Cuối năm Kiến An Hán Hiến Đến thứ chín, Mã Dược suất quân thân chinh, Trương Lỗ phản rồi lại hàng, Hán Trung đã định.
Ích Châu mục Lưu Chương nghe tin vội vàng lệnh cho đại tướng Dương Hoài suất quân ba vạn thủ Hà Manh quan, lại lệnh cho Thục Trung hãn tướng Trương Nhâm suất lĩnh ba ngàn tinh binh trấn giữ các nơi hiểm yếu, nghiêm phòng quân Lương thừa cơ nam hạ, mưu đồ tây xuyên.
Thời kỳ Tây Hán thịnh nhất, Ích Châu từng có hơn bảy trăm vạn nhân khẩu.
Sau khi trải qua loạn Khăn Vàng, nhân khẩu Ích Châu giảm đi rất nhiều, nhưng trong những năm Kiến An cha con Lưu Yên, Lưu Chương thống trị Ích Châu, áp dụng chính sách cùng dân khôi phục và phát triển, bởi vì quân phiệt hỗn chiến tiến thêm một bước ác hóa, cho nên vẫn có gần năm trăm vạn nhân khẩu! Trong đó quận Thục, quận Vĩnh Xương (Vân Nam, Quý Châu ngày nay), quận Ba mỗi quận có hơn trăm vạn nhân khẩu, là ba quận lớn có nhân khẩu nhiều nhất Ích Châu.
Dạng nhân khẩu khổng lồ như thế này không nghi ngờ gì nữa là khá khủng bố, hơn xa Hán Trung chỉ có hai mươi vạn nhân khẩu.
Lưu Chương tuy vô năng, nhưng dưới tay hắn lại có một số nhân tài, văn có bọn Trương Tùng, Đổng Hòa, Vương Luy, võ có Nghiêm Nhan, Trương Nhâm, Dường Hoài, Ngô Ý, Lôi Đồng, Ngô Lan chư tướng, có thể nói là văn võ đủ cả, hơn nữa từ Hán Trung nam hạ Tây Xuyên, dọc đường vô cùng hiểm trở, Kiếm Các, Gia Manh quan đều hiểm yếu, một người là đủ giữ quan, vạn người khó có thể qua nổi.
Càng quan trọng hơn là quân Lương không quen thuộc với địa hình Tây Xuyên, mạng lưới gián điệp của Lý Túc ở Tây Xuyên cũng chưa hề được xây dựng. Dưới tình hình thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không có mà tùy tiện nam hạ, rất có khả năng sẽ bị quân Xuyên kéo vào vũng bùn tiêu hao trường kỳ. Đây là điều mà trước mặt tập đoàn quân sự Lương Châu phải cố gắng né tránh. Trải qua suy tính thận trọng, Mã Dược, Cổ Hủ đều cho rằng hiện tại thời cơ nam hạ Tây Xuyên còn lâu mới chín muồi, quyết định cuối cùng là bỏ qua việc tấn công Tây Xuyên. Thế là tháng giêng năm Kiến An thứ mười (197) suất quân bắc phản Quan Trung.
Nửa năm sau năm Hán Hiến Kế Kiến An thứ mười.
Trung Nguyên gặp đại hạn, Hoàng Hà khô cằn, đất cằn kéo dài cả ngàn dặm, bách tính hai châu Duyện, Dự không có thu hoạch, nhân sinh tương thực. Mà Hà Bắc lúc này lại mưa hòa gió thuận. Mùa xuân, lúa mạch hân hoan được mùa, Viên Thiệu cho rằng đây là chỉ dụ của thiên tượng, thời cơ nam hạ Trung Nguyên, thảo phạt Tào Tháo đã chín muồi. Thế là tháng bảy năm Kiến An thứ mười (năm 197) lệnh cho mưu sĩ Trần Quần viết hịch văn dẹp tặc, bố cáo thiên hạ.
Trung tuần tháng tám, Viên Thiệu điểm đại quân của bốn châu Ký, U, Thanh, Tịnh tổng cộng là ba chục vạn, hào xưng ra ngoài là bảy mươi vạn, chia nhau từ các nơi ở Hà Bắc ầm ầm tiến về Lê Dương, cho tới thượng tuần tháng chín, các quân mới lục tục hội tụ ở ngoài thành Lê Dương, kéo dài mấy trăm dặm, có chút hùng tráng.
