Giả Hủ được mấy chục tên thân binh hộ tống xuất hiện ở khu doanh trại vốn của quân hồ kỵ. Khu doanh trại trước đây náo nhiệt là thế bây giờ chòm trong khung cảnh tĩnh mịch. Trên khoảng đất trống giữa doanh trại, khắp nơi đều là những mảnh vỡ của dụng cụ chén mâm, còn có một đống vò rượu đang uống dở.
Giả Hủ chạy lên trước, quệt giọt rượu đưa lên mũi ngửi, chỉ cảm thấy một một mùi thơm nức!
Trong giây chốc, trước mắt Giả Hủ chợt hiện lên bộ dạng lạnh tanh của Mã Dược. Đôi ngươi của Mã Dược vừa đen vừa sáng, tựa như hai đốm lửa đang cháy bừng trong đêm tối, nhưng lại mang sự lạnh lẽo của ma trơi.
"Văn Hòa, những dược phấn này là kỳ dược độc môn do Nghiên Nhi tôn sư (Hoa Đà) điều chế, dùng để trị bệnh cứu người. Tuy vậy, nó đồng thời cũng là độc dược! Dược này nếu pha với nước ấm có thể thư gân bổ huyết, khiến tinh thần phấn chấn, nhưng nếu hòa với rượu mạnh sẽ khiến người uống mất đi lý trí, lâm vào trạng thái điên dại."
Giả Hủ rằng: "Ý của chủ công là…?"
Mục quang của Mã Dược đột nhiên trở nên hà khắc lạ thường, lời nói khe khẽ nhưng lạnh băng: "Ví như nói, ngươi để những tướng sĩ trước khi xuất chinh uống hai chén lớn rượu thuốc, vậy trên chiến trường, những tướng sĩ đó sẽ trở thành những ác ma không sợ chết, giết người không chớp mắt! Dù bị cương đao của kẻ địch chém vào ngực, họ vẫn không hề cảm thấy đau, càng không cảm thấy sợ hãi!
Ánh mắt Giả Hủ ngưng đọng, rồi lẫm liệt nói: "Hiểu rồi ạ!"
"Nhưng~~" Mã Dược khựng lại, rồi nói tiếp: "Phải bất đắc dĩ lắm mới được dùng hạ sách này!"
"Hủ hiểu rồi!" Giả Hủ hút một ngụm khí lạnh, khẽ tiếng nói: "Một khi uống rượu thuốc, sẽ trở thành tử tốt ngay tắp lự!"
Giả Hủ không hổ là người thông minh. Mã Dược mới nói có một nửa mà hắn đã hiểu hết cả.
"Còn một việc, Văn Hòa ngươi nhất định phải cẩn thận!"
"Chuyện gì?"
"Dĩnh Xuyên đang tụ tập gần năm mươi vạn đại quân của quân Lương Châu và quân Quan Đông. Sau trận chiến thảm khốc này, số lượng thi thể người và súc vật nhất định rất lớn, mà chúng ắt hẳn không được chôn cất thỏa đáng, một khi gặp tiết trời nóng bức, sẽ rất dễ phát sinh ôn dịch."
Giả Hủ kêu lên thất thanh: "Ý chủ công là, sự thối rữa của thi thể người và súc vật sẽ dẫn phát ôn dịch?"
Ghi chép về "ôn dịch" từ xưa đã có, mỗi khi cổ nhân nhắc đến ôn dịch là biến sắc, sao Giả Hủ có thể không biết chứ? Nhưng trước thời Tam quốc Hán Mạt, cổ nhân còn không hay biết về sự thối rữa của thi thể người và động vật sẽ dẫn phát ôn dịch, và càng không biết cách phòng trị! Đấy cũng là nguyên nhân cốt yếu khiến mỗi lần ôn dịch bộc phát ở cổ đại, nó đều mang đến cho nhân loại một trận kiếp nạn to lớn.
