Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 349: Từ bỏ phòng thủ Quan Đông

Cuộc đại chiến ở Nhị Thập Lý Pha cuối cùng cũng kết thúc.
Đại quân Tây lương khí thế hung hăng cũng không mảy may chiếm được một nửa lợi thế. Liên quân dù đã trù tính lâu ngày cũng không thể chiếm thế thượng phong. Sau ba ngày đại quân hai bên giằng co với nhau, cuối cùng vì bị hai đạo quân yểm trợ của Đào Khiêm và Lưu Huân uy hiếp, đại quân Tây Lương chủ động lui binh, rút thẳng một mạch về Hổ Lao quan, liên quân thuận thế đuổi theo thu lấy Huỳnh Dương, tiến tới đóng trại ngay trước Hổ Lao quan.
Từ đó về sau cuộc chiến lâm vào thế giằng co.
Mặc dù ngày nào liên quân cũng phái binh tấn công Hổ Lao quan nhưng lần nào cũng chỉ phái ra có mấy ngàn quân mã, cách thức tấn công cũng hời hợt, không tích cực. Bên liên quân không tiến binh tới cách thành mười bước chân chứ chưa nói tới việc bắc thang leo lên chiếm thành. Nói đúng ra không phải là tấn công mà chỉ là quấy rối.
Chiến lược của liên quân cực kỳ đúng đắn. Liên quân muốn dựa vào thực lực hùng hậu của mình kéo dài thời gian, làm suy sụp ý chí của quân Tây Lương.
Thế cục này cho tận tới khi Tào Tháo dẫn quân từ Uyển Thành quay về mới thay đổi nhưng trong lúc này kiêu tướng Tây Lương Vương Phương đang gấp rút ra roi, giục ngựa mang mật thư của Mã Dược chạy tới Hổ Lao quan.
...
Hổ Lao quan, đại doanh trung quân.
Giả Hủ đọc lướt nhanh qua phong thư, sắc mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng. Hứa Chử đứng nghiêm ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng hỏi: "Quân sư, chúa công nói gì trong thư?"
"Đại quân của chúa công đã thuận lợi tiến tới Lư Giang" Giả Hủ mỉm cười nói: "Cả vùng Từ, Dương sẽ nhanh chóng chìm trong chiến loạn. Liên quân Quan Đông sắp tan thành mây khói. Ha, ha, ha".
"Hay quá! Đại quân của huynh trưởng đã vào tới Lư Giang" Mã Siêu vô cùng phấn khích, hắn phấn chấn nói: "Quân sư, bản tướng quân nghĩ là để phối hợp với hành động của huynh trưởng, quân ta phải dốc toàn lực phản công, kiềm chế chặt chẽ mười ba lộ liên quân ở Dĩnh Xuyên để đại quân của huynh trưởng có thêm điều kiện thụân lợi để hành động".
"Phản công sao?" Giả Hủ lắc đầu, hắn đột nhiên cười vô cùng xảo trá rồi nói: "Không, chẳng những chúng ta không thể phản công mà ngược lại đại quân của chúng ta phải rút sâu hơn nữa, không chỉ rút khỏi Hổ Lao quan và còn phải bỏ Lạc Dương và bốn quận phụ cận kinh thành, rút thẳng một mạch về Hàm Cốc quan".
"Hả?"
Sắc mặt Mã Siêu, Cao Thuận cùng khẽ biến đổi, cả hai trầm ngâm suy nghĩ.
"Cái gì?" Hứa Chử không hiểu, hắn giận dữ nói: "Muốn rút quân khỏi Hổ Lao quan, và cả kinh thành Lạc Dương cùng bốn quận phụ cận, lại còn rút thẳng về Hàm Cốc quan sao? Chúng ta không bại trận, tại sao chúng ta phải rút vào trong Hàm Cốc quan?"
Giả Hủ vuốt râu, hắn cười vẻ quỷ quyệt nói: "Đây là mệnh lệnh của chúa công. Chẳng lẽ Hứa Chử tướng quân muốn kháng lệnh của chúa công ư?"
"Cái gì? Đây là mệnh lệnh của chúa công hả?" Hứa Chử ngẩn ngơ, hắn vò đầu nói: "Nếu chúa công đã ra lệnh như vậy thì chúng ta phải làm theo thôi".
