Khi hai ngàn tàn binh cuối cùng do Quách Gia suất lĩnh lui tới Diệp huyện thì rốt cuộc bị Mã đồ tể đuổi kịp. Vì bất đắc dĩ, Quách Gia chỉ đành hạ lệnh lui vào trong Diệp huyện để tử thủ, quân Tây Lương theo đuôi mà tới lập tức vây kín Diệp thành nho nhỏ đến một giọt nước cũng không lọt. Cho dù chỉ là một con chuột cũng đừng hòng chạy thoát khỏi vòng vây chắc chắn của quân Lương.
Diệp huyện huyện nha.
Quách Gia vùng vẫy từ trên giường mềm ngồi dậy, nói với thân binh: "Rượu, mang rượu tới đây!"
"Quân sư, thân thể của ngài... không thể uống rượu đâu."
Thân binh rất khó xử, trước khi xuất chinh, thừa tướng từng đặc biệt dặn dò, nói là thân thể của quân sư chính là tửu sắc quá độ nên mới hư nhược, bảo hắn bất kể là như thể nào cũng phải ngăn quân sư uống rượu.
Khuôn mặt trắng bệch của Quách Gia lộ ra một tia nộ ý, thấp giọng nói: "Rượu!"
Thâ binh nói: "Thừa tướng nói..."
Quách Gia ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân binh.
Thân binh đành đem nửa câu sau nuốt ngược vào trong bụng, ủ rũ nói: "Tiêu nhân đi tìm một chút rượu đây."
Thân bình vừa rời đi, Tào Chân liền rầm rập tiến vào đại sảnh, nói với Quách Gia: "Quân sư, bốn cửa phòng ngự đều an bài xong rồi, có điều bản công tử cho rằng quân Lương không có nhiều khả năng sẽ nhân đêm mà công thành đâu, quân Lương truy đuổi và chiến đấu mấy trăm dặm, tuy liên tiếp dành chiến thắng, nhưng bọn chúng dẫu sao cũng là người, cũng biết mệt."
Quách Gia gật đầu, nói với Tào Chân: "Công tử, đỡ tại hạ dậy."
Tào Chân bước lên trước, đưa tay ra đỡ nhẹ, Quách Gia thuận thế ngồi dậy, lúc này thân binh đã tìm tới một bình rượu ngon, Quách Gia không nói lời nào giật lấy bình rượu rồi uống một hơi. Cả một bình rượu mạnh chui vào bụng, sắc mặt của Quách Gia rất nhanh liền hồng hào trở lại, cả người cũng biến thành phong thái rạng rỡ.
Nếu đổi lại là người khác, căn bản không biết Quách Gia đã thân mang trọng bệnh, là người kề cận tử vong.
Quách Gia duỗi thẳng người, dang hai tay ra nói với thân binh: "Thay áo cho bản quân sư!"
Tào Chân kinh nghi bất định nhìn Quách Gia, lập bập hỏi: "Quân sư, ngài đây là?"
Quách Gia không đáp chỉ nói với Tào Chân: "Công tử, mau chóng phái người tới đại doanh của quân Lương ở ngoài thành, nói là bản quân sư sáng sớm ngày mai muốn ở ngoài tây thành hội kiến Mã đồ tể!"
"Cái gì?" Tào Chân thất thanh nói, "quân sư, như vậy quá nguy hiểm."
Quách Gia nói: "Công tử nếu như tin Quách Gia thì xin lập tức phái người đi.
Trong con ngươi của Tào Chân lóe lên một tia thâm trầm, chắp tay với Quách Gia rồi quay người nghênh ngang mà đi.
...
Ngoài thành Diệp huyện, đại doanh quân Lương.
Mã Dược thuận tay đưa thư giản trong tay cho Giả Hủ, lạnh lùng nói: "Sáng sớm ngày mai, Quách quỷ tài muốn gặp mặt với cô ở ngoài tây thành!"
Lý Túc nói: "Chúa công, đây không phải là quỷ mưu của Quách Gia chứ?"
