Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 407: Tào quân thảm bại (1)

"Sát sát sát "
Tiếng gầm thét làm sơn băng địa liệt, khí thế của 2 vạn quân như bài sơn đảo hải, đang xông tới phía quân Tào.
Trong trận Tào quân.
Mãnh Tướng thái Tàng phách giụa ngựa đi đến trước mặt của Tào Tháo, lạnh lùng nói:
"Sự tình cấp bách, xin Chúa Công cùng với 2 vị quân sư đi trước, mạt tướng sẽ cùng với bộ binh cản lại phía sau."
Tào tháo thấy chuyện hôm nay bại vong là chuyện không thể tránh khỏi, bây giờ chuyện lo lắng nhất là làm sao tránh khỏi bại vong, lập tức cự tuyệt lời đề nghị của Tàng Phách, chỉ nghiêm nghị phân phó:
"Tàng phách tướng quân, tướng quân và 2000 tinh binh cho dù bằng cách nào cũng phải ngăn cản đại quân Lương Châu trong nửa canh giờ".
"Tuân mệnh!"Tàng phách ôm quyền nói, giục ngựa quay đầu lại quát lớn:
"Các huynh đệ của thái sơn quận, theo mỗ."
"Sát"
2000 quân Thái Sơn quận vốn xuất thân từ hãn tặc, miễn cưỡng mới phấn chấn được tinh thần, bám sát theo sau lưng Tàng Phách, nghênh đón quân Luong Châu, Quách Gia đứng sau Lưng Tàng Phách nhắc nhở:
"Tàng Phách tướng quân, lập Ngư Lệ trận tử thủ, không, hoặc đổi Phong thỉ trận tiến công".
Tàng phách đang ở trên lưng ngựa bỗng quay đầu lại, nhìn Quách Gia trầm giọng nói:
"Quân sư yên tâm, mạt tướng biết rồi".
Dứt lời, trường đao trong tay Tàng Phách giơ lên, quát lớn:
"Đổi thành ngư Lệ trận, tử thủ không lùi".
"Tử chiến không lùi!"
"Tử chiến không lùi!"
"Tử chiến không lùi!"
Hai ngàn tinh binh thái sơn hô lên hưởng ứng, nhanh chóng biến đổi thành NGư lệ Trận, triển khai tử thủ.
Tào Tháo cấp bách giục ngựa, quay đầu lại nói với Vu Cấm:
"Vu cấm tướng quân, suất lĩnh 3000 trường cung thủ đi tới,bộ binh hạng nặng bảo vệ 2 cánh, nhất định phải đột phá được kỵ binh Lương Châu trước khi quân Thái sơn thất bại.
"Tuân mệnh!"
Vu Cấm đáp ứng một tiếng, giục ngựa, giơ thương quát lớn:
"Cung tiễn thủ, theo ta".
Đồng thời với lệnh rút quân của Tào Tháo, phía sau đại doanh của Tào quân cửa lớn cũng mở rộng, Trình, Tào Ngang suất lĩnh 2000 sĩ tốt từ trong mãnh liệt tiến ra tiếp ứng đón Tào Tháo trở lại đại doanh. Lúc này, 3000 kỵ binh của Hứa Chử lập tức lầm vào tình trạng 2 mặt thụ địch.
Nhưng khi Tào Tháo đang ở phía sau rút quân, thấy quân tiếp viện như vậy, không mừng mà lại giận nói:
"Trọng Đức, có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại rời doanh trại?"
Quách Gia thấp giọng nói:
"Chỉ sợ công tử Ngang muốn cứu Chúa Công, Trọng Đức ngăn cản không được"
"Tử Tu?"
Tào Tháo vừa vội vừa giận, giọng căm hận nói:
"Đồ hư hỏng, thành sự không được, làm hỏng chuyên lại có thừa".

Hậu trận của Lương quân.
"Chúa Công, Tào A Man đang muốn liều mạng với quân ta."
Giả Hủ biến sắc nói:
"Hắn cho bộ binh trọng giáp bảo vệ 2 cánh, lấy trường thương binh làm quân tiên phong, lấy cung tiễn thủ ở giữa công kích. Đây là không tiếc thương vong đột kích quân kỵ binh của Hứa Chử tướng quân, kiểu này thì Trường Thương binh và cung tiễn thủ của Tào quân chỉ sợ toàn quân bị diệt thôi".
"Nhưng kỵ binh của Hứa Chử cũng không còn lại bao nhiêu".
Mã Dược hiện lên vẻ lo lắng, trầm giọng nói:
"Lúc này, quân ta đang chiếm ưu thế, không cần phải liều mạng với Tào quân".
"Chúa Công!"
Thần sắc của Giả Hủ đột nhiên trở nên vui vẻ, lớn tiếng nói:
"Quân trấn thủ đại doanh của Tào quân dường như đang tiến ra đây tiếp ứng".
