Trà lâu, lầu hai nhìn xuống đường.
Điển Vi ồm ồm nói: "Chúa công, vừa rồi sao lại ngăn cản mạt tướng?"
Mã Dược nghiêm giọng nói: "Đám hán tử đó không phải là người thường".
"Hả?" Điển Vi ngạc nhiên hỏi: "Chúng không phải là người thường? Chúng là ai?"
"Đại đạo Trường Giang!".
"Đại đạo Trường Giang?".
"Đại đạo Trường Giang!" Mã Dược trầm giọng nói: "Hán tử đó sắc mặt ngăm đen, nước da cũng tương tự với da mặt. Từ màu da đó có thể thấy rõ bọn hán tử này là người quanh năm sống trên sông nước. Bọn người đó cất giấu binh khí trong người, mắt lộ sát khí, vậy chúng tuyệt đối không phải là ngư phủ bình thường. Nếu bản tướng quân đoán không sai thì ngay khi trời tối bọn chúng sẽ ra tay hành động".
"Có hành động sao?" Điển Vi ngạc nhiên hỏi: "Hành động gì?"
Mã Dược trầm giọng nói: "Đánh cướp cảng Tây Lăng".
"Cái gì? Đánh cướp cảng Tây Lăng?" Điển Vi thất thanh nói. "Đây không phải cũng là mục tiêu của chúng ta sao? Nếu để cho lũ giang dương đại đạo (cướp sông, cướp biển) đó đánh cướp cảng Tây Lăng thì các huynh đệ chúng ta sẽ đánh cái gì?"
Trong mắt Mã Dược đột nhiên hiện lên vẻ nóng rực như một ngọn lửa làm bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng phải run sợ, hắn trầm giọng nói: "Điển Vi".
Theo bản năng, Điển Vi ưỡn thẳng người, hắn lạnh lùng nói: "Có mạt tướng".
Mã Dược trầm giọng nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại rừng rậm, bảo Cú Đột chỉ huy ba ngàn thiết kỵ cấp tốc tiến tới cảng Tây Lăng. Nếu như mọi chuyện diễn ra thuận lợi, lúc này nhất định Lý Mông, Vương Phương đã chiếm được thành Giang Lăng vì vậy quân ta cũng không cần che giấu tung tích nữa. Hãy bảo Cú Đột hãy tiến quân theo đường lớn, trước khi trời tối phải tới phía bắc cảng Tây lăng chờ lệnh".
"Tuân lệnh".
Điển Vi lĩnh mệnh rời đi.
Lưu Biểu ngồi thủ tịch, Tào Tháo làm khách, Sái Mạo, Trương Doãn, Vương Uy, Sái Trung, Sái Hoà, Lưu Bàn, Hoàng Tổ, Hoàng Trung, Văn Sính, Nguỵ Diên chư tướng cùng Trâu Tĩnh, Kim Toàn, Lý Nghiêm, Hàn Huyền, Triệu Phạm, Trình Dục phân chia làm hai bên tả hữu ngồi. Đang trong lúc thương nghị thì bất chợt có một viên tiểu lại bước nhanh vào, hắn quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm chúa công, thám mã phi báo đêm qua đại quân Tây Lương ở bắc thành Tương Dương đã nhổ trại lui về Vũ Quan".
"Thừa tướng thật là thần cơ diệu toán. Hạ quan bái phục" Lưu Biểu nhìn Tào Tháo thở dài nói: "Mong rằng Thừa tướng ban thưởng thượng sách tiêu diệt Mã nghịch tặc".
Bốn phía xung quanh con phố dài đột nhiên nổi lên âm thanh chém giết. Mấy trăm hán tử cường tráng, cương đao sáng loáng trong tay, điên cuồng xông ra từ những chỗ hẻo lánh, đánh giết dọc theo con phố dài đông đúc.
Đúng như dự tính của Mã Dược, đám ngư dân đó chính là giang dương đại đạo. Bọn chúng gặp người giết người, gặp gì cướp đó, gặp nhà đốt nhà chỉ trong một thời gian ngắn, con phố dài vốn náo nhiệt, phồn hoa đã lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, tang thương, lộn xộn. Rất nhiều người vô tội đi trên phố vô tình đã gặp cảnh tai bay vạ gió.
"Cầm Phàm Tặc!".
"Cầm Phàm Tặc tới. Mọi người chạy mau".
"Chạy mau… Cầm Phàm Tặc đã đánh tới".
Mọi người gào thét bỏ chạy trối chết. Tiểu nhị của trà lâu cũng là người trượng nghĩa, hắn vội vàng chạy lên lầu hai, bước vào nhìn Mã Dược, Điển Vi người vừa mới quay lại và cả Cú Đột gấp gáp nói: Ba vị khách quan mau chạy theo lối cửa sau đi. Cầm Phàm Tặc là một lũ giang dương đại đạo giết người không ghê tay. Chậm là mất mạng đó".
Mã Dược cười nhạt nói: "Không cần vội".
"Ha, người, người này…" Tiểu nhị nóng ruột giậm chân. "Sao lại là người không hiểu biết vậy? Người không muốn sống nữa hay sao?'
"Hỗn láo" Điển Vi tức giận quát to: "Ai cho phép ngươi dám nói với chủ nhân của ta như vậy?"
