Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 19

"Trả cậu này."

 

Dương Huy vừa đặt mông xuống ghế Đan Tâm đã lấy hộp quà trong ba lô ra đem trả.

 

Dương Huy nhìn hộp quà cau mày.

 

"Cậu không thích nó?"

 

"Không phải, dây chuyền rất đẹp đáng tiếc quá giá trị không hợp với tớ."

 

"Giá trị gì chứ nó chỉ là một sợi dây chuyền bình thường."

 

Đây là đang cho cô là con ngốc không biết sợi dây chuyền này có lai lịch thế nào. Anh bạn sáng nay cũng vì sợi dây chuyền này mà Lâm Thiên Vũ gọi tôi dậy, tôi bị mất ngủ một phần trách nhiệm thuộc về cậu.

 

"Giá khởi điểm mười triệu đô là bình thường hả?"

 

Làm sao Đan Tâm biết, sợi dây này hắn mua với giá gấp hai mươi lần giá khởi điểm, hai trăm triệu đô(chém kiểu này có quá đáng lắm không?)

 

"Làm sao cậu biết?"

 

"Cậu quan tâm làm sao tớ biết để làm gì, cậu chỉ cần biết tớ muốn trả lại quà là được rồi."

 

"Quà đã tặng không lấy lại."

 

Đặt hộp quà xuống bàn của Dương Huy.

 

"Quà ở đây lấy hay không là tùy cậu, không muốn giữ lại thì vứt đi tớ không có ý kiến."

 

"Chỉ một món quà thôi cậu có cần tuyệt tình như vậy không?"

 

"Đã biết là không thể có tình để làm gì?"

 

Đan Tâm quay về chỗ ngồi tiếp tục ôm mấy đề cương ôn tập. Vì tương lai phía trước cố lên nào.

 

Hai tay nắm chặt đặt dưới hộc bàn của Dương Huy dần thả lỏng cầm lấy món quà nhỏ nhét vào ba lô hôm nay cậu không nhận vẫn còn sau này tôi không tin không chiếm được trái tim của cậu.

 

"Hùng nhéo tớ một cái hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hả? Chúa ơi, Đan Tâm bà có làm sao không đó?"

 

Đan Tâm chiến đấu với đề cương ôn tập là chuyện chưa từng có trong lịch sử.

 

Hùng lấy hai tay nhéo má của Thạch Thảo. Thạch Thảo yêu quý là sự thật không phải mơ đâu, có cần phải sốc như vậy không mặt trời cũng không có mọc ở hướng tây.

 

"A... đau cậu muốn chết hả?"

 

"Biết đau thì đừng có nói Hùng nhéo, bây giờ còn kêu la."

 

"Nhéo thì cung nhẹ nhẹ thôi chẳng biết thương người ta gì cả."

 

Đan Tâm đặt bút xuống ngẩn đầu lên, hai người này sợ người khác không biết mình có gian tình hay sao, tình tứ phát sợ.

 

"Buồn nôn quá đi mất."

 

Thạch Thảo đưa tay sờ lên trán Đan Tâm rồi sờ lên trán mình.

 

"Không sao a, đầu vẫn còn mát."

 

"Mama đang nghĩ con có vấn đề?"

 

"Còn không phải trước giờ có thấy bà học bao giờ đâu?"

 

Hoạt động chính trong lớp của Đan Tâm đó là đọc ngôn tình, đọc chán gục đầu trên bàn ngủ đợi hết giờ học về nhà.

 

"Hai... từ nay tớ sẽ là con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ."

 

Hùng ngồi trên sặc nước bọt ho sặc sụa quay xuống nhìn Đan Tâm đầy hoảng sợ. Dương Huy cũng không khá hơn là bao xuống kéo ghế ngồi cạnh Hùng.

 

"Trưa nay ra khỏi cửa cậu bị cửa kẹp trúng đầu hay bị con gì đá phải. Con ngoan, trò gỏi, cháu ngoan Bác Hồ cậu làm ơn trở lại bình thường đi."

 

"Cậu mơi bị cửa kẹp, con gì đá trúng ấy."

 

Tại sao không ai tin cô, được rồi cô sẽ làm ra ngô ra khoai cho mà xem.

 

"Mấy cậu không tin tớ làm được?"

 

Đồng loạt lắc đầu.

 

"Dám cá không?"

 

Nhìn lướt một lượt, cô biết Thạch Thảo và Hùng không hứng thú với trò này nhưng còn Dương Huy thì cô không chắc.

