Hứa Xương, đại sảnh của tướng phủ.
Tuân Úc trong mắt lộ ra vẻ không dám tin, cúi đầu nhìn Thanh Long đao đang đặt trên cổ mình, nói với Quan Vũ: "Quan Vũ tướng quân, ngài làm gì vậy?"
Trong con mắt phượng của Quan Vũ lấp lánh hàn quang, trậm giọng nói: "Tìm lại nữ nhân của Quan mỗ!"
"Nữ nhân của ngài?" Tuân Úc nói: "Quan tướng quân muốn tìm nữ nhân thì tới tướng phủ làm gì?"
"Nữ nhân của Quan mỗ chính là đang ở trong tướng phủ." Quan Vũ nói: "Là thừa tướng cướp nữ nhân của Quan mỗ, Điêu Thiền là của mỗ!"
"Điêu Thiền!" Tuân Úc thất thanh nói: "Vì một nữ nhân mà phản bội thừa tướng, cái này có đáng không? Tướng quân suy nghĩ kỹ lại đi!"
Quan Vũ nói: "Là thừa tướng bất nhân trước, giờ chớ có trách Quan mỗ bất nghĩa, Tuân Úc tiên sinh, Quan mỗ kính trọng ngài là một vị hiền thần, hôm nay sẽ không giết ngài, người đâu, trói lại!"
"Tuân lệnh."
Hồ Ban đáp ứng một tiếng, bước lên trước đè Tuân Úc xuống đất rồi trói lại.
Tuân Úc giãy dụa ngẩng đầu lên, nói với Quan Vũ: "Quan Vũ tướng quân, ngài đây là tự xông vào tuyệt lộ đó, phản bội thừa tướng rồi, thiên hạ tuy lớn nhưng ngài vẫn không có chỗ để dung thân đâu!"
"Cái này không cần tiên sinh phải phí tâm." Quan Vũ lạnh lùng nói: "Quan mỗ tự có chỗ để đi!"
"Tuân Úc đại nhân, không ổn rồi, đại sự không ổn rồi..."
Quan Vũ vừa dứt lời, Dương Tu đột nhiên hốt hoảng xông vào, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy tình hình ở trong đại sảnh thì không khỏi hít một hơi lạnh, đứng đờ ở ngoài cửa.
Tuân Úc ngọ ngoạy hỏi: "Dương Tu, xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Tu chỉ vào Quan Vũ, run giọng nói: "Đại nhân, tên phản tặc Quan Vũ này phái binh vào hoàng cung cướp thiên tử và văn võ trong triều!"
"Cái gì?" Tuân Úc run rẩy, vội vàng nói với Quan Vũ: "Quan Vũ, ngươi dám cướp thiên tử và văn võ bá quan, ngươi chẳng lẽ muốn làm theo Đổng Trác, Mã nghịch, làm loạn thần tặc tử ư?"
"Xin lỗi, Tuân Úc tiên sinh, đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi!" Quan Vũ nói đến đây thì ngừng lại, nói với Hồ Ban: "Hồ Ban, trói cả Dương Tu lại!"
Hai thân binh bước lên đè Dương Tu xuống đất, Dương Tú há miệng chửi to: "Quan Vũ, tên thất phu, loạn thần tặc tử, ngươi không được chết tử tế đâu..."
"Câm mồm!" Đôi mắt phượng của Quan Vũ trợn tròn lên, trong mắt lộ ra sát cơ, nghiêm giọng quát: "Nếu không phải phụ thân Dương Bưu của ngươi từng làm quan đồng triều với đại ca (Lưu Bị), quan hệ giữa hai người thân thiết thì mỗ hôm nay đã một đao chém chết ngươi rồi, hừ!"
"Ặc..."
Dương Tu rùng mình ớn lạnh, không dám mắng thêm một câu nào nữa.
Quan Vũ quay đầu lại nhìn Hồ Ban, nói: "Hồ Ban, trông chừng bọn họ, những tướng sĩ khác theo mỗ giết vào hậu viện của tướng phủ!"
..
Nam Dương.
Mã Dược đang suất quân tiến nhanh về phía đồng thì tiền phương đột nhiên xuất hiện một đạo hạp cốc hiểm trở, lúc này sắc trời đã lờ mờ sáng, tia nắng ban mai mỏng manh chiếu vào trong rừm rậm ở hai bên hạp cốc, lờ mờ lộ ra một cỗ khí tức tiêu điều.
