Lạc Dương, Đại tướng quân phủ đệ.
Mấy ngày nay Hà Tiến cảm thấy trong lòng bứt rứt không yên, liên tiếp mấy ngày đều cáo bệnh không muốn thượng triều, việc này thậm chí đã kinh động cả Linh Đế, sau khi vào Tây Uyển lỏa vịnh (một loại hồ nước nóng nhân tạo, để cho thái giám đun nóng nước đem đồ vào trong đầm nước, sau đó lệnh cho mấy trăm cung nữ thoát quang y phục, tiến vào trong nước tắm rửa), vội vàng phái hoạn quan chuyên môn đến ân cần thăm hỏi.
Ngày hôm ấy, Lạc Dương tuyết rơi rất nhiều, Hà Tiến tựa ở một hỏa bồn liêm diêm nằm ngủ, bỗng bị một trận tiếng bước chân dồn dập đánh thức, quay đầu lại, chỉ thấy màn cửa tung lên, Xa Kỵ tướng quân Hà Miêu hớt ha hớt hải chạy vào.
Hà Miêu vừa thấy Hà Tiến, lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc nói: " Đại ca, phụ thân nguy rồi!"
Hà Tiến thất kinh, từ trên hổ bì cẩm nhục bắn người dậy, tắc sắc nói: " Nhị đệ, ngươi nói cái gì!?"
Hà Miêu dập đầu xuống đất, hoảng hốt nói: " Đại ca, Nam Dương lưu khấu phục khởi, tiểu đệ tiếp ứng không kịp, phụ thân ngài …… đã rơi vào tay giặc rồi."
Hà Tiến dữ tợn hét: " Còn sống hay đã chết?"
Hà Miêu sợ hãi nói: " Còn tại nhân thế."
Hà Tiến thở phào một hơi, thần sắc hòa hoãn xuống, tiến lên nâng Hà Miêu dậy nói: " Chỉ cần phụ thân còn sống, mọi việc còn có thể xử lý được, nhị đệ nhanh nhanh đứng dậy, từ từ kể lại mọi việc cho ta nghe."
Hà Miêu bò dậy, cùng Hà Tiến đến bên cạnh hỏa bồn ngồi xuống, lòng còn sợ hãi nói: " Tiểu đệ phụng mệnh đại ca, không dám chậm trễ, cùng Trung quân giáo úy Viên Thuật suất 500 quan quân cả đêm chạy đi Phục Dương lão gia (nhà cũ ở Phục Dương), chuẩn bị nghênh tiếp phụ thân hồi kinh, ai ngờ nhân mã vừa mới qua Lỗ Dương, liền gặp phải Tín sứ của phụ thân phái đi Lạc Dương báo tin cho đại ca.
Hà Tiến nhíu mày nói: " Tín sứ của phụ thân phái ra, người đó ở đâu?"
Hà Miêu ảm đạm nói: " Tín sứ lưng trúng ba mũi tên, sau khí nói ra Phục Dương biến cố liền khí tuyệt thân vong rồi."
" Tín sứ trước khi lâm chung nói cái gì?"
" Tín sứ nói, Phục Dương huyện lệnh Trần Chấn cả tin Tào Duyện Lý Nghiêm, khinh địch mạo tiến, kết quả Lý Nghiêm binh bại ở Mục Mã Pha, ngược lại còn bị Tám Trăm Lưu Khấu thừa dịp đoạt mất Phục Dương, huyện lệnh Trần Chấn, phụ thân cùng một loạt quan viên lớn nhỏ không kịp chạy trốn toàn bộ đều bị rơi vào tay giặc."
Hà Tiến tắc sắc nói: " Đáng hận thay Trần Chấn, đáng hận thay Lý Nghiêm, làm cho phu thân ta rơi vào hiểm cảnh, ta thề sẽ giết chúng, sẽ giết hết bọn chúng."
Hà Miêu thấp giọng nói: " Thật ra, Phục Dương thất thủ toàn bộ cũng không phải do Trần Chấn và Lý Nghiêm, Nam Dương Thái Thú tội càng lớn hơn."
" Tần Hiệt, nói vậy là ý gì?"