 

Lấy kinh nghiệm thất bại trong những lần trước Thạch Thảo và Hùng trao đổi bằng ánh mắt đưa ra quyết định không tham gia vào vụ cá cược. Dù là cá về chuyện gì hai người họ chưa bao giờ thắng Đan Tâm. Tuy trong lớp Đan Tâm học không giỏi nhưng điều đó không có nghĩa sức học Đan Tâm không tốt.

 

"Sao im lặng hết vậy, không dám?"

 

"Tớ và Hùng rút lui."

 

"Dương Huy vậy còn cậu?"

 

Tự tin như vậy liệu cô gái này có làm được hay không???

 

"Cá như thế nào?"

 

"Đơn giản, tính bình quân điểm tám môn thi lần này ai cao hơn người đó thắng. Để xem nào... ừm... người thắng sẽ được yêu cầu người thua làm một việc nằm trong khả năng của người đó."

 

"Nếu vậy thì... được thôi chúng ta cá cược."

 

"Hay lắm để tớ và Hùng làm chứng."

 

Trước khi trở về chỗ ngồi Hùng nhét vào tay Dương Huy một tờ giấy gấp tư bên trong ghi vỏn vẹn hai chữ "cẩn thận".

 

Dương Huy quay lại nhìn Hùng đầy khó hiểu, trong mắt nghi hoặc tràn ngập.

 

"Là ý gì?"

 

"Chẳng có ý gì cả chỉ nhắc cậu không được khinh địch, xem nhẹ đối thủ là tự đào mồ chôn bản thân."

 

Ngay lúc nhận lời cá cược với Đan Tâm hắn rất tự tin nhưng bây giờ chỉ còn 90% là lớp trưởng sức học của Hùng tất nhiên phải ở top đầu cơ mà không dám cá với Đan Tâm, cả Thạch Thảo cũng vậy, có cái gì đó hơi lạ.

 

"Cậu nói xem ai sẽ thắng?"

 

"Trong lớp Dương Huy luôn dẫn đầu còn Đan Tâm thì lưng chừng cuối. Dù là ai nhìn vào cũng cho rằng Đan Tâm thua nhưng Đan Tâm tự tin như vậy làm tớ cũng không biết là ai sẽ thắng. Đan Tâm rất thích kiểu phút chót làm ra bất ngờ."

 

Đúng là như vậy thật khó nghĩ.

 

Thạch Thảo quay xuống nhìn Đan Tâm đang cặm cụi với đề cương toán tốc độ giải bài tập nhanh đến chóng mặt với tay kéo luôn cả Hùng xuống xem.

 

Cả hai nhìn nhau mấy bài này hai người họ làm còn phải cần thời gian suy nghĩ nhưng Đan Tâm cứ như cái máy, đặt bút xuống là viết. Hùng lấy máy tính kiểm tra kết quả, đúng hoàn toàn người đột nhiên rùng mình. Dương Huy à có lẽ cậu tự đào mồ chôn mình thật rồi.

 

"Hai người làm gì nhìn tớ dữ vậy?"

 

"Bà có phải là Đan Tâm không đó?"

 

"Không phải tớ thì là ai."

 

Hùng quay lên tìm đề toán, muốn biết Đan Tâm giỏi toán đến đâu chỉ cần làm đề này là biết. Cầu trời hôm nay có mang theo.

 

"Bà vẫn luôn bí ẩn như vậy dù là gia đình hay sức học. Gia đình là bà muốn quên không cần nói cũng được nhưng bà học rất giỏi tai sao giấu mọi người?"

 

"Không phải tớ muốn giấu mà là mấy năm qua tớ đã quen việc đứng cuối lớp tự nhiên trổi dậy sẽ làm người ta sọ chết khiếp mất."

 

Thạch Thảo dí trán Đan Tâm có chuyện gì cũng không nói ra, cô là bạn thân mà bạn mình học có giỏi hay không cũng không biết.

 

"Bà ấy người ta muốn giỏi chẳng được còn bà lại muốn đội sổ, bà ôn được bao nhiêu môn rồi mà dám lớn tiếng cá cược với Dương Huy?"

 

"Thì sinh, sử, địa và toán đang làm giở này."

 

"Mới đó mà bà đã nhét được ba môn học mệt não kia vào đầu rồi á, tớ thì vẫn như bò gặm cỏ. Ăn, ăn nữa, ăn mãi học kiểu nào cũng thấy không ổn."

 

Đan Tâm cười lấy đề cương ba môn kia ra, cô làm gì có khả năng nhồi nhét nhiều thứ cùng lúc trong thời gian ngắn như vậy.

