Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 155: Trúng kế (2)

" Theo ý mạt tướng, không bằng dẫn hết đại quân đi đến Trữ Huyền. Một đòn đánh chiếm hang ổ, đến lúc đó thì hắn có nhà mà không về được, làm ma quỉ cô hồn."
Trương Cáp nghiêm trang nói: " Nhan tướng quân nhất thiết không thể khinh địch. Hãy nhớ cuộc chiến Dĩnh Thủy, Mã Dược chỉ dựa vào hơn ngàn tinh binh liền đánh bại tám ngàn tinh binh của Tào Tháo, Lưu Bị. Đánh một trận Trường Xã, danh tướng Đại Hán Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung chỉ huy hai vạn tinh nhuệ cũng không giữ nổi Mã Dược để hắn tùy ý qua trốn thoát. "
Thượng cốc Thái Thú Khiên Chiêu gật đầu nói: " Không sai, Trương Cáp tướng quân nói rất đúng. Mã đồ tể hung tàn xảo trá, người thường khó lòng sánh nổi. Thiết kỵ Tiên Ti tung hoành đại sa mạc, kiêu dũng nhường nào? Không ngờ đánh một trận Âm Phong Hạp cốc mà ba vạn thiết kỵ đã bị diệt, thử hỏi chư vị đang ngồi tại đây, ai người tự tin năng lực như vậy? Hạ quan cho là, cử trinh thám xác thực hướng hành động của đại quân Mã đồ phu trước, quân ta nên án binh bất động, yên lặng theo dõi diễn biến mới thỏa đáng."
Văn Sú khụt khịt nói: " Chẳng lẽ Mã đồ phu một năm không xuất hiện thì chúng ta phải ở Kế Huyền chờ hắn một năm sao?"
" Cũng không cần chờ đến một năm." Diêm Nhu cười nhạt mà nói: " Nếu là Mã Dược thật sự không có ý đồ khác thì chỉ trong mấy ngày cũng nên thì sẽ có tin tức truyền về. "
"Báo ~~ Liêu Đông cấp báo!"
Diêm Nhu vừa dứt lời, bên ngoài phòng chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập. Các chư tướng Trương Cáp, Văn Sú, Nhan Lương vội quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một tên tiểu lại tay nâng một phong thư chạy hộc tốc vào, quỳ trong phòng lớn tiếng nói: " Đại nhân, Thái Thú Liêu Đông Công Tôn Độ theo đường thủy cấp báo. "
" Liêu Đông?" Diêm Nhu thì thào nói nhỏ một tiếng, trong khoảnh khắc sắc mặt đại biến, hét lớn: " Bất ổn, trúng kế rồi. "
"Hả!?" Text được lấy tại
Ánh mắt Lưu Ngu và chư tướng Trương Cáp thoáng chốc nhìn vào trên người Diêm Nhu. Diêm Nhu hít một hơi thật sâu, ra sức trấn tĩnh kích động trong lòng, trầm giọng nói: " Đại nhân, chư vị tướng quân, trúng kế rồi. Hôm nay xem ra, Mã đồ phu mười phần đã đoán biết đại nhân có ẩn gian tế bên cạnh Công Tôn Toản. Tuyên bố kỳ tập Kế Huyền chỉ là giả, bôn tập ngàn dặm đánh Liễu Thành mới là thực. Nếu Nhu đoán không sai, Liêu Tây Ô Hoàn sợ là đã khó giữ được rồi. "
" Cái gì!?" Lưu Ngu thất kinh, vội quay về hướng tiểu lại nói: " Mau. Mau trình lên đây!"
Tiểu lại vội đem phong thư trình lên trước án lưu Ngu. Lưu Ngu mở ra vội vã xem, trong khoảnh khắc sắc mặt xanh mét, nhìn Diêm Nhu thật lâu không nói một câu, chỉ có một đôi mắt không khỏi toát ra vẻ khiếp sợ.
Khiên Chiêu thấy Lưu Ngu hồi lâu không nói, không khỏi vội la lên: " Đại nhân, như thế nào?"
Lưu Ngu ta thán một tiếng, nói: " Tử Hòa (tên tự của Diêm Nhu) nói đúng rồi. Công Tôn Độ cấp báo, Mã đồ tể năm ngày trước đại phá Liêu Tây Ô Hoàn, chiếm Liễu Thành. Khâu Lực Cư chết, Đạp Đốn vội chỉ huy tám trăm tộc nhân chạy tới Liêu Đông. "
Trương Cáp: "..."
Tiên Vu Phụ khó tin mà nói: " Liễu Thành có không dưới hai vạn quân bộ tộc Ô Hoàn canh giữ, làm sao chỉ đánh một trận mà diệt?"