" Sau khi Chu Tuyển đánh tan Nam Dương Hoàng Cân chủ lực, một nhóm Hoàng Cân tàn binh bại trận bỏ trốn đến dãy núi Tinh Sơn, vốn đã bị Tần Hiệt suất Nam Dương bình vây quanh trùng trùng, ai ngờ, Tần Hiệt khinh địch đại ý, lại bị Hoàng Cân tàn binh thừa dịp đêm tối chạy thoát đến Phục Dương, mới có cảnh Lý Nghiêm bại trận, Phục Dương thất thủ."
" Nguyên lai là như thế!" Hà Tiến phẫn hận nói: " Tần Hiệt thất phu! Trước đã đánh mất quân trì Uyển thành, nếu không có yểm hoạn ngăn trở, ta đã giết từ lâu rồi, như thế nào nay lại đế đánh mất Phục Dương cơ chứ? Đáng ghét! Đáng hận! Lần này ta thề phải giết hắn, phải giết chết hắn!"
Hà Miêu bùi ngùi thở dài, nói: " Đại ca không cần tức giận, Tần Hiệt đã chết nhiều ngày nay rồi."
" Ách ……"
Hà Tiến lại ngạc nhiên thêm một lần nữa, sững sờ nhìn Hà Miêu, không biết Hà Miêu còn có bao nhiêu tin tức làm cho hắn chấn kinh còn chưa nói ra đây, lúc ấy mới bốc hỏa nói: " Nhị đệ, có cái gì thì nói nhanh đi, úp úp mở mở muốn ta tức chết phải không?"
Hà Miêu quay đầu ra ngoài cửa, dữ tợn hét: " Mang hắn lên đây!"
Hỗn độn tiếng bước chân vang lên, màn cửa tốc lên, hai tên Hán quân hùng tráng đã áp giải một tên Hán tử càng thêm hùng trang ngang nhiên tiến vào, hán tử nọ ngũ đại tam thô, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn liền biết người đến là một thảo mãng anh hào vùng tam sơn ngũ nhạc, sau lưng hán tử còn có đi theo một tên Hán quân khác, trong tay bâng một cái mộc hạp tử, bên trong không biết là đựng cái gì?
Hà Tiến lẫm nhiên nói: " Nhị đệ, đây là người phương nào?"
Không đợi Hà Miêu trả lời, Chu Thương đã thản nhiên đáp lại " Mỗ, chính là Ngưu Đầu Sơn Chu Thương, nay là làm một tên tiểu đầu mục dưới trướng của Tám Trăm Lưu Khấu Đại đầu lĩnh Mã Dược."
Hà Tiến biến sắc nói: " Nguyên lai chính là tặc khấu, như thê nào còn không lôi ra chém đầu! Nhị đệ, ngươi sao lại mang hắn vào trong phủ? Chẳng lẽ không sợ yểm hóa biết được, thừa cơ sinh sự sao?"
Hà Miêu vội vàng khuyên can: " Đại ca không được giết nha, giết rồi thì phụ thân ngài cũng không còn mạng đó! Đợi nghe hắn nói xem như thế nào đã?"
Chu Thương hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: " Mỗ phụng mệnh Đại đầu lĩnh Mã Dược, đến Lạc Dương hướng Đại tướng quân Hà Tiến hiến Tần Hiệt thủ cấp một khỏa, Nam Dương Thái Thú ấn thụ một khỏa, lệnh tôn gia thư một phong, cũng đồng thời chuyển cáo, nếu không thể trong vòng một tuần khu quân mã 2000 con đến Nam Dương, vậy thì chờ nhặt xác của lệnh tôn đi."
" Ngươi!"
Hà Tiến hét lớn một tiếng, đưa tay chỉ Chu Thương, trong mắt sát cơ đại thịnh, nhưng một chữ giết này rốt cuộc cung không thể quát ra. Hà Tiến mặc dù vốn là một nhà hàng thịt ở Nam Dương, nhưng lại có tiếng hiếu thảo. Có một hôm lão phụ chuyển bệnh, hô hấp trì trệ, Hà Tiến lại dám cúi xuống hút mũ, được ba ngụm ứ huyết, bệnh của phụ thân nhờ thê mà khỏi, chuyện đó truyền ra, mọi người đều tán thưởng, được Linh Đế với triều đình khâm tứ cho một khối cẩm biển " Thiên hạ giai mô" (Gương của thiên hạ)
Chu Thương không hề sợ hãi, thản nhiên nói: " Ta ta cái gì? Giết thì giết, mỗ chả sợ đâu."
Hà Tiến sắc mặt trở nên tái bệch, cuối cùng thở ra một hơi, phất tay nói: " Bỏ đi, đem hắn mang xuống trong côi cẩn thận, không được để chạy thoát."