Giả Hủ mỉm cười, hắn nhìn Mã Siêu nói: "Thiếu tướng quân, xin hãy ra lệnh đi".
Mã Siêu nghiêm nghị gật đầu, hắn quay người nhìn chư tướng trầm giọng nói: "Chư tướng nghe lệnh!".
...
Bên ngoài Hổ Lao quan, đại doanh liên quân.
Sau khi Tào Tháo dẫn quân quay lại Dĩnh Xuyên, Viên Thuật đành phải thối lui khỏi chức vị chỉ huy, nhường lại uy quyền to lớn chỉ huy liên quân lại cho Tào Tháo.
Mặc dù trong lòng Viên Thuật thấy khó chịu nhưng hắn vẫn phải chấp nhận thực tế. Hơn nữa Viên Thuật không phải là Viên Thiệu. Uy tín của hắn trong các lộ chư hầu không thể so với Viên Thiệu. Cũng may Tào Tháo cũng không nắm hết quyền hành trong tay. Bất kỳ một hành động nào hắn cũng chủ động tham khảo ý kiến của Viên Thụât rồi mới ra quyết định. Việc đó coi như hắn cũng nể mặt Viên Thuật.
Ngày hôm đó các lộ chư hầu đang tụ tập trong đại trướng.
"Báo" Trong lúc đang thương nghị thì một tên tiểu giáo tiến vào trướng, hắn quỳ xuống, gấp gáp nói: "Bên trong Hổ Lao quan đột nhiên có các đám cháy".
"Hả? Xảy ra hoả hoạn?" Sắc mặt Quách Gia nghiêm lại, hắn đột nhiên nói: "Xem ra thì đại quân Tây Lương đã rút khỏi Hổ Lao quan rồi".
Tào Tháo vội vàng đứng dậy, hắn nhìn các lộ chư hầu nói: "Chư vị hãy theo Tháo lên phía trước xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì".
Các lộ chư hầu vội vã theo Tào Tháo cưỡi ngựa tới ngoài Hổ Lao quan. Quả nhiên bên trong quan ải đang bốc cháy. Cách xa mấy dặm đường mà vẫn cảm nhận được hơi nóng toả lên người. Trong ngọn lửa dữ dội, tuyệt đối không thể có người hay vật ở lại trong quan ải. Xem ra Quách Gia đã nói đúng, đại quân Tây Lương đã hoàn toàn rút khỏi Hổ Lao quan.
"Hay!" Viên Thuật kích động nói: "Xem ra thì đại quân Tây Lương đã hao tổn thực lực tới mức không gượng dậy nổi. Ha, ha, ha".
Tào Tháo thản nhiên quay đầu, hắn trao đổi ánh mắt với Quách Gia sau đó hắn quay lại nói: "Nguyên Nhượng!".
Hạ Hầu Đôn giục ngựa tiến lên trước, hắn ôm quyền nói: "Mạnh Đức có gì phân phó?"
Tào Tháo nói: "Lập tức dẫn quân lấy nước dập lửa".
"Tuân lệnh".
Hạ Hầu Đôn ôm quyền nhận lệnh rồi giục ngựa rời đi.
Tháng tư năm Kiến An thứ năm, Hán Hiến Đế Mã Dược chỉ huy thiết kỵ Tây Lương tung hoành vùng phía bắc cảng Hoành Giang, một đường đánh phá liên tục đánh chiếm thành Lịch Dương, Phụ Lăng, Hợp Phì, Thành Đức, Âm Lăng, Đương Đồ. Đầu tháng năm Cam Ninh, Trương Báo, Trần Hổ chỉ huy thuỷ quân Cẩm Phàm, Giang Hạ cùng tiến tới Đương Đồ hội quân với Mã Dược, quân tiên phong tiến thẳng tới sào huyệt Thọ Xuân của Viên Thuật.
Bất ngờ nghe tin Mã đồ phu chỉ huy mất vạn đại quân thuỷ bộ tiến đánh Thọ Xuân, tướng trấn thủ Thọ Xuân là Lôi Bạc không dám chậm trễ. Hắn một mặt khẩn cấp điều động binh mã cố thủ thành trì, một mặt hắn sai khoái mã ngày đem chạy tới Dĩnh Xuyên cấp báo lên Viên Thuật. Thế nhưng cuối cùng Thọ Xuân cũng không bị tấn công, đó chỉ là hư chiêu của Mã Dược.
