Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 458: Quan Vũ đền tội (1)

"Khác khác khác..."
Quan Vũ đang bảo vệ xe ngựa chầm chậm mà đi thì trong sơn cốc ở phía trước đột nhiên vang lên tiếng chim chóc, huyên náo bay về đỉnh núi ở xa xa. Quan Vũ trong lòng kinh hãi lập tức giơ Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên, quát: "Toàn quân dừng tiến về trước!"
Đội ngũ đang từ từ mà đi rất nhanh liền dừng lại.
Hồ Ban đi trước mở đường giục ngựa về bên cạnh Quan Vũ, hỏi: "Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?"
Quan Vũ đưa tay ra chỉ vào sơn cốc ở phía bên phải, nói với Hồ Ban: "Hồ Ban, dẫn mấy người vào trong cốc kiểm tra đi."
"Tuân lệnh."
Hồ Ban dạ một tiếng, điểm hơn chục kỵ binh rồi tung ngựa mà đi.
Không tới thời gian một bữa cơm, Hồ Ban lại giục ngựa trở về, hơn chục kỵ binh ở bên cạnh chỉ còn lại ba người, một kỵ binh trong đó lưng còn cắm hai mũi tên, may mà không bị bắn trúng chỗ yếu hại, cho nên không nguy hiểm tới tính mạng.
Hồ Ban cao giọng nói: "Tướng quân, trong sơn cốc phát hiện một đám mao tặc, nhìn bộ dạng thì giống như là đang tìm kiếm gì đó. Phụ cận rất có khả năng còn có một đội sơn tặc thường lui tới!"
"Sơn tặc?" Đôi mắt xếch hẹp dài của Quan Vũ đột nhiên trợn trừng lên, trầm giọng nói: "Hoang sơn dã lĩnh quả nhiên là nơi lý tưởng để trú thân của sơn tặc. Truyền lệnh, toàn quân bày trận tại chỗ, bảo vệ xe của thiên tử, bá quan ở giữa!"
Quân Quan Vũ vừa bày trận xong, trong sơn cốc phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa gấp rút mà dày đặc.
Trong tuyết vụ tung bay mịt mù, một đám mã tặc từ trong rừng rậm xông ra như thủy triều. Người cưỡi ngựa đi đầu tuy trên người mặc giáp da thú rách nát bất kham, nhưng trông lưng hổ eo gấu, uy vũ phiêu hãn, đang giơ ngân thương trong tay lên trời. Đội mã tặc đang từ phía sau ập tới bỗng chốc bắt đầu giảm tốc, sau đó thì từ từ triển khai sang hai bên cánh.
"Mã Siêu!"
"Quan Vũ!"
Cơ hồ như là đồng thời. Quan Vũ và Mã Siêu cùng lúc nhận ra đối phương.
"Ha ha ha." Mã Siêu ngẩng mặt lên trời cười dài ba tiếng, cao giọng nói: "Đây đúng là đi mòn gót sắt không tìm được, tới tay lại chẳng tốn chút công phu. Quan Vũ, xem ngươi hôm nay chạy đi đâu."
"Chạy?" Quan Vũ cười lạnh, dẩu môi hỏi lại: "Mỗ vì sao phải chạy?"
Mã Siêu dùng Thiên Lang thương chỉ vào Quan Vũ, trầm giọng nói: "Quan Vũ, ngươi chết tới nơi rồi!"
Đôi mắt xếch vừa mở của Quan Vũ chợt nhắm lại, có tinh mang dọa người chợt lóe lên rồi vụt tắt, tay trái cầm đao tay phải vuốt râu, nói: "Tên tiểu bối Mã Siêu chớ có càn rỡ, phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
Khi Mã Siêu đang muốn giục ngựa xuất chiến thì Hà Đức ở đằng sau sớm đã thúc ngựa xuất trận, cao giọng nói: "Giết gà đâu cần dao mổ trâu, nghịch tặc Quan Vũ, mỗ Tây Lương Hàn Đức tới đây!"
"Tiểu bối vô danh, không ngờ lại dám khinh thường tướng quân nhà mỗ?"
