Đêm khuya. Đại doanh của Mã Dược.
Trong ánh nến âm u, Mã Dược ngồi một mình, Quách Đồ như thường lệ hơi khom mình đứng sau Mã Dược. Điển Vi tay cầm thiết kích giống như sát thần đứng gác trước trướng. Một người giữ cửa, vạn người không qua được.
"Công Tắc ~ "
Mã Dược đột nhiên hô nhỏ một tiếng.
Quách Đồ ở sau Mã Dược nhanh chóng tiến đến cung kính đáp: "Đại đầu lĩnh, có tiểu nhân".
Ánh mắt Mã Dược sắc như dao nhìn Quách Ðồ, lên tiếng nói: "Trong thành vừa xuất ra một bức mật thư, nói rằng trong thành lương thực đã cạn. Ích Dương công chúa Lưu Minh cũng đã an toàn hồi cung, xem ra chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ thì trong vòng hai ngày tới triều đình nhất định sẽ khuất phục. Lúc triều đình khuất phục thì chúng ta phải đưa ra điều kiện gì đây?"
Quách Đồ nói: "Chiếm lấy một mảnh đất".
Mã Dược nói: "Lấy nơi nào thì tốt nhất?"
Quách Đồ nói: "Ti Đãi, Duyện Châu, Dự châu đều là những mảnh đất trù phú của Đại Hán. Nhân khẩu đông đúc, thuế ruộng dồi dào, đó là chọn lựa tốt nhất. Thanh, Từ, Kinh, Dương bốn châu này nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh, đó cũng là một nơi tốt đề chọn, kém nhất là Lương, Tịnh và U châu
"A... " Mã Dược kêu khẽ một tiếng, đột nhiên hỏi tới một vấn đề "Tám trăm lưu khấu vốn chỉ là một đám giặc Khăn Vàng, cơ bản không chịu nổi một kích. Nhưng từ sau trận chiến ở Nam Dương, Tám trăm lưu khấu càng đánh càng mạnh, quét sạch cả lũ quan quân tinh nhuệ, mà trước sau chỉ mới có thời gian nửa năm. Tại sao lại có biến hóa lớn như vậy nhỉ?"
Quách Đồ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thứ nhất là có đại đầu lĩnh túc trí đa mưu, tính toán cẩn thận không có sai sót. Thứ hai là do Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương đều là những đầu lĩnh dũng cảm hơn người, là tấm gương lớn cho binh sĩ noi theo. Thứ ba là do chiến đấu liên miên, hơn phân nửa người già yếu trong quân đều chết trận, chỉ còn lại những tráng sĩ khỏe mạnh, càng đánh càng mạnh, dần dần trở thành Hổ lang chi sư"
Mã Dược lắc đầu nói: "Không, ngươi sai rồi. Những cái đó không phải là nguyên nhân chính. Kẻ được gọi là hổ lang, đều do dòng máu hổ lang trong người đó... trải qua vô vàn chiến trường, vô số trận ác chiến, Tám trăm lưu khấu hiện tại là một đàn sói! một đàn hổ! một đàn dã thú! Bởi vậy bọn họ mới quá cường hãn, quá hiếu chiến, say mê đổ máu!"
Quách Đồ như đã hiểu ra, ngưng giọng nói: "Tiểu nhân minh bạch ý của Đại đầu lĩnh. Tám trăm lưu khấu chỉ có tiếp tục cướp bóc, tiếp tục tàn sát, tiếp tục phát huy thú tính thì mới có thể bách chiến bách thắng!"
Con ngươi Mã Dược xẹt qua một tia lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Bởi vậy... vùng đất Trung Nguyên mặc dù tốt nhưng tuyệt không phải là địa phương chúng ta ở lại. Nếu như để Tám trăm lưu khấu ở lại Trung Nguyên thì chỉ có hai khả năng: Tám trăm lưu khấu quét sách Trung Nguyên hoặc Trung Nguyên tiêu diệt Tám trăm lưu khấu, tuyệt không có khả năng thứ ba."
Quách Đồ nghiêm nghị nói: "Vô luận là Tám trăm lưu khấu càn quét Trung Nguyên hay Trung Nguyên tiêu diệt Tám trăm lưu khấu đều không phải là mong muốn của Đại đầu lĩnh. Xem ra chỉ có thể biên giới phía Tây hoặc sa mạc ở phía Bắc"
Mã Dược bỗng nhiên đứng dậy, tạo ra một luồng gió khiến ngọn nến bị thổi tắt, trong trướng thoáng chốc thành một mảng đen kịt. Thanh âm Mã Dược như động đất vang lên trong bóng tối vô tận: "Ta đã hứa với các huynh đệ, nhất định sẽ làm cho bọn họ nổi tiếng, vui vẻ khoái lạc, còn có thể cưới một đám tiểu lão bà xinh đẹp. Ta nói được … thì nhất định sẽ làm được.
Ngày hôm sau, đại doanh Mã Dược.
Mã Dược cho thủ hạ bên người lui hết, trong trướng chỉ còn lại mỗi hai người Đại tướng quân Hà Tiến và Mã Dược
Hà Tiến trịnh trọng lấy ra một cuộn giấy từ trong người đưa cho Mã Dược, mỉm cười nói: "Bá Tề, từ hôm nay ngươi đã là Hộ Ô Hoàn giáo úy, coi như đã là trọng thần của triều đình. Không cần phải câu nệ lễ tiết. Ha ha. Ở đây còn có một mật hàm của hoàng thượng muốn giao tận tay cho ngươi".