"Àh~~ Cái đó cũng do Nghiên Nhi tôn sư nói." Mã Dược nói qua quýt, rồi tiếp: "Nếu thời tiết nóng bức, có thể phân rẽ doanh đội, đồng thời nghiêm cấm tam quân tướng sĩ uống nước sống, ăn thức ăn sống. Một khí phát hiện có sĩ binh nào không khỏe. Những kẻ có những triệu chứng như mặt đỏ, tứ chi run rẩy,…v…v… lập tức thực hiện cách ly, rồi bí mật xử tử, sau đó chôn sâu vào!
Biện pháp này tuy tàn nhẫn, nhưng là biện pháp đề phòng hữu hiệu nhất trong điều kiện kia!
Tàn nhẫn đi xử quyết một số ít sĩ tốt ngã bệnh, là vì bảo toàn đa số sĩ tốt khỏe mạnh khác! Vì lẽ đó, Mã Dược không tiếc kề dao vào cổ bộ hạ mình. Đấy cũng là hành vi bất đắc dĩ.
Giả Hủ sợ hãi nói; "Ý của chủ công là, làm vậy có thể đề phòng ôn dịch bộc phát sao?"
Mã Dược trầm giọng nói: "Cho dù không thể ngăn cản ôn dịch bộc phát, chí ít cũng có thể khống chế sự khuếch tán của ôn dịch, giữ lại được một chút nguyên khí."
"Hiểu rồi ạ!"
Giả Hủ khẽ ngẩng đầu. Cuộc đối thoại của hai người cũng kết thúc tại đó.
Mã Dược và Giả Hủ cũng không hề biết rằng, cuộc đối thoại này đã tạo nên một kiếp nạn lớn vào nửa năm sau. Sau khi ba mươi vạn liên quân Quan Đông tiến đánh ải Hàm Cốc, Giả độc sĩ chợt có linh cảm từ đoạn đối thoại của hai người, thi triển một độc kế cực kỳ hiểm ác. Đó chính là….ôn dịch!
Chỉ cần một trận ôn dịch, ba mươi vạn quân Quan Đông ngoài ải Hàm Cốc sẽ tan tành mây khói!
"Huynh trưởng."
Giả Hủ đang suy tư thì bị một giọng nói trầm thấp đánh thức, chợt quay đầu, tòng đệ Giả Minh đã đứng sau hắn từ khi nào. Khóe mắt Giả Hủ thảng qua một tia sát khí, phất tay ra hiệu thân binh lùi về sau mười bước, rồi mới thấp giọng hỏi: "Đã ổn thỏa hết rồi chứ?"
Đôi mắt Giả Minh lộ vẻ buồn bã, khẽ giọng nói: "Hồi huynh trưởng, ba trăm hỏa đầu quân và một nghìn tên Dịch Tốt đều đã bị bí mật xử quyết cả!"
Ánh mắt Giả Hủ đanh lại, hỏi: "Nhị đệ, có phải đệ cảm thấy tâm địa của vi huynh qua ác độc?"
Cổ Minh thấp giọng nói: "Tiểu đệ không dám."
Giả Hủ cười khẩy, thấp giọng rằng: "Đại trượng phu có cái nên có cái không, làm sao có thể như đàn bà phụ nữ! Nếu không xử tử ba trăm Hỏa Đầu quân và một nghìn tên Dịch Tốt, một khi công hiệu của rượu thuốc bị tiết lộ thì sự việc sẽ lan truyền rộng rãi, đệ có biết hậu quả sẽ như thế nào không?"
Giả Minh lắc đầu rằng: "Tiểu đệ không biết."
"Nổ doanh!" Giả Hủ lạnh lùng nói: "Đến lúc đó cả đoàn quân Lương Châu sẽ cho nổ doanh, chưa đợi quân Quan Đông đánh đến thì quân Lương Châu đã tự giết lẫn nhau!"
Giả Minh trầm mặc giây chốc, thở hắt: "Tiểu đệ hiểu rồi!"
"Hiểu rồi thì tốt!" Giả Hủ khẽ vỗ vào vai Giả Minh.
