Mỹ Tắc.
Phan Phượng trợn mắt, vênh váo quát lớn: " Nếu không phải quân Ký châu chúng ta liều chết tấn công thành, bọn Tây Lương mọi rợ các ngươi sao có vào được thành Mỹ Tắc? Bây giờ các ngươi lại thản nhiên đến cướp địa bàn của chúng ta, tranh đoạt nữ nhân, thực không chịu nổi. Bản tướng quân cho các ngươi thời gian một nén nhang phải rút khỏi đây, nếu không ….".
Phan Phượng nói tới đó hắn ngừng lại, mắt lộ sát khí rồi hắn thản nhiên nói: " Đừng trách bản tướng quân không khách khí".
" Cút đi!".
" Cút đi!".
" Cút đi!".
Quan quân Ký châu phía sau Phan Phượng đồng thanh hô hưởng ứng ba lần, khí thế làm cho người khác phải run sợ.
Đứng đối diện với quân Ký châu, ánh mắt Hàn Toại bất động. Công bằng mà nói thì hắn không sợ quân Ký châu của Phan Phượng. Nhưng bây giờ hai đạo quân đang ở trong thành. Địa thế trong thành chật hẹp, bất lợi cho kỵ binh Tây Lương họat động. Một khi xảy ra hỗn chiến, quân Tây Lương sẽ gặp bất lợi vô cùng. Nếu đổi lại ở nơi khác, một con người kiêu hùng như Hàn Toại chắc chắn sẽ không thể nhẫn nhịn.
Nhưng tên Phan Phượng ngang nhiên miệt thị quân Tây Lương là man di, lại đe dọa bắt quân Tây Lương trong khoảng thời gian một nén nhang phải rút khỏi khu kho lương. Đây là một điều lăng nhục toàn quân Tây Lương. Quân Ký châu hung hăng như vậy, nếu Hàn Toại hắn không phản ứng gì thì uy tín của Hàn Toại hắn ở đâu?
Hàn Toại cười nhạt, hắn khẽ nói: " Phan Phượng tướng quân nói thế là khinh người quá mức".
" Quá mức?" Phan Phượng nói vẻ khinh thường: " Bản tướng quân đã rất khách khí rồi đó"
Gương mặt Hàn Toại thoáng co rúm lại. Hắn cắn răng đang định trở mặt thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng hét lớn: " Dừng tay. Tất cả dừng tay".
" Hả?"
" Ồ."
Phan Phượng, Hàn Toại cùng quay đầu lại thấy Thư Thụ và hơn mười thân kỵ binh hộ vệ đang giục ngựa chạy tới. Từ xa Thư Thụ vẫy tay hét lớn: " Nhị vị tướng quân, chờ chút. Thuộc hạ có việc quân khẩn cấp cần bẩm báo".
" Việc quân khẩn cấp?"
Phan Phượng, Hàn Toại cùng cau mày.
Thư Thụ trầm giọng nói: " Thám mã hồi báo. Ở phía nam Mỹ Tắc hơn trăm dặm phát hiện rất nhiều quân xích hầu du kỵ của Mã Dược. Chắc chắn đại quân của Mã Dược đang ở gần đây".
" Đại quân của Mã Dược?"
Phan Phượng biến sắc. Lúc này hắn mới nhớ ra dù thành Mỹ Tắc đã bị công phá nhưng đại quân của Mã Dược vẫn chưa xuất hiện. Bây giờ đại địch đang ở trước mặt, hắn không thể trở mặt với quân Lương châu được. Nghĩ vậy sắc mặt của Phan Phượng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Hắn lặng lẽ giơ cánh tay phải lên làm hiệu, đám binh sĩ phía sau vội vàng thu hồi binh khí.
Hàn Toại cũng không chậm chễ hắn ra ý bảo quân lính của mình tra đao, kiếm vào vỏ. không khí căng thẳng ngay lập tức được giải tỏa.