Mã Dược hai tay tiếp nhận, cung kính nâng trên đầu, hướng Hà Tiến nói: "Đại tướng quân, mạt tướng trước kia đã mắc nhiều tội. Kính mong được tướng quân bỏ qua."
Hà Tiến nói: "Bá Tề vốn là hậu duệ của danh tướng. Bị kẻ gian hãm hại buộc phải làm đạo tặc. Bây giờ sự thật đã được làm rõ, ngươi lại quay về quy phục Đại Hán, từ nay về sau có thể làm cho gia tộc hưng thịnh, Đại Hán lại có thêm tướng tài, thật là đại hỷ. Những chuyện trước đây, bản Đại tướng quân coi như chưa xảy ra. Ha ha..."
Mã Dược cười nói: "Đại tướng quân tấm lòng rộng rãi, làm cho mạt tướng phải bội phục muôn phần".
Hà Tiến cười nói: "Đâu có, đâu có, lúc này Yêm đảng làm loạn trong triều. Sau này còn phải nhờ Bá Tề tương trợ nhiều."
"Mạt tướng làm sao có thể từ chối được!" Mã Dược mỉm cười, xoay người lại, cất cao giọng nói: "Người đâu".
Màn trướng vẹt ra, Điển Vi, Hứa Chử hiên ngang tiến vào.
Ánh mắt Hà Tiến lập tức cẩn trọng, có thể Mã Dược gây bất lợi cho hắn, sắc mặt không khỏi khẽ biến.
Mã Dược mỉm cười nói: "Cho mời lão thái gia".
"A?" Hà Tiến nghe vậy liền sửng sốt, chợt vừa mừng vừa sợ nói "Gia phụ vẫn còn sống ư?"
Mã Dược ôm quyền khiêm cung nói: "Đại tướng quân, lúc trước loạn lạc liên miên, mạt tướng e sợ cho lão thái gia trên đường gặp chuyện nên vẫn cố lưu lại trong quân, không dám tùy tiện đưa về Lạc Dương. Hôm nay thế cục đã ổn định, lão thái gia rốt cuộc cũng đã an toàn trở về."
Hà Tiến cảm kích nói: "Đa tạ Bá Tề."
Mã Dược lại nói: "Đại tướng quân, ngoại trừ đưa lão thái gia về Lạc Dương. Mạt tướng còn có một phần lễ mọn gọi là hiếu kính."
"Hả?"
Hà Tiến nghe vậy hai mắt sáng ngời
"Người đâu" Mã Dược vung tay lớn tiếng nói: "Trình lên".
Mành trướng vạt ra, Điển Vi hiên ngang tiến tới, trên tay nâng một thanh bảo kiếm. Vỏ kiếm, chuôi kiếm đều cấn bảy hạt minh châu chói mắt, làm cho doanh trướng đang âm u bỗng bừng sáng. Mã Dược tiến đến nhận bảo kiếm, soạt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ. Bống thấy mũi kiếm giương thẳng lên trời, hàn khí bức người tỏa xung quanh thấm vào da thịt..."
Mã Dược đưa tay rút ra sợi tóc tung lên không trung, vung kiếm lên. Mũi kiếm quét ngang làm đứt sợi tóc đang chậm rãi rơi.
Hai mắt Hà Tiến nhất thời tỏa sáng, nói: "Hảo kiếm"
"Đại tướng quân, kiếm này tên là thất tinh kiếm là bội kiếm của phản tặc Khăn Vàng Trương Giác, xuy mao đoạn phát (thổi nhẹ một hơi cũng làm đứt sợi tóc, sợi lông), sắc bén vô cùng. Mạt tướng không thể lấy làm của riêng, đặc biệt hiến dâng kiếm này mong Đại tướng quân nhận cho."
Hà Tiến kinh hỉ nói: "Bá Tề nói thật chứ?"
Mã Dược mỉm cười nói: "Mạt tướng có thể rủ bỏ được cái danh nghịch tặc, quay về quy phục Đại Hán đều là nhờ công đức của Đại tướng quân, chút lễ mọn này thì có thấm vào đâu. Ngoài thanh kiếm này, mạt tướng còn có thêm một vài lễ mọn nữa!"
"Hả?"
Hà Tiến kích động đến nỗi đứng bật dậy. Một phần "lễ mọn" này đã xa xỉ vượt xa tưởng tượng của hắn, không nghĩ rằng Mã Dược còn có thêm lễ vật nữa. Không biết là báu vật gì nữa đây?
Mã Dược vung tay lên lần nữa, cất cao giọng nói: "Khiêng vào".
Mành trướng lại vén lên. Hai mươi tên lính bước vào đang hợp lực khiêng hai cái rương, đặt trước mặt Hà Tiến
Hà Tiến chỉ vào cái rương gỗ hỏi: "Bá Tề, đây là cái gì?"
Mã Dược mỉm cười nói: "Đại tướng quân muốn biết có thể tự mình khám phá".
Hà Tiến tiến nhanh tới hai bước mở cái rương đầu tiên. Một ánh sáng rực rỡ từ trong rương tỏa ra thoáng chốc làm người ta chói mắt. Hà Tiến chăm chú nhìn lại thì thấy toàn là vàng bạc châu báu! Hà Tiến vội mở cái rương còn lại cũng tràn đầy vàng bạc châu báu.
Hai tay Hà Tiến chợt run run, nói: " Bá Tề. cái lễ trọng này quá lớn. Bản tướng tuyệt không thể nhận".