Trung tuần tháng chín, Viên Thiệu lệnh cho trưởng tử Viên Đàm dẫn ba vạn tinh binh U Châu độ qua Hoàng Hà tấn công Bạch Mã, lại lệnh cho thứ tử Viên Hy suất lĩnh ba vạn tinh binh Thanh Châu tấn công Duyên Tân, Quan Độ chi chiến mà sử sách chú ý đã bạo phát.
Mã Dược và Cổ Hủ phong trần phó phó tới Uyển thành còn chưa kịp thở lại hộc tốc tới đại doanh của quân Lương ở đông hiệu Uyển thành. Lý Túc tới Uyển thành tới trước sớm đã cùng Mã Siêu chờ đón ở ngoài viên môn. Mã Dược tung người xuống ngựa, sớm đã có thân binh bước lên trước nắm dây cương, Mã Dược thuận tay ném roi ngựa trong tay vào lòng thân binh, vừa chạy tới đại trướng trung quân vừa quay đầu lại hỏi Mã Siêu, Lý Túc nói: "Mạnh Khởi, Tử Nghiêm, tình hình giao chiến của hai quân Viên, Tào thế nào rồi?"
Mã Siêu nhắm mắt theo đuôi Mã Dược, cung kính đáp: "Huynh trưởng, bảy mươi vạn đại quân của Viên Thiệu đã tập kết đợi lệnh ở Lê Dương. Tào Tháo cũng đang tập kết binh lực, điều vận lương thảo, chuẩn bị bắc thượng Quan Độ nghênh kích Viên Thiệu."
"Bảy mươi vạn?"
Mã Dược đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn Mã Siêu với vẻ không dám tin.
Lý Túc vội vàng nói: "Viên Thiệu đây chỉ là hư trương thanh thế mà thôi, tuy hào xưng là bảy mươi vạn, nhưng Túc cho rằng quân Hà Bắc tối đa chỉ có ba mươi vạn!"
"Ừ, ba mươi vạn thì còn có thể tin được." Mã Dược vẻ mặt nhẹ nhõm, nói: "Tuy nói mấy năm nay Viên Thiệu liều mạng mở rộng quân đội, nhân khẩu của Ký Châu, Thanh Châu, U Châu, Tịnh Châu cũng đạt tới bảy, tám trăm vạn người, nhưng nếu nói Viên Thiệu có thể trong mấy năm mà dựng ra được bảy mươi vạn đại quân thì khó tránh khỏi quá khoa trương."
Cổ Hủ nói: "Cho dù chỉ có ba mươi vạn quân thì Tào Tháo cũng còn lâu mới có thể sánh bằng."
Mã Siêu nói: "Lời của quân sư rất đúng, mấy năm gần đây hai châu Duyện, Dự liên tiếp gặp thiên tai, dân chúng lầm than, hơn nữa Tào Tháo và quân ta nhiều năm chinh chiến liên tục, tiêu hao cực lớn, tuy nói là năm ngoái thôn tính được Từ châu, nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt khốn quẫn về thiếu hụt tiền lương, không có năm ba năm thời gian thì quân Tào rất khó khôi phục nguyên khí."
Lý Túc nói: "Tổng hợp lại các tin báo do mật thám truyền về, tại hạ cho rằng Quan Độ chi chiến lần này Tào Tháo tối đa chỉ có thể tập kết quân đội ba vạn người, cũng chính là nói, binh lực của quân Tào chỉ bằng một phần mười Viên Thiệu. Hơn nữa nửa đầu năm nay hai châu Duyện, Dự lại gặp phải đại hạn, quân lương của quân Tào cực kỳ thiếu thốn, e rằng khó mà chống đỡ được lâu."
Trong lúc đang nói chuyện, chúng nhân dã tới trung quân đại trướng của Mã Siêu.
Mã Dược đại mã kim đao đứng trước bình phong, Lý Túc vội vàng bước lên mở bản đồ ra. Mã Siêu đưa tay chỉ lên bản đồ, nói với Mã Dược: "Huynh trưởng nhìn xem, nơi này là Lệ Dương, đại quân của Viên Thiệu tập kết ở đây, đây là Bạch Mã, đây là Duyên Tân, quân đội của Viên Đàm và Viên Hy thì đang công đả hai địa phương này."
Mã Dược nói: "Bạch Mã và Duyên Tân là ai trấn thủ?"
