Trâu Tĩnh trấn an nói: " Đại nhân không cần âu lo, Phục Dương tuy bị chiếm, Hà lão thái gia chắc gì đã rơi vào tay giặc."
Tần Hiệt lắc đầu nói: " Tử Du ơi Tử Du, uổng cho ngươi thiên tư mẫn tiệp, nhưng cũng không khỏi dối mình lừa người. Từ Tinh sơn trốn thoát đến nay, Tám Trăm Lưu Khấu hành sự luôn luôn ngòai dự đoán, nơi nơi đều đọat ta tiên cơ, Mã Dược tuy là tặc khấu, hành sự tiến thoái lại rất có đại tướng phong phạm. Lọai nhân vật lợi hại như thế, trong việc tính kế sẽ lưu cho người đường sống sao? Không nên hi vọng xa vời nữa, tổ bị lật trứng yên sao được, Phục Dương đã mất, Hà lão thái gia lành ít dữ nhiều rồi."
Hòang Trung, Thái Mạo đám người tất cả đều thần sắc ảm đạm.
Trâu Tĩnh cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thực cảm thấy Tần Hiệt nói không phải không có lí, lúc sau mới thở dài nói: " Đại nhân, có câu là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, việc đã đến mức này, không bằng phái lưu tinh thám mã, loan báo các huyện xung quanh, thứ nhất tăng cường giới bị, đề phòng Tám Trăm Lưu Khấu giở trò cũ, thứ hai cũng có thế thám thính Hà lão thái gia tin tức."
Tần Hiệt ủ rũ gật đầu, uể oải hướng Trâu Tĩnh phất phất tay.
………………………………….
Phục Dương huyện, phương viên không qua mười dặm, hộ khẩu hơn vạn, nhân đinh hơn ba vạn người, hôm nay toàn thành đã nằm dưới sự khống chế của Tám Trăm Lưu Khấu.
Bắc môn, Mã Dược tự như một ngọn núi, ngật lập dười đại kì đang tung bay phần phật, trước mặt Mã Dược, hơn trăm tên lưu khấu kiếm bạt nỏ trương, đem mấy chục tên quan quân áo quần xộc xệch vây lại ở giữa, trước mặt hai quân ngã xuống mấy chục cỗ thi thể tàn khuyết không tòan thây, có quan quân, cũng có lưu khấu, trên mặt đất một vệt máu đỏ sẫm chứng tỏ trước đó nơi này từng diễn ra một hồi chém giết thảm liệt. Nhóm quan quân này mặc dù chỉ có vài chục người, lại hợp thành một vòng tròn, trường thương cùng đoản đao phối hợp chặt chẽ, giống như một con nhím đây gai dài, ngoan cường chống đỡ hơn trăm tên lưu khấu vây công! Mã Dược ánh mắt như sói xuyên qua nhóm quan quân hung ngoan, rơi lên một nhóm người được bảo hộ giữa nhóm quan quân. Nhóm quan quân hung ngoan này tuyệt đối không phải là quan quân bình thường, có lẽ chiến đấu lực thâm chỉ có thể só sánh với Bắc quân tinh nhuệ của Chu Tuyển! Nho nhỏ cái Phục Dương huyện, như thế nào lại có quan quân hung ngoan như thế? Trừ phi ……. Nơi này còn có đại nhân vật nào đó? Mã Dược trong đầu thóang động, trong mắt đột nhiện hiện lên một tia âm lãnh.
Mã Dược hét lớn một tiếng, trong mắt sát cơ đại thịnh, hung tợn gào lớn: " Phóng hạ vũ khí!"
" Phóng hạ vũ khí!"
" Phóng hạ vũ khí!"
Hơn trăm tên lưu khấu ầm ầm hưởng ứng, tiếng hét lanh lảnh chấn nát ánh bình mình lạnh lẽo, nhưng mấy chục tên quan quân biểu tình lại cùng với hàn phong sầu thảm như nhau, lạnh thấu xương tủy, đối với tiếng hò hét của lưu khấu bên tai tựa như không nghe thấy, trong mắt bọn họ, hết thảy chỉ có giết người hoặc bị người giết, sinh mạng đối với bọn họ hòan tòan vô nghĩa.
