Năm Kiến An Hán Hiến Đế thứ mười (197), Quách Gia suất lĩnh một vạn năm ngàn đại quân, gióng trống khua chiêng tiến công Nam Dương, ý đồ kiềm chế hai vạn quân Lương Châu tinh nhuệ ở phụ cận Uyển thành, Mã Dược tự mình tọa trấn Nam Dương để chống cự với Quách Gia đại nhân, đồng thời lệnh cho Phương Duyệt, Cao Thuận, Từ Hoa phân biệt phát khởi tấn công mạnh mẽ về phía Hàm Cốc quan, Lạc Dương để uy hiếp Hứa Xương.
Cơ hồ là đồng thời vào lúc Quan Độ chi chiến đang bạo phát, quân Lương và quân Tào cũng bắt đầu đọ sức sinh tử.
…
Trước Hàm Cốc quan.
Tiến kèn lanh lảnh, tiếng trống rung trời.
Khói đen cuồn cuồn bốc lên, che lấp cả tàn dương ngày đông, trong thiên địa là một mảng u ám.
Trong tiếng gào thét như trời long đất lở, hàng quân Hán Trung đông nghìn nghịt giẫm lên thi thể của đồng bạn ùa về Hàm Cốc quan như thủy triều, mũi tên vô cùng vô tận từ trên tường quan bắn xuống, hàng quân Hán Trung đang ầm ỹ lao lên từng mảng từng mảng ngã rạp, song không có một ai dừng chân cả.
Hai vạn hàng quân Hán Trung đại đa số là tín đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo, những tín đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này mang áo giáp bằng vải bố rách nát bất kham, phần lớn là tay cầm đao trúc kiếm gỗ, chỉ có một số ít binh sĩ là có đao gỉ kiếm cùn, luận về trang bị thì căn bản là không thể so sánh với quân đoàn Lương Châu tinh nhuệ, thậm chí ngay cả quận tốt bình thường cũng không bằng.
Những giáo đồ này cũng không có kỷ luật nghiêm minh, đẳng cấp sâm nghiêm như đại quân Lương Châu, cũng thiếu hụt huấn luyện quân sự cơ bản, từ trên bản chất thì bọn họ chỉ là nông phu, hoàn toàn là một đội quân ô hợp.
Nhưng, đám giáo đồ Ngũ Đấu này không chỗ nào là không có, dưới sự điều khiến của tư tưởng tôn giáo cuồng nhiệt, nhưng giáo đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này đại thể là không biết sợ chết. Trong Hán Trung chi chiến, nếu không phải là Trương Lỗ vì bảo toàn Ngũ Đấu Mễ giáo mà đầu hàng, đám giáo đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này có thể sẽ chiến đấu tới tận hơi thở cuối cùng. Quân Lương cho dù là giành được thắng lợi cuối cùng thì cũng phải tử thương thảm trọng.
Trương Lỗ biết thương xót cho sinh tử của giáo đồ, nhưng Mã đồ tể thì lại không, Phương Duyệt dưới tay Mã đồ tể thì lại càng không biết.
Hàng ngàn hàng ngàn hàng quân Hán Trung không biết sợ chết xung phong lên trước, hàng ngàn người ngã xuống trong vũng máu, Phương Duyệt thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, Trương Vệ đau lòng vô cùng, nhưng Phương Duyệt chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đây chính là chiến tranh, chiến tranh có thể không có người chết ư!"
"Rầm rầm rầm..."
Từng chiếc từng chiếc thang mây được dựng lên tường quan của Hàm Cốc quan. Hàng quân Hán Trung đồng nghìn nghịt giống như là một đàn kiến điên cuồng thuận theo thang mây mà bò lên. Cổ mộc lôi thạch từ trên tường quan được ném xuống như mưa. Các tướng sĩ Hán Trung nhao nhao ngã xuống, gẫy xương nát thịt, lại còn có cả dầu nóng từ trên tường quan được đổ xuống.
Theo hỏa tiễn bắn xuống, dưới tường quan lập tức thành một mảng địa ngục rực cháy, trong lửa đỏ cháy rừng rực, vô số tướng sĩ Hán Trung đang bất lực chạy trốn, gào thét thống khổ. Song, vẫn không có một ai dừng lại, kèn lệnh vẫn không ngừng thổi, trống trận vẫn không ngừng đánh, tín đồ Ngũ Đấu Mễ giáo tuyệt sẽ không dừng tiến công.