"Đình chỉ tiến tới."
Mã Dược vội vàng kìm cương ngựa, giơ cao cánh tay phải lên.
Lý Túc, Giả Hủ cùng với chư tướng Hứa Chử, Cú Đột, Hồ Xích Nhi, Hồ Xa Nhi, Trần Đáo nhao nhao giục ngựa tụ tập tới bên cạnh Mã Dược, Mã Dược đưa tay ra chỉ vào hạp cốc ở phía trước, trầm giọng nói: "Trong cốc có sát khí, e rằng có quân Tào mai phục!"
Hồ Xa Nhi lớn tiếng nói: "Chúa công, có sao không phóng hỏa đốt núi khiến phục binh phải chui ra?"
Hồ Xa Nhi vốn là bộ tướng của Trương Tế, khi Trương Tế quy hàng thì đập nhập dưới trướng Mã Dược, hiện giờ được sung làm hộ vệ đội trưởng của Điển Vi.
Hồ Xích Nhi mỉm cười nói: "Hô, tuyết lớn gió to như thế này thì phóng hỏa thế nào được, đúng là một tên ngốc?"
Pháp Chính từ Tây Vực bị triệu hồi, Hồ Xích Nhi cũng về Trung Nguyên theo, làm thính điều trước trướng của Mã Dược.
Hồ Xa Nhi tức giận nói: "Ngươi chỉ biết cười người khác thôi, vậy ngươi có cách gì hay không?"
Hồ Xích Nhi nói: "lão tử chính là muốn cười ngươi đó, đồ đầu heo."
Hồ Xa Nhi giận lắm, quát: "Hồ Xích Nhi, đừng cho rằng ngươi có mấy cân man lực mà lão tử sợ ngươi nhé, có giỏi thì đơn đấu với ta!"
Hồ Xích Nhi nói: "Được, ta cầu còn không được nữa là."
"Câm mồm!" Mã Dược lạnh lùng lườm hai người, quát: "Lúc nào rồi mà còn cãi nhau, cút sang một bên cho ta!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Hồ Xa Nhi, Hồ Xích Nhi hậm hực trợn mắt lườm đối phương một cái, giục ngựa lao đi, hai tên man phu này trời không sợ, đất không sợ, duy chỉ sợ Mã đồ tể. Trên tức thế trong cả quân đoàn Lương Châu, Mã đồ tể đều có quyền uy chí cao vô thượng, Mã đồ tể trừng mắt một cái, ba quân tướng sĩ không có một ai dám thở mạnh.
Lý Túc nói: "Chúa công, có thể đi đường vòng hay không?"
"Không được." Mã Dược kiên quyết nói: "Vòng qua tòa núi lớn này thì Quách Gia đã chạy mất bóng rồi!"
Cú Đột tung mình xuống ngựa, bước tới bên cạnh dấu chân và dấu móng ngựa lưu lại trên mặt tuyết nhìn tử tế, lại dí mũi vào ngửi ngửi, sau cùng khẳng định: "Chúa công, quân sư, các vị nhìn này, tuyết động trên những dấu chân này chỉ có một lớp mỏng, chứng tỏ quân Tào qua đây chưa lâu, tối đa không quá nửa tiếng!"
Mã Dược mắt lộ ra hàn quang, trầm giọng, nói: "Nói như vậy Quách Gia ở phía trước không xa? Ừ, lần này tuyệt không thể để hắn chạy thoát!"
Giả Hủ nói: "Chúa công, Hủ có một kế có thể dụ phục binh của quân Tào ra."
Mã Dược nói: "Ồ, mau nói ra đi!"
Giả Hủ ghé vào tai Mã Dược nói mấy câu.
Mã Dược nghe xong lập tức mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Hay, cứ theo kế của quân sư mà hành sự đi."
...
Hai bên hạp cốc, năm ngàn quân Tào che cờ cất trống, tiềm phục trong rừng rậm.
Tào Chân nín thở ngưng thần ẩn mình trong rừng rậm phủ tuyết trắng xóa, hai mắt sáng như đuốc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào sơn cốc ở ngoài rừng rậm, trong cốc là một mảng tĩnh lặng, chỉ có tuyết nhỏ như lông tơ từ trên trời lác đác rơi xuống. Cách bên cạnh Tào Chân không xa, một tiểu giáo của quân Tào ghé tai lên một tảng đá, tập trung tinh lực tìm tòi những chấn động nhỏ nhất.
