Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 211: Binh lâm thành hạ (quân vây bốn mặt) (1)

Hầu Thành dẫn mọi người rời khỏi đại trướng, chỉ thấy cả đại doanh giờ mịt mù, cuồn cuộn những khói như hơi nước bốc lên khi đun nước vậy. Thi thoảng lại có hỏa tiễn bắn đầy trời, lửa bén vào các vật dễ cháy trong doanh, khiến cho khắp nơi đều là ánh lửa đỏ rực. Lữ Bố trên mặt quấn vải nên không nhìn thấy đường, bất cẩn chạm phải một ngọn lửa đang cháy, chiến bào trên người bén lửa bốc cháy chỉ trong nháy mắt.
Hầu Thành vội vàng lao tới dùng áo bào dập tắt ngọn lửa trên người Lữ Bố, sau đó kéo tay hắn, nói: " Tướng quân cẩn thận, mời đi bên này."
Lữ Bố trong lúc hoảng loạn liền bám chặt lấy Hầu Thành, để mặc cho y dẫn đi.
" Lữ Bố, không được chạy!"
" Lữ Bố, không được chạy!"
" Lữ Bố, không được chạy!"
Hầu Thành dẫn theo mười thân binh bảo vệ cho Lữ Bố, khó khăn lắm mới chạy được tới bến đò, chợt nghe thấy phía đằng sau liên tục vang lên tiếng hò hét, cứ như núi rung đất nứt. Trong ánh lửa cháy rừng rực chỉ thấy ánh đao lấp lóe, bóng người lay động, khắp nơi đều là bóng dáng của quân địch. Tốp tặc binh Mã Dược gần nhất chỉ còn cách bến đò khoảng ba mươi bước nữa.
" Các ngươi, cả các ngươi nữa." Hầu Thành dùng thiết thương trong tay chỉ qua đám tướng sĩ Tịnh Châu đang canh giữ ở bến đò, quát tháo ra lệnh: " Bảo vệ bến đò, bất cứ kẻ nào dám tới gần, giết không tha!"
" Tuân lệnh."
Mười mấy tên lính canh rống lên, tay xách đao đứng bảo vệ bến đò. Hầu Thành lúc này mới cùng hơn mười tên thân binh đỡ Lữ Bố lên một con thuyền trong bến, đang muốn ra lệnh qua sông thì chợt một tên thân binh mắt sắc chỉ xuống mặt nước mênh mang phía trước, thét ầm lên: " Tướng quân mau nhìn, trên sông có bè gỗ."
" Hả?"
Hầu Thành hít một hơi khí lạnh, quay phắt đầu lại, chỉ thấy trên mặt nước phía xa xa chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy chiếc bè gỗ. Nhờ ánh lửa bốc lên từ đại doanh phía sau, có thể trông thấy rõ được một đại hán đứng ngạo nghễ trên chiếc bè gỗ đi đầu, cơ bắp cuồn cuộn của đại hán dưới ánh lửa lộ ra màu đồng cổ mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết đây là một người hung hãn.
Đứng trên mấy chiếc bè gỗ đằng sau đại hán là mười mấy hán tử khỏe mạnh mặc quần áo giống nhau, trong tay cầm yêu đao sáng loáng, đằng đằng sát khí, đang ngăn cản lấy đường đi của họ. Bạn đang xem tại - www.
" Muốn chạy à? Không có cửa đâu!" Đại hán cởi trần đứng trên chiếc bè gỗ đầu quát to: " Nhận lệnh của quân sư, Chu Thương đã chờ ở đây từ lâu, ha ha..."
" Ha ha ha..."
Mười mấy hán tử khỏe mạnh đứng sau đại hán cũng ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lữ Bố hai mắt quấn vải nên không nhìn thấy gì, chỉ đành hỏi Hầu Thành: " Hầu Thành, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Hầu Thành hít một hơi khí lạnh, nói với Lữ Bố: " Tướng quân, trên mặt sông có kẻ cản đường. Địch nhiều, ta ít, chỉ sợ khó có thể chống được, không bằng tạm thời trở về đại doanh."
" Tướng quân, không thể được." Một tên thân binh vội khuyên: " Đại doanh đã bị quân địch công phá, quay lại thì chẳng khác gì tự tìm đường chết. Đã vậy sao không liều mình phá vây, có lẽ có thể phá được bè gỗ ngăn cản của quân địch, may mắn phá vây! Tiểu nhân bất tài, nguyện đi tiên phong, mở một đường máu cho tướng quân."
Thấy một tên tiểu tốt cũng có thể dũng mãnh như vậy, Hầu Thành trong lòng cảm thấy xấu hổ, thiết thương cầm trong tay chỉ về phía trước: " Các huynh đệ, giết!"