"Tướng quân, xin cho phép mạt tướng lĩnh quân xuất chiến!"
"Tướng quân, để mạt tướng lên đi! Mạt tướng nguyên lập quân lệnh trạng, trước khi trời tối nhất định sẽ đoạt được Hàm Cốc quan!"
Dương Nhâm, Dương Ngang sải bước tới trước mặt Phương Duyệt, con mắt của hai người đã đỏ rực, đại lượng hàng quân Hán Trung chiến tử đã kích khởi sát cơ vô tận trong lòng họ. Bọn họ không chịu được tư vị khi thấy binh sĩ dưới trướng đang xung phong hãm trận mà mình lại chui rúc ở hậu trận thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn.
"Không, hiện tại vẫn chưa tới lúc các ngươi xuất chiến!"
Phương Duyệt không thèm nhìn vào ánh mắt dữ tợn của Dương Nhâm, Dương Ngang, lập tức cự tuyệt.
...
Đầu thành Hàm Cốc quan, Tào Hưu cả người đẫm máu, cầm kiếm đứng sừng sững.
Lửa cháy rừng rực dưới tường quan khiến cho khuôn mặt anh tuấn của hắn đỏ hồng, nhưng trong lòng hắn lại là một mảng lạnh toát, Tào Hưu tuy trẻ tuổi, nhưng khi còn nhỏ đã bắt đầu theo Tào Tháo đông chinh tây thảo, tới hiện tại cũng tính là trải qua mấy trăm trận lớn nhỏ, nhưng Tào Hưu chưa từng thấy dạng quân đội như thế này.
Trang bị của đám "quân Lương" này thậm chí thậm chí còn không bằng đám giặc Khăn vàng Thanh Châu chạy trốn tới Duyện Châu, cũng không có trận hình nghiêm cẩn, vô luận là đao thuẫn thủ hay là trương thương binh, hoặc là một số ít cung tiễn thủ, căn bản là không có sự phối hợp, yểm hộ với nhau, hoàn toàn giống như ong vỡ tổ mà lao về trước.
Nhưng chính đám quân ô hợp này lại khiến Tào Hư trước giờ chưa từng sợ hãi cái gì cũng thầm cảm thấy kinh hãi, đây không phải là người, căn bản không phải, bọn họ là một đám dã thú, dã thú điên cuồng! Bọn họ cơ hồ vĩnh viễn không biết sợ tử vong, sự chết trận của đồng bạn căn bản không thể đổi lấy được một chút chùn chân hay do dự nào của bọn họ cả.
"Tùng tung tùng..."
Tiếng trống trận kịch liệt vang lên rầm rập không ngừng, tiếng kèn lệnh thê lương kéo dài liên miên không ngớt, các giáo đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo dang chen chúc dưới tường quan cuối cùng cũng lui về như thủy triều, chỉ sau một lát, dưới tường quan không còn một ai. Dưới Hàm Cốc quan, xác chết chất đống, lưa cháy ngút trời, mùi hôi thối do thi thể bị nướng mang theo mùi máu tanh nồng nặc chầm chậm lan tỏa, khiến người ta ngửi thấy mà buồn nôn.
"Phù!" Tào Hưu ngẩng mặt lên trời thở ra một hơi trọc khí đầy mùi máu tanh, nhìn về chân trời ở phía tây, cuối cùng cũng dần dần trở nên ảm đạm. Một ngày dài nhất từ lúc hắn có ký ức tới nay cuối cùng cũng qua đi, Tào Hưu trong lòng không ngờ lại dâng lên cảm giác mệt mỏi như vừa trút được gánh nặng, đây là một chuyện chưa bao giờ xảy ra.
"Người đâu."
Tào Hưu nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên mũi Thanh Hồng kiếm, xoay người quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tướng quân có gì phân phó?"
Đột trưởng thân binh cả người đầy vết máu ngọ ngoạy đứng dậy, cố gắng ưỡn thẳng ngực, nhưng đáng tiếc chân trái của hắn trong cuộc ác chiến vừa rồi đã bị thương, để ngăn cản một mũi tên bắn lén thay cho Tào Hưu, hắn đã hi sinh chân trái của mình.