Mã Dược mỉm cười thầm nghĩ mấy thứ này giữ lại trong quân ngoài trừ làm tăng gánh nặng khi ra ngoài thì không còn nửa điểm tác dụng. Tám trăm lưu khấu đều đã là lang sói. Đám người hung tàn này có thể dựa vào cướp bóc mà sống, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, tất cả đồ đạc có thể kiếm thông qua đánh cướp. Giữ mớ vàng bạc này bên người thì có tác dụng gì?
Không bằng đưa cho Hà Tiến, cũng có thể gia tăng mối quan hệ với Hà Tiến! tên Hà Tiến này mặc dù đang thất thế nhưng dù sao hắn cũng là Đại tướng quân, đối với các châu mục, quận thủ có chút ảnh hưởng. Nếu mớ vàng bạc có thể đổi lấy một phong mật tín của hắn thì Tám trăm lưu khấu có thể đi U châu sau này cũng không sợ bốn phía thụ địch, như vậy mới có thể đứng vững trong thời gian ngắn.
"Đại tướng quân, cái này chỉ là một chút tấm lòng của mạt tướng. Nếu ngài không nhận vậy là không nể mặt mạt tướng rồi".
"Ha ha... hắc hắc... hơ hơ.." hai tay Hà Tiến xoa xoa vào nhau không tự nhiên, nói rằng: "Như vậy, bản tướng không thể nào không nhận rồi".
Mã Dược như mở cờ trong lòng, mỉm cười nói: "Đại tướng quân. Mạt tướng còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, chỉ mong Đại tướng quân có thể thành toàn".
Hà Tiến xúc động nói: "Bá Tề có gì cứ nói, đừng ngại."
Mã Dược thấp giọng nói: "Đại tướng quân, mạt tướng dù sao cũng xuất thân từ phỉ đồ, thủ hạ dưới trướng cũng từng là cường đạo. Một ngày nào đó đến U châu, chỉ sợ rằng sẽ làm cho Châu mục, Quận thủ hiểu nhầm. Mạt tướng chỉ sợ làm lỡ quốc sự, phụ sự ủy thác của Đại tướng quân cùng Bệ hạ. Chi bằng Đại tướng quân có thể cấp cho một phong thư giao cho mạt tướng giữ, đến lúc cần thiết có thể trình cho Châu mục, Quận thủ".
Hà Tiến nói luôn: "Nếu không có Bá Tề nhắc nhở, bản tướng suýt nữa quên mất. Cũng được, bản tướng liền viết một phong thư, chuyển cho U châu thứ sử Lưu Ngu, còn có Bắc Bình Thái thú Công Tôn Toản đang chờ ngươi, lệnh họ chiếu cố cho ngươi một chút. Lấy quốc sự làm trọng, có cùng chung kẻ thù, thay mặt Đại Hán tiêu diệt phản tặc Trương Thuần, Trương Cử, bảo vệ biên cương phía Bắc."
Mã Dược bái một cái thật sâu: "Đa tạ Đại tướng quân".
...
Ban đêm, trong doanh trướng Mã Dược
Giả Hủ cung kính tiến về phía Mã Dược nói: " Tiểu nhân tham kiến tướng quân."
Mã Dược ngồi sau cái bàn, lãnh đạm nói: "Đồng hương, mấy ngày nay ở trong quân khỏe mạnh chứ?"
Giả Hủ nói: "Rất tốt, đa tạ tướng quân đã cứu một mạng."
Mã Dược phất tay một cái, lãnh đạm nói: " Hà Chân, Triệu Dung đã thu xếp đi đến chỗ quan quân. Vì sao tiên sinh vẫn còn chưa đi?Chẳng lẽ lại muốn một lòng cống hiến trong quân sao?"
"Tướng quân lại nói đùa rồi, tiểu nhân tài học thô thiển làm sao có thể cống hiến cho tướng quân".
"Thế à, vậy cớ gì mà còn chưa rời đi?"
Giả Hủ nói: "Không được tướng quân cho phép, tiểu nhân nào dám tự ý rời đi."
Mã Dược nói: "Bản tướng hiện tại cho phép, tiên sinh có thể đi được rồi."
Giả Hủ nói: "Vậy, thỉnh tướng quân rộng lòng ban cho giải dược".
"Giải dược?" Mã Dược lãnh đạm nói "Bản tướng chưa hiểu ý của tiên sinh?" Nguồn tại http://
Giả Hủ nói: "Lưu Nghiên tiểu thư tâm địa thiện lương, không đành lòng nhìn tiểu nhân chịu khổ đã nói ra sự thật. Tiểu nhân chỉ là một dân đen, chẳng hiểu vì sao tướng quân lại cất công như vậy?"
"Chỉ là một tên dân đen? Ha ha".
Thấy thần sắc lạnh lùng của Mã Dược, Giả Hủ trong lòng không khỏi trầm xuống
Mã Dược nhướng mày, lãnh đạm nói: "Nếu vậy bản tướng cũng không ngại nói thẳng, người khác có thể được thả nhưng ngươi thì không được."
Giả Hủ hít sâu một hơi lãnh khí, trầm giọng nói: "Vì sao?"
"Bởi vì ngươi chính là Lương Châu danh sĩ... Giả.. Hủ!"
Mã Dược không biết nhiều lắm về tam quốc, chỉ có ấn tượng với những người như những mãnh tướng Lữ Bố, Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu, những anh hào đương thời như Lưu Bị, Tào Tháo, Tôn Quyền. Trừ mấy người đó ra thì chỉ có biết Gia Cát Lượng, Quách Gia cùng với Giả Hủ đều là những mưu sĩ hàng đầu. những người khác hắn không biết mấy.
Giả Hủ nét mặt cũng không quá kinh ngạc, không chút hoang mang nói: "Nguyên lai tướng quân đã rõ thân phận của tiểu nhân."
