" Đã phạm tội gì?"
" Tội giết người".
" Giết ai?'
" Trương đại hộ".
" Vì sao giết người?"
" Tiểu nhân cũng không biết".
" Các ngươi thật lạ" Tôn Kiên kinh ngạc nói: " Không biết tên tuổi, không biết vì sao giết người. Các ngươi không thẩm vấn hả?'
" Có thẩm tra, cũng dùng cả đại hình" Nha dịch cung kính đáp: " Thế nhưng phạm nhân sống chết cũng không mở miệng cung khai".
Tôn Kiên lại chỉ vào xe tù hỏi: " Vậy các ngươi đưa ra đây làm gì?"
Nha dịch nói: " Tiểu nhân áp giải, đem phạm nhân thị chúng, hy vọng có người nào quen biết nhận ra có thể xác nhận lai lịch của hắn. Thế nhưng đã ba ngày nay vẫn không có ai chịu đứng ra xác nhận".
Chợt có tên gia tướng thân tín tiến lên nói: " Chúa công, Trương đại hộ bị phạm nhân kia giết chết chính là em vợ của Tổ Mậu tướng quân (anh, em trai vợ)".
" Ngươi nói Trương Niên?" Tôn Kiên cau mày nói: " Gã Trương Niên đó ỷ là em vợ của Tổ Mậu chuyên làm điều xằng bậy, hoành hành nơi quê nhà bản tướng quân sớm đã muốn trừ hắn. nhưng bản tướng quân bận dẫn quân ra bên ngoài, không có thời gian làm việc đó, không ngờ hắn đã bị giết. Nếu vậy phạm nhân kia cũng chỉ là trừ hại cho dân. Ừ, cũng hay đó".
Nói xong Tôn Kiên dừng lại, hắn nhìn nha dịch nói: " Đi, thả phạm nhân ra, để hắn tới quán trà bên đường gặp bản tướng quân".
Nha dịch cung kính nói: " Tiểu nhân tuân lệnh".
Một lát sau trong quán trà ven đường.
Mặc dù phạm nhân bị đánh thâm tím cả người, bước chân tập tễnh, hắn vẫn toát ra một phong thái hơn người, vừa bước vào trong hắn đã cung kính vái chào Tôn Kiên, cao giọng nói: " Thảo dân Từ Thứ tạ ơn đại nhân đã cứu mạng'.
Tôn Kiên hỏi: " Ngươi là Từ Thứ?"
Từ Thứ nói: " Đúng vậy".
Tôn Kiên nói: " Vì sao phải giết người?"
" Không có chuyện gì cả" Từ Thứ phất ống tay áo, lãnh đạm nói: " Chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi".
" Hay cái câu gặp chuyện bất bình" Tôn Kiên vỗ bàn nói: " Chỉ dựa vào những lời này Kiên biết tiên sinh là anh hùng hiệp nghĩa làm khác người đáng kính nể. Bản tướng quân đã không cứu lầm người".
" Đại nhân quá khen, Từ mỗ sao có thể sánh được với tinh thần hiệp nghĩa của các anh hùng nghĩa sĩ" Từ Thứ nói một thôi, đột nhiên hắn hỏi ngược lại: " Nếu như Từ mỗ nhìn không lầm. Tướng quân là người chém Hoa Hùng, đánh bại quân Đổng Trác trước đây, Ô Trình Hầu, Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên, Tôn tướng quân".
Mắt Tôn Kiên lộ ra vẻ dị thường, hắn gật đầu nói: " Đúng thế'.
Từ Thứ đưa tay hất mái tóc xoã xuống trước ngực ra sau lưng, hờ hững nói: " Thần sắc tướng quân uất ức, tâm tư không yên. Có phải nỗi ưu phiền này là do cuộc tranh chấp Kinh Châu mà ra?"
Tôn Kiên kinh hãi hỏi: " Tại sao tiên sinh lại biết?"
Từ Thứ nói: " Tướng quân tranh chấp với Lưu Biểu thiên hạ sớm đã biết. Tướng quân vốn là mãnh hổ Giang Đông, ngoại trừ giống hổ lang như Mã đồ phu, không ai có thể địch lại tướng quân. Lưu Biểu là loại tài hèn trí mọn không xứng là đối thủ của tướng quân. Chỉ tiếc tướng quân vận bị người cản trở, khó có thể thi triển hết khát vọng của mình vì thế tâm mới ưu phiền, có phải vậy không?'
