"Bắn tên ~"
Quan Tư Mã lấy hết sức lực rống to, hình bóng của thiết giáp chiến xa đang nhanh chóng gần lại trước mắt hắn. Mặt đất dưới chân đang run rẩy kịch liệt. Trong tai chỉ còn nghe thấy âm thanh vang dội trời đất dường như cả thế giới đã bị nghiền nát. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt quan Tư Mã trở nên trắng bệch ~!
"Sưu sưu sưu ~?"
Lại một đợt mũi tên từ đám cung tiễn thủ bay lên không trung. Những nét mặt sợ hãi của binh sĩ, những tiếng kêu khản đặc vọng bên tai hắn đội cung tiễn thủ cũng không buồn nghe lệnh phải giữ yên đội hình nữa mà vội vàng lui lại đằng sau. Trận hình bắt đầu hỗn loạn, đám cung tiễn thủ đã quen chuyện đi lấy mạng quân địch giờ cũng nếm trải cảm giác của đội quân đang sợ hãi!
"Hừ? Đợt bắn của cung tiễn thủ chẳng lẽ không có hiệu quả!?"
Diêm Nhu cũng hít một luồng khí lạnh, dấu hiệu của một loại run sợ. Chết một nỗi là không có một biện pháp nào để ngăn chặn đòn đột kích của thiết giáp liên hoàn chiến xa quân địch. Vận mệnh của đại quân Lưu Ngu dường như đã được định! Giờ khắc này, Diêm Nhu muốn cảm nhận cái lạnh để luồng suy nghĩ của mình được sáng suốt. Hắn đã nghĩ tới hết thảy, nhưng không hề nghĩ Mã đồ phu thậm chí có thể đánh vỗ mặt để phá vỡ phòng tuyến đại quân ba vạn người của Lưu Ngu!
Nếu như không phải là Mã đồ phu thì nhất định là đã bị ta hóa kiếp rồi! Kẻ này quả thực không phải là người, hắn là ma quỷ! Cách thức trái khoáy như thiết giáp liên hoàn chiến xa mà hắn nghĩ ra được, chẳng lẽ ông trời lại muốn đại nhân Lưu Ngu phải chịu cảnh bại trận hay sao? Chìm đắm vào nỗi đau xót trong lòng, Diêm Nhu gục đầu bất lực thở dài một tiếng.
Sưu ~
Một tên cung thủ Lưu quân bắn ra mũi tên cuối cùng trong đời vì chiến mã trước mặt lao nhanh tới. Chỉ nghe trong tiếng vang giòn tan, áo giáp da dầy cộm nặng nề đã bị mũi nhọn xuyên thấu. Trong khoảnh khắc một đoạn trường mâu đã nhằm vào ngực tên cung thủ Lưu quân đâm tới. Mũi mâu dưới ánh lửa chiếu rọi trông trắng toát tựa gương mặt của thần chết vậy.
" Đừng"
Tên cung tiễn thủ Lưu quân vung ra tay kêu một tiếng, vứt cả trường cung xoay người định chạy. Tuy nhiên hắn vẫn chưa kịp chạy bước nào thì cây trường mâu nặng nề cũng đã lạnh lùng đâm tới. Mũi mâu sắc gắn trên xe theo lực quán tính lớn đâm thẳng từ phía sau vào tên cung tiễn thủ Lưu quân mới bắt đầu chạy.
"Ách ~~"
Vật lạ đâm thủng ngực làm ý niệm khác lạ kéo tới, cũng chẳng hề cảm thấy đau đớn, chỉ có cái chết lạnh lẽo khiến tên cung tiễn thủ Lưu quân gào lên thê lương. Sức lực trong người mất đi rất nhanh. Hắn chỉ trơ mắt nhìn mũi mâu đẫm máu từ trước ngực lộ ra, thân thể đã không cách nào giúp được nữa bị đoạn mâu thô thiển xuyên từ phía sau lôi đi. Lưỡi mâu vốn màu trắng giờ tưởng chừng như đã đỏ sẫm, đúng là màu của máu tươi.
