"Bá!"
Quả chùy lưu tinh của Quản Hợi hung hăng đập trúng đầu một tên kỵ binh Ô Hoàn. Trong tiếng vỡ vụn giòn tan, đầu óc tên kỵ binh Ô Hoàn tựa như quả dưa bị đập bẹp thoáng chốc hóa thành máu bay đầy trời. Thân thể không đầu của kị sĩ trên lưng ngựa vẫn lao về phía trước hơn mười bước, loan đao sắc bén trong tay vẫn giữ tứ thế sẵn sàng chém giết cũng đã vĩnh viễn không còn chém được lên người kẻ địch nhát nào nữa.
" Bành!"
Một tiếng vang lên thật lớn. Quả chùy lưu tinh của Quản Hợi chưa dừng lại hung hăng va thẳng vào trong ngực tên kỵ binh Ô Hoàn. Trong khoảnh khắc ngực tên kỵ binh Ô Hoàn bị đụng phải lõm vào, dãy đinh như nanh sói của quả chùy lưu tinh ghim thật sâu vào lồng ngực hắn làm lục phủ ngũ tạng của hắn sau khi bị đập thủng nát bét.
Hai mắt tên kỵ binh Ô Hoàn trợn trừng hung hăng nhìn chằm chằm vào Quản Hợi. Trong con ngươi lộ ra vẻ dữ tợn, một dòng máu đỏ từ khóe miệng chảy ra thì, Kỵ binh Ô Hoàn rốt cục hét một tiếng, tay phải ra sức hung hăng chém về phía trước. Thanh loan đao sắc bén hóa ra một đạo hàn mang nhằm thẳng ngực Quản Hợi chém tới.
" Đinh ~ "
Quản Hợi giơ ngang cánh tay phải đang cuốn đầy sợi xích sắt lên đỡ. Trong tiếng âm thanh sắt thép va vào nhau, đòn giáng trả của tên kỵ binh Ô Hoàn sắp chết mặc dù bị Quản Hợi hóa giải, nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn cắt trên cánh tay phải của Quản Hợi một vết thương có thể chạm tới xương. Thoáng chốc máu tươi tuôn trào.
" Hô."
Quản Hợi không kịp thu hồi chùy lưu tinh, một đạo hàn mang lóe ra từ thanh mã xoa đã hung hăng đâm tới trước ngực. Hắn ngẩng đầu chấn động, chỉ thấy một tên kỵ binh Ô Hoàn đôi mắt hung ác đang giận dữ rống khàn cả giọng.
" Hừ!"
Quản Hợi hừ một tiếng, hai tay như chớp nắm lấy thanh mã xoa đang đâm tới. Mã xoa của kỵ binh Ô Hoàn chợt rung lên, mũi nhọn sắc bén dừng ngay sát trước ngực Quản Hợi. Thậm chí Quản Hợi có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh toát ra từ đầu mũi nhọn của mã xoa.
" Cút ngay. "
Quản Hợi điên cuồng hét lên một tiếng, cơ bắp trên cánh tay nổi vồng lên, lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể phát tiết ra, thậm chí truyền ngược lại qua mã xoa làm tên kỵ binh Ô Hoàn dựng ngược lên trên lưng ngựa.
" Phốc phốc. "
Hai tên kỵ binh quân Hán từ phía sau vọt lên. Hai mũi phi thương sắc bén lạnh lùng xé toạc bụng tên kỵ binh Ô Hoàn, trong khoảnh khắc máu tuôn như suối. Quản Hợi buông lỏng tay thân thể kỵ binh Ô Hoàn thuận thế từ không trung rơi xuống. Hai tay vẫn nắm chặt mã xoa không muốn buông ra.