"A? Ha ha ha. Lợi hại như Tào Tháo cũng khó tránh khỏi phạm sai lần như vậy. Đây chính là cơ hội tốt."
Mã Dược quyết định rất nhanh, quay đầu hướng về phía truyền lệnh binh sau lưng quát lớn:
"Truyền lệnh binh, hạ lệnh cho Hứa Chử bỏ qua quân tiếp ứng của Tào Tháo, sau đó quay trở lại cướp lấy đại doanh, lúc này bổn tướng quân muốn Tào A Man chết không có chỗ chôn".
"Tuân mệnh!"
Truyền lệnh binh đáp ứng một tiếng, giục ngựa phóng đi.

Sau khi Mã Dược thông qua truyền lệnh binh hạ lệnh, 3000 tinh binh của Hứa chử đồng thởi mở phía chính diện ra, đợi khi quân Tiếp viện và quân triệt thoái chen chúc 1 chỗ, đột nhiên sử dụng chiêu hồi mã thương, phóng tới đại doanh Tào quân, một kích chiếm láy đại doanh quân Tào.
Trong đám loạn quân.
Tào Ngang giục ngựa tiến lên trước mặt nghênh tiếp Tào Tháo, nhanh nhảu nói:
"Phụ thân".
"Đồ hư hỏng".
Tào Tháo giận tím mặt, mắng:
"Là ai cho ngươi xuất doanh tới tiếp ứng?".
"Ách " Tào Ngang nghe vậy cứng người lại, cúi đầu đáp:
"Hài nhi thấy quân ta bị nguy, sợ phụ thân gặp chuyện, cho nên mới dẫn quân tới tiếp ứng, chẳng nhẽ làm vậy là sai sao?".
"Hỗn trướng!" Tào Tháo càng giận nói:
"Việc ngươi đi tiếp ứng là không cần thiết, bây giờ đại doanh đã mất, quân ta mất đất cắm dùi, ở trên cánh đồng hoang bát ngát thế này, làm sao có thể ngăn cản được quân lương Châu như lang như sói?".
Quách Gia quay đầu lại nhìn xem tình hình ở phía sau lưng, 2000 quân Thái Sơn của Tàng Phách đã lưng lay sắp đổ trước sự tấn công như thủy triều của quân Lương Châu, lúc nào cũng có thể hỏng mất.
Chuyện làm người ta tuyệt vọng nhất chính là, Mã đồ tể không góp sức cường công quân Thái Sơn, mà lại phái ra 2 tinh binh theo 2 hướng Nam, Bắc đánh vào 2 cánh.
Nếu như không kịp thời phá vây, 2 chi tinh binh này mà đồng thời tập kích, lại bị kỵ binh Lương Châu sau khi chiếm được đại doanh bao vây, tới lúc đó, Tào quân có chạy đằng trời..
Đây cũng chính là lợi thế của quân Lương Châu. Tào quân chỉ có để lại 1 chi quân đội ngăn cản, Lương Châu quân được tiếp ứng thì lại càng thêm mạnh mẽ, khi vượt qua đội quân ngăn cản sẽ mãnh liệt truy kích.
Nơi thiếu lợi thế về điều kiện địa lợi như thế này, thì dùng 1 chi quân đội để ngăn chặn đại quân là không có khả năng thực hiện được.
Cho dù Tào quân có phái bao nhiêu binh lính ngăn cản, thì quân Lương Châu vẫn có thể truy kích.
Đến lúc cuối cùng, đầu tiên là không kháng cự được, sau đó sẽ là làm mồ cho quân của Mã Đồ phu.
"Chúa Công, thế cục chuyển biến đột ngột, bây giờ muốn toàn vẹn ra ngoài là không có khả năng".
Quách Gia gấp giọng nói:
"Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể chia nhau phá vây, xông ra được bao nhiêu hay cần đó. Nhưng Chúa Công là chủ soái tam quân, lại là thừa tướng của quốc gia, cho nên hãy cùng tại hạ trao đổi Y quan, để phòng ngừa vạn nhất".
"Không ổn!"
Vu Cấm vội la lên:
"Quách Gia tiên sinh là thư sinh yếu ớt, hình dáng không giống với Chúa Công, truy binh Lương Châu sẽ không mắc lừa đâu".
Quách Gia vội la lên:
" Không còn nhiều thời gian như vậy đâu, cứ làm như vậy đi".
"Phụ thân!"
Tào Ngang đột nhiên kích động nói:
"Hài nhi nguyện lấy công chuộc tội, thay phụ thân đánh lạc hướng truy binh".