Mã Dược lãnh đạm nói: "Giả Hủ, ngươi có hai con đường để lựa chọn. Có thể lưu lại trong quân ta làm việc, nhược bằng không, bản tướng lập tức hạ lệnh giết ngươi. Mấy ngày nay, để ngươi ở trong quân đó là muốn ngươi quan sát cách đối nhân xử thế của bản tướng, ngươi chắc cũng rõ ràng. Nhưng chỉ cần ngươi lắc đầu thì bản tướng tuyệt không do dự giết ngươi".
Giả Hủ thản nhiên nói: "Như vậy, Hủ nguyện được phụ tá tướng quân."
Mã Dược âm hiểm cười nói: "Tiên sinh không hổ là người thông minh, am hiểu đạo làm người, hắc hắc..."
"Đến con kiến còn tham sống, huống chi là người?" Giả Hủ lẽ nào lại làm khác. Rồi lại thản nhiên nói "Tướng quân dẫn theo tám trăm tráng sĩ quật khởi ở Nam Dương, liên tục đánh tới Dĩnh Xuyên, chỉ dùng ba ngàn thiết kị mà đánh cướp Lạc Dương, làm cho thiên hạ rung động, kinh sư hoảng sợ. Tất cả chẳng phải là muốn tìm đường sống trong chỗ chết sao? Hôm nay tướng quân rốt cuộc cũng đã làm được".
"Hả. Ý tiên sinh là, ngay từ đầu đã biết bản tướng sẽ không tiến công Lạc Dương?"
Giả Hủ nói: "Tướng quân là người có tham vọng, sao lại lấy nhỏ bỏ lớn, lao đầu vào chỗ chết?"
Mã Dược nói: "Lời này là ý gì?"
Giả Hủ nói: "Hiện nay Yêm đảng, ngoại thích đang đối chọi nhau trong triều. Hoàng thất suy vi, Hán triều không lâu nữa sẽ bị diệt vong, cả thiên hạ đều biết, duy chỉ có bọn hủ nho vẫn còn huyễn tưởng. Nếu tướng quân công hãm Lạc Dương, Hán thất sẽ bị diệt trong sớm tối, tướng quân chỉ làm nó xảy ra sớm hơn thôi, sau đó tất sẽ là cái bia cho anh hùng trong thiên hạ tấn công. Tướng quân thế yếu, phải lựa chiều gió. Nếu cố gắng chống đối thì chỉ có nước rước bại vào thân, không phải là hành động của bậc trí giả".
Mã Dược trong lòng chấn động mạnh.
Trong thành Lạc Dương, phủ Đại tướng quân.
"Hắc hắc!"
Hà Tiến nhìn mười cái rương trước mặt, miệng cười toe toét không thôi. Lát lại cầm cây thất tinh kiếm mà mân mê, yêu thích không nỡ buông tay.
Sáng sớm ngày hôm sau. Mã Dược thăng trướng điểm tướng.
"Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương."
"Có mạt tướng."
"Mỗi người dẫn một trăm tinh kỵ đánh cướp Bình Âm, Bình Huyền, Cốc Thành. Phàm là thợ thủ công, thợ nề, thợ đan lát, thợ mộc, thợ rèn đều tập trung lại đây!"
"Tuân mệnh."
"Công Tắc."
"Có tiểu nhân"
"Kiểm kê tiền lương quân mã, lao dịch, hôm nay lập tức nhổ trại, vượt Hoàng Hà tiến lên phía Bắc".
"Tuân lệnh."
"Liêu Hóa."
"Có mạt tướng."
"Thổi lệnh. Triệu tập toàn quân tướng sĩ tập kết ngoài cổng trại".
"Tuân mệnh."
Một lát sau. Trước cửa trại.
Mã Dược được Hứa Chử, Điển Vi bảo hộ hiên ngang đứng trên cửa trại. Ánh mắt âm lãnh đảo qua, hàng ngũ Tặc Binh đang ồn ào bỗng trở nên im bặt, thiên địa đều yên ắng, chỉ có tiếng thở nặng nề cùng với tiếng đại kỳ huyết sắc bay phần phật trên cỗng trại.
Hít thật sâu khí lạnh của sáng sớm, Mã Dược lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, từ hôm nay trở đi, chúng ta không phải là lưu khấu nữa. Bây giờ... chúng ta đã là quan quân. Chúng ta không còn phải dãi gió dầm sương nữa, cũng không cần lo lắng rằng liệu có sống qua ngày mai hay không.."
"Ngao ngao ngao ~~ "
Dưới cổng trại, gần ba ngàn binh lính đứng lên điên cuồng gào thét, cầm binh khí trong tay giơ cao trên không.
"Chúng ta có thể sống..."
"Ngao ngao ngao ~~ "
"Hơn nữa lại có thể sống tốt..."
"Ngao ngao ngao ~~ "
"Các ngươi có muốn ăn thịt không?"
"Muốn..."
"Muốn uống rượu không?"
"Muốn..."
"Có muốn sở hữu một đàn bò dê cùng gia cầm không?"
"Muốn..."
"Mỗi người có muốn một đám lão bà xinh đẹp, muốn cưỡi thì cưỡi, muốn làm gì thì làm không?"
"Ha ha ha.."
"Rất muốn phải không? vậy cầm binh khí lên, bước lên ngựa đi theo lão tử, lão tử nhất định sẽ cho ngươi cuộc sống như vậy..."
"Ngao ngao ngao ~~~ "
Gần ba ngàn tướng sĩ cùng tru lên như sói làm thiên địa phải thất sắc..."