" Hống nha nha. "
Quản Hợi rốt cục thu hồi lưu tinh chùy, đang muốn đánh nữa thì phát hiện trước mắt đã không còn một tên kỵ binh Ô Hoàn nào nữa. Hắn kinh ngạc quay đầu thì phát hiện không ngờ đã xuyên qua trận quân địch! Nhìn sang hai bên, ba trăm tinh kỵ đã chỉ còn lại có hơn trăm kỵ. Hơn nữa phần lớn trên người đang bị thương dù sao đây cũng không phải trọng giáp thiết kỵ, nên hổ dữ cũng khó ngăn cản sói đàn cắn xé.
" Hô."
Quản Hợi hít thật sâu, lấy từ bao thương một đầu thương giơ cao về phía trước. Hơn trăm kỵ binh quân Hán vội vàng giục ngựa quay đầu một lần nữa lập trận phía sau Quản Hợi. Gió bắc buồn tẻ dữ dội thổi qua làm … mồ hôi trên vai tướng sĩ quân Hán tí tách rơi xuống, Trong khi nín thở chờ đợi, đôi mắt tướng sĩ quân Hán càng nồng đậm vẻ quyết tử, cho dù đánh tới người cuối cùng, cũng ~ tuyệt ~ không ~ rút ~ lui.
Sau trận Ô Hoàn, trong mắt Diêm Nhu không khỏi thoáng qua một vẻ run sợ. Quân đội của Mã đồ phu thật đúng là ngoan cố, chỉ bằng hơn trăm kỵ tàn binh bại tướng kia mà vẫn còn muốn đánh tiếp? Diêm Nhu hít một hơi thật sâu rồi quay đầu, dưới bầu trời đêm đang ngày càng có nhiều kỵ binh Ô Hoàn chạy tới, hơn nữa còn đông hơn cả số kỵ binh ban đầu. Hiện tại đã tụ tập ít nhất hai ngàn kỵ sĩ.
" Ừ!?"
Ánh mắt Quản Hợi càng phát ra vẻ ác độc hung tàn, kỵ binh Ô Hoàn đang cuồn cuộn không ngừng chạy tới khiến cho sự chênh lệch lực lượng hai bên đang trở nên càng ngày càng lớn, tình thế đang trở nên càng ngày càng hung hiểm!
...
Âm Phong Hạp cốc, lửa cháy lớn đùng dùng rốt cục đã tắt. Liên quân Mã Dược, Công Tôn Toản giống như nước lũ tràn vào khắp sơn cốc chật hẹp. Các chiến sĩ Tiên Ti đã bị lửa đốt khói hun cả người vô lực bị tướng sĩ quân Hán chém như thái rau ngã xuống đất. Bộ Độ Căn có năm trăm hộ vệ Hoàng Kim Tiên Ti bảo vệ rốt cục đã phá được vòng vây.
Cho đến khi đã phá được vòng vây, Bộ Độ Căn quay đầu lại nhìn lần cuối cảnh thây nằm ngổn ngang. Hẻm núi giờ giống như Tu La huyết ngục. Quân Hán đang bước qua thi thể của vô số chiến sĩ Tiên Ti, đông tựa như kiến đang đuổi theo. Trong mắt Bộ Độ Căn thoáng chốc toát ra nỗi cừu hận khắc cốt ghi xương, cầm quyền trượng trong tay hung hăng chỉ về phương bắc, thê lương quát dài: " Đi. "
Một trận Âm Phong Hạp cốc, Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu chết trận, Kha Bỉ Năng chỉ huy năm ngàn kỵ binh bỏ đi, Thác Bạt Khiết Phấn cũng dẫn ba ngàn kỵ binh chạy trốn. Cuối cùng Bộ Độ Căn chỉ huy năm trăm tàn binh tháo chạy ra ngoài. Tuy nhiên hạn vận của Bộ Độ Căn chỉ vừa mới bắt đầu. Thừa dịp đại quân Khôi Đầu xuất quân ra ngoài, Mạn Sấn là con của Đại vương Tiên Ti đời trước Hòa Liên thừa dịp vương đình không người trông nom, dẫn quân bản bộ đánh chiếm Vương Đình.