Hàn Toại nói: " Phan Phượng tướng quân, Thư Thụ tiên sinh. Đại quân của Mã Dược có thể quay lại bất cứ lúc nào. Đại địch đang ở trước mặt, chúng ta hãy dừng tranh chấp. Hai đạo quân chúng ta chia binh tử thủ bốn cửa thành, đợi sau khi đánh lui đại quân của Mã Dược. Chúng ta sẽ căn cứ theo công lao của từng lộ quân để phân chia lương thảo, quân dụng, cùng với nữ nhân. Có được không?"
Phan Phượng nói: " Được, cứ làm theo lời tướng quân".
Hàn Toại nói: " Nếu như thế bản tướng quân xin cáo từ".
Phan Phượng nói: " Thứ cho không tiễn".
Đợi khi Hàn Toại đi khuất, Thư Thụ mới quay sang nói với Phan Phượng: " Tướng quân, thành Mỹ Tắc nhỏ bé, không thể lưu toàn bộ đại quân trong thành. Chúng ta nên chia quân ra đóng ngoài thành. Trong ngoài hỗ trợ tạo thành thế ỷ giốc".
" Không cần!" Phan Phượng quả quyết cự tuyệt: " Các tướng sĩ từ Ký châu xa xôi tới Hà Sáo. Hành quân hàng nghìn dặm. Lại trải qua mấy ngày huyết chiến, đã mệt mỏi. Các tướng sĩ cũng là người bằng xương bằng thịt, thân thể không phải làm bằng sắt. Thừa dịp đại quân của Mã Dược chưa đến, hãy để bọn họ lưu lại trong thành nghỉ ngơi vài ngày".
Thư Thụ bất đắc dĩ nói: " Nếu vậy tướng quân hãy phái du kỵ thám mã dò xét quân tình của Mã Dược, đề phòng quân của Mã Dược đánh lén".
" Đánh lén!" Phan Phượng buột miệng, hắn hỏi lại: " Chẳng lẽ quân sư cho rằng mấy vạn tướng sĩ Ký châu đều là tượng gỗ à? Chúng ta có tinh binh, lại có thành trì hiểm trở. Quân Mã Dược sao dám đánh lén?"
Thư Thụ khuyên can: " Tướng quân, Mã Dược trời sinh hiểm ác, xảo trá. Không thể khinh thường được".
" Thôi" Phan Phượng giận dữ nói: " Nếu quân sư cẩn thận như thế, hãy tự dẫn năm mươi thân binh đi tuần đêm".
Thư Thụ ngạc nhiên nói: " Cái này …….".
Phan Phượng lãnh đạm nói: " Có chuyện gì, chẳng lẽ quân sư dám chống lệnh của bản tướng quân?"
Thư Thụ thở dài: " Thụ …… tuân lệnh".
…
Màn đêm lại buông xuống
Lợi dụng đêm tối, một nhóm bốn, năm mươi kỵ binh lặng lẽ xuất hiện cách cửa đông thành Mỹ Tắc mấy trăm bước.
Mặc dù Thư Thụ cố gắng khuyên can Phan Phượng chia quân đóng ở bên ngoài, Phan Phượng vẫn không nghe. Hắn còn tức giận phái Thư Thụ mang binh ra ngoài tuần tra. Lúc này trong thành Mỹ Tắc tràn ngập một khung cảnh dâm đãng vô cùng, khắp nơi vang lên những ngôn từ tục tĩu, không cần nói cũng biết dù là quan quân Lương châu hay Ký châu thì cũng đang phát tiết sinh lực trai trẻ trên thân thể nữ nhân trong thành.
Số lượng binh sĩ bố trí canh gác trên mặt thành không nhiều lắm. Không có binh sĩ đi tuần tra bên ngoài thành.
Một tên kỵ binh xuống ngựa cẩn thận lục soát, sau đó hắn nói với Hứa Chử: " Tướng quân, tìm được rồi".
Hứa Chử nghiêm mặt, hắn nhảy xuống ngựa, quả nhiên hắn nhìn thấy một cái cọ gỗ cắm trên bãi cỏ. Trong bóng đêm tối đen này, nếu không đến gần, chăm chú nhìn thì sẽ rất khó phát hiện ra.
" Ừ, chỗ này. Mau xuống ngựa đào lên cho bản tướng quân".
