Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 42

Lúc Lâm Thiên Vũ và Uyên Uyên đến bìa rừng đã có hơn hai mươi người mặc tây trang màu đen đứng đó, cảnh tượng rất hoành tráng.

 

Uyên Uyên nhìn nhóm người áo đen mỉm cười, đây là những anh em đã từng cùng cô vào sinh ra tử nhớ lại lúc đó cô đúng là lấy máu để rửa tay.

 

"Tiểu thư."

 

Hơn hai mươi người áo đen dẫn đầu là một người đàn ông con lai có đôi mắt màu xanh lục thủy cung kính cúi người chuẩn một góc bốn mươi lăm độ trước mặt Uyên Uyên.

 

"Jâysơn người đã đến đủ chưa?"

 

"Đã đủ."

 

"Đi tìm đi, dù xảy ra chuyện gì cũng không được để chị tôi bị thương."

 

"Vâng."

 

Nhóm người tản ra đi vào rừng, khu rừng này hơi rộng phải mất một chút thời gian mới có thể tìm được người. Trời vừa mới mưa đất trong rừng nhớp nháp, lầy lội khiến tốc độ tìm kiếm càng chậm.

 

Jâysơn ở lại đi đến cạnh Uyên Uyên, liếc nhìn Lâm Thiên Vũ ánh mắt dày nghi hoặc.

 

"Là anh rể của tôi."

 

Ra là thế, Jâysơn lấy khẩu súng đưa cho Uyên Uyên, toàn thân màu bạc ánh kim đây là quà của ba khi cô mười tuổi đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy nó. Lúc trước cũng không hay sử dụng thứ cô chuyên dùng để giết người là kiếm Nhật.

 

"Kít.........."

 

Tiếng phanh gấp chói tai vang lên sau lưng, cả ba người quay lưng lại nhìn người vừa mở cửa xuống xe.

 

Súng trên tay Jâysơn chĩa thẳng vào người lạ mặt vừa đến chỉ cần người đó có hành động gây nguy hiểm cho tiểu thư hắn sẽ lập tức bóp cò.

 

" Jâysơn bỏ súng xuống đó là người quen của tôi."

 

Uyên Uyên bước lại gần người đành ông lạ mặt vừa bước xuống xe.

 

"Sao anh lại đến đây?"

 

Âu Dương Thiếu Phong bỏ hai tay vào túi quần, người dựa vào cửa xe không quan tâm tới việc mình vừa bị người ta chĩa súng vào người.

 

"Bỗng nhiên tôi muốn biết lúc em giết người sẽ trông như thế nào?"

 

"Không muốn."

 

Cô có thể giết người trước mặt tất cả người cô quen biết riêng anh cô không thể, đúng hơn là không muốn cho anh thấy cảnh cô giết người."

 

Âu Dương Thiếu Phong không nói gì lạnh lùng lướt qua người Uyên Uyên, hắn cũng chẳng thấy thoải mái gì khi đối xử thế này với cô.

 

Jâysơn nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình quay mặt sang hỏi Lâm Thiên Vũ.

 

"Đó là ai?"

 

"Nếu tôi nói đó là người Uyên Uyên yêu anh có tin không?"

 

"Tôi tin."

 

Nhìn không khí thì rất giống nhưng xem ra người đàn ông đó không chấp nhận được tiểu thư.

 

Uyên Uyên bước theo sau, cứu người quan trọng hơn.

 

"Đi thôi."

 

Cả bốn người cùng đi vào rừng, khoảng ba mươi phút sau có người tới báo đã tìm ra Đan Tâm.

 

"Tiểu thư."

 

"Ở hướng nào?"

 

"Hướng ba giờ."

 

"Được rồi, báo cho mọi người đến đó đi."

 

Cả bốn người một lần nữa chuyển hướng.

 

Một đáng người vây quanh Đan Tâm và Nghi Anh vừa trong chừng người vừa cảnh giác quan sát kĩ lưỡng xung quanh, có người đang tiến về phía họ.

 

Đan Tâm ngồi bên gốc cây tay cầm nhánh củi khô vẽ loạn lên đất, tự do tự tại không giống như đang bị bắt cóc.

 

"Đan Tâm..."

 

Nghe có người gọi mình còn là giọng nói quen thuộc này, Đan Tâm vui muốn khóc. Cô biết anh nhất định sẽ đến tìm cô.