Đây là một đám máy móc giết người lạnh lẽo! Không có trải qua hàng trăm hàng ngàn trận chém giết máu lạnh tàn nhẫn, căn bản khó có khả năng chuy luyện ra thần kinh cứng rắn như thế, người có thể điều động quan quân tinh nhuệ như thế sung vào đội quân hộ vệ, lẽ nào lại là người bình thường?
Lộn xộn tiếng bước chân vang lên, lại thêm một nhóm lưu khấu khi thế hừng hực từ trong thành giết đến, đi đầu là một viên đại hán, thân cao gần trượng, tòan mặt đen thui, hai mắt trợn to như chuông đồng, không phải Quản Hợi còn có ai vào đây nữa? Nhóm 200 lưu khấu này hùng dũng kéo đến, từ bên ngoài vây lại hình thành một đạo vòng vây dày đặc, dưới tình thế này, những người bị vây bên trong cho dù chắp cánh cũng khó mà bay khỏi chỗ này.
Quản Hợi hai bước ba bộ đến trước mặt Mã Dược, trầm giọng nói: " Đại đầu lĩnh, ta mang đến cho ngài một người."
Mã Dược lẫm nhiên nói: " Là người nào?"
Quản Hợi vung ta một cái, dư dội hét lên: " Mang lên đây."
Quản Hợi tiếng nói vừa dứt, hai tên lưu khấu đã cắp một tên gia hỏa tặc mi thử nhãn đi tới, sau đó đem gã ném đến trước mặt Mã Dược như ném một bao rác, vừa rơi xuống đất, gã này lập tức khéo léo cúi sấp xuống đất, đem cái mông vểnh cao lên, xem ra cũng cực kì am hiểu đạo bảo mạng trong thời loạn thế.
" Ngươi tên gì?"
" Tiểu…… tiểu nhân là Hà Tam."
" Hà Tam?" Mã Dược hỏi: " Người làm cái gì?"
Hà Tam cúi, nịnh nọt trả lời: " Tiểu nhân từ nhỏ là tạp dịch tại Hà phủ, nên biết nhiều sự tình của Hà phủ, tiểu nhân tự nghĩ một số sự tình có thể đối với đại đầu lĩnh hữu dụng, cho nên đặc biệt đến bẩm báo."
Mã Dược hỏi: " Hà Tam, ngươi tất cả là biết cái gì?
Hà Tam đáp::" Chỉ cần là có liên quan đến Hà phủ, tiểu nhân không có cái gì là không biết."
Mã Dược hỏi: " Vậy sao? Vậy ngươi nói cho ta một chút, Hà phủ này có lai lịch như thế nào?"
Được bọc bên trong vòng phòng ngự của quan quân, một tên trung niên đột nhiên trợn mắt hét lớn: " Hà Tam, tiểu tử ngươi dám?"
Hà Tam mi đầu máy động, đáp: " Hồi Đại đầu lĩnh, Hà phủ này chính là phủ đệ của đường triều Đại tướng quân Hà Tiến, vừa mới xông đến ta sủa bậy chính là quản gia Hà phủ Hà Linh, gã này ỷ mình là quản gia Hà phủ, cư nhiên cưỡng bức Tiểu Phượng làm thiếp, đáng thương cho Tiểu Phượng từ nhỏ đã cùng ta là thanh mai trúc mã, sau khi gã cho Hà Linh mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, đau khổ không muốn sống, mong rằng Đại đầu lĩnh thay tiểu nhân làm chủ."
Trong vòng tròn phòng ngự của quan quân, trung niên nọ đã phẫn nộ đến mức đỏ cả mặt mày, dữ tợn hét lớn: " Hà Tam cẩu tặc, điên đảo trắng đen, ngậm máu phun người, rõ ràng là người trong lòng chứa lòng bất lương, thấy sắc khởi lòng gian, cùng con tiện phụ đó câu dẫn thành gian, mà bây giờ vu hãm ngược lại cho ta, thực sự tức chết đi mà."