"Nhị đệ cần phải nhớ, việc này nhất định phải kín miệng, cả đời này cũng đứng nhắc đến, xem như chưa từng xảy ra."
"Vâng."
Giả Minh cung kính đáp lời, chắp tay chào, rồi lặng lẽ xoay người rời khỏi.
Dõi theo bóng dáng rời khỏi của Giả Minh, trong mắt Giả Hủ thảng qua sự phức tạp. Thầm nghĩ nhị đệ thành thật thẳng thắn, khổ nỗi quá yếu lòng, chỉ mới giết ba trăm Hỏa Đầu quân và một nghìn tên Dịch Tốt mà đã từ bi nương tay. Nếu để y biết ngoài ải Hàm Cốc sắp sửa xảy ra trận ôn dịch, có thể sẽ tước đi mấy chục vạn, thậm chí trên trăm vạn sinh mệnh thì y sẽ cảm thấy thế nào đây?
"Phù~"
Giả Hủ thở dài thườn thượt, bỗng quay đầu ngắm nhìn bầu trời đen thẳm ngoại quan. Vừa lúc đó, một trận mưa sao băng thảng qua bầu trời, ánh sáng lóa mắt gần như rọi sáng cả bầu trời đen thẳm, đó là Tào Tháo. Tướng tinh của hắn phải chăng cũng nằm trong đó?
......
Ngoài ải Hàm Cốc.
Ở đại doanh quân Quan Đông, chư hầu mọi nơi và văn quan võ tướng dưới trướng đã tề tựu đủ cả.
Viên Thuật hiện đang nổi trận lôi đình, đập mạnh tay vào bàn, đanh giọng nói: "Người đâu~ Lôi Thái thú Quảng Lăng, Trương Siêu ra ngoài chém~"
"Tuân lệnh!" xem tại
Trong tiếng gầm gừ như sấm rền, hai tên sĩ binh hùng hổ đi vào trướng.
Thái Thú Quảng Lăng - Trương Siêu - thất kinh, vội bước ra quỳ xuống đất hô lớn: "Đại Tư Mã tha mạng!"
Viên Thuật cười lạnh, quát: "Bổn Tư Mã dù có tha ngươi, nhưng oan hồn của bảy vạn tướng sĩ Quan Đông có thể tha ngươi sao? Người đâu, lôi ra ngoài chém!"
"Dạ!"
Hai tên "tử thủ" lớn tiếng đáp trả, rồi đi lên trước lôi Trương Siêu đi. Sắc mặt Trương Siêu tái mét, vội quay sang Thứ sử Từ Châu, Đào Kiêm nói: "Đào công, cứu mạng!"
Đào Kiêm ngán ngẩm thở dài, quay đầu sang hướng khác.
Lần này quân Quan Đông đại bại, Thái thú Quảng Lăng - Trương Siêu đích thật phải chịu trách nhiệm. Lượt này bị Viên Thuật nắm thóp, dù cho Đào Kiêm là quân tử thẳng thắn cũng không nói được nên lời.
Thấy Đào Kiêm quay đầu sang hướng khác, Trương Siêu càng thêm sốt ruột, bèn tuôn lời chửi rủa: "Viên Thuật, ngươi tưởng lão tử không biết dụng tâm của ngươi sao. Ngươi rình quận Quảng Lăng đã không phải chuyện một, hai ngày, ba lần bốn lượt phái người đến lung lạc đều bị bổn quan uyển chuyển cự tuyệt, nên mới ôm hận trong lòng. Hôm nay chẳng qua muốn "mượn gió bẻ măng" thôi!"
"Đào công, hôm nay ngài không cứu hạ quan, mai sau Quảng Lăng sẽ lọt vào tay Viên Thuật đó Đào công~"
Viên Thuật đanh giọng quát: "Lôi ra ngoài~"
Hai tên tử thủ liền lôi Trương Siêu ra. Tiếng chửi rủa của Trương Siêu dần dà nhỏ dần, không lâu sau, ngoài trướng truyền đế một tiếng kêu thảm thiết, rồi chợt ngưng bặt. Giây lát sau, hai tên tử thủ đã trình đầu người ướt đẫm máu của Trương Siêu lên. Trông bộ dạng Trương Siêu kinh tởm, tựa như chết không nhắm mắt.
