Vì thế tuấn mã Tây Vực rất khó được dùng để trang bị quy mô lớn cho kỵ binh bình thường, chúng chỉ có thể được trang bị trên quy mô nhỏ cho trọng giáp thiết kỵ.
Nhưng chỉ điều đó thôi cũng làm Mã Dược cao hứng. Có tuấn mã Tây Vực Thiết Kỵ doanh của Hứa Chử có thể không cần phải lo lắng việc ngựa mệt mỏi khi cưỡi.
Có thể nói trong giáp thiết kỵ là đội quân có lực công kích khủng khiếp nhất của Mã Dược. Từ trước tới nay Mã Dược vẫn chưa thấy bất kỳ đội quân nào có thể ngăn cản sức đột kích của nó. Có lẽ Hãm Trận doanh của Cao Thuận có thể nhưng Thiết Kỵ doanh của Hứa Chử và Hãm Trận doanh của Cao Thuận đã vĩnh viễn không thể đối địch với nhau trên chiến trường.
Giả Hủ không biết đã tới bên cạnh Mã Dược từ lúc nào, hắn vuốt râu nói: " Chúa công, Hồ kỵ Tây Vực cuối cùng cũng bị đánh tan. Nếu như tất cả mọi việc thuận lợi, tướng quân Cao Thuận có thể tập kích, đánh chiếm được Hàm Cốc quan. Kế tiếp chúng ta sẽ chia binh tấn công các quận Kim Thành, Bắc Địa, An Định cùng với Tam Phụ Quan Trung".
" Ừ" Mã Dược gật đầu, hắn thong thả ngẩng đầu, ánh mắt hắn lướt qua bầu trời tĩnh lặng, không tập trung nhìn vào điểm nào cả rồi hắn chăm chú nhìn chiến trường Quan Đông ở cách xa nghìn dặm: " Không biết chiến sự giữa mười tám lộ chư hầu Quan Đông và Đổng Trác diễn ra như thế nào? Đúng ra bây giờ tới lúc Công Tắc phải truyền tin tức đến mới phải".
Giả Hủ nói: " Mặc dù cuộc chiến Lạc Dương có quan hệ mật thiết tới thế cục Quan Trung nhưng chỉ cần tướng quân Cao Thụân có thể đánh chiếm Hàm Cốc quan, lúc đó giống như cái đinh ghim trên Trường An cổ đạo. Ngăn cách Đổng Trác và mười tám lộ quân Quan Đông không thể ra ngoài quan ngoại, chúa công ngồi ở Quan Trung sẽ vững như thái sơn vì thế vấn đề mấu chốt vẫn là lấy được Hàm Cốc quan".
" Báo…" Giả Hủ vừa nói xong, chợt có khoái mã chạy tới: " Cấp báo".
" Hả? Cao Thuận tướng quân?" Ánh mắt Giả Hủ hiện lên vẻ sốt ruột. Hắn nhìn Mã Dược nói: " Chúa công quân ta có thể thuận lợi đoạt được Quan Trung hay không sẽ nhanh chóng có đáp án".
Trong lúc Giả Hủ còn đang nói khoái mã phóng như bay tới, tên lính truyền tin người nhuốm bụi đường nhảy xuống ngựa.
Việc có thể chiếm giữ Quan Trung hay không liên quan trực tiếp tới tương lai của tập đoàn Mã Dược và con đường sau này. Một người máu lạnh như Mã Dược lúc này cũng vô cùng sốt ruột, hắn quát to: " Nói đi!".
Tên lính truyền tin thở dốc, hắn vội vàng nói: " Tướng quân Cao Thuận dẫn quân đột kích hàm Cốc quan thất bại. Tướng quân đã lui quân năm mươi dặm về nơi hiểm yếu Y Sơn đóng trại. Cao Thuận tướng quân nói chỉ cần cho tướng quân thời gian sáu tháng, tướng quân có thể xây dựng Trường An cổ đạo thành một Hàm Cốc quan đến lúc đó cho dù có mười vạn quân Quan Đông tấn công vẫn vững như bàn thạch".
" Ai da, thất sách quá". Giả Hủ nghe thế hắn vô cùng thất vọng: " Thật đúng là người tính không bằng trời tính, không ngờ việc tập kích Hàm Cốc quan lại thất bại. Ai".