Hồ Ban thấy vậy đột nhiên đại nộ, thúc ngựa vung đao tới đánh Hàn Đức. Hai ngựa giao nhau, Hàn Đức quát lớn một tiếng, khai sơn đại phủ trong tay sớm đã chém xuống như thái sơn áp đỉnh. Hồ Ban vội vàng giơ đao lên đỡ thì đã không kịp, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, đầu lâu của Hồ Ban đã bị đại phủ chém trúng, lập tức toác ra như dưa hấu.
"Rầm!"
Thi thể của Hồ Ban rơi ầm xuống dất, chiến mã bị kinh hãi chạy vào trong núi như khói xanh, thoáng chốc đã không thấy đâu.
"Hây!"
Quan Vũ trong lòng tức giận, rống to một tiếng rồi thúc ngựa vung đao chém thẳng vào Hàn Đức. Hàn Đức ung dung không hề sợ hãi giục ngựa nghênh đón. Trong sát na hai ngựa giao nhau, Thanh Long Yển Nguyệt Đao vào khai sơn đại phủ đụng vào nhau. Hàn Đức chỉ cảm thấy tai ong một tiếng, cả người giống như bị sấm đánh, trong nháy mắt bị chấn cho cả người tê dại.
Thằng ôn này lực lược mạnh thật!
Hàn Đức trong lòng thầm giật mình, đoán rằng địch không lại, vội vàng vứt búa chạy về trận của mình. Quan Vũ quay ngựa đuổi theo không tha, khi khó khăn lắm mới đuổi kịp, giơ Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên nhắm thẳng vào gáy Hàn Đức rồi chém xuống. Quan Vũ rắp tâm muốn chặt đôi đầu Hàn Đức thành hai nửa để báo cừu rửa hận cho Hồ Ban.
"Tên thất phu Quan Vũ, chớ có làm tổn thương quân sĩ của ta!"
Mắt thấy Hàn Đức sắp bỏ mạng dưới đao thì bên tai Quan Vũ vang lên một tiếng quát lớn, lập tức có sát cơ lăng lệ ập tới. Quan Vũ trong lòng giật thót, không cố truy sát Hàn Đức nữa, khi cúi đầu né tránh thì khăn quấn trên đầu đã trúng một tiễn, hơn nữa còn bị bắn xuyên qua. Một tiễn này nếu thấp xuống một tấc, Quan Vũ lúc này đã trúng tên mà vong mạng rồi.
Quan Vũ ghìm ngựa lại, hoành đao mắng: "Thằng nhãi Mã Siêu, bắn lén đả thương người thì có gì là hảo hán?"
"Hừ, binh giả quỷ đạo dã!" Mã Dược tiêu sái thu cung sắt lại, lại cầm thương chỉ vào Quan Vũ, nói: "Cái đó gọi là không gì là không thể dùng, sự tinh diệu của dụng binh, loại thất phu như ngươi há có thể hiểu được."
"Ngươi!" Quan Vũ nói: "Mỗ đọc thuộc Xuân Thu, nắm rõ mưu lược, cớ sao lại không hiểu binh sự?"
"Xuân Thu?" Mã Siêu cười lớn, nói: "Đọc Xuân Thu mà cũng dám vọng ngôn là mưu lược, quả thực là nói khoác mà không biết ngượng!"
"Thằng nhãi Mã Siêu khinh người quá đáng!"
Quan Vũ không nén được lửa giận trong lòng nữa, giục ngựa lao về phía Mã Siêu, Mã Siêu thúc ngựa nghênh đón, khóe miệng sớm đã lộ ra một nụ cười lạnh, thất phu chính là thất phu, chỉ hai câu thôi là bị khích cho lửa giận công tâm rồi.
"Hây!"
Hai ngựa giao nhau, Quan Vũ quát lớn một tiếng, chém Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay xuống, Mã Siêu nhẹ nhàng giật đầu ngựa né tránh, rồi quay đầu lại trêu Quan Vũ: "Động tác quá chậm!"
"Đáng ghét!"
Quan Vũ cơ hồ nghiến gãy cả răng, lại giục ngựa tương nghênh.
Hai ngựa lại giao nhau một lần nữa, Quan Vũ nhắm chuẩn thời cơ chém ngang một đao, lại bị Mã Siêu giơ thương cản lại: "Thất phu Quan Vũ, ngươi già rồi à? Hay là ba ngày rồi chưa được ăn cơm? Sao chỉ có tí xíu khí lực thôi vậy?"
