Lưu Tích quân doanh.
Mã Dược mặt không chút biểu tình dựa lên tường, một người thiếu nữ vóc người yểu điệu, tư dung tú lệ d9ang cẩn thận thay hắn băng bó vết thương, thiếu nữ này phương danh Lưu Nghiên, chính là em gái của Lưu Tích người làm cho Triệu Hoằng thèm thuồng không thôi.
Ngươi thật là can đảm, kiếm này nếu mà đi xuống một thốn, cho dù thân tiên cũng cứu không được ngươi đấy." Lưu Nghiên một bên băng bó một bên nói: " bất quá chỉ có ngươi mới có tài làm cho Bùi Nguyên Thiệu gã gia hỏa này điên cuồng như vậy
Nghe Lưu Nghiên ngữ khí vui nhiều hơn giân, hai người tựa hồ quan hệ có một tí ám muội.
Mã Dược nét mặt hờ hững, không chút phản ứng.
Lưu Nghiên khẽ cắn vào môi, sẵng giọng: " uy, ngươi chết rồi a? Nhân gia nói chuyện với ngươi đó."
Mã Dược trong lòng âm thầm thở dài, Lưu Nghiên tình ý đối với hắn dù là đui mù cũng có thế cảm giác được, nếu sống tại thái bình thịnh thế, Mã Dược đã phi thường vui mừng tiếp nhận tình ý của Lưu Nghiên, điều đáng tiếc là hiện tại đang chính là thời loạn, hắn thậm chí không biết được bản thân có thể thấy được ánh mặt trời ngày mai không, nên hắn có khả năng cho nàng cái gì?
Mã Dược rất thích Lưu Nghiên, nhưng chính bởi vì thích, hắn càng muốn trêu chọc nàng.
Nhàn nhạt ưu thương từ hai con ngươi Mã Dược vô tinh lộ ra, hắn không hy vọng Lưu Nghiên tuổi còn trẻ trở thành góa phụ.
Lưu Nghiên cảm thấy trái tim của mình như bị xoắn lại một chút, nàng nhìn thấy trên mặt Mã Dược buồn bã, con ngươi hắn còn có nhàn nhạt ưu thương. Lưu Nghiên suốt cuộc đời này sẽ không quên được tình cảnh tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Mã Dược, một đôi mắt u sầu đó, cứ như thế này dễ dàng khai mở phương tâm của nàng.
Trên thế giới này có một loại tình ý, được gọi là nhất kiến chung tinh.
Mạch mạch nhu tình nhấp nhô trong mắt Lưu Nghiên, nàng ôn nhu nói: " cám ơn ngươi, Mã Dược, là ngươi đã cứu đại ca, còn có tất cả các huynh đệ còn sót lại."
Mã Dược mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lưu Nghiên duyên dáng cười, nói: " Hôm qua ta đem những lời ngươi nói nói với đạ ca, đại ca đều không tin, ta lại tin tưởng ngươi phân tích, nên ta đi kiếm Triệu đại ca, Triệu đại ca lúc này mới phái Quản Họi lĩnh binh đến cứu.
Trong mắt Mã Dược hiện lên một tia lo lắng nhàn nhạt, cuối cùng nói: " Nguyên lai là ngươi đi tìm Triệu Hoằng, có thể hiểu được tại sao Quản Hợi lĩnh binh đến cứu."
Lưu Nghiên tiếc nuối nói: " Đáng tiếc chính là Quản Hợi đến một một tí, nếu là đến sớm hơn một chút, thì không có thiệt hại nhiều huynh đệ như vậy."
Trong mắt Mã Dược dự lo lắng càng đậm, lãnh đạm nói: " Quản Hợi chỉ sợ là cố ý đến trễ thôi."
Lưu Nghiên nghi hoặc nói: " Cái gì? Quản Hợi cố ý đến trễ, hắn vì cái gì mà làm như vậy?"