Trước khi tên cung tiễn thủ Lưu quân kịp thở hắt ra lần cuối thì cây trường mâu đẫm máu lại liên tục xuyên qua ngực hai tên binh lính. Theo cùng một cách như nhau, thân thể ba người bị xâu chuỗi cạnh nhau. Lưỡi mâu khát máu cuối cùng cũng đâm tới một tên lao binh trong Lưu quân. Sau khi bị trường mâu đâm thì tên lao binh Lưu quân ngã xuống lập tức bị chiến mã lao tới đạp. Khi trận vó ngựa điên cuồng chạy qua người hắn thì chẳng còn phần thân thể nào còn nhận ra được nữa ~~
Tên lao binh Lưu quân thậm chí có thể nghe được âm thanh xương cốt và nội tạng bên trong cơ thể bị dẫm nát!
" Hống ~"
Một tên vốn là giáo đầu của đám cung tiễn thủ Lưu quân nổi giận gầm lên một tiếng, lao mình sang bên né được thần chết đang tới tránh bị càng xe đâm vào ngực. Lúc thân thể chuẩn bị từ không trung rơi xuống đã va mạnh vào dãy trường mâu xếp thành hàng dài. Nhưng vận may của hắn cũng chỉ có đến đó. Khi hắn vừa mới nhấc người lên thì kinh hoàng thấy trước mắt chợt lóe, một mũi nhọn đã chờ sẵn xuyên thấu qua mắt hắn. Thân hình tên cung tiễn thủ Lưu quân dừng một chút trên không trung rồi dừng một chút rồi theo đà rơi khỏi chiến xa ~
Hơn tám trăm cỗ thiết giáp chiến xa tựa như dòng lũ mạnh mẽ không gì ngăn nổi lạnh lùng tràn tới. Đám năm ngàn tên cung tiễn thủ đứng phía trước chịu đợt công kích vỗ mặt. Thiết giáp chiến xa xông qua thì từng đám cung tiễn thủ ngã lộn nhào hệt như những mảng cỏ dại bị cắt đứt. Nếu không phải bị hàng trường mâu dày đặc trên chiến xa đâm chết thì khi ngã xuống bị chiến mã dẫm nát thành bùn ~
Thiết giáp chiến xa tựa như đang cày xới đất lên. Lưỡi cày sắc bén đi tới đâu cây cỏ ngã xuống tới đó ngổn ngang khắp nơi. Hơn năm ngàn tên cung tiễn thủ chỉ trốn được không đến một phần mười, phần lớn bị trọng thương nằm la liệt trên mặt đất phủ đầy tuyết, định mệnh chờ đợi bọn hắn chỉ có thể có một mà thôi, đó chính là bị chết rét từ từ ~ Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Trận hình rối loạn của đám cung tiễn thủ rất nhanh lan tới đám quân hậu cần, đám quân này vừa rút lui về phía sau liền gây ra rối loạn trung quân. Trung quân đã loạn thì hậu quân và hữu quân cũng liền loạn theo. Tướng sĩ hậu quân nhìn thấy đội hình đã không còn nghe lệnh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên đứng nguyên tại chỗ, chưa xoay người bỏ chạy ~
" Tránh ra ~~ mịa nó mau tránh ra ~?"
Một tên lao binh Lưu quân không muốn bản thân cuối cùng lại bỏ mạng. Hắn liên tục đánh ngã ba tên lính Lưu quân khác và đang chuẩn bị bắt đầu chạy. Khi đang hướng về phía sau thì một lưỡi mâu sắc đã điên cuồng đâm vào hắn. Trong đám máu thịt bay tung tóe, lưỡi mâu bén nhọn đâm từ gáy tên lao binh. Lưỡi mâu đó kết liễu hắn một cách nhanh gọn.
" Không được… phía trước! Đừng hoảng hốt" Trong đám loạn quân Thái Thú Thượng Cốc? Khiên Chiêu cầm kiếm trong tay ra sức rống to: " Cố thủ tại chỗ, không được rút lui. Nghiêm trị kẻ tự ý rút lui." Dù gào thế nào thì căn bản là chẳng ai để ý tới lệnh của Khiên Chiêu.
" Tất cả giữ nguyên tại chỗ, giết kẻ nào tự ý rút lui."
Khiên Chiêu quát to một tiếng, vung kiếm giết chết một tên binh lính bỏ chạy. Khi hắn lại vung bội kiếm chuẩn bị chém tiếp một tên lao binh bỏ chạy khác thì kinh ngạc thấy trước mắt hàn quang chợt lóe. Cổ họng thấy mát lạnh, cả người giống như rơi vào hố băng vạn năm. Cái lạnh thấu xương đã hoàn toàn nuốt chửng lấy hắn.