Tôn Kiên đứng dậy nhìn Từ Thứ rồi hắn vái thật sâu, bùi ngùi thở dài nói: " Tiên sinh tài cao, việc đó chính là nguyên nhân làm bản tướng quân lo buồn mãi không dứt".
Từ Thứ nói: " Chẳng hay tướng quân có nghe thấy câu công cao át chủ không?"
" Công cao át chủ?" Tôn Kiên nghe vậy nghiêm mặt lại rồi hắn bừng tỉnh nói: " Hiểu rồi! Thì ra là như vậy, đa tạ tiên sinh đã chỉ giáo'.
Từ Thứ nói: " Tướng quân quá khách khí".
Tôn Kiên nói: " Kính xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo Kiên nên làm gì để vượt qua khốn khó trước mắt?"
Từ Thứ chỉ tay về phương trời xa xa phía đông, hờ hững nói: " Tám chữ: Tránh ra Giang Đông, ung dung mưu tính".
" Tránh ra Giang Đông, ung dung mưu tính?" Tôn Kiên suy nghĩ một lát, sắc mặt hắn vui vẻ hẳn lên hắn nhìn Từ Thứ nói: " Tiên sinh tài cao thực làm người khác thán phục. Nếu tiên sinh không chê, Kiên xin mời tiên sinh làm quân sư".
Từ Thứ hướng Tôn Kiên vái chào, cao giọng nói: " Tướng quân không chê, nguyện ra sức khuyển mã".
…
Nghiệp Thành, phủ quan của Hàn Phức.
Tân Bình bối rối xông vào đại sảnh, hướng Hàn Phức gọi to: " Chúa công, chuyện lớn hỏng rồi, không hay rồi'.
Hàn Phức vội hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"
Tân Bình thở dốc nói: " Trưởng Sử Hà Gian Triệu Phù vừa mới cho khoái mã cấp báo Thứ Sử U Châu Công Tôn Toản khởi binh U Yến, tổng công năm vạn quân chia làm hai đường tiến đánh Ký Châu. Đại tướng Nghiêm Cương chỉ huy một vạn quân tấn công Trung Sơn quốc, Công Tôn Toản tự mình thống lĩnh bốn vạn quân, dùng Công Tôn Việt làm tiên phong lúc này đã tấn công quận Hà Gian. Thái Thú Hà Gian Ngưu Hoán đã đầu hàng".
" Hả?" Hàn Phức cả kinh, hắn thất thanh nói: " Năm vạn đại quân của Công Tôn Toản xâm phạm chúng ta. Chúng ta nên đối phó thế nào đây?"
" Chúa công đừng vội kinh hãi" Đại tướng Trương Cáp bước ra khỏi hàng nói: " Mạt tướng chỉ cần binh mã bản bộ cũng đủ để đánh lui địch quân xâm phạm".
" Báo" Trương Cáp vẫn chưa nói xong lại có một tên tiểu giáo lách mình đi vào, hắn quỳ xuống hoảng hốt nói: " Chúa công, Duyên Tân cấp báo".
" Duyên Tân?" Hàn Phức lắp bắp: " Duyên Tân làm sao?"
Tên tiểu giáo nói: " Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu thống lĩnh hai vạn quân ra đóng trại ở Duyên Tân, hành động rất khả nghi".
" Cái … gì?" Hàn Phức hít một hơi khí lạnh, khàn giọng nói: " Viên Thiệu! Lúc này sao?"
Tân Bình cau mày nói: "Chúa công, chuyện này khó giải quyết rồi. Nếu chỉ có hai đạo quân của Công Tôn Toản và Nghiêm Cương quân ta có năm phần thắng. Nhưng nếu như Công Tôn Toản và Viên Thiệu liên thủ với nhau, quân ta nhất định bại".