Mã Dược thở dài một tiếng, lúc Hoàng Cân tặc thanh thế thịnh nhất từng đạt trăm van chi chúng, nhưng trong ngắn ngủi một năm thời gian thì cơ bản bi tiêu diệt hết, trong đó một cái nguyên nhân trọng yếu nhất chính là Hoàng Cân nội bộ tranh đoạt quyền lợi, tổn thất quá nhiều lực lượng. Như lấy Nam Dương Hoàng Cân làm ví dụ, các bộ Hoàng cân tặc binh hợp lại làm một cũng có 30 vạn chi chúng, mà quan quân khu vực Nam Dương cùng với nghĩa quân các nơi chạy đến hết thảy không đủ vạn người, nếu như Hoàng Cân tặc có thể toàn tâm hợp sức, quan quân căn bản không chịu nổi một kích.
Điều đáng tiếc là, Hoàng Cân tặc chỉ có thể là Hoàng Cân tặc, nên cùng với quan quân tranh đấu, cũng chỉ có thể lũ chiến lũ bại, mặc dù may mắn công hạ Uyển thành, nhưng mang đến cho Hoàng Cân tặc một nguy cơ lớn.
" Quản Hợi vì cái gì mà làm vậy? Bởi vì Triệu Hoằng muốn tiền lương của doanh trung đai ca ngươi."
Mã Dược thở dài một tiếng, nói ra chân tướng.
Lưu Nghiên mặt phấn biến sắc, đột nhiên trở nên thông suốt, ngưng thanh nói: " Nguyên lai ngươi đã biết Triệu Hoằng chứa lòng bất lương, nhưng ngươi vì sao không nói cho ta?"
Mã Dược khóe miệng nổi lên một tia thê lương tiếu y, nhìn Lưu Nghiên nói: " Ta nói ra, ngươi tin sao?"
Lưu Nghiên một lần nữa biến sắc, đúng vậy, nếu như ngày hôm qua Mã Dược đối với nàng nói trước rằng Triệu Hoằng đối với Lưu Tích bất lợi, nàng đúng là không có tin tưởng, bởi vì nàng đối với Triệu Hoằng luôn lôn có ấn tượng, Triệu Hoằng không chỉ là trẻ nhất trong Hoàng Cân quân, đốc suất anh tuấn nhất, mà còn là thủ lĩnh túc trí đa mưu nhất được Hoàng Cân tướng sĩ ủng hộ nhất, Uyển thành chính là dựa vào mưu kế tài tình của hắn mà được đánh hạ.
Lưu Nghiên vội vàng nói: " Ta phải nhanh nhắc nhở đại ca mới được."
Mã Dược than thở nói: " đã quá trễ rồi, nếu như ta đoán không sai, đệ nhất đại tướng dưới trướng Triệu Hoằng Quản Hợi chỉ sợ đã xuất quân tiến đến tiếp thu doanh trại cùng tiền lương rồi.
………………………..
Uyển thành đông bắc hơn một trăm dặm có Đỗ Huyền.
Đại Hán hữu trunng lang tường Chu Tuyển quan quan đóng ở chỗ này, nhân mã mang theo trừ bổn bộ 5000 Bắc quân tinh nhuệ ra, còn có Chiết xung giáo úy Viên Thiệu, Điên quân giáo úy Tào Tháo suất lĩnh 1000 Nam quân, Tây Lương kiêu tướng Đổng Trác 1000 Tây Lương thiết kỵ, Tôn Kiên 800 Giang Đông nghĩa quân cùng với Lưu Bị 500 U Yến nghĩa quân, công lại là hơn 8300 người.
Tả trung lang tướng Chu Tuyển cùng với Hữu trung lang tướng Hoàng Phủ Tung tiêu diệt Dĩnh Xuyên Hoàng cân do Ba tài sở bộ, rồi sau đó phân binh hai đường, Hoàng Phủ Tung bắc thượng hợp với Đông bắc trung lang tướng Lô Thực Quảng Tông chủ lực Hoàng cân Trương Giác, Chu tuyển thì Nam hạ Nam Dương, trấn áp Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoàng cùng toàn bộ Hoang cân đang chiếm cứ Uyển thành và khu vực xung quanh.
Trên đại sảnh huyện nha, yến tiệc chính đang vui chén.