Bốn, năm mươi tên kỵ binh ào ào nhảy xuống ngựa. Chúng bắt đầu đào đất xung quanh vị trí cái cọc gỗ. Trong chốc lát chúng đào làm lộ ra một cửa động rộng ba người đi vào. Hứa Chử vung tay lên, ba tên lính vóc người nhỏ bé, mang theo mồi lửa khom lưng chui vào cửa động, biến mất bên trong đường hầm tối tăm. Những binh lính còn lại nhảy lên ngựa, giục ngựa tản mát ra xung quanh, chịu trách nhiệm bảo vệ cửa động.
…
Tây thành Mỹ Tắc
Hàn Toại bỗng nhiên bị hơi nóng đánh thức, hắn giật mình tỉnh dậy. Hắn đưa tay sờ mặt, rất nhiều mồ hôi. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một màn đêm đen kịt làm hắn thấy băn khoăn.
Trời vẫn chưa sáng. Tại sao lại nóng thế?
Hàn Toại thò một chân xuống đất, suýt chút nữa hắn la lên. Tại sao mặt đất cũng nóng thế? Nóng đến bỏng cả chân. Trong lúc hắn đang kinh ngạc thì bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Mã Ngoạn.
" Chúa công, không xong rồi. Đại quân Mã Dược quay lại tấn công".
" Cái gì?" Hàn Toại kinh hãi, hắn vội vã đi giày. Hắn cũng không kịp để tâm tìm hiểu tại sao nền nhà cũng nóng bỏng lên như vậy. Hắn vội đi ra khỏi phòng, hấp tấp hỏi: " Có bao nhiêu nhân mã?"
Mã Ngoạn thở hổn hển, hắn vừa lau mồ hôi vừa thầm nghĩ: Hôm nay nóng thật rồi trả lời: " Tối quá không nhìn rõ. Nhưng dựa vào số lượng đuốc ngoài thành thì ít nhất cũng phải có năm, sáu vạn kỵ binh".
" Nhiều thế ư?" Hàn Toại hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: " Đi ra xem thế nào".
Hàn Toại, Mã Ngoạn và thân binh hộ vệ vội chạy tới cửa tây thành, đoàn người hấp tấp chạy lên lâu thành. Quả nhiên bên ngoài thành, dưới bầu trời đêm là một rừng đuốc, tiếng ngựa hí, tiếng người lao xao, khí thế ngút trời làm cho người khác phải run sợ. Một đạo quân lớn đã bao vậy tứ phía thành Mỹ Tắc đến độ một con ruồi cũng không lọt qua được.
Ngoài thành Mỹ Tắc.
Giả Hủ nói với Mã Dược: " Chúa công, có thể bắt đầu được rồi".
" Ừ" Mã Dược gật đầu. Hắn trầm giọng nói: " Truyền lệnh, phóng hỏa!".
" Tướng quân có lệnh, phóng hỏa". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
" Tướng quân có lệnh, phóng hỏa".
" Tướng quân có lệnh, phóng hỏa".
Quân lệnh của Mã Dược được truyền khắp đại quân. Bọn lính vội vàng đem cỏ khô, cành khô đã chuẩn bị trước ném xuống đất, chúng lại dội lên đó dầu lửa, mỡ cừu, mỡ trâu rồi chúng ném đuốc xuống. Ngay lập tức lửa bùng lên, men theo các cành cây khô tẩm dầu lan khắp nơi. Trong chốc lát ngọn lửa đã vây xung quanh thành Mỹ Tắc. Tạo nên một vòng tròn lửa khổng lồ.
Đứng trên lâu thành Hàn Toại cười ha hả: " Mã đồ phu muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn hỏa thiêu thành Mỹ Tắc ư?"
Mã Ngoạn cũng nói: " Mạt tướng thấy Mã đồ phu hết cách rồi. Hắn làm vậy để ra vẻ thần bí thôi".
Hàn Toại nói: " Bản tướng quân mặc kệ Mã đồ phu định dùng mưu ma chước quỷ gì. Truyền lệnh toàn quân không được tự ý ra khỏi thành, tránh cho địch quân thừa dịp đánh vào. Chúng ta cứ đợi tới bình minh rồi sẽ tính".