Một mũi tên đã đâm thẳng vào yết hầu Khiên Chiêu. Khi mũi bén nhọn của nó xuyên ra sau gáy thì Khiên Chiêu liều mạng cựa quậy định quay đầu nhìn kẻ giết hắn. Nhưng hắn cũng chẳng đạt được ý nguyện nữa, bóng tối mênh mông đã ùa tới, đầu Khiên Chiêu rơi từ lưng ngựa xuống lập tức bị loạn quân dẫm đạp ở dưới chân.
" Tên thứ sáu, hắc hắc"
Cú Đột nở nụ cười tàn nhẫn, thân hình hùng tráng đứng nghiêm ngạo nghễ ở phía sau Cao Thuận, ngũ toản thạch Thiết thai cung đã lại uốn cong, một mũi tên đã đặt săn trên dây cung, mũi tên lại một lần nữa bắn vào đám loạn quân. Đám vô dụng cũng dám cản đường ta, thật không biết lượng sức.
Chợt lúc đó một viên võ tướng toàn thân mặc thiết giáp đẹp đẽ rơi vào mắt Cú Đột. Rõ ràng đang ngồi trên lưng ngựa giương cung. Trong ánh lửa lúc tối lúc sáng có vệt sáng lạnh đang chắc chắn lao thẳng về phía Cú Đột. Đến khi kịp nhìn thấy hàn quang lóe lên thì sát khí lạnh lùng đã xé gió lao tới.
" Không ổn!"
Cú Đột quát to một tiếng, theo bản năng nghiêng người đi. Mũi tên lạnh lùng xé gió cắm vào vai phải của hắn, toàn bộ sức mạnh như lũ ập đến làm thân hình cao lớn của Cú Đột bị bắn văng khỏi chiến xa nặng nề nện xuống mặt đất phủ tuyết giá lạnh. Cú Đột rơi xuống đất lăn hai vòng rồi vội ngẩng lên mới phát hiện một đoạn mũi tên vẫn còn cắm trên vai phải, chòm lông chim ở đuôi mũi tên vẫn còn rung rinh nhè nhẹ.
" Đáng tiếc!"
Trong loạn quân, Trương Thai không khỏi thở dài hối tiếc lại lấy ra từ bầu tên một mũi tên khác, giương cung hết cỡ nhắm ngay viên tướng có vẻ khắc khổ đầy oai phong đang đứng trên chiến xa. Một cơn gió lạnh buồn bã thổi qua, con mắt đang nheo của Trương Cáp đột nhiên mở ra. Cùng lúc đó tay phải khẽ buông. Mũi tên thoát khỏi dây cung bay vút đi nhằm thẳng kẻ địch đang đứng nghiêm trên chiến xa cách hơn trăm bước.
"Hừ!"
Cao Thuận nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin giống như làn sóng vô song đang ập tới. Phảng phất như lúc này hắn vẫn đứng yên trên xe. Hàn quang chợt lóe, mũi tên dường như sắp cắm vào yết hầu của hắn. Tựa như mũi tên như cơn gió thoảng qua bên cạnh Cao Thuận như thể chưa từng có mũi tên nào vậy.
Vừa thất thủ sao! Chẳng lẽ tài bắn cung của ta không linh?
Trương Cáp tiếc rẻ vỗ đùi lại thò tay ra sau định rút tên thì thấy trống không. Toàn bộ tên trong bầu đã sớm bắn hết. Hắn đành khoác cung đang muốn giục ngựa xông tới thì nghe thấy từ hai phía có tiếng hô sát phạt như sấm vang lên. Kinh ngạc quay lại chỉ thấy trên thảo nguyên tối mừ mờ đột nhiên hiện lên vô vàn ngọn đuốc. Trong muôn ngàn ánh lửa lấm tấm, vô số kỵ binh Ô Hoàn như nước lũ tràn tới khiến cho Lưu quân vốn đã rối loạn càng nhanh chóng bị tan vỡ.
"Không ổn, trúng mai phục rồi! " Trương Cáp? thất kinh vung cao ngọn giáo về phía sau quát lớn: "Toàn quân nghe lệnh, lập tức rút lui"
"Rút lui!"
"Rút lui!"
Tương tự Nhan Lương, Văn Sú sau khi thấy quân Lưu Ngu đã bại thì cũng không dám đánh mà vội cho quân rút lui.