Dù trong lòng Mã Dược vô cùng thất vọng, nhưng hắn vẫn khuyên nhủ: " Văn Hoà không cần phải tự trách bản thân mình như vậy. Trong thời gian sáu tháng cuộc chiến giữa Đổng Trác và mười tám lộ quân Quan Đông chưa chắc đã kết thúc. Nói lùi một bước là cứ coi như mười tám lộ quân Quan Đông bàng quan, Đổng Trác liều lĩnh quay về ứng cứu Quan Trung, cuối cùng Cao Thuận không thể phòng thủ Trường An cổ đạo, quân ta không thể chiếm giữ Quan Trung. Như vậy thì sao nào? Ít nhất thì Lương châu cũng nằm trong tay chúng ta, đúng không?"
Giả Hủ gật đầu nói: " Đúng như chúa công nói chỉ cần có thể chiếm được Lương châu, quân ta cũng coi như thắng".
" Thế nhưng" Mã Dược cắt ngang lời, hắn nghiêm túc nói: " Chưa tới lúc cuối cùng, tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ".
" Báo…" Mã Dược còn chưa nói xong, phía trước lại có khoái mã chạy tới: " Hà Sáo cấp báo".
" Hà Sáo?" Sắc mặt Giả Hủ biến đổi, hắn nói: " Chẳng lẽ cuộc chiến giữa Đổng Trác và mười tám lộ quân Quan Đông đã có kết quả?"
Mã Dược nhìn tên lính truyền tin vừa giục ngựa như bay tới, lạnh lùng nói: " Mau nói".
Tên lính truỳên tin nhảy xuống ngựa, hắn quỳ xuống vội vàng nói: " Thư Thụ tiên sinh cấp báo có binh biến ở Lạc Dương. Tư Đồ Vương Doãn dùng liên hoàn kế, quốc tặc Đổng Trác đã chết dưới tay Lữ Bố. Bộ tướng của Lữ Bố, Trương Liêu phòng thủ Hổ Lao quan đã dẫn mười tám lộ quân Quan Đông tiến vào Lạc Dương. Cuộc chiến thảo phạt Đổng Trác đã kết thúc".
" A!".
" Cái gì?"
Mã Dược, Giả Hủ nghe vậy cùng kinh hãi nói: " Cuộc chiến thảo phạt Đổng Trác đã kết thúc?"
Tên lính truyền tin nói: " Đúng thế".
Giả Hủ vội vàng la lên: " Quân Lương châu thủ hạ của Đổng Trác đâu? Chẳng lẽ mười mấy vạn quân lương châu đã toàn quân bị tiêu diệt?"
Tên lính truyền tin nói: " Tướng bộ hạ của Đổng Trác đã dẫn loạn quân Lương châu cướp sạch bốn quận phụ cận Lạc Dương, thành Lạc Dương cũng gần như bị thiêu trụi. Loạn quân đang tiến quân tới tụ họp ở Hàm Cốc quan. Thư Thụ tiên sinh cho rằng loạn quân Lương châu sẽ quay về Quan Trung. Sau đó cũng sẽ dựa vào Hàm Cốc quan hiểm yếu để chống lại mười tám lộ quân Quan Đông. Xin chúa công phải cẩn thận đề phòng".
" Cái gì cũng có thể xảy ra" Giả Hủ vội la lên: " Đây là điều đương nhiên, loạn quân Lương châu tất nhiên phải quay về Quan Trung".
Trong mắt Mã Dược hiện lên vẻ vô cùng lãnh đạm rồi biến mất. Hắn khẽ nói: " Trong tay Cao Thuận chỉ có tám ngàn khinh kỵ binh, trừ các tướng sĩ thương vong và binh lính lưu lại trấn giữ Trường An, trong tay hắn hiện chỉ còn khoảng sáu ngàn binh mã. Mặc dù Trường An cổ đạo là nơi hiểm yếu, có thể phòng thủ nhưng quân Lương châu có ít nhất mười vạn quân. Hai đạo quân binh lực quá chênh lệch, chỉ e không phòng thủ được".