Thái Thú Thượng Cốc Khiên Chiêu thở dài nói: " Tiên Vu tướng quân cho là kỵ binh Ô Hoàn so với kỵ binh Tiên Ti như thế nào?"
Tiên Vu Phụ nói: " E là không bằng"
Khiên Chiêu thở dài nói: " Ba vạn thiết kỵ Tiên Ti chỉ đánh một trận mà diệt. Huống chi hai vạn tay cung Ô Hoàn? Lần này thua thật không oan, quả thật Mã Dược cũng quá xảo trá. "
Chư tướng đều im lặng. trong phòng nghị sự nhất thời hoàn toàn yên lặng.
Một lúc lâu, Lưu Ngu mới thở dài nói với Diêm Nhu: " Tử Hòa, bây giờ quân ta nên làm gì tiếp?"
Chỉ trong chốc lát thời gian, hàng lông mày cau có của Diêm Nhu liền giản ra, lấy lại vẻ nho nhã và thong dong điềm đạm trên mặt nói với Lưu Ngu: " Đại nhân, Mã Dược không hổ là Mã Dược, dụng binh có như quỷ thần. Thật là kẻ khó lòng phòng bị, lần này đúng là để hắn thắng trước một trận!"
" Bất quá cũng không lo. Ta quân vẫn chiếm ưu thế áp đảo. Bây giờ không cần nhờ may mắn, khỏi dựa vào mưu kế để đánh bại Mã Dược nữa. Đại nhân dẫn hết đại quân đi tới Trữ Huyền, lấy ưu thế binh lực hùng hậu một đòn phá tan hang ổ của Mã Dược. Chỉ cần tuyệt đứt căn cơ, Mã Dược tự nhiên sẽ bại."
Trương Cáp kích động nói: " Tiên sinh nói rất hay, đang lúc binh lực gấp hàng chục lần, đối mặt với uy lực tuyệt đối thì mọi mưu kế đều không có đất dụng võ."
Nhan Lương lớn tiếng nói: " Tranh cãi hồi lâu, cũng chỉ là đi tấn công Trữ Huyền phải không? Hắc hắc, chẳng qua cũng tốt. Tới lúc để Mã đồ phu nhìn thấy uy phong của hùng binh Hà Bắc! Cái chó má gì là Hổ Lang Chi Sư, chẳng qua là chưa gặp Tinh nhuệ chi sư thực sự, hừ hừ."
Trương Cáp hít sâu, không thể lắc đầu, thầm nghĩ thật đúng là đồ hữu dũng vô mưu.
...
Quận Thượng Ngân Hữu Bắc Bình, phòng nghị sự phủ Thái Thú.
Công Tôn Toản đang cùng Trường Sử Quan Tĩnh nghị sự.
Quan Tĩnh nói: " Đại nhân, gian tế hồi báo, canh phòng Kế Huyền đột nhiên gia tăng, quân đội ra vào gấp nhiều lần. Hơn nữa trong vùng Ngư Dương, Hữu Bắc Bình quân thám tử của Lưu Ngu đột nhiên tăng nhiều. Phân tích đủ loại dấu hiệu thì Lưu Ngu rất có thể đã biết kế hoạch kì tập Kế Huyền của Mã Dược, vì vậy sớm có chuẩn bị."
Công Tôn Toản thần sắc nghiêm trọng, gật đầu nói: " Ý đồ tập kích Kế Huyền của Mã Dược cực kỳ bí ẩn, làm sao lão già Lưu Ngu lại biết được?"
Quan Tĩnh nói: "Hạ quan cũng không giải thích được."
Đang lúc hai người đang nói chợt thấy Công Tôn Việt vội vã bước vào, nói với Công Tôn Toản: " Huynh trưởng, Nghiêm Cương cấp báo, năm ngày trước Mã Dược công phá Liễu Thành, chém chết Khâu Lực Cư, thu phục các bộ lạc Liêu Tây Ô Hoàn."
" Cái gì!?" Công Tôn Toản mặt liền biến sắc, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, khiếp sợ nói: " Mã Dược không phải kỳ tập Kế Huyền sao, tại sao lại đi Liễu Thành?"
Quan Tĩnh chống tay nghĩ ngợi một lúc, chợt nói: " Đại nhân, Mã Dược đã giương đông kích tây, ôi "
Công Tôn Toản nói: "Cái gì, Sĩ Khởi nói sao?"