Viên Thuật chỉ vào đầu người của Trương Siêu, gằn giọng: "Chư công nghe rõ đây, mai sau còn có người cai quản thuộc hạ bất nghiêm, lâm trận bỏ chạy thì Trương Siêu chính là kết cục của hắn!"
Mọi người nghiêm lại.
Lúc này Viên Thuật mới thở dài, đanh giọng nói: "Truyền lệnh xuống, tối nay các quân phải nghỉ ngơi cho tốt, để ngày mai lại cùng quân Lương Châu quyết một trận tử chiến!"
"Báo~~" Tiếng nói của Viên Thuật vừa được buông, thì một tiểu giáo chợt đi vào trướng, quỳ xuống đất nói nhanh: "Lúc quân ta đang quét dọn chiến trường thì bị máy bắn đá trên ải Hàm Cốc công kích, tử thương trầm trọng!"
"Ngươi nói gì?" Viên Thuật thất kinh, hét lên: "Trên ải Hàm Cốc có máy bắn đá?"
"Vâng!" Tiểu giáo gật đầu răm rắp, nói: "Hơn nữa số lượng không ít!"
"Tiêu rồi! trên ải Hàm Cốc mà có máy bắn đá thì "Tỉnh lan"(*) e rất khó đến gần tường thành!" Viên Thuật vỗ tay nói: "Đi, chư công theo bổn tư mã tiến lên trước xem xét tình hình."
Chư hầu hối hả theo Viên Thuật đến trước ải, quả thấy trên ải Quan Cúc đuốc lửa bừng sáng, hô "giết" ầm ĩ, từng tảng đá to lăn từ trên xuống, tiếng đá rơi vang chín tầng mây. Tiếng đá va đập vang lên dồn dập, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của tướng sĩ Quan Đông, những tướng sĩ bị phân quét dọn chiến trường lần lượt bị đá đè chết.
"Bỏ đi!" Viên Thuật xua tay, lạnh lùng nói: "Tạm thời khỏi quét dọn chiến trường, đợi sáng mai rồi tính!"
Giả Hủ chạy lên trước, quệt giọt rượu đưa lên mũi ngửi, chỉ cảm thấy một một mùi thơm nức!
Trong giây chốc, trước mắt Giả Hủ chợt hiện lên bộ dạng lạnh tanh của Mã Dược. Đôi ngươi của Mã Dược vừa đen vừa sáng, tựa như hai đốm lửa đang cháy bừng trong đêm tối, nhưng lại mang sự lạnh lẽo của ma trơi.
"Văn Hòa, những dược phấn này là kỳ dược độc môn do Nghiên Nhi tôn sư (Hoa Đà) điều chế, dùng để trị bệnh cứu người. Tuy vậy, nó đồng thời cũng là độc dược! Dược này nếu pha với nước ấm có thể thư gân bổ huyết, khiến tinh thần phấn chấn, nhưng nếu hòa với rượu mạnh sẽ khiến người uống mất đi lý trí, lâm vào trạng thái điên dại."
Giả Hủ rằng: "Ý của chủ công là…?"
Mục quang của Mã Dược đột nhiên trở nên hà khắc lạ thường, lời nói khe khẽ nhưng lạnh băng: "Ví như nói, ngươi để những tướng sĩ trước khi xuất chinh uống hai chén lớn rượu thuốc, vậy trên chiến trường, những tướng sĩ đó sẽ trở thành những ác ma không sợ chết, giết người không chớp mắt! Dù bị cương đao của kẻ địch chém vào ngực, họ vẫn không hề cảm thấy đau, càng không cảm thấy sợ hãi!
Ánh mắt Giả Hủ ngưng đọng, rồi lẫm liệt nói: "Hiểu rồi ạ!"
"Nhưng~~" Mã Dược khựng lại, rồi nói tiếp: "Phải bất đắc dĩ lắm mới được dùng hạ sách này!"