Trương Cáp ở bên cạnh nghe vậy biến sắc. Hắn trầm tư suy nghĩ một lát vẫn không biết nói gì. Lời nói của Tân Bình dù vô cùng khiếp nhược nhưng không phải không có lý. Mặc dù Trương Cáp tự tin quân binh Ký Châu không thua kém bất kỳ đội quân nào trong thiên hạ nhưng nếu như Công Tôn Toản và Viên Thiệu liên thủ với nhau, chuỵên thắng bại sẽ rất khó xác định.
Hàn Phức nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, hắn liên tục vung tay nói: " Làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta nên làm gì? Trọng Trì (tên chữ của Tân Bình) ngươi hãy mau nghĩ biện pháp đi".
Tân Bình trầm ngâm giây lát rồi nói: " Chúa công, trước tiên chúng ta phải nắm được ý đồ của Viên Thiệu. Nếu như Viên Thiệu có ý đồ xấu vậy thì không còn gì để nói. Đánh hay hàng tuỳ chúa công quyết định. Nhưng nếu Viên Thiệu không có ý đồ gì và không liên thủ với Công Tôn Toản thì mọi chuyện có thể …".
Hàn Phức vội la lên: " Nếu như vậy, Trọng Trì hãy mau khởi hành tới Duyên Tân hỏi rõ ý đồ của Viên Thiệu".
Tân Bình đáp: " Tuân lệnh".
" Đại nhân" Tân Bình chưa kịp lên đường thì có một tên thân binh đi vào nói: " Chúa công, Cao Kiền, Tuân, nhị vị đại nhân ở bên ngoài cầu kiến".
Cao Kiền vốn là cháu con chị gái của Viên Thiệu.
Tuân, từ xưa tới nay Hàn Phức là người trọng nhân tài, hắn đã nhiều lần cho người mời nhưng đều không được.
" Cao Kiền, Tuân?" Hàn Phức giật mình hỏi: " Lúc này bọn họ tới đây làm gì?"
Tân Bình suy nghĩ một lát rồi hắn biến sắc, hoảng hốt nói: " Chỉ e là thuyết khách của Viên Thiệu đã tới".
…
Thọ Xuân, dinh thự của Viên Thuật.
Tôn Kiên càng nói càng kích động, hắn giậm chân nói: " Khi trước thảo phạt Đổng Trác, Kiên liều chết ứng chiến, trước tiên vì quốc gia mà đánh nghịch tặc, sau nữa vì gia môn báo thù riêng. Nay đánh Lưu Biểu, Kiên cũng không tiếc thân xông vào nơi hiểm địa. Chỉ huy quân sĩ thần tốc tiến quân, mắt thấy sắp thành công trong. Vì cớ gì tướng quân không cấp quân lương dẫn tới thất bại trong gang tấc. Kiên và Lưu Biểu vốn không có oán thù riêng nhưng tại sao cùng ba quân tướng sĩ quên mình phục mệnh? Chẳng lẽ không phải vì muốn báo đáp ơn tri ngộ của tướng quân sao? Vì sao tướng quân lại sinh lòng nghi ngờ Kiên?'
Viên Thụât áy náy, lặng im.
Tôn Kiên lại nói: " Kiên nghe nói có người thân cận của tướng quân gièm pha mạt tướng trước mặt tướng quân, nói Kiên có lòng thoán nghịch tướng quân. Mạt tướng có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Kiên xin về quê cũ Ngô Quận, xin tướng quân cử Đại tướng khác nhậm chức Thái Thú Nam Dương'.
" Xin Văn Đài hãy tạm lui cơn thịnh nộ" Viên Thuật áy náy không yên, hắn vội vàng khuyên nhủ: " Tất cả đều do bản tướng quân nhất thời hồ đồ nghe lời tiểu nhân gièm pha. Nếu hiện tại mọi hiểu lầm đã tiêu trừ, Văn Đài hãy quay lại Nam Dương thôi, quận Nam Dương phải do Văn Đài trấn giữ. Dưới trướng bản tướng quân cũng không thể thiếu viên hổ tướng như Văn Đài".
Tôn Kiên đã quyết ý bỏ đi, hắn trầm giọng nói: " Ý Kiên đã quyết, xin tướng quân ân chuẩn".
" Ai" Viên Thuật thở dài, hắn nói vẻ nuối tiếc: " Văn Đài, chẳng lẽ chuyện không còn có thể vãn hồi sao?'