Mã Siêu nói: "Trấn thủ Bạch Mã là Lưu Duyên, còn trấn thủ Duyên Tây là Lữ Kiền, hai người này dưới tay chỉ có ba ngàn quận tốt, không những binh lực ở vào thế yếu tuyệt đối, hơn nữa còn thiếu huấn luyện, trang bị cũng còn xa mới hoàn mỹ bằng quân Viên Thiệu. Nếu Tào Tháo không phái viện quân tới, tối đa là nửa tháng, Bạch Mã và Duyên Tân sẽ thất thủ."
Mã Dược nhíu mày, hắn tuy biết Quan Độ chi chiến, nhưng trong đầu lại không hề có chút khái niệm và tiến trình của trận chiến này và sự tăng giảm của thực lực song phương. Trên thực tế, cho dù Mã Dược có thuộc nằm lòng Quan Độ chi chiến trên lịch sử thì cũng không chứng tỏ là cảnh đó sẽ diễn lại ở đây, bởi vì sự có mặt của Mã Dược đã khiến lịch sử Hán mạt đã hoàn toàn thay đổi, không ai biết Quan Độ chi chiến lần này sẽ phát triển và diễn biến như thế nào?
Cổ Hủ đột nhiên hỏi: "Quân Tào lưu thủ tiền tuyến Lạc Dương, Dĩnh Xuyên có bao nhiêu binh lực? Tào Tháo phái ai chủ trì đại cục quân chính Lạc Dương? Đã tra rõ thủ tướng (tướng thủ thành) của Hàm Cốc quan, Hổ Lao quan cùng Dĩnh Xuyên chưa?"
Lý Túc đáp: "Người chủ trì đại cục Lạc Dương là túc tướng Tào Nhân, Tào Hồng của quân Tào. Người thủ Hàm Cốc quân vẫn là Tào Hưu, người thủ Hổ Lao quân chính là dưỡng tử Tào Chân của Tào Tháo, chỉ mới mười tám tuổi, còn rất trẻ, có điều nghe nói cung mã nhàn thục, thập phần kiêu dũng, hơn nữa từ nhỏ đã được Tào Tháo dạy dỗ, rất giỏi mưu lược, thủ Dĩnh Xuyên là Vu Cấm, đại tướng thân tín của Tào Tháo."
"Quân Tào ở tiền tuyến Lạc Dương, Dĩnh Xuyên ước chừng có ba vạn người, trong đó Hàm Cốc quan ba ngàn người, Hổ Lao quan hai ngàn người, Dĩnh Xuyên, Lạc Dương có chừng vạn người. Năm ngàn người còn lại do Tào Hồng suất lĩnh đóng binh ở Nghi Dương, tạo thành thế góc cạnh với Lạc Dương, để ngăn cản quân ta từ Uyển thành bắc thượng, công đánh Lạc Dương."
Mã Dược nghiêm nghị nói: "Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Hưu, Vu Cấm, những người này không phải là tông tộc thân tín của Tào Tháo mà chính là đại tướng tâm phúc của hắn. Tào Chân chỉ có mười tám tuổi đó mà lại được Tào Tháo giao cho trọng nhiệm bảo vệ Hổ Lao quân, xem ra cũng không phải là hạng tầm thường! Hiện giờ đại quân của Viên Thiệu áp cảnh, binh lực của Tào Tháo đã nghèo rớt mồng tơi. Nhưng chính là dưới loại cũng diện này, Tào Tháo thủy chung vẫn không chịu điều động ba vạn tinh binh lưu trú ở tiền tuyến Lạc Dương, Dĩnh Xuyên. Xem ra... trong lòng Tào Tháo, thủy chung vẫn coi cô là đại địch hàng đầu."
Cổ Hủ trầm ngâm nói: "Đây mới chính là Tào Tháo, cũng giống như chúa công, Tào Tháo cũng chưa từng đặt Viên Thiệu ở trong mắt, thủy chung cho rằng chỉ có chúa công mới là tâm phúc đại họa của hắn."
"Được rồi, tình hình đại khái chính là như vậy!" Mã Dược quay đầu lại quét nhìn mọi người, lớn tiếng nói: "Viên Thiệu suất quân ba mươi vạn đóng ở Lê Dương, Tào Tháo sẽ suất lĩnh ba vạn đại quân tiến vào đóng ở Quan Độ, hai quân sẽ giằng co nhau cách Hoàng Hà! Mà quân Tào lưu thủ tây tuyến có khoảng ba vạn người, binh lực phân phối cụ thể thì vừa rồi đã giới thiệu qua, mọi người nói xem, trận này nên đánh như thế nào đây?"