Giả Hủ nói: " Nếu như Cao Thuận tướng quân không giữ được Trường An cổ đạo để cho hơn mười vạn loạn quân Lương châu tiến vào Quan Trung, như vậy lựa chọn sáng suốt nhất của chúa công chính là bỏ Quan Trung, phòng thủ Lương châu'.
" Xem ra việc rời bỏ Quan Trung và Trường An không thể tránh khỏi. Đáng tiếc công lao to lớn của Cao Thuận sẽ trôi theo dòng nước. Ai" Sau khi nói một hồi Mã Dược dừng lại, ánh mắt hắn trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn trầm giọng nói: " Thế nhưng bản tướng quân tuyệt sẽ không để lại một Quan Trung hoàn hảo như ban đầu giao cho Quách Dĩ, Lý Thôi và loạn quân Lương châu'.
" Ừ".
Giả Hủ chấn động trong lòng, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, ngay lúc đó hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mã Dược, trong thoáng chốc Giả Hủ hiểu được trong lòng Mã Dược muốn gì.
…
Hàm Cốc quan
Trung quân đại doanh loạn quân Lương châu, Lý Nho nhìn Quách Dĩ nói: " Quách tướng quân, quân Tào đã bị quân ta đánh giết thua chạy tan tác, dù chúng ta không giết được Tào Tháo nhưng chúng ta đã đạt được mục đích giết một người răn đe kẻ khác. Chắc chắn rằng sau trận chiến này các lộ chư hầu còn lại không dám coi thường chúng ta nữa. Kể từ bây giờ quân ta có thể tập trung toàn lực tiến về phía tây, tiến vào Quan Trung, quyết chiến cùng Mã đồ phu".
" Ừ" Quách Đồ gật đầu, hắn trầm giọng nói: "Phàn Trù tướng quân đã dẫn hai vạn kinh kỵ binh nhập quan tiến vào Quan Trung trước. Chắc chắn sẽ sớm có tin tức truyền về, chỉ cần Phàn Trù tướng quân có thể đánh chiếm được Trịnh huyện để đại quân có chỗ dừng chân, bản tướng quân sẽ chỉ huy đại quân nhập quan, quyết tử chiến một trận cùng Mã đồ phu".
…
Phía tây Hàm Cốc quan năm mươi dặm.
Đang hành quân dọc theo Trường An cổ đạo đi về phía tây, quân Phàn Trù đột nhiên phát hiện đường cái lớn biến thành một con đường nhỏ trong khe núi, lại còn một toà doanh trại chắc chắn đứng chắn ngay trên quan đạo cắt quan đạo ra thành hai nửa. Kích thước của doanh trại không lớn nhìn qua cũng có thể thấy nhiều nhất chỉ có bốn, năm ngàn quân đóng trú nhưng đột nhiên xuất hiện chắn ngang con đường quan đạo tiến về phía tây, nhập Quan Trung.
Hiệu kèn lênh nổi lên, một đạo quân từ trong doanh trại xông ra, bày trận ngay trên quan đạo. Từ xa Phàn Trù nhìn lại hắn chỉ thấy sĩ khí của đạo quân này rất cao, áo giáp trùng trùng, thế trận rất nghiêm cẩn, có thể nói đây là đạo quân tinh nhuệ, hắn lại nhìn lá soái kỳ thì thấy trên đó chỉ có một chữ: " Cao".
Phàn Trù bừng tỉnh thì ra sau khi Cao Thuận đánh lén Hàm Cốc quan không thành công hắn không tiến binh quay vào Quan Trung mà đóng trại ở nơi hiểm yếu này nhìn qua cũng thấy hắn đã chuẩn bị phòng thủ lâu dài ở đây. Thế nhưng hắn chỉ có bốn, năm ngàn binh mã, còn không thể chịu nổi một kích tấn công đơn giản của quân tấn công. Chúng sao có thể ngăn cản hai vạn đại quân đột kích đây?
Quả thực tự không biết lượng sức mình.
" Truyền lệnh tiền quân đột kích" Phàn Trù rút bảo kiếm, huơ lên ra lệnh: " Đánh tan chúng cho bản tướng quân"
" Tuân lệnh".