Tào Hưu mặt không chút biểu cảm thoáng liếc qua chân trái của đội trưởng thân binh một cái, phân phó: "Lập tức phái người cấp báo cho Lạc Dương, thế công của quân Lương Châu vượt xa so với dự đoán, án theo tình hình hiện tại của hai quân mà tính, Hàm Cốc quan tối đa chỉ có thể thủ được ba ngày, tuyệt đối không thể chống đỡ được ba tháng, xin Tào Nhân tướng quân khẩn cấp phái viện quân."
"Tuân lệnh."
Đội trưởng than binh dạ một tiếng, lảo đảo bước đi.
...
Lạc Dương.
Tào Nhân đang tuần thị trên thành lâu, đột nhiên có tiếng bước chân gấp rút từ sau người vang lên, quay đầu lại thì thấy đội trưởng thân binh đang rảo bước lên thành lâu, nói với Tào Nhân: "Tướng quân, Mạnh Tân cấp báo, Bình Âm cấp báo, Hàm Cốc quan cấp báo!"
Sắc mặt Tào Nhân cứng đờ, trầm giọng nói: "Nói đi."
Đội trưởng thân binh nói: "Hãn tướng Từ Hoảng của quân Lương dẫn một vạn quân qua Mạnh Tân, đại tướng Cao Thuận của quân Lương lĩnh hai vạn quân đã bức gần Bình Âm. Cự ly của lưỡng quân cách Lạc Dương không quá trăm dặm. Ngoài ra, Tào Hưu tướng quân sai khoái mã tới cấp báo, thế công của quân lương vượt xa so với dự tính, Hàm Cốc quan tối đa chỉ có thể kiên trì được ba ngày!"
Tào Nhân giật nảy mình, đại quân Lương Châu tới nhanh quá!
Mới trong thời gian có mấy ngày, hai lộ đại quân Lương châu không ngờ đã bức gần Lạc Dương trong vòng một trăm dặm, đặc biệt khiến Tào Nhân trong lòng nặng nề là Mã đồ tể không ngờ điều động cả ba vạn đại quân tới tấn công Lạc Dương, trước mắt trong thành Lạc dương chỉ có quân đội năm ngàn người, tử bảo vệ mình còn không đủ, sao có thể điều binh tới Hàm Cốc đây?
Khóe miệng Tào Nhân giật giật mấy cái, nghiến răng nói: "Tào Thái (trưởng tử của Tào Nhân) ở đâu?"
Tào Thái ưỡn ngực tiến lên trước, cao giọng nói: "Hài nhi ở đây, phụ thân đại nhân có gì phân phó?"
Tào Nhân nói: "Lĩnh hai ngàn quân, lập tức lui thủ Hổ Lao quan!"
"Hả?" Tào Thái thất thanh nói: "Chia binh lui thủ Hổ Lao quan ư? Vậy Lạc Dương thủ thế nào?"
"Cái này ngươi không cần phải quan tâm." Tào Nhân lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ cần chấp hành quân lệnh là được rồi!"
Tào Thái vội vàng nói: "Phụ thân?"
Tào Nhân quát: "Quân lệnh như sơn!"
Tào Thái bất lực chỉ đành lĩnh mệnh mà đi.
Mắt nhìn Tào Thái đã đi xa, Tào Nhân lại nói: "Người đâu."
Đội trưởng thân binh nói: "Tướng quân có gì phân phó?"
Tào Nhân bi thương nói: "Hỏa tốc sai khoái mã tới Uyển thành cấp báo với quân sư. Hiện giờ năm vạn đại quân của quân Lương áp cảnh, chia binh làm ba lộ mãnh công Hàm Cốc, Lạc Dương. Hàm Cốc thất thủ nội trong ba ngày, Lạc Dương cũng khó mà thủ được lâu, đã lệnh cho Tào Thái chia binh cự thủ Hổ Lao, trấn giữ tấm lá chắn cuối cùng của Hứa Xương, Nhân quyết tâm tử thủ Lạc Dương, cùng địch nhân ngọc nát đá tan."
"Tướng quân?"
