Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 6: Không ngờ được phúc

Thời điểm Chu Cẩn Vũ thị sát đã nhanh chóng trôi qua hơn nửa tháng, toàn bộ nhân viên làm việc tại bộ phận từ lớn đến nhỏ đều cải tiến hệ thống tin tức, công tác vô cùng bận rộn. Các ngành cũng không đùn đẩy trách nhiệm cho nhau nữa. Quách chủ nhiệm đã lên tiếng, nếu ai có sai sót sẽ lập tức sa thải người đó.
Công việc bận rộn, mọi người lại không còn tâm trạng nói chuyện phiếm cả ngày, nên đối với việc hôn lễ đơn sơ của Hạ Chân Ngọc cũng như việc không thể đi hưởng tuần trăng mật cũng dần ít người bàn tán, đổi lại là việc Quách chủ nhiệm bị tra xét và phong độ nhanh nhẹn của Chu Cẩn Vũ thay thế.
Mấy ngày nay, việc làm cho Hạ Chân Ngọc quan tâm nhất vẫn là chuyện với Lý Nguy. Hai người không thể cứ tiếp tục là vợ chồng hữu danh vô thực, không thể hòa hợp được, mà thời gian càng dài vấn đề lại càng nghiêm trọng hơn.
Cho nên hôm nay sau khi tan ca, Hạ Chân Ngọc cố ý mua rượu vang, lại mua thêm cơm tây, về nhà chuẩn bị thêm âm nhạc và bày biện bàn ghế, muốn cùng Lý Nguy có một bữa tối thân mật, không khí giữa hai người dịu đi thì tự nhiên có thể nói ra được mọi chuyện.
Vừa mở cửa, thấy phòng khách sáng đèn, cô tưởng Lý Nguy hôm nay về sớm, vừa lúc có thể cùng mình chuẩn bị, đem túi lớn, túi nhỏ đặt trên ngăn tủ để giày rồi đi vào. Kết quả liền thấy Lý Nguy đang ngồi trên sô pha, trên bàn có đồ ăn, mẹ Lý Nguy là Tống Quyên đang ngôi bên cạnh sô pha đem vài bao quần áo xếp ở phía trên.
Tống Quyên thấy Hạ Chân Ngọc đã về, cười nói: “Đã về rồi sao, mau đến xem xem, nhiều quần áo thế này con thấy cái nào còn tốt thì giữ lại, còn lại mẹ xem có cái nào mẹ có thể mặc không.”
Hạ Chân Ngọc có chút không hiểu, nhiều quần áo thế này là từ đâu đến, cũng không còn mới, liền hỏi: “Mẹ quần áo này từ đâu có vậy?”
Nói xong lại nhìn Lý Nguy, đang ăn uống ngon lành, cũng không thèm hỏi xem mình đã ăn cơm chưa.
“Lộ Lộ con gái của dì Hai Lý Nguy công tác tại hải quan ở miền nam. Quần áo này đều là của con bé không mặc. Con bé kia khi mua quần áo thì chưa bao giờ thèm suy nghĩ, nhìn trúng cái nào thì mua, mà về nhà lại không thích nên không mặc nữa. Con xem còn nhãn ở mặt sau nè.”
Nhìn qua cơ bản quần áo này còn mới đến tám phần, có vài cái còn chưa từng mặc qua, nhãn vẫn chưa cắt bỏ. hơn nữa quần áo đó có vẻ rất mắc tiền, nhưng dù sao cô cũng không đến mức mặc quần áo thừa của người khác chứ.
Vì thế cô cười nói: “Dì Hai thật có lòng, Lộ Lộ chuyển số quần áo này đến đây chắc tốn cũng không ít tiền vận chuyển. Nhưng dáng người của con và Lộ Lộ không giống nhau nên con nghĩ chắc không mặc vừa đâu ạ.”
Tống Quyên tựa như bây giờ mới phát hiện ra vấn đề nên nói: “Ai nha, mẹ cũng không nghĩ đến chuyện này, con mập hơn Lộ Lộ, xem ra không mặc vừa rồi. Vậy tí nữa mẹ mang tới nhà các đồng nghiệp xem có cô con gái nào mặc vừa không.”