Mã Dược nói: "Tử Nghiêm đainghi quá rồi, đây chẳng qua là Quách quỷ tài trước khi chết muốn nói với cô vài câu mà thôi. Trên thực tế, cô cũng rất muốn gặp Quách Gia, cùng quỷ tài nói mấy câu, cái này gọi là anh hùng luyến tiếc anh hùng, nếu không phải là bởi vì đạo bất đồng, cô và Quách Gia vốn nên trở thành bạn tốt."
Giả Hủ nói: "Có điều cẩn thận một chút cũng không thừa, chúa công vẫn nên mang theo Điển Vi tướng quân để đề phòng bất trắc!"
"Đó là đương nhiên rồi." Mã Dược trong mắt bỗng lóe lên hàn quang rồi tắt ngay, trầm giọng nói: "Trừ Điển Vi, cô còn muốn mang theo Cú Đột đi cùng."
Lý Túc thất thanh nói: "Cú Đột tướng quân? Chúa công đây là...?"
Mã Dược lạnh lùng nói: "Quách quỷ tài một ngày chưa chết, lòng cô thực sự không yên, nếu có thể, cô hi vọng ngày mai có thể bắt chết Quách quỷ tài ngay tại đương trường."
Mã đồ tể hiểu rất rõ, dạng nhân vật giống như Quách Gia tuyệt không có khả năng phản bội Tào Tháo mà đầu hàng mình, hơn nữa người này quá nguy hiểm, nếu hôm nay có thể trừ được Quách Gia, Mã Dược tuyệt đối sẽ không để hắn sống tới ngày mai! Nếu không thì chính là vô trách nhiệm đối với sinh mạng của mình, và cũng là vô trách nhiệm đối với sinh mệnh của tương sĩ quân Lương.
...
Ngày hôm sau, ngoài tây thành Diệp huyện, kèn lệnh cùng vang, hai quân đối trận.
Quách Gia dẫn Tào Chân và một cung tiễn thủ thiện xạ. Mã Dược thì dẫn Điển Vi, Cú Đột phân biệt vỗ ngựa xuất trận.
Song phương đối mặt với nhau mà tiến, cho tới khi có thể nhìn rõ lông mao của đối phương thì mới ghìm ngựa dừng bước. Không biết là bởi vì lý do uống rượu mạnh, hay là hồi quang phản chiếu trước khi chết, khí sắc của Quách Gia lúc này rất hồng hào, khí khái rạng rỡ, không hề nhìn ra bất kỳ bệnh trạng nào. Mã Dược ở đối diện hoàn toàn không biết Quách Gia sớm đã bệnh thành nguy kịch, cách cái chết không còn xa nữa.
"Quách Gia tiên sinh!"
"Bái kiến Lương hầu!"
Trên lưng ngữa, Mã Dược, Quách Gia đồng thời ôm quyền vái chào.
"Không ngờ quỷ tài danh mãn thiên hạ lại trẻ tuổi như vậy, phóng thái của tiên sinh thực sự khiến người ta phải đố kỵ."
"Lương hầu đái giáp bách vạn, lòng ôm Nhị Kiều, khí nuốt cả vạn dặm như hổ, nam nhi thế gian cũng chỉ được như thế mà thôi."
"Tiên sinh ở tuổi nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) đã phụ tá Tào Tháo đông chinh tây thảo, tuy bày mưu tính kế trong màn trướng, nhưng lại quyết thắng ngoài ngàn dặm. Bình Khăn Vàng, thủ Duyện Dự, diệt Viên Thuật, bại Lữ Bố, mới có Tào thừa tướng như ngày hôm nay."
"Nhớ lại Lương hầu năm đó, chỉ với tám trăm kỵ binh mà có thể tung hoành Trung Nguyên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lại chỉ với mấy ngàn nhược kỵ mà đại phá Tiên Ty, bình định Mạc Bắc, cuối cùng lập nên vĩ nghiệp bất thế, khiến người ta phải khâm phục."