Đội trưởng thân binh khiếp sợ không hiểu gỉ, ngữ khí nói chuyện của Tào Nhân quả thực giống như là đang giao phó hậu sự!
Tào Nhân lạnh lùng nói: "Còn không mau đi đi!"
Đội trưởng thân binh chắp tay vái, quay người rời đi.
Cơ hồ là đồng thời vào lúc Quan Độ chi chiến đang bạo phát, quân Lương và quân Tào cũng bắt đầu đọ sức sinh tử.
…
Trước Hàm Cốc quan.
Tiến kèn lanh lảnh, tiếng trống rung trời.
Khói đen cuồn cuồn bốc lên, che lấp cả tàn dương ngày đông, trong thiên địa là một mảng u ám.
Trong tiếng gào thét như trời long đất lở, hàng quân Hán Trung đông nghìn nghịt giẫm lên thi thể của đồng bạn ùa về Hàm Cốc quan như thủy triều, mũi tên vô cùng vô tận từ trên tường quan bắn xuống, hàng quân Hán Trung đang ầm ỹ lao lên từng mảng từng mảng ngã rạp, song không có một ai dừng chân cả.
Hai vạn hàng quân Hán Trung đại đa số là tín đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo, những tín đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này mang áo giáp bằng vải bố rách nát bất kham, phần lớn là tay cầm đao trúc kiếm gỗ, chỉ có một số ít binh sĩ là có đao gỉ kiếm cùn, luận về trang bị thì căn bản là không thể so sánh với quân đoàn Lương Châu tinh nhuệ, thậm chí ngay cả quận tốt bình thường cũng không bằng.
Những giáo đồ này cũng không có kỷ luật nghiêm minh, đẳng cấp sâm nghiêm như đại quân Lương Châu, cũng thiếu hụt huấn luyện quân sự cơ bản, từ trên bản chất thì bọn họ chỉ là nông phu, hoàn toàn là một đội quân ô hợp.
Nhưng, đám giáo đồ Ngũ Đấu này không chỗ nào là không có, dưới sự điều khiến của tư tưởng tôn giáo cuồng nhiệt, nhưng giáo đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này đại thể là không biết sợ chết. Trong Hán Trung chi chiến, nếu không phải là Trương Lỗ vì bảo toàn Ngũ Đấu Mễ giáo mà đầu hàng, đám giáo đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này có thể sẽ chiến đấu tới tận hơi thở cuối cùng. Quân Lương cho dù là giành được thắng lợi cuối cùng thì cũng phải tử thương thảm trọng.
Trương Lỗ biết thương xót cho sinh tử của giáo đồ, nhưng Mã đồ tể thì lại không, Phương Duyệt dưới tay Mã đồ tể thì lại càng không biết.
Hàng ngàn hàng ngàn hàng quân Hán Trung không biết sợ chết xung phong lên trước, hàng ngàn người ngã xuống trong vũng máu, Phương Duyệt thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, Trương Vệ đau lòng vô cùng, nhưng Phương Duyệt chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đây chính là chiến tranh, chiến tranh có thể không có người chết ư!"
"Rầm rầm rầm..."
Từng chiếc từng chiếc thang mây được dựng lên tường quan của Hàm Cốc quan. Hàng quân Hán Trung đồng nghìn nghịt giống như là một đàn kiến điên cuồng thuận theo thang mây mà bò lên. Cổ mộc lôi thạch từ trên tường quan được ném xuống như mưa. Các tướng sĩ Hán Trung nhao nhao ngã xuống, gẫy xương nát thịt, lại còn có cả dầu nóng từ trên tường quan được đổ xuống.
Theo hỏa tiễn bắn xuống, dưới tường quan lập tức thành một mảng địa ngục rực cháy, trong lửa đỏ cháy rừng rực, vô số tướng sĩ Hán Trung đang bất lực chạy trốn, gào thét thống khổ. Song, vẫn không có một ai dừng lại, kèn lệnh vẫn không ngừng thổi, trống trận vẫn không ngừng đánh, tín đồ Ngũ Đấu Mễ giáo tuyệt sẽ không dừng tiến công.
"Tướng quân, xin cho phép mạt tướng lĩnh quân xuất chiến!"