Vạn dặm đại sa mạc, loạn lạc hình thành.
...
" Oanh ~~ "
Trong tiếng vó ngựa hỗn độn, quân hai bên lại lần lượt thay nhau qua lại.
" Hu."
Quản Hợi chậm rãi quát dừng chiến mã, lúc quay đầu thấy vẫn có thể đuổi theo phía sau hắn chỉ còn lại có mười ba kỵ sĩ. Trong đó một tên binh lính thì cánh tay trái bị người Ô Hoàn chặt sát bả vai, máu đang tuôn trào, ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng đã nhuộm đỏ máu. Có một tên binh lính khác bụng bị lòi ra, nửa đoạn ruột đầy máu lòi ra ngoài cơ thể, nhưng hắn cũng không nhìn một lần nào.
Mười ba kỵ binh còn lại cuối cùng tựa như mười ba con sói hung tàn, ngang nhiên nhìn thẳng vào cái chết đáng sợ. Trong đầu chỉ còn lại ý niệm duy nhất, đó là xông tới, nhằm địch nhân cắn chết, xé nát.
" Hà hà đều thành ra thế này, không hổ là huynh đệ lão Quản ta!"
Quản Hợi cười khinh thường, lại quay đầu ngựa, từ bao thương rút ra phi thương cuối cùng giơ cao lên, mười ba kỵ sĩ còn lại cuối cùng vội vàng quay ngựa lập trận phía sau Quản Hợi. Trận gió hung tợn như bị sát khí trên người tướng sĩ quân Hán tỏa ra trấn áp cũng yên lặng lùi bước. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Gió lặng, mây ngừng trôi. Trên vùng đất hoang hoàn toàn yên tĩnh, sự yên tĩnh lạ thường khiến người ta nín thở trong đợi chờ. Chỉ có tiếng thở dốc của Quản Hợi và mười ba kỵ sĩ vang lên hổn hển.
Đứng sau trận Ô Hoàn, Diêm Nhu hít một hơi thật sâu nhìn cách đó không xa, mười ba kỵ sĩ tướng sĩ quân Hán thân hình thê thảm mà hùng tráng, cùng với viên Hán tướng cứng cỏi đứng trước trận tiền quân Hán, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng không thể át được, cuối cùng thì quân đội kia là như thế nào? Cuối cùng là ai, tạo cho bọn họ ý niệm tử chiến không lùi. Khiến cho bọn hắn biến thành một đám dã thú chém giết hung tàn.
Mã đồ tể! Mã đồ tể chăng? Một tay Mã đồ tể đã tạo nên một đội quân như vậy sao!?
Tô Phó Duyên cũng hít thật sâu, mặt mày khiếp sợ nói: " Bọn quân Hán này muốn làm gì? Chỉ còn lại có hơn mười kỵ binh như vậy, chẳng lẽ còn muốn xông trận sao?"
Khâu Lực Cư cũng trầm giọng nói: " Ngay cả biết rõ kết cục chết trận, mà không ngờ vẫn tử chiến không lùi?"
Diêm Nhu trầm giọng nói trong mắt thoáng qua một nỗi buồn khó tả: " Chủ công đều là thuộc hạ vô năng."
...
" Có Lão Tử đây, lũ thỏ chết các ngươi đừng có mơ tưởng đi qua đừng có mơ tưởng."
Quản Hợi dùng sức nắm lấy thi thể một tên kỵ binh Ô Hoàn, ngửa mặt lên trời thét dài.
Ở gần Quản Hợi, ít nhất chất đống trên trăm thây của kỵ binh Ô Hoàn và chiến mã. Chỗ thi thể này chất đống đủ tạo thành một tòa núi nhỏ, trong không khí tràn ngập nỗi kinh hoàng bởi nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Quản Hợi. Nó phảng phất như hai khối sắt nóng đỏ khiến cho kẻ khác trông thấy đều rùng mình.