Quan Tĩnh nói nghiêm trọng: " Khó trách vào lúc khẩn cấp của cuộc chiến Âm Phong Hạp cốc thì hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên cùng xuất hiện. Ý đồ của Mã Dược bất ngờ tấn công Kế Huyền, cũng khó dấu diếm qua được tai mắt Lưu Ngu, vấn đề thậm chí nằm ở trong quân của đại nhân! Đại nhân, trong quân ta có gian tế của Lưu Ngu!"
" Cái gì!" Công Tôn Toản khiếp sợ nói: " Lại có việc này sao?"
" Gian tế!" Vẻ mặt Công Tôn Việt chấn động, nói, " Chẳng lẽ là hắn?"
Ánh mắt Công Tôn Toản và Quan Tĩnh đồng thời xoáy vào trên người Công Tôn Việt, cùng kêu lên hỏi: "Ai?"
Trong mắt Công Tôn Việt thoáng qua vẻ lạnh lẽo trầm giọng nói: " Là đội trưởng thân binh của Huynh trưởng - Công Tôn Ngao!"
Trời tối như mực, hai ngọn đuốc cháy bập bùng soi sáng cổng thành Trữ Huyền. Một toán lính trang bị đầy đủ đứng nghiêm dưới lâu thành, ánh mắt cảnh giác thỉnh thoảng lại lục soát cánh đồng tuyết bao la, tựa hồ như cố gắng tìm kiếm trong bóng tối vô tận một chút gì đó khác thường.
Tuyết ngừng rơi, gió bắc thổi ù ù cũng dừng lại, trong cái yên lặng của đất trời chỉ có cây đuốc đang cháy bập bùng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu lách tách.
" Có tiếng động!" Một tên binh lính đột nhiên cảnh giác vểnh tai lên nghe ngóng, chỉ trong chốc lát lộ vẻ nghiêm trọng nhìn về phía một tên binh lính khác nói: " Có tiếng vó ngựa ~~ phải tới ba trăm kỵ binh mau đi gọi quân sĩ giữ thành."
Tên lính vừa dứt lời, một tên lính khác cũng nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ như sấm đang từ thảo nguyên tuyết trắng bao la phía trước cuồn cuộn mà đến.
" Mau mau nổi tù và, đánh thức quân trấn thủ!"
" Tuân lệnh."
Sau một khắc, tiếng tù và inh ỏi vang tận trời mây phá tan vẻ tĩnh lặng trong màn đêm giá rét. Trong khoảnh khắc quân doanh nằm kề sát lâu thành trở nên sôi động. Tiếng binh khí, áo giáp va chạm nhau, tiếng tướng sĩ mắng mỏ lại thêm tiếng bước chân hỗn loạn trộn lẫn vào nhau. Chỉ trong chốc lát, các binh lính đội phản ứng cấp tốc rũ bỏ hết vẻ ngái ngủ rồi vội vã chạy lên lâu thành.
Một tên đội trưởng một mặt vội chụp lên đầu mũ giáp lạnh toát, một mặt lớn tiếng quát hỏi: " Chuyện gì xảy ra? Vì sao nổi tù và?"
Binh lính gác đêm quỳ rạp xuống trên lâu thành lạnh lẽo cất cao giọng nói: " Khởi bẩm tướng quân, có một đạo quân kỵ chưa rõ lai lịch đang tới gần, có hơn ba trăm ngựa. "
"Hả!?"
Tên đội trưởng sắc mặt nghiêm lại. Đột nhiên hắn quay đầu lại, chỉ thấy trên thảo nguyên tuyết phủ bên ngoài thành đã mơ hồ hiện ra một đội kỵ binh chưa rõ lắm, nhưng đúng là đang nhằm thẳng đến thành Trữ Huyền.
" Cung thủ ~~ chuẩn bị. "
Tên đội trưởng ra lệnh một tiếng, hơn trăm tên cung tiễn thủ đã vào vị trí và vội vã tiến lên đứng dọc theo chỗ tường thấp dàn thành một hàng. Những cây trường cung đã căng hết cỡ, một mũi tên sắc như nanh sói đã lắp vào dây cung, nhắm ngay đội kỵ binh đang từ phía trước phi nhanh tới.
" Mở cửa thành ra, mau mau mở cửa thành ra." Trong sự đợi chờ đến nghẹt thở, một con ngựa phi cuồng loạn từ trong kỵ trận ra, kỵ sĩ quát tháo như điên dưới lâu thành. Dưới ánh lửa cháy đùng đùng trên lâu thành, chỉ thấy một viên võ tướng như hung thần ác sát trên lưng ngựa, trong tay quơ hai thanh đại thiết kích nặng chịch, đang ngửa mặt lên trời lớn tiếng hét: " Lão Tử Điển Vi đây ~~ mau mau mở cửa thành ra, Giả Hủ tiên sinh có việc gấp bẩm báo chúa công. "

back top