Tên tiền quân Tư Ma ngay lập tức lĩnh mệnh rời đi. Lát sau hai ngàn kỵ binh tiền quân đã hình thành thế trận đột kích trên quan đạo chật hẹp. Tên tiền quân Tư Mã ra lệnh một tiếng, hai ngàn thiết kỵ Tây Lương đồng thời giục ngựa xông lên, phát động tấn công hướng về quân Cao Thuận đã lập thế trận nghiêm chỉnh chờ đợi ở phía trước.
Lương châu, trung quân đại trướng của Mã Dược.
Mã Dược hùng hồn nói: " Phương Duyệt nghe lệnh".
Phương Duyệt tiến lên hai bước, đứng thẳng người trước mặt Mã Dược, lạnh lùng nói: " Có mạt tướng".
Mã Dược nói: " Chỉ huy năm ngàn tinh binh, sau nửa tháng phải đánh chiếm được Phú Bình, Liêm Huyền, Linh Vũ các huyện. Chiếm giữ toàn bộ bình nguyên Bắc Địa. Sau hai tháng phải xây dựng nhà cửa đủ để cho một trăm vạn người cư trú. Không được trái mệnh".
Phương Duyệt ấp úng hỏi: " Xây dựng nhà cửa đủ cho một trăm vạn người cư trú sao? Cái này …".
Mã Dược lãnh đạm nói: " Đây là quân lệnh".
Phương Duyệt ưỡn ngực, trầm giọng nói: " Mạt tướng lĩnh mệnh".
Mã Dược chuyển ánh mắt sang Từ Hoảng, hắn quát lên: " Từ Hoảng đâu?"
Từ Hoảng xải từng bước một tiến lên đứng song song với Phương Duyệt, hắn thản nhiên nói: " Có mạt tướng".
Mã Dược nói: " Chỉ huy ba ngàn tinh binh Hà Đông trong vòng mười ngày phải đánh chiếm được quận Kim Thành, không được thất bại".
Từ Hoảng nói: " Tuân lệnh".
Ánh mắt Mã Dược đột nhiên trở nên vô cùng nhu hoà, hắn bình thản nói: " Hãy nói với các huynh đệ, bản tướng quân nói lời sẽ giữ lời, chờ khi đánh xong trận này bản tướng quân nhất định sẽ mang các huynh đệ tới thảo nguyên bao la. Mỗi huynh đệ sẽ được thưởng ít nhất một trăm đầu gia súc, năm nữ nhân trẻ tuổi. Nếu ai lập đại công, sẽ được thưởng gấp bội".
Ánh mắt Từ Hoảng nóng rực hắn lạnh lùng nói: " Mạt tướng nhất định sẽ truyền đạt lời của chúa công tới các huynh đệ".
" Ừ" Mã Dược gật đầu, hắn vung tay, lạnh lùng nói: " Mau đi thôi".
Phương Duyệt, Từ Hoảng ôm quyền vái chào Mã Dược sau đó cả hai vung áo bào, xoay người đi ra khỏi trướng. xem tại
Khi hình bóng của hai người khuất dần trong tầm mắt của Mã Dược, ánh mắt hắn chuyển từ nhu hoà thành vô cùng lãnh đạm, vẻ mặt hắn cũng trở nên vô cùng nghiêm nghị. Giả Hủ vuốt râu, nói với Mã Dược: " Chúa công nếu muốn di rời hơn trăm vạn dân cư ở Quan Trung vào vùng bình nguyên Bắc Địa, chỉ sợ trong thời gian hai tháng không thể nào hoàn thành được".
" Ừ" Mã Dược khẽ gật đầu, ánh mắt hắn đột nhiên chuyển sang Cú Đột đang đứng trang nghiêm, hắn lạnh lùng nói: " Cú Đột đâu?"
Cú Đột vội tiến lên, ôm quyền nói: " Có mạt tướng".
Mã Dược nói: " Lập tức lựa chọn mười tên lính người nhẹ nhất, cưỡi ngựa tốt nhất. Ba mươi chiến mã có sức chịu đựng tốt nhất, tốc độ nhanh nhất. Ngay trong đêm chạy tới Quan Trung, truyền lệnh cho Cao Thuận, không ngại phải trả giá thế nào, cho dù tám ngàn khinh kỵ binh thủ hạ của hắn bị tiêu diệt hết hắn cũng nhất định phải giữ được Trường An cổ đạo ít nhất hai tháng. Đây là tử lệnh!".