Hai người giống như là cố nhân gặp lại, nói chuyện rủ rỉ tình cảm, tuy giở hết sở trường tâm bốc nịnh hót nhưng, nhưng lại không lộ ra ngoài một chút nào, trong ngôn ngữ lộ ra sự chân thành và khẩn thiết, lại không chút giấu diếm ý hân thưởng lẫn nhau. Quách Gia tuy là quân sư thủ tịch của Tào Tháo, tử địch của Mã Dược, nhưng đó là bởi vì trận doanh bất đồng, lý niệm của mỗi người khác nhau, chứ kỳ thực giữa hai người không hề có tư oán.
Mã Dược cười ha ha, nói: "Cô bình sinh trải qua mấy trăn trận lớn nhỏ, cũng từng thua trận. Tào thừa tướng khi chưa có tiên sinh, từng mấy lần bại dưới tay cô, song từ lúc có được sự trợ giúp của tiên sinh, Tào A Man như mãnh hổ thêm cánh, thế không thể ngăn, Tam giang khẩu, thủy quan, cô suýt nữa thì chiết kích trầm sa, những cái này đều là tiên sinh ban cho!"
Quách Gia nói: "Duy có điều đáng tiếc là trời không toại lòng người, Lương hầu luôn gặp dữ hóa lanh, hai lần tìm được đường sống từ trong cõi chết."
Mã Dược cao giọng nói: "Hiện giờ Tào A Man bại vong đến nơi rồi, tiên sinh đã cùng đường mạt lộ, cô thực sự yên mến tài học của tiên sinh, cớ sao không hàng sớm!"
Quách Gia lạnh nhạt nói: "Thừa tướng hùng tài đại lược, là anh hùng bất thế, lại phụng lệnh thiên tử tiêu diệt bất thần, đại thế thiên hạ đều hướng về, Lương hầu nếu cử chúng đầu nhập, thực sự là cái phúc của thương sinh thiên hạ."
"Ha ha ha..." Mã Dược cười dài, nói: "Lời nói của tiên sinh không phải là không có đạo lý, xem ra cô cũng nên tình nguyện làm thế thật."
Nhân khoảng trống giữa cuộc nói chuyện, Mã Dược giả vờ vô ý quay đầu lại, nói khẽ với Cú Đột: "Cú Đột, lát nữa nhìn thủ thế của cô. Cô nếu giơ tay phải lên thì lập tức phóng tên giết chết Quách Gia, cô nếu giơ tay trái lên thì không được khinh cử vọng động."
Cú Đột nghiêm nghị gật đầu.
Cơ hồ như là đồng thời, Quách Gia cũng quay đầu lại nói với thần xạ thủ ở phía sau: "Đợi lát nữa tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, nếu bản quân sư cười dài thì lập tức phóng tên giết Mã đồ tể!"
Mã Dược cười nhạt một tiếng, nói với Quách Gia: "Cái này gọi là tạo hóa trêu người, thật sự là rất đáng tiếc, vậy thì chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường mà thôi."
Quách Gia nói: "Vốn là nên như vậy."
Mã Dược ôm quyền nói: "Thứ cho không thể tiễn xa!"
Mã Dược đột nhiên giơ cao tay phải lên, cười dài nói: "Tiên sinh đi đường bình an!"
Quách Gia cũng ngẩng mặt lên trời cười dài: "Bái biệt Lương hầu. Ha ha ha..."
Cú Đột là thần xạ thủ của quân Tào cơ hồ là đồng thời kéo cung đặt tên, sự khác biệt duy nhất là thần xạ thủ của quân Tào chỉ lắp ba mũi tên, còn Cú Đột thì lại lắp bốn mũi tên lên dây cung!
"Vụt vụt vụt vụt,
Trong tiếng rít thê lương, hàn mang xé không, sát khí tràn ngập.
"Quân sư cẩn thận!"
"Chúa công cẩn thận!"
Điển Vi, Tào Chân đồng thời phát hiện nguy hiểm, vung ra binh khí trong tay nhanh như thiểm điện, chỉ nghe thấy mấy tiếng keng keng vang lên, ba mũi lang nha tiễn mà thần xạ thủ của quân Tào bắn ra bị đại thiết kích của Điển Vi đánh rơi toàn bộ. Còn bốn mũi lang nha tiễn do Cú Đột bắn ra thì Tào Chân chỉ cản được ba mũi, vẫn có một mũi từ ngực phải của Quách Gia bắn xuyên qua, mang theo một mảng máu thịt.