Đột nhiên, tiểu giáo của quân Tào ngẩng đầu lên, nói với Tào Chân: "Tướng quân, tới rồi!"
"Hả?" Tào Chân tinh thần chấn động, hỏi: "Có bao nhiêu nhân mã?"
Tiểu giáo quân Tào nói: "Đại khái có ba đến năm ngàn người?"
"Chỉ có ba đến năm ngàn người thôi ư?" Tào Chân nhíu chặt mày, "chẳng lẽ chỉ là tiên phong của quân Lương thôi sao?"
"Tướng quân, mau nhìn kìa!" Vào lúc Tào Chân đang buồn bực thì một tiểu tốt tinh mắt đột nhiên kích động hô khẽ: "Kim khôi kim giáp, áo choàng đỏ chói, còn có cả hãn huyết bảo mã nữa, trời ạ, là Mã đồ tể, không ngờ lại là Mã đồ tể!"
"Hả?" Tào Chân mắt lộ ra hàn quang, thuận theo ngón tay đang chỉ của tiểu tốt quân Tào mà nhìn. Quả nhiên thấy Mã đồ tể thân mặc hoàng kim chiến giáp, áo choàng đỏ chói, cưỡi hãn huyết bảo mã, dưới sự vây quanh của của mấy trăm thiết kỵ đã xuất hiện ở trong sơn cốc. Đằng sau Mã đồ tể, quân Lương tinh nhuệ mặc thiết giáp đang cuồn cuộn không ngừng tiến vào sơn cốc.
Giọng nói của Quách Gia lại một lần nữa vang lên bên tai Tào Chân, Mã đồ tể là ưu thế lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, đồng thời cũng là nhược thế lớn nhất, chỉ cần Mã đồ tể vừa chết, quân đoàn Lương Châu cường hoành nhất thời sẽ tan rã trong một đêm. Uy hiếp tới từ Tây Bắc sẽ triệt để tiêu tan thành vô hình.
Hiện tại. Mã đồ tể đang ở trước mặt, cơ hội đang ở ngay trước mắt.
Tào Chân đứng bật dậy, sớm đã có thân binh dắt chiến mã tới, Tào Chân tung người lên lưng ngựa rồi chậm rãi giơ thiết thương trong tay lên, đột nhiên, thiết thương trong tay giơ về phía trước, ngay lập tức, tiếng trống trận kịch liệt và tiếng kèn hiệu liên miên không dứt vang vọng khắp nơi. Hai ngàn cung tiễn thủ vươn mình đứng dậy, ba ngàn quân tinh nhuệ thì vừa gào thét vừa từ trong rừng rậm ở hai bên hạp cốc giết ra.
...
Ngoài hạp cốc.
Lý Túc mặt đầy hưng phấn nói với Mã Dược: "Chúa công, quân Tào quả nhiên trúng kế rồi!"
Khóe miệng Giả Hủ thoáng hiện lên một nụ cười gian xảo, kế này có thể nói là đã đâm trúng chỗ yếu hại của quân Tào, cho dù là Quách Gia tự mình đoạn hậu, cho dù Quách Gia biết rõ bên trong có điều gì gian trá, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được sự dụ hoặc lớn lao này. Dẫu sao thì, chỉ cần có thể kích sát Mã Dược, rất nhiều chuyện sẽ biến thành vô cùng đơn giản.
Hứa Chử lại có chút buồn bực nói: "Chỉ là đáng tiếc cho hơn hai ngàn tướng sĩ, còn có năm trăm thiết kỵ nữa, đây đều là quân Lương tinh nhuệ, thân trải trăm trận đó."
"Hai ngàn năm trăm người dùng để dụ địch chưa chắc đã chịu thiệt đâu." Trong mắt Mã Dược lóe lên một tia hàn ý khiến người ta thấy mà ngạt thở, nói tiếp: "Huống chi, chỉ cần có thể giết được Quách Gia, có phải hi sinh lớn nữa thì cũng đáng!"
