Âm Phong hạp cốc. Quân doanh tạm thời của quân Hán.
Quách Đồ sắc mặt lo lắng quay sang Mã Dược nói: "Người Tiên Ti còn ngoan cố hơn chúng ta dự đoán, toán quân kỵ của người Tiên Ti chưa vào trong Âm Phong hạp cốc, chưa bị hỏa thiêu nên sức chiến đấu còn mạnh, một ngàn bộ binh của Công Tôn Việt sắp không địch nổi, có nên cho Quản Hợi đem ba trăm thiết kỵ đi trước tăng viện không?"
"Không cần!" Mã Dược lạnh nhạt nói. " Khôi Đầu và bộ lạc Hoàng Kim mới là mục tiêu thật sự của trận chiến, đám kỵ binh Tiên Ti chưa vào trong hạp cốc kia, ngăn không được thì thả cho chúng đi đi!"
Quản Hợi trông giống một con gấu chó đang hung hăng đi đi lại lại. Nghe vậy hắn không nhịn được liền dừng lại trước mặt Mã Dược, la lên: "Bá Tề để ta xuất chiến đi, lão Bùi và Hứa Chử đã ra trận hết rồi, còn có mỗi mình ta, chuyện này thật bất công."
Quách Đồ cũng khuyên nhủ: "Chúa công, sao không cho Quản Hợi tướng quân xuất chiến đi, lúc này còn chưa thấy thám mã về báo, chắc Lưu Ngu không biết mà tham gia vào cuộc chiến này đâu."
Mã Dược lắc đầu nói: " Công Tắc, không thể khinh suất được."
"Báo.." Mã Dược vừa dứt lời. một thám mã mình đầy bụi bặm bước vội vào, quỳ xuống nói: " Tướng quân, phát hiện đại quân kỵ binh không rõ thuộc phe nào ở hướng đông cách đây ba mươi dặm."
"Ừ!?"
Mã Dược thần sắc bình tĩnh, đại mã kim đao ở trên ghế da hổ vẫn nằm yên bất động. Đứng sau lưng Mã Dược, Quách Đồ cả kinh nhảy dựng lên, khiếp sợ nói: " Nói sao?! Phát hiện kỵ binh cách ba mươi dặm? Bọn thám mã làm ăn kiểu gì thế, sao lại để kỵ binh địch đến cách ba mươi dặm mới báo về?"
Thám mã cứng họng không nói được gì.
Quách Đồ nửa tin nửa ngờ nói: " Liệu có phải là đàn ngựa hoang không?"
" Nhất định không phải ngựa hoang?" Thám mã nghiêm trang đáp: " Mặc dù trời tối nhưng tiểu nhân thấy rõ ràng, nhất định là kỵ binh! Hơn nữa ít nhất có một ngàn kỵ binh!"
" Một ngàn kỵ binh?" Quách Đồ sắc mặt lo lắng nói: " Vào lúc này lại xuất hiện một ngàn kỵ binh, thật là đau đầu."
Mã Dược chậm rãi đứng lên, đôi mắt thoáng tia lạnh lẽo, trầm giọng nói: " Lưu Ngu cuối cùng cũng không nhịn được mà động thủ với ta rồi phải không? Quản Hợi đâu?"
Quản Hợi phấn khích ưỡn ngực bước lên lạnh lùng đáp: " Có mạt tướng!"
Mã Dược ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt Quản Hợi nói: " Dẫn ba trăm kỵ binh đi trước chặn địch, không tiếc bất kỳ giá nào, dù hi sinh đến người cuối cùng, cũng không để địch kéo đến đây trong một canh giờ nữa!"
" Tuân lệnh!" Quản Hợi quát lên một tiếng, cánh tay như chiếc cột vung lên không trung, vác cây trùy lưu tinh lên vai hiên ngang đi khỏi trướng, ra khỏi trướng hắn quát lên như sấm: " Các anh em, tất cả lên ngựa theo ta."
Kế huyền, trong phòng nghị sự của phủ thứ sử.
Lưu Ngu khoanh tay nhìn lên bầu trời tối đen, mày cau chặt lại. Theo tính toán thì Khâu Lực Cư và Tô Phó Duyên cùng bốn ngàn kỵ binh cũng đã đến Âm Phong hạp cốc rồi, trận chiến này kết quả cuối cùng ra sao? Nếu thắng khi triều đình truy cứu cũng dễ dàng giải thích, lo nhất là nhỡ ra lại thất bại. Chỉ sợ U châu khó mà tránh khỏi nạn binh đao mất.