 

"Thiên Vũ..."

 

"Em không sao chứ?"

 

"Em không sao, anh không cần lo cho em."

 

Đan Tâm nhìn xung quanh chép miệng, trong rừng đã u ám cộng thêm hơn bốn mươi tên áo đen lại càng âm u hơn.

 

Nghi Anh chĩa súng lên một bên huyệt thái dương của Đan Tâm, tươi cười.

 

"Thiên Vũ, anh có mang giấy đăng kí kết hôn của chúng ta đến đây hay không tuy mới hai ngày nhưng anh phải chuẩn bị rồi chứ nhỉ."

 

Lâm Thiên Vũ mặt mày nổi bảo, muốn tiến lên phía trước thì Uyên Uyên ngăn lại.

 

"Hai người ngoại đạo các người đứng yên một chút có được không, làm vậy không những không cứu được người mà còn tự làm mình bị thương rất phiền phức."

 

Uyên Uyên bước lên phía trước một bước, nhìn kĩ từ trên xuống dưới Nghi Anh một lượt.

 

"Chị muốn kết hôn? Rất đơn giản, xuống âm tào đại phủ tìm Diêm Vương mà kết hôn với nhan sắc có hạn của chị nếu may mắn cũng có thể làm được tiểu thiếp."

 

Đan Tâm phụt cười, xoay mặt qua liền bắt gặp họng súng đen ngòm đang dí sát vào đầu mình mặt lập tức bí xị. Cảm giác bị người ta chĩa súng vào đầu rất không thoải mái. Nghi Anh chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt ngay cả cách cầm súng cũng không có lấy một chút chuyên nghiệp đối phó với Nghi Anh rất dễ dàng, nếu không có mấy tên áo đen kia thì súng trên tay Nghi Anh có thể đổi chủ rồi. Hừ... càng nghĩ càng tức nếu không phải lúc đó cô đang có chuyện vui không để ý xung quanh thì đám sát thủ cấp thấp đó còn lâu mới bắt được cô.

 

Ở bên này Đan Tâm hằng học thì bên kia Uyên Uyên và nhóm áo đen bắt giữ Đan Tâm đang chơi trò khẩu phật tâm xà.

 

"Tiểu thư."

 

Nhóm áo đen cúi người chuẩn một góc bốn mươi lăm độ trước mặt Uyên Uyên dù không muốn nhưng tiểu thư vẫn là em gái của ông chủ.

 

"Vĩ Tín, có cần phải làm vậy không. Cúi chào cũng không cần phải miễn cưỡng thế chứ. Thả chị tôi ra."

 

Người đàn ông đứng đầu nhóm áo đen tên là Vĩ Tín nhếch môi cười cuồng ngạo.

 

"Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của ông chủ Vĩ Tín không dám thả người."

 

"Vậy thì hết cách rồi tôi chỉ có thể cướp người thôi."

 

"Tiểu thư đừng làm chúng tôi khó xử, tiểu thư như vậy chỉ khiến bản thân mình bị thương."

 

Uyên Uyên cười lên thích thú, ai bị thương còn chưa biết đâu.

 

"Hình như anh đề cao bản thân mình quá rồi, tôi nhớ không nhầm thì lúc trước suýt chút nữa là anh thành điểm tâm cho thú cưng của tôi. Tự cao quá sẽ rất dễ chết."

 

"Pằng....."

 

Viên đạn từ súng của Uyên Uyên lao vút trong không khí nhắm thẳng chân trái của Vĩ Tín.

 

Là sát thủ hàng đầu của X-LAO việc né được đạn đang lao về phía mình không khó, Vĩ Tín may mắn thoát nạn nhưng người sau lưng anh ta lại không được may mắn lãnh trọn viên đạn vào chân trái, đau đớn khụy chân hành đại lễ tại chỗ. Bị trúng đạn từ súng của Uyên Uyên nhẹ nhất là tàn phế, cuộc đời sát thủ của người đàn ông này chấm dứt từ đây.

 

Hai phía dí những họng súng đen ngòm vào nhau, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng căng thẳng đến cực điểm. Không ai để ý trong hai nhóm người Lâm Thiên Vũ, Đan Tâm và Nghi Anh đã biến mất.

 

"Các người đang làm gì thế hả?"