"Hự!"
Quách Gia há miệng phun ra một bụm máu, thân thể gầy yếu ở trên lưng ngựa lảo đảo sắp ngã.
"Quân sư!"
Tào chân tan nát cả ruột gan, vội vàng hộ tống Quách Gia về trong thành. Khi Điển Vi, Cú Đột xông lên muốn cướp Quách Gia thì bị loạn tiễn của quân tào ở trên đầu thành bắn lui. Giả Hủ ở ngoài thành thấy không thể bỏ lỡ cơ hội, vội vàng thúc giục đại quân Tây Lương tới công thành. Trong nháy mắt, tiếng kèn lệnh lanh lảnh vang vọng, tướng sĩ Lương Châu đồng nghìn nghịt khiêng từng chiếc từng chiếc thang mây giống như thủy triều tràn tới.
Bởi vì Quách Gia trúng tên, sinh tử không rõ, Tào Chân lại vội vàng cứu hộ Quách Gia, quân Tào trên đầu thành mất đi chỉ huy lập tức trận cước đại loạn, dưới thế công tấn mãnh, đợt sóng này cao hơn đợt sóng khác của quân Lương Châu, sự chống đỡ của quân Tào rất nhanh liền bị tan rã, chỉ không tới nửa tiếng, Hứa Chử liền suất lĩnh ba mươi tử sĩ thành công xông lên đầu thành thấp bé của Diệp huyện.
Diệp huyện... thất thủ rồi!
"Két két két... ầm!"
Cửa thành nặng nề cuối cùng cũng mở ra, Mã Dược thúc ngựa đứng sững sững cạnh cửa thành, vung tay quát lớn: "Bắt sống Quách Gia, bắt sống Tào Chân!"
"Bắt sống Quách Gia, bắt sống Tào Chân!"
"Bắt sống Quách Gia, bắt sống Tào Chân!"
"Bắt sống Quách Gia, bắt sống Tào Chân!"
Đại quân Tây Lương sớm đã chen chúc ở ngoài cửa thành hô lên ba tiếng hưởng ứng, sau đó giống như một đám sói mạnh mẽ tràn vào, trong khoảng khắc đã bao phủ Diệp thành nho nhỏ trong đại dương kim qua thiết mã mênh mông.
"Báo... Tây môn đã bị công phá!"
"Báo... Nam môn đã bị công phá!"
"Báo... Bắc môn đã bị công phá!"
"Báo! quân Tào trong thành đã bị quét sạch, Tào Chân, Quách Gia chỉ mang mấy trăm tàn binh lui thủ huyện nha!"
Khoái mã đưa tin chiến thắng đến trước mặt Mã Dược liên tiếp như nước chảy, Mã Dược quay đầu cùng Giả Hủ nhìn nhau cười, cao giọng nói: "Đi, tới huyện nha, tiễn Quách quỷ tài đoạn đường cuối cùng!"
...
Huyện nha Diệp thành.
Tào Chân mặt đầy vẻ đau khổ, quỳ một gối xuống trước mặt Quách Gia, vừa khóc vừa nói: "Quân sư, cùng đi đi, còn không đi nữa thì không kịp đâu, Tào Chân xin ngài đo!"
"Công tử!" Quách Gia quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, vết thương ở ngực phải vẫn không ngừng chảy máu ra ngoài, mà trên mặt Quách Gia thì lại lộ ra vẻ ửng hồng yêu dị, nói với Tào Chân: "Công tử chẳng lẽ không để ý tới đại nghiệp của chúa công ư? Đây chính là quân lệnh của chúa công đó, ngươi cũng dám phản kháng sao?"
Tào Chân nghe vậy mặt lộ ra vẻ sầu thảm, nói: "Quân sư!"
Quách Gia xua xua tay, bi thương nói: "Công tử mau đi đi!"