Mã Dược đứng nghiêm ở cửa trại, đưa mắt nhìn Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ xuất trại nhằm phía chân trời phía đông mờ mờ tối mà chạy như gió. Gió bắc buồn bã gào thét thổi tới, cuốn qua thảo nguyên hoang dã làm xôn xao cây cỏ. Nỗi buồn không khỏi quanh quẩn trong lòng Mã Dược. Trong khoảnh khắc trong đầu hắn vang lên một câu trong bài phú lưu truyền từ thời cổ.
"Phong tiêu tiêu hề ~ dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề ~ bất phục phản ~~ " (Gió hiu hiu thổi hề, nước sông Dịch lạnh tê, tráng sĩ một đi không trở về)
Quách Đồ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Mã Dược. Thấy Mã Dược đang lo lắng Quản Hợi đi vào chỗ chết. Nhưng nếu như không để cho Quản Hợi đi ngăn địch, đến khi đại quân Ô Hoàn tiến đến Âm Phong Hạp cốc rồi cùng đại quân Tiên Ti tại cốc trong ngoài giáp công thì liên quân Mã Dược, Công Tôn Toản ắt phải đối mặt nguy cơ bị tiêu diệt.
Mà hết thảy đều là bởi vì Quách Đồ hắn thất sách, lại bị kẻ địch thần không biết quỷ không hay lọt vào gần sát chỉ trong vòng ba mươi dặm! Nguồn tại http://
Nghĩ đến đây, trên mặt Quách Đồ tái nhợt không khỏi thoáng chút xấu hổ. Thấp giọng nói: "Chủ công, đều là Đồ vô năng ~ khiến cho Quản Hợi tướng quân thân sa vào chốn nguy hiểm.
"Không cần nhiều lời." Mã Dược thản nhiên giơ lên cánh tay phải, ngăn cản lời Quách Đồ tự trách, trầm giọng nói, "Truyền lệnh Cao Thuận, Hứa Chử, không cần chờ hỏa hoạn trong cốc dập tắt, lập tức chỉ huy quân trọng giáp thiết kỵ mạnh mẽ công kích. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt quân Tiên Ti, sau đó quay về cứu viện Quản tướng quân. "
Quách Đồ mặt liền biến sắc, khuyên nhủ: "Chủ công, hỏa hoạn chưa tắt đã vội mạnh mẽ phát động công kích, làm tăng thương vong vô ích, thiết tưởng không cần thiết."
"Ừ."
Vẻ mặt Mã Dược bất động.
"Chủ công. Ngàn vạn lần hãy nhịn, phải lấy đại cục làm trọng." Quách Đồ khuyên can: " Vả chăng Quản tướng quân là dũng tướng chốn ba quân, lại chỉ huy ba trăm kỵ binh tinh nhuệ thiện chiến có thể chống đỡ đợi đại quân quay về cứu viện."
"Hô. "
Mã Dược thở phào quay nhanh đầu lại, che mắt nhìn về phía Âm Phong Hạp cốc. Chỉ thấy trong sơn cốc lửa cháy ngất trời, người Tiên Ti hỗn loạn, tiếng kêu đau đớn tuy cách xa nhau vài dặm cũng có thể rõ ràng nghe thấy.
Trong lòng Quách Đồ biết Mã Dược đã ra quyết định bèn yên lặng thở dài, khom người nói: "Chủ công anh minh."
...
Âm Phong hạp cốc đã trở thành huyết ngục rực lửa.
Bộ Độ Căn rốt cục tìm thấy Khôi Đầu trong đám loạn quân. Chỉ thấy Khôi Đầu đầu tóc rũ rượi, áo giáp trên người, áo bào cũng nhiều chỗ bị cháy khiến cho mặt mũi đen nhẻm. Thoạt nhìn lộ ra vẻ vô cùng thảm hại, càng làm người ta sợ hãi là trên lưng Khôi Đầu vẫn cắm hai mũi tên sắc bén như nanh sói xuyên thấu ra tới ngực. Có những giọt máu đỏ nhỏ xuống từ đầu mũi tên.