 

Lý Vĩnh Kỳ âm trầm phẫn nộ, gà nhà đá nhau sao? Thật buồn cười, hắn làm lão đại rốt cuộc thất bại đến mức nào mới để xảy ra chuyện này.

 

Nhóm người Uyên Uyên hạ súng xuống tự động tách ra hai hàng cho Lý Vĩnh Kỳ đi vào, bên cạnh anh ta chỉ có mình chú Lý.

 

Trừ Uyên Uyên và Âu Dương Thiếu Phong ra tất cả những người còn lại một lần nữa cúi người trước mặt Lý Vĩnh Kỳ.

 

"Ông chủ."

 

Lý Vĩnh Kỳ dừng lại trước mặt Uyên Uyên, đôi mắt chim ưng sắc bén vô tình hữu ý liếc nhìn Âu Dương Thiếu Phong.

 

"Em đi quá giới hạn rồi."

 

"Là anh ép em phải làm thế, thả chị Tâm ra."

 

"Tiểu thư..."

 

Jâysơn chần chừ nhưng vẫn cắt ngang cuộc đối thoại của hai anh em nhà họ Lý, biến mất rồi.

 

Uyên Uyên nhìn theo ánh mắt của Jâysơn, Lâm Thiên Vũ, chị Tâm và cả Nghi Anh đâu mất rồi.

 

Lý Vĩnh Kỳ chuyển ánh mắt sang nhìn Vĩ Tín, đòi người.

 

Vĩ Tín nuốt nước bọt, lúc nãy hắn không để ý.

 

"Bọn họ chắc chưa đi xa, thuộc hạ sẽ đi tìm ngay."

 

Lập tức cùng người trong nhóm mình tỏa ra tìm kiếm

 

"Lý Vĩnh Kỳ chuyện của chúng ta tính sau, hôm nay tôi không tìm được Lâm Thiên Vũ và chị Tâm thì ngày mai là ngày anh chầu Diêm Vương."

 

Uyên Uyên kéo tay Âu Dương Thiếu Phong đi tìm người, lúc này là lúc nào rồi mà anh còn có thời gian cùng anh trai cô đấu mắt.

 

Dừng chân cách con dốc một mét, Nghi Anh vẫn chĩa súng vào đầu Đan Tâm. Cô không ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này.

 

"Nghi Anh bỏ súng xuống."

 

"Anh sợ tôi sẽ ghim vào cái đầu bé nhỏ của cô ta một viên đạn? Anh lo lắng cho cô ta còn hơn lo lắng cho tôi trước đây, vì cái gì mà một người như cô ta lại may mắn như vậy. Được anh yêu thương, lúc bị bắt cóc thì có biết bao nhiêu người lo lắng đi tìm còn tôi thì sao. Lúc tôi đau đớn thống khổ nhất chỉ có thể gặp được con ác quỷ Lý Vĩnh Kỳ. Tôi thành ra như thế này là do bị các người ép đến đường cùng."

 

Nước mắt rơi xuống như mưa, cô cũng muốn có người yêu thương, lo lắng cho cô như Đan Tâm. Người khác có được thật dễ dàng sao cô muốn có lại khó đến vậy.

 

"Chị đừng đổ lỗi cho người, chị thành ra như thế này là do chị không biết quý trọng những thứ chị có."

 

"Cô im miệng, ở đây không có chỗ cho cô nói."

 

Nghi Anh cừ động ngón tay trên cò súng, chỉ cần Đan Tâm mở miệng nói thêm câu nào nữa cô sẽ lập tức bóp cò.

 

Khóe môi Đan Tâm ẩn hiện ý cười, cơ thể khẽ động nghiêng người đá văng khẩu súng trên tay Nghi Anh xuống con dốc nhanh chân chạy về phía Lâm Thiên Vũ.

 

Lâm Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm ôm lấy Đan Tâm. Lúc hắn nhìn thấy ý đồ của cô cả hít thở cũng không dám, sơ sảy một chút thôi thì giống như Uyên Uyên nói một xác mà hai mạng.

 

"Sao em liều lĩnh như vậy, em đang có thai có biết không hả."

 

"Em biết."

 

Đan Tâm gật gật đầu ôm chặt Lâm Thiên Vũ, vòng tay này còn ấm áp hơn cả lần đầu tiên anh ôm cô. Thật bình yên.

 

"Ha...ha...ha..."