Hứa Chử nghiêm nghị gật đầu, chậm rãi giơ Lang Nha thiết chủy trong tay lên, quay đầu lại nói với tướng sĩ thiết kỵ đang nghiêm trận chờ đợi ở đằng sau: "Các huynh đệ của thiết kỵ doanh, theo mỗ nào!"
...
Trong hạp cốc.
"Vù vù vù vù..."
Trong rừng rậm ở hai bên hạp cốc vạn tiễn cùng bắn ra, giống như là châu chấu dày đặc bắn vào bên trong cốc.
"Mẹ nó, trong rừng rậm quả nhiên là có phục binh!" Hồ Xa Nhi thân mặc hoàng kim chiến giáp đóng giả "Mã đồ tể" thấy vậy giơ thương lên trước để gạt, ngồi trên lưng ngựa cao giọng quát: "Các huynh đệ bình tĩnh, đừng hoảng hốt, giơ thuẫn bài lên bảo vệ đỉnh đầu, kỵ binh nhanh chóng lao lên trước, đạp phá quân Tào rồi giết ra khỏi cốc!"
"Giết giết giết..."
Năm trăm thiết kỵ và hai ngàn tinh binh Lương Châu đuổi theo sau Hồ Xa Nhi tràn về phía miệng cốc ở phía trước.
Loạn tiễn rơi xuống như mưa, thỉnh thoảng lại có tướng sĩ Lương Châu trúng tên ngã xuống đất, nằm trên vũng máu mà thống khổ kêu gào, mũ sắt, giáp ngực và giáp lưng kiên cố tuy có thể giúp cho tuyệt đại đa số tướng sĩ quân Lương tránh được loạn tiễn xuyên qua người mà chết, nhưng lại không thể bảo hộ các bộ vị không yếu hại khác như mông, cánh tay và đùi.
Những bộ vị bị tên bắn trúng này tuy không trí mạng, nhưng cũng đủ để khiến người ta mất đi năng lực hành động. Đương nhiên, cũng không ít tướng sĩ Lương Châu đi đầu bị loạn tiễn trực tiếp bắn xuyên qua mắt hoặc là yết hầu, tử trận ngay tại đương trường. Có điều, loạn tiễn cùng bắn ra của quân Tào không hề tạo thành sát thương qua lớn đối với quân Lương Châu ở trong cốc.
"Mã đồ tể chớ đi!"
Khi Hồ Xa Nhi đang giục ngựa chạy gấp thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn như sấm nổ, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người cưỡi ngựa từ trong rừng chạy ra cản đường, giơ thương lên quát: "Tiếu quận Tào Chân ở đây!"
"Giết giết giết..."
Trong tiếng hét như bài sơn đảo hải, mấy ngàn quân Tào tinh nhuệ cuối cùng cũng từ trong rừng râm lao ra ngoài, vừa hay đụng đầu với quân Lương đang xông về phía trước, giống như là hai con sóng lớn đụng vào nhau, trong nháy mắt máu tanh đầy trời bắn ra, tiếng hí bi thương của chiến mã cùng với tiếng rên la của binh sĩ quyện vào với nhau thành một âm thanh hỗn độn.
Hồ Xa Nhi không nói tiếng nào, vỗ ngựa vung thương đâm thẳng vào mặt Tào Chân.
Tào Chân giơ thương lên nghênh đón, thoáng chốc hai ngựa giao nhau, hai thanh thiết thương nặng nề trong khoảnh khắc đụng mạnh vào nhau, phát ra tiếng keng keng đinh tai nhức óc. Thân hình to lớn của Tào Chân ở trên lưng ngựa lắc lư hai cái, xuýt chút nữa thì cắm đầu rơi xuống ngựa, vội vàng giục ngựa quay đầu lại, trong con mắt của Tào Chân không khỏi thoáng hiện một tia hàn ý.
Mã đồ tể đúng là có sức lực cường hoành, không thể dùng sức mà phải dùng trí.
"Giết!"
Tào Chân quát lớn một tiếng, thúc ngựa quay lại, Hồ Xa Nhi vẫn không nói tiếng nào giục ngựa nghênh đón, hai ngựa lại đụng nhau. Tao Chân đột nhiên vung tay phải lên, một đoàn hắc ảnh đã bắn thẳng vào mặt Hồ Xa Nhi, Hồ Xa Nhi giật nảy mình, khi rùn người lắc mình né tránh thì thiết thương trong tay Tào Chân đã đâm ra như một con độc xà xuất động.