" Tuân mệnh."
Hai tên Hán quân gầm lên một tiếng, áp giải Chu Thương rời khỏi, Hán quân đang bâng thủ cấp Tần Hiệt nhìn Hà Miêu một cái, Hà Miêu thấy Hà Tiến không hề có hứng thú để ý đến Tần Hiệt thủ cấp cũng bèn phất tay, Hán quân nọ bèn bưng mộc hạp rời khỏi theo.
Hà Tiến chắp hai tay sau lưng, gấp đến độ giống như kiến bò chảo lửa, sâu mi khổ kiểm nói: " 2000 quân mã! Tặc khấu đích thực khẩu khí to lớn, đúng rồi, đám tặc khấu này tên gọi là gì? Đại đầu lĩnh bọn chúng tên gọi là gì?"
Hà Miêu đáp: " Đại ca, đám tặc khấu này tự xưng là Tám Trăm Lưu Khấu, còn có một mặt tinh kì, làm ra vẻ rất là ghê ghớm, vè phần tặc tù (tù = thủ lĩnh), họ Mã tên Dược, biểu chữ Bá Tề, tự xưng vốn là Phục Ba Tướng quân Mã Viện hậu nhân."
Hà Tiến cả giận nói: " Tám Trăm Lưu Khấu? Mã Dược Mã Bát Tề? Phục Ba Tướng quân hậu nhân? Thực sự là có cái lí nàyn ư! Một khi rơi vào tay ta, tất sẽ bị lăng trì!"
Hà Miêu đứng ở một bên liên mồm hô đúng, không dám buông miệng.
Hà Tiến đi qua lại vài vòng, đột nhiên dừng lại hỏi: " Nhị đệ, việc này còn có ai biết được?"
Hà Miêu nói: " Ngoại trừ Trung quân Giáo úy Viên Thuật cùng ba tên thân vệ vừa rồi, còn có một nhóm quan viên địa phương ở Lỗ Dương biết."
Hà Tiến trên mặt xẹt qua một tia ngoan lạt, thản nhiên nói: " Lập tức giết hết ba tên thân vệ, cũng phái người hành thích đám người trì lý Lỗ Dương, cuối cùng là Trung quân Giáo úy Viên Thuật, hắn là con của Tư Không Viên Phùng, Viên gia tứ thế tam công, trong triều căn cơ thâm hậu không thể khinh động, ta sẽ đích thân đang môn, Viên Phùng vốn thống hận quyền yêm (chỉ bọn thái giám) nhất định sẽ tương trợ!"
Hà Miêu cả kinh nói: " Đại ca ý muốn làm cái gì?"
Hà Tiến thở dài nói: " 2000 con quân mã, trong nhất thời từ chỗ nào mã chuẩn bị bây giờ? Cho dù chuản bị đủ quân mã, thực sự dám cấp cho Tám Trăm Lưu Khấu sao? Đây là tội tư thông ngoại tặc, là họa tru di cửu tộc đó nha! Phụ thân không cứu được, chỉ đành giết hết người biết chuyện, để tránh khỏi tiếng chửi thấy chết không cứu, bất trung bất hiếu thôi."
Hà Miêu cả kinh nói: " Đại ca không thể được, tiểu đệ vào Lỗ Dược gặp tặc nhân Chu Thương thì đã đi ngang qua phố, ngang qua mấy huyện của Nam Dương, Nhữ Nam rồi, người biết rất nhiều, giết cũng không hết đâu.
Hà Tiến nhìn trời thở dài nói: " Cứu cũng không được, không cứu cũng không được, phải làm thế nào đây?"
………………………………….
Tư Không phủ.
Viên Phùng đang đứng trước cửa sổ thư phòng thưởng tuyết, cầm bút phóng tác, bỗng nghe ngoài cửa tiếng giáp trụ vang lên, quay đầu lại, chỉ thấy Viên Thuật đang hiêng ngang đi vào.
Viên Phùng vui vẻ nói: " Nhi đã về rồi sao? Đã nghênh đón Hà lão thái gia quay về đây rồi chưa?"
Viên Thuật đáp: " Hà lão thái gia thân rơi vào tay giặc, đã không cứu được rồi."
Viên Phùng cả kinh nói: " Sao lại như vậy?"