 

"Ai bảo bà học hết làm gì, tớ chỉ học những thứ trọng điểm thôi."

 

Lấy bút khoanh vào những điều cần lưu ý tuy không đúng 100% nhưng cô nghĩ cũng được 80% số điểm nằm trong những thứ cô khoanh tròn này.

 

"chỉ học có vậy?"

 

"Ừ, nếu tin tưởng có thể học chừng đó đỡ mệt não còn nếu muốn chắc chắn 100% thì tiếp tục bò gặm cỏ."

 

"Ha... ha, tuyệt vời sẽ học mấy thứ bà khoanh tròn trước còn thời gian sẽ học những thứ còn lại,"

 

"Đây rồi.."

 

Cuối cùng cũng tìm ra, nằm lạc giữa một đống đề thi.

 

"Đan Tâm làm bài này xem."

 

Đan Tâm cầm đề lên xem đen mặt tức thì, chưa thi học kì đã muốn thi đại học.

 

"Đề thi khối A, muốn chết hả?"

 

"Trong đó có bài thuộc kiến thức học kì I lớp mười hai, làm bài đó là được."

 

Nhìn tới đề toán, bài này nói khó không khó nói dễ không dễ mấu chốt ở chỗ cách giải lằng nhằn, phức tạp chỉ càn sai một chỗ sẽ sai cả bài. Đan Tâm cắn bút trong đầu hình thành khung xương cơ bản của bài toán độ năm phút sau mới đặt bút viết.

 

"Rồi đó, không biết đúng hay sai tự tra đáp án đi."

 

Hùng cầm bài làm của Đan Tâm tra với kết quả của đề thi, trợn mắt nuốt nước bọt. Cách giải tuy khác nhưng không phải không thể dùng cách này để giải, quan trọng đáp án vẫn đúng.

 

Thạch Thảo nhìn qua vậy mà cũng làm được bái phục bà rồi đó. Đan Tâm thường đọc ngôn tình vào giờ toán nhất, không để ý nghe thầy giảng bài làm sao làm được nhỉ. Quái thật.

 

Có một sự thật mà không phải ai cũng biết. Cô có trí nhớ rất tốt những thứ đã ghi vào bộ não của cô thì không dễ quên. Tuy cô đọc ngôn tình nhưng vẫn có để ý đôi chút tới bài giản của thầy cô. Với lại về nhà Lâm Thiên Vũ luôn bắt cô phải làm bài tập đầy đủ chỗ nào cô không hiểu sẽ giảng lại cho cô. Vở học của cô có hai loại, một loại làm qua loa, đại khái đối phó với thầy cô còn một loại làm đầy đủ, chi tiết để trình bày với hồn ma đẹp trai.

 

Học kì qua chính xác mà nói cô học rất chăm chỉ.

 

............................................................................................................................................

 

"Anh vẫn còn tìm hả?"

 

"Ừ, sắp xong rồi."

 

Hôm nay Lâm Thiên Vũ không đi học cùng cô, nói là ở nhà ôm máy tính tìm hiểu xem Việt Nam ôn và thi đại học như thế nào để ôn thi cho cô.

 

"Em và Dương Huy cá cược."

 

Lâm Thiên Vũ rời mắt khỏi màn hình máy tính, hắn chỉ mới một ngày không đi học cùng cô thôi mà cũng xảy ra chuyện.

 

"Cá cược về cái gì?"

 

"Cá ai điểm bình quân tám môn thi lần này cao hơn. Người thắng sẽ được yêu cầu người thua làm một việc nằm trong khả năng của người đó"

 

"Em tự tin mình có thể thắng Dương Huy không?"

 

"Sẽ thắng."

 

Nếu tính bình quân cả học kì dù cô có làm gì cũng không cao hơn Dương Huy nhưng chỉ điểm thi thì hoàn toàn có thể.

 

"Vậy em sẽ yêu cầu Dương Huy cái gì?"

 

"Em không biết... hay là anh nghĩ giùm em đi, nhưng anh tin em làm được không?"

 

"Em nói xem."

 

"Ừm... em nghĩ anh tin."

 

"Đó là tất nhiên anh thừa biết em là hồ ly giả trang thỏ trắng."

 

Cái gì mà hồ ly giả trang thỏ trắng cái này phải gọi là thâm tàng bất lộ. Thâm tàng bất lộ anh có biết không hả? Đan Tâm khóc không ra nước mắt làm gì có người bạn trai nào nói bạn gái mình như vậy.

back top