Tuân Úc trong mắt lộ ra vẻ không dám tin, cúi đầu nhìn Thanh Long đao đang đặt trên cổ mình, nói với Quan Vũ: "Quan Vũ tướng quân, ngài làm gì vậy?"
Trong con mắt phượng của Quan Vũ lấp lánh hàn quang, trậm giọng nói: "Tìm lại nữ nhân của Quan mỗ!"
"Nữ nhân của ngài?" Tuân Úc nói: "Quan tướng quân muốn tìm nữ nhân thì tới tướng phủ làm gì?"
"Nữ nhân của Quan mỗ chính là đang ở trong tướng phủ." Quan Vũ nói: "Là thừa tướng cướp nữ nhân của Quan mỗ, Điêu Thiền là của mỗ!"
"Điêu Thiền!" Tuân Úc thất thanh nói: "Vì một nữ nhân mà phản bội thừa tướng, cái này có đáng không? Tướng quân suy nghĩ kỹ lại đi!"
Quan Vũ nói: "Là thừa tướng bất nhân trước, giờ chớ có trách Quan mỗ bất nghĩa, Tuân Úc tiên sinh, Quan mỗ kính trọng ngài là một vị hiền thần, hôm nay sẽ không giết ngài, người đâu, trói lại!"
"Tuân lệnh."
Hồ Ban đáp ứng một tiếng, bước lên trước đè Tuân Úc xuống đất rồi trói lại.
Tuân Úc giãy dụa ngẩng đầu lên, nói với Quan Vũ: "Quan Vũ tướng quân, ngài đây là tự xông vào tuyệt lộ đó, phản bội thừa tướng rồi, thiên hạ tuy lớn nhưng ngài vẫn không có chỗ để dung thân đâu!"
"Cái này không cần tiên sinh phải phí tâm." Quan Vũ lạnh lùng nói: "Quan mỗ tự có chỗ để đi!"
"Tuân Úc đại nhân, không ổn rồi, đại sự không ổn rồi..."
Quan Vũ vừa dứt lời, Dương Tu đột nhiên hốt hoảng xông vào, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy tình hình ở trong đại sảnh thì không khỏi hít một hơi lạnh, đứng đờ ở ngoài cửa.
Tuân Úc ngọ ngoạy hỏi: "Dương Tu, xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Tu chỉ vào Quan Vũ, run giọng nói: "Đại nhân, tên phản tặc Quan Vũ này phái binh vào hoàng cung cướp thiên tử và văn võ trong triều!"
"Cái gì?" Tuân Úc run rẩy, vội vàng nói với Quan Vũ: "Quan Vũ, ngươi dám cướp thiên tử và văn võ bá quan, ngươi chẳng lẽ muốn làm theo Đổng Trác, Mã nghịch, làm loạn thần tặc tử ư?"
"Xin lỗi, Tuân Úc tiên sinh, đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi!" Quan Vũ nói đến đây thì ngừng lại, nói với Hồ Ban: "Hồ Ban, trói cả Dương Tu lại!"
Hai thân binh bước lên đè Dương Tu xuống đất, Dương Tú há miệng chửi to: "Quan Vũ, tên thất phu, loạn thần tặc tử, ngươi không được chết tử tế đâu..."
"Câm mồm!" Đôi mắt phượng của Quan Vũ trợn tròn lên, trong mắt lộ ra sát cơ, nghiêm giọng quát: "Nếu không phải phụ thân Dương Bưu của ngươi từng làm quan đồng triều với đại ca (Lưu Bị), quan hệ giữa hai người thân thiết thì mỗ hôm nay đã một đao chém chết ngươi rồi, hừ!"
"Ặc..."
Dương Tu rùng mình ớn lạnh, không dám mắng thêm một câu nào nữa.
Quan Vũ quay đầu lại nhìn Hồ Ban, nói: "Hồ Ban, trông chừng bọn họ, những tướng sĩ khác theo mỗ giết vào hậu viện của tướng phủ!"
..
Nam Dương.
Mã Dược đang suất quân tiến nhanh về phía đồng thì tiền phương đột nhiên xuất hiện một đạo hạp cốc hiểm trở, lúc này sắc trời đã lờ mờ sáng, tia nắng ban mai mỏng manh chiếu vào trong rừm rậm ở hai bên hạp cốc, lờ mờ lộ ra một cỗ khí tức tiêu điều.