Viên Thuật liền đem việc trên đường gặp Hà Chân tín sứ cùng Chu Thương tỉ mĩ kể lại một lượt, Viên Phùng nghe xong đầu đuôi lập tức kinh hãi nói: " Nhi có tinh mệnh cho ưu rồi! Đại tướng quân mặc dù có hiếu danh, thực tế hắn là người tính tình bạc bẽo, nay thấy cứu không được Hà lão thái gia, tất sẽ giết hết người biết chuyện để diệt khẩu, để duy trì cái danh hiếu nghĩa."
Viên Thuật nói: " Không sao, tặc tù Mã Dược cũng không phải hạng người dễ chơi, thứ tặc ấy sớm đã có cách ứng đối. Tặc nhân Chu Thương trên đường bắc thượng, đã qua vài quân của hai huyện, việc Hà lão thái gia bị cầm tù, bách tính gần xa không có ngươi nào không biết, Hà Tiến dù là đương triều Đại tướng quân, cũng không thể giết sạch toàn bộ thân sĩ bách tính mấy huyện của hai quận được."
Viên Phùng nói: " Thực sự có việc đó sao?"
" Đúng vậy."
" Nói như thế, tặc tù Mã Dược của Tám Trăm Lưu Khấu, xem ra cũng tâm kế thâm trầm, không dễ dàng đối phó như đám vô dụng Trương Mạn Thành, Triệu Hoằng, may mắn sự tình này cùng chúng ta Viên gia vô can, vậy để người khác lo đi."
Viên Thuật chớp chớp mắt, cười nói: " Phụ thân, hiện tại Tám Trăm Lưu Khâu đích xác cùng ta Viên gia vô can, nhưng rất nhanh sẽ cùng Viên gia ta có quan hệ rồi."
Hiểu con chỉ có cha, vừa thấy Viên Thuật có biểu tình như thế, Viên Phùng nhất thời trong lòng chợt tỉnh, giật mình nói: " Nay Tần Hiệt đã chết, Nam Dương Thái thú khiếm khuyết, nhi ý muốn mưu lấy chức Nam Dương Thái thú sao?"
Viên Thuật cao giọng nói: " Đúng vậy, còn thỉnh phụ thân và các thúc phụ thượng tấu thiên tử, mới thành việc này được."
Mấy ngày nay Hà Tiến cảm thấy trong lòng bứt rứt không yên, liên tiếp mấy ngày đều cáo bệnh không muốn thượng triều, việc này thậm chí đã kinh động cả Linh Đế, sau khi vào Tây Uyển lỏa vịnh (một loại hồ nước nóng nhân tạo, để cho thái giám đun nóng nước đem đồ vào trong đầm nước, sau đó lệnh cho mấy trăm cung nữ thoát quang y phục, tiến vào trong nước tắm rửa), vội vàng phái hoạn quan chuyên môn đến ân cần thăm hỏi.
Ngày hôm ấy, Lạc Dương tuyết rơi rất nhiều, Hà Tiến tựa ở một hỏa bồn liêm diêm nằm ngủ, bỗng bị một trận tiếng bước chân dồn dập đánh thức, quay đầu lại, chỉ thấy màn cửa tung lên, Xa Kỵ tướng quân Hà Miêu hớt ha hớt hải chạy vào.
Hà Miêu vừa thấy Hà Tiến, lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc nói: " Đại ca, phụ thân nguy rồi!"
Hà Tiến thất kinh, từ trên hổ bì cẩm nhục bắn người dậy, tắc sắc nói: " Nhị đệ, ngươi nói cái gì!?"
Hà Miêu dập đầu xuống đất, hoảng hốt nói: " Đại ca, Nam Dương lưu khấu phục khởi, tiểu đệ tiếp ứng không kịp, phụ thân ngài …… đã rơi vào tay giặc rồi."
Hà Tiến dữ tợn hét: " Còn sống hay đã chết?"
Hà Miêu sợ hãi nói: " Còn tại nhân thế."
Hà Tiến thở phào một hơi, thần sắc hòa hoãn xuống, tiến lên nâng Hà Miêu dậy nói: " Chỉ cần phụ thân còn sống, mọi việc còn có thể xử lý được, nhị đệ nhanh nhanh đứng dậy, từ từ kể lại mọi việc cho ta nghe."