Viên Thiệu, Đổng Trắc, Lưu Bị bến trái, Tào tháo, Tôn Kiên bên phải, Chu Tuyển ở giữa mà ngồi, giơ cao chén rượu, đề nghị nói: " Chư vị, để cho chúng ta kính Trọng Dĩnh một chén, chúc mừng hắn đánh trận đầu thắng lợi."
Viên Thiêu, Lưu Bị, tào Tháo cùng với Tôn Kiên đều giơ chén diêu kính, Đổng Trắc mặt có vẻ đắc ý, đem mỹ tửu trong chén một hơi cạn sạch, lúc ấy muốn tiếp tục nói: " đáng hận là thằng nhãi Triệu Hoằng này phái quân đến cứu viện, làm mạt tướng công lao chưa trọn vẹn! Nếu không phải Hoàng Cân viện quân đến kịp, mạt tướng nhất định diệt hết số Lưu Tích tặc chúng còn lại,"
Chu Tuyển vẫy vẫy tay ra hiệu, cười nói: " Trọng Dĩnh bất tất tức giận, lần đột kích này dù không thể diệt hết Lưu tích sở bộ, nhưng lại ở nội bộ Hoàng Cân tặc chúng chôn xuống họa căn. Không đến ba ngày, Hoàng cân tặc chúng nhất định công phạt lẫn nhau, thời cơ đến chư vị đều suất bổn bộ nhần mã theo ta dốc lực đánh một kích, tất đại công cáo thành."
Chư tường đều bị Chu Tuyển khiến cho mãn đầu vụ thủy, không biết hắn nói cái gì? Chỉ có Điển quản giáo úy Tào Tháo mắt hổ thoáng qua một điểm tinh quang, tựa hồ đoán ra được đầu mối.
Chu Tuyển cười nói: " Mạnh Đức thực là đã đoán được nguyên nhân trong đó?"
Tào thào chuyển thân đứng lên, thần sắc cung kính chắp tay chào, trả lời: " Mạt tướng quả thực đoán ra một chút, nhưng không biết trả lời có đúng không?"
Chu Tuyển nói: " nói ra nghe một chút."
Tào Tháo nói: " Đổng công suất Tây Lương thiết kỵ đột tập phía tây, tuy không thể tiêu diệt hết Lưu Tích sở bộ, nhưng cũng đã thương căn bổn, cho nên, Lưu tích binh ít mà lương nhiều. Triệu Hoằng, Hàn Trung đều là lũ tham lam, tất khởi lòng thèm muốn, khẳng định điều binh tốt hướng Lưu Tích cường bạo đòi quân lương, Lưu tích tất không nghe theo, tranh đoạt vì đó mà nổi lên, Cung Đô Lưu Tích là bằng hữu, Tôn Hạ lại cùng Cung Đô là bằng hữu, cho nên, Hoàng Cân tặc chúng tất nhiên sẽ liên doanh kết đảng, công phạt lẫn nhau."
Tôn Kiên, Lưu Bị đám người mắt đều lộ vẻ bội phục, Chu Tuyển vỗ tay khen ngợi cười lớn nói: " Mạnh Đức đồu óc nhanh nhạy, trí kế hơn người, không lâu sau tất trở thành rường cột của Đại Hán."
Tào Tháo trong lòng khẽ mừng, trên miệng lại khiêm tốn nói: " Tướng quân quá khen rồi, Tháo lỗ độn chi tư, thât không dám nhận lời khen ấy."
Chu Tuyển cười lớn nói: " Mạnh Đức bất tất khiêm tốn, đến đây, bổn tướng kính ngươi một chén, uống."
…………………………………..
Lưu tích quan doanh, ngâ bây giờ đã thành tình thế kiếm bạt nỏ trương.
Lưu Tích đứng trên viên môn, nghiêm nghị hét lớn nói: " Quản Hợi, ngươi suất quân đến muốn làm cái gì?"
Dưới viên môn, mặt đen đại hán Quản Hợi như một toàn thiết tháp đần độn cười, nghiêm nghị nói: " giao ra doanh trại cùng quan lương, ta còn có thể buông cho ngươi một đường sống, băng không đả phá doang trại, gà cho không tha!"