Tên tiểu nhị bị giọng nói hùng hổ như sấm của Điển Vi doạ giật nầy mình, hoảng sợ, hắn ngượng ngùng núi: "Được, coi như ta nhiều chuyện".
Chưa nói dứt câu tên tiểu nhị đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy xuống dưới lầu, rồi chạy trốn theo lối cửa sau. Một lát sau giang dương đại đạo đã đánh giết dọc theo con phố dài tới tà lâu. Chúng không nói không rằng phá tung cánh cửa đang khép kín, xông vào trong quán, lập tức ở lầu dưới vang lên những tiếng la hét, tiếng bàn ghế bị xô đổ.
Ngay sau đó mấy tiếng hét thảm thiết vang lên. Hiển nhiên đó là những khách nhân hay tiểu nhị không kịp bỏ trốn đã bị giang dương đại đạo hạ độc thủ.
Mã Dược khẽ gật đầu. Điển Vi rút đôi thiết kích ra khỏi vai. Hắn hùng hổ bước xuống lầu. Ngay lúc đó hán tử gày gò đã cùng với Điển Vi có một trận ác đấu cũng cầm cửu Hoàn đại đao chạy vội lên trên lầu. Hai người gặp nhau ở giữa cầu thang, cả hai không nói không rằng vung binh khí đánh liền.
Chỉ nghe "ầm" một tiếng, hán tử gày gò lập tức ngã lôn xuống lầu.
"Các huynh đệ, xông lên cho Lão Tử".
Hán tử gày gò cầm Cửu Hoàn đại đao, hắn trợn mắt hét to. Hơn một trăm tên thuỷ tặc hung hãn lập tức hò hét xông lên, cương đao sáng loáng vây chặt Điển Vi. Trong lúc đó cũng có mấy chục cái nỏ chĩa thẳng vào người Điển Vi. Nhìn dáng vẻ chúng thì thấy chỉ cần hán tử gày gò ra lệnh một tiếng chúng sẽ biến Điển Vi thành một con nhím.
Dỉ nhiên Điển Vi không sợ hãi. Hắn chỉ tay hét lớn: "Lũ tặc tử kia thật có dũng khí, dám ra tay ngay trên phố. Các ngươi có còn coi Vương pháp ra gì không?"
Vương pháp?" Hán tử gày gò giơ cao Cửu Hoàn đại đao trong tay cười nói: "Thanh cương đao trong tay gia gia ta chính là Vương pháp'.
"Khẩu khí lớn quá".
Hán tử gày gò vừa dứt lời, đột nhiên trên cầu thang một âm thanh bình thản vang lên. Hán tử gày gò kinh hãi ngẩng đầu thì thấy có hai người xuất hiện trên cầu thang. Người đứng trước dáng cao, vẻ đẹp như ngọc, mặc trang phục của thương nhân nhưng dựa vào sự từng trải của hơn mười năm kiếm sống bằng thanh đao, hán tử gày gò nhận ra thương nhân đó hoàn toàn không phải là người bình thường.
Bởi vì hán tử gày gò ngửi được một loại hơi thở quen thuộc từ trên người thương nhân này.
Thương nhân kia đương nhiên không phải là ai khác mà chính là Mã Dược. Mã Dược lạnh lùng bước xuống cầu thang, đi tới đứng nghiêm trước mặt Điển Vi. Hắn không thèm để ý tới hơn mười chiếc nỏ chuyển mục tiêu sang người hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào hán tử gày gò, trầm giọng nói: "Túc hạ coi thường Vương pháp, chẳng lẽ không sợ một khi chọc giận triều đình, triều đình sẽ cử quan binh tới đánh dẹp sao?"
"Quan binh?" Hán tử gày gò cười nhạt nói: "Chúng chỉ là lũ chó sành, gà ngói, không xứng để nói tới".
"Rất có khí phách" Mã Dược hỏi, ánh mắt hắn hiện ra vẻ vô cùng lạnh lẽo: "Xin hỏi cao tính đại danh của tráng sĩ?"
Hán tử gày gò nói: "Gia gia ta ngồi không đổi họ, đi không đổi tên, ta là Cam Ninh".
"Cam Ninh?" Mã Dược khẽ gật đầu, ánh mắt hiện ra vẻ trong sáng pha lẫn lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: "Xem ra cũng là một hảo hán, có muốn hợp tác với ta thực hiện một giao dịch kinh thiên động địa không?"
"Giao dịch kinh thiên động địa sao?"
Cam Ninh cười nhạt, hắn thầm nghĩ người này quả nhiên là đồng đạo.
Thế nhưng cho dù có là đồng đạo, hôm nay hắn cũng tuyệt đối không buông tha. Cho dù là người hay vật một khi đã đụng vào Cầm Phầm Tặc, nhất định sẽ không buông tha cho người đó.
Cam Ninh mỉm cười hỏi: "Phát tài là bao nhiêu?"
Mã Dược nói: "Ngươi muốn bao nhiêu thì sẽ giao dịch nhiều hơn thế".
"Túc hạ khẩu khí thật lớn" Cam Ninh lãnh đạm nói: "Thế nhưng từ trước tới nay Cầm Phàm Tặc quen tung hoành một mình, không có thói quen hợp tác cùng người khác. Đa tạ hảo ý".