"Hả? Hừ!" Bị Mã Siêu chòng ghẹo hết lần này đến lần khác, Quan Vũ lại trở nên trấn tĩnh, ghìm ngựa lại, hoành đao lạnh lùng nhìn Mã Siêu, quát: "Thằng nhãi Mã Siêu âm hiểm lắm, mỗ suýt chút nữa thì trúng kế khích tướng của ngươi rồi!"
"Khích tướng?" Mã Siêu lạnh lùng nói: "Quan Vũ, ngươi quá đề cao mình rồi."
Quan Vũ trầm giọng nói: "Vậy vì sao vừa rồi không hoàn thủ?"
Mã Siêu hờ hững nói: "Chẳng sao cả, chỉ là muốn lĩnh giáo võ nghệ hơn người của túc hạ mà thôi, nếu mỗ vừa động thủ thì túc hạ chẳng làm gì được nữa!"
Quan Vũ không hiểu, hỏi: "Lời này có ý gì?"
"Đúng là ngu ngốc!" Hàn Đức ở phía sau Mã Siêu cười nhạo: "Thiếu tướng quân của ta nếu động thủ, ngươi sẽ không chịu nổi một hiệp của ngài ấy. Đương nhiên là ngươi không làm được gì rồi."
"Hả?"
Nộ hỏa vừa được nén xuống của Quan Vũ lại một lần nữa bốc rừng rực, dùng lực nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay, gân xanh lồi lên trên lòng bàn tay căng như sắp nứt tung.
Mã Dược dùng Thiên Lang thương chỉ vào Quan Vũ, hờ hững nói: "Quan Vũ, bản tướng quân nếu không thể trong vòng một hiệp mà đánh ngươi ngã xuống ngựa, hôm nay sẽ tha cho ngươi một đường sống!"
"Cái gì!"
Quan Vũ nghe vậy liền vô cùng tức giận, đôi mắt xếch hẹp dài lập tức đầy tia máu, biến thành đỏ rực.
"Hây."
Mã Siêu quát khẽ rồi giục ngựa lao về phía Quan Vũ. Quan Vũ ngẩng mặt lên trên phát ra một tiếng rít không giống nhân loại, thúc chiến mã nghênh đón. Hai ngựa đối mặt, khi cách nhau ba mươi bước thì Mã Siêu đột nhiên dang tay trái ra. Một mớ ám khí đen xì đã bắn thẳng vào mặt Quan Vũ. Quan Vũ sớm đã nghe nói Mã Siêu cực giỏi ám khí, năm đó Mã đồ tể đại chiến hai mươi ba lộ chư hầu Quan Đông, Lữ Bố suýt chút nữa thì chết dưới ám khí của Mã Siêu, cho nên không dám ngạnh tiếp, vội vàng lắc hông rùn người né ám khí của Mã Siêu.
"Ha ha ha, ngủ xuẩn, trúng kế rồi!"
Mã Siêu cười to một tiếng, trong sát na điện quang hỏa thạch mà hai ngựa cách nhau không tới chục bước, Thiên Lang thương trong tay Mã Siêu đã giơ lên cao, làm bộ như muốn quét, không nghi ngờ gì nữa một quét này sẽ là một quét thạch phá thiên kinh. Quan Vũ trong lòng tuyệt không dám có ý khinh thường Mã Siêu, đang muốn duỗi thẳng người giơ đao ngạnh đỡ thì dị biến phát sinh.
"Vù vù vù vù!"
Tiếng phá không thanh lệ vang lên, bốn điểm hàn tinh từ bàn đạp ở bên phải tọa kỵ của Mã Siêu bắn ra, nhắm thẳng vào nơi yếu hại ở trước ngực của Quan Vũ. Quan Vũ liếc mắc một cái là nhìn rõ, đó không ngờ là một chiếc nỏ mạnh cực kỳ tinh xảo, được an trí một cách phi thường xảo diệu ở dưới bàn đạp. Mã Siêu chỉ cần dùng lực giẫm vào bàn đạp một cái là có thể khởi động lẫy nỏ.