Quách Gia nghe vậy thần sắc khẽ biến đổi, nhìn về phía Tào Ngang và Tào Tháo, phát hiện tuổi tác 2 người tuy có kém nhau, nhưng hình dáng lại giống nhau tới 7 phần, nếu để cho Tào ngang giả mạo Tào Tháo, chỉ cần che giấu chút ít, thì việc đánh lừa truy binh Lương quân không có gì khó.
Tào Tháo còn đang do dự, thì Quách Gia đã ra lệnh cho thân binh thay đổi quần áo của Tào Ngang và Tào Tháo.
Cha con Họ Tào vừa mới đổi xong quần ảo, truy quân Lương châu đã hò hét đòi giết, Tào Ngang leo lên lưn ngựa, chắp tay vái chào Tào Tháo, nghiêm nghị nói:
"Phụ thân bảo trọng, hài nhi đi đây"
Dứt lời, Tào ngang xoay người giục ngựa, vòng qua phía bắc đại doanh mà bỏ chạy. Tất cả những quân lễ nghi và thân binh của Tào Tháo đều bỏ chạy theo Tào ngang.
Đợi cho Tào Ngang đi khỏi, Tào Tháo mới thở dài một tiếng, cùng Quách Gia, Tuân Du và Vu Cấm hướng phía Nam của đại trại chạy trối chết.
Vì muốn thu hút truy binh của Lương châu, VU cấm với hơn 10 tên tướng tá Tào quân, đều dẫn theo mấy trăm quân sĩ phá vòng vây.
Khi Tào quân chia nhau phá vòng vây, thì lập tức diễn ra phản ứng dây chuyển, truy binh từ 2 cánh cũng cuống quýt chia quân truy kích, Hứa Chử bất ngờ đánh chiếm được đại doanh cũng cho một chi kỵ binh tiến ra chặn đánh.
Chiến trường đã loạn lại càng thêm loạn, Lương Châu quân và Tào quân không cách nào giữ vững được trận hình, khắp nơi đều có thân ảnh đan xen, chém giết ở mọi nơi, mọi chỗ.
….
Hậu trận Lương quân.
"Rối loạn, rối loạn hết rồi".
Giả Hủ đấm tay vào nhau nói:
"Quân ta và Tào quân đang xoắn với nhau ở tại 1 chỗ".
"A"
Mã Dược có chút lo lắng, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, phát hiện trời chiều đã rủ bóng xuống phía Tây, bất tri bất giác, trận đại chiến này đã trải qua cả một ngày trời.
Chỉ còn khoảng một khắc thời gian nữa, thì trời sẽ tối đen. Nếu trong bóng tối mà muốn từ trong đám loạn quân bắt được Tào Tháo, thì chẳng dễ dàng chút nào.
Trong lúc này, tất cả truyền lệnh binh bên người Mã Dược cũng đã ra ngoài, chẳng còn ai để lien lạc, mà cho dù có quân lệnh của Mã Dược cũng không cách nào truyền xuống được, chiến trường đã hỗn loạn vô cùng, không phân biệt được ai với ai cả, Lương Quân, Tào quân đều dựa vào bản năng mà chém giết.
Mã Dược bỗng nhiên xoay người, gấp gáp nói:
"Điển Vi đâu rồi".
Điển Vi giục ngựa tiến lên, nói:
"Mạt tướng ở đây".
Mã Dược lạnh lùng nói:
"Suất lĩnh 300 thiết vệ quân xông trận, nhất định phải bắt được Tào Tháo, sống thì gặp người, chết thì phải thấy thi thể".
Điển Vi do dự một chút, nói:
"Nhưng an nguy của Chúa Công…"
Mã nhảy lãnh đạm nói:
"Ngươi cho rằng Tào quân lúc này có thể uy hiếp đến sự an toàn của bổn tướng quân hay sao? Hay cho rằng bổn tướng quân không ứng phó được với mấy tên Tào quân bại tốt? Yên tâm đi, Bổn tướng quân và Quân Sư ở chỗ này, bại binh Tào quân không xông đến được đâu".
"Tuân mệnh!"
Điển Vi lĩnh mệnh, lĩnh quân rời đi, nhưng hắn vẫn lo lắng để lại 100 thiết vệ bảo hộ sự an toàn cho Mã Dược.
Chờ khi Điển Vi suất lĩnh 200 thiết vệ quân đuổi theo "Tào Tháo". Thì Tào Tháo lúc này đang dẫn mấy trăm thân vệ tả xung hữu đột trong Lương quân, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Điển Vi đang suất lĩnh 200 người kéo tới đuổi giết.
"Tào Tháo là người mặc hồng bào".
"Tào Tháo là người mặc hồng bào".
"Tào Tháo là người mặc hồng bào".
"Bắt sống Tào Tháo!"
"Bắt sống Tào Tháo!"
"Bắt sống Tào Tháo!"

back top