"Sao thế?" Mã Dược nhếch nở một nụ cười tràn ngập sát khí. "Tráng sĩ không muốn hợp tác sao?"
Mặt mày Cam Ninh vô cùng dữ tợn. Hắn trầm giọng quát to: "Không hợp tác thì như thế nào?"
Cam Ninh tung hoàng sông nước Ba Thục đã gần mười năm, hắn chưa từng thấy bất kỳ ai dám ngang nhiên uy hiếp Cầm Phàm Tặc của hắn. Người nhát gan nghe tiếng Cầm Phàm Tặc đã bị hù doạ chết khiếp, còn dũng khí để uy hiếp sao? Cho mượn gan trời cũng không dám.
"Ha, ha, ha" Mã Dược ngửa mặt lên trời cười ngông cuồng, hắn cao giọng nói: "Trong thiên hạ bất kỳ người nào dám cự tuyệt ý tốt của bản tướng quân, không hợp tác thì sẽ… chết".
Nói xong Mã Dược khẽ phất tay, Cú Đột hiểu ý, hắn giương cung lắp tên, rồi hắn tiến gần ngọn lửa châm đầu mũi tên bọc bằng vải bố tẩm dầu lửa. Chỉ nghe "hưu" một tiếng, mũi Lang nha hoả tiễn to bằng ngón tay cái đã bay xuyên qua cửa sổ trà lâu bay lên không trung, làm thành một đường cong sáng chói.
Ánh mắt Cam Ninh lạnh lùng nhìn theo, hắn không có bất kỳ hành động nào ngăn cản. Hắn thật sự muốn nhìn xem con người ngông cuồng, huyênh hoang trước mặt hắn dám ngang nhiên uy hiếp Cầm Phàm Tặc là người như thế nào? Hắn có thể xuất ra chiêu gì nữa?
Chỉ trong chố lát, Cam Ninh và hơn một trăm thuỷ tặc Cầm Phàm Tặc gươm đã tuốt, nỏ đã giương lập tức cảm thấy mặt đất dưới chân khẽ rung lên. Tách trà để ngay ngắn trên bàn quầy cũng bắt đầu lắc lư, phát ra những âm thanh leng keng khe khẽ nhưng những âm thanh đó lại như những tiếng trống trầm trầm vang lên trong tim Cam Ninh và đám Cầm Phàm Tặc.
Âm thanh gì vậy? Chẳng lẽ là động đất?
"Hí hí hí…".
Từ xa truyền tới ngựa hí ngày một rõ dần, Cam Ninh và hơn một trăm tên Cầm Phàm Tặc đột nhiên biến sắc. Một lát sau tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Cam Ninh và Cầm Phàm Tặc kinh hãi quay đầu nhìn thì thấy một toán kỵ binh đông nghịt chạy dọc theo con phố dài đang cuồn cuộn xông tới như gió cuốn mây tan thẳng tới trà lâu.
"Oanh oanh oanh!"
Một loạt tiếng động mạnh vang lên, Cam Ninh và quân Cầm Phàm Tặc giật mình kinh hãi khi phát hiện ra bốn bức vách của trà lâu đã không cánh mà bay. Trong bầu không khí ngột ngạt làm người khác cảm thấy ngạt thở, trong tiếng thở phì phì của chiến mã, toán kỵ binh đông nghịt đó đã vây chặt trà lâu. Mấy trăm kỵ cung đã giương lên, những mũi tên sáng loáng đã nhắm ngay vào Cam Ninh và hơn trăm Cầm Phàm Tặc của Cam Ninh.
"Thì ra là Mã tặc" Cam Ninh cười ha hả. Hắn thu đao, ôm quyền nói: "Nếu là đồng đạo, người trong tứ hải đều là huynh đệ. Huynh đài là người kiếm ăn trên đất liền, tiểu đệ là người kiếm sống nơi sông nước. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chuyện lúc trước tất cả chỉ là hiểu lầm. Ha, ha. Mới rồi tiểu đệ đã đắc tội. Tiểu đệ thành thật nhận lỗi với huynh đài".
Cam Ninh là một người vô cùng hung ác, nhưng hắn cũng không phải làm một người lỗ mãng. Hiện tại lực lượng của hắn ít hơn, đối phương nhiều người hơn, hơn nữa đây là đất bằng. Thuỷ tặc hỗn chiến với Mã tặc trên đất bằng chính là dùng sở đoản của mình. Tục ngữ có câu: Hảo hán không so đo chuyện trước mắt, chỉ có phường ngu ngốc mới phô trương sức mạnh trước địch thủ mạnh.
"Hiểu lầm?" Mã Dược cười nhạt nói: "Chỉ một câu hiểu lầm là xong sao?"
"Nam tử Hán thà chết chứ không chịu nhục" Cam Ninh tức giận nói: "Đừng tưởng Cầm Phàm Tặc sợ hãi Mã tặc".
"Báo…" Cam Ninh vừa dứt lời thì có một khoái mã chạy dọc con phố tới gần, lớn tiếng hét: "Chúa công, đại trại thuỷ quân cảng Tây Lăng đã bị đánh chiếm, thuỷ quân trong trại đã hoàn toàn bị tiêu diệt".