Tao Chân trên mặt lộ ra một trận co giật kịch liệt, một lúc sau mới cắn răng nói: "Đi!"
Tào Chân phất tay một cái, hơn trăm tàn binh quân Tào trong thính trong khoảnh khắc đã rút sạch sẽ.
Diệp huyện huyện nha.
Quách Gia vùng vẫy từ trên giường mềm ngồi dậy, nói với thân binh: "Rượu, mang rượu tới đây!"
"Quân sư, thân thể của ngài... không thể uống rượu đâu."
Thân binh rất khó xử, trước khi xuất chinh, thừa tướng từng đặc biệt dặn dò, nói là thân thể của quân sư chính là tửu sắc quá độ nên mới hư nhược, bảo hắn bất kể là như thể nào cũng phải ngăn quân sư uống rượu.
Khuôn mặt trắng bệch của Quách Gia lộ ra một tia nộ ý, thấp giọng nói: "Rượu!"
Thâ binh nói: "Thừa tướng nói..."
Quách Gia ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân binh.
Thân binh đành đem nửa câu sau nuốt ngược vào trong bụng, ủ rũ nói: "Tiêu nhân đi tìm một chút rượu đây."
Thân bình vừa rời đi, Tào Chân liền rầm rập tiến vào đại sảnh, nói với Quách Gia: "Quân sư, bốn cửa phòng ngự đều an bài xong rồi, có điều bản công tử cho rằng quân Lương không có nhiều khả năng sẽ nhân đêm mà công thành đâu, quân Lương truy đuổi và chiến đấu mấy trăm dặm, tuy liên tiếp dành chiến thắng, nhưng bọn chúng dẫu sao cũng là người, cũng biết mệt."
Quách Gia gật đầu, nói với Tào Chân: "Công tử, đỡ tại hạ dậy."
Tào Chân bước lên trước, đưa tay ra đỡ nhẹ, Quách Gia thuận thế ngồi dậy, lúc này thân binh đã tìm tới một bình rượu ngon, Quách Gia không nói lời nào giật lấy bình rượu rồi uống một hơi. Cả một bình rượu mạnh chui vào bụng, sắc mặt của Quách Gia rất nhanh liền hồng hào trở lại, cả người cũng biến thành phong thái rạng rỡ.
Nếu đổi lại là người khác, căn bản không biết Quách Gia đã thân mang trọng bệnh, là người kề cận tử vong.
Quách Gia duỗi thẳng người, dang hai tay ra nói với thân binh: "Thay áo cho bản quân sư!"
Tào Chân kinh nghi bất định nhìn Quách Gia, lập bập hỏi: "Quân sư, ngài đây là?"
Quách Gia không đáp chỉ nói với Tào Chân: "Công tử, mau chóng phái người tới đại doanh của quân Lương ở ngoài thành, nói là bản quân sư sáng sớm ngày mai muốn ở ngoài tây thành hội kiến Mã đồ tể!"
"Cái gì?" Tào Chân thất thanh nói, "quân sư, như vậy quá nguy hiểm."
Quách Gia nói: "Công tử nếu như tin Quách Gia thì xin lập tức phái người đi.
Trong con ngươi của Tào Chân lóe lên một tia thâm trầm, chắp tay với Quách Gia rồi quay người nghênh ngang mà đi.
...
Ngoài thành Diệp huyện, đại doanh quân Lương.
Mã Dược thuận tay đưa thư giản trong tay cho Giả Hủ, lạnh lùng nói: "Sáng sớm ngày mai, Quách quỷ tài muốn gặp mặt với cô ở ngoài tây thành!"
Lý Túc nói: "Chúa công, đây không phải là quỷ mưu của Quách Gia chứ?"
Mã Dược nói: "Tử Nghiêm đainghi quá rồi, đây chẳng qua là Quách quỷ tài trước khi chết muốn nói với cô vài câu mà thôi. Trên thực tế, cô cũng rất muốn gặp Quách Gia, cùng quỷ tài nói mấy câu, cái này gọi là anh hùng luyến tiếc anh hùng, nếu không phải là bởi vì đạo bất đồng, cô và Quách Gia vốn nên trở thành bạn tốt."