…
Ngoài thành Mỹ Tắc.
Giả Hủ vuốt cằm nói với Mã Dược: " Chúa công, quả nhiên quân Lương châu và Ký châu trúng kế. Không dám ra khỏi thành nghênh chiến. Ha ha".
Mã Dược nghiến răng nói: " Liêu Hóa ở trên trời có linh. Quân Lương, Ký châu đã đến lúc tận số. Lần này chúng đừng mong chạy thoát tên nào. Bản tướng quân muốn toàn bộ chúng phải biến thành tro bụi, tuẫn táng theo Liêu Hóa và các huynh đệ khác".
Sắc mặt Quách Đồ nghiêm nghị, hắn thầm nghĩ chết theo Liêu Hóa và các huynh đệ sẽ không chỉ có năm, sáu vạn quân Lương, Ký châu mà còn có bảy, tám vạn nữ nhân vô tội và người già. Mặc dù Quách Đồ hắn là người khởi xướng tấm thảm kịch tuẫn táng bi thương này nhưng lúc này cũng không tránh được tâm trạng bi thương.
" Chỉ dựa vào mấy ngàn kỵ binh của ngươi mà cũng dám chống lại mấy vạn tinh binh Ký châu ư? Thật là nực cười".
Mã Dược vừa dứt lời, môt giọng nói trong trẻo của một trung niên từ xa truyền lại. Mã Dược quay đầu lại thì thấy Cú Đột đang áp giải một người văn sĩ trung niên cao gầy, tướng mạo trang nhã đi tới.
Mã Dược quát hỏi: " Cú Đột, đây là ai?"
Cú Đột trả lời: " Chúa công, mạt tướng dẫn đội xích hầu đi tuần đêm, bất ngờ gặp với một toán nhỏ quân tuần đêm của địch quân, sau một hồi kịch chiến đã tiêu diệt hoàn toàn quân địch. Mạt tướng thấy người này dáng vẻ tao nhã không giống với binh lính liền áp giải tới cho chúa công xử trí".
Phan Phượng trợn mắt, vênh váo quát lớn: " Nếu không phải quân Ký châu chúng ta liều chết tấn công thành, bọn Tây Lương mọi rợ các ngươi sao có vào được thành Mỹ Tắc? Bây giờ các ngươi lại thản nhiên đến cướp địa bàn của chúng ta, tranh đoạt nữ nhân, thực không chịu nổi. Bản tướng quân cho các ngươi thời gian một nén nhang phải rút khỏi đây, nếu không ….".
Phan Phượng nói tới đó hắn ngừng lại, mắt lộ sát khí rồi hắn thản nhiên nói: " Đừng trách bản tướng quân không khách khí".
" Cút đi!".
" Cút đi!".
" Cút đi!".
Quan quân Ký châu phía sau Phan Phượng đồng thanh hô hưởng ứng ba lần, khí thế làm cho người khác phải run sợ.
Đứng đối diện với quân Ký châu, ánh mắt Hàn Toại bất động. Công bằng mà nói thì hắn không sợ quân Ký châu của Phan Phượng. Nhưng bây giờ hai đạo quân đang ở trong thành. Địa thế trong thành chật hẹp, bất lợi cho kỵ binh Tây Lương họat động. Một khi xảy ra hỗn chiến, quân Tây Lương sẽ gặp bất lợi vô cùng. Nếu đổi lại ở nơi khác, một con người kiêu hùng như Hàn Toại chắc chắn sẽ không thể nhẫn nhịn.
Nhưng tên Phan Phượng ngang nhiên miệt thị quân Tây Lương là man di, lại đe dọa bắt quân Tây Lương trong khoảng thời gian một nén nhang phải rút khỏi khu kho lương. Đây là một điều lăng nhục toàn quân Tây Lương. Quân Ký châu hung hăng như vậy, nếu Hàn Toại hắn không phản ứng gì thì uy tín của Hàn Toại hắn ở đâu?
Hàn Toại cười nhạt, hắn khẽ nói: " Phan Phượng tướng quân nói thế là khinh người quá mức".