Trong ánh nến âm u, Mã Dược ngồi một mình, Quách Đồ như thường lệ hơi khom mình đứng sau Mã Dược. Điển Vi tay cầm thiết kích giống như sát thần đứng gác trước trướng. Một người giữ cửa, vạn người không qua được.
"Công Tắc ~ "
Mã Dược đột nhiên hô nhỏ một tiếng.
Quách Đồ ở sau Mã Dược nhanh chóng tiến đến cung kính đáp: "Đại đầu lĩnh, có tiểu nhân".
Ánh mắt Mã Dược sắc như dao nhìn Quách Ðồ, lên tiếng nói: "Trong thành vừa xuất ra một bức mật thư, nói rằng trong thành lương thực đã cạn. Ích Dương công chúa Lưu Minh cũng đã an toàn hồi cung, xem ra chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ thì trong vòng hai ngày tới triều đình nhất định sẽ khuất phục. Lúc triều đình khuất phục thì chúng ta phải đưa ra điều kiện gì đây?"
Quách Đồ nói: "Chiếm lấy một mảnh đất".
Mã Dược nói: "Lấy nơi nào thì tốt nhất?"
Quách Đồ nói: "Ti Đãi, Duyện Châu, Dự châu đều là những mảnh đất trù phú của Đại Hán. Nhân khẩu đông đúc, thuế ruộng dồi dào, đó là chọn lựa tốt nhất. Thanh, Từ, Kinh, Dương bốn châu này nằm ở nơi xa xôi, hẻo lánh, đó cũng là một nơi tốt đề chọn, kém nhất là Lương, Tịnh và U châu
"A... " Mã Dược kêu khẽ một tiếng, đột nhiên hỏi tới một vấn đề "Tám trăm lưu khấu vốn chỉ là một đám giặc Khăn Vàng, cơ bản không chịu nổi một kích. Nhưng từ sau trận chiến ở Nam Dương, Tám trăm lưu khấu càng đánh càng mạnh, quét sạch cả lũ quan quân tinh nhuệ, mà trước sau chỉ mới có thời gian nửa năm. Tại sao lại có biến hóa lớn như vậy nhỉ?"
Quách Đồ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thứ nhất là có đại đầu lĩnh túc trí đa mưu, tính toán cẩn thận không có sai sót. Thứ hai là do Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương đều là những đầu lĩnh dũng cảm hơn người, là tấm gương lớn cho binh sĩ noi theo. Thứ ba là do chiến đấu liên miên, hơn phân nửa người già yếu trong quân đều chết trận, chỉ còn lại những tráng sĩ khỏe mạnh, càng đánh càng mạnh, dần dần trở thành Hổ lang chi sư"
Mã Dược lắc đầu nói: "Không, ngươi sai rồi. Những cái đó không phải là nguyên nhân chính. Kẻ được gọi là hổ lang, đều do dòng máu hổ lang trong người đó... trải qua vô vàn chiến trường, vô số trận ác chiến, Tám trăm lưu khấu hiện tại là một đàn sói! một đàn hổ! một đàn dã thú! Bởi vậy bọn họ mới quá cường hãn, quá hiếu chiến, say mê đổ máu!"
Quách Đồ như đã hiểu ra, ngưng giọng nói: "Tiểu nhân minh bạch ý của Đại đầu lĩnh. Tám trăm lưu khấu chỉ có tiếp tục cướp bóc, tiếp tục tàn sát, tiếp tục phát huy thú tính thì mới có thể bách chiến bách thắng!"
Con ngươi Mã Dược xẹt qua một tia lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Bởi vậy... vùng đất Trung Nguyên mặc dù tốt nhưng tuyệt không phải là địa phương chúng ta ở lại. Nếu như để Tám trăm lưu khấu ở lại Trung Nguyên thì chỉ có hai khả năng: Tám trăm lưu khấu quét sách Trung Nguyên hoặc Trung Nguyên tiêu diệt Tám trăm lưu khấu, tuyệt không có khả năng thứ ba."
Quách Đồ nghiêm nghị nói: "Vô luận là Tám trăm lưu khấu càn quét Trung Nguyên hay Trung Nguyên tiêu diệt Tám trăm lưu khấu đều không phải là mong muốn của Đại đầu lĩnh. Xem ra chỉ có thể biên giới phía Tây hoặc sa mạc ở phía Bắc"
Mã Dược bỗng nhiên đứng dậy, tạo ra một luồng gió khiến ngọn nến bị thổi tắt, trong trướng thoáng chốc thành một mảng đen kịt. Thanh âm Mã Dược như động đất vang lên trong bóng tối vô tận: "Ta đã hứa với các huynh đệ, nhất định sẽ làm cho bọn họ nổi tiếng, vui vẻ khoái lạc, còn có thể cưới một đám tiểu lão bà xinh đẹp. Ta nói được … thì nhất định sẽ làm được.
Ngày hôm sau, đại doanh Mã Dược.
Mã Dược cho thủ hạ bên người lui hết, trong trướng chỉ còn lại mỗi hai người Đại tướng quân Hà Tiến và Mã Dược
Hà Tiến trịnh trọng lấy ra một cuộn giấy từ trong người đưa cho Mã Dược, mỉm cười nói: "Bá Tề, từ hôm nay ngươi đã là Hộ Ô Hoàn giáo úy, coi như đã là trọng thần của triều đình. Không cần phải câu nệ lễ tiết. Ha ha. Ở đây còn có một mật hàm của hoàng thượng muốn giao tận tay cho ngươi".