Giả Hủ nói: "Có điều cẩn thận một chút cũng không thừa, chúa công vẫn nên mang theo Điển Vi tướng quân để đề phòng bất trắc!"
"Đó là đương nhiên rồi." Mã Dược trong mắt bỗng lóe lên hàn quang rồi tắt ngay, trầm giọng nói: "Trừ Điển Vi, cô còn muốn mang theo Cú Đột đi cùng."
Lý Túc thất thanh nói: "Cú Đột tướng quân? Chúa công đây là...?"
Mã Dược lạnh lùng nói: "Quách quỷ tài một ngày chưa chết, lòng cô thực sự không yên, nếu có thể, cô hi vọng ngày mai có thể bắt chết Quách quỷ tài ngay tại đương trường."
Mã đồ tể hiểu rất rõ, dạng nhân vật giống như Quách Gia tuyệt không có khả năng phản bội Tào Tháo mà đầu hàng mình, hơn nữa người này quá nguy hiểm, nếu hôm nay có thể trừ được Quách Gia, Mã Dược tuyệt đối sẽ không để hắn sống tới ngày mai! Nếu không thì chính là vô trách nhiệm đối với sinh mạng của mình, và cũng là vô trách nhiệm đối với sinh mệnh của tương sĩ quân Lương.
...
Ngày hôm sau, ngoài tây thành Diệp huyện, kèn lệnh cùng vang, hai quân đối trận.
Quách Gia dẫn Tào Chân và một cung tiễn thủ thiện xạ. Mã Dược thì dẫn Điển Vi, Cú Đột phân biệt vỗ ngựa xuất trận.
Song phương đối mặt với nhau mà tiến, cho tới khi có thể nhìn rõ lông mao của đối phương thì mới ghìm ngựa dừng bước. Không biết là bởi vì lý do uống rượu mạnh, hay là hồi quang phản chiếu trước khi chết, khí sắc của Quách Gia lúc này rất hồng hào, khí khái rạng rỡ, không hề nhìn ra bất kỳ bệnh trạng nào. Mã Dược ở đối diện hoàn toàn không biết Quách Gia sớm đã bệnh thành nguy kịch, cách cái chết không còn xa nữa.
"Quách Gia tiên sinh!"
"Bái kiến Lương hầu!"
Trên lưng ngữa, Mã Dược, Quách Gia đồng thời ôm quyền vái chào.
"Không ngờ quỷ tài danh mãn thiên hạ lại trẻ tuổi như vậy, phóng thái của tiên sinh thực sự khiến người ta phải đố kỵ."
"Lương hầu đái giáp bách vạn, lòng ôm Nhị Kiều, khí nuốt cả vạn dặm như hổ, nam nhi thế gian cũng chỉ được như thế mà thôi."
"Tiên sinh ở tuổi nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) đã phụ tá Tào Tháo đông chinh tây thảo, tuy bày mưu tính kế trong màn trướng, nhưng lại quyết thắng ngoài ngàn dặm. Bình Khăn Vàng, thủ Duyện Dự, diệt Viên Thuật, bại Lữ Bố, mới có Tào thừa tướng như ngày hôm nay."
"Nhớ lại Lương hầu năm đó, chỉ với tám trăm kỵ binh mà có thể tung hoành Trung Nguyên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lại chỉ với mấy ngàn nhược kỵ mà đại phá Tiên Ty, bình định Mạc Bắc, cuối cùng lập nên vĩ nghiệp bất thế, khiến người ta phải khâm phục."
Hai người giống như là cố nhân gặp lại, nói chuyện rủ rỉ tình cảm, tuy giở hết sở trường tâm bốc nịnh hót nhưng, nhưng lại không lộ ra ngoài một chút nào, trong ngôn ngữ lộ ra sự chân thành và khẩn thiết, lại không chút giấu diếm ý hân thưởng lẫn nhau. Quách Gia tuy là quân sư thủ tịch của Tào Tháo, tử địch của Mã Dược, nhưng đó là bởi vì trận doanh bất đồng, lý niệm của mỗi người khác nhau, chứ kỳ thực giữa hai người không hề có tư oán.