"Tướng quân, để mạt tướng lên đi! Mạt tướng nguyên lập quân lệnh trạng, trước khi trời tối nhất định sẽ đoạt được Hàm Cốc quan!"
Dương Nhâm, Dương Ngang sải bước tới trước mặt Phương Duyệt, con mắt của hai người đã đỏ rực, đại lượng hàng quân Hán Trung chiến tử đã kích khởi sát cơ vô tận trong lòng họ. Bọn họ không chịu được tư vị khi thấy binh sĩ dưới trướng đang xung phong hãm trận mà mình lại chui rúc ở hậu trận thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn.
"Không, hiện tại vẫn chưa tới lúc các ngươi xuất chiến!"
Phương Duyệt không thèm nhìn vào ánh mắt dữ tợn của Dương Nhâm, Dương Ngang, lập tức cự tuyệt.
...
Đầu thành Hàm Cốc quan, Tào Hưu cả người đẫm máu, cầm kiếm đứng sừng sững.
Lửa cháy rừng rực dưới tường quan khiến cho khuôn mặt anh tuấn của hắn đỏ hồng, nhưng trong lòng hắn lại là một mảng lạnh toát, Tào Hưu tuy trẻ tuổi, nhưng khi còn nhỏ đã bắt đầu theo Tào Tháo đông chinh tây thảo, tới hiện tại cũng tính là trải qua mấy trăm trận lớn nhỏ, nhưng Tào Hưu chưa từng thấy dạng quân đội như thế này.
Trang bị của đám "quân Lương" này thậm chí thậm chí còn không bằng đám giặc Khăn vàng Thanh Châu chạy trốn tới Duyện Châu, cũng không có trận hình nghiêm cẩn, vô luận là đao thuẫn thủ hay là trương thương binh, hoặc là một số ít cung tiễn thủ, căn bản là không có sự phối hợp, yểm hộ với nhau, hoàn toàn giống như ong vỡ tổ mà lao về trước.
Nhưng chính đám quân ô hợp này lại khiến Tào Hư trước giờ chưa từng sợ hãi cái gì cũng thầm cảm thấy kinh hãi, đây không phải là người, căn bản không phải, bọn họ là một đám dã thú, dã thú điên cuồng! Bọn họ cơ hồ vĩnh viễn không biết sợ tử vong, sự chết trận của đồng bạn căn bản không thể đổi lấy được một chút chùn chân hay do dự nào của bọn họ cả.
"Tùng tung tùng..."
Tiếng trống trận kịch liệt vang lên rầm rập không ngừng, tiếng kèn lệnh thê lương kéo dài liên miên không ngớt, các giáo đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo dang chen chúc dưới tường quan cuối cùng cũng lui về như thủy triều, chỉ sau một lát, dưới tường quan không còn một ai. Dưới Hàm Cốc quan, xác chết chất đống, lưa cháy ngút trời, mùi hôi thối do thi thể bị nướng mang theo mùi máu tanh nồng nặc chầm chậm lan tỏa, khiến người ta ngửi thấy mà buồn nôn.
"Phù!" Tào Hưu ngẩng mặt lên trời thở ra một hơi trọc khí đầy mùi máu tanh, nhìn về chân trời ở phía tây, cuối cùng cũng dần dần trở nên ảm đạm. Một ngày dài nhất từ lúc hắn có ký ức tới nay cuối cùng cũng qua đi, Tào Hưu trong lòng không ngờ lại dâng lên cảm giác mệt mỏi như vừa trút được gánh nặng, đây là một chuyện chưa bao giờ xảy ra.
"Người đâu."
Tào Hưu nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên mũi Thanh Hồng kiếm, xoay người quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tướng quân có gì phân phó?"
Đột trưởng thân binh cả người đầy vết máu ngọ ngoạy đứng dậy, cố gắng ưỡn thẳng ngực, nhưng đáng tiếc chân trái của hắn trong cuộc ác chiến vừa rồi đã bị thương, để ngăn cản một mũi tên bắn lén thay cho Tào Hưu, hắn đã hi sinh chân trái của mình.