" Hí luật luật."
Trong tiếng chiến mã hí dài, một tên kỵ binh Ô Hoàn tự phụ là dũng sĩ giục ngựa xông tới, loan dao sắc bén giơ lên cao giữa không trung nhằm vào đầu Quản Hợi hung hăng chém xuống.
" Chết!"
Quản Hợi quát lên một tiếng lớn, bước nhanh tới trước chiến mã của kỵ binh Ô Hoàn. Trước khi loan đao của tên kỵ binh Ô Hoàn chém xuống, hai cánh tay nổi gân xanh của Quản Hợi đã nhanh như chớp ôm lấy đầu ngựa vặn mạnh. Không ngờ cuối cùng làm kỵ binh Ô Hoàn cả người cả ngựa đều ngã lăn xuống đất, tạo nên một tiếng vang thật lớn.
Trong bùi mù cuộn bay đầy trời, Quản Hợi vung tay đoạt lấy thanh loan đao của kỵ binh Ô Hoàn. Trong tiếng xương thịt bị chém giòn tan, máu lạnh bắn vào lồng ngực hắn. Thân thể cường tráng của kỵ binh Ô Hoàn co giật kịch liệt hai cái, một dòng máu nhỏ chảy ra từ miệng hắn, đôi mắt vốn sáng ngời cũng từ từ ảm đạm đi.
" Kiệt kiệt kiệt ~~" Quản Hợi chậm rãi xoay người lại, bước mạnh về phía trước hai bước, lạnh lùng nói: " Còn ai muốn tới, ai dám xông lên!?"
Đám kỵ binh Ô Hoàn đối diện vội vàng biến sắc, theo bản năng giục ngựa lui về phía sau. Người này hình dạng hung tợn như vậy, sức lực lại vô cùng khủng khiếp, thực là khát máu. Quả thực không phải là người, rõ ràng là đồ ma quỷ.
Quả chùy lưu tinh của Quản Hợi hung hăng đập trúng đầu một tên kỵ binh Ô Hoàn. Trong tiếng vỡ vụn giòn tan, đầu óc tên kỵ binh Ô Hoàn tựa như quả dưa bị đập bẹp thoáng chốc hóa thành máu bay đầy trời. Thân thể không đầu của kị sĩ trên lưng ngựa vẫn lao về phía trước hơn mười bước, loan đao sắc bén trong tay vẫn giữ tứ thế sẵn sàng chém giết cũng đã vĩnh viễn không còn chém được lên người kẻ địch nhát nào nữa.
" Bành!"
Một tiếng vang lên thật lớn. Quả chùy lưu tinh của Quản Hợi chưa dừng lại hung hăng va thẳng vào trong ngực tên kỵ binh Ô Hoàn. Trong khoảnh khắc ngực tên kỵ binh Ô Hoàn bị đụng phải lõm vào, dãy đinh như nanh sói của quả chùy lưu tinh ghim thật sâu vào lồng ngực hắn làm lục phủ ngũ tạng của hắn sau khi bị đập thủng nát bét.
Hai mắt tên kỵ binh Ô Hoàn trợn trừng hung hăng nhìn chằm chằm vào Quản Hợi. Trong con ngươi lộ ra vẻ dữ tợn, một dòng máu đỏ từ khóe miệng chảy ra thì, Kỵ binh Ô Hoàn rốt cục hét một tiếng, tay phải ra sức hung hăng chém về phía trước. Thanh loan đao sắc bén hóa ra một đạo hàn mang nhằm thẳng ngực Quản Hợi chém tới.
" Đinh ~ "
Quản Hợi giơ ngang cánh tay phải đang cuốn đầy sợi xích sắt lên đỡ. Trong tiếng âm thanh sắt thép va vào nhau, đòn giáng trả của tên kỵ binh Ô Hoàn sắp chết mặc dù bị Quản Hợi hóa giải, nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn cắt trên cánh tay phải của Quản Hợi một vết thương có thể chạm tới xương. Thoáng chốc máu tươi tuôn trào.