Quan Tư Mã lấy hết sức lực rống to, hình bóng của thiết giáp chiến xa đang nhanh chóng gần lại trước mắt hắn. Mặt đất dưới chân đang run rẩy kịch liệt. Trong tai chỉ còn nghe thấy âm thanh vang dội trời đất dường như cả thế giới đã bị nghiền nát. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt quan Tư Mã trở nên trắng bệch ~!
"Sưu sưu sưu ~?"
Lại một đợt mũi tên từ đám cung tiễn thủ bay lên không trung. Những nét mặt sợ hãi của binh sĩ, những tiếng kêu khản đặc vọng bên tai hắn đội cung tiễn thủ cũng không buồn nghe lệnh phải giữ yên đội hình nữa mà vội vàng lui lại đằng sau. Trận hình bắt đầu hỗn loạn, đám cung tiễn thủ đã quen chuyện đi lấy mạng quân địch giờ cũng nếm trải cảm giác của đội quân đang sợ hãi!
"Hừ? Đợt bắn của cung tiễn thủ chẳng lẽ không có hiệu quả!?"
Diêm Nhu cũng hít một luồng khí lạnh, dấu hiệu của một loại run sợ. Chết một nỗi là không có một biện pháp nào để ngăn chặn đòn đột kích của thiết giáp liên hoàn chiến xa quân địch. Vận mệnh của đại quân Lưu Ngu dường như đã được định! Giờ khắc này, Diêm Nhu muốn cảm nhận cái lạnh để luồng suy nghĩ của mình được sáng suốt. Hắn đã nghĩ tới hết thảy, nhưng không hề nghĩ Mã đồ phu thậm chí có thể đánh vỗ mặt để phá vỡ phòng tuyến đại quân ba vạn người của Lưu Ngu!
Nếu như không phải là Mã đồ phu thì nhất định là đã bị ta hóa kiếp rồi! Kẻ này quả thực không phải là người, hắn là ma quỷ! Cách thức trái khoáy như thiết giáp liên hoàn chiến xa mà hắn nghĩ ra được, chẳng lẽ ông trời lại muốn đại nhân Lưu Ngu phải chịu cảnh bại trận hay sao? Chìm đắm vào nỗi đau xót trong lòng, Diêm Nhu gục đầu bất lực thở dài một tiếng.
Sưu ~
Một tên cung thủ Lưu quân bắn ra mũi tên cuối cùng trong đời vì chiến mã trước mặt lao nhanh tới. Chỉ nghe trong tiếng vang giòn tan, áo giáp da dầy cộm nặng nề đã bị mũi nhọn xuyên thấu. Trong khoảnh khắc một đoạn trường mâu đã nhằm vào ngực tên cung thủ Lưu quân đâm tới. Mũi mâu dưới ánh lửa chiếu rọi trông trắng toát tựa gương mặt của thần chết vậy.
" Đừng"
Tên cung tiễn thủ Lưu quân vung ra tay kêu một tiếng, vứt cả trường cung xoay người định chạy. Tuy nhiên hắn vẫn chưa kịp chạy bước nào thì cây trường mâu nặng nề cũng đã lạnh lùng đâm tới. Mũi mâu sắc gắn trên xe theo lực quán tính lớn đâm thẳng từ phía sau vào tên cung tiễn thủ Lưu quân mới bắt đầu chạy.
"Ách ~~"
Vật lạ đâm thủng ngực làm ý niệm khác lạ kéo tới, cũng chẳng hề cảm thấy đau đớn, chỉ có cái chết lạnh lẽo khiến tên cung tiễn thủ Lưu quân gào lên thê lương. Sức lực trong người mất đi rất nhanh. Hắn chỉ trơ mắt nhìn mũi mâu đẫm máu từ trước ngực lộ ra, thân thể đã không cách nào giúp được nữa bị đoạn mâu thô thiển xuyên từ phía sau lôi đi. Lưỡi mâu vốn màu trắng giờ tưởng chừng như đã đỏ sẫm, đúng là màu của máu tươi.