Đem quần áo trên mặt đất cất lại vào bao, nhìn Lý Nguy cũng đã ăn xong, có thể nhờ hắn mang đồ về giúp. Hai mẹ con Lý Nguy vừa ra khỏi cửa, Hạ Chân Ngọc đem chén bát trên bàn rửa sạch sẽ, đem cơm Tây cùng rượu vang bày lên bàn, rồi chuẩn bị nhạc chờ Lý Nguy về.
Lý Nguy về, nhìn những thứ Hạ Chân Ngọc đã chuẩn bị có chút ngây người, nghĩ nghĩ hỏi: “Chân Ngọc thế này là sao? Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Sao lại không nói với anh sớm, anh vừa ăn xong rồi.”
Hạ Chân Ngọc ra hiệu nói Lý Nguy ngồi đối diện mình cười nói: “ Anh ráng ăn thêm với em, em còn chưa ăn. Đây là cố ý đặt đó. Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt nhưng em nghĩ chúng ta kết hôn đã được một tháng, nhưng từ đó đến nay cũng chưa có gì để gọi là hẹn hò lãng mạn, suy nghĩ lâu lâu làm một buổi bất ngờ như vậy có thể tăng thêm tình cảm vợ chồng.”
Lý Nguy cũng cười cười nói: “Đúng vậy, đều do anh không thể nghĩ ra được điều này, thật đáng trách.”
Hai người chậm rãi vừa nghe nhạc vừa ăn tối. Hạ Chân Ngọc quyết định đề cập đến chuyện của hai người: “Lý Nguy, hôm nay em muốn nói về chuyện trong đêm tân hôn của chúng ta nhưng mãi không tìm ra thời gian thích hợp.”
Không đơi Hạ Chân Ngọc nói tiếp, Lý Nguy đã vội vàng lên tiếng: “Chân Ngọc anh biết mấy ngày nay anh không thân mật với em. Anh không phải cố ý. Anh cảm thấy mình không phải với em.”
Hạ Chân Ngọc ôn nhu hỏi: “Vì sao anh lại nghĩ không phải với em?”
Lý Nguy nói: “Kết hôn đã lâu nhưng chúng ta vẫn chưa trở thành vợ chồng chân chính. Anh biết nguyên nhân chính là do anh, áp lực của anh lớn quá. anh cũng không biết anh đã bị gì nữa, anh sợ là bản thân có vấn đề, vậy phải làm sao? Lại sợ em trách anh, xem thường anh.”
Cuối cùng cũng nói ra điểm chính, Hạ Chân Ngọc cũng cho rằng Lý Nguy cũng vì nguyên nhân này, đó chính là tự tôn của đàn ông, nếu chịu cởi mở với nhau thì tốt rồi, vì thế cô nói: “Lý Nguy, chúng mình là vợ chồng, có chuyện khó khăn gì cũng phải cùng nhau đối mặt. Kỳ thật em cũng có áp lực, có vài lần không được nên hiện tại có phần sợ hãi.”
“Em cũng sợ hãi? Vì sao?” Lý Nguy nhìn Hạ Chân Ngọc kỳ quái.
Hạ Chân Ngọc nhìn Lý Nguy mà không biết phải trả lời làm sao: “Em đương nhiên sợ hãi, thử nhiều lần như vậy cũng rất đau và đặc biệt khó chịu.”
“A, vậy mà anh không nghĩ ra, đúng vậy, em mỗi lần cũng đều rất khó chịu. Chân Ngọc để chúng ta có thể sớm giải quyết được việc này như vậy sẽ bớt khổ sở hơn. Em cho anh thời gian điều chỉnh, nếu còn không được anh sẽ đến bệnh viện khám thử.”
Lý Nguy hạ quyết tâm lớn sẽ đi tới bệnh viện lớn khám.
Hạ Chân Ngọc có chút động lòng nói: “Được, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn. Thật ra, cũng không nhất định là sinh lí có vấn đề đâu. Em lên mạng tìm tư liệu để tìm hiểu, có thể do vấn đề tâm lý. Anh cứ thoải mái đi, tuyệt đối đừng nghĩ là do em nôn nóng, em chỉ muốn tốt cho anh. Nếu thật phải đi bệnh viện, em sẽ đi cùng anh.”