Lúc này chiến mã bôn hành cực nhanh, hai bên cách nhau rất gần, có muốn nghiêng người né tránh cũng không kịp. Quan Vũ muốn vung đao chặn ám khí của Mã Siêu, nhưng như vậy thì không thể tránh được một cái quét ngang của Mã Siêu. Muốn ngăn ngân thương của Mã Siêu thì tọa kỵ ở dưới người không thể may mắn mà tránh được ám khí. Vào lúc tiến thoái lưỡng nan thì bốn mũi nỏ nhỏ sớm đã bắn tới, xuyên qua ngực tọa kỵ của Quan Vũ.
Tọa kỵ của Quan Vũ gào lên đau đớn, lập tức hí lên một tiếng bi ai rồi đứng thẳng lên.
Đao pháp của Quan Vũ đại loạn, Mã Dược khó lắm mới giết tới, một thương thế nặng nề quét vào lưng Quan Vũ, chỉ nghe thấy một tiếng rên vang lên, thân hình dài chín thước của Quan Vũ giống như đá nặng, từ trên lưng ngựa rơi rầm xuống đất rồi lăn liền hai cái. Khi Quan Vũ mặt đầu bụi bặm lại hoa mày chóng mắt dang muốn lật người bò dậy thì một thanh trảm mã đao sáng loáng đã đặt lên cổ hắn. Khi bình tĩnh nhìn lại thì chính là Hàn Đức vừa rồi đã chém đôi đầu Hồ Ban.
"Thằng nhãi Mã Siêu!" Quan Vũ tức giận mắng: "Trừ ám tiễn đả thương người ra, ngươi còn biết gì nữa?"
Mã Siêu phớt lờ không thèm trả lời.
Quan Vũ lại mắng: "Có bản sự thì thả mỗ ra, đường đường chính chính đại chiến ba trăm hiệp!"
"Hừm, chỉ biết sinh cường thì chẳng qua là cái dũng của kẻ thất phu!" Mã Siêu khi thường nhìn Quan Vũ một cái, sau đó cùng Pháp Chính giục ngựa bỏ đi, cũng không nói gì với Hàn Đức: "Quan Vũ khinh nhờn thánh giá, lại trái với thần tiết, tội không thể tha, lập tức chặt đầu!"
Trong mắt của Hàn Đức lóe lên một tia sát cơ băng lãnh, kéo mạnh mã đao trong tay một cái. Đáng tiếc Quan Vũ cũng tính là mãnh tướng một đời, trong khoảnh khắc đã bị một tên vô danh tiểu tốt như Hàn Đức cắt đứt cổ họng. Trong máu bắn tung tóe, Quan Vũ tay chỉ vào lưng Mã Siêu, nhưng lại không mắng ra được nửa câu nào, tứ chi co giật kịch liệt mấy cái, cuối cùng thì lặng yên bất động, chỉ có một ao máu thấm đỏ cả mặt tuyết ở dưới người.
"Phốc!"
Hàn Đức xoay tay cắt đầu Quan Vũ xuống, cầm vào trong tay, chỉ thấy Quan Vũ mặt trợn trừng, giống như lúc sinh tiền, có thể nói là chết không nhắm mắt.
Quan Vũ vừa chết, năm trăm giáo đao thủ dưới tay lập tức chạy tứ tán, những người từng là cựu tốt của quân Tào thì nhao nhao quỳ xuống xin hàng.
Mã Siêu, Pháp Chính giục ngựa tới trước ngự giá của thiên tử, vội vàng xuống ngựa quỳ trên mặt tuyết, đầu cúi xuống đất cung kính nói: "Thần Bình Địch Trung Lang tướng (đây chính là do thiên tử sắc phong, khen ngợi chiến công bình định Tây Vực của Mã Siêu) Mã Siêu, thần Bình Tây tướng quân phủ mạc liêu Pháp Chính, hộ giá chậm trễ, tội đáng muôn chết."
Sớm đã có Tư Đồ Khổng tóc tai bù xù, mặt mũi bẩn thỉu bước lên trước vén màn xe ngựa lên.
Hán Hiến Đế mặt mày xanh xao, trên người còn có vết roi từ trong khoang xe thò đầu ra, cúi đầu nói: "Hại vị ái khanh cứ giá có công, nào có tội gì? Mau mau đứng dậy."
Lúc này Hán Hiến Đế đã mười bảy tuổi, không còn là đứa trẻ năm xưa nữa.
"Tạ ơn bệ hạ."

back top