Trước khi tên cung tiễn thủ Lưu quân kịp thở hắt ra lần cuối thì cây trường mâu đẫm máu lại liên tục xuyên qua ngực hai tên binh lính. Theo cùng một cách như nhau, thân thể ba người bị xâu chuỗi cạnh nhau. Lưỡi mâu khát máu cuối cùng cũng đâm tới một tên lao binh trong Lưu quân. Sau khi bị trường mâu đâm thì tên lao binh Lưu quân ngã xuống lập tức bị chiến mã lao tới đạp. Khi trận vó ngựa điên cuồng chạy qua người hắn thì chẳng còn phần thân thể nào còn nhận ra được nữa ~~
Tên lao binh Lưu quân thậm chí có thể nghe được âm thanh xương cốt và nội tạng bên trong cơ thể bị dẫm nát!
" Hống ~"
Một tên vốn là giáo đầu của đám cung tiễn thủ Lưu quân nổi giận gầm lên một tiếng, lao mình sang bên né được thần chết đang tới tránh bị càng xe đâm vào ngực. Lúc thân thể chuẩn bị từ không trung rơi xuống đã va mạnh vào dãy trường mâu xếp thành hàng dài. Nhưng vận may của hắn cũng chỉ có đến đó. Khi hắn vừa mới nhấc người lên thì kinh hoàng thấy trước mắt chợt lóe, một mũi nhọn đã chờ sẵn xuyên thấu qua mắt hắn. Thân hình tên cung tiễn thủ Lưu quân dừng một chút trên không trung rồi dừng một chút rồi theo đà rơi khỏi chiến xa ~
Hơn tám trăm cỗ thiết giáp chiến xa tựa như dòng lũ mạnh mẽ không gì ngăn nổi lạnh lùng tràn tới. Đám năm ngàn tên cung tiễn thủ đứng phía trước chịu đợt công kích vỗ mặt. Thiết giáp chiến xa xông qua thì từng đám cung tiễn thủ ngã lộn nhào hệt như những mảng cỏ dại bị cắt đứt. Nếu không phải bị hàng trường mâu dày đặc trên chiến xa đâm chết thì khi ngã xuống bị chiến mã dẫm nát thành bùn ~
Thiết giáp chiến xa tựa như đang cày xới đất lên. Lưỡi cày sắc bén đi tới đâu cây cỏ ngã xuống tới đó ngổn ngang khắp nơi. Hơn năm ngàn tên cung tiễn thủ chỉ trốn được không đến một phần mười, phần lớn bị trọng thương nằm la liệt trên mặt đất phủ đầy tuyết, định mệnh chờ đợi bọn hắn chỉ có thể có một mà thôi, đó chính là bị chết rét từ từ ~ Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Trận hình rối loạn của đám cung tiễn thủ rất nhanh lan tới đám quân hậu cần, đám quân này vừa rút lui về phía sau liền gây ra rối loạn trung quân. Trung quân đã loạn thì hậu quân và hữu quân cũng liền loạn theo. Tướng sĩ hậu quân nhìn thấy đội hình đã không còn nghe lệnh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên đứng nguyên tại chỗ, chưa xoay người bỏ chạy ~
" Tránh ra ~~ mịa nó mau tránh ra ~?"
Một tên lao binh Lưu quân không muốn bản thân cuối cùng lại bỏ mạng. Hắn liên tục đánh ngã ba tên lính Lưu quân khác và đang chuẩn bị bắt đầu chạy. Khi đang hướng về phía sau thì một lưỡi mâu sắc đã điên cuồng đâm vào hắn. Trong đám máu thịt bay tung tóe, lưỡi mâu bén nhọn đâm từ gáy tên lao binh. Lưỡi mâu đó kết liễu hắn một cách nhanh gọn.
" Không được… phía trước! Đừng hoảng hốt" Trong đám loạn quân Thái Thú Thượng Cốc? Khiên Chiêu cầm kiếm trong tay ra sức rống to: " Cố thủ tại chỗ, không được rút lui. Nghiêm trị kẻ tự ý rút lui." Dù gào thế nào thì căn bản là chẳng ai để ý tới lệnh của Khiên Chiêu.
" Tất cả giữ nguyên tại chỗ, giết kẻ nào tự ý rút lui."
Khiên Chiêu quát to một tiếng, vung kiếm giết chết một tên binh lính bỏ chạy. Khi hắn lại vung bội kiếm chuẩn bị chém tiếp một tên lao binh bỏ chạy khác thì kinh ngạc thấy trước mắt hàn quang chợt lóe. Cổ họng thấy mát lạnh, cả người giống như rơi vào hố băng vạn năm. Cái lạnh thấu xương đã hoàn toàn nuốt chửng lấy hắn.