"Vậy thì phải xem chúa công hy vọng trận này sẽ đánh thành kết quả như thế nào." Pháp Chính vừa từ Tây Vực quay về đột nhiên bước ra khỏi hàng, nói: "Chúa công chỉ là đơn thuần hi vọng rằng Tào Tháo sẽ bị diệt vong? Hay là hi vọng Viên Thiệu và Tào Tháo lưỡng bại câu thương? Còn nữa, chúa công coi trọng Duyện Châu, Dự Châu và Từ Châu mà Tào Tháo cai trị hơn? Hay là coi trọng thiên tử trong thành Hứa Xương hơn?"
"Hỏi rất hay!" Mã Dược nhìn Pháp Chính với ánh mắt tán thưởng, lớn tiếng nói: "Mục đích chủ yếu của cô chỉ có một, đó chính là Tào Tháo bại vong, nếu như có cả cá và bàn chân gấu thì cô vẫn hi vọng Tào Tháo có thể đánh đến lưỡng bại câu thương với Viên Thiệu. Còn Duyện Châu, Dự Châu, Từ Châu và thiên tử trong thành Hứa Xương đó trọng yếu như thế nào thì chắc là không cần cô phải nói nhiều, đúng không nào?"
Khóe miệng Phương Duyệt phác lên một nụ cười hiểu ý, lại hỏi tiếp: "Còn có một vấn đề nữa, chúa công định xuất động quân đội với quy mô bao lớn để thảo phạt Tào Tháo?"
"Binh lực không nhiều." Mã Dược nói: "Tổng cộng cũng chỉ bốn vạn người, có điều năm ngàn người của Hà Đông Tử Hoảng và hai vạn hàng quân Hán Trung của Quan Trung có tham chiến hay không thì phải xem tình thế rồi tính. Dẫu sao thì Sóc Châu, Ung Châu, Lương Châu vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, lương thảo, quân nhu mà quân ta có thể chuẩn bị thì cực kỳ có hạn, người ta thường nói thép tốt thì phải dùng mài dao tốt, cô chuẩn bị tập trung chỗ lương thảo quân nhu có hạn này để toàn lực hỗ trợ hai vạn quân Lương tinh nhuệ của Uyển thành!"
"Vậy thì rất đơn giản thôi." Pháp Chính mỉm cười nói: "Trận này, quân ta chưa đánh mà đã thắng chắc rồi!"
Mã Dược quay đầu lại nhìn Cổ Hủ, Cổ Hủ hiểu ý, hỏi: "Hiếu Trực từ đâu mà khẳng định được quân ta chắc thắng?"
Pháp Chính nói: "Tào quân có tám bại mà quân ta có bốn thắng, tất nhiên là chiến thắng đã định."
Cổ Hủ nói: "Xin được nghe kỹ hơn."
Pháp Chính nói: "Tào Tháo dùng thế yếu mà khai chiến đồng thời với hai đại cường, đó là một bại; từ Dĩnh Xuyên thời Hàm Cốc quan, phóng tuyến của quân Tào kéo dài cả ngàn dặm, binh lực phân tán dễ bị quân ta kích phá từng chỗ một, đây là hai bại; Quân Tào lương thảo thiếu thốn, khó trụ được lâu, đây là ba bại; Quân Tào nhiều năm chinh chiến, tướng sĩ chán ghét chiến tranh, đây là bốn bại; Trung Nguyên liên tục gặp thiên tai, nhân tâm sĩ tộc hoang mang, đây là năm bại; Duyện Châu hở bốn mặt khó thủ, đây là sáu bại; Từ Châu mới định nhân tâm chưa ổn, đây là bảy bại. Quân Tào nhiều bộ binh, thiếu kỵ binh dẫn tới hành động chậm chạp, đây là tám bại!"
"Quân ta binh tinh lương đủ, tướng soái đồng lòng, ba quân phục vụ quên mình, đó là một thắng; Bách tính bên dưới cơm no áo ấm, nhân tâm vững chắc, không có cái lo về sau, đó là hai thắng; Tây Lương thiết kỵ thế như lôi đình, quân Quan Đông khó có thể tranh phong, đó là ba thắng; Quân ta hợp cái uy trăm thắng, tập trung hai vạn quân tinh nhuệ tấn công mạnh một điểm của quân Tào, thế như nỏ mạnh phá thuẫn, đó là bốn thắng."