 

Nghi Anh cười lên điên loạn không có giấy kết hôn, không bắt được Đan Tâm, không còn gì cả chỉ có cái chết thống khổ mà Lý Vĩnh Kỳ tặng riêng cho cô là vẫn còn. Vẫn cứ nghĩ là hai người nhưng lại thành ba, hạnh phúc đến nỗi người ta phải ghen tị, vòng tay đó trước đây là của cô cơ mà. Nghi Anh chầm chậm bước về phía hai người đang ôm nhau đến quên cả trời đất, ra tay bất ngờ.

 

"Yêu nhau như vậy thì xuống địa ngục mà làm một đôi vợ chồng ma rồi sinh con ma luôn đi, đừng ở đây diễn trò làm chướng mắt tôi."

 

Kết thúc câu nói Nghi Anh đẩy mạnh Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm. Hai người bị tấn công bất ngờ không kịp xoay chuyển tình thế cùng nhau lăn xuống dốc núi, vòng ôm kia vẫn không rời nhau.

 

"Pằng...."

 

Máu từ mi tâm tuôn ra xối xả Nghi Anh trợn tròn mắt ngã xuống bãi đất đày lá rụng, máu nhuộm đỏ cả một vùng chết mà không nhắm mắt.

 

"Uyên Uyên..."

 

Âu Dương Thiếu Phong nói không thành tiếng, Uyên Uyên giết người mà không cần suy nghĩ. Nhìn đến thi thể Nghi Anh nằm trên đống lá khô cả người lạnh toát.

 

"Anh đã vừa lòng chưa, anh muốn thấy em giết người thì em giết cho anh xem. Buông tay em ra em cần đi tìm chị, Jâysơn xuống dưới tìm người."

 

Tay Âu Dương Thiếu Phong buông lỏng để cho Uyên Uyên đi, hắn và cô từ nay không thể nào nữa rồi.

 

Âu Dương Thiếu Phong vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích cho đến khi Uyên Uyên tìm thấy Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm.

 

Bệnh viện.

 

"Bác sĩ, con tôi thế nào?"

 

Cùng một câu hỏi Cố Mĩ Yên và Đồng Hiểu Hiểu hỏi hai người bác sĩ vừa đi tà hai phòng cấp cứu. Thời gian như quay trở về bảy năm trước khi bác sĩ phẫu thuật cho Lâm Thiên Vũ vừa ra khỏi phòng cấp cứu Cố Mĩ Yên cũng đã hỏi câu này.

 

"Cả hai người họ đều ổn, cơ thể chỉ bị chấn thương nhẹ rất may là dốc núi không cao."

 

Không sao thì tốt nhưng còn đứa nhỏ, Đồng Hiểu Hiểu vọi hỏi bác sĩ phẫu thuật cho Đan Tâm.

 

"Vậy còn đứa nhỏ?"

 

"Tạm thời không sao, do lúc lăn xuống dốc bụng con gái bà bị va đập nhẹ nên có hiện tượng động thai chúng tôi phải quan sát thêm vài ngày nữa mới có thể kết luận."

 

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lâm Thiên Vũ và Đan Tâm được đẩy về phòng bệnh đặc biệt.

 

Dương Thừa Văn đi tới ngồi xuống ghế đá, từ khi đưa Thiên Vũ vào bệnh viễn đến giờ Thiếu Phong không hề nói lời nào. Ngẩn đầu nhìn lên sân thượng, Uyên Uyên đang đứng ở đó lặng lẽ nhìn Thiếu Phong.

 

"Đã xảy ra chuyện gì sao Thiên Vũ và Đan Tâm lại bị đẩy xuống dốc núi."

 

Âu Dương Thiếu Phong thở dài, vò đầu bứt tóc.

 

"Bị Nghi Anh đẩy xuống."

 

"Vậy còn Nghi Anh đâu?"

 

"Bị Uyên Uyên giết rồi, một phát đạn trúng mi tâm. Lúc đó tớ thật sự không thể nhận ra đó có phải là Uyên Uyên hay không."

 

Dương Thừa Văn chẳng biết làm thế nào để an ủi Âu Dương Thiếu Phong. Tuy Thiếu Phong trăng hoa thành tính nhưng hắn biết một khi Thiếu Phong yêu ai sẽ lấy hết tình cảm của mình để yêu người đó. Muốn Thiếu Phong quên Uyên Uyên thật sự rất khó.