" Hô."
Quản Hợi không kịp thu hồi chùy lưu tinh, một đạo hàn mang lóe ra từ thanh mã xoa đã hung hăng đâm tới trước ngực. Hắn ngẩng đầu chấn động, chỉ thấy một tên kỵ binh Ô Hoàn đôi mắt hung ác đang giận dữ rống khàn cả giọng.
" Hừ!"
Quản Hợi hừ một tiếng, hai tay như chớp nắm lấy thanh mã xoa đang đâm tới. Mã xoa của kỵ binh Ô Hoàn chợt rung lên, mũi nhọn sắc bén dừng ngay sát trước ngực Quản Hợi. Thậm chí Quản Hợi có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh toát ra từ đầu mũi nhọn của mã xoa.
" Cút ngay. "
Quản Hợi điên cuồng hét lên một tiếng, cơ bắp trên cánh tay nổi vồng lên, lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể phát tiết ra, thậm chí truyền ngược lại qua mã xoa làm tên kỵ binh Ô Hoàn dựng ngược lên trên lưng ngựa.
" Phốc phốc. "
Hai tên kỵ binh quân Hán từ phía sau vọt lên. Hai mũi phi thương sắc bén lạnh lùng xé toạc bụng tên kỵ binh Ô Hoàn, trong khoảnh khắc máu tuôn như suối. Quản Hợi buông lỏng tay thân thể kỵ binh Ô Hoàn thuận thế từ không trung rơi xuống. Hai tay vẫn nắm chặt mã xoa không muốn buông ra.
" Hống nha nha. "
Quản Hợi rốt cục thu hồi lưu tinh chùy, đang muốn đánh nữa thì phát hiện trước mắt đã không còn một tên kỵ binh Ô Hoàn nào nữa. Hắn kinh ngạc quay đầu thì phát hiện không ngờ đã xuyên qua trận quân địch! Nhìn sang hai bên, ba trăm tinh kỵ đã chỉ còn lại có hơn trăm kỵ. Hơn nữa phần lớn trên người đang bị thương dù sao đây cũng không phải trọng giáp thiết kỵ, nên hổ dữ cũng khó ngăn cản sói đàn cắn xé.
" Hô."
Quản Hợi hít thật sâu, lấy từ bao thương một đầu thương giơ cao về phía trước. Hơn trăm kỵ binh quân Hán vội vàng giục ngựa quay đầu một lần nữa lập trận phía sau Quản Hợi. Gió bắc buồn tẻ dữ dội thổi qua làm … mồ hôi trên vai tướng sĩ quân Hán tí tách rơi xuống, Trong khi nín thở chờ đợi, đôi mắt tướng sĩ quân Hán càng nồng đậm vẻ quyết tử, cho dù đánh tới người cuối cùng, cũng ~ tuyệt ~ không ~ rút ~ lui.
Sau trận Ô Hoàn, trong mắt Diêm Nhu không khỏi thoáng qua một vẻ run sợ. Quân đội của Mã đồ phu thật đúng là ngoan cố, chỉ bằng hơn trăm kỵ tàn binh bại tướng kia mà vẫn còn muốn đánh tiếp? Diêm Nhu hít một hơi thật sâu rồi quay đầu, dưới bầu trời đêm đang ngày càng có nhiều kỵ binh Ô Hoàn chạy tới, hơn nữa còn đông hơn cả số kỵ binh ban đầu. Hiện tại đã tụ tập ít nhất hai ngàn kỵ sĩ.
" Ừ!?"
Ánh mắt Quản Hợi càng phát ra vẻ ác độc hung tàn, kỵ binh Ô Hoàn đang cuồn cuộn không ngừng chạy tới khiến cho sự chênh lệch lực lượng hai bên đang trở nên càng ngày càng lớn, tình thế đang trở nên càng ngày càng hung hiểm!