Hà Miêu bò dậy, cùng Hà Tiến đến bên cạnh hỏa bồn ngồi xuống, lòng còn sợ hãi nói: " Tiểu đệ phụng mệnh đại ca, không dám chậm trễ, cùng Trung quân giáo úy Viên Thuật suất 500 quan quân cả đêm chạy đi Phục Dương lão gia (nhà cũ ở Phục Dương), chuẩn bị nghênh tiếp phụ thân hồi kinh, ai ngờ nhân mã vừa mới qua Lỗ Dương, liền gặp phải Tín sứ của phụ thân phái đi Lạc Dương báo tin cho đại ca.
Hà Tiến nhíu mày nói: " Tín sứ của phụ thân phái ra, người đó ở đâu?"
Hà Miêu ảm đạm nói: " Tín sứ lưng trúng ba mũi tên, sau khí nói ra Phục Dương biến cố liền khí tuyệt thân vong rồi."
" Tín sứ trước khi lâm chung nói cái gì?"
" Tín sứ nói, Phục Dương huyện lệnh Trần Chấn cả tin Tào Duyện Lý Nghiêm, khinh địch mạo tiến, kết quả Lý Nghiêm binh bại ở Mục Mã Pha, ngược lại còn bị Tám Trăm Lưu Khấu thừa dịp đoạt mất Phục Dương, huyện lệnh Trần Chấn, phụ thân cùng một loạt quan viên lớn nhỏ không kịp chạy trốn toàn bộ đều bị rơi vào tay giặc."
Hà Tiến tắc sắc nói: " Đáng hận thay Trần Chấn, đáng hận thay Lý Nghiêm, làm cho phu thân ta rơi vào hiểm cảnh, ta thề sẽ giết chúng, sẽ giết hết bọn chúng."
Hà Miêu thấp giọng nói: " Thật ra, Phục Dương thất thủ toàn bộ cũng không phải do Trần Chấn và Lý Nghiêm, Nam Dương Thái Thú tội càng lớn hơn."
" Tần Hiệt, nói vậy là ý gì?"
" Sau khi Chu Tuyển đánh tan Nam Dương Hoàng Cân chủ lực, một nhóm Hoàng Cân tàn binh bại trận bỏ trốn đến dãy núi Tinh Sơn, vốn đã bị Tần Hiệt suất Nam Dương bình vây quanh trùng trùng, ai ngờ, Tần Hiệt khinh địch đại ý, lại bị Hoàng Cân tàn binh thừa dịp đêm tối chạy thoát đến Phục Dương, mới có cảnh Lý Nghiêm bại trận, Phục Dương thất thủ."
" Nguyên lai là như thế!" Hà Tiến phẫn hận nói: " Tần Hiệt thất phu! Trước đã đánh mất quân trì Uyển thành, nếu không có yểm hoạn ngăn trở, ta đã giết từ lâu rồi, như thế nào nay lại đế đánh mất Phục Dương cơ chứ? Đáng ghét! Đáng hận! Lần này ta thề phải giết hắn, phải giết chết hắn!"
Hà Miêu bùi ngùi thở dài, nói: " Đại ca không cần tức giận, Tần Hiệt đã chết nhiều ngày nay rồi."
" Ách ……"
Hà Tiến lại ngạc nhiên thêm một lần nữa, sững sờ nhìn Hà Miêu, không biết Hà Miêu còn có bao nhiêu tin tức làm cho hắn chấn kinh còn chưa nói ra đây, lúc ấy mới bốc hỏa nói: " Nhị đệ, có cái gì thì nói nhanh đi, úp úp mở mở muốn ta tức chết phải không?"
Hà Miêu quay đầu ra ngoài cửa, dữ tợn hét: " Mang hắn lên đây!"
Hỗn độn tiếng bước chân vang lên, màn cửa tốc lên, hai tên Hán quân hùng tráng đã áp giải một tên Hán tử càng thêm hùng trang ngang nhiên tiến vào, hán tử nọ ngũ đại tam thô, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn liền biết người đến là một thảo mãng anh hào vùng tam sơn ngũ nhạc, sau lưng hán tử còn có đi theo một tên Hán quân khác, trong tay bâng một cái mộc hạp tử, bên trong không biết là đựng cái gì?
Hà Tiến lẫm nhiên nói: " Nhị đệ, đây là người phương nào?"
Không đợi Hà Miêu trả lời, Chu Thương đã thản nhiên đáp lại " Mỗ, chính là Ngưu Đầu Sơn Chu Thương, nay là làm một tên tiểu đầu mục dưới trướng của Tám Trăm Lưu Khấu Đại đầu lĩnh Mã Dược."
