

Hạ Chân Ngọc nói: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”

 

Lý Nguy nói: “Được, được, tôi không quấy rầy cô nữa. Nhưng mà, cô thay tôi cảm ơn Chu thị trưởng nhé!”

 

Hạ Chân Ngọc không hiểu được, hỏi: "Vì sao phải cảm ơn anh ta?"

 

Lý Nguy có chút kỳ quái, nói: “Cảm ơn ngài ấy đã điều tôi đến đội giám sát mà. Sao vậy, chuyện này không phải là hai người đã thương lượng tốt rồi sao?”

back top