Ích Châu mục Lưu Chương nghe tin vội vàng lệnh cho đại tướng Dương Hoài suất quân ba vạn thủ Hà Manh quan, lại lệnh cho Thục Trung hãn tướng Trương Nhâm suất lĩnh ba ngàn tinh binh trấn giữ các nơi hiểm yếu, nghiêm phòng quân Lương thừa cơ nam hạ, mưu đồ tây xuyên.
Thời kỳ Tây Hán thịnh nhất, Ích Châu từng có hơn bảy trăm vạn nhân khẩu.
Sau khi trải qua loạn Khăn Vàng, nhân khẩu Ích Châu giảm đi rất nhiều, nhưng trong những năm Kiến An cha con Lưu Yên, Lưu Chương thống trị Ích Châu, áp dụng chính sách cùng dân khôi phục và phát triển, bởi vì quân phiệt hỗn chiến tiến thêm một bước ác hóa, cho nên vẫn có gần năm trăm vạn nhân khẩu! Trong đó quận Thục, quận Vĩnh Xương (Vân Nam, Quý Châu ngày nay), quận Ba mỗi quận có hơn trăm vạn nhân khẩu, là ba quận lớn có nhân khẩu nhiều nhất Ích Châu.
Dạng nhân khẩu khổng lồ như thế này không nghi ngờ gì nữa là khá khủng bố, hơn xa Hán Trung chỉ có hai mươi vạn nhân khẩu.
Lưu Chương tuy vô năng, nhưng dưới tay hắn lại có một số nhân tài, văn có bọn Trương Tùng, Đổng Hòa, Vương Luy, võ có Nghiêm Nhan, Trương Nhâm, Dường Hoài, Ngô Ý, Lôi Đồng, Ngô Lan chư tướng, có thể nói là văn võ đủ cả, hơn nữa từ Hán Trung nam hạ Tây Xuyên, dọc đường vô cùng hiểm trở, Kiếm Các, Gia Manh quan đều hiểm yếu, một người là đủ giữ quan, vạn người khó có thể qua nổi.
Càng quan trọng hơn là quân Lương không quen thuộc với địa hình Tây Xuyên, mạng lưới gián điệp của Lý Túc ở Tây Xuyên cũng chưa hề được xây dựng. Dưới tình hình thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không có mà tùy tiện nam hạ, rất có khả năng sẽ bị quân Xuyên kéo vào vũng bùn tiêu hao trường kỳ. Đây là điều mà trước mặt tập đoàn quân sự Lương Châu phải cố gắng né tránh. Trải qua suy tính thận trọng, Mã Dược, Cổ Hủ đều cho rằng hiện tại thời cơ nam hạ Tây Xuyên còn lâu mới chín muồi, quyết định cuối cùng là bỏ qua việc tấn công Tây Xuyên. Thế là tháng giêng năm Kiến An thứ mười (197) suất quân bắc phản Quan Trung.
Nửa năm sau năm Hán Hiến Kế Kiến An thứ mười.
Trung Nguyên gặp đại hạn, Hoàng Hà khô cằn, đất cằn kéo dài cả ngàn dặm, bách tính hai châu Duyện, Dự không có thu hoạch, nhân sinh tương thực. Mà Hà Bắc lúc này lại mưa hòa gió thuận. Mùa xuân, lúa mạch hân hoan được mùa, Viên Thiệu cho rằng đây là chỉ dụ của thiên tượng, thời cơ nam hạ Trung Nguyên, thảo phạt Tào Tháo đã chín muồi. Thế là tháng bảy năm Kiến An thứ mười (năm 197) lệnh cho mưu sĩ Trần Quần viết hịch văn dẹp tặc, bố cáo thiên hạ.
Trung tuần tháng tám, Viên Thiệu điểm đại quân của bốn châu Ký, U, Thanh, Tịnh tổng cộng là ba chục vạn, hào xưng ra ngoài là bảy mươi vạn, chia nhau từ các nơi ở Hà Bắc ầm ầm tiến về Lê Dương, cho tới thượng tuần tháng chín, các quân mới lục tục hội tụ ở ngoài thành Lê Dương, kéo dài mấy trăm dặm, có chút hùng tráng.