Nghe vậy Cam Ninh lập tức biến sắc, hắn nhìn chằm chằm vào Mã Dược, trầm giọng hỏi: "Túc hạ… rốt cuộc túc hạ là ai?'
"Gia gia ngươi ngồi không đổi họ, đi không đổi tên, Bình Tây tướng quân Mã Dược" Mã Dược cười nhạt, lãnh đạm nói.
"Mã… Mã Bình Tây?'
Cam Ninh nghe vậy sắc mặt tái mét. Sắc mặt của hơn một trăm Cầm Phàm Tặc sau lưng Cam Ninh càng tái hơn. Danh tiếng của Bình Tây tướng quân Mã Dược nổi khắp thiên hạ đã lâu, như sấm nổ bên tai với chúng. Đạo tặc khắp thiên hạ vốn người một nhà. Mã đồ phu xuất thân từ tám trăm lưu khấu. Mã tặc cùng với thuỷ tặc của Cam ninh cũng là đồng đạo. Điều nay giải thích tại sao khi hai người mới gặp mặt đều đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, quen thuộc ở trên đối phương.
Cam Ninh thở mạnh hai tiếng, hắn lớn tiếng hỏi: "Tướng quân thật sự là Bình Tây tướng quân Mã Dược sao?"
"… không phải là giả chứ? Có gì làm bằng chứng không?"
"Ta là ta, cần gì phải có bằng chứng'.
"Báo…" Mã Dược vừa nói xong thì lại có khoái mã phóng như bay dọc theo phố tới, lớn tiếng hô: "Chúa công, Lý Mông, Vương Phương tướng quân cấp báo, đã chiếm được thành Giang Lăng".
"Ừ".
Mã Dược khẽ gật đầu, sắc mặt hắn vẫn bình thản.
"Giang … Giang Lăng?"
Cam Ninh một lần nữa biến sắc. Hắn thầm nghĩ trong binh trấn thủ thành Giang Lăng đã bị quân đội của người này đánh tan. Phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, ngoài mấy người ra còn ai khác có bản lĩnh này đây? Mà trong số mấy người đó trước mắt cũng chỉ có Bình Tây tướng quân Mã Dược cùng Kinh Châu mục Lưu Biểu là trở mặt đánh lẫn nhau.
Lập tức mối hoài nghi trong lòng Cam Ninh bị xoá bỏ. Hắn quỳ xuống, dập đầu nói: "Tiểu nhân Cam Ninh ra mắt tướng quân".
"Ra mắt tướng quân".
"Ra mắt tướng quân".
"Ra mắt tướng quân" Phía sau Cam Ninh hơn một trăm Cầm Phàm Tặc cũng lập tức quỳ xuống.
"A…" Mã Dược ngạc nhiên. Hắn thật sự không nghĩ tới cảnh này. Từ trước tới nay người khác nghe tiếng Mã đồ phu phần lớn đều căm hận tới tận xương tuỷ, một số ít người dù không có lời nói cùng sắc mặt hầm hầm giận dữ thì cũng kính nhi viễn chi (tôn trọng nhưng không gần gũi). Cam Ninh chính là người đầu tiên dập đầu bái lạy khi lần đầu tiên gặp hắn.
Cam Ninh đứng dậy, hắn kích động nói:" Ninh ở Ba quận đã nghe đại danh của tướng quân từ lâu. Mỗi một nam tử hán đều muốn như tướng quân xách ba thước kiếm, dẫn tám ngàn dũng sĩ xuất chinh cửa Nhạn Môn, đánh đuổi người Hồ, bắt làm nô lệ, uy danh bốn phương tám hướng, giương danh Thiên uy của người Trung Nguyên ở Mạc Bắc nghèo khổ để không uổng kiếp này".
Ngón tay Tào Tháo chỉ bản đồ. Hắn nhìn đám tướng lĩnh Kinh Châu đang túm tụm xung quanh nói: "Sau khi Mã Dược chiếm cảng Tây Lăng nhất định hắn sẽ vơ vét tất cả đội thuyền lớn nhỏ để chuyên chở binh lính và chiến mã xuôi xuống Giang Đông. Sái Mạo, Trương Doãn nhị vị tướng quân hãy thống lĩnh thuỷ quân Kinh Châu tinh nhuệ mai phục ở Tam Giang khẩu, đợi khi đội thuyền của Mã Dược xuôi dòng xuống tới đó thì bất kỳ bất ý đổ ra đánh giết, nhất định phải một trận tiêu diệt chúng".
Lý Nghiêm nói: "Nếu quân của Mã Dược bỏ thuyền lên bờ thì chúng ta phải làm thế nào?"
Tào Tháo nói: "Cho dù chúng có bỏ thuyền lên bờ thì quân mã kỵ binh bản bộ của Mã Dược mười cũng không sống sót nổi một. Hoàng Trung, Văn Sính, Nguỵ Diên các vị tướng quân hãy thống lĩnh tinh binh bản bộ mai phục ở bờ bắc sông Trường Giang. Nếu tàn binh của Mã Dược lên bờ bắc thì phục binh đổ ra bao vây tứ phía đánh giết, chỉ một trận chắc chắn bắt được Mã Dược".