" Quá mức?" Phan Phượng nói vẻ khinh thường: " Bản tướng quân đã rất khách khí rồi đó"
Gương mặt Hàn Toại thoáng co rúm lại. Hắn cắn răng đang định trở mặt thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng hét lớn: " Dừng tay. Tất cả dừng tay".
" Hả?"
" Ồ."
Phan Phượng, Hàn Toại cùng quay đầu lại thấy Thư Thụ và hơn mười thân kỵ binh hộ vệ đang giục ngựa chạy tới. Từ xa Thư Thụ vẫy tay hét lớn: " Nhị vị tướng quân, chờ chút. Thuộc hạ có việc quân khẩn cấp cần bẩm báo".
" Việc quân khẩn cấp?"
Phan Phượng, Hàn Toại cùng cau mày.
Thư Thụ trầm giọng nói: " Thám mã hồi báo. Ở phía nam Mỹ Tắc hơn trăm dặm phát hiện rất nhiều quân xích hầu du kỵ của Mã Dược. Chắc chắn đại quân của Mã Dược đang ở gần đây".
" Đại quân của Mã Dược?"
Phan Phượng biến sắc. Lúc này hắn mới nhớ ra dù thành Mỹ Tắc đã bị công phá nhưng đại quân của Mã Dược vẫn chưa xuất hiện. Bây giờ đại địch đang ở trước mặt, hắn không thể trở mặt với quân Lương châu được. Nghĩ vậy sắc mặt của Phan Phượng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Hắn lặng lẽ giơ cánh tay phải lên làm hiệu, đám binh sĩ phía sau vội vàng thu hồi binh khí.
Hàn Toại cũng không chậm chễ hắn ra ý bảo quân lính của mình tra đao, kiếm vào vỏ. không khí căng thẳng ngay lập tức được giải tỏa.
Hàn Toại nói: " Phan Phượng tướng quân, Thư Thụ tiên sinh. Đại quân của Mã Dược có thể quay lại bất cứ lúc nào. Đại địch đang ở trước mặt, chúng ta hãy dừng tranh chấp. Hai đạo quân chúng ta chia binh tử thủ bốn cửa thành, đợi sau khi đánh lui đại quân của Mã Dược. Chúng ta sẽ căn cứ theo công lao của từng lộ quân để phân chia lương thảo, quân dụng, cùng với nữ nhân. Có được không?"
Phan Phượng nói: " Được, cứ làm theo lời tướng quân".
Hàn Toại nói: " Nếu như thế bản tướng quân xin cáo từ".
Phan Phượng nói: " Thứ cho không tiễn".
Đợi khi Hàn Toại đi khuất, Thư Thụ mới quay sang nói với Phan Phượng: " Tướng quân, thành Mỹ Tắc nhỏ bé, không thể lưu toàn bộ đại quân trong thành. Chúng ta nên chia quân ra đóng ngoài thành. Trong ngoài hỗ trợ tạo thành thế ỷ giốc".
" Không cần!" Phan Phượng quả quyết cự tuyệt: " Các tướng sĩ từ Ký châu xa xôi tới Hà Sáo. Hành quân hàng nghìn dặm. Lại trải qua mấy ngày huyết chiến, đã mệt mỏi. Các tướng sĩ cũng là người bằng xương bằng thịt, thân thể không phải làm bằng sắt. Thừa dịp đại quân của Mã Dược chưa đến, hãy để bọn họ lưu lại trong thành nghỉ ngơi vài ngày".
Thư Thụ bất đắc dĩ nói: " Nếu vậy tướng quân hãy phái du kỵ thám mã dò xét quân tình của Mã Dược, đề phòng quân của Mã Dược đánh lén".
" Đánh lén!" Phan Phượng buột miệng, hắn hỏi lại: " Chẳng lẽ quân sư cho rằng mấy vạn tướng sĩ Ký châu đều là tượng gỗ à? Chúng ta có tinh binh, lại có thành trì hiểm trở. Quân Mã Dược sao dám đánh lén?"
Thư Thụ khuyên can: " Tướng quân, Mã Dược trời sinh hiểm ác, xảo trá. Không thể khinh thường được".