Tôn Kiên thấy vẻ mặt khẩn khoản của Viên Thuật, giọng nói ra vẻ chán nản, hắn không khỏi cảm động nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ, hắn chậm rãi nói: " Hôm nay Kiên tự từ quan mà đi, thực sự không phải muốn bỏ tướng quân mà đi. Kiên chỉ chờ khi lời đồn đại kia biến mất, ngày sau tướng quân có gì sai phái, Kiên nhất định sẽ tới phụng mệnh tướng quân'.
Viên Thuật vui vẻ nói: " Nếu như vậy Văn Đài hãy nhận chức Thái Thú Ngô Quận có được không?'
Trong lòng Tôn Kiên thầm kinh hãi, Từ Thứ quả nhiên thần cơ diệu toán, thậm chí hắn có thể đoán ra phản ứng của Viên Thuật, nhân cơ hội đó Tôn Kiên liền đáp: " Kiên nào dám không tuân lệnh".
…
Nghiệp thành, phủ quan của Hàn Phức.
Sau khi Cao Kiền và Tuân làm lễ ra mắt, Tuân nói trước: " Thứ Sử U Châu Công Tôn Toản hợp quân U Yến xuôi nam tiến đánh Ký Châu, Trung Sơn ở phía bắc, Thường Sơn, Hà Gian các quận đã đầu hàng, lại còn Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu dẫn quân ra Duyên Tân, ý không không rõ ràng. Hai người chúng tôi đến chính là đến để giải mối lo lắng của tướng quân ".
Hàn Phức nói: " Chẳng hay Hữu Nhược (tên chữ của Tuân) có cao kiến gì?"
Tuân không đáp hỏi ngược lại: " Tướng quân tự nhìn nhận ở phương diện đối đãi với người, tướng quân như thế nào đối với Viên Thiệu?"
Hàn Phức xấu hổ nói: " Ta không bằng hắn".
Tuân lại nói: " Quyết sách khi lâm nguy, trí dũng hơn người, ở phương diện này thì thế nào?"
Hàn Phức đáp: " Ta cũng không bằng hắn".
Tuân lại nói: " Vậy mấy đời thi ân đức, sai khiến người trong thiên hạ, ở phương diện này thì thế nào?"
Hàn Phức đáp: " Cũng không bằng hắn".
Sau khi liên tục hỏi mấy vấn đề, Tuân mới nói tiếp: " Công Tôn Toản chỉ huy quân U Yến xuôi nam, binh cường, thế mạnh không thể chống đỡ được. Viên Thiệu là anh hùng hào kiệt thời nay, có thể ở dưới trướng tướng quân không? Ký Châu là trọng địa của quốc gia. Nếu Công Tôn Toản và Viên Thiệu hợp lực tấn công, tướng quân chắc chắn sẽ bị diệt vong một sớm một chiều".
Hàn Phức liên tục gật đầu. Những điều Tuân nói không phải là không có lý.
Tuân nói tiếp: " Tướng quân cùng Viên Thiệu là bạn cũ, lại cũng là đồng minh. Hôm nay tướng quân lo nghĩ vì tiền đồ không bằng hãy đem Ký Châu nhường lại cho Viên Thiệu. Sau khi Viên Thiệu nắm Ký Châu có binh hùng tướng mạnh, lại có Ký Châu thịnh vượng, giàu có làm hậu thuẫn, nhất định có thể đánh bại Công Tôn Toản, thống nhất phần giang sơn bắc Hoàng Hà. Tới lúc đó khi luận công phong thưởng Viên Thiệu nhất định sẽ vô cùng cảm kích tướng quân". nguồn
Cao Kiền ở bên cạnh nói tiếp: " Hơn nữa khi tướng quân nhường Ký Châu cho Viên Thiệu, tướng quân còn được tiếng là người hiền tài, tới lúc đó địa vị của tướng quân trong mắt tướng sĩ và dân chúng Ký Châu sẽ được củng cố vững chắc, vững như Thái Sơn, vậy tướng quân còn phải lo lắng gì nữa?"
Bản tính Hàn Phức hèn nhát. Khi gặp nguy xa tít chân trời thì còn có thể quyết đoán nhưng khi thân đã lâm hiểm cảnh lập tức trở nên sợ hãi
" Tội giết người".