Mã Dược hai tay tiếp nhận, cung kính nâng trên đầu, hướng Hà Tiến nói: "Đại tướng quân, mạt tướng trước kia đã mắc nhiều tội. Kính mong được tướng quân bỏ qua."
Hà Tiến nói: "Bá Tề vốn là hậu duệ của danh tướng. Bị kẻ gian hãm hại buộc phải làm đạo tặc. Bây giờ sự thật đã được làm rõ, ngươi lại quay về quy phục Đại Hán, từ nay về sau có thể làm cho gia tộc hưng thịnh, Đại Hán lại có thêm tướng tài, thật là đại hỷ. Những chuyện trước đây, bản Đại tướng quân coi như chưa xảy ra. Ha ha..."
Mã Dược cười nói: "Đại tướng quân tấm lòng rộng rãi, làm cho mạt tướng phải bội phục muôn phần".
Hà Tiến cười nói: "Đâu có, đâu có, lúc này Yêm đảng làm loạn trong triều. Sau này còn phải nhờ Bá Tề tương trợ nhiều."
"Mạt tướng làm sao có thể từ chối được!" Mã Dược mỉm cười, xoay người lại, cất cao giọng nói: "Người đâu".
Màn trướng vẹt ra, Điển Vi, Hứa Chử hiên ngang tiến vào.
Ánh mắt Hà Tiến lập tức cẩn trọng, có thể Mã Dược gây bất lợi cho hắn, sắc mặt không khỏi khẽ biến.
Mã Dược mỉm cười nói: "Cho mời lão thái gia".
"A?" Hà Tiến nghe vậy liền sửng sốt, chợt vừa mừng vừa sợ nói "Gia phụ vẫn còn sống ư?"
Mã Dược ôm quyền khiêm cung nói: "Đại tướng quân, lúc trước loạn lạc liên miên, mạt tướng e sợ cho lão thái gia trên đường gặp chuyện nên vẫn cố lưu lại trong quân, không dám tùy tiện đưa về Lạc Dương. Hôm nay thế cục đã ổn định, lão thái gia rốt cuộc cũng đã an toàn trở về."
Hà Tiến cảm kích nói: "Đa tạ Bá Tề."
Mã Dược lại nói: "Đại tướng quân, ngoại trừ đưa lão thái gia về Lạc Dương. Mạt tướng còn có một phần lễ mọn gọi là hiếu kính."
"Hả?"
Hà Tiến nghe vậy hai mắt sáng ngời
"Người đâu" Mã Dược vung tay lớn tiếng nói: "Trình lên".
Mành trướng vạt ra, Điển Vi hiên ngang tiến tới, trên tay nâng một thanh bảo kiếm. Vỏ kiếm, chuôi kiếm đều cấn bảy hạt minh châu chói mắt, làm cho doanh trướng đang âm u bỗng bừng sáng. Mã Dược tiến đến nhận bảo kiếm, soạt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ. Bống thấy mũi kiếm giương thẳng lên trời, hàn khí bức người tỏa xung quanh thấm vào da thịt..."
Mã Dược đưa tay rút ra sợi tóc tung lên không trung, vung kiếm lên. Mũi kiếm quét ngang làm đứt sợi tóc đang chậm rãi rơi.
Hai mắt Hà Tiến nhất thời tỏa sáng, nói: "Hảo kiếm"
"Đại tướng quân, kiếm này tên là thất tinh kiếm là bội kiếm của phản tặc Khăn Vàng Trương Giác, xuy mao đoạn phát (thổi nhẹ một hơi cũng làm đứt sợi tóc, sợi lông), sắc bén vô cùng. Mạt tướng không thể lấy làm của riêng, đặc biệt hiến dâng kiếm này mong Đại tướng quân nhận cho."
Hà Tiến kinh hỉ nói: "Bá Tề nói thật chứ?"
Mã Dược mỉm cười nói: "Mạt tướng có thể rủ bỏ được cái danh nghịch tặc, quay về quy phục Đại Hán đều là nhờ công đức của Đại tướng quân, chút lễ mọn này thì có thấm vào đâu. Ngoài thanh kiếm này, mạt tướng còn có thêm một vài lễ mọn nữa!"
"Hả?"
Hà Tiến kích động đến nỗi đứng bật dậy. Một phần "lễ mọn" này đã xa xỉ vượt xa tưởng tượng của hắn, không nghĩ rằng Mã Dược còn có thêm lễ vật nữa. Không biết là báu vật gì nữa đây?
Mã Dược vung tay lên lần nữa, cất cao giọng nói: "Khiêng vào".
Mành trướng lại vén lên. Hai mươi tên lính bước vào đang hợp lực khiêng hai cái rương, đặt trước mặt Hà Tiến
Hà Tiến chỉ vào cái rương gỗ hỏi: "Bá Tề, đây là cái gì?"
Mã Dược mỉm cười nói: "Đại tướng quân muốn biết có thể tự mình khám phá".
Hà Tiến tiến nhanh tới hai bước mở cái rương đầu tiên. Một ánh sáng rực rỡ từ trong rương tỏa ra thoáng chốc làm người ta chói mắt. Hà Tiến chăm chú nhìn lại thì thấy toàn là vàng bạc châu báu! Hà Tiến vội mở cái rương còn lại cũng tràn đầy vàng bạc châu báu.
Hai tay Hà Tiến chợt run run, nói: " Bá Tề. cái lễ trọng này quá lớn. Bản tướng tuyệt không thể nhận".