Một mũi tên đã đâm thẳng vào yết hầu Khiên Chiêu. Khi mũi bén nhọn của nó xuyên ra sau gáy thì Khiên Chiêu liều mạng cựa quậy định quay đầu nhìn kẻ giết hắn. Nhưng hắn cũng chẳng đạt được ý nguyện nữa, bóng tối mênh mông đã ùa tới, đầu Khiên Chiêu rơi từ lưng ngựa xuống lập tức bị loạn quân dẫm đạp ở dưới chân.
" Tên thứ sáu, hắc hắc"
Cú Đột nở nụ cười tàn nhẫn, thân hình hùng tráng đứng nghiêm ngạo nghễ ở phía sau Cao Thuận, ngũ toản thạch Thiết thai cung đã lại uốn cong, một mũi tên đã đặt săn trên dây cung, mũi tên lại một lần nữa bắn vào đám loạn quân. Đám vô dụng cũng dám cản đường ta, thật không biết lượng sức.
Chợt lúc đó một viên võ tướng toàn thân mặc thiết giáp đẹp đẽ rơi vào mắt Cú Đột. Rõ ràng đang ngồi trên lưng ngựa giương cung. Trong ánh lửa lúc tối lúc sáng có vệt sáng lạnh đang chắc chắn lao thẳng về phía Cú Đột. Đến khi kịp nhìn thấy hàn quang lóe lên thì sát khí lạnh lùng đã xé gió lao tới.
" Không ổn!"
Cú Đột quát to một tiếng, theo bản năng nghiêng người đi. Mũi tên lạnh lùng xé gió cắm vào vai phải của hắn, toàn bộ sức mạnh như lũ ập đến làm thân hình cao lớn của Cú Đột bị bắn văng khỏi chiến xa nặng nề nện xuống mặt đất phủ tuyết giá lạnh. Cú Đột rơi xuống đất lăn hai vòng rồi vội ngẩng lên mới phát hiện một đoạn mũi tên vẫn còn cắm trên vai phải, chòm lông chim ở đuôi mũi tên vẫn còn rung rinh nhè nhẹ.
" Đáng tiếc!"
Trong loạn quân, Trương Thai không khỏi thở dài hối tiếc lại lấy ra từ bầu tên một mũi tên khác, giương cung hết cỡ nhắm ngay viên tướng có vẻ khắc khổ đầy oai phong đang đứng trên chiến xa. Một cơn gió lạnh buồn bã thổi qua, con mắt đang nheo của Trương Cáp đột nhiên mở ra. Cùng lúc đó tay phải khẽ buông. Mũi tên thoát khỏi dây cung bay vút đi nhằm thẳng kẻ địch đang đứng nghiêm trên chiến xa cách hơn trăm bước.
"Hừ!"
Cao Thuận nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin giống như làn sóng vô song đang ập tới. Phảng phất như lúc này hắn vẫn đứng yên trên xe. Hàn quang chợt lóe, mũi tên dường như sắp cắm vào yết hầu của hắn. Tựa như mũi tên như cơn gió thoảng qua bên cạnh Cao Thuận như thể chưa từng có mũi tên nào vậy.
Vừa thất thủ sao! Chẳng lẽ tài bắn cung của ta không linh?
Trương Cáp tiếc rẻ vỗ đùi lại thò tay ra sau định rút tên thì thấy trống không. Toàn bộ tên trong bầu đã sớm bắn hết. Hắn đành khoác cung đang muốn giục ngựa xông tới thì nghe thấy từ hai phía có tiếng hô sát phạt như sấm vang lên. Kinh ngạc quay lại chỉ thấy trên thảo nguyên tối mừ mờ đột nhiên hiện lên vô vàn ngọn đuốc. Trong muôn ngàn ánh lửa lấm tấm, vô số kỵ binh Ô Hoàn như nước lũ tràn tới khiến cho Lưu quân vốn đã rối loạn càng nhanh chóng bị tan vỡ.
"Không ổn, trúng mai phục rồi! " Trương Cáp? thất kinh vung cao ngọn giáo về phía sau quát lớn: "Toàn quân nghe lệnh, lập tức rút lui"
"Rút lui!"
"Rút lui!"
Tương tự Nhan Lương, Văn Sú sau khi thấy quân Lưu Ngu đã bại thì cũng không dám đánh mà vội cho quân rút lui.