"Hủ hiểu rồi!" Giả Hủ hút một ngụm khí lạnh, khẽ tiếng nói: "Một khi uống rượu thuốc, sẽ trở thành tử tốt ngay tắp lự!"
Giả Hủ không hổ là người thông minh. Mã Dược mới nói có một nửa mà hắn đã hiểu hết cả.
"Còn một việc, Văn Hòa ngươi nhất định phải cẩn thận!"
"Chuyện gì?"
"Dĩnh Xuyên đang tụ tập gần năm mươi vạn đại quân của quân Lương Châu và quân Quan Đông. Sau trận chiến thảm khốc này, số lượng thi thể người và súc vật nhất định rất lớn, mà chúng ắt hẳn không được chôn cất thỏa đáng, một khi gặp tiết trời nóng bức, sẽ rất dễ phát sinh ôn dịch."
Giả Hủ kêu lên thất thanh: "Ý chủ công là, sự thối rữa của thi thể người và súc vật sẽ dẫn phát ôn dịch?"
Ghi chép về "ôn dịch" từ xưa đã có, mỗi khi cổ nhân nhắc đến ôn dịch là biến sắc, sao Giả Hủ có thể không biết chứ? Nhưng trước thời Tam quốc Hán Mạt, cổ nhân còn không hay biết về sự thối rữa của thi thể người và động vật sẽ dẫn phát ôn dịch, và càng không biết cách phòng trị! Đấy cũng là nguyên nhân cốt yếu khiến mỗi lần ôn dịch bộc phát ở cổ đại, nó đều mang đến cho nhân loại một trận kiếp nạn to lớn.
"Àh~~ Cái đó cũng do Nghiên Nhi tôn sư nói." Mã Dược nói qua quýt, rồi tiếp: "Nếu thời tiết nóng bức, có thể phân rẽ doanh đội, đồng thời nghiêm cấm tam quân tướng sĩ uống nước sống, ăn thức ăn sống. Một khí phát hiện có sĩ binh nào không khỏe. Những kẻ có những triệu chứng như mặt đỏ, tứ chi run rẩy,…v…v… lập tức thực hiện cách ly, rồi bí mật xử tử, sau đó chôn sâu vào!
Biện pháp này tuy tàn nhẫn, nhưng là biện pháp đề phòng hữu hiệu nhất trong điều kiện kia!
Tàn nhẫn đi xử quyết một số ít sĩ tốt ngã bệnh, là vì bảo toàn đa số sĩ tốt khỏe mạnh khác! Vì lẽ đó, Mã Dược không tiếc kề dao vào cổ bộ hạ mình. Đấy cũng là hành vi bất đắc dĩ.
Giả Hủ sợ hãi nói; "Ý của chủ công là, làm vậy có thể đề phòng ôn dịch bộc phát sao?"
Mã Dược trầm giọng nói: "Cho dù không thể ngăn cản ôn dịch bộc phát, chí ít cũng có thể khống chế sự khuếch tán của ôn dịch, giữ lại được một chút nguyên khí."
"Hiểu rồi ạ!"
Giả Hủ khẽ ngẩng đầu. Cuộc đối thoại của hai người cũng kết thúc tại đó.
Mã Dược và Giả Hủ cũng không hề biết rằng, cuộc đối thoại này đã tạo nên một kiếp nạn lớn vào nửa năm sau. Sau khi ba mươi vạn liên quân Quan Đông tiến đánh ải Hàm Cốc, Giả độc sĩ chợt có linh cảm từ đoạn đối thoại của hai người, thi triển một độc kế cực kỳ hiểm ác. Đó chính là….ôn dịch!
Chỉ cần một trận ôn dịch, ba mươi vạn quân Quan Đông ngoài ải Hàm Cốc sẽ tan tành mây khói!
"Huynh trưởng."
