Linh Đế đang lúc khó nghĩ thì đột nhiên nhớ tới quốc trượng Hà Chân cũng rơi vào tay giặc, lúc ấy liền cấp trung sanh trí (ý như cái khó ló cái khôn), nói tránh đi: " Trương Nhượng xét người bất minh, dụng người không xứng chỉ là việc nhỏ, trẫm tự có xử trí, hiện bây giờ quốc trượng thân trong tay giặc, như chỉ mành treo chuông, mới là việc lớn, chúng khanh có lương sách gì có thể cứu tính mạng của quốc trượng không?"
Hà Miêu tấu: " Gia phụ tuy thân trong tay giặc, nhưng tạm thời tính mạng vô ưu, có điều……"
Linh Đế vội vàng nói: " Có điều thế nào?"
Hà Miêu đáp: " Có điều tặc tù Mã Dược phóng ra lời là nếu không thể trong vòng một tuần khu 2000 con quân mã đến Uyển thành, tất gia phụ tính mạng không còn."
Linh Đế nói: " Không phải là 2000 con quân mã thôi sao, cho hắn là được! Mấy ngày trước Lương Châu Thứ sử Cảnh Bỉ không phải vừa mới đưa tới một lượng Tây Lương quân mã sao, vậy khu cho chúng đi."
Hà Tiến vội vàng rời hàng tấu: " Bệ hạ không thể thế được, 2000 còn Tây Lương quân mã này chính là vì tổ kiến Tây viên kỵ binh doanh mà chuẩn bị, không thể vì gia phụ mà ảnh hưởng đến quốc sự được."
Linh Đế không cho là đúng nói: " Quân mã là việc nhỏ, để Cảnh Bỉ hiến một lượng nữa là được thôi, tính mệnh quốc trượng mới là việc lớn, nhất định khổng thể chậm trễ, Đại tướng quân đừng đa nghĩ nữa, việc này cứ như thế mà làm ha."
Hà Tiến sầu thảm nói: " Thần, làm người tự tự lại thất trách, để cho lão phụ tao phải kiếp nạn này, là tội bất hiếu, khu quân mã đổi lấy mạng cha, là người vì việc nhà mà bỏ phế quốc sự, là tội bất trung, bệ hạ chẳng lẽ muốn đẩy thần vào tội bất trung bất hiếu sao, thần cũng không còn mặt mũi nào để đứng giữa trời đất nữa, nay chỉ có chết mà thôi!"
Nói xong, Hà Tiến tiến lên trước hai bước, bất ngờ ở trước điện rút bảo kiếm ra đặt ngang trên cổ của mình, ý muốn tự tận.
Linh Đế kinh hãi thất sắc, vội vang vung vẫy hai tay, khẩn trương nói: " Đại tướng quân đừng vội xúc động, mọi việc đều có thể thương lượng, mọi việc đều có thể thương lượng được mà."
Văn võ bá quan trên điện tất cả cũng đều biến sắc, trong lòng cảm thán không thôi, Đại tướng quân đã có hiếu danh, từng vì lão phụ mà không hiềm dơ bẩn, nay lại vì không muốn vì việc nhà mà làm bê trễ việc nước, thậm chí không tiếc lấy cái chết để ngăn thiên tử, thực sự là phong phạm quốc sĩ.
Hà Tiến tắc sắc nói: " Bệ hạ đừng đề xuất việc khu quân mã để cứu gia phụ nữa, thần liền thôi."
Linh Đế khẩn trương nói: " Vậy phải làm thế nào mới tốt được?"
Linh Đế đang thúc thủ vô sách thì Tư Không Viên Phùng đột nhiên rời hàng tấu: " Bệ hạ, thần có một kế, vừa có thể cứu hồi quốc trượng lại vừa có thể miễn trừ băn khoăn của Đại tướng quân."
Linh Đế vui mừng nói: " Ái khanh mau mau nói ra."
Viên Phùng chỉnh lại y quan, không hoảng không vội nói: " Thần thường nghe thấy thế gian có một loại kỳ vật, tên là bã đậu, mã thất ăn vào sẽ bị tiêu chảy không ngừng, bước đi không nổi, không bằng trước khi đem hiến quân mã, bí mật đem bã đậu thành thảo liệu đồng thời đem tiến hiến, tặc khấu chẳng biết lợi hại, nhất định sẽ lấy bã đậu cho ăn, đến lúc đó, 2000 con quân mã không những không thể để tặc khấu sử dụng, ngược lại trở thành gánh nặng, nếu lúc này có được một viên hổ tướng, dẫn vài ngàn tinh binh đột nhiên tập kích, Tám Trăm Lưu Khấu có thể phá rồi."
Linh Đế kích động nói: " Hay, hay thật! Kế này thật thâm diệu, thâm đắc tâm trẫm, ái khanh quả nhiên không phụ trẫm kì vọng, quốc trượng được cứu rồi."
Viên Phùng thản nhiên nói: " Nếu quốc trượng quả thực được cứu, thần cũng không dám cư công."
Linh Đế ngạc nhiên nói: " Điều này là sao?"
Viên Phùng đáp: " Thật không dám giấu diếm, kế này là do tiểu khuyển sở hiến, lúc đầu thần tưởng rằng vô cùng bỉ lậu khó có thể nêu trên đại điên thanh nhã, nay nghĩ bệ hạ đang nóng ruột, Đại tướng quân âu lo, nên mới nhớ đến, không quản xấu hổ mà hiến sách."
Linh Đế không cho là đúng nói: " Kế này tinh diệu như thế, có chỗ nào bỉ lậu đâu? Nếu quốc trượng được cứu, lệnh lang tất được công đầu."
Viên Phùng nói: " Cái này bất quá chút tài mọn, không đủ nhét răng (?), nhưng muốn cứu quốc trượng, thì cần một viên hổ tướng suất tinh duệ chi sư mới được."
Linh Đế nói: " Ái khanh co chọn được người nào thích hợp không?"
Viên Phùng nói: " Còn phải xin bê hạ thánh tài, thần thật không dám vọng ngôn."
Hà Tiến nói: " Kế này là do lệnh lang sở hiến, không bằng lấy Viên Thuật làm tướng, suất ba ngàn hổ bí quân tiến đến Nam Dương vậy?"
Linh Đế vỗ đùi, vui vẻ nói: " Đai tướng quân sở ngôn thật hợp với ý trẫm! Truyền chỉ, tấn thăng Trung quân Giáo úy Viên Thuật làm Hổ Bí Trung lang tướng, làm Nam Dương Thái thú, suất quân năm ngàn, cùng Tây Lương quân mã 2000 con, chọn ngày bôn phó Uyển thành, nhiệm vụ cứu hồi quốc trượng, quét sạch Tám Trăm Lưu Khấu, khâm thử!"
Hà Tiến, Viên Phùng đồng thời quỳ tại đan trì, tam hô ngô hoàng thánh minh, lúc này, Trương Nhượng mới bàng hoàng tỉnh ngộ, Hà Tiến cùng Viên Phùng hai ngươi diễn rõ ràng là song hoàng hảo hí, hắn trúng phải kế giương đông kích tây của hai người này rồi, thế nhưng thánh thượng kim khẩu đã khai, ván đã đóng thuyền, có muốn vãn hồi cũng đã không kịp, không khỏi căm hận cắn răng nghiến lợi.
Tư