Tào Hưu mặt không chút biểu cảm thoáng liếc qua chân trái của đội trưởng thân binh một cái, phân phó: "Lập tức phái người cấp báo cho Lạc Dương, thế công của quân Lương Châu vượt xa so với dự đoán, án theo tình hình hiện tại của hai quân mà tính, Hàm Cốc quan tối đa chỉ có thể thủ được ba ngày, tuyệt đối không thể chống đỡ được ba tháng, xin Tào Nhân tướng quân khẩn cấp phái viện quân."
"Tuân lệnh."
Đội trưởng than binh dạ một tiếng, lảo đảo bước đi.
...
Lạc Dương.
Tào Nhân đang tuần thị trên thành lâu, đột nhiên có tiếng bước chân gấp rút từ sau người vang lên, quay đầu lại thì thấy đội trưởng thân binh đang rảo bước lên thành lâu, nói với Tào Nhân: "Tướng quân, Mạnh Tân cấp báo, Bình Âm cấp báo, Hàm Cốc quan cấp báo!"
Sắc mặt Tào Nhân cứng đờ, trầm giọng nói: "Nói đi."
Đội trưởng thân binh nói: "Hãn tướng Từ Hoảng của quân Lương dẫn một vạn quân qua Mạnh Tân, đại tướng Cao Thuận của quân Lương lĩnh hai vạn quân đã bức gần Bình Âm. Cự ly của lưỡng quân cách Lạc Dương không quá trăm dặm. Ngoài ra, Tào Hưu tướng quân sai khoái mã tới cấp báo, thế công của quân lương vượt xa so với dự tính, Hàm Cốc quan tối đa chỉ có thể kiên trì được ba ngày!"
Tào Nhân giật nảy mình, đại quân Lương Châu tới nhanh quá!
Mới trong thời gian có mấy ngày, hai lộ đại quân Lương châu không ngờ đã bức gần Lạc Dương trong vòng một trăm dặm, đặc biệt khiến Tào Nhân trong lòng nặng nề là Mã đồ tể không ngờ điều động cả ba vạn đại quân tới tấn công Lạc Dương, trước mắt trong thành Lạc dương chỉ có quân đội năm ngàn người, tử bảo vệ mình còn không đủ, sao có thể điều binh tới Hàm Cốc đây?
Khóe miệng Tào Nhân giật giật mấy cái, nghiến răng nói: "Tào Thái (trưởng tử của Tào Nhân) ở đâu?"
Tào Thái ưỡn ngực tiến lên trước, cao giọng nói: "Hài nhi ở đây, phụ thân đại nhân có gì phân phó?"
Tào Nhân nói: "Lĩnh hai ngàn quân, lập tức lui thủ Hổ Lao quan!"
"Hả?" Tào Thái thất thanh nói: "Chia binh lui thủ Hổ Lao quan ư? Vậy Lạc Dương thủ thế nào?"
"Cái này ngươi không cần phải quan tâm." Tào Nhân lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ cần chấp hành quân lệnh là được rồi!"
Tào Thái vội vàng nói: "Phụ thân?"
Tào Nhân quát: "Quân lệnh như sơn!"
Tào Thái bất lực chỉ đành lĩnh mệnh mà đi.
Mắt nhìn Tào Thái đã đi xa, Tào Nhân lại nói: "Người đâu."
Đội trưởng thân binh nói: "Tướng quân có gì phân phó?"
Tào Nhân bi thương nói: "Hỏa tốc sai khoái mã tới Uyển thành cấp báo với quân sư. Hiện giờ năm vạn đại quân của quân Lương áp cảnh, chia binh làm ba lộ mãnh công Hàm Cốc, Lạc Dương. Hàm Cốc thất thủ nội trong ba ngày, Lạc Dương cũng khó mà thủ được lâu, đã lệnh cho Tào Thái chia binh cự thủ Hổ Lao, trấn giữ tấm lá chắn cuối cùng của Hứa Xương, Nhân quyết tâm tử thủ Lạc Dương, cùng địch nhân ngọc nát đá tan."
"Tướng quân?"
Đội trưởng thân binh khiếp sợ không hiểu gỉ, ngữ khí nói chuyện của Tào Nhân quả thực giống như là đang giao phó hậu sự!
Tào Nhân lạnh lùng nói: "Còn không mau đi đi!"
Đội trưởng thân binh chắp tay vái, quay người rời đi.