Mã Dược cười ha ha, nói: "Cô bình sinh trải qua mấy trăn trận lớn nhỏ, cũng từng thua trận. Tào thừa tướng khi chưa có tiên sinh, từng mấy lần bại dưới tay cô, song từ lúc có được sự trợ giúp của tiên sinh, Tào A Man như mãnh hổ thêm cánh, thế không thể ngăn, Tam giang khẩu, thủy quan, cô suýt nữa thì chiết kích trầm sa, những cái này đều là tiên sinh ban cho!"
Quách Gia nói: "Duy có điều đáng tiếc là trời không toại lòng người, Lương hầu luôn gặp dữ hóa lanh, hai lần tìm được đường sống từ trong cõi chết."
Mã Dược cao giọng nói: "Hiện giờ Tào A Man bại vong đến nơi rồi, tiên sinh đã cùng đường mạt lộ, cô thực sự yên mến tài học của tiên sinh, cớ sao không hàng sớm!"
Quách Gia lạnh nhạt nói: "Thừa tướng hùng tài đại lược, là anh hùng bất thế, lại phụng lệnh thiên tử tiêu diệt bất thần, đại thế thiên hạ đều hướng về, Lương hầu nếu cử chúng đầu nhập, thực sự là cái phúc của thương sinh thiên hạ."
"Ha ha ha..." Mã Dược cười dài, nói: "Lời nói của tiên sinh không phải là không có đạo lý, xem ra cô cũng nên tình nguyện làm thế thật."
Nhân khoảng trống giữa cuộc nói chuyện, Mã Dược giả vờ vô ý quay đầu lại, nói khẽ với Cú Đột: "Cú Đột, lát nữa nhìn thủ thế của cô. Cô nếu giơ tay phải lên thì lập tức phóng tên giết chết Quách Gia, cô nếu giơ tay trái lên thì không được khinh cử vọng động."
Cú Đột nghiêm nghị gật đầu.
Cơ hồ như là đồng thời, Quách Gia cũng quay đầu lại nói với thần xạ thủ ở phía sau: "Đợi lát nữa tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, nếu bản quân sư cười dài thì lập tức phóng tên giết Mã đồ tể!"
Mã Dược cười nhạt một tiếng, nói với Quách Gia: "Cái này gọi là tạo hóa trêu người, thật sự là rất đáng tiếc, vậy thì chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường mà thôi."
Quách Gia nói: "Vốn là nên như vậy."
Mã Dược ôm quyền nói: "Thứ cho không thể tiễn xa!"
Mã Dược đột nhiên giơ cao tay phải lên, cười dài nói: "Tiên sinh đi đường bình an!"
Quách Gia cũng ngẩng mặt lên trời cười dài: "Bái biệt Lương hầu. Ha ha ha..."
Cú Đột là thần xạ thủ của quân Tào cơ hồ là đồng thời kéo cung đặt tên, sự khác biệt duy nhất là thần xạ thủ của quân Tào chỉ lắp ba mũi tên, còn Cú Đột thì lại lắp bốn mũi tên lên dây cung!
"Vụt vụt vụt vụt,
Trong tiếng rít thê lương, hàn mang xé không, sát khí tràn ngập.
"Quân sư cẩn thận!"
"Chúa công cẩn thận!"
Điển Vi, Tào Chân đồng thời phát hiện nguy hiểm, vung ra binh khí trong tay nhanh như thiểm điện, chỉ nghe thấy mấy tiếng keng keng vang lên, ba mũi lang nha tiễn mà thần xạ thủ của quân Tào bắn ra bị đại thiết kích của Điển Vi đánh rơi toàn bộ. Còn bốn mũi lang nha tiễn do Cú Đột bắn ra thì Tào Chân chỉ cản được ba mũi, vẫn có một mũi từ ngực phải của Quách Gia bắn xuyên qua, mang theo một mảng máu thịt.
"Hự!"