...
Âm Phong Hạp cốc, lửa cháy lớn đùng dùng rốt cục đã tắt. Liên quân Mã Dược, Công Tôn Toản giống như nước lũ tràn vào khắp sơn cốc chật hẹp. Các chiến sĩ Tiên Ti đã bị lửa đốt khói hun cả người vô lực bị tướng sĩ quân Hán chém như thái rau ngã xuống đất. Bộ Độ Căn có năm trăm hộ vệ Hoàng Kim Tiên Ti bảo vệ rốt cục đã phá được vòng vây.
Cho đến khi đã phá được vòng vây, Bộ Độ Căn quay đầu lại nhìn lần cuối cảnh thây nằm ngổn ngang. Hẻm núi giờ giống như Tu La huyết ngục. Quân Hán đang bước qua thi thể của vô số chiến sĩ Tiên Ti, đông tựa như kiến đang đuổi theo. Trong mắt Bộ Độ Căn thoáng chốc toát ra nỗi cừu hận khắc cốt ghi xương, cầm quyền trượng trong tay hung hăng chỉ về phương bắc, thê lương quát dài: " Đi. "
Một trận Âm Phong Hạp cốc, Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu chết trận, Kha Bỉ Năng chỉ huy năm ngàn kỵ binh bỏ đi, Thác Bạt Khiết Phấn cũng dẫn ba ngàn kỵ binh chạy trốn. Cuối cùng Bộ Độ Căn chỉ huy năm trăm tàn binh tháo chạy ra ngoài. Tuy nhiên hạn vận của Bộ Độ Căn chỉ vừa mới bắt đầu. Thừa dịp đại quân Khôi Đầu xuất quân ra ngoài, Mạn Sấn là con của Đại vương Tiên Ti đời trước Hòa Liên thừa dịp vương đình không người trông nom, dẫn quân bản bộ đánh chiếm Vương Đình.
Vạn dặm đại sa mạc, loạn lạc hình thành.
...
" Oanh ~~ "
Trong tiếng vó ngựa hỗn độn, quân hai bên lại lần lượt thay nhau qua lại.
" Hu."
Quản Hợi chậm rãi quát dừng chiến mã, lúc quay đầu thấy vẫn có thể đuổi theo phía sau hắn chỉ còn lại có mười ba kỵ sĩ. Trong đó một tên binh lính thì cánh tay trái bị người Ô Hoàn chặt sát bả vai, máu đang tuôn trào, ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng đã nhuộm đỏ máu. Có một tên binh lính khác bụng bị lòi ra, nửa đoạn ruột đầy máu lòi ra ngoài cơ thể, nhưng hắn cũng không nhìn một lần nào.
Mười ba kỵ binh còn lại cuối cùng tựa như mười ba con sói hung tàn, ngang nhiên nhìn thẳng vào cái chết đáng sợ. Trong đầu chỉ còn lại ý niệm duy nhất, đó là xông tới, nhằm địch nhân cắn chết, xé nát.
" Hà hà đều thành ra thế này, không hổ là huynh đệ lão Quản ta!"
Quản Hợi cười khinh thường, lại quay đầu ngựa, từ bao thương rút ra phi thương cuối cùng giơ cao lên, mười ba kỵ sĩ còn lại cuối cùng vội vàng quay ngựa lập trận phía sau Quản Hợi. Trận gió hung tợn như bị sát khí trên người tướng sĩ quân Hán tỏa ra trấn áp cũng yên lặng lùi bước. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Gió lặng, mây ngừng trôi. Trên vùng đất hoang hoàn toàn yên tĩnh, sự yên tĩnh lạ thường khiến người ta nín thở trong đợi chờ. Chỉ có tiếng thở dốc của Quản Hợi và mười ba kỵ sĩ vang lên hổn hển.