Hà Tam còn muốn nói tiếp, Mã Dược lạnh lùng nói: " Hà Tam, hãy bớt sàm ngôn đi! Trở lại ta liền đem Tiểu Phượng thưởng cho ngươi."
Hà Tam vui mừng ngoài mong đợi, ngay cả nốt ruồi đen trên mặt cùng tràn ngập tươi cười, siểm nịnh nói: " Đại đầu lĩnh, vừa mới chửi ta là Hà phủ quản gia Hà Linh, lão già bên cạnh hắn là lão phụ thân của Hà Tiến, Hà Chân! Còn có đứng bên canh Hà Chân, a, bên trái gã đó chính là Phục Dương Huyện lệnh Trần Chấn, bên phải chính là Phục Dương huyện úy, còn lại đều là một ít môn hạ tiểu lại."
Mã Dược mi vũ bỗng nhiên máy động, một hồi không nói gì, hồi lâu mới ngửa mặt lên trời cười lớn.
Quản Hợi không hiểu gì, nghi hoặc hỏi: " Đại đầu lĩnh, hà cớ gì lại cười?"
Mã Dược tiếng cười dừng lại, nói: " Lão Quản, phát rồi! Chúng ta phát rồi, lão tử muốn làm lão bản, a ha ha ……."
" Ách ……"
Quản Hợi nghi hoặc khó hiểu gãi gãi đầu, hoàn tòan không biết lão bản là cái gì ý tứ, nhưng đã là Đại đầu lĩnh nói ra, hắn tự nhiên phải làm theo. Hiện tại Quản Hợi, sớm đã đối với Mã Dược tôn kính như người nhà trời, cho dù Mã Dược nói với hắn con người đánh rắm là thơm, không đúng hắn vẫn sẽ tin là đúng còn răm rắp nghe theo.
Như một con sói đi đến trận tiền của lưu khấu, Quản Hợi đem trường đao trong tay giơ lên trời, dữ tợn hét: " Các huynh đệ, vừa rồi Đại đại đầu lĩnh lên tiếng, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không cần gọi ngài là Đại đầu lĩnh, phải gọi là lão bản, đều nghe rõ hết chưa?"
" Nghe rõ rồi."
" Lão bản!"
Quản Hợi vung tay dữ dội hét.
" Lão bản ~~ lão bản ~~"
Mấy trăm tên lưu khấu tam hô hưởng ứng, thanh thế kinh người.
" Dát?"
Mã Dược nghe thế không khỏi trợn trắng cả mắt, một ngụm khí thiếu chút nữa là không vào nổi. Bất quá lão bản thì lão bản ha, dù sao là cái xưng hô mà thôi, Mã Dược cũng lười nhác cải chánh, sau đó hướng Quản Hợi nói: " Quản Hợi, đám quan quân này giao cho ngươi, trừ những binh sĩ cầm vũ khí trong tay, còn lại đều phải bắt sống cho ta, hiểu rõ chưa?"
Quản Hợi trong mắt sát cơ đại thịnh, nghiêm túc nói: " Nơi này giao cho ta."
…………………………………….
Phục Dương thành bắc hơn hai mươi dăm, một con ngựa phi như bay, nhanh như tia chớp vội vàng phóng về Lạc Dược ở phía bắc, dưới ánh mặt trời buổi sớm, một cây cờ nhỏ hình tam giác cắm trên lưng kị sĩ phần phật tung bay, trên mặt thêu rõ một chữ " Hà".
……………………………………..
Lạc Dương, Đại tướng quân Hà Tiến phủ đệ, Xa kị tướng quan Hà Miêu bộ dạng vội vàng tiến vào nội viện.
Lúc Hà Miêu tiến vào, Hà Tiến đang chắp tay sau lưng quay mặt về cửa sổ, vọng nhìn xuân tuyết tràn ngập ngoài cửa sổ mà ngẩn ra, đến khi tiếng bước chân của Hà Miêu làm kinh động Hà Tiến trầm tư, hắn mới thở dài một hơi quay người lại.
" Nhị đệ, ngươi đến rồi?"