...........
Mỹ Tắc, bốn cổng ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành).
Đám nô lệ vì phải lao động cật lực hơn mười ngay nên đã kiệt sức, bị chia làm bốn nhóm khác nhau xua vào bốn cổng ủng thành. Khi các cánh cổng nặng nề khép lại thì trên tường thành xung quanh bỗng xuất hiện thủ quân đông nghìn nghịt, trong tay mỗi tên thủ quân còn cầm một cây trường cung, trên dây đã được đặt sẵn một cây lang nha tiễn sắc bén.
Đến lúc này thì dù đám nô lệ có là ngu ngốc cũng biết được số phận gì đang đợi chờ họ.
" Lũ gian tặc các ngươi, các ngươi không giữ lời." Một gã nô lệ người Hung Nô tức giận gào lên: " Các ngươi đã đáp ứng chúng ta, chỉ cần chúng ta đầu hàng thì sẽ không giết chúng ta, chỉ cần chúng ta làm đủ ba năm khổ dịch thì sẽ trả tự do cho chúng ta. Tại sao các ngươi lại nuốt lời, tại sao muốn giết chúng ta?"
" Tại sao lại nuốt lời?"
" Tại sao muốn giết chúng ta?"
Đám nô lệ bất lực và tuyệt vọng tức giận gào lên, những nô lệ đứng gần cổng thành thì càng điên cuồng hơn, cố gắng dùng thân thể bằng máu thịt của mình va vào cổng thành, để mong có thể phá vỡ được nó. Tiếc rằng tất cả chỉ là vô dụng.
Cao Thuận cầm kiếm đứng nghiêm trên tường thành, vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống đám nô lệ trong ủng thành. Đám nô lệ kẻ khóc lóc, kẻ gào thét, kẻ mắng chửi, đấm đá, cứ loạn cả lên. Mắt thấy đám nô lệ trước khi chết mỗi người một vẻ, trên mặt Cao Thuận chẳng thấy buồn mà cũng chẳng vui, chỉ thấy vẻ ung dung cùng lạnh lùng.
Chỉ có lão binh đã từng nhìn quen những màn gió tanh mưa máu, trải qua vô số trận huyết chiến thảm liệt mới có thể có sự ung dung, lạnh lùng từ sâu trong xương tủy như vậy.
" Cung thủ....chuẩn bị."
Cao Thuận rút bội kiếm ra, lạnh lùng ra lên quá đầu, ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo. Đám tướng sĩ đứng hãm trận doanh trên tường thành cũng giơ trường cung trong tay lên, chỉ thoáng chốc, những cây trường cung đều đã được kéo căng, những mũi tên lạnh giá đã nhắm thẳng vào đám nô lệ tay không tấc sắt đang bị vây trong ủng thành.
Đám lão binh quen với sinh tử ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lặng như giếng nước. Mà những tân binh chưa từng ra chiến trường lần nào thì hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại, không dám hé ra nhìn cảnh tượng thê thảm như địa ngục chốn nhân gian giữa ủng thành.
" Bắn tên!"
Cao Thuận hét lên một tiếng, bội kiếm giơ cao lạnh lùng chém xuống, dây cung bật lên, tên như mưa rơi, không ngừng trút xuống đám nô lệ đang chen chúc nhau trong ủng thành. Tiếng gào thét, kêu rên trong thoáng chốc vang khắp thành, những nô lệ không có chút năng lực kháng cự từng lớp người ngã xuống vũng máu.
" Uỳnh uỳnh uỳnh..."
Trong âm thanh nặng nề, trầm muộn, con thuyền đang được đà lao tới va chạm với chiếc bè gỗ hối hả tiến vào, thế tiến của thuyền liền bị chặn đứng. Nhờ quán tính ngược nhau lớn, nên những cọc gỗ đầu được vót nhọn của cái bè dễ dàng đâm xuyên vào thân thuyền, chỉ thoáng chốc đã kết dính bè gỗ cùng thuyền lại." Xuống đây cho lão tử!"
Chu Thương hét lớn một tiếng, xoay tròn cây gậy trong tay rồi quét tới, đánh cho mười mấy tên lính Tịnh Châu đang đứng ở đầu thuyền ngã xuống nước, sau lại dùng gậy chống xuống bè gỗ mượn lực nhảy lên. Thân thể như cột sắt giống một con chim lao vút lên, rồi hạ xuống mũi thuyền.
" Uỳnh!"