 

"Về nhà ngủ một giấc đi."

 

Dương Thừa Văn đứng dậy vỗ vai Âu Dương Thiếu Phong rồi trở về phòng bệnh.

 

Âu Dương Thiếu Phong đưa tay mở hai cúc áo trên cùng, phải về nhà ngủ thôi mệt mỏi quá rồi.

 

Uyên Uyên bước đi trên đường gió đêm thổi loạn mái tóc dài, chiếc bóng cô độc in trên mặt đường. Miệng nhẩm đếm theo từng bước chân, dù cô có đếm thế nào cũng không thể khiến cho bản thân không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở sau lưng. Từ khi ra khỏi bệnh viện anh vẫn đi theo cô.

 

Âu Dương Thiếu Phong không biết mình đang làm cái gì nữa, lí trí hắn nói hãy về nhà đi nhưng đôi chân không chịu nghe lời cứ đi theo cô.

 

Uyên Uyên dừng chân trước lối đi vào khu chung cư, quay mặt lại nhìn Âu Dương Thiếu Phong đang đứng dựa lưng vào thân cây nhìn cô. Trên ngón tay kép thêm điếu thuốc lá vừa mới châm lửa, lúc trước anh hút thuốc rất nhiều vì cô không thích nên rất lâu rồi cô không thấy anh hút nữa vậy mà bây giờ... Nhấc chân tiến về phía Âu Dương Thiếu Phong.

 

Thấy Uyên Uyên lại gần Âu Dương Thiếu Phong vứt điếu thuốc cháy tàn trên tay xuống đất. Hắn châm thuốc chỉ để nhìn những làn khói trắng lượn lờ trong không khí.

 

"Anh hút thuốc?"

 

"Không."

 

Nhìn Âu Dương Thiếu Phong thật lâu, không thấy anh nói gì Uyên Uyên lặng lẽ quay lưng bước đi. Còn có thể nói gì đây, tiếc nuối rất nhiều nhưng cô không thể làm gì để cứu vãng.

 

Hơi ấm lan tỏa khắp mọi ngóc ngách tế bào trong cơ thể, Uyên Uyên ngây người nhìn đôi tay đang vòng qua eo mình cô cứ nghĩ vậy là hết vậy mà anh lại đuổi theo ôm lấy cô ở phía sau.

 

Thiếu Phong cảm ơn anh, cảm ơn anh trong suốt thời gian qua đã yêu em nhiều như vậy. Lừa dối anh là điều em không muốn làm nhất nhưng em không còn cách nào khác, chừng đó thời gian được anh yêu em đã mãn nguyện lắm rồi. Có thật nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói được lời nào, cô sợ anh sẽ buông cô ra.

 

"Cứ kết thúc như vậy anh không cam tâm. Như thế này một lát thôi, chỉ một lát anh mới có thể buông bỏ được."

 

Đến lúc này hắn vẫn không thể hiểu được bản thân mình đang buông bỏ hay chìm đắm vào nữa.

 

"Là lần cuối phải không anh?"

 

"Ừ, lần cuối."

 

Cho một lần cuối để hắn có thể lưu giữ được chút hơi ấm thuộc về cô. Đối với tình yêu hắn đã không còn chút hi vọng hay niềm tin nào.

 

Uyên Uyên quay người lại ôm lấy Âu Dương Thiếu Phong chỉ một lát nhưng đối với cô như thế là đủ rồi. Sau ngày hôm nay cô và anh sẽ xem nhau như người xa lạ, có lẽ...

 

Âu Dương Thiếu Phong đi rồi, Uyên Uyên lại một mình bước tiếp nước mắt vô thức rơi xuống. Cảm giác được trên mặt ươn ướt Uyên Uyên đưa tay sờ lên mặt tâm tư rối bời cô đang khóc sao, một sát thủ máu lạnh cũng có thể rơi nước mắt. Nước tràn mi lăn dài trên gò má thấm dần vào khóe môi vừa chát vừa mặn thì ra nước mắt có vị này, lần cuối cô khóc là lúc nào cô cũng không nhớ nữa lâu đến mất bản thân cô cũng quên mất mình cũng có nước mắt.

 

"Thiếu Phong, thì ra em cũng có nước mắt."

 

Vừa khóc lại vừa cười, Uyên Uyên chạy nhanh về nhà.

back top