Hà Miêu thần sắc cung kính hướng Hà Tiến ôm quyền vái chào, hỏi: " Đại ca, huynh tìm đệ có việc gì gấp sao?"
Hà Tiến gật đầu, trên mặt vẻ âu lo càng thêm trầm trọng, không có trả lời mà lại hỏi: " Đại Hán quốc vận nhiều việc gánh vác, họa bất đơn hành a (tai họa không đi một mình), Dĩnh Xuyên, Nam Dương Hòang Cân chi lọan vừa mới yên ổn, nay lại thêm một trận tuyết lớn trăm năm khó thấy, không biết sẽ làm chết rét bao nhiêu xóm làng, phỉ họan vừa mới bình định, chỉ sợ lại phục khởi rồi."
Hà Miêu không hiểu nói: " Đại ca, phỉ loạn tro tàn bùng cháy đã có quan quân triều đình cùng nghĩa dũng binh các nơi trấn áp, những tên tiện dân sinh tử cùng huynh đệ chúng ta thì có quan hệ gì? Đại ca hôm nay gọi tiểu đệ đến, không lẽ là nói việc này sao?"
Hà tiến lắc đầu nói: " Cái này là đại ca nhất thời cảm khái thôi, nhị đệ, phụ thân về Nam Dương xa xôi cư ngụ cũng đã có một khỏang thời gian rồi, đại ca trong lòng vẫn không thể yên tâm, hơn nữa hai nơi Dĩnh Xuyên, Nam Dương Hòang cân đều đã tiêu diệt, đường đi đã thông suốt không còn trở ngại, không bằng đệ tự mình đi một chuyến, đưa phụ thân trở lại Lạc Dương?"
Hà Tiến cực kì có hiếu, Hà Miêu cũng biết rõ tính tình đại ca mình, lập tức đáp ứng: " Đại ca, tiểu đệ hồi phủ chuẩn bị một chút, liền tức khắc lên đường."
Hà Tiến nói: " Ừm, đệ để Viên Thuật mang theo 500 bắc quân cùng đi bảo vệ, nhị đệ trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm."
" Tiểu đệ hiểu rồi."
Hà Miêu hướng Hà Tiến chắp tay chào, cáo từ rời đi.
Tần Hiệt lắc đầu nói: " Tử Du ơi Tử Du, uổng cho ngươi thiên tư mẫn tiệp, nhưng cũng không khỏi dối mình lừa người. Từ Tinh sơn trốn thoát đến nay, Tám Trăm Lưu Khấu hành sự luôn luôn ngòai dự đoán, nơi nơi đều đọat ta tiên cơ, Mã Dược tuy là tặc khấu, hành sự tiến thoái lại rất có đại tướng phong phạm. Lọai nhân vật lợi hại như thế, trong việc tính kế sẽ lưu cho người đường sống sao? Không nên hi vọng xa vời nữa, tổ bị lật trứng yên sao được, Phục Dương đã mất, Hà lão thái gia lành ít dữ nhiều rồi."
Hòang Trung, Thái Mạo đám người tất cả đều thần sắc ảm đạm.
Trâu Tĩnh cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thực cảm thấy Tần Hiệt nói không phải không có lí, lúc sau mới thở dài nói: " Đại nhân, có câu là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, việc đã đến mức này, không bằng phái lưu tinh thám mã, loan báo các huyện xung quanh, thứ nhất tăng cường giới bị, đề phòng Tám Trăm Lưu Khấu giở trò cũ, thứ hai cũng có thế thám thính Hà lão thái gia tin tức."
Tần Hiệt ủ rũ gật đầu, uể oải hướng Trâu Tĩnh phất phất tay.
………………………………….
Phục Dương huyện, phương viên không qua mười dặm, hộ khẩu hơn vạn, nhân đinh hơn ba vạn người, hôm nay toàn thành đã nằm dưới sự khống chế của Tám Trăm Lưu Khấu.