Trung tuần tháng chín, Viên Thiệu lệnh cho trưởng tử Viên Đàm dẫn ba vạn tinh binh U Châu độ qua Hoàng Hà tấn công Bạch Mã, lại lệnh cho thứ tử Viên Hy suất lĩnh ba vạn tinh binh Thanh Châu tấn công Duyên Tân, Quan Độ chi chiến mà sử sách chú ý đã bạo phát.
Mã Dược và Cổ Hủ phong trần phó phó tới Uyển thành còn chưa kịp thở lại hộc tốc tới đại doanh của quân Lương ở đông hiệu Uyển thành. Lý Túc tới Uyển thành tới trước sớm đã cùng Mã Siêu chờ đón ở ngoài viên môn. Mã Dược tung người xuống ngựa, sớm đã có thân binh bước lên trước nắm dây cương, Mã Dược thuận tay ném roi ngựa trong tay vào lòng thân binh, vừa chạy tới đại trướng trung quân vừa quay đầu lại hỏi Mã Siêu, Lý Túc nói: "Mạnh Khởi, Tử Nghiêm, tình hình giao chiến của hai quân Viên, Tào thế nào rồi?"
Mã Siêu nhắm mắt theo đuôi Mã Dược, cung kính đáp: "Huynh trưởng, bảy mươi vạn đại quân của Viên Thiệu đã tập kết đợi lệnh ở Lê Dương. Tào Tháo cũng đang tập kết binh lực, điều vận lương thảo, chuẩn bị bắc thượng Quan Độ nghênh kích Viên Thiệu."
"Bảy mươi vạn?"
Mã Dược đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn Mã Siêu với vẻ không dám tin.
Lý Túc vội vàng nói: "Viên Thiệu đây chỉ là hư trương thanh thế mà thôi, tuy hào xưng là bảy mươi vạn, nhưng Túc cho rằng quân Hà Bắc tối đa chỉ có ba mươi vạn!"
"Ừ, ba mươi vạn thì còn có thể tin được." Mã Dược vẻ mặt nhẹ nhõm, nói: "Tuy nói mấy năm nay Viên Thiệu liều mạng mở rộng quân đội, nhân khẩu của Ký Châu, Thanh Châu, U Châu, Tịnh Châu cũng đạt tới bảy, tám trăm vạn người, nhưng nếu nói Viên Thiệu có thể trong mấy năm mà dựng ra được bảy mươi vạn đại quân thì khó tránh khỏi quá khoa trương."
Cổ Hủ nói: "Cho dù chỉ có ba mươi vạn quân thì Tào Tháo cũng còn lâu mới có thể sánh bằng."
Mã Siêu nói: "Lời của quân sư rất đúng, mấy năm gần đây hai châu Duyện, Dự liên tiếp gặp thiên tai, dân chúng lầm than, hơn nữa Tào Tháo và quân ta nhiều năm chinh chiến liên tục, tiêu hao cực lớn, tuy nói là năm ngoái thôn tính được Từ châu, nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt khốn quẫn về thiếu hụt tiền lương, không có năm ba năm thời gian thì quân Tào rất khó khôi phục nguyên khí."
Lý Túc nói: "Tổng hợp lại các tin báo do mật thám truyền về, tại hạ cho rằng Quan Độ chi chiến lần này Tào Tháo tối đa chỉ có thể tập kết quân đội ba vạn người, cũng chính là nói, binh lực của quân Tào chỉ bằng một phần mười Viên Thiệu. Hơn nữa nửa đầu năm nay hai châu Duyện, Dự lại gặp phải đại hạn, quân lương của quân Tào cực kỳ thiếu thốn, e rằng khó mà chống đỡ được lâu."
Trong lúc đang nói chuyện, chúng nhân dã tới trung quân đại trướng của Mã Siêu.
Mã Dược đại mã kim đao đứng trước bình phong, Lý Túc vội vàng bước lên mở bản đồ ra. Mã Siêu đưa tay chỉ lên bản đồ, nói với Mã Dược: "Huynh trưởng nhìn xem, nơi này là Lệ Dương, đại quân của Viên Thiệu tập kết ở đây, đây là Bạch Mã, đây là Duyên Tân, quân đội của Viên Đàm và Viên Hy thì đang công đả hai địa phương này."
Mã Dược nói: "Bạch Mã và Duyên Tân là ai trấn thủ?"