Những chiến sĩ Tiên Ti vẫn có thể theo bên cạnh Khôi Đầu thì phần lớn trên người bị cháy, chạy tới chạy lui như đàn khỉ cố gắng dập tắt lửa trên người, thỉnh thoảng có người bị trúng hỏa tiễn từ hai bên đỉnh núi bắn trúng, kêu thảm ngã vào trong biển lửa, chỉ trong chốc lát liền bị thiêu thành một khúc than cháy. Trong không khí tràn ngập mùi xú khí nồng nặc khiến trong người muốn ói.
" Vương huynh!" Bộ Độ Căn tiến lên một bước cầm tay Khôi Đầu, lớn tiếng hỏi: " Vương huynh làm sao vậy".
" Có phải Bộ Độ Căn không?" Trên mặt Khôi Đầu thoáng qua vẻ sầu thảm, quay đầu lại nhìn Bộ Độ Căn buồn bã nói: " Đại Tiên Ti đã bại, đội thiết kị vô địch đã từng tung hoành trên đại sa mạc chưa hề chiến bại mà Tiên vương để lại cho Bổn vương đã hết rồi, hoàn toàn xong hết rồi".
Bộ Độ Căn hít thật sâu luồng không khí nóng rực xung quanh rồi khuyên nhủ: " Vương huynh xin đừng đau thương nữa. Người Hán không phải có câu ngạn ngữ, gọi thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần này thất bại, lần sau chiến thắng lại cũng được! Vương huynh. Tỉnh lại đứng lên đi, các dũng sĩ Đại Tiên Ti vẫn chờ huynh chỉ huy bọn họ chém giết phá vây, trở lại Vương Đình rồi tập hợp lại lực lượng đi Một ngày nào đó người Tiên Ti sẽ đem nỗi sỉ nhục hôm nay trả lại cho bọn người Hán đáng chết này gấp trăm lần, gấp ngàn vạn lần ~~ "
"Ô "
Khôi Đầu rên rỉ nho nhỏ. Sắc mặt đột nhiên hồng lên, đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng cũng đột nhiên trở nên rạng rỡ sống động. Khôi Đầu đứng dậy nắm chặt tay phải của Bộ Độ Căn, sau đó với vẻ trịnh trọng quen thuộc đưa quyền trượng vẫn nắm chắc trong tay trịnh trọng vào tay Bộ Độ Căn.
" Bộ Độ Căn, người huynh đệ thân nhất của ta, đệ hãy nghe. Có Thiên Lang thần làm chứng, ta vua của Đại Tiên Ti Khôi Đầu, trước khi chết đem vương vị truyền lại cho đệ. Từ hôm nay trở đi nữ nhân, nô lệ cùng với tất cả tài sản của bản vương. Còn có thảo nguyên xinh tươi, đều đã trở thành tài sản của đệ."
" Vương huynh … ô...."
Thấy trên mặt Khôi Đầu hiện lên sắc đỏ yêu dị, gương mặt Bộ Độ Căn lộ vẻ sầu thảm, càng thổn thức không thể nên lời.
" Nghe đây, huynh đệ Bộ Độ Căn …" âm thanh Khôi Đầu bắt đầu nhỏ đi, "Mời quỳ gối dưới chân Bản vương, lấy danh nghĩa Thiên Lang thần tuyên thệ, thề thừa kế nguyện vọng chưa thành của Tiên vương, thề nhất thống đại sa mạc… Bổn vương muốn chinh phục Đại Hán, muốn giết nam nhân người Hán cao vượt qua bánh xe xe ngựa để tuẫn ~ táng ~~ cho Bổn vương … ách … ô …."
Bộ Độ Căn từ từ quỵ xuống, quỳ gối dưới chân Khôi Đầu, tay phải ôm ngực, đầu đang ngẩng cao cúi xuống. Khôi Đầu dùng hết khí lực toàn thân nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Bộ Độ Căn. Trong ánh lửa cháy bập bùng lan tỏa khắp nơi, hỏa tiển bay như mưa trong không trung, trước sự chăm chú theo dõi của hơn một ngàn chiến sĩ Tiên Ti, Bộ Độ Căn trịnh trọng tuyên thệ.
" Ta … Bộ Độ Căn … lấy danh nghĩa Thiên Lang thần xin thề. Thề thừa kế tham vọng chưa thành của Tiên vương, thề thống nhất đại sa mạc, thề chinh phục Đại Hán, giết nam nhân người Hán cao vượt qua bánh xe ngựa.