Bắc môn, Mã Dược tự như một ngọn núi, ngật lập dười đại kì đang tung bay phần phật, trước mặt Mã Dược, hơn trăm tên lưu khấu kiếm bạt nỏ trương, đem mấy chục tên quan quân áo quần xộc xệch vây lại ở giữa, trước mặt hai quân ngã xuống mấy chục cỗ thi thể tàn khuyết không tòan thây, có quan quân, cũng có lưu khấu, trên mặt đất một vệt máu đỏ sẫm chứng tỏ trước đó nơi này từng diễn ra một hồi chém giết thảm liệt. Nhóm quan quân này mặc dù chỉ có vài chục người, lại hợp thành một vòng tròn, trường thương cùng đoản đao phối hợp chặt chẽ, giống như một con nhím đây gai dài, ngoan cường chống đỡ hơn trăm tên lưu khấu vây công! Mã Dược ánh mắt như sói xuyên qua nhóm quan quân hung ngoan, rơi lên một nhóm người được bảo hộ giữa nhóm quan quân. Nhóm quan quân hung ngoan này tuyệt đối không phải là quan quân bình thường, có lẽ chiến đấu lực thâm chỉ có thể só sánh với Bắc quân tinh nhuệ của Chu Tuyển! Nho nhỏ cái Phục Dương huyện, như thế nào lại có quan quân hung ngoan như thế? Trừ phi ……. Nơi này còn có đại nhân vật nào đó? Mã Dược trong đầu thóang động, trong mắt đột nhiện hiện lên một tia âm lãnh.
Mã Dược hét lớn một tiếng, trong mắt sát cơ đại thịnh, hung tợn gào lớn: " Phóng hạ vũ khí!"
" Phóng hạ vũ khí!"
" Phóng hạ vũ khí!"
Hơn trăm tên lưu khấu ầm ầm hưởng ứng, tiếng hét lanh lảnh chấn nát ánh bình mình lạnh lẽo, nhưng mấy chục tên quan quân biểu tình lại cùng với hàn phong sầu thảm như nhau, lạnh thấu xương tủy, đối với tiếng hò hét của lưu khấu bên tai tựa như không nghe thấy, trong mắt bọn họ, hết thảy chỉ có giết người hoặc bị người giết, sinh mạng đối với bọn họ hòan tòan vô nghĩa.
Đây là một đám máy móc giết người lạnh lẽo! Không có trải qua hàng trăm hàng ngàn trận chém giết máu lạnh tàn nhẫn, căn bản khó có khả năng chuy luyện ra thần kinh cứng rắn như thế, người có thể điều động quan quân tinh nhuệ như thế sung vào đội quân hộ vệ, lẽ nào lại là người bình thường?
Lộn xộn tiếng bước chân vang lên, lại thêm một nhóm lưu khấu khi thế hừng hực từ trong thành giết đến, đi đầu là một viên đại hán, thân cao gần trượng, tòan mặt đen thui, hai mắt trợn to như chuông đồng, không phải Quản Hợi còn có ai vào đây nữa? Nhóm 200 lưu khấu này hùng dũng kéo đến, từ bên ngoài vây lại hình thành một đạo vòng vây dày đặc, dưới tình thế này, những người bị vây bên trong cho dù chắp cánh cũng khó mà bay khỏi chỗ này.
Quản Hợi hai bước ba bộ đến trước mặt Mã Dược, trầm giọng nói: " Đại đầu lĩnh, ta mang đến cho ngài một người."
Mã Dược lẫm nhiên nói: " Là người nào?"
Quản Hợi vung ta một cái, dư dội hét lên: " Mang lên đây."
Quản Hợi tiếng nói vừa dứt, hai tên lưu khấu đã cắp một tên gia hỏa tặc mi thử nhãn đi tới, sau đó đem gã ném đến trước mặt Mã Dược như ném một bao rác, vừa rơi xuống đất, gã này lập tức khéo léo cúi sấp xuống đất, đem cái mông vểnh cao lên, xem ra cũng cực kì am hiểu đạo bảo mạng trong thời loạn thế.
" Ngươi tên gì?"
" Tiểu…… tiểu nhân là Hà Tam."
" Hà Tam?" Mã Dược hỏi: " Người làm cái gì?"