Giả Hủ đang suy tư thì bị một giọng nói trầm thấp đánh thức, chợt quay đầu, tòng đệ Giả Minh đã đứng sau hắn từ khi nào. Khóe mắt Giả Hủ thảng qua một tia sát khí, phất tay ra hiệu thân binh lùi về sau mười bước, rồi mới thấp giọng hỏi: "Đã ổn thỏa hết rồi chứ?"
Đôi mắt Giả Minh lộ vẻ buồn bã, khẽ giọng nói: "Hồi huynh trưởng, ba trăm hỏa đầu quân và một nghìn tên Dịch Tốt đều đã bị bí mật xử quyết cả!"
Ánh mắt Giả Hủ đanh lại, hỏi: "Nhị đệ, có phải đệ cảm thấy tâm địa của vi huynh qua ác độc?"
Cổ Minh thấp giọng nói: "Tiểu đệ không dám."
Giả Hủ cười khẩy, thấp giọng rằng: "Đại trượng phu có cái nên có cái không, làm sao có thể như đàn bà phụ nữ! Nếu không xử tử ba trăm Hỏa Đầu quân và một nghìn tên Dịch Tốt, một khi công hiệu của rượu thuốc bị tiết lộ thì sự việc sẽ lan truyền rộng rãi, đệ có biết hậu quả sẽ như thế nào không?"
Giả Minh lắc đầu rằng: "Tiểu đệ không biết."
"Nổ doanh!" Giả Hủ lạnh lùng nói: "Đến lúc đó cả đoàn quân Lương Châu sẽ cho nổ doanh, chưa đợi quân Quan Đông đánh đến thì quân Lương Châu đã tự giết lẫn nhau!"
Giả Minh trầm mặc giây chốc, thở hắt: "Tiểu đệ hiểu rồi!"
"Hiểu rồi thì tốt!" Giả Hủ khẽ vỗ vào vai Giả Minh.
"Nhị đệ cần phải nhớ, việc này nhất định phải kín miệng, cả đời này cũng đứng nhắc đến, xem như chưa từng xảy ra."
"Vâng."
Giả Minh cung kính đáp lời, chắp tay chào, rồi lặng lẽ xoay người rời khỏi.
Dõi theo bóng dáng rời khỏi của Giả Minh, trong mắt Giả Hủ thảng qua sự phức tạp. Thầm nghĩ nhị đệ thành thật thẳng thắn, khổ nỗi quá yếu lòng, chỉ mới giết ba trăm Hỏa Đầu quân và một nghìn tên Dịch Tốt mà đã từ bi nương tay. Nếu để y biết ngoài ải Hàm Cốc sắp sửa xảy ra trận ôn dịch, có thể sẽ tước đi mấy chục vạn, thậm chí trên trăm vạn sinh mệnh thì y sẽ cảm thấy thế nào đây?
"Phù~"
Giả Hủ thở dài thườn thượt, bỗng quay đầu ngắm nhìn bầu trời đen thẳm ngoại quan. Vừa lúc đó, một trận mưa sao băng thảng qua bầu trời, ánh sáng lóa mắt gần như rọi sáng cả bầu trời đen thẳm, đó là Tào Tháo. Tướng tinh của hắn phải chăng cũng nằm trong đó?
......
Ngoài ải Hàm Cốc.
Ở đại doanh quân Quan Đông, chư hầu mọi nơi và văn quan võ tướng dưới trướng đã tề tựu đủ cả.
Viên Thuật hiện đang nổi trận lôi đình, đập mạnh tay vào bàn, đanh giọng nói: "Người đâu~ Lôi Thái thú Quảng Lăng, Trương Siêu ra ngoài chém~"
"Tuân lệnh!" xem tại
Trong tiếng gầm gừ như sấm rền, hai tên sĩ binh hùng hổ đi vào trướng.
Thái Thú Quảng Lăng - Trương Siêu - thất kinh, vội bước ra quỳ xuống đất hô lớn: "Đại Tư Mã tha mạng!"
Viên Thuật cười lạnh, quát: "Bổn Tư Mã dù có tha ngươi, nhưng oan hồn của bảy vạn tướng sĩ Quan Đông có thể tha ngươi sao? Người đâu, lôi ra ngoài chém!"