Quách Đồ sắc mặt lo lắng quay sang Mã Dược nói: "Người Tiên Ti còn ngoan cố hơn chúng ta dự đoán, toán quân kỵ của người Tiên Ti chưa vào trong Âm Phong hạp cốc, chưa bị hỏa thiêu nên sức chiến đấu còn mạnh, một ngàn bộ binh của Công Tôn Việt sắp không địch nổi, có nên cho Quản Hợi đem ba trăm thiết kỵ đi trước tăng viện không?"
"Không cần!" Mã Dược lạnh nhạt nói. " Khôi Đầu và bộ lạc Hoàng Kim mới là mục tiêu thật sự của trận chiến, đám kỵ binh Tiên Ti chưa vào trong hạp cốc kia, ngăn không được thì thả cho chúng đi đi!"
Quản Hợi trông giống một con gấu chó đang hung hăng đi đi lại lại. Nghe vậy hắn không nhịn được liền dừng lại trước mặt Mã Dược, la lên: "Bá Tề để ta xuất chiến đi, lão Bùi và Hứa Chử đã ra trận hết rồi, còn có mỗi mình ta, chuyện này thật bất công."
Quách Đồ cũng khuyên nhủ: "Chúa công, sao không cho Quản Hợi tướng quân xuất chiến đi, lúc này còn chưa thấy thám mã về báo, chắc Lưu Ngu không biết mà tham gia vào cuộc chiến này đâu."
Mã Dược lắc đầu nói: " Công Tắc, không thể khinh suất được."
"Báo.." Mã Dược vừa dứt lời. một thám mã mình đầy bụi bặm bước vội vào, quỳ xuống nói: " Tướng quân, phát hiện đại quân kỵ binh không rõ thuộc phe nào ở hướng đông cách đây ba mươi dặm."
"Ừ!?"
Mã Dược thần sắc bình tĩnh, đại mã kim đao ở trên ghế da hổ vẫn nằm yên bất động. Đứng sau lưng Mã Dược, Quách Đồ cả kinh nhảy dựng lên, khiếp sợ nói: " Nói sao?! Phát hiện kỵ binh cách ba mươi dặm? Bọn thám mã làm ăn kiểu gì thế, sao lại để kỵ binh địch đến cách ba mươi dặm mới báo về?"
Thám mã cứng họng không nói được gì.
Quách Đồ nửa tin nửa ngờ nói: " Liệu có phải là đàn ngựa hoang không?"
" Nhất định không phải ngựa hoang?" Thám mã nghiêm trang đáp: " Mặc dù trời tối nhưng tiểu nhân thấy rõ ràng, nhất định là kỵ binh! Hơn nữa ít nhất có một ngàn kỵ binh!"
" Một ngàn kỵ binh?" Quách Đồ sắc mặt lo lắng nói: " Vào lúc này lại xuất hiện một ngàn kỵ binh, thật là đau đầu."
Mã Dược chậm rãi đứng lên, đôi mắt thoáng tia lạnh lẽo, trầm giọng nói: " Lưu Ngu cuối cùng cũng không nhịn được mà động thủ với ta rồi phải không? Quản Hợi đâu?"
Quản Hợi phấn khích ưỡn ngực bước lên lạnh lùng đáp: " Có mạt tướng!"
Mã Dược ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt Quản Hợi nói: " Dẫn ba trăm kỵ binh đi trước chặn địch, không tiếc bất kỳ giá nào, dù hi sinh đến người cuối cùng, cũng không để địch kéo đến đây trong một canh giờ nữa!"
" Tuân lệnh!" Quản Hợi quát lên một tiếng, cánh tay như chiếc cột vung lên không trung, vác cây trùy lưu tinh lên vai hiên ngang đi khỏi trướng, ra khỏi trướng hắn quát lên như sấm: " Các anh em, tất cả lên ngựa theo ta."
Kế huyền, trong phòng nghị sự của phủ thứ sử.
Lưu Ngu khoanh tay nhìn lên bầu trời tối đen, mày cau chặt lại. Theo tính toán thì Khâu Lực Cư và Tô Phó Duyên cùng bốn ngàn kỵ binh cũng đã đến Âm Phong hạp cốc rồi, trận chiến này kết quả cuối cùng ra sao? Nếu thắng khi triều đình truy cứu cũng dễ dàng giải thích, lo nhất là nhỡ ra lại thất bại. Chỉ sợ U châu khó mà tránh khỏi nạn binh đao mất.
