Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 123: Gà chó cũng không tha (3)

"Hừ, tên khốn" Kha Bỉ Năng thấy sự khủng khiếp của tên quân Hán không khỏi lạnh mình: "Thật đúng là ương ngạnh, đó có phải là quân Hán không nhỉ? Trong ấn tượng của hắn quân Hán hoàn toàn khác cơ mà.
"Mau tránh ra ~~
Một tiếng quát như sấm nổ cất lên như muốn làm thủng màng nhĩ của Kha Bỉ Năng, Kha bỉ năng cả kinh quay lại đã thấy tên chủ tướng quân Hán đã xông đến gần thiết trảo bên tay phải hung hãn đâm vào một tên dũng sĩ Tiên Ti sau đó càng hung hãn hơn xé một cái. Tên dũng sĩ Tiên Ti bị phanh thây trong chớp mắt, máu thịt, gan ruột bắn tung tóe.
"Đồ khốn. Ta muốn giết ngươi."
Kha Bỉ Năng đổi mắt trợn trừng hét lớn thúc ngựa vung xoa lao vào Liêu Hóa.
"Muốn đánh với tướng quân, hãy bước qua xác ta rồi hãy nói".
Một âm thanh lạnh như băng vang tới tai Kha Bỉ Năng, khiến hắn cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy một tên đội trướng quân Hán thúc ngựa đến, lưới đao sắc bén chém thẳng vào cổ hắn. Truyện được copy tại
"Muốn chết!"
Chỉ vậy mà cũng muốn ngăn ta sao? Kha Bỉ Năng nở nụ cười băng lạnh đầy sát cơ, cây xoa sắc nhọn đâm ra vừa khéo đỡ cây mã đao của tên đội trưởng lại thuận đào đâm vào bụng tên này, vũ khí sắc bén đâm xuyên qua bụng tên đội trưởng khiến tên này dừng hẳn lại, hai mắt vằn tia máu, miệng cũng hộc máu.
"Hừ ~ "
Kha Bỉ Năng nổi lòng tàn nhẫn, cây xoa trong tay xoay mạnh một cái quấn toàn bộ gan ruột nội tạng của tên đội trưởng lại, mặt tên đội trưởng lâp tức trắng bệch, chỉ có đôi mắt vẫn khủng khiếp như cũ, đội nhiên tên đội trưởng cười quỷ dị, mã đao trong tay âm thầm chém xuống.
"A"
Giáp trên người Kha Bỉ Năng bị chém đứt thành hai mảnh, cánh tay cũng bị chém một vệt dài sâu hoắm.
"Hả?" Kha Bỉ Năng cảm thấy lạnh sống lưng "Vừa rồi là sao! Bọn kia chẳng lẽ đều ương ngạnh như vậy sao? Thật khó có thể tin được."
Kế Huyền, phòng họp phủ thái thú.
Đêm tối như mực. Ánh dèn nhỏ như hạt đậu. Lưu Ngu và Diêm Nhu đang mật nghị.
"Báo"
Đột nhiên vang lên tiếng cấp báo, bước chân dồn dập. Một bóng người xuất hiện, một tên đưa tin mình đầy bụi bặm chạy vào.
"Đại nhân, Đại quận cấp báo".
"Nói!"
"Quân Tiên Ti của Khuất Đột bất ngờ đánh vào dđại bản doanh của người Ô Hoàn. Phổ Phu Lô chết trận. Hô Xích và hơn năm ngàn tàn quân kỵ binh chạy đến đầu hàng".
"Ồ?"
Lưu Ngu cùng Diêm Nhu đánh mắt nhìn nhau. Mắt đều lộ vẻ khiếp sợ Lưu Ngu hỏi: Tử Hòa (tên chữ của Diêm Nhu), việc này có gian trá gì không?"