Tiếng xì xầm bàn tán tại Lưu Tích quân doanh nổi lên, doanh trung hầu như toàn bộ Hoàng Cân tặc đều lộ vẻ sợ hãi trong mắt.
Trên viên môn Lưu Tích trong mắt cũng cũng lộ ra vẻ sợ hãi, Quản Hợi lợi hại thế nào chính là hắn biết rất rõ, thằng nhãi này không chỉ tiễn thuật giỏi, đao pháp cũng cực kỳ lợi hại, nói đến đệ nhất dũng sĩ dưới trướng là Bùi Nguyện Thiệu ở dưới tay hắn không quá mười hiệp cũng phải bỏ chạy.
Mã Dược vẻ mặt lạnh lùng từ doanh trướng của Lưu Nghiên đi đến, Lưu Nghiên thần sắc lo lắng đi theo phía sau, kêu lên: " Mã Dược, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, ngưoi không thể lên chiến trường, nếu miệng vết thương rách ra lần nữa, người sẽ không còn mạng nữa đâu."
Mã Dược dừng lại bước đi, quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Lưu Nghi6en một mảnh thê lương, hờ hững nói: " Lưu tích từng một lần cứu ta, hôm nay ta cứu hắn một lần vậy, từ nay trở đi chúng ta chia làm hai đoạn, không ai thiếu nợ ai."
Lưu Nghiên gấp đến độ giẫm cả chân vào nhau, cả giận: " ngươi ngay cả đi con không vững, lên chiến trường cũng chỉ là chết nhanh hơn mà thôi." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mã Dược lạnh nhat cười nói ; " ngươi nếu tin ta, thì nhanh chóng như lời ta nói mà đi làm, có lẽ còn có thể cứu đại ca ngươi một mạng."
Nói xong, Mã Dược xoay người, bước từng bước trầm trọng từ từ đi xa, không quya đâu lại nhìn Lưu Nghiên lấy một cái, Lưu Nghiên quyệt cái miệng nhỏ phát ra vẻ ngây thơ, sau đó giậm giậm chân theo sau rời đi.
Mã Dược mặt không chút biểu tình dựa lên tường, một người thiếu nữ vóc người yểu điệu, tư dung tú lệ d9ang cẩn thận thay hắn băng bó vết thương, thiếu nữ này phương danh Lưu Nghiên, chính là em gái của Lưu Tích người làm cho Triệu Hoằng thèm thuồng không thôi.
Ngươi thật là can đảm, kiếm này nếu mà đi xuống một thốn, cho dù thân tiên cũng cứu không được ngươi đấy." Lưu Nghiên một bên băng bó một bên nói: " bất quá chỉ có ngươi mới có tài làm cho Bùi Nguyên Thiệu gã gia hỏa này điên cuồng như vậy
Nghe Lưu Nghiên ngữ khí vui nhiều hơn giân, hai người tựa hồ quan hệ có một tí ám muội.
Mã Dược nét mặt hờ hững, không chút phản ứng.
Lưu Nghiên khẽ cắn vào môi, sẵng giọng: " uy, ngươi chết rồi a? Nhân gia nói chuyện với ngươi đó."
Mã Dược trong lòng âm thầm thở dài, Lưu Nghiên tình ý đối với hắn dù là đui mù cũng có thế cảm giác được, nếu sống tại thái bình thịnh thế, Mã Dược đã phi thường vui mừng tiếp nhận tình ý của Lưu Nghiên, điều đáng tiếc là hiện tại đang chính là thời loạn, hắn thậm chí không biết được bản thân có thể thấy được ánh mặt trời ngày mai không, nên hắn có khả năng cho nàng cái gì?
Mã Dược rất thích Lưu Nghiên, nhưng chính bởi vì thích, hắn càng muốn trêu chọc nàng.
Nhàn nhạt ưu thương từ hai con ngươi Mã Dược vô tinh lộ ra, hắn không hy vọng Lưu Nghiên tuổi còn trẻ trở thành góa phụ.