Cú Đột thản nhiên nói: " Tuân lệnh".
Nhưng chỉ điều đó thôi cũng làm Mã Dược cao hứng. Có tuấn mã Tây Vực Thiết Kỵ doanh của Hứa Chử có thể không cần phải lo lắng việc ngựa mệt mỏi khi cưỡi.
Có thể nói trong giáp thiết kỵ là đội quân có lực công kích khủng khiếp nhất của Mã Dược. Từ trước tới nay Mã Dược vẫn chưa thấy bất kỳ đội quân nào có thể ngăn cản sức đột kích của nó. Có lẽ Hãm Trận doanh của Cao Thuận có thể nhưng Thiết Kỵ doanh của Hứa Chử và Hãm Trận doanh của Cao Thuận đã vĩnh viễn không thể đối địch với nhau trên chiến trường.
Giả Hủ không biết đã tới bên cạnh Mã Dược từ lúc nào, hắn vuốt râu nói: " Chúa công, Hồ kỵ Tây Vực cuối cùng cũng bị đánh tan. Nếu như tất cả mọi việc thuận lợi, tướng quân Cao Thuận có thể tập kích, đánh chiếm được Hàm Cốc quan. Kế tiếp chúng ta sẽ chia binh tấn công các quận Kim Thành, Bắc Địa, An Định cùng với Tam Phụ Quan Trung".
" Ừ" Mã Dược gật đầu, hắn thong thả ngẩng đầu, ánh mắt hắn lướt qua bầu trời tĩnh lặng, không tập trung nhìn vào điểm nào cả rồi hắn chăm chú nhìn chiến trường Quan Đông ở cách xa nghìn dặm: " Không biết chiến sự giữa mười tám lộ chư hầu Quan Đông và Đổng Trác diễn ra như thế nào? Đúng ra bây giờ tới lúc Công Tắc phải truyền tin tức đến mới phải".
Giả Hủ nói: " Mặc dù cuộc chiến Lạc Dương có quan hệ mật thiết tới thế cục Quan Trung nhưng chỉ cần tướng quân Cao Thụân có thể đánh chiếm Hàm Cốc quan, lúc đó giống như cái đinh ghim trên Trường An cổ đạo. Ngăn cách Đổng Trác và mười tám lộ quân Quan Đông không thể ra ngoài quan ngoại, chúa công ngồi ở Quan Trung sẽ vững như thái sơn vì thế vấn đề mấu chốt vẫn là lấy được Hàm Cốc quan".
" Báo…" Giả Hủ vừa nói xong, chợt có khoái mã chạy tới: " Cấp báo".
" Hả? Cao Thuận tướng quân?" Ánh mắt Giả Hủ hiện lên vẻ sốt ruột. Hắn nhìn Mã Dược nói: " Chúa công quân ta có thể thuận lợi đoạt được Quan Trung hay không sẽ nhanh chóng có đáp án".
Trong lúc Giả Hủ còn đang nói khoái mã phóng như bay tới, tên lính truyền tin người nhuốm bụi đường nhảy xuống ngựa.
Việc có thể chiếm giữ Quan Trung hay không liên quan trực tiếp tới tương lai của tập đoàn Mã Dược và con đường sau này. Một người máu lạnh như Mã Dược lúc này cũng vô cùng sốt ruột, hắn quát to: " Nói đi!".
Tên lính truyền tin thở dốc, hắn vội vàng nói: " Tướng quân Cao Thuận dẫn quân đột kích hàm Cốc quan thất bại. Tướng quân đã lui quân năm mươi dặm về nơi hiểm yếu Y Sơn đóng trại. Cao Thuận tướng quân nói chỉ cần cho tướng quân thời gian sáu tháng, tướng quân có thể xây dựng Trường An cổ đạo thành một Hàm Cốc quan đến lúc đó cho dù có mười vạn quân Quan Đông tấn công vẫn vững như bàn thạch".
" Ai da, thất sách quá". Giả Hủ nghe thế hắn vô cùng thất vọng: " Thật đúng là người tính không bằng trời tính, không ngờ việc tập kích Hàm Cốc quan lại thất bại. Ai".