Hà Tam cúi, nịnh nọt trả lời: " Tiểu nhân từ nhỏ là tạp dịch tại Hà phủ, nên biết nhiều sự tình của Hà phủ, tiểu nhân tự nghĩ một số sự tình có thể đối với đại đầu lĩnh hữu dụng, cho nên đặc biệt đến bẩm báo."
Mã Dược hỏi: " Hà Tam, ngươi tất cả là biết cái gì?
Hà Tam đáp::" Chỉ cần là có liên quan đến Hà phủ, tiểu nhân không có cái gì là không biết."
Mã Dược hỏi: " Vậy sao? Vậy ngươi nói cho ta một chút, Hà phủ này có lai lịch như thế nào?"
Được bọc bên trong vòng phòng ngự của quan quân, một tên trung niên đột nhiên trợn mắt hét lớn: " Hà Tam, tiểu tử ngươi dám?"
Hà Tam mi đầu máy động, đáp: " Hồi Đại đầu lĩnh, Hà phủ này chính là phủ đệ của đường triều Đại tướng quân Hà Tiến, vừa mới xông đến ta sủa bậy chính là quản gia Hà phủ Hà Linh, gã này ỷ mình là quản gia Hà phủ, cư nhiên cưỡng bức Tiểu Phượng làm thiếp, đáng thương cho Tiểu Phượng từ nhỏ đã cùng ta là thanh mai trúc mã, sau khi gã cho Hà Linh mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, đau khổ không muốn sống, mong rằng Đại đầu lĩnh thay tiểu nhân làm chủ."
Trong vòng tròn phòng ngự của quan quân, trung niên nọ đã phẫn nộ đến mức đỏ cả mặt mày, dữ tợn hét lớn: " Hà Tam cẩu tặc, điên đảo trắng đen, ngậm máu phun người, rõ ràng là người trong lòng chứa lòng bất lương, thấy sắc khởi lòng gian, cùng con tiện phụ đó câu dẫn thành gian, mà bây giờ vu hãm ngược lại cho ta, thực sự tức chết đi mà."
Hà Tam còn muốn nói tiếp, Mã Dược lạnh lùng nói: " Hà Tam, hãy bớt sàm ngôn đi! Trở lại ta liền đem Tiểu Phượng thưởng cho ngươi."
Hà Tam vui mừng ngoài mong đợi, ngay cả nốt ruồi đen trên mặt cùng tràn ngập tươi cười, siểm nịnh nói: " Đại đầu lĩnh, vừa mới chửi ta là Hà phủ quản gia Hà Linh, lão già bên cạnh hắn là lão phụ thân của Hà Tiến, Hà Chân! Còn có đứng bên canh Hà Chân, a, bên trái gã đó chính là Phục Dương Huyện lệnh Trần Chấn, bên phải chính là Phục Dương huyện úy, còn lại đều là một ít môn hạ tiểu lại."
Mã Dược mi vũ bỗng nhiên máy động, một hồi không nói gì, hồi lâu mới ngửa mặt lên trời cười lớn.
Quản Hợi không hiểu gì, nghi hoặc hỏi: " Đại đầu lĩnh, hà cớ gì lại cười?"
Mã Dược tiếng cười dừng lại, nói: " Lão Quản, phát rồi! Chúng ta phát rồi, lão tử muốn làm lão bản, a ha ha ……."
" Ách ……"
Quản Hợi nghi hoặc khó hiểu gãi gãi đầu, hoàn tòan không biết lão bản là cái gì ý tứ, nhưng đã là Đại đầu lĩnh nói ra, hắn tự nhiên phải làm theo. Hiện tại Quản Hợi, sớm đã đối với Mã Dược tôn kính như người nhà trời, cho dù Mã Dược nói với hắn con người đánh rắm là thơm, không đúng hắn vẫn sẽ tin là đúng còn răm rắp nghe theo.
Như một con sói đi đến trận tiền của lưu khấu, Quản Hợi đem trường đao trong tay giơ lên trời, dữ tợn hét: " Các huynh đệ, vừa rồi Đại đại đầu lĩnh lên tiếng, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không cần gọi ngài là Đại đầu lĩnh, phải gọi là lão bản, đều nghe rõ hết chưa?"
" Nghe rõ rồi."