Hai người nói chuyện xong, quan hệ trở nên hòa hợp nhiều. buổi tối trên giường, Hạ Chân Ngọc cũng Lý Nguy hai người tay nắm tay nói chuyện phiếm, cho tới khi gần sáng mới nhắm mắt ngủ một chút. Không bao lâu sau lại rời giường đi làm. Tuy ngủ không đủ giấc nhưng tâm tình Hạ Chân Ngọc cảm thấy tốt hơn, tảng đá trong tim như được trút bỏ.

Vừa tới cơ quan, chị Vương liền đi theo cô, cố gắng nhịn cười nói với Hạ Chân Ngọc: “Chân Ngọc, em phải mời cơm rồi!”
Nhìn vẻ mặt của chị Vương như có chuyện gì tốt lắm: “Chị Vương, vì sao cao hứng thế, có phải gặp chuyện gì may mắn hay không? Nếu vậy mời cơm phải là chị chứ không phải em, sao có thể là em được.”
“Đồ ngốc, em còn không biết sao, lát nữa Chu chủ nhiệm sẽ gọi em lên ký hợp đồng lao động đó.”
Hạ Chân Ngọc cảm giác không đúng: “Ký, ký cái gì, hợp đồng vẫn chưa tới kỳ mà chị.”
Chị Vương cười một tiếng nói: “Em đúng là may mắn, tiếp đãi Chu Thủ trưởng một lúc thì lập tức thăng chức.”
“Chị Vương, sao chị càng nói em càng không hiểu, chị nói lại cho em biết đi, đừng đùa nữa mà.”
Chị Vương không chọc cô nữa, nói: “Mấy ngày trước trong cuộc họp, chị tham gia thay trưởng khoa, nếu không cũng không biết. Quách chủ nhiệm nói lần trước Chu thị trưởng đến thị sát, trước mặt các lãnh đạo nói đãi ngộ trong hợp đồng lao động của các em quá thấp, phải được nâng lên, còn nói biểu hiện của em rất tốt. Cho nên cơ quan đặc biệt mở hội nghị , thảo luận chuyện đãi ngộ, cuối cùng quyết định tăng tiền lương cho các em bằng 60% lương chính thức. Vậy em nói xem, có phải em nên mời cơm không?”
Đây quả thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tiền lương tăng không chỉ một hai trăm mà tăng hơn một ngàn, hơn nữa sau này còn có thể nghỉ tết như nhân viên chính thức. Chu Cẩn Vũ quả là phúc tinh, ông trời phù hộ nên có số làm lãnh đạo. Hạ Chân Ngọc trong lòng thầm chúc phúc Chu Cẩn Vũ.
Quả nhiên một lúc sau, trưởng khoa muốn cô và một vài người khác cùng là người ngoài biên chế lên gặp chủ nhiệm. vào văn phòng, Chu chủ nhiệm mời mọi người ngồi xuống nói: “Mọi người đều biết nguyên do tôi gọi mọi người lên đây. Mọi người nên cảm ơn lãnh đạo cấp cao quan tâm đối với mọi người, sau này trong công tác mới, cố gắng làm việc để không phụ lòng cấp trên đã kỳ vọng.”
Mọi người đều biểu thị quyết tâm, Chu chủ nhiệm lại nói một hồi nữa rồi mới đem hợp đồng cho mọi người ký, thời hạn hợp đồng là ba năm, ai nấy đều vui mừng.
Lúc này, Chu chủ nhiệm lại nổi hứng nói đùa: “Thật ra người mà mọi người nên cảm ơn chính là Tiểu Hạ, nếu cô ấy không cùng Chu thủ trưởng nói thật thì mọi người sẽ có ngày hôm nay sao?”
Hạ Chân Ngọc không biết nói gì cho phải, cô nói với Chu Cẩn Vũ chỉ là lời thật lòng thôi, không ngờ lãnh đạo lại xử lý chuyện này. Những người khác nghe Chu chủ nhiệm nói xong cũng quay đầu cảm ơn cô, làm cô thật ngượng ngùng.
Ồn ào trong văn phòng một lúc, sợ quấy rầy công việc của Chu chủ nhiệm nên mọi người đầu xin phép đi ra. Chu chủ nhiệm lại giữ Hạ Chân Ngọc ở lại, mời cô uống trà là cho cô vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Chu chủ nhiệm đối với những nhân viên ngoài biên chế như cô chưa bao giờ có thái độ hòa nhã.