Dù trong lòng Mã Dược vô cùng thất vọng, nhưng hắn vẫn khuyên nhủ: " Văn Hoà không cần phải tự trách bản thân mình như vậy. Trong thời gian sáu tháng cuộc chiến giữa Đổng Trác và mười tám lộ quân Quan Đông chưa chắc đã kết thúc. Nói lùi một bước là cứ coi như mười tám lộ quân Quan Đông bàng quan, Đổng Trác liều lĩnh quay về ứng cứu Quan Trung, cuối cùng Cao Thuận không thể phòng thủ Trường An cổ đạo, quân ta không thể chiếm giữ Quan Trung. Như vậy thì sao nào? Ít nhất thì Lương châu cũng nằm trong tay chúng ta, đúng không?"
Giả Hủ gật đầu nói: " Đúng như chúa công nói chỉ cần có thể chiếm được Lương châu, quân ta cũng coi như thắng".
" Thế nhưng" Mã Dược cắt ngang lời, hắn nghiêm túc nói: " Chưa tới lúc cuối cùng, tuyệt đối không thể dễ dàng vứt bỏ".
" Báo…" Mã Dược còn chưa nói xong, phía trước lại có khoái mã chạy tới: " Hà Sáo cấp báo".
" Hà Sáo?" Sắc mặt Giả Hủ biến đổi, hắn nói: " Chẳng lẽ cuộc chiến giữa Đổng Trác và mười tám lộ quân Quan Đông đã có kết quả?"
Mã Dược nhìn tên lính truyền tin vừa giục ngựa như bay tới, lạnh lùng nói: " Mau nói".
Tên lính truỳên tin nhảy xuống ngựa, hắn quỳ xuống vội vàng nói: " Thư Thụ tiên sinh cấp báo có binh biến ở Lạc Dương. Tư Đồ Vương Doãn dùng liên hoàn kế, quốc tặc Đổng Trác đã chết dưới tay Lữ Bố. Bộ tướng của Lữ Bố, Trương Liêu phòng thủ Hổ Lao quan đã dẫn mười tám lộ quân Quan Đông tiến vào Lạc Dương. Cuộc chiến thảo phạt Đổng Trác đã kết thúc".
" A!".
" Cái gì?"
Mã Dược, Giả Hủ nghe vậy cùng kinh hãi nói: " Cuộc chiến thảo phạt Đổng Trác đã kết thúc?"
Tên lính truyền tin nói: " Đúng thế".
Giả Hủ vội vàng la lên: " Quân Lương châu thủ hạ của Đổng Trác đâu? Chẳng lẽ mười mấy vạn quân lương châu đã toàn quân bị tiêu diệt?"
Tên lính truyền tin nói: " Tướng bộ hạ của Đổng Trác đã dẫn loạn quân Lương châu cướp sạch bốn quận phụ cận Lạc Dương, thành Lạc Dương cũng gần như bị thiêu trụi. Loạn quân đang tiến quân tới tụ họp ở Hàm Cốc quan. Thư Thụ tiên sinh cho rằng loạn quân Lương châu sẽ quay về Quan Trung. Sau đó cũng sẽ dựa vào Hàm Cốc quan hiểm yếu để chống lại mười tám lộ quân Quan Đông. Xin chúa công phải cẩn thận đề phòng".
" Cái gì cũng có thể xảy ra" Giả Hủ vội la lên: " Đây là điều đương nhiên, loạn quân Lương châu tất nhiên phải quay về Quan Trung".
Trong mắt Mã Dược hiện lên vẻ vô cùng lãnh đạm rồi biến mất. Hắn khẽ nói: " Trong tay Cao Thuận chỉ có tám ngàn khinh kỵ binh, trừ các tướng sĩ thương vong và binh lính lưu lại trấn giữ Trường An, trong tay hắn hiện chỉ còn khoảng sáu ngàn binh mã. Mặc dù Trường An cổ đạo là nơi hiểm yếu, có thể phòng thủ nhưng quân Lương châu có ít nhất mười vạn quân. Hai đạo quân binh lực quá chênh lệch, chỉ e không phòng thủ được".
Giả Hủ nói: " Nếu như Cao Thuận tướng quân không giữ được Trường An cổ đạo để cho hơn mười vạn loạn quân Lương châu tiến vào Quan Trung, như vậy lựa chọn sáng suốt nhất của chúa công chính là bỏ Quan Trung, phòng thủ Lương châu'.