" Giết ai?'
" Trương đại hộ".
" Vì sao giết người?"
" Tiểu nhân cũng không biết".
" Các ngươi thật lạ" Tôn Kiên kinh ngạc nói: " Không biết tên tuổi, không biết vì sao giết người. Các ngươi không thẩm vấn hả?'
" Có thẩm tra, cũng dùng cả đại hình" Nha dịch cung kính đáp: " Thế nhưng phạm nhân sống chết cũng không mở miệng cung khai".
Tôn Kiên lại chỉ vào xe tù hỏi: " Vậy các ngươi đưa ra đây làm gì?"
Nha dịch nói: " Tiểu nhân áp giải, đem phạm nhân thị chúng, hy vọng có người nào quen biết nhận ra có thể xác nhận lai lịch của hắn. Thế nhưng đã ba ngày nay vẫn không có ai chịu đứng ra xác nhận".
Chợt có tên gia tướng thân tín tiến lên nói: " Chúa công, Trương đại hộ bị phạm nhân kia giết chết chính là em vợ của Tổ Mậu tướng quân (anh, em trai vợ)".
" Ngươi nói Trương Niên?" Tôn Kiên cau mày nói: " Gã Trương Niên đó ỷ là em vợ của Tổ Mậu chuyên làm điều xằng bậy, hoành hành nơi quê nhà bản tướng quân sớm đã muốn trừ hắn. nhưng bản tướng quân bận dẫn quân ra bên ngoài, không có thời gian làm việc đó, không ngờ hắn đã bị giết. Nếu vậy phạm nhân kia cũng chỉ là trừ hại cho dân. Ừ, cũng hay đó".
Nói xong Tôn Kiên dừng lại, hắn nhìn nha dịch nói: " Đi, thả phạm nhân ra, để hắn tới quán trà bên đường gặp bản tướng quân".
Nha dịch cung kính nói: " Tiểu nhân tuân lệnh".
Một lát sau trong quán trà ven đường.
Mặc dù phạm nhân bị đánh thâm tím cả người, bước chân tập tễnh, hắn vẫn toát ra một phong thái hơn người, vừa bước vào trong hắn đã cung kính vái chào Tôn Kiên, cao giọng nói: " Thảo dân Từ Thứ tạ ơn đại nhân đã cứu mạng'.
Tôn Kiên hỏi: " Ngươi là Từ Thứ?"
Từ Thứ nói: " Đúng vậy".
Tôn Kiên nói: " Vì sao phải giết người?"
" Không có chuyện gì cả" Từ Thứ phất ống tay áo, lãnh đạm nói: " Chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi".
" Hay cái câu gặp chuyện bất bình" Tôn Kiên vỗ bàn nói: " Chỉ dựa vào những lời này Kiên biết tiên sinh là anh hùng hiệp nghĩa làm khác người đáng kính nể. Bản tướng quân đã không cứu lầm người".
" Đại nhân quá khen, Từ mỗ sao có thể sánh được với tinh thần hiệp nghĩa của các anh hùng nghĩa sĩ" Từ Thứ nói một thôi, đột nhiên hắn hỏi ngược lại: " Nếu như Từ mỗ nhìn không lầm. Tướng quân là người chém Hoa Hùng, đánh bại quân Đổng Trác trước đây, Ô Trình Hầu, Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên, Tôn tướng quân".
Mắt Tôn Kiên lộ ra vẻ dị thường, hắn gật đầu nói: " Đúng thế'.
Từ Thứ đưa tay hất mái tóc xoã xuống trước ngực ra sau lưng, hờ hững nói: " Thần sắc tướng quân uất ức, tâm tư không yên. Có phải nỗi ưu phiền này là do cuộc tranh chấp Kinh Châu mà ra?"
Tôn Kiên kinh hãi hỏi: " Tại sao tiên sinh lại biết?"
Từ Thứ nói: " Tướng quân tranh chấp với Lưu Biểu thiên hạ sớm đã biết. Tướng quân vốn là mãnh hổ Giang Đông, ngoại trừ giống hổ lang như Mã đồ phu, không ai có thể địch lại tướng quân. Lưu Biểu là loại tài hèn trí mọn không xứng là đối thủ của tướng quân. Chỉ tiếc tướng quân vận bị người cản trở, khó có thể thi triển hết khát vọng của mình vì thế tâm mới ưu phiền, có phải vậy không?'