Lưu Nghiên cảm thấy trái tim của mình như bị xoắn lại một chút, nàng nhìn thấy trên mặt Mã Dược buồn bã, con ngươi hắn còn có nhàn nhạt ưu thương. Lưu Nghiên suốt cuộc đời này sẽ không quên được tình cảnh tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Mã Dược, một đôi mắt u sầu đó, cứ như thế này dễ dàng khai mở phương tâm của nàng.
Trên thế giới này có một loại tình ý, được gọi là nhất kiến chung tinh.
Mạch mạch nhu tình nhấp nhô trong mắt Lưu Nghiên, nàng ôn nhu nói: " cám ơn ngươi, Mã Dược, là ngươi đã cứu đại ca, còn có tất cả các huynh đệ còn sót lại."
Mã Dược mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lưu Nghiên duyên dáng cười, nói: " Hôm qua ta đem những lời ngươi nói nói với đạ ca, đại ca đều không tin, ta lại tin tưởng ngươi phân tích, nên ta đi kiếm Triệu đại ca, Triệu đại ca lúc này mới phái Quản Họi lĩnh binh đến cứu.
Trong mắt Mã Dược hiện lên một tia lo lắng nhàn nhạt, cuối cùng nói: " Nguyên lai là ngươi đi tìm Triệu Hoằng, có thể hiểu được tại sao Quản Hợi lĩnh binh đến cứu."
Lưu Nghiên tiếc nuối nói: " Đáng tiếc chính là Quản Hợi đến một một tí, nếu là đến sớm hơn một chút, thì không có thiệt hại nhiều huynh đệ như vậy."
Trong mắt Mã Dược dự lo lắng càng đậm, lãnh đạm nói: " Quản Hợi chỉ sợ là cố ý đến trễ thôi."
Lưu Nghiên nghi hoặc nói: " Cái gì? Quản Hợi cố ý đến trễ, hắn vì cái gì mà làm như vậy?"
Mã Dược thở dài một tiếng, lúc Hoàng Cân tặc thanh thế thịnh nhất từng đạt trăm van chi chúng, nhưng trong ngắn ngủi một năm thời gian thì cơ bản bi tiêu diệt hết, trong đó một cái nguyên nhân trọng yếu nhất chính là Hoàng Cân nội bộ tranh đoạt quyền lợi, tổn thất quá nhiều lực lượng. Như lấy Nam Dương Hoàng Cân làm ví dụ, các bộ Hoàng cân tặc binh hợp lại làm một cũng có 30 vạn chi chúng, mà quan quân khu vực Nam Dương cùng với nghĩa quân các nơi chạy đến hết thảy không đủ vạn người, nếu như Hoàng Cân tặc có thể toàn tâm hợp sức, quan quân căn bản không chịu nổi một kích.
Điều đáng tiếc là, Hoàng Cân tặc chỉ có thể là Hoàng Cân tặc, nên cùng với quan quân tranh đấu, cũng chỉ có thể lũ chiến lũ bại, mặc dù may mắn công hạ Uyển thành, nhưng mang đến cho Hoàng Cân tặc một nguy cơ lớn.
" Quản Hợi vì cái gì mà làm vậy? Bởi vì Triệu Hoằng muốn tiền lương của doanh trung đai ca ngươi."
Mã Dược thở dài một tiếng, nói ra chân tướng.
Lưu Nghiên mặt phấn biến sắc, đột nhiên trở nên thông suốt, ngưng thanh nói: " Nguyên lai ngươi đã biết Triệu Hoằng chứa lòng bất lương, nhưng ngươi vì sao không nói cho ta?"
Mã Dược khóe miệng nổi lên một tia thê lương tiếu y, nhìn Lưu Nghiên nói: " Ta nói ra, ngươi tin sao?"
Lưu Nghiên một lần nữa biến sắc, đúng vậy, nếu như ngày hôm qua Mã Dược đối với nàng nói trước rằng Triệu Hoằng đối với Lưu Tích bất lợi, nàng đúng là không có tin tưởng, bởi vì nàng đối với Triệu Hoằng luôn lôn có ấn tượng, Triệu Hoằng không chỉ là trẻ nhất trong Hoàng Cân quân, đốc suất anh tuấn nhất, mà còn là thủ lĩnh túc trí đa mưu nhất được Hoàng Cân tướng sĩ ủng hộ nhất, Uyển thành chính là dựa vào mưu kế tài tình của hắn mà được đánh hạ.