Diêm Nhu trầm ngâm một lát đáp: "Hô Xích thế cùng mà đầu hàng đại nhân có thể thu nạp. Sau này khi đánh bọn phản loạn Trương Thuần, Trương Cử sẽ có tác dụng lớn."
Lưu Ngu nói: "Nếu Hô Xích làm phản thì làm thế nào?"
Diêm Nhu trả lời: "Đầu tiên, trong thời điểm này người Ô Hoàn ở các quận đều làm phản, cựu Hộ Ô Hoàn giáo úy Công Tôn Trù hoành hành ngang ngược, không được lòng người Ô Hoàn, nay đại nhân tiếp tế lương thảo cho họ, họ sẽ biết ơn, cảm kích đại nhân khoan dung đại lượng mà không dám làm phản lần nữa.
Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên nếu thấy tình hình chiến sự không ổn, rất có thể dẫn quân theo hàng ta, khi đó bọn Trương Thuần, Trương Cử không đám cũng tự tan."
"À, lại còn có việc tốt như thế sao?"
Lưu Ngu mặt mày vui mừng gật đầu.
Bên ngoài Trữ Huyền, cuộc chiến đang rất ác liệt.
Thiết trảo của Liêu Hóa và mã xoa của Kha Bỉ Năng va chạm với nhau liên tục, tiếng kim loại đập vào nhau vang vọng giữa trời đêm càng khiến người ta nghẹt thở.
Liêu Hóa máu me đầy mặt, đôi mắt hung dữ, Kha Bỉ Năng mắt trợn trừng, cả hai như hai con hổ điên quấn lấy nhau, vũ khí của cả hai cứ nhằm nhau mà đánh tới tấp, đã trở thành đánh loạn, không còn ra phương pháp gì cả.
Liêu Hóa có thể không kém gì Kha Bỉ Năng, nhưng hai trăm kỵ binh hắn chỉ huy đã dần kèm thế. Người Tiên Ti dù sao cũng đông hơn, hơn nữa lại có khả năng cưỡi ngựa bắn cung rất lợi hại, quân Hán mặc dù có phi thương sắc bén nhưng khi hai bên hỗn chiến thì uy lực của phi thương đã không còn tác dụng.
Đứng trên bức tường đất thấp, Quách Đồ lạnh lung nhìn cuộc chiến khốc liệt ngoài thành không chớp mắt, thân hình như hòa với bóng đêm.
"Đại nhân, có cần hạ lệnh rút quân không? Một tên đội trưởng không nhịn được lên tiếng hỏi hắn: "Nếu không rút lui, các huynh đệ tất cả đều bỏ mạng hết".
"Không vội, chờ một chút!"
Quách Đồ lạnh lùng, hờ hững nói. Nếu đã ra chiến trường thì phải có người chết, thân là chủ tướng thì phải lo việc chính yếu.
Mà việc chính yếu là lấy tổn thấp nhỏ nhất đổi lấy thắng lợn lớn nhất! Nếu như hai trăm kỵ binh của Liêu Hóa có thể đổi lấy việc đám kỵ binh kia bị tiêu diệt hoàn toàn, Quách Đồ cho là đáng giá.
Ngược lại nếu lo bảo vệ Liêu Hóa vào hai trăm kỵ binh để đám kỵ binh kia tiếp tục dùng tên lửa đốt phá Trữ Huyền, căn cứ của chúa công bị phá hủy thì đó là thất bại lớn nhất của Quách Đồ, là một trong những mưu sĩ hang đầu của chúa công Quách Đồ tuyệt đối không để mình bị thất bại.
Cuộc hỗn chiến thảm thiết ngoài thành cuối cùng cũng kết thúc. Trong tiếng hiệu lệnh sừng trâu nổi lên dồn dập, kỵ binh Tiên Ti nhanh chóng rút lui như nước triều xuống. Kha Bỉ Năng cũng bỏ Liêu Hóa chạy đi. Liêu Hóa hít một hơi luồng lạnh khí, hóa gải sự ngột ngạt trong lồng ngực hắn. Hắn nhìn xung quanh, hai trăm kỵ binh Hán quân chỉ còn lại không tới một nửa nhưng người Tiên Ti còn bị thiệt hại nặng nề hơn nhiều.