Tôn Kiên đứng dậy nhìn Từ Thứ rồi hắn vái thật sâu, bùi ngùi thở dài nói: " Tiên sinh tài cao, việc đó chính là nguyên nhân làm bản tướng quân lo buồn mãi không dứt".
Từ Thứ nói: " Chẳng hay tướng quân có nghe thấy câu công cao át chủ không?"
" Công cao át chủ?" Tôn Kiên nghe vậy nghiêm mặt lại rồi hắn bừng tỉnh nói: " Hiểu rồi! Thì ra là như vậy, đa tạ tiên sinh đã chỉ giáo'.
Từ Thứ nói: " Tướng quân quá khách khí".
Tôn Kiên nói: " Kính xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo Kiên nên làm gì để vượt qua khốn khó trước mắt?"
Từ Thứ chỉ tay về phương trời xa xa phía đông, hờ hững nói: " Tám chữ: Tránh ra Giang Đông, ung dung mưu tính".
" Tránh ra Giang Đông, ung dung mưu tính?" Tôn Kiên suy nghĩ một lát, sắc mặt hắn vui vẻ hẳn lên hắn nhìn Từ Thứ nói: " Tiên sinh tài cao thực làm người khác thán phục. Nếu tiên sinh không chê, Kiên xin mời tiên sinh làm quân sư".
Từ Thứ hướng Tôn Kiên vái chào, cao giọng nói: " Tướng quân không chê, nguyện ra sức khuyển mã".
…
Nghiệp Thành, phủ quan của Hàn Phức.
Tân Bình bối rối xông vào đại sảnh, hướng Hàn Phức gọi to: " Chúa công, chuyện lớn hỏng rồi, không hay rồi'.
Hàn Phức vội hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"
Tân Bình thở dốc nói: " Trưởng Sử Hà Gian Triệu Phù vừa mới cho khoái mã cấp báo Thứ Sử U Châu Công Tôn Toản khởi binh U Yến, tổng công năm vạn quân chia làm hai đường tiến đánh Ký Châu. Đại tướng Nghiêm Cương chỉ huy một vạn quân tấn công Trung Sơn quốc, Công Tôn Toản tự mình thống lĩnh bốn vạn quân, dùng Công Tôn Việt làm tiên phong lúc này đã tấn công quận Hà Gian. Thái Thú Hà Gian Ngưu Hoán đã đầu hàng".
" Hả?" Hàn Phức cả kinh, hắn thất thanh nói: " Năm vạn đại quân của Công Tôn Toản xâm phạm chúng ta. Chúng ta nên đối phó thế nào đây?"
" Chúa công đừng vội kinh hãi" Đại tướng Trương Cáp bước ra khỏi hàng nói: " Mạt tướng chỉ cần binh mã bản bộ cũng đủ để đánh lui địch quân xâm phạm".
" Báo" Trương Cáp vẫn chưa nói xong lại có một tên tiểu giáo lách mình đi vào, hắn quỳ xuống hoảng hốt nói: " Chúa công, Duyên Tân cấp báo".
" Duyên Tân?" Hàn Phức lắp bắp: " Duyên Tân làm sao?"
Tên tiểu giáo nói: " Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu thống lĩnh hai vạn quân ra đóng trại ở Duyên Tân, hành động rất khả nghi".
" Cái … gì?" Hàn Phức hít một hơi khí lạnh, khàn giọng nói: " Viên Thiệu! Lúc này sao?"
Tân Bình cau mày nói: "Chúa công, chuyện này khó giải quyết rồi. Nếu chỉ có hai đạo quân của Công Tôn Toản và Nghiêm Cương quân ta có năm phần thắng. Nhưng nếu như Công Tôn Toản và Viên Thiệu liên thủ với nhau, quân ta nhất định bại".