Hà Tiến biến sắc nói: " Nguyên lai chính là tặc khấu, như thê nào còn không lôi ra chém đầu! Nhị đệ, ngươi sao lại mang hắn vào trong phủ? Chẳng lẽ không sợ yểm hóa biết được, thừa cơ sinh sự sao?"
Hà Miêu vội vàng khuyên can: " Đại ca không được giết nha, giết rồi thì phụ thân ngài cũng không còn mạng đó! Đợi nghe hắn nói xem như thế nào đã?"
Chu Thương hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: " Mỗ phụng mệnh Đại đầu lĩnh Mã Dược, đến Lạc Dương hướng Đại tướng quân Hà Tiến hiến Tần Hiệt thủ cấp một khỏa, Nam Dương Thái Thú ấn thụ một khỏa, lệnh tôn gia thư một phong, cũng đồng thời chuyển cáo, nếu không thể trong vòng một tuần khu quân mã 2000 con đến Nam Dương, vậy thì chờ nhặt xác của lệnh tôn đi."
" Ngươi!"
Hà Tiến hét lớn một tiếng, đưa tay chỉ Chu Thương, trong mắt sát cơ đại thịnh, nhưng một chữ giết này rốt cuộc cung không thể quát ra. Hà Tiến mặc dù vốn là một nhà hàng thịt ở Nam Dương, nhưng lại có tiếng hiếu thảo. Có một hôm lão phụ chuyển bệnh, hô hấp trì trệ, Hà Tiến lại dám cúi xuống hút mũ, được ba ngụm ứ huyết, bệnh của phụ thân nhờ thê mà khỏi, chuyện đó truyền ra, mọi người đều tán thưởng, được Linh Đế với triều đình khâm tứ cho một khối cẩm biển " Thiên hạ giai mô" (Gương của thiên hạ)
Chu Thương không hề sợ hãi, thản nhiên nói: " Ta ta cái gì? Giết thì giết, mỗ chả sợ đâu."
Hà Tiến sắc mặt trở nên tái bệch, cuối cùng thở ra một hơi, phất tay nói: " Bỏ đi, đem hắn mang xuống trong côi cẩn thận, không được để chạy thoát."
" Tuân mệnh."
Hai tên Hán quân gầm lên một tiếng, áp giải Chu Thương rời khỏi, Hán quân đang bâng thủ cấp Tần Hiệt nhìn Hà Miêu một cái, Hà Miêu thấy Hà Tiến không hề có hứng thú để ý đến Tần Hiệt thủ cấp cũng bèn phất tay, Hán quân nọ bèn bưng mộc hạp rời khỏi theo.
Hà Tiến chắp hai tay sau lưng, gấp đến độ giống như kiến bò chảo lửa, sâu mi khổ kiểm nói: " 2000 quân mã! Tặc khấu đích thực khẩu khí to lớn, đúng rồi, đám tặc khấu này tên gọi là gì? Đại đầu lĩnh bọn chúng tên gọi là gì?"
Hà Miêu đáp: " Đại ca, đám tặc khấu này tự xưng là Tám Trăm Lưu Khấu, còn có một mặt tinh kì, làm ra vẻ rất là ghê ghớm, vè phần tặc tù (tù = thủ lĩnh), họ Mã tên Dược, biểu chữ Bá Tề, tự xưng vốn là Phục Ba Tướng quân Mã Viện hậu nhân."
Hà Tiến cả giận nói: " Tám Trăm Lưu Khấu? Mã Dược Mã Bát Tề? Phục Ba Tướng quân hậu nhân? Thực sự là có cái lí nàyn ư! Một khi rơi vào tay ta, tất sẽ bị lăng trì!"
Hà Miêu đứng ở một bên liên mồm hô đúng, không dám buông miệng.
Hà Tiến đi qua lại vài vòng, đột nhiên dừng lại hỏi: " Nhị đệ, việc này còn có ai biết được?"
Hà Miêu nói: " Ngoại trừ Trung quân Giáo úy Viên Thuật cùng ba tên thân vệ vừa rồi, còn có một nhóm quan viên địa phương ở Lỗ Dương biết."