Chu chủ nhiệm quay lại bàn làm việc, cười hiền lành với Hạ Chân Ngọc rồi nói: “Tiểu Hạ a, lần trước biểu hiện của cô ở buổi thị sát rất tốt. Lãnh đạo cấp trên đều rất vừa lòng, ấn tượng đối với cô tốt lắm.”
Từ lúc vào đến giờ, Chu chủ nhiệm luôn nhắc tới biểu hiện ngày đó của mình làm rất tốt nhưng Hạ Chân Ngọc thật sự không biết mình làm tốt chỗ nào.
Chu chủ nhiệm còn nói: “Tiểu Hạ đừng thấy tôi bình thường không nói chuyện với các cô, nhưng tôi cũng rất quan tâm đến các cô. Hiện tại tôi lấy thân phận như người anh trai nói với em gái, cái này người khác không biết, Quách chủ nhiệm cũng không, đây chính là cấp trên truyền xuống.”
Chu chủ nhiệm nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Theo ý của cấp trên là, ngày đó vốn Chu thị trưởng rất bực bội, nhưng sau đó cũng nhân viên biểu thị máy tính trao đổi tâm tình lại tốt lên, thế mới không truy cứu trách nhiệm. Cấp trên còn nói Chu thị trưởng khen biểu hiện của nhân viên đó vài câu nên mới có chuyện tăng lương thế này.”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy chính mình gặp may, bằng không sao có thể được Chu Cẩn Vũ khen ngợi, hơn nữa ngày đó mình cũng làm không được tốt.
Chu chủ nhiệm nói tiếp: “Lúc Quách chủ nhiệm trở về, cảm thấy cô chính là phúc tinh của cơ quan, hôm đó nếu Chu thị trưởng thật sư truy cứu thì sẽ lớn chuyện, vì chuyện hạng mục của bên tòa Thị chính là công tác trường kỳ, thường xuyên phải đến các thành phố để họp và báo cáo công tác, nên muốn cô chuyển qua bên đó công tác.”
“Chu chủ nhiệm, cảm ơn các vị lãnh đạo ưu ái đối với tôi. Tôi công tác ở đâu cũng sẽ cố gắng hết sức hoàn thành công việc được giao. Nhưng nếu tôi nhận ưu ái của Chu thị trưởng thì có phần gượng ép, tôi sợ về sau nếu chẳng may…”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy mình phải nói cho rõ, bằng không hiện tại mọi người đều cho mình là phúc tinh, nhưng khó bảo đảm lần sau có được may mắn như thế không hay bản thân lại mang đến tai họa.
“Đừng vội, tôi hiểu ý của cô. Cô yên tâm, nếu thật sư có chuyện gì xảy ra, mọi người đều được yên ổn sao. Chuyển công tác mới cho cô chính là đổi ngành của cô, trực tiếp đi làm ở trung tâm tin tức kỹ thuật công trình, cũng không cần phải làm gì, chỉ cần phụ trách phần bảng biểu báo cáo, nhưng cô phải nhanh chóng nắm rõ toàn bộ hạng mục, về sau, Quách chủ nhiệm đi đâu họp, cô sẽ đi theo.”
Ra khỏi văn phòng Chu chủ nhiệm, Hạ Chân Nọc có chút lâng lâng. Vừa rồi Chu chủ nhiệm nói trong công việc mới, ngoại trừ tiền lương thì tất cả các đãi ngộ khác cô đều giống nhân viên chính thức. Cô thật cao hứng, tuy vẫn là nhân viên hợp đồng những đãi ngộ không khác gì nhân viên biên chế cả.
Bất quá cô có chút lo lắng, tất cả mọi người đều cho rằng do mình làm Chu thị trưởng vui vẻ nên mới tránh được một kiếp, kỳ thật cô biết rõ mình làm gì có khả năng đó, nếu sau này thậtsự có chuyện gì, mình sẽ trở về với vốn dĩ của mình mà thôi.
Lo lắng một hồi, cô lại nghĩ thông suốt, sợ cái gì dù sao cô được hay không là do cấp trên nói, chứ cô không nhận công, hiện tại lại được là 60% đãi ngộ, đã là nhiều lắm rồi, nên gọi thông báo cho Cao Mai Lệ rồi đi ăn mừng.

back top