Mã Dược đứng nghiêm ở cửa trại, đưa mắt nhìn Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ xuất trại nhằm phía chân trời phía đông mờ mờ tối mà chạy như gió. Gió bắc buồn bã gào thét thổi tới, cuốn qua thảo nguyên hoang dã làm xôn xao cây cỏ. Nỗi buồn không khỏi quanh quẩn trong lòng Mã Dược. Trong khoảnh khắc trong đầu hắn vang lên một câu trong bài phú lưu truyền từ thời cổ.
"Phong tiêu tiêu hề ~ dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề ~ bất phục phản ~~ " (Gió hiu hiu thổi hề, nước sông Dịch lạnh tê, tráng sĩ một đi không trở về)
Quách Đồ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Mã Dược. Thấy Mã Dược đang lo lắng Quản Hợi đi vào chỗ chết. Nhưng nếu như không để cho Quản Hợi đi ngăn địch, đến khi đại quân Ô Hoàn tiến đến Âm Phong Hạp cốc rồi cùng đại quân Tiên Ti tại cốc trong ngoài giáp công thì liên quân Mã Dược, Công Tôn Toản ắt phải đối mặt nguy cơ bị tiêu diệt.
Mà hết thảy đều là bởi vì Quách Đồ hắn thất sách, lại bị kẻ địch thần không biết quỷ không hay lọt vào gần sát chỉ trong vòng ba mươi dặm! Nguồn tại http://
Nghĩ đến đây, trên mặt Quách Đồ tái nhợt không khỏi thoáng chút xấu hổ. Thấp giọng nói: "Chủ công, đều là Đồ vô năng ~ khiến cho Quản Hợi tướng quân thân sa vào chốn nguy hiểm.
"Không cần nhiều lời." Mã Dược thản nhiên giơ lên cánh tay phải, ngăn cản lời Quách Đồ tự trách, trầm giọng nói, "Truyền lệnh Cao Thuận, Hứa Chử, không cần chờ hỏa hoạn trong cốc dập tắt, lập tức chỉ huy quân trọng giáp thiết kỵ mạnh mẽ công kích. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt quân Tiên Ti, sau đó quay về cứu viện Quản tướng quân. "
Quách Đồ mặt liền biến sắc, khuyên nhủ: "Chủ công, hỏa hoạn chưa tắt đã vội mạnh mẽ phát động công kích, làm tăng thương vong vô ích, thiết tưởng không cần thiết."
"Ừ."
Vẻ mặt Mã Dược bất động.
"Chủ công. Ngàn vạn lần hãy nhịn, phải lấy đại cục làm trọng." Quách Đồ khuyên can: " Vả chăng Quản tướng quân là dũng tướng chốn ba quân, lại chỉ huy ba trăm kỵ binh tinh nhuệ thiện chiến có thể chống đỡ đợi đại quân quay về cứu viện."
"Hô. "
Mã Dược thở phào quay nhanh đầu lại, che mắt nhìn về phía Âm Phong Hạp cốc. Chỉ thấy trong sơn cốc lửa cháy ngất trời, người Tiên Ti hỗn loạn, tiếng kêu đau đớn tuy cách xa nhau vài dặm cũng có thể rõ ràng nghe thấy.
Trong lòng Quách Đồ biết Mã Dược đã ra quyết định bèn yên lặng thở dài, khom người nói: "Chủ công anh minh."
...
Âm Phong hạp cốc đã trở thành huyết ngục rực lửa.
Bộ Độ Căn rốt cục tìm thấy Khôi Đầu trong đám loạn quân. Chỉ thấy Khôi Đầu đầu tóc rũ rượi, áo giáp trên người, áo bào cũng nhiều chỗ bị cháy khiến cho mặt mũi đen nhẻm. Thoạt nhìn lộ ra vẻ vô cùng thảm hại, càng làm người ta sợ hãi là trên lưng Khôi Đầu vẫn cắm hai mũi tên sắc bén như nanh sói xuyên thấu ra tới ngực. Có những giọt máu đỏ nhỏ xuống từ đầu mũi tên.