Trương Cáp ở bên cạnh nghe vậy biến sắc. Hắn trầm tư suy nghĩ một lát vẫn không biết nói gì. Lời nói của Tân Bình dù vô cùng khiếp nhược nhưng không phải không có lý. Mặc dù Trương Cáp tự tin quân binh Ký Châu không thua kém bất kỳ đội quân nào trong thiên hạ nhưng nếu như Công Tôn Toản và Viên Thiệu liên thủ với nhau, chuỵên thắng bại sẽ rất khó xác định.
Hàn Phức nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, hắn liên tục vung tay nói: " Làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta nên làm gì? Trọng Trì (tên chữ của Tân Bình) ngươi hãy mau nghĩ biện pháp đi".
Tân Bình trầm ngâm giây lát rồi nói: " Chúa công, trước tiên chúng ta phải nắm được ý đồ của Viên Thiệu. Nếu như Viên Thiệu có ý đồ xấu vậy thì không còn gì để nói. Đánh hay hàng tuỳ chúa công quyết định. Nhưng nếu Viên Thiệu không có ý đồ gì và không liên thủ với Công Tôn Toản thì mọi chuyện có thể …".
Hàn Phức vội la lên: " Nếu như vậy, Trọng Trì hãy mau khởi hành tới Duyên Tân hỏi rõ ý đồ của Viên Thiệu".
Tân Bình đáp: " Tuân lệnh".
" Đại nhân" Tân Bình chưa kịp lên đường thì có một tên thân binh đi vào nói: " Chúa công, Cao Kiền, Tuân, nhị vị đại nhân ở bên ngoài cầu kiến".
Cao Kiền vốn là cháu con chị gái của Viên Thiệu.
Tuân, từ xưa tới nay Hàn Phức là người trọng nhân tài, hắn đã nhiều lần cho người mời nhưng đều không được.
" Cao Kiền, Tuân?" Hàn Phức giật mình hỏi: " Lúc này bọn họ tới đây làm gì?"
Tân Bình suy nghĩ một lát rồi hắn biến sắc, hoảng hốt nói: " Chỉ e là thuyết khách của Viên Thiệu đã tới".
…
Thọ Xuân, dinh thự của Viên Thuật.
Tôn Kiên càng nói càng kích động, hắn giậm chân nói: " Khi trước thảo phạt Đổng Trác, Kiên liều chết ứng chiến, trước tiên vì quốc gia mà đánh nghịch tặc, sau nữa vì gia môn báo thù riêng. Nay đánh Lưu Biểu, Kiên cũng không tiếc thân xông vào nơi hiểm địa. Chỉ huy quân sĩ thần tốc tiến quân, mắt thấy sắp thành công trong. Vì cớ gì tướng quân không cấp quân lương dẫn tới thất bại trong gang tấc. Kiên và Lưu Biểu vốn không có oán thù riêng nhưng tại sao cùng ba quân tướng sĩ quên mình phục mệnh? Chẳng lẽ không phải vì muốn báo đáp ơn tri ngộ của tướng quân sao? Vì sao tướng quân lại sinh lòng nghi ngờ Kiên?'
Viên Thụât áy náy, lặng im.
Tôn Kiên lại nói: " Kiên nghe nói có người thân cận của tướng quân gièm pha mạt tướng trước mặt tướng quân, nói Kiên có lòng thoán nghịch tướng quân. Mạt tướng có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Kiên xin về quê cũ Ngô Quận, xin tướng quân cử Đại tướng khác nhậm chức Thái Thú Nam Dương'.
" Xin Văn Đài hãy tạm lui cơn thịnh nộ" Viên Thuật áy náy không yên, hắn vội vàng khuyên nhủ: " Tất cả đều do bản tướng quân nhất thời hồ đồ nghe lời tiểu nhân gièm pha. Nếu hiện tại mọi hiểu lầm đã tiêu trừ, Văn Đài hãy quay lại Nam Dương thôi, quận Nam Dương phải do Văn Đài trấn giữ. Dưới trướng bản tướng quân cũng không thể thiếu viên hổ tướng như Văn Đài".
Tôn Kiên đã quyết ý bỏ đi, hắn trầm giọng nói: " Ý Kiên đã quyết, xin tướng quân ân chuẩn".
" Ai" Viên Thuật thở dài, hắn nói vẻ nuối tiếc: " Văn Đài, chẳng lẽ chuyện không còn có thể vãn hồi sao?'