" Xem ra việc rời bỏ Quan Trung và Trường An không thể tránh khỏi. Đáng tiếc công lao to lớn của Cao Thuận sẽ trôi theo dòng nước. Ai" Sau khi nói một hồi Mã Dược dừng lại, ánh mắt hắn trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn trầm giọng nói: " Thế nhưng bản tướng quân tuyệt sẽ không để lại một Quan Trung hoàn hảo như ban đầu giao cho Quách Dĩ, Lý Thôi và loạn quân Lương châu'.
" Ừ".
Giả Hủ chấn động trong lòng, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, ngay lúc đó hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mã Dược, trong thoáng chốc Giả Hủ hiểu được trong lòng Mã Dược muốn gì.
…
Hàm Cốc quan
Trung quân đại doanh loạn quân Lương châu, Lý Nho nhìn Quách Dĩ nói: " Quách tướng quân, quân Tào đã bị quân ta đánh giết thua chạy tan tác, dù chúng ta không giết được Tào Tháo nhưng chúng ta đã đạt được mục đích giết một người răn đe kẻ khác. Chắc chắn rằng sau trận chiến này các lộ chư hầu còn lại không dám coi thường chúng ta nữa. Kể từ bây giờ quân ta có thể tập trung toàn lực tiến về phía tây, tiến vào Quan Trung, quyết chiến cùng Mã đồ phu".
" Ừ" Quách Đồ gật đầu, hắn trầm giọng nói: "Phàn Trù tướng quân đã dẫn hai vạn kinh kỵ binh nhập quan tiến vào Quan Trung trước. Chắc chắn sẽ sớm có tin tức truyền về, chỉ cần Phàn Trù tướng quân có thể đánh chiếm được Trịnh huyện để đại quân có chỗ dừng chân, bản tướng quân sẽ chỉ huy đại quân nhập quan, quyết tử chiến một trận cùng Mã đồ phu".
…
Phía tây Hàm Cốc quan năm mươi dặm.
Đang hành quân dọc theo Trường An cổ đạo đi về phía tây, quân Phàn Trù đột nhiên phát hiện đường cái lớn biến thành một con đường nhỏ trong khe núi, lại còn một toà doanh trại chắc chắn đứng chắn ngay trên quan đạo cắt quan đạo ra thành hai nửa. Kích thước của doanh trại không lớn nhìn qua cũng có thể thấy nhiều nhất chỉ có bốn, năm ngàn quân đóng trú nhưng đột nhiên xuất hiện chắn ngang con đường quan đạo tiến về phía tây, nhập Quan Trung.
Hiệu kèn lênh nổi lên, một đạo quân từ trong doanh trại xông ra, bày trận ngay trên quan đạo. Từ xa Phàn Trù nhìn lại hắn chỉ thấy sĩ khí của đạo quân này rất cao, áo giáp trùng trùng, thế trận rất nghiêm cẩn, có thể nói đây là đạo quân tinh nhuệ, hắn lại nhìn lá soái kỳ thì thấy trên đó chỉ có một chữ: " Cao".
Phàn Trù bừng tỉnh thì ra sau khi Cao Thuận đánh lén Hàm Cốc quan không thành công hắn không tiến binh quay vào Quan Trung mà đóng trại ở nơi hiểm yếu này nhìn qua cũng thấy hắn đã chuẩn bị phòng thủ lâu dài ở đây. Thế nhưng hắn chỉ có bốn, năm ngàn binh mã, còn không thể chịu nổi một kích tấn công đơn giản của quân tấn công. Chúng sao có thể ngăn cản hai vạn đại quân đột kích đây?
Quả thực tự không biết lượng sức mình.
" Truyền lệnh tiền quân đột kích" Phàn Trù rút bảo kiếm, huơ lên ra lệnh: " Đánh tan chúng cho bản tướng quân"
" Tuân lệnh".
Tên tiền quân Tư Ma ngay lập tức lĩnh mệnh rời đi. Lát sau hai ngàn kỵ binh tiền quân đã hình thành thế trận đột kích trên quan đạo chật hẹp. Tên tiền quân Tư Mã ra lệnh một tiếng, hai ngàn thiết kỵ Tây Lương đồng thời giục ngựa xông lên, phát động tấn công hướng về quân Cao Thuận đã lập thế trận nghiêm chỉnh chờ đợi ở phía trước.