Điển Vi ồm ồm nói: "Chúa công, vừa rồi sao lại ngăn cản mạt tướng?"
Mã Dược nghiêm giọng nói: "Đám hán tử đó không phải là người thường".
"Hả?" Điển Vi ngạc nhiên hỏi: "Chúng không phải là người thường? Chúng là ai?"
"Đại đạo Trường Giang!".
"Đại đạo Trường Giang?".
"Đại đạo Trường Giang!" Mã Dược trầm giọng nói: "Hán tử đó sắc mặt ngăm đen, nước da cũng tương tự với da mặt. Từ màu da đó có thể thấy rõ bọn hán tử này là người quanh năm sống trên sông nước. Bọn người đó cất giấu binh khí trong người, mắt lộ sát khí, vậy chúng tuyệt đối không phải là ngư phủ bình thường. Nếu bản tướng quân đoán không sai thì ngay khi trời tối bọn chúng sẽ ra tay hành động".
"Có hành động sao?" Điển Vi ngạc nhiên hỏi: "Hành động gì?"
Mã Dược trầm giọng nói: "Đánh cướp cảng Tây Lăng".
"Cái gì? Đánh cướp cảng Tây Lăng?" Điển Vi thất thanh nói. "Đây không phải cũng là mục tiêu của chúng ta sao? Nếu để cho lũ giang dương đại đạo (cướp sông, cướp biển) đó đánh cướp cảng Tây Lăng thì các huynh đệ chúng ta sẽ đánh cái gì?"
Trong mắt Mã Dược đột nhiên hiện lên vẻ nóng rực như một ngọn lửa làm bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng phải run sợ, hắn trầm giọng nói: "Điển Vi".
Theo bản năng, Điển Vi ưỡn thẳng người, hắn lạnh lùng nói: "Có mạt tướng".
Mã Dược trầm giọng nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại rừng rậm, bảo Cú Đột chỉ huy ba ngàn thiết kỵ cấp tốc tiến tới cảng Tây Lăng. Nếu như mọi chuyện diễn ra thuận lợi, lúc này nhất định Lý Mông, Vương Phương đã chiếm được thành Giang Lăng vì vậy quân ta cũng không cần che giấu tung tích nữa. Hãy bảo Cú Đột hãy tiến quân theo đường lớn, trước khi trời tối phải tới phía bắc cảng Tây lăng chờ lệnh".
"Tuân lệnh".
Điển Vi lĩnh mệnh rời đi.
Lưu Biểu ngồi thủ tịch, Tào Tháo làm khách, Sái Mạo, Trương Doãn, Vương Uy, Sái Trung, Sái Hoà, Lưu Bàn, Hoàng Tổ, Hoàng Trung, Văn Sính, Nguỵ Diên chư tướng cùng Trâu Tĩnh, Kim Toàn, Lý Nghiêm, Hàn Huyền, Triệu Phạm, Trình Dục phân chia làm hai bên tả hữu ngồi. Đang trong lúc thương nghị thì bất chợt có một viên tiểu lại bước nhanh vào, hắn quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm chúa công, thám mã phi báo đêm qua đại quân Tây Lương ở bắc thành Tương Dương đã nhổ trại lui về Vũ Quan".
"Thừa tướng thật là thần cơ diệu toán. Hạ quan bái phục" Lưu Biểu nhìn Tào Tháo thở dài nói: "Mong rằng Thừa tướng ban thưởng thượng sách tiêu diệt Mã nghịch tặc".
Bốn phía xung quanh con phố dài đột nhiên nổi lên âm thanh chém giết. Mấy trăm hán tử cường tráng, cương đao sáng loáng trong tay, điên cuồng xông ra từ những chỗ hẻo lánh, đánh giết dọc theo con phố dài đông đúc.
Đúng như dự tính của Mã Dược, đám ngư dân đó chính là giang dương đại đạo. Bọn chúng gặp người giết người, gặp gì cướp đó, gặp nhà đốt nhà chỉ trong một thời gian ngắn, con phố dài vốn náo nhiệt, phồn hoa đã lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, tang thương, lộn xộn. Rất nhiều người vô tội đi trên phố vô tình đã gặp cảnh tai bay vạ gió.
"Cầm Phàm Tặc!".
"Cầm Phàm Tặc tới. Mọi người chạy mau".
"Chạy mau… Cầm Phàm Tặc đã đánh tới".
Mọi người gào thét bỏ chạy trối chết. Tiểu nhị của trà lâu cũng là người trượng nghĩa, hắn vội vàng chạy lên lầu hai, bước vào nhìn Mã Dược, Điển Vi người vừa mới quay lại và cả Cú Đột gấp gáp nói: Ba vị khách quan mau chạy theo lối cửa sau đi. Cầm Phàm Tặc là một lũ giang dương đại đạo giết người không ghê tay. Chậm là mất mạng đó".
Mã Dược cười nhạt nói: "Không cần vội".
"Ha, người, người này…" Tiểu nhị nóng ruột giậm chân. "Sao lại là người không hiểu biết vậy? Người không muốn sống nữa hay sao?'
"Hỗn láo" Điển Vi tức giận quát to: "Ai cho phép ngươi dám nói với chủ nhân của ta như vậy?"