Đứng sau trận Ô Hoàn, Diêm Nhu hít một hơi thật sâu nhìn cách đó không xa, mười ba kỵ sĩ tướng sĩ quân Hán thân hình thê thảm mà hùng tráng, cùng với viên Hán tướng cứng cỏi đứng trước trận tiền quân Hán, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng không thể át được, cuối cùng thì quân đội kia là như thế nào? Cuối cùng là ai, tạo cho bọn họ ý niệm tử chiến không lùi. Khiến cho bọn hắn biến thành một đám dã thú chém giết hung tàn.
Mã đồ tể! Mã đồ tể chăng? Một tay Mã đồ tể đã tạo nên một đội quân như vậy sao!?
Tô Phó Duyên cũng hít thật sâu, mặt mày khiếp sợ nói: " Bọn quân Hán này muốn làm gì? Chỉ còn lại có hơn mười kỵ binh như vậy, chẳng lẽ còn muốn xông trận sao?"
Khâu Lực Cư cũng trầm giọng nói: " Ngay cả biết rõ kết cục chết trận, mà không ngờ vẫn tử chiến không lùi?"
Diêm Nhu trầm giọng nói trong mắt thoáng qua một nỗi buồn khó tả: " Chủ công đều là thuộc hạ vô năng."
...
" Có Lão Tử đây, lũ thỏ chết các ngươi đừng có mơ tưởng đi qua đừng có mơ tưởng."
Quản Hợi dùng sức nắm lấy thi thể một tên kỵ binh Ô Hoàn, ngửa mặt lên trời thét dài.
Ở gần Quản Hợi, ít nhất chất đống trên trăm thây của kỵ binh Ô Hoàn và chiến mã. Chỗ thi thể này chất đống đủ tạo thành một tòa núi nhỏ, trong không khí tràn ngập nỗi kinh hoàng bởi nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Quản Hợi. Nó phảng phất như hai khối sắt nóng đỏ khiến cho kẻ khác trông thấy đều rùng mình.
" Hí luật luật."
Trong tiếng chiến mã hí dài, một tên kỵ binh Ô Hoàn tự phụ là dũng sĩ giục ngựa xông tới, loan dao sắc bén giơ lên cao giữa không trung nhằm vào đầu Quản Hợi hung hăng chém xuống.
" Chết!"
Quản Hợi quát lên một tiếng lớn, bước nhanh tới trước chiến mã của kỵ binh Ô Hoàn. Trước khi loan đao của tên kỵ binh Ô Hoàn chém xuống, hai cánh tay nổi gân xanh của Quản Hợi đã nhanh như chớp ôm lấy đầu ngựa vặn mạnh. Không ngờ cuối cùng làm kỵ binh Ô Hoàn cả người cả ngựa đều ngã lăn xuống đất, tạo nên một tiếng vang thật lớn.
Trong bùi mù cuộn bay đầy trời, Quản Hợi vung tay đoạt lấy thanh loan đao của kỵ binh Ô Hoàn. Trong tiếng xương thịt bị chém giòn tan, máu lạnh bắn vào lồng ngực hắn. Thân thể cường tráng của kỵ binh Ô Hoàn co giật kịch liệt hai cái, một dòng máu nhỏ chảy ra từ miệng hắn, đôi mắt vốn sáng ngời cũng từ từ ảm đạm đi.
" Kiệt kiệt kiệt ~~" Quản Hợi chậm rãi xoay người lại, bước mạnh về phía trước hai bước, lạnh lùng nói: " Còn ai muốn tới, ai dám xông lên!?"
Đám kỵ binh Ô Hoàn đối diện vội vàng biến sắc, theo bản năng giục ngựa lui về phía sau. Người này hình dạng hung tợn như vậy, sức lực lại vô cùng khủng khiếp, thực là khát máu. Quả thực không phải là người, rõ ràng là đồ ma quỷ.