Mã Siêu nói: "Trấn thủ Bạch Mã là Lưu Duyên, còn trấn thủ Duyên Tây là Lữ Kiền, hai người này dưới tay chỉ có ba ngàn quận tốt, không những binh lực ở vào thế yếu tuyệt đối, hơn nữa còn thiếu huấn luyện, trang bị cũng còn xa mới hoàn mỹ bằng quân Viên Thiệu. Nếu Tào Tháo không phái viện quân tới, tối đa là nửa tháng, Bạch Mã và Duyên Tân sẽ thất thủ."
Mã Dược nhíu mày, hắn tuy biết Quan Độ chi chiến, nhưng trong đầu lại không hề có chút khái niệm và tiến trình của trận chiến này và sự tăng giảm của thực lực song phương. Trên thực tế, cho dù Mã Dược có thuộc nằm lòng Quan Độ chi chiến trên lịch sử thì cũng không chứng tỏ là cảnh đó sẽ diễn lại ở đây, bởi vì sự có mặt của Mã Dược đã khiến lịch sử Hán mạt đã hoàn toàn thay đổi, không ai biết Quan Độ chi chiến lần này sẽ phát triển và diễn biến như thế nào?
Cổ Hủ đột nhiên hỏi: "Quân Tào lưu thủ tiền tuyến Lạc Dương, Dĩnh Xuyên có bao nhiêu binh lực? Tào Tháo phái ai chủ trì đại cục quân chính Lạc Dương? Đã tra rõ thủ tướng (tướng thủ thành) của Hàm Cốc quan, Hổ Lao quan cùng Dĩnh Xuyên chưa?"
Lý Túc đáp: "Người chủ trì đại cục Lạc Dương là túc tướng Tào Nhân, Tào Hồng của quân Tào. Người thủ Hàm Cốc quân vẫn là Tào Hưu, người thủ Hổ Lao quân chính là dưỡng tử Tào Chân của Tào Tháo, chỉ mới mười tám tuổi, còn rất trẻ, có điều nghe nói cung mã nhàn thục, thập phần kiêu dũng, hơn nữa từ nhỏ đã được Tào Tháo dạy dỗ, rất giỏi mưu lược, thủ Dĩnh Xuyên là Vu Cấm, đại tướng thân tín của Tào Tháo."
"Quân Tào ở tiền tuyến Lạc Dương, Dĩnh Xuyên ước chừng có ba vạn người, trong đó Hàm Cốc quan ba ngàn người, Hổ Lao quan hai ngàn người, Dĩnh Xuyên, Lạc Dương có chừng vạn người. Năm ngàn người còn lại do Tào Hồng suất lĩnh đóng binh ở Nghi Dương, tạo thành thế góc cạnh với Lạc Dương, để ngăn cản quân ta từ Uyển thành bắc thượng, công đánh Lạc Dương."
Mã Dược nghiêm nghị nói: "Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Hưu, Vu Cấm, những người này không phải là tông tộc thân tín của Tào Tháo mà chính là đại tướng tâm phúc của hắn. Tào Chân chỉ có mười tám tuổi đó mà lại được Tào Tháo giao cho trọng nhiệm bảo vệ Hổ Lao quân, xem ra cũng không phải là hạng tầm thường! Hiện giờ đại quân của Viên Thiệu áp cảnh, binh lực của Tào Tháo đã nghèo rớt mồng tơi. Nhưng chính là dưới loại cũng diện này, Tào Tháo thủy chung vẫn không chịu điều động ba vạn tinh binh lưu trú ở tiền tuyến Lạc Dương, Dĩnh Xuyên. Xem ra... trong lòng Tào Tháo, thủy chung vẫn coi cô là đại địch hàng đầu."
Cổ Hủ trầm ngâm nói: "Đây mới chính là Tào Tháo, cũng giống như chúa công, Tào Tháo cũng chưa từng đặt Viên Thiệu ở trong mắt, thủy chung cho rằng chỉ có chúa công mới là tâm phúc đại họa của hắn."
"Được rồi, tình hình đại khái chính là như vậy!" Mã Dược quay đầu lại quét nhìn mọi người, lớn tiếng nói: "Viên Thiệu suất quân ba mươi vạn đóng ở Lê Dương, Tào Tháo sẽ suất lĩnh ba vạn đại quân tiến vào đóng ở Quan Độ, hai quân sẽ giằng co nhau cách Hoàng Hà! Mà quân Tào lưu thủ tây tuyến có khoảng ba vạn người, binh lực phân phối cụ thể thì vừa rồi đã giới thiệu qua, mọi người nói xem, trận này nên đánh như thế nào đây?"