Tên tiểu nhị bị giọng nói hùng hổ như sấm của Điển Vi doạ giật nầy mình, hoảng sợ, hắn ngượng ngùng núi: "Được, coi như ta nhiều chuyện".
Chưa nói dứt câu tên tiểu nhị đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy xuống dưới lầu, rồi chạy trốn theo lối cửa sau. Một lát sau giang dương đại đạo đã đánh giết dọc theo con phố dài tới tà lâu. Chúng không nói không rằng phá tung cánh cửa đang khép kín, xông vào trong quán, lập tức ở lầu dưới vang lên những tiếng la hét, tiếng bàn ghế bị xô đổ.
Ngay sau đó mấy tiếng hét thảm thiết vang lên. Hiển nhiên đó là những khách nhân hay tiểu nhị không kịp bỏ trốn đã bị giang dương đại đạo hạ độc thủ.
Mã Dược khẽ gật đầu. Điển Vi rút đôi thiết kích ra khỏi vai. Hắn hùng hổ bước xuống lầu. Ngay lúc đó hán tử gày gò đã cùng với Điển Vi có một trận ác đấu cũng cầm cửu Hoàn đại đao chạy vội lên trên lầu. Hai người gặp nhau ở giữa cầu thang, cả hai không nói không rằng vung binh khí đánh liền.
Chỉ nghe "ầm" một tiếng, hán tử gày gò lập tức ngã lôn xuống lầu.
"Các huynh đệ, xông lên cho Lão Tử".
Hán tử gày gò cầm Cửu Hoàn đại đao, hắn trợn mắt hét to. Hơn một trăm tên thuỷ tặc hung hãn lập tức hò hét xông lên, cương đao sáng loáng vây chặt Điển Vi. Trong lúc đó cũng có mấy chục cái nỏ chĩa thẳng vào người Điển Vi. Nhìn dáng vẻ chúng thì thấy chỉ cần hán tử gày gò ra lệnh một tiếng chúng sẽ biến Điển Vi thành một con nhím.
Dỉ nhiên Điển Vi không sợ hãi. Hắn chỉ tay hét lớn: "Lũ tặc tử kia thật có dũng khí, dám ra tay ngay trên phố. Các ngươi có còn coi Vương pháp ra gì không?"
Vương pháp?" Hán tử gày gò giơ cao Cửu Hoàn đại đao trong tay cười nói: "Thanh cương đao trong tay gia gia ta chính là Vương pháp'.
"Khẩu khí lớn quá".
Hán tử gày gò vừa dứt lời, đột nhiên trên cầu thang một âm thanh bình thản vang lên. Hán tử gày gò kinh hãi ngẩng đầu thì thấy có hai người xuất hiện trên cầu thang. Người đứng trước dáng cao, vẻ đẹp như ngọc, mặc trang phục của thương nhân nhưng dựa vào sự từng trải của hơn mười năm kiếm sống bằng thanh đao, hán tử gày gò nhận ra thương nhân đó hoàn toàn không phải là người bình thường.
Bởi vì hán tử gày gò ngửi được một loại hơi thở quen thuộc từ trên người thương nhân này.
Thương nhân kia đương nhiên không phải là ai khác mà chính là Mã Dược. Mã Dược lạnh lùng bước xuống cầu thang, đi tới đứng nghiêm trước mặt Điển Vi. Hắn không thèm để ý tới hơn mười chiếc nỏ chuyển mục tiêu sang người hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào hán tử gày gò, trầm giọng nói: "Túc hạ coi thường Vương pháp, chẳng lẽ không sợ một khi chọc giận triều đình, triều đình sẽ cử quan binh tới đánh dẹp sao?"
"Quan binh?" Hán tử gày gò cười nhạt nói: "Chúng chỉ là lũ chó sành, gà ngói, không xứng để nói tới".
"Rất có khí phách" Mã Dược hỏi, ánh mắt hắn hiện ra vẻ vô cùng lạnh lẽo: "Xin hỏi cao tính đại danh của tráng sĩ?"
Hán tử gày gò nói: "Gia gia ta ngồi không đổi họ, đi không đổi tên, ta là Cam Ninh".
"Cam Ninh?" Mã Dược khẽ gật đầu, ánh mắt hiện ra vẻ trong sáng pha lẫn lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: "Xem ra cũng là một hảo hán, có muốn hợp tác với ta thực hiện một giao dịch kinh thiên động địa không?"
"Giao dịch kinh thiên động địa sao?"
Cam Ninh cười nhạt, hắn thầm nghĩ người này quả nhiên là đồng đạo.
Thế nhưng cho dù có là đồng đạo, hôm nay hắn cũng tuyệt đối không buông tha. Cho dù là người hay vật một khi đã đụng vào Cầm Phầm Tặc, nhất định sẽ không buông tha cho người đó.
Cam Ninh mỉm cười hỏi: "Phát tài là bao nhiêu?"
Mã Dược nói: "Ngươi muốn bao nhiêu thì sẽ giao dịch nhiều hơn thế".
"Túc hạ khẩu khí thật lớn" Cam Ninh lãnh đạm nói: "Thế nhưng từ trước tới nay Cầm Phàm Tặc quen tung hoành một mình, không có thói quen hợp tác cùng người khác. Đa tạ hảo ý".