Tôn Kiên thấy vẻ mặt khẩn khoản của Viên Thuật, giọng nói ra vẻ chán nản, hắn không khỏi cảm động nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ, hắn chậm rãi nói: " Hôm nay Kiên tự từ quan mà đi, thực sự không phải muốn bỏ tướng quân mà đi. Kiên chỉ chờ khi lời đồn đại kia biến mất, ngày sau tướng quân có gì sai phái, Kiên nhất định sẽ tới phụng mệnh tướng quân'.
Viên Thuật vui vẻ nói: " Nếu như vậy Văn Đài hãy nhận chức Thái Thú Ngô Quận có được không?'
Trong lòng Tôn Kiên thầm kinh hãi, Từ Thứ quả nhiên thần cơ diệu toán, thậm chí hắn có thể đoán ra phản ứng của Viên Thuật, nhân cơ hội đó Tôn Kiên liền đáp: " Kiên nào dám không tuân lệnh".
…
Nghiệp thành, phủ quan của Hàn Phức.
Sau khi Cao Kiền và Tuân làm lễ ra mắt, Tuân nói trước: " Thứ Sử U Châu Công Tôn Toản hợp quân U Yến xuôi nam tiến đánh Ký Châu, Trung Sơn ở phía bắc, Thường Sơn, Hà Gian các quận đã đầu hàng, lại còn Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu dẫn quân ra Duyên Tân, ý không không rõ ràng. Hai người chúng tôi đến chính là đến để giải mối lo lắng của tướng quân ".
Hàn Phức nói: " Chẳng hay Hữu Nhược (tên chữ của Tuân) có cao kiến gì?"
Tuân không đáp hỏi ngược lại: " Tướng quân tự nhìn nhận ở phương diện đối đãi với người, tướng quân như thế nào đối với Viên Thiệu?"
Hàn Phức xấu hổ nói: " Ta không bằng hắn".
Tuân lại nói: " Quyết sách khi lâm nguy, trí dũng hơn người, ở phương diện này thì thế nào?"
Hàn Phức đáp: " Ta cũng không bằng hắn".
Tuân lại nói: " Vậy mấy đời thi ân đức, sai khiến người trong thiên hạ, ở phương diện này thì thế nào?"
Hàn Phức đáp: " Cũng không bằng hắn".
Sau khi liên tục hỏi mấy vấn đề, Tuân mới nói tiếp: " Công Tôn Toản chỉ huy quân U Yến xuôi nam, binh cường, thế mạnh không thể chống đỡ được. Viên Thiệu là anh hùng hào kiệt thời nay, có thể ở dưới trướng tướng quân không? Ký Châu là trọng địa của quốc gia. Nếu Công Tôn Toản và Viên Thiệu hợp lực tấn công, tướng quân chắc chắn sẽ bị diệt vong một sớm một chiều".
Hàn Phức liên tục gật đầu. Những điều Tuân nói không phải là không có lý.
Tuân nói tiếp: " Tướng quân cùng Viên Thiệu là bạn cũ, lại cũng là đồng minh. Hôm nay tướng quân lo nghĩ vì tiền đồ không bằng hãy đem Ký Châu nhường lại cho Viên Thiệu. Sau khi Viên Thiệu nắm Ký Châu có binh hùng tướng mạnh, lại có Ký Châu thịnh vượng, giàu có làm hậu thuẫn, nhất định có thể đánh bại Công Tôn Toản, thống nhất phần giang sơn bắc Hoàng Hà. Tới lúc đó khi luận công phong thưởng Viên Thiệu nhất định sẽ vô cùng cảm kích tướng quân". nguồn
Cao Kiền ở bên cạnh nói tiếp: " Hơn nữa khi tướng quân nhường Ký Châu cho Viên Thiệu, tướng quân còn được tiếng là người hiền tài, tới lúc đó địa vị của tướng quân trong mắt tướng sĩ và dân chúng Ký Châu sẽ được củng cố vững chắc, vững như Thái Sơn, vậy tướng quân còn phải lo lắng gì nữa?"
Bản tính Hàn Phức hèn nhát. Khi gặp nguy xa tít chân trời thì còn có thể quyết đoán nhưng khi thân đã lâm hiểm cảnh lập tức trở nên sợ hãi