Lưu Nghiên vội vàng nói: " Ta phải nhanh nhắc nhở đại ca mới được."
Mã Dược than thở nói: " đã quá trễ rồi, nếu như ta đoán không sai, đệ nhất đại tướng dưới trướng Triệu Hoằng Quản Hợi chỉ sợ đã xuất quân tiến đến tiếp thu doanh trại cùng tiền lương rồi.
………………………..
Uyển thành đông bắc hơn một trăm dặm có Đỗ Huyền.
Đại Hán hữu trunng lang tường Chu Tuyển quan quan đóng ở chỗ này, nhân mã mang theo trừ bổn bộ 5000 Bắc quân tinh nhuệ ra, còn có Chiết xung giáo úy Viên Thiệu, Điên quân giáo úy Tào Tháo suất lĩnh 1000 Nam quân, Tây Lương kiêu tướng Đổng Trác 1000 Tây Lương thiết kỵ, Tôn Kiên 800 Giang Đông nghĩa quân cùng với Lưu Bị 500 U Yến nghĩa quân, công lại là hơn 8300 người.
Tả trung lang tướng Chu Tuyển cùng với Hữu trung lang tướng Hoàng Phủ Tung tiêu diệt Dĩnh Xuyên Hoàng cân do Ba tài sở bộ, rồi sau đó phân binh hai đường, Hoàng Phủ Tung bắc thượng hợp với Đông bắc trung lang tướng Lô Thực Quảng Tông chủ lực Hoàng cân Trương Giác, Chu tuyển thì Nam hạ Nam Dương, trấn áp Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoàng cùng toàn bộ Hoang cân đang chiếm cứ Uyển thành và khu vực xung quanh.
Trên đại sảnh huyện nha, yến tiệc chính đang vui chén.
Viên Thiệu, Đổng Trắc, Lưu Bị bến trái, Tào tháo, Tôn Kiên bên phải, Chu Tuyển ở giữa mà ngồi, giơ cao chén rượu, đề nghị nói: " Chư vị, để cho chúng ta kính Trọng Dĩnh một chén, chúc mừng hắn đánh trận đầu thắng lợi."
Viên Thiêu, Lưu Bị, tào Tháo cùng với Tôn Kiên đều giơ chén diêu kính, Đổng Trắc mặt có vẻ đắc ý, đem mỹ tửu trong chén một hơi cạn sạch, lúc ấy muốn tiếp tục nói: " đáng hận là thằng nhãi Triệu Hoằng này phái quân đến cứu viện, làm mạt tướng công lao chưa trọn vẹn! Nếu không phải Hoàng Cân viện quân đến kịp, mạt tướng nhất định diệt hết số Lưu Tích tặc chúng còn lại,"
Chu Tuyển vẫy vẫy tay ra hiệu, cười nói: " Trọng Dĩnh bất tất tức giận, lần đột kích này dù không thể diệt hết Lưu tích sở bộ, nhưng lại ở nội bộ Hoàng Cân tặc chúng chôn xuống họa căn. Không đến ba ngày, Hoàng cân tặc chúng nhất định công phạt lẫn nhau, thời cơ đến chư vị đều suất bổn bộ nhần mã theo ta dốc lực đánh một kích, tất đại công cáo thành."
Chư tường đều bị Chu Tuyển khiến cho mãn đầu vụ thủy, không biết hắn nói cái gì? Chỉ có Điển quản giáo úy Tào Tháo mắt hổ thoáng qua một điểm tinh quang, tựa hồ đoán ra được đầu mối.
Chu Tuyển cười nói: " Mạnh Đức thực là đã đoán được nguyên nhân trong đó?"
Tào thào chuyển thân đứng lên, thần sắc cung kính chắp tay chào, trả lời: " Mạt tướng quả thực đoán ra một chút, nhưng không biết trả lời có đúng không?"
Chu Tuyển nói: " nói ra nghe một chút."