"Sao thế?" Mã Dược nhếch nở một nụ cười tràn ngập sát khí. "Tráng sĩ không muốn hợp tác sao?"
Mặt mày Cam Ninh vô cùng dữ tợn. Hắn trầm giọng quát to: "Không hợp tác thì như thế nào?"
Cam Ninh tung hoàng sông nước Ba Thục đã gần mười năm, hắn chưa từng thấy bất kỳ ai dám ngang nhiên uy hiếp Cầm Phàm Tặc của hắn. Người nhát gan nghe tiếng Cầm Phàm Tặc đã bị hù doạ chết khiếp, còn dũng khí để uy hiếp sao? Cho mượn gan trời cũng không dám.
"Ha, ha, ha" Mã Dược ngửa mặt lên trời cười ngông cuồng, hắn cao giọng nói: "Trong thiên hạ bất kỳ người nào dám cự tuyệt ý tốt của bản tướng quân, không hợp tác thì sẽ… chết".
Nói xong Mã Dược khẽ phất tay, Cú Đột hiểu ý, hắn giương cung lắp tên, rồi hắn tiến gần ngọn lửa châm đầu mũi tên bọc bằng vải bố tẩm dầu lửa. Chỉ nghe "hưu" một tiếng, mũi Lang nha hoả tiễn to bằng ngón tay cái đã bay xuyên qua cửa sổ trà lâu bay lên không trung, làm thành một đường cong sáng chói.
Ánh mắt Cam Ninh lạnh lùng nhìn theo, hắn không có bất kỳ hành động nào ngăn cản. Hắn thật sự muốn nhìn xem con người ngông cuồng, huyênh hoang trước mặt hắn dám ngang nhiên uy hiếp Cầm Phàm Tặc là người như thế nào? Hắn có thể xuất ra chiêu gì nữa?
Chỉ trong chố lát, Cam Ninh và hơn một trăm thuỷ tặc Cầm Phàm Tặc gươm đã tuốt, nỏ đã giương lập tức cảm thấy mặt đất dưới chân khẽ rung lên. Tách trà để ngay ngắn trên bàn quầy cũng bắt đầu lắc lư, phát ra những âm thanh leng keng khe khẽ nhưng những âm thanh đó lại như những tiếng trống trầm trầm vang lên trong tim Cam Ninh và đám Cầm Phàm Tặc.
Âm thanh gì vậy? Chẳng lẽ là động đất?
"Hí hí hí…".
Từ xa truyền tới ngựa hí ngày một rõ dần, Cam Ninh và hơn một trăm tên Cầm Phàm Tặc đột nhiên biến sắc. Một lát sau tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Cam Ninh và Cầm Phàm Tặc kinh hãi quay đầu nhìn thì thấy một toán kỵ binh đông nghịt chạy dọc theo con phố dài đang cuồn cuộn xông tới như gió cuốn mây tan thẳng tới trà lâu.
"Oanh oanh oanh!"
Một loạt tiếng động mạnh vang lên, Cam Ninh và quân Cầm Phàm Tặc giật mình kinh hãi khi phát hiện ra bốn bức vách của trà lâu đã không cánh mà bay. Trong bầu không khí ngột ngạt làm người khác cảm thấy ngạt thở, trong tiếng thở phì phì của chiến mã, toán kỵ binh đông nghịt đó đã vây chặt trà lâu. Mấy trăm kỵ cung đã giương lên, những mũi tên sáng loáng đã nhắm ngay vào Cam Ninh và hơn trăm Cầm Phàm Tặc của Cam Ninh.
"Thì ra là Mã tặc" Cam Ninh cười ha hả. Hắn thu đao, ôm quyền nói: "Nếu là đồng đạo, người trong tứ hải đều là huynh đệ. Huynh đài là người kiếm ăn trên đất liền, tiểu đệ là người kiếm sống nơi sông nước. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chuyện lúc trước tất cả chỉ là hiểu lầm. Ha, ha. Mới rồi tiểu đệ đã đắc tội. Tiểu đệ thành thật nhận lỗi với huynh đài".
Cam Ninh là một người vô cùng hung ác, nhưng hắn cũng không phải làm một người lỗ mãng. Hiện tại lực lượng của hắn ít hơn, đối phương nhiều người hơn, hơn nữa đây là đất bằng. Thuỷ tặc hỗn chiến với Mã tặc trên đất bằng chính là dùng sở đoản của mình. Tục ngữ có câu: Hảo hán không so đo chuyện trước mắt, chỉ có phường ngu ngốc mới phô trương sức mạnh trước địch thủ mạnh.
"Hiểu lầm?" Mã Dược cười nhạt nói: "Chỉ một câu hiểu lầm là xong sao?"
"Nam tử Hán thà chết chứ không chịu nhục" Cam Ninh tức giận nói: "Đừng tưởng Cầm Phàm Tặc sợ hãi Mã tặc".
"Báo…" Cam Ninh vừa dứt lời thì có một khoái mã chạy dọc con phố tới gần, lớn tiếng hét: "Chúa công, đại trại thuỷ quân cảng Tây Lăng đã bị đánh chiếm, thuỷ quân trong trại đã hoàn toàn bị tiêu diệt".