" Thôi" Phan Phượng giận dữ nói: " Nếu quân sư cẩn thận như thế, hãy tự dẫn năm mươi thân binh đi tuần đêm".
Thư Thụ ngạc nhiên nói: " Cái này …….".
Phan Phượng lãnh đạm nói: " Có chuyện gì, chẳng lẽ quân sư dám chống lệnh của bản tướng quân?"
Thư Thụ thở dài: " Thụ …… tuân lệnh".
…
Màn đêm lại buông xuống
Lợi dụng đêm tối, một nhóm bốn, năm mươi kỵ binh lặng lẽ xuất hiện cách cửa đông thành Mỹ Tắc mấy trăm bước.
Mặc dù Thư Thụ cố gắng khuyên can Phan Phượng chia quân đóng ở bên ngoài, Phan Phượng vẫn không nghe. Hắn còn tức giận phái Thư Thụ mang binh ra ngoài tuần tra. Lúc này trong thành Mỹ Tắc tràn ngập một khung cảnh dâm đãng vô cùng, khắp nơi vang lên những ngôn từ tục tĩu, không cần nói cũng biết dù là quan quân Lương châu hay Ký châu thì cũng đang phát tiết sinh lực trai trẻ trên thân thể nữ nhân trong thành.
Số lượng binh sĩ bố trí canh gác trên mặt thành không nhiều lắm. Không có binh sĩ đi tuần tra bên ngoài thành.
Một tên kỵ binh xuống ngựa cẩn thận lục soát, sau đó hắn nói với Hứa Chử: " Tướng quân, tìm được rồi".
Hứa Chử nghiêm mặt, hắn nhảy xuống ngựa, quả nhiên hắn nhìn thấy một cái cọ gỗ cắm trên bãi cỏ. Trong bóng đêm tối đen này, nếu không đến gần, chăm chú nhìn thì sẽ rất khó phát hiện ra.
" Ừ, chỗ này. Mau xuống ngựa đào lên cho bản tướng quân".
Bốn, năm mươi tên kỵ binh ào ào nhảy xuống ngựa. Chúng bắt đầu đào đất xung quanh vị trí cái cọc gỗ. Trong chốc lát chúng đào làm lộ ra một cửa động rộng ba người đi vào. Hứa Chử vung tay lên, ba tên lính vóc người nhỏ bé, mang theo mồi lửa khom lưng chui vào cửa động, biến mất bên trong đường hầm tối tăm. Những binh lính còn lại nhảy lên ngựa, giục ngựa tản mát ra xung quanh, chịu trách nhiệm bảo vệ cửa động.
…
Tây thành Mỹ Tắc
Hàn Toại bỗng nhiên bị hơi nóng đánh thức, hắn giật mình tỉnh dậy. Hắn đưa tay sờ mặt, rất nhiều mồ hôi. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một màn đêm đen kịt làm hắn thấy băn khoăn.
Trời vẫn chưa sáng. Tại sao lại nóng thế?
Hàn Toại thò một chân xuống đất, suýt chút nữa hắn la lên. Tại sao mặt đất cũng nóng thế? Nóng đến bỏng cả chân. Trong lúc hắn đang kinh ngạc thì bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Mã Ngoạn.
" Chúa công, không xong rồi. Đại quân Mã Dược quay lại tấn công".
" Cái gì?" Hàn Toại kinh hãi, hắn vội vã đi giày. Hắn cũng không kịp để tâm tìm hiểu tại sao nền nhà cũng nóng bỏng lên như vậy. Hắn vội đi ra khỏi phòng, hấp tấp hỏi: " Có bao nhiêu nhân mã?"
Mã Ngoạn thở hổn hển, hắn vừa lau mồ hôi vừa thầm nghĩ: Hôm nay nóng thật rồi trả lời: " Tối quá không nhìn rõ. Nhưng dựa vào số lượng đuốc ngoài thành thì ít nhất cũng phải có năm, sáu vạn kỵ binh".
" Nhiều thế ư?" Hàn Toại hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: " Đi ra xem thế nào".