"Vậy thì phải xem chúa công hy vọng trận này sẽ đánh thành kết quả như thế nào." Pháp Chính vừa từ Tây Vực quay về đột nhiên bước ra khỏi hàng, nói: "Chúa công chỉ là đơn thuần hi vọng rằng Tào Tháo sẽ bị diệt vong? Hay là hi vọng Viên Thiệu và Tào Tháo lưỡng bại câu thương? Còn nữa, chúa công coi trọng Duyện Châu, Dự Châu và Từ Châu mà Tào Tháo cai trị hơn? Hay là coi trọng thiên tử trong thành Hứa Xương hơn?"
"Hỏi rất hay!" Mã Dược nhìn Pháp Chính với ánh mắt tán thưởng, lớn tiếng nói: "Mục đích chủ yếu của cô chỉ có một, đó chính là Tào Tháo bại vong, nếu như có cả cá và bàn chân gấu thì cô vẫn hi vọng Tào Tháo có thể đánh đến lưỡng bại câu thương với Viên Thiệu. Còn Duyện Châu, Dự Châu, Từ Châu và thiên tử trong thành Hứa Xương đó trọng yếu như thế nào thì chắc là không cần cô phải nói nhiều, đúng không nào?"
Khóe miệng Phương Duyệt phác lên một nụ cười hiểu ý, lại hỏi tiếp: "Còn có một vấn đề nữa, chúa công định xuất động quân đội với quy mô bao lớn để thảo phạt Tào Tháo?"
"Binh lực không nhiều." Mã Dược nói: "Tổng cộng cũng chỉ bốn vạn người, có điều năm ngàn người của Hà Đông Tử Hoảng và hai vạn hàng quân Hán Trung của Quan Trung có tham chiến hay không thì phải xem tình thế rồi tính. Dẫu sao thì Sóc Châu, Ung Châu, Lương Châu vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, lương thảo, quân nhu mà quân ta có thể chuẩn bị thì cực kỳ có hạn, người ta thường nói thép tốt thì phải dùng mài dao tốt, cô chuẩn bị tập trung chỗ lương thảo quân nhu có hạn này để toàn lực hỗ trợ hai vạn quân Lương tinh nhuệ của Uyển thành!"
"Vậy thì rất đơn giản thôi." Pháp Chính mỉm cười nói: "Trận này, quân ta chưa đánh mà đã thắng chắc rồi!"
Mã Dược quay đầu lại nhìn Cổ Hủ, Cổ Hủ hiểu ý, hỏi: "Hiếu Trực từ đâu mà khẳng định được quân ta chắc thắng?"
Pháp Chính nói: "Tào quân có tám bại mà quân ta có bốn thắng, tất nhiên là chiến thắng đã định."
Cổ Hủ nói: "Xin được nghe kỹ hơn."
Pháp Chính nói: "Tào Tháo dùng thế yếu mà khai chiến đồng thời với hai đại cường, đó là một bại; từ Dĩnh Xuyên thời Hàm Cốc quan, phóng tuyến của quân Tào kéo dài cả ngàn dặm, binh lực phân tán dễ bị quân ta kích phá từng chỗ một, đây là hai bại; Quân Tào lương thảo thiếu thốn, khó trụ được lâu, đây là ba bại; Quân Tào nhiều năm chinh chiến, tướng sĩ chán ghét chiến tranh, đây là bốn bại; Trung Nguyên liên tục gặp thiên tai, nhân tâm sĩ tộc hoang mang, đây là năm bại; Duyện Châu hở bốn mặt khó thủ, đây là sáu bại; Từ Châu mới định nhân tâm chưa ổn, đây là bảy bại. Quân Tào nhiều bộ binh, thiếu kỵ binh dẫn tới hành động chậm chạp, đây là tám bại!"
"Quân ta binh tinh lương đủ, tướng soái đồng lòng, ba quân phục vụ quên mình, đó là một thắng; Bách tính bên dưới cơm no áo ấm, nhân tâm vững chắc, không có cái lo về sau, đó là hai thắng; Tây Lương thiết kỵ thế như lôi đình, quân Quan Đông khó có thể tranh phong, đó là ba thắng; Quân ta hợp cái uy trăm thắng, tập trung hai vạn quân tinh nhuệ tấn công mạnh một điểm của quân Tào, thế như nỏ mạnh phá thuẫn, đó là bốn thắng."