Trong lúc đó Mã Dược điều động thuỷ quân trợ giúp chuyên trở đại quân vượt qua phía bắc sông Hoài tiến vào đất Từ.
Trong tháng năm đại quân của Mã Dược tiến đánh Lê Đình, thuận thế đánh chiếm Hạ Khâu, Thủ Lự, Lữ huyện, làm ra vẻ tấn công Bành Thành với quy mô lớn (Thành trì của Từ Châu). Biệt Giá Từ Châu là Trần Khuê e sợ Bành Thành thất thủ môt mặt điều binh khiển tướng phòng thủ Bành Thành, một mặt phái khoái mãi cấp tốc tới Hứa Xương báo Đào Khiêm.
Hổ Lao quan. Đại trướng của Tào Tháo.
Quách Gia, Tào Tháo, Tuân Du, Trình Dục bốn người ngồi đối diện với nhau.
Trình Dục ôm quyền nói: "Chúa công cứ yên tâm, trên các con đường giao thông quan trọng đã bố trí người đầy đủ. Nếu có khoái mã từ Dương Châu hay Từ Châu tới, quân binh nhất định sẽ chặn lại thế nhưng Dục cho rằng sẽ không thể giấu giếm được tin tức Mã đồ phu đang tàn sát vùng Từ, Dương, chỉ e cuối cùng Viên Thuật, Đào Khiêm cũng biết được chân tướng của việc hậu phương bị tàn phá, lúc đó chẳng những hai người đó sẽ rút quân, mà còn có thể giận lây sang chúa công".
"Đương nhiên cuối cùng Viên Thuật, Đào Khiêm cũng biết được sự thật hậu phương của mình bị đánh phá" Quách Gia gật đầu, hắn trầm giọng nói: "Mà cũng không cần phải giấu giếm Viên Thuật, Đào Khiêm quá lâu, chỉ cần trong khoảng thời gian hai tháng là quá đủ. Tới khi đó một khi các chư hầu Từ, Dương tới hỏi trách chúa công, chúa công cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu Đại tướng quân Viên Thiệu. Dù sao thì Viên Đại tướng quân cũng biết rõ việc này, hơn nữa Viên Đại tướng quân cũng đã đồng ý. Ha, ha, ha".
Suy nghĩ của Quách Gia không thể nói là không âm hiểm.
Trong thời gian hai tháng đủ để Mã đồ phu làm cỏ cả vùng Từ, Dương. Hai châu Từ, Dương trù phú, dân chúng giàu có, thịnh vượng. Tương lai là một mối uy hiếp nguy hiểm tới nghiệp bá của Tào Tháo. Lần này mượn thanh đao mổ trâu của Mã đồ phu ngang nhiên tàn sát sĩ tộc Từ, Dương, huỷ đi nguồn lực chiến tranh chú yếu của hai châu đó. Đối với Tào Tháo đó là việc lợi mà không hại, cớ sao hắn lại không làm đây?
Thời gian hai tháng cũng đủ để liên quân trung lộ tập trung toàn lực tấn công đánh chiếm Hàm Cốc quan. Đợi khi liên quân lấy được Hàm Cốc quan, cho dù Viên Thuật, Đào Khiêm, Lưu Huân có lui binh cũng không ảnh hưởng gì tới đại cục. Lúc đó Tào Tháo chỉ cần phái một viên Đại tướng trấn thủ Hàm Cốc quan là đủ để ngăn chặn hơn mười vạn quân thiết kỵ Tây Lương ở Quan Trung tấn công.
Quách Gia quả thật không hổ là thiên tài. Trong khi Mã Dược, Giả Hủ còn muốn tàn sát vùng Từ, Dương ép buộc liên quân tan dã thì Tào Tháo, Quách Gia cũng lại mượn thanh đồ đao trong tay đối thủ của mình làm suy yếu nghiêm trọng đối thủ mạnh mẽ trong tương lai sẽ cản trở con đường nghiệp bá của hắn. Đại khái những kế hoạch vĩ đại, nhìn xa trông rộng cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Trình Dục suy nghĩ một lát rồi nói: "Từ Lạc Dương tới vùng Từ, Dương đường xá xa xôi, chỉ cần phong toả tin tức hai tháng chắc hẳn là không có vấn đề gì".