Mã Dược mỉm cười thầm nghĩ mấy thứ này giữ lại trong quân ngoài trừ làm tăng gánh nặng khi ra ngoài thì không còn nửa điểm tác dụng. Tám trăm lưu khấu đều đã là lang sói. Đám người hung tàn này có thể dựa vào cướp bóc mà sống, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, tất cả đồ đạc có thể kiếm thông qua đánh cướp. Giữ mớ vàng bạc này bên người thì có tác dụng gì?
Không bằng đưa cho Hà Tiến, cũng có thể gia tăng mối quan hệ với Hà Tiến! tên Hà Tiến này mặc dù đang thất thế nhưng dù sao hắn cũng là Đại tướng quân, đối với các châu mục, quận thủ có chút ảnh hưởng. Nếu mớ vàng bạc có thể đổi lấy một phong mật tín của hắn thì Tám trăm lưu khấu có thể đi U châu sau này cũng không sợ bốn phía thụ địch, như vậy mới có thể đứng vững trong thời gian ngắn.
"Đại tướng quân, cái này chỉ là một chút tấm lòng của mạt tướng. Nếu ngài không nhận vậy là không nể mặt mạt tướng rồi".
"Ha ha... hắc hắc... hơ hơ.." hai tay Hà Tiến xoa xoa vào nhau không tự nhiên, nói rằng: "Như vậy, bản tướng không thể nào không nhận rồi".
Mã Dược như mở cờ trong lòng, mỉm cười nói: "Đại tướng quân. Mạt tướng còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, chỉ mong Đại tướng quân có thể thành toàn".
Hà Tiến xúc động nói: "Bá Tề có gì cứ nói, đừng ngại."
Mã Dược thấp giọng nói: "Đại tướng quân, mạt tướng dù sao cũng xuất thân từ phỉ đồ, thủ hạ dưới trướng cũng từng là cường đạo. Một ngày nào đó đến U châu, chỉ sợ rằng sẽ làm cho Châu mục, Quận thủ hiểu nhầm. Mạt tướng chỉ sợ làm lỡ quốc sự, phụ sự ủy thác của Đại tướng quân cùng Bệ hạ. Chi bằng Đại tướng quân có thể cấp cho một phong thư giao cho mạt tướng giữ, đến lúc cần thiết có thể trình cho Châu mục, Quận thủ".
Hà Tiến nói luôn: "Nếu không có Bá Tề nhắc nhở, bản tướng suýt nữa quên mất. Cũng được, bản tướng liền viết một phong thư, chuyển cho U châu thứ sử Lưu Ngu, còn có Bắc Bình Thái thú Công Tôn Toản đang chờ ngươi, lệnh họ chiếu cố cho ngươi một chút. Lấy quốc sự làm trọng, có cùng chung kẻ thù, thay mặt Đại Hán tiêu diệt phản tặc Trương Thuần, Trương Cử, bảo vệ biên cương phía Bắc."
Mã Dược bái một cái thật sâu: "Đa tạ Đại tướng quân".
...
Ban đêm, trong doanh trướng Mã Dược
Giả Hủ cung kính tiến về phía Mã Dược nói: " Tiểu nhân tham kiến tướng quân."
Mã Dược ngồi sau cái bàn, lãnh đạm nói: "Đồng hương, mấy ngày nay ở trong quân khỏe mạnh chứ?"
Giả Hủ nói: "Rất tốt, đa tạ tướng quân đã cứu một mạng."
Mã Dược phất tay một cái, lãnh đạm nói: " Hà Chân, Triệu Dung đã thu xếp đi đến chỗ quan quân. Vì sao tiên sinh vẫn còn chưa đi?Chẳng lẽ lại muốn một lòng cống hiến trong quân sao?"
"Tướng quân lại nói đùa rồi, tiểu nhân tài học thô thiển làm sao có thể cống hiến cho tướng quân".
"Thế à, vậy cớ gì mà còn chưa rời đi?"
Giả Hủ nói: "Không được tướng quân cho phép, tiểu nhân nào dám tự ý rời đi."
Mã Dược nói: "Bản tướng hiện tại cho phép, tiên sinh có thể đi được rồi."
Giả Hủ nói: "Vậy, thỉnh tướng quân rộng lòng ban cho giải dược".
"Giải dược?" Mã Dược lãnh đạm nói "Bản tướng chưa hiểu ý của tiên sinh?" Nguồn tại http://
Giả Hủ nói: "Lưu Nghiên tiểu thư tâm địa thiện lương, không đành lòng nhìn tiểu nhân chịu khổ đã nói ra sự thật. Tiểu nhân chỉ là một dân đen, chẳng hiểu vì sao tướng quân lại cất công như vậy?"
"Chỉ là một tên dân đen? Ha ha".
Thấy thần sắc lạnh lùng của Mã Dược, Giả Hủ trong lòng không khỏi trầm xuống
Mã Dược nhướng mày, lãnh đạm nói: "Nếu vậy bản tướng cũng không ngại nói thẳng, người khác có thể được thả nhưng ngươi thì không được."
Giả Hủ hít sâu một hơi lãnh khí, trầm giọng nói: "Vì sao?"
"Bởi vì ngươi chính là Lương Châu danh sĩ... Giả.. Hủ!"
Mã Dược không biết nhiều lắm về tam quốc, chỉ có ấn tượng với những người như những mãnh tướng Lữ Bố, Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu, những anh hào đương thời như Lưu Bị, Tào Tháo, Tôn Quyền. Trừ mấy người đó ra thì chỉ có biết Gia Cát Lượng, Quách Gia cùng với Giả Hủ đều là những mưu sĩ hàng đầu. những người khác hắn không biết mấy.
Giả Hủ nét mặt cũng không quá kinh ngạc, không chút hoang mang nói: "Nguyên lai tướng quân đã rõ thân phận của tiểu nhân."