"Đình chỉ tiến tới."
Mã Dược vội vàng kìm cương ngựa, giơ cao cánh tay phải lên.
Lý Túc, Giả Hủ cùng với chư tướng Hứa Chử, Cú Đột, Hồ Xích Nhi, Hồ Xa Nhi, Trần Đáo nhao nhao giục ngựa tụ tập tới bên cạnh Mã Dược, Mã Dược đưa tay ra chỉ vào hạp cốc ở phía trước, trầm giọng nói: "Trong cốc có sát khí, e rằng có quân Tào mai phục!"
Hồ Xa Nhi lớn tiếng nói: "Chúa công, có sao không phóng hỏa đốt núi khiến phục binh phải chui ra?"
Hồ Xa Nhi vốn là bộ tướng của Trương Tế, khi Trương Tế quy hàng thì đập nhập dưới trướng Mã Dược, hiện giờ được sung làm hộ vệ đội trưởng của Điển Vi.
Hồ Xích Nhi mỉm cười nói: "Hô, tuyết lớn gió to như thế này thì phóng hỏa thế nào được, đúng là một tên ngốc?"
Pháp Chính từ Tây Vực bị triệu hồi, Hồ Xích Nhi cũng về Trung Nguyên theo, làm thính điều trước trướng của Mã Dược.
Hồ Xa Nhi tức giận nói: "Ngươi chỉ biết cười người khác thôi, vậy ngươi có cách gì hay không?"
Hồ Xích Nhi nói: "lão tử chính là muốn cười ngươi đó, đồ đầu heo."
Hồ Xa Nhi giận lắm, quát: "Hồ Xích Nhi, đừng cho rằng ngươi có mấy cân man lực mà lão tử sợ ngươi nhé, có giỏi thì đơn đấu với ta!"
Hồ Xích Nhi nói: "Được, ta cầu còn không được nữa là."
"Câm mồm!" Mã Dược lạnh lùng lườm hai người, quát: "Lúc nào rồi mà còn cãi nhau, cút sang một bên cho ta!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Hồ Xa Nhi, Hồ Xích Nhi hậm hực trợn mắt lườm đối phương một cái, giục ngựa lao đi, hai tên man phu này trời không sợ, đất không sợ, duy chỉ sợ Mã đồ tể. Trên tức thế trong cả quân đoàn Lương Châu, Mã đồ tể đều có quyền uy chí cao vô thượng, Mã đồ tể trừng mắt một cái, ba quân tướng sĩ không có một ai dám thở mạnh.
Lý Túc nói: "Chúa công, có thể đi đường vòng hay không?"
"Không được." Mã Dược kiên quyết nói: "Vòng qua tòa núi lớn này thì Quách Gia đã chạy mất bóng rồi!"
Cú Đột tung mình xuống ngựa, bước tới bên cạnh dấu chân và dấu móng ngựa lưu lại trên mặt tuyết nhìn tử tế, lại dí mũi vào ngửi ngửi, sau cùng khẳng định: "Chúa công, quân sư, các vị nhìn này, tuyết động trên những dấu chân này chỉ có một lớp mỏng, chứng tỏ quân Tào qua đây chưa lâu, tối đa không quá nửa tiếng!"
Mã Dược mắt lộ ra hàn quang, trầm giọng, nói: "Nói như vậy Quách Gia ở phía trước không xa? Ừ, lần này tuyệt không thể để hắn chạy thoát!"
Giả Hủ nói: "Chúa công, Hủ có một kế có thể dụ phục binh của quân Tào ra."
Mã Dược nói: "Ồ, mau nói ra đi!"
Giả Hủ ghé vào tai Mã Dược nói mấy câu.
Mã Dược nghe xong lập tức mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Hay, cứ theo kế của quân sư mà hành sự đi."
...
Hai bên hạp cốc, năm ngàn quân Tào che cờ cất trống, tiềm phục trong rừng rậm.
Tào Chân nín thở ngưng thần ẩn mình trong rừng rậm phủ tuyết trắng xóa, hai mắt sáng như đuốc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào sơn cốc ở ngoài rừng rậm, trong cốc là một mảng tĩnh lặng, chỉ có tuyết nhỏ như lông tơ từ trên trời lác đác rơi xuống. Cách bên cạnh Tào Chân không xa, một tiểu giáo của quân Tào ghé tai lên một tảng đá, tập trung tinh lực tìm tòi những chấn động nhỏ nhất.