Tuân Du đột nhiên nói: "Cứ coi như toàn bộ công văn cấp báo của quan quân các quận Từ, Dương bị Trình Dục tiên sinh phong toả hết nhưng còn Độc sĩ Giả Hủ thì sao? Liệu hắn có phái gian tế ngấm ngầm tung tin này ra không? Mã đồ phu hao tổn bao tâm trí, đi đường vòng Kinh Tương tập kích Từ, Dương mục đích chính là bắt Viên Thuật, Đào Khiêm lui binh. Độc sĩ Giả Hủ há có thể không thuận theo sao?" nguồn
Quách Gia nói: "Đương nhiên Độc sĩ Giả Hủ nhất định sẽ phát tán tin tức này. Điểm này thì quân ta không thể ngăn cản. Thế nhưng cho dù Viên Thuật nghi ngờ, phái người quay về điều tra sau đó mang tin tức quay lại thì đó cũng là chuỵên của ít nhất hai tháng sau".
"Vì vậy" Ánh mắt Tào Tháo thoáng âm lạnh, hắn trầm giọng nói: "Vấn đề mấu chốt hiện nay là trong vòng hai tháng liên quân có thể đánh chiếm Hàm Cốc quan không? Chỉ cần trong thời gian hai tháng liên quân có thể đánh chiếm Hàm Cốc quan, Mã đồ phu sẽ bị vây chặt ở Quan Tây, kể từ đó cục diện phương bắc sẽ không còn rõ ràng như trước. Đại quân Tây Lương hoàn toàn không có cách nào tạo nên mối uy hiếp thực sự đối với Quan Đông".
"Phải nhớ việc đánh chiếm Hàm Cốc quan cũng không dễ dàng gì" Quách Gia nghiêm giọng nói: "Trong cuộc chiến Dĩnh Xuyên chư vị đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Độc sĩ Giả Hủ. Người này tái trí hơn Gia gấp bội (mình khiêm nhường nói thế thôi), tuyệt đối không thể chủ quan. Dựa vào tài trí của Giả Hủ, hắn đương nhiên không thể không nghĩ tới tầm quan trọng của Hàm Cốc quan vì vậy nhất định hắn sẽ phái trọng binh trấn thủ".
"Thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể đánh chiếm" Quách Gia vừa nói xong, Tuân Du đã tiếp lời: "Dù sao quân ta vẫn còn một đạo quân vẫn còn đầy đủ sức lực, chưa từng tham chiến. Trong cuộc chiến Dĩnh Xuyên liên quân chúng ta đã nếm đủ sự lợi hại của thiết kỵ Tây Lương. Hiện tại chính là lúc chúng ta phải để cho thiết kỵ Tây Lương nếm mùi lợi hại của quân hổ báo kỵ".
"Báo" Tuân Du vừa dứt lời thì Tào Hồng hấp tấp đi vào trong trướng, hắn giận dữ nói: "Chúa công, trống không rồi. Con mẹ nó, hoàn toàn trống không".
"Tử Liêm" Tào Tháo quát to: "Cái gì mà trống không? Hãy từ từ nói".
Tào Hồng thở hổn hển rồi hắn nói tiếp: "Lạc Dương…ồ ồ còn có quận Hà Nam, quận Hà Nội, quận Hà Đông, quận Hoằng Nông, tất cả đã trống không. Lạc Dương cũng đã trở thành một toà thành trống không".
"Cái gì?" Tào Tháo giật mình hoảng sợ, hắn thất thanh hỏi: "Đại quân Tây Lương đi đâu?"
Tào Hồng nói: "Đại quân Tây Lương đã hoàn toàn từ bỏ việc phòng thủ Quan Đông, chúng đã rút quân thẳng vào trong Hàm Cốc quan".
"Hỏng bét rồi!" Quách Gia rầu rĩ thở dài nói: "Thế này thì đúng không theo kịp sự biến đổi của kế hoạch. Lúc này khi đại quân Tây Lương đã rút vào trong Hàm Cốc quan thì mọi chuyện càng khó giải quyết".

back top