Tào Tháo nói: " Đổng công suất Tây Lương thiết kỵ đột tập phía tây, tuy không thể tiêu diệt hết Lưu Tích sở bộ, nhưng cũng đã thương căn bổn, cho nên, Lưu tích binh ít mà lương nhiều. Triệu Hoằng, Hàn Trung đều là lũ tham lam, tất khởi lòng thèm muốn, khẳng định điều binh tốt hướng Lưu Tích cường bạo đòi quân lương, Lưu tích tất không nghe theo, tranh đoạt vì đó mà nổi lên, Cung Đô Lưu Tích là bằng hữu, Tôn Hạ lại cùng Cung Đô là bằng hữu, cho nên, Hoàng Cân tặc chúng tất nhiên sẽ liên doanh kết đảng, công phạt lẫn nhau."
Tôn Kiên, Lưu Bị đám người mắt đều lộ vẻ bội phục, Chu Tuyển vỗ tay khen ngợi cười lớn nói: " Mạnh Đức đồu óc nhanh nhạy, trí kế hơn người, không lâu sau tất trở thành rường cột của Đại Hán."
Tào Tháo trong lòng khẽ mừng, trên miệng lại khiêm tốn nói: " Tướng quân quá khen rồi, Tháo lỗ độn chi tư, thât không dám nhận lời khen ấy."
Chu Tuyển cười lớn nói: " Mạnh Đức bất tất khiêm tốn, đến đây, bổn tướng kính ngươi một chén, uống."
…………………………………..
Lưu tích quan doanh, ngâ bây giờ đã thành tình thế kiếm bạt nỏ trương.
Lưu Tích đứng trên viên môn, nghiêm nghị hét lớn nói: " Quản Hợi, ngươi suất quân đến muốn làm cái gì?"
Dưới viên môn, mặt đen đại hán Quản Hợi như một toàn thiết tháp đần độn cười, nghiêm nghị nói: " giao ra doanh trại cùng quan lương, ta còn có thể buông cho ngươi một đường sống, băng không đả phá doang trại, gà cho không tha!"
Tiếng xì xầm bàn tán tại Lưu Tích quân doanh nổi lên, doanh trung hầu như toàn bộ Hoàng Cân tặc đều lộ vẻ sợ hãi trong mắt.
Trên viên môn Lưu Tích trong mắt cũng cũng lộ ra vẻ sợ hãi, Quản Hợi lợi hại thế nào chính là hắn biết rất rõ, thằng nhãi này không chỉ tiễn thuật giỏi, đao pháp cũng cực kỳ lợi hại, nói đến đệ nhất dũng sĩ dưới trướng là Bùi Nguyện Thiệu ở dưới tay hắn không quá mười hiệp cũng phải bỏ chạy.
Mã Dược vẻ mặt lạnh lùng từ doanh trướng của Lưu Nghiên đi đến, Lưu Nghiên thần sắc lo lắng đi theo phía sau, kêu lên: " Mã Dược, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, ngưoi không thể lên chiến trường, nếu miệng vết thương rách ra lần nữa, người sẽ không còn mạng nữa đâu."
Mã Dược dừng lại bước đi, quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Lưu Nghi6en một mảnh thê lương, hờ hững nói: " Lưu tích từng một lần cứu ta, hôm nay ta cứu hắn một lần vậy, từ nay trở đi chúng ta chia làm hai đoạn, không ai thiếu nợ ai."
Lưu Nghiên gấp đến độ giẫm cả chân vào nhau, cả giận: " ngươi ngay cả đi con không vững, lên chiến trường cũng chỉ là chết nhanh hơn mà thôi." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mã Dược lạnh nhat cười nói ; " ngươi nếu tin ta, thì nhanh chóng như lời ta nói mà đi làm, có lẽ còn có thể cứu đại ca ngươi một mạng."
Nói xong, Mã Dược xoay người, bước từng bước trầm trọng từ từ đi xa, không quya đâu lại nhìn Lưu Nghiên lấy một cái, Lưu Nghiên quyệt cái miệng nhỏ phát ra vẻ ngây thơ, sau đó giậm giậm chân theo sau rời đi.