" Lão bản!"
Quản Hợi vung tay dữ dội hét.
" Lão bản ~~ lão bản ~~"
Mấy trăm tên lưu khấu tam hô hưởng ứng, thanh thế kinh người.
" Dát?"
Mã Dược nghe thế không khỏi trợn trắng cả mắt, một ngụm khí thiếu chút nữa là không vào nổi. Bất quá lão bản thì lão bản ha, dù sao là cái xưng hô mà thôi, Mã Dược cũng lười nhác cải chánh, sau đó hướng Quản Hợi nói: " Quản Hợi, đám quan quân này giao cho ngươi, trừ những binh sĩ cầm vũ khí trong tay, còn lại đều phải bắt sống cho ta, hiểu rõ chưa?"
Quản Hợi trong mắt sát cơ đại thịnh, nghiêm túc nói: " Nơi này giao cho ta."
…………………………………….
Phục Dương thành bắc hơn hai mươi dăm, một con ngựa phi như bay, nhanh như tia chớp vội vàng phóng về Lạc Dược ở phía bắc, dưới ánh mặt trời buổi sớm, một cây cờ nhỏ hình tam giác cắm trên lưng kị sĩ phần phật tung bay, trên mặt thêu rõ một chữ " Hà".
……………………………………..
Lạc Dương, Đại tướng quân Hà Tiến phủ đệ, Xa kị tướng quan Hà Miêu bộ dạng vội vàng tiến vào nội viện.
Lúc Hà Miêu tiến vào, Hà Tiến đang chắp tay sau lưng quay mặt về cửa sổ, vọng nhìn xuân tuyết tràn ngập ngoài cửa sổ mà ngẩn ra, đến khi tiếng bước chân của Hà Miêu làm kinh động Hà Tiến trầm tư, hắn mới thở dài một hơi quay người lại.
" Nhị đệ, ngươi đến rồi?"
Hà Miêu thần sắc cung kính hướng Hà Tiến ôm quyền vái chào, hỏi: " Đại ca, huynh tìm đệ có việc gì gấp sao?"
Hà Tiến gật đầu, trên mặt vẻ âu lo càng thêm trầm trọng, không có trả lời mà lại hỏi: " Đại Hán quốc vận nhiều việc gánh vác, họa bất đơn hành a (tai họa không đi một mình), Dĩnh Xuyên, Nam Dương Hòang Cân chi lọan vừa mới yên ổn, nay lại thêm một trận tuyết lớn trăm năm khó thấy, không biết sẽ làm chết rét bao nhiêu xóm làng, phỉ họan vừa mới bình định, chỉ sợ lại phục khởi rồi."
Hà Miêu không hiểu nói: " Đại ca, phỉ loạn tro tàn bùng cháy đã có quan quân triều đình cùng nghĩa dũng binh các nơi trấn áp, những tên tiện dân sinh tử cùng huynh đệ chúng ta thì có quan hệ gì? Đại ca hôm nay gọi tiểu đệ đến, không lẽ là nói việc này sao?"
Hà tiến lắc đầu nói: " Cái này là đại ca nhất thời cảm khái thôi, nhị đệ, phụ thân về Nam Dương xa xôi cư ngụ cũng đã có một khỏang thời gian rồi, đại ca trong lòng vẫn không thể yên tâm, hơn nữa hai nơi Dĩnh Xuyên, Nam Dương Hòang cân đều đã tiêu diệt, đường đi đã thông suốt không còn trở ngại, không bằng đệ tự mình đi một chuyến, đưa phụ thân trở lại Lạc Dương?"
Hà Tiến cực kì có hiếu, Hà Miêu cũng biết rõ tính tình đại ca mình, lập tức đáp ứng: " Đại ca, tiểu đệ hồi phủ chuẩn bị một chút, liền tức khắc lên đường."
Hà Tiến nói: " Ừm, đệ để Viên Thuật mang theo 500 bắc quân cùng đi bảo vệ, nhị đệ trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm."
" Tiểu đệ hiểu rồi."
Hà Miêu hướng Hà Tiến chắp tay chào, cáo từ rời đi.