Hai chân của Chu Thương hạ xuống mũi thuyền làm phát ra một tiếng vang trầm muộn, thân thể nặng nề đè xuống làm mũi thuyền lắc lư, lại có thêm hai binh sĩ Tịnh Châu ở đằng mạn thuyền đứng không vững nên kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống nước. Lính Tịnh Châu tuy kiêu dũng thiện chiến, nhưng đa số không giỏi bơi lội, nếu rơi xuống nước thì chỉ vẫy vùng được mấy cái là chìm nghỉm.
" Giết!"
Hầu Thành rống lên, thương trong tay đâm thẳng về phía Chu Thương. Chu Thương cười ha hả, dùng gậy gỗ chống xuống sàn thuyền, thân thể như cột sắt lại nhảy vọt lên, khi hạ xuống lại rơi đúng vào phần mạn thuyền rộng nhất. Hơn hai trăm cân thịt trên người Chu Thương kèm theo quán tính nặng nề đè xuống mạn thuyền, khiến cho cả con thuyền phải lắc lư kịch liệt.
Hầu Thành chân đứng không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả rồi ngã lăn ra sàn thuyền, hai tay vung về phía trước, thiết thương trong tay theo đà ngã văng ra xa, rơi tõm xuống nước.
" Ha ha."
Chu Thương cười to, bước lên hai bước nhảy lên đá Hầu Thành bay xuống nước. Hầu Thành không biết bơi lội, rơi xuống nước liền uống phải hai ngụm nước mới vùng vẫy ngoi lên được, y gào lên thảm thiết: " Cứu...mạng, cứu mạng, ta đầu hàng, mau cứu ta, oa oa...ực ực ực ực..."
" Đúng là phế vật." Chu Thương cười ha hả, thét lên: " Các huynh đệ nghe cho kỹ, không ai được phép cứu y."
" Tuân lệnh."
Đám thủy tặc đứng sau Chu Thương rào rào đáp lời.
" Hà hà."
Chu Thương khẽ cười hai tiếng, xoay người lại vung vẩy gậy gỗ trong tay một hồi, khiến cho mười mấy tên lính Tịnh Châu còn đứng trên thuyền phải lùi lại. Cả đám vây quanh Lữ Bố, lùi sát tới đuôi thuyền, nếu còn lùi nữa thì sẽ rơi xuống nước. Lữ Bố tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể nghe được, liền giận dữ quát: " Mang phương thiên họa kích của bản tướng quân ra đây!"
" Còn muốn tỏ vẻ anh hùng?" Chu Thương cười lạnh, xoay người lại nói với đám thủy tặc đằng sau: " Các huynh đệ, đánh lật con thuyền này cho lão tử."
" Tuân lệnh."
Đám thủy tặc đang trèo lên thuyền đồng thanh đáp ứng, tất cả chạy ầm ầm về mé trái thuyền, đợi cho thuyền nghiêng sang lại lao sang phía phải. Cứ lặp đi lặp lại như thế làm con thuyền nghiêng ngả, khiến mười mấy tên lính Tịnh Châu phải bám chặt mép thuyền không dám buông tay, còn Lữ Bố thì bị hất xuống dòng Hà Thủy.
" Tùm...."
Chu Thương nhún người lao xuống, cả người lao vào dòng nước, chỉ lát sau, dáng người khỏe mạnh của Chu Thương lại từ trong nước lao ra, một tay xách phương thiên họa kích của Lữ Bố, một tay túm tóc của Lữ Bố, lúc thì lôi lên mặt nước, lúc thì lại nhấn xuống nước, y ngửa mặt lên trời cười: " Bắt được rồi, ha ha ha, lão tử bắt được Lữ Bố rồi."
Thương thay cho Lữ Bố, trên đất bằng thì dũng mãnh vô song, nhưng rớt xuống nước rồi làm một bụng nước sông thì chẳng còn lực phản kháng, chỉ có thể để mặc cho Chu Thương xử lý. Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Mãi đến lúc Lữ Bố nghẹn thở, Chu Thương mới kéo Lữ Bố giờ trông như con chó chết lên trên bè gỗ. Sớm đã có thủy tặc chờ sẵn, lao lên ba chân bốn cẳng xongtới trói Lữ Bố lại.
" Hưu..."
Thấy bắt được chủ tướng Lữ Bố của quân Tịnh Châu mà ngay cả Hứa Chử cũng không đánh bại được, Chu Thương không khỏi cảm thấy đắc ý. Không ngờ vui quá hóa buồn, chợt nghe thấy tiếng xé gió vang lên, gió mạnh lao tới, dựa vào bản năng của võ tướng cùng kinh nghiệm sinh tử sau bao lần tìm đường sống trong chỗ chết, Chu Thương trong thế ngàn cân treo sợi tóc né người sang một bên.

back top