Hà Tiến trên mặt xẹt qua một tia ngoan lạt, thản nhiên nói: " Lập tức giết hết ba tên thân vệ, cũng phái người hành thích đám người trì lý Lỗ Dương, cuối cùng là Trung quân Giáo úy Viên Thuật, hắn là con của Tư Không Viên Phùng, Viên gia tứ thế tam công, trong triều căn cơ thâm hậu không thể khinh động, ta sẽ đích thân đang môn, Viên Phùng vốn thống hận quyền yêm (chỉ bọn thái giám) nhất định sẽ tương trợ!"
Hà Miêu cả kinh nói: " Đại ca ý muốn làm cái gì?"
Hà Tiến thở dài nói: " 2000 con quân mã, trong nhất thời từ chỗ nào mã chuẩn bị bây giờ? Cho dù chuản bị đủ quân mã, thực sự dám cấp cho Tám Trăm Lưu Khấu sao? Đây là tội tư thông ngoại tặc, là họa tru di cửu tộc đó nha! Phụ thân không cứu được, chỉ đành giết hết người biết chuyện, để tránh khỏi tiếng chửi thấy chết không cứu, bất trung bất hiếu thôi."
Hà Miêu cả kinh nói: " Đại ca không thể được, tiểu đệ vào Lỗ Dược gặp tặc nhân Chu Thương thì đã đi ngang qua phố, ngang qua mấy huyện của Nam Dương, Nhữ Nam rồi, người biết rất nhiều, giết cũng không hết đâu.
Hà Tiến nhìn trời thở dài nói: " Cứu cũng không được, không cứu cũng không được, phải làm thế nào đây?"
………………………………….
Tư Không phủ.
Viên Phùng đang đứng trước cửa sổ thư phòng thưởng tuyết, cầm bút phóng tác, bỗng nghe ngoài cửa tiếng giáp trụ vang lên, quay đầu lại, chỉ thấy Viên Thuật đang hiêng ngang đi vào.
Viên Phùng vui vẻ nói: " Nhi đã về rồi sao? Đã nghênh đón Hà lão thái gia quay về đây rồi chưa?"
Viên Thuật đáp: " Hà lão thái gia thân rơi vào tay giặc, đã không cứu được rồi."
Viên Phùng cả kinh nói: " Sao lại như vậy?"
Viên Thuật liền đem việc trên đường gặp Hà Chân tín sứ cùng Chu Thương tỉ mĩ kể lại một lượt, Viên Phùng nghe xong đầu đuôi lập tức kinh hãi nói: " Nhi có tinh mệnh cho ưu rồi! Đại tướng quân mặc dù có hiếu danh, thực tế hắn là người tính tình bạc bẽo, nay thấy cứu không được Hà lão thái gia, tất sẽ giết hết người biết chuyện để diệt khẩu, để duy trì cái danh hiếu nghĩa."
Viên Thuật nói: " Không sao, tặc tù Mã Dược cũng không phải hạng người dễ chơi, thứ tặc ấy sớm đã có cách ứng đối. Tặc nhân Chu Thương trên đường bắc thượng, đã qua vài quân của hai huyện, việc Hà lão thái gia bị cầm tù, bách tính gần xa không có ngươi nào không biết, Hà Tiến dù là đương triều Đại tướng quân, cũng không thể giết sạch toàn bộ thân sĩ bách tính mấy huyện của hai quận được."
Viên Phùng nói: " Thực sự có việc đó sao?"
" Đúng vậy."
" Nói như thế, tặc tù Mã Dược của Tám Trăm Lưu Khấu, xem ra cũng tâm kế thâm trầm, không dễ dàng đối phó như đám vô dụng Trương Mạn Thành, Triệu Hoằng, may mắn sự tình này cùng chúng ta Viên gia vô can, vậy để người khác lo đi."
Viên Thuật chớp chớp mắt, cười nói: " Phụ thân, hiện tại Tám Trăm Lưu Khâu đích xác cùng ta Viên gia vô can, nhưng rất nhanh sẽ cùng Viên gia ta có quan hệ rồi."
Hiểu con chỉ có cha, vừa thấy Viên Thuật có biểu tình như thế, Viên Phùng nhất thời trong lòng chợt tỉnh, giật mình nói: " Nay Tần Hiệt đã chết, Nam Dương Thái thú khiếm khuyết, nhi ý muốn mưu lấy chức Nam Dương Thái thú sao?"
Viên Thuật cao giọng nói: " Đúng vậy, còn thỉnh phụ thân và các thúc phụ thượng tấu thiên tử, mới thành việc này được."