Đột nhiên, tiểu giáo của quân Tào ngẩng đầu lên, nói với Tào Chân: "Tướng quân, tới rồi!"
"Hả?" Tào Chân tinh thần chấn động, hỏi: "Có bao nhiêu nhân mã?"
Tiểu giáo quân Tào nói: "Đại khái có ba đến năm ngàn người?"
"Chỉ có ba đến năm ngàn người thôi ư?" Tào Chân nhíu chặt mày, "chẳng lẽ chỉ là tiên phong của quân Lương thôi sao?"
"Tướng quân, mau nhìn kìa!" Vào lúc Tào Chân đang buồn bực thì một tiểu tốt tinh mắt đột nhiên kích động hô khẽ: "Kim khôi kim giáp, áo choàng đỏ chói, còn có cả hãn huyết bảo mã nữa, trời ạ, là Mã đồ tể, không ngờ lại là Mã đồ tể!"
"Hả?" Tào Chân mắt lộ ra hàn quang, thuận theo ngón tay đang chỉ của tiểu tốt quân Tào mà nhìn. Quả nhiên thấy Mã đồ tể thân mặc hoàng kim chiến giáp, áo choàng đỏ chói, cưỡi hãn huyết bảo mã, dưới sự vây quanh của của mấy trăm thiết kỵ đã xuất hiện ở trong sơn cốc. Đằng sau Mã đồ tể, quân Lương tinh nhuệ mặc thiết giáp đang cuồn cuộn không ngừng tiến vào sơn cốc.
Giọng nói của Quách Gia lại một lần nữa vang lên bên tai Tào Chân, Mã đồ tể là ưu thế lớn nhất của quân đoàn Lương Châu, đồng thời cũng là nhược thế lớn nhất, chỉ cần Mã đồ tể vừa chết, quân đoàn Lương Châu cường hoành nhất thời sẽ tan rã trong một đêm. Uy hiếp tới từ Tây Bắc sẽ triệt để tiêu tan thành vô hình.
Hiện tại. Mã đồ tể đang ở trước mặt, cơ hội đang ở ngay trước mắt.
Tào Chân đứng bật dậy, sớm đã có thân binh dắt chiến mã tới, Tào Chân tung người lên lưng ngựa rồi chậm rãi giơ thiết thương trong tay lên, đột nhiên, thiết thương trong tay giơ về phía trước, ngay lập tức, tiếng trống trận kịch liệt và tiếng kèn hiệu liên miên không dứt vang vọng khắp nơi. Hai ngàn cung tiễn thủ vươn mình đứng dậy, ba ngàn quân tinh nhuệ thì vừa gào thét vừa từ trong rừng rậm ở hai bên hạp cốc giết ra.
...
Ngoài hạp cốc.
Lý Túc mặt đầy hưng phấn nói với Mã Dược: "Chúa công, quân Tào quả nhiên trúng kế rồi!"
Khóe miệng Giả Hủ thoáng hiện lên một nụ cười gian xảo, kế này có thể nói là đã đâm trúng chỗ yếu hại của quân Tào, cho dù là Quách Gia tự mình đoạn hậu, cho dù Quách Gia biết rõ bên trong có điều gì gian trá, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được sự dụ hoặc lớn lao này. Dẫu sao thì, chỉ cần có thể kích sát Mã Dược, rất nhiều chuyện sẽ biến thành vô cùng đơn giản.
Hứa Chử lại có chút buồn bực nói: "Chỉ là đáng tiếc cho hơn hai ngàn tướng sĩ, còn có năm trăm thiết kỵ nữa, đây đều là quân Lương tinh nhuệ, thân trải trăm trận đó."
"Hai ngàn năm trăm người dùng để dụ địch chưa chắc đã chịu thiệt đâu." Trong mắt Mã Dược lóe lên một tia hàn ý khiến người ta thấy mà ngạt thở, nói tiếp: "Huống chi, chỉ cần có thể giết được Quách Gia, có phải hi sinh lớn nữa thì cũng đáng!"
Hứa Chử nghiêm nghị gật đầu, chậm rãi giơ Lang Nha thiết chủy trong tay lên, quay đầu lại nói với tướng sĩ thiết kỵ đang nghiêm trận chờ đợi ở đằng sau: "Các huynh đệ của thiết kỵ doanh, theo mỗ nào!"