Mã Dược lãnh đạm nói: "Giả Hủ, ngươi có hai con đường để lựa chọn. Có thể lưu lại trong quân ta làm việc, nhược bằng không, bản tướng lập tức hạ lệnh giết ngươi. Mấy ngày nay, để ngươi ở trong quân đó là muốn ngươi quan sát cách đối nhân xử thế của bản tướng, ngươi chắc cũng rõ ràng. Nhưng chỉ cần ngươi lắc đầu thì bản tướng tuyệt không do dự giết ngươi".
Giả Hủ thản nhiên nói: "Như vậy, Hủ nguyện được phụ tá tướng quân."
Mã Dược âm hiểm cười nói: "Tiên sinh không hổ là người thông minh, am hiểu đạo làm người, hắc hắc..."
"Đến con kiến còn tham sống, huống chi là người?" Giả Hủ lẽ nào lại làm khác. Rồi lại thản nhiên nói "Tướng quân dẫn theo tám trăm tráng sĩ quật khởi ở Nam Dương, liên tục đánh tới Dĩnh Xuyên, chỉ dùng ba ngàn thiết kị mà đánh cướp Lạc Dương, làm cho thiên hạ rung động, kinh sư hoảng sợ. Tất cả chẳng phải là muốn tìm đường sống trong chỗ chết sao? Hôm nay tướng quân rốt cuộc cũng đã làm được".
"Hả. Ý tiên sinh là, ngay từ đầu đã biết bản tướng sẽ không tiến công Lạc Dương?"
Giả Hủ nói: "Tướng quân là người có tham vọng, sao lại lấy nhỏ bỏ lớn, lao đầu vào chỗ chết?"
Mã Dược nói: "Lời này là ý gì?"
Giả Hủ nói: "Hiện nay Yêm đảng, ngoại thích đang đối chọi nhau trong triều. Hoàng thất suy vi, Hán triều không lâu nữa sẽ bị diệt vong, cả thiên hạ đều biết, duy chỉ có bọn hủ nho vẫn còn huyễn tưởng. Nếu tướng quân công hãm Lạc Dương, Hán thất sẽ bị diệt trong sớm tối, tướng quân chỉ làm nó xảy ra sớm hơn thôi, sau đó tất sẽ là cái bia cho anh hùng trong thiên hạ tấn công. Tướng quân thế yếu, phải lựa chiều gió. Nếu cố gắng chống đối thì chỉ có nước rước bại vào thân, không phải là hành động của bậc trí giả".
Mã Dược trong lòng chấn động mạnh.
Trong thành Lạc Dương, phủ Đại tướng quân.
"Hắc hắc!"
Hà Tiến nhìn mười cái rương trước mặt, miệng cười toe toét không thôi. Lát lại cầm cây thất tinh kiếm mà mân mê, yêu thích không nỡ buông tay.
Sáng sớm ngày hôm sau. Mã Dược thăng trướng điểm tướng.
"Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương."
"Có mạt tướng."
"Mỗi người dẫn một trăm tinh kỵ đánh cướp Bình Âm, Bình Huyền, Cốc Thành. Phàm là thợ thủ công, thợ nề, thợ đan lát, thợ mộc, thợ rèn đều tập trung lại đây!"
"Tuân mệnh."
"Công Tắc."
"Có tiểu nhân"
"Kiểm kê tiền lương quân mã, lao dịch, hôm nay lập tức nhổ trại, vượt Hoàng Hà tiến lên phía Bắc".
"Tuân lệnh."
"Liêu Hóa."
"Có mạt tướng."
"Thổi lệnh. Triệu tập toàn quân tướng sĩ tập kết ngoài cổng trại".
"Tuân mệnh."
Một lát sau. Trước cửa trại.
Mã Dược được Hứa Chử, Điển Vi bảo hộ hiên ngang đứng trên cửa trại. Ánh mắt âm lãnh đảo qua, hàng ngũ Tặc Binh đang ồn ào bỗng trở nên im bặt, thiên địa đều yên ắng, chỉ có tiếng thở nặng nề cùng với tiếng đại kỳ huyết sắc bay phần phật trên cỗng trại.
Hít thật sâu khí lạnh của sáng sớm, Mã Dược lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, từ hôm nay trở đi, chúng ta không phải là lưu khấu nữa. Bây giờ... chúng ta đã là quan quân. Chúng ta không còn phải dãi gió dầm sương nữa, cũng không cần lo lắng rằng liệu có sống qua ngày mai hay không.."
"Ngao ngao ngao ~~ "
Dưới cổng trại, gần ba ngàn binh lính đứng lên điên cuồng gào thét, cầm binh khí trong tay giơ cao trên không.
"Chúng ta có thể sống..."
"Ngao ngao ngao ~~ "
"Hơn nữa lại có thể sống tốt..."
"Ngao ngao ngao ~~ "
"Các ngươi có muốn ăn thịt không?"
"Muốn..."
"Muốn uống rượu không?"
"Muốn..."
"Có muốn sở hữu một đàn bò dê cùng gia cầm không?"
"Muốn..."
"Mỗi người có muốn một đám lão bà xinh đẹp, muốn cưỡi thì cưỡi, muốn làm gì thì làm không?"
"Ha ha ha.."
"Rất muốn phải không? vậy cầm binh khí lên, bước lên ngựa đi theo lão tử, lão tử nhất định sẽ cho ngươi cuộc sống như vậy..."
"Ngao ngao ngao ~~~ "
Gần ba ngàn tướng sĩ cùng tru lên như sói làm thiên địa phải thất sắc..."