Nghe vậy Cam Ninh lập tức biến sắc, hắn nhìn chằm chằm vào Mã Dược, trầm giọng hỏi: "Túc hạ… rốt cuộc túc hạ là ai?'
"Gia gia ngươi ngồi không đổi họ, đi không đổi tên, Bình Tây tướng quân Mã Dược" Mã Dược cười nhạt, lãnh đạm nói.
"Mã… Mã Bình Tây?'
Cam Ninh nghe vậy sắc mặt tái mét. Sắc mặt của hơn một trăm Cầm Phàm Tặc sau lưng Cam Ninh càng tái hơn. Danh tiếng của Bình Tây tướng quân Mã Dược nổi khắp thiên hạ đã lâu, như sấm nổ bên tai với chúng. Đạo tặc khắp thiên hạ vốn người một nhà. Mã đồ phu xuất thân từ tám trăm lưu khấu. Mã tặc cùng với thuỷ tặc của Cam ninh cũng là đồng đạo. Điều nay giải thích tại sao khi hai người mới gặp mặt đều đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, quen thuộc ở trên đối phương.
Cam Ninh thở mạnh hai tiếng, hắn lớn tiếng hỏi: "Tướng quân thật sự là Bình Tây tướng quân Mã Dược sao?"
"… không phải là giả chứ? Có gì làm bằng chứng không?"
"Ta là ta, cần gì phải có bằng chứng'.
"Báo…" Mã Dược vừa nói xong thì lại có khoái mã phóng như bay dọc theo phố tới, lớn tiếng hô: "Chúa công, Lý Mông, Vương Phương tướng quân cấp báo, đã chiếm được thành Giang Lăng".
"Ừ".
Mã Dược khẽ gật đầu, sắc mặt hắn vẫn bình thản.
"Giang … Giang Lăng?"
Cam Ninh một lần nữa biến sắc. Hắn thầm nghĩ trong binh trấn thủ thành Giang Lăng đã bị quân đội của người này đánh tan. Phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, ngoài mấy người ra còn ai khác có bản lĩnh này đây? Mà trong số mấy người đó trước mắt cũng chỉ có Bình Tây tướng quân Mã Dược cùng Kinh Châu mục Lưu Biểu là trở mặt đánh lẫn nhau.
Lập tức mối hoài nghi trong lòng Cam Ninh bị xoá bỏ. Hắn quỳ xuống, dập đầu nói: "Tiểu nhân Cam Ninh ra mắt tướng quân".
"Ra mắt tướng quân".
"Ra mắt tướng quân".
"Ra mắt tướng quân" Phía sau Cam Ninh hơn một trăm Cầm Phàm Tặc cũng lập tức quỳ xuống.
"A…" Mã Dược ngạc nhiên. Hắn thật sự không nghĩ tới cảnh này. Từ trước tới nay người khác nghe tiếng Mã đồ phu phần lớn đều căm hận tới tận xương tuỷ, một số ít người dù không có lời nói cùng sắc mặt hầm hầm giận dữ thì cũng kính nhi viễn chi (tôn trọng nhưng không gần gũi). Cam Ninh chính là người đầu tiên dập đầu bái lạy khi lần đầu tiên gặp hắn.
Cam Ninh đứng dậy, hắn kích động nói:" Ninh ở Ba quận đã nghe đại danh của tướng quân từ lâu. Mỗi một nam tử hán đều muốn như tướng quân xách ba thước kiếm, dẫn tám ngàn dũng sĩ xuất chinh cửa Nhạn Môn, đánh đuổi người Hồ, bắt làm nô lệ, uy danh bốn phương tám hướng, giương danh Thiên uy của người Trung Nguyên ở Mạc Bắc nghèo khổ để không uổng kiếp này".
Ngón tay Tào Tháo chỉ bản đồ. Hắn nhìn đám tướng lĩnh Kinh Châu đang túm tụm xung quanh nói: "Sau khi Mã Dược chiếm cảng Tây Lăng nhất định hắn sẽ vơ vét tất cả đội thuyền lớn nhỏ để chuyên chở binh lính và chiến mã xuôi xuống Giang Đông. Sái Mạo, Trương Doãn nhị vị tướng quân hãy thống lĩnh thuỷ quân Kinh Châu tinh nhuệ mai phục ở Tam Giang khẩu, đợi khi đội thuyền của Mã Dược xuôi dòng xuống tới đó thì bất kỳ bất ý đổ ra đánh giết, nhất định phải một trận tiêu diệt chúng".
Lý Nghiêm nói: "Nếu quân của Mã Dược bỏ thuyền lên bờ thì chúng ta phải làm thế nào?"
Tào Tháo nói: "Cho dù chúng có bỏ thuyền lên bờ thì quân mã kỵ binh bản bộ của Mã Dược mười cũng không sống sót nổi một. Hoàng Trung, Văn Sính, Nguỵ Diên các vị tướng quân hãy thống lĩnh tinh binh bản bộ mai phục ở bờ bắc sông Trường Giang. Nếu tàn binh của Mã Dược lên bờ bắc thì phục binh đổ ra bao vây tứ phía đánh giết, chỉ một trận chắc chắn bắt được Mã Dược".