Những chiến sĩ Tiên Ti vẫn có thể theo bên cạnh Khôi Đầu thì phần lớn trên người bị cháy, chạy tới chạy lui như đàn khỉ cố gắng dập tắt lửa trên người, thỉnh thoảng có người bị trúng hỏa tiễn từ hai bên đỉnh núi bắn trúng, kêu thảm ngã vào trong biển lửa, chỉ trong chốc lát liền bị thiêu thành một khúc than cháy. Trong không khí tràn ngập mùi xú khí nồng nặc khiến trong người muốn ói.
" Vương huynh!" Bộ Độ Căn tiến lên một bước cầm tay Khôi Đầu, lớn tiếng hỏi: " Vương huynh làm sao vậy".
" Có phải Bộ Độ Căn không?" Trên mặt Khôi Đầu thoáng qua vẻ sầu thảm, quay đầu lại nhìn Bộ Độ Căn buồn bã nói: " Đại Tiên Ti đã bại, đội thiết kị vô địch đã từng tung hoành trên đại sa mạc chưa hề chiến bại mà Tiên vương để lại cho Bổn vương đã hết rồi, hoàn toàn xong hết rồi".
Bộ Độ Căn hít thật sâu luồng không khí nóng rực xung quanh rồi khuyên nhủ: " Vương huynh xin đừng đau thương nữa. Người Hán không phải có câu ngạn ngữ, gọi thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần này thất bại, lần sau chiến thắng lại cũng được! Vương huynh. Tỉnh lại đứng lên đi, các dũng sĩ Đại Tiên Ti vẫn chờ huynh chỉ huy bọn họ chém giết phá vây, trở lại Vương Đình rồi tập hợp lại lực lượng đi Một ngày nào đó người Tiên Ti sẽ đem nỗi sỉ nhục hôm nay trả lại cho bọn người Hán đáng chết này gấp trăm lần, gấp ngàn vạn lần ~~ "
"Ô "
Khôi Đầu rên rỉ nho nhỏ. Sắc mặt đột nhiên hồng lên, đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng cũng đột nhiên trở nên rạng rỡ sống động. Khôi Đầu đứng dậy nắm chặt tay phải của Bộ Độ Căn, sau đó với vẻ trịnh trọng quen thuộc đưa quyền trượng vẫn nắm chắc trong tay trịnh trọng vào tay Bộ Độ Căn.
" Bộ Độ Căn, người huynh đệ thân nhất của ta, đệ hãy nghe. Có Thiên Lang thần làm chứng, ta vua của Đại Tiên Ti Khôi Đầu, trước khi chết đem vương vị truyền lại cho đệ. Từ hôm nay trở đi nữ nhân, nô lệ cùng với tất cả tài sản của bản vương. Còn có thảo nguyên xinh tươi, đều đã trở thành tài sản của đệ."
" Vương huynh … ô...."
Thấy trên mặt Khôi Đầu hiện lên sắc đỏ yêu dị, gương mặt Bộ Độ Căn lộ vẻ sầu thảm, càng thổn thức không thể nên lời.
" Nghe đây, huynh đệ Bộ Độ Căn …" âm thanh Khôi Đầu bắt đầu nhỏ đi, "Mời quỳ gối dưới chân Bản vương, lấy danh nghĩa Thiên Lang thần tuyên thệ, thề thừa kế nguyện vọng chưa thành của Tiên vương, thề nhất thống đại sa mạc… Bổn vương muốn chinh phục Đại Hán, muốn giết nam nhân người Hán cao vượt qua bánh xe xe ngựa để tuẫn ~ táng ~~ cho Bổn vương … ách … ô …."
Bộ Độ Căn từ từ quỵ xuống, quỳ gối dưới chân Khôi Đầu, tay phải ôm ngực, đầu đang ngẩng cao cúi xuống. Khôi Đầu dùng hết khí lực toàn thân nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Bộ Độ Căn. Trong ánh lửa cháy bập bùng lan tỏa khắp nơi, hỏa tiển bay như mưa trong không trung, trước sự chăm chú theo dõi của hơn một ngàn chiến sĩ Tiên Ti, Bộ Độ Căn trịnh trọng tuyên thệ.
" Ta … Bộ Độ Căn … lấy danh nghĩa Thiên Lang thần xin thề. Thề thừa kế tham vọng chưa thành của Tiên vương, thề thống nhất đại sa mạc, thề chinh phục Đại Hán, giết nam nhân người Hán cao vượt qua bánh xe ngựa.