Hàn Toại, Mã Ngoạn và thân binh hộ vệ vội chạy tới cửa tây thành, đoàn người hấp tấp chạy lên lâu thành. Quả nhiên bên ngoài thành, dưới bầu trời đêm là một rừng đuốc, tiếng ngựa hí, tiếng người lao xao, khí thế ngút trời làm cho người khác phải run sợ. Một đạo quân lớn đã bao vậy tứ phía thành Mỹ Tắc đến độ một con ruồi cũng không lọt qua được.
Ngoài thành Mỹ Tắc.
Giả Hủ nói với Mã Dược: " Chúa công, có thể bắt đầu được rồi".
" Ừ" Mã Dược gật đầu. Hắn trầm giọng nói: " Truyền lệnh, phóng hỏa!".
" Tướng quân có lệnh, phóng hỏa". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
" Tướng quân có lệnh, phóng hỏa".
" Tướng quân có lệnh, phóng hỏa".
Quân lệnh của Mã Dược được truyền khắp đại quân. Bọn lính vội vàng đem cỏ khô, cành khô đã chuẩn bị trước ném xuống đất, chúng lại dội lên đó dầu lửa, mỡ cừu, mỡ trâu rồi chúng ném đuốc xuống. Ngay lập tức lửa bùng lên, men theo các cành cây khô tẩm dầu lan khắp nơi. Trong chốc lát ngọn lửa đã vây xung quanh thành Mỹ Tắc. Tạo nên một vòng tròn lửa khổng lồ.
Đứng trên lâu thành Hàn Toại cười ha hả: " Mã đồ phu muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn hỏa thiêu thành Mỹ Tắc ư?"
Mã Ngoạn cũng nói: " Mạt tướng thấy Mã đồ phu hết cách rồi. Hắn làm vậy để ra vẻ thần bí thôi".
Hàn Toại nói: " Bản tướng quân mặc kệ Mã đồ phu định dùng mưu ma chước quỷ gì. Truyền lệnh toàn quân không được tự ý ra khỏi thành, tránh cho địch quân thừa dịp đánh vào. Chúng ta cứ đợi tới bình minh rồi sẽ tính".
…
Ngoài thành Mỹ Tắc.
Giả Hủ vuốt cằm nói với Mã Dược: " Chúa công, quả nhiên quân Lương châu và Ký châu trúng kế. Không dám ra khỏi thành nghênh chiến. Ha ha".
Mã Dược nghiến răng nói: " Liêu Hóa ở trên trời có linh. Quân Lương, Ký châu đã đến lúc tận số. Lần này chúng đừng mong chạy thoát tên nào. Bản tướng quân muốn toàn bộ chúng phải biến thành tro bụi, tuẫn táng theo Liêu Hóa và các huynh đệ khác".
Sắc mặt Quách Đồ nghiêm nghị, hắn thầm nghĩ chết theo Liêu Hóa và các huynh đệ sẽ không chỉ có năm, sáu vạn quân Lương, Ký châu mà còn có bảy, tám vạn nữ nhân vô tội và người già. Mặc dù Quách Đồ hắn là người khởi xướng tấm thảm kịch tuẫn táng bi thương này nhưng lúc này cũng không tránh được tâm trạng bi thương.
" Chỉ dựa vào mấy ngàn kỵ binh của ngươi mà cũng dám chống lại mấy vạn tinh binh Ký châu ư? Thật là nực cười".
Mã Dược vừa dứt lời, môt giọng nói trong trẻo của một trung niên từ xa truyền lại. Mã Dược quay đầu lại thì thấy Cú Đột đang áp giải một người văn sĩ trung niên cao gầy, tướng mạo trang nhã đi tới.
Mã Dược quát hỏi: " Cú Đột, đây là ai?"
Cú Đột trả lời: " Chúa công, mạt tướng dẫn đội xích hầu đi tuần đêm, bất ngờ gặp với một toán nhỏ quân tuần đêm của địch quân, sau một hồi kịch chiến đã tiêu diệt hoàn toàn quân địch. Mạt tướng thấy người này dáng vẻ tao nhã không giống với binh lính liền áp giải tới cho chúa công xử trí".