"Dạ!"
Hai tên "tử thủ" lớn tiếng đáp trả, rồi đi lên trước lôi Trương Siêu đi. Sắc mặt Trương Siêu tái mét, vội quay sang Thứ sử Từ Châu, Đào Kiêm nói: "Đào công, cứu mạng!"
Đào Kiêm ngán ngẩm thở dài, quay đầu sang hướng khác.
Lần này quân Quan Đông đại bại, Thái thú Quảng Lăng - Trương Siêu đích thật phải chịu trách nhiệm. Lượt này bị Viên Thuật nắm thóp, dù cho Đào Kiêm là quân tử thẳng thắn cũng không nói được nên lời.
Thấy Đào Kiêm quay đầu sang hướng khác, Trương Siêu càng thêm sốt ruột, bèn tuôn lời chửi rủa: "Viên Thuật, ngươi tưởng lão tử không biết dụng tâm của ngươi sao. Ngươi rình quận Quảng Lăng đã không phải chuyện một, hai ngày, ba lần bốn lượt phái người đến lung lạc đều bị bổn quan uyển chuyển cự tuyệt, nên mới ôm hận trong lòng. Hôm nay chẳng qua muốn "mượn gió bẻ măng" thôi!"
"Đào công, hôm nay ngài không cứu hạ quan, mai sau Quảng Lăng sẽ lọt vào tay Viên Thuật đó Đào công~"
Viên Thuật đanh giọng quát: "Lôi ra ngoài~"
Hai tên tử thủ liền lôi Trương Siêu ra. Tiếng chửi rủa của Trương Siêu dần dà nhỏ dần, không lâu sau, ngoài trướng truyền đế một tiếng kêu thảm thiết, rồi chợt ngưng bặt. Giây lát sau, hai tên tử thủ đã trình đầu người ướt đẫm máu của Trương Siêu lên. Trông bộ dạng Trương Siêu kinh tởm, tựa như chết không nhắm mắt.
Viên Thuật chỉ vào đầu người của Trương Siêu, gằn giọng: "Chư công nghe rõ đây, mai sau còn có người cai quản thuộc hạ bất nghiêm, lâm trận bỏ chạy thì Trương Siêu chính là kết cục của hắn!"
Mọi người nghiêm lại.
Lúc này Viên Thuật mới thở dài, đanh giọng nói: "Truyền lệnh xuống, tối nay các quân phải nghỉ ngơi cho tốt, để ngày mai lại cùng quân Lương Châu quyết một trận tử chiến!"
"Báo~~" Tiếng nói của Viên Thuật vừa được buông, thì một tiểu giáo chợt đi vào trướng, quỳ xuống đất nói nhanh: "Lúc quân ta đang quét dọn chiến trường thì bị máy bắn đá trên ải Hàm Cốc công kích, tử thương trầm trọng!"
"Ngươi nói gì?" Viên Thuật thất kinh, hét lên: "Trên ải Hàm Cốc có máy bắn đá?"
"Vâng!" Tiểu giáo gật đầu răm rắp, nói: "Hơn nữa số lượng không ít!"
"Tiêu rồi! trên ải Hàm Cốc mà có máy bắn đá thì "Tỉnh lan"(*) e rất khó đến gần tường thành!" Viên Thuật vỗ tay nói: "Đi, chư công theo bổn tư mã tiến lên trước xem xét tình hình."
Chư hầu hối hả theo Viên Thuật đến trước ải, quả thấy trên ải Quan Cúc đuốc lửa bừng sáng, hô "giết" ầm ĩ, từng tảng đá to lăn từ trên xuống, tiếng đá rơi vang chín tầng mây. Tiếng đá va đập vang lên dồn dập, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của tướng sĩ Quan Đông, những tướng sĩ bị phân quét dọn chiến trường lần lượt bị đá đè chết.
"Bỏ đi!" Viên Thuật xua tay, lạnh lùng nói: "Tạm thời khỏi quét dọn chiến trường, đợi sáng mai rồi tính!"