Vừ phóng nhanh như một mũi tên, Kha Bỉ Năng vừa há miệng thật lớn, hít thật sâu từng hơi không khí trong lành, trận kịch chiến vừa rồi khiến hắn hoàn toàn kiệt sức, nhìn lạ xung quanh năm trăm dũng sĩ giờ chỉ còn lại không tới ba trăm! Bọn quân Hán đáng chết, sao lại đột nhiên trở nên kiêu dũng thiện chiến như vậy.
Thậm chí ngay cả những chiến sĩ Tiên Ti kiêu dũng nhất cũng phải kém thế!
Kha Bỉ Năng quả thật không dám tin đó là sự thật!
"Thủ lĩnh, đám Hán quân này và không giống với quân Hán trước kia, chúng rất dũng mãnh" Ngột Lực Đột phi ngựa tới trước mặt Kha Bỉ Năng, hắn trầm giọng nói: "Hay là rút lui đi, nếu không các huynh đệ sẽ chết ở đây hết".
"Rút lui?" Ánh mắt Kha Bỉ Năng như điên cuồng. Hắn lớn tiếng hỏi: "Tại sao phải rút lui?"
Ngột Lực Đột cứng họng không trả lời được.
Kha Bỉ Năng nhăn mặt lạnh đạm nói: "Ta đã nghĩ ra cách đối phó với bọn quân Hán đáng chết này rồi, hừ bọn quân Hán đáng chết."
Bọn chúng quá mạnh. Nếu hai bên giáp chiến, quân ta không phải địch thủ, nhưng mà bọn chúng lại không thể cưỡi ngựa bắn cung, hừ hừ! Mọi người lại đây, lát nữa chúng ta làm như thế này."
Chưa đầy chốc lát, đội kỵ binh Tiên Ti vừa chật vật rút chạy, lại hùng hổ quay lại."
Nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, Liêu Hóa ánh mắt thoáng lạnh lẽo lạnh lùng nói; "Bọn chó hoang Tiên Ti đáng chết này, chẳng lẽ còn chưa chịu từ bỏ ý định tấn công?"
Các anh em hãy hăng hái lên, chặt đầu tất cả bọn chó Tiên Ti này đi, giết."
"Hưu hưu hưu ~~ "
Liêu Hóa vừa dứt lời thì một loạt tiếng rít gió vang lên, tên nỏ từ trên trời rơi xuống như mưa, Liêu Hóa cũng trúng một mũi tên vào cánh tay trái.
Liêu Hóa cảm thấy lạnh mình, nửa người bên trái như tê liệt, thân hình to lớn nghiêng đi suýt nữa rơi xuống ngựa.
"Ách a ~~ "
"Oa nha ~~ "
"Ách nga ~~ "
Âm thanh thê lương vang lên xung quanh Liêu Hóa, hắn cả kinh quay lại thì thấy hơn mười kỵ sĩ kêu thảm rơi từ trên mình ngựa xuống.
"Cách đát đát ~~ "
"Hưu hưu hưu ~~ "
Tiếng vó ngựa dồn dập một lần nữa vang lên, lại một đám tên vô tình rơi xuống đầu quân Hán, lại có hơn mười kỵ binh kêu thảm rơi xuống ngựa.
Hai mắt Liêu Hóa như muốn vỡ ra. Hắn gào lên: "Các huynh đệ, đuổi theo, đuổi theo giết hết bọn cẩu tặc Tiên Ti hèn hạ này đi".
Giết giết giết ~~ "
Hơn mười kỵ binh Hán quân còn sót lại gào lên hưởng ứng phóng theo Liêu Hóa, nhằm đám người Tiên Ti đuổi tới.