Lương châu, trung quân đại trướng của Mã Dược.
Mã Dược hùng hồn nói: " Phương Duyệt nghe lệnh".
Phương Duyệt tiến lên hai bước, đứng thẳng người trước mặt Mã Dược, lạnh lùng nói: " Có mạt tướng".
Mã Dược nói: " Chỉ huy năm ngàn tinh binh, sau nửa tháng phải đánh chiếm được Phú Bình, Liêm Huyền, Linh Vũ các huyện. Chiếm giữ toàn bộ bình nguyên Bắc Địa. Sau hai tháng phải xây dựng nhà cửa đủ để cho một trăm vạn người cư trú. Không được trái mệnh".
Phương Duyệt ấp úng hỏi: " Xây dựng nhà cửa đủ cho một trăm vạn người cư trú sao? Cái này …".
Mã Dược lãnh đạm nói: " Đây là quân lệnh".
Phương Duyệt ưỡn ngực, trầm giọng nói: " Mạt tướng lĩnh mệnh".
Mã Dược chuyển ánh mắt sang Từ Hoảng, hắn quát lên: " Từ Hoảng đâu?"
Từ Hoảng xải từng bước một tiến lên đứng song song với Phương Duyệt, hắn thản nhiên nói: " Có mạt tướng".
Mã Dược nói: " Chỉ huy ba ngàn tinh binh Hà Đông trong vòng mười ngày phải đánh chiếm được quận Kim Thành, không được thất bại".
Từ Hoảng nói: " Tuân lệnh".
Ánh mắt Mã Dược đột nhiên trở nên vô cùng nhu hoà, hắn bình thản nói: " Hãy nói với các huynh đệ, bản tướng quân nói lời sẽ giữ lời, chờ khi đánh xong trận này bản tướng quân nhất định sẽ mang các huynh đệ tới thảo nguyên bao la. Mỗi huynh đệ sẽ được thưởng ít nhất một trăm đầu gia súc, năm nữ nhân trẻ tuổi. Nếu ai lập đại công, sẽ được thưởng gấp bội".
Ánh mắt Từ Hoảng nóng rực hắn lạnh lùng nói: " Mạt tướng nhất định sẽ truyền đạt lời của chúa công tới các huynh đệ".
" Ừ" Mã Dược gật đầu, hắn vung tay, lạnh lùng nói: " Mau đi thôi".
Phương Duyệt, Từ Hoảng ôm quyền vái chào Mã Dược sau đó cả hai vung áo bào, xoay người đi ra khỏi trướng. xem tại
Khi hình bóng của hai người khuất dần trong tầm mắt của Mã Dược, ánh mắt hắn chuyển từ nhu hoà thành vô cùng lãnh đạm, vẻ mặt hắn cũng trở nên vô cùng nghiêm nghị. Giả Hủ vuốt râu, nói với Mã Dược: " Chúa công nếu muốn di rời hơn trăm vạn dân cư ở Quan Trung vào vùng bình nguyên Bắc Địa, chỉ sợ trong thời gian hai tháng không thể nào hoàn thành được".
" Ừ" Mã Dược khẽ gật đầu, ánh mắt hắn đột nhiên chuyển sang Cú Đột đang đứng trang nghiêm, hắn lạnh lùng nói: " Cú Đột đâu?"
Cú Đột vội tiến lên, ôm quyền nói: " Có mạt tướng".
Mã Dược nói: " Lập tức lựa chọn mười tên lính người nhẹ nhất, cưỡi ngựa tốt nhất. Ba mươi chiến mã có sức chịu đựng tốt nhất, tốc độ nhanh nhất. Ngay trong đêm chạy tới Quan Trung, truyền lệnh cho Cao Thuận, không ngại phải trả giá thế nào, cho dù tám ngàn khinh kỵ binh thủ hạ của hắn bị tiêu diệt hết hắn cũng nhất định phải giữ được Trường An cổ đạo ít nhất hai tháng. Đây là tử lệnh!".
Cú Đột thản nhiên nói: " Tuân lệnh".