Quách Gia há miệng phun ra một bụm máu, thân thể gầy yếu ở trên lưng ngựa lảo đảo sắp ngã.
"Quân sư!"
Tào chân tan nát cả ruột gan, vội vàng hộ tống Quách Gia về trong thành. Khi Điển Vi, Cú Đột xông lên muốn cướp Quách Gia thì bị loạn tiễn của quân tào ở trên đầu thành bắn lui. Giả Hủ ở ngoài thành thấy không thể bỏ lỡ cơ hội, vội vàng thúc giục đại quân Tây Lương tới công thành. Trong nháy mắt, tiếng kèn lệnh lanh lảnh vang vọng, tướng sĩ Lương Châu đồng nghìn nghịt khiêng từng chiếc từng chiếc thang mây giống như thủy triều tràn tới.
Bởi vì Quách Gia trúng tên, sinh tử không rõ, Tào Chân lại vội vàng cứu hộ Quách Gia, quân Tào trên đầu thành mất đi chỉ huy lập tức trận cước đại loạn, dưới thế công tấn mãnh, đợt sóng này cao hơn đợt sóng khác của quân Lương Châu, sự chống đỡ của quân Tào rất nhanh liền bị tan rã, chỉ không tới nửa tiếng, Hứa Chử liền suất lĩnh ba mươi tử sĩ thành công xông lên đầu thành thấp bé của Diệp huyện.
Diệp huyện... thất thủ rồi!
"Két két két... ầm!"
Cửa thành nặng nề cuối cùng cũng mở ra, Mã Dược thúc ngựa đứng sững sững cạnh cửa thành, vung tay quát lớn: "Bắt sống Quách Gia, bắt sống Tào Chân!"
"Bắt sống Quách Gia, bắt sống Tào Chân!"
"Bắt sống Quách Gia, bắt sống Tào Chân!"
"Bắt sống Quách Gia, bắt sống Tào Chân!"
Đại quân Tây Lương sớm đã chen chúc ở ngoài cửa thành hô lên ba tiếng hưởng ứng, sau đó giống như một đám sói mạnh mẽ tràn vào, trong khoảng khắc đã bao phủ Diệp thành nho nhỏ trong đại dương kim qua thiết mã mênh mông.
"Báo... Tây môn đã bị công phá!"
"Báo... Nam môn đã bị công phá!"
"Báo... Bắc môn đã bị công phá!"
"Báo! quân Tào trong thành đã bị quét sạch, Tào Chân, Quách Gia chỉ mang mấy trăm tàn binh lui thủ huyện nha!"
Khoái mã đưa tin chiến thắng đến trước mặt Mã Dược liên tiếp như nước chảy, Mã Dược quay đầu cùng Giả Hủ nhìn nhau cười, cao giọng nói: "Đi, tới huyện nha, tiễn Quách quỷ tài đoạn đường cuối cùng!"
...
Huyện nha Diệp thành.
Tào Chân mặt đầy vẻ đau khổ, quỳ một gối xuống trước mặt Quách Gia, vừa khóc vừa nói: "Quân sư, cùng đi đi, còn không đi nữa thì không kịp đâu, Tào Chân xin ngài đo!"
"Công tử!" Quách Gia quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, vết thương ở ngực phải vẫn không ngừng chảy máu ra ngoài, mà trên mặt Quách Gia thì lại lộ ra vẻ ửng hồng yêu dị, nói với Tào Chân: "Công tử chẳng lẽ không để ý tới đại nghiệp của chúa công ư? Đây chính là quân lệnh của chúa công đó, ngươi cũng dám phản kháng sao?"
Tào Chân nghe vậy mặt lộ ra vẻ sầu thảm, nói: "Quân sư!"
Quách Gia xua xua tay, bi thương nói: "Công tử mau đi đi!"
Tao Chân trên mặt lộ ra một trận co giật kịch liệt, một lúc sau mới cắn răng nói: "Đi!"
Tào Chân phất tay một cái, hơn trăm tàn binh quân Tào trong thính trong khoảnh khắc đã rút sạch sẽ.