Cho dù phải chết, cũng phải chết trên đường xông lên. Lúc này câu nói của Mã Dược luôn vang lên bên tai các tướng sĩ Hán quân.
Trên tường thành, ánh mắt Quách Đồ càng trở nên âm lạnh. Cưỡi ngựa bắn cung. Người Tiên Ti cuối cùng cũng nhớ ra ưu thế cưỡi ngựa bắn cung của mình sao? Hắn nhìn thấy Liêu Hóa đang gặp phiền phức nhưng may mắn là trong thành hắn đã chuẩn bị chu đáo.
"Truyền lệnh, thu binh"
Quách Đồ lạnh lùng nói. Tên đội trưởng đứng nghiêm bên cạnh như trút được gánh nặng, khẽ thở ra. Hắn vội hét lớn: "Nổi hiệu lệnh thu binh".
"Ô ô "
Trong khoảnh khắc, tiếng tù thê lương trầm tràm vang lên, đang thúc ngựa đuổi theo Liêu Hóa nghe thấy tiếng tù nổi lên, Liêu Hóa vội gò cương ngựa quay đầu hét lớn: "Các an hem rút lui, mau rút lui về thành đi."
Cách đó không xa Kha Bỉ Năng trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc đầy sát cơ, quân hán kiêu dũng thiện chiến vừa rồi ra sao? Trong tình huống không thể cưỡi ngựa bắn cung, không phải là bị đánh cho tơi bời sao! Muốn chạy trốn? Có chạy nổi không? Hiện tại không có gì ngăn cản dũng sĩ Tiên Ti nữa, đám quân Hán hung dữ không còn Trữ huyền bỏ trống rồi.
"Các dũng sĩ Tiên Ti tộc. Hãy phá nát thành trì. Chó gà cũng không tha".
"Gà chó không tha "
"Gà chó không tha "
"Gà chó không tha "
Gần ba trăm kỵ binh Tiên Ti còn sót lại gào lên hưởng ứng, giục ngựa theo sau Kha Bỉ Năng hướng về phía tường thành của Trữ huyện. Đứng trên lâu thành, Quách Đồ cười nhạt, ánh mắt hiện ra vẻ đanh ác.
"Oanh ~~ "
Tiếng vó sắt hôn độn vang lên, hơn mười kỵ sĩ quân Hán chạy như điên vượt cầu treo vào trước, mấy trăm kỵ binh Tiên Ti đuổi theo sát nút, gần như hai đội nhập chung làm một. hai đội kị binh nhanh chóng phóng qua cửa thành xông vào trong tường thành Trữ huyện, trên tường thành Quách Đồ lạnh nhạt nói: "Động thủ!"
Tên đội trưởng đứng nghiêm bên cạnh ánh mắt lạnh lẽo, giương cung lắp tên, một tên lính đã sớm đem tên hiệu đến, mũi hỏa tiễn cháy sang bay trên bầu trời tạo một vòng sáng đẹp mắt.
"Giết"
"Giết"
"Giết"
"Hí, hí, hí"
Tiếng la hét từ hai bên tường đất vang lên liên tục chiến mã hí lên ầm ĩ, Hơn mười kỵ mã Tiên Ti chạy trước ngã vật xuống đất, quăng các kỵ sĩ ra xa, họ chưa kịp đứng dậy đã có hơn mười mũi trường mâu đâm tới, phút chốc trên người bọn họ đã thủng lỗ chỗ.
"Cô long long ~~ "
Tiếng động lộc cộc chói tai truyền trong không khí, khoảng hơn trăm chiếc xe quy mị hiện ra, vây đám kỵ binh Tiên Ti vào giữa, mặt trước của xe đầy đinh nhọn, hơn mươi kỵ binh Tiên Ti không kịp dừng lại đâm mạnh cả người vào xe khiến người bị vô số đinh nhọn xuyên thủng lỗ chỗ.

back top