...
Trong hạp cốc.
"Vù vù vù vù..."
Trong rừng rậm ở hai bên hạp cốc vạn tiễn cùng bắn ra, giống như là châu chấu dày đặc bắn vào bên trong cốc.
"Mẹ nó, trong rừng rậm quả nhiên là có phục binh!" Hồ Xa Nhi thân mặc hoàng kim chiến giáp đóng giả "Mã đồ tể" thấy vậy giơ thương lên trước để gạt, ngồi trên lưng ngựa cao giọng quát: "Các huynh đệ bình tĩnh, đừng hoảng hốt, giơ thuẫn bài lên bảo vệ đỉnh đầu, kỵ binh nhanh chóng lao lên trước, đạp phá quân Tào rồi giết ra khỏi cốc!"
"Giết giết giết..."
Năm trăm thiết kỵ và hai ngàn tinh binh Lương Châu đuổi theo sau Hồ Xa Nhi tràn về phía miệng cốc ở phía trước.
Loạn tiễn rơi xuống như mưa, thỉnh thoảng lại có tướng sĩ Lương Châu trúng tên ngã xuống đất, nằm trên vũng máu mà thống khổ kêu gào, mũ sắt, giáp ngực và giáp lưng kiên cố tuy có thể giúp cho tuyệt đại đa số tướng sĩ quân Lương tránh được loạn tiễn xuyên qua người mà chết, nhưng lại không thể bảo hộ các bộ vị không yếu hại khác như mông, cánh tay và đùi.
Những bộ vị bị tên bắn trúng này tuy không trí mạng, nhưng cũng đủ để khiến người ta mất đi năng lực hành động. Đương nhiên, cũng không ít tướng sĩ Lương Châu đi đầu bị loạn tiễn trực tiếp bắn xuyên qua mắt hoặc là yết hầu, tử trận ngay tại đương trường. Có điều, loạn tiễn cùng bắn ra của quân Tào không hề tạo thành sát thương qua lớn đối với quân Lương Châu ở trong cốc.
"Mã đồ tể chớ đi!"
Khi Hồ Xa Nhi đang giục ngựa chạy gấp thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn như sấm nổ, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người cưỡi ngựa từ trong rừng chạy ra cản đường, giơ thương lên quát: "Tiếu quận Tào Chân ở đây!"
"Giết giết giết..."
Trong tiếng hét như bài sơn đảo hải, mấy ngàn quân Tào tinh nhuệ cuối cùng cũng từ trong rừng râm lao ra ngoài, vừa hay đụng đầu với quân Lương đang xông về phía trước, giống như là hai con sóng lớn đụng vào nhau, trong nháy mắt máu tanh đầy trời bắn ra, tiếng hí bi thương của chiến mã cùng với tiếng rên la của binh sĩ quyện vào với nhau thành một âm thanh hỗn độn.
Hồ Xa Nhi không nói tiếng nào, vỗ ngựa vung thương đâm thẳng vào mặt Tào Chân.
Tào Chân giơ thương lên nghênh đón, thoáng chốc hai ngựa giao nhau, hai thanh thiết thương nặng nề trong khoảnh khắc đụng mạnh vào nhau, phát ra tiếng keng keng đinh tai nhức óc. Thân hình to lớn của Tào Chân ở trên lưng ngựa lắc lư hai cái, xuýt chút nữa thì cắm đầu rơi xuống ngựa, vội vàng giục ngựa quay đầu lại, trong con mắt của Tào Chân không khỏi thoáng hiện một tia hàn ý.
Mã đồ tể đúng là có sức lực cường hoành, không thể dùng sức mà phải dùng trí.
"Giết!"
Tào Chân quát lớn một tiếng, thúc ngựa quay lại, Hồ Xa Nhi vẫn không nói tiếng nào giục ngựa nghênh đón, hai ngựa lại đụng nhau. Tao Chân đột nhiên vung tay phải lên, một đoàn hắc ảnh đã bắn thẳng vào mặt Hồ Xa Nhi, Hồ Xa Nhi giật nảy mình, khi rùn người lắc mình né tránh thì thiết thương trong tay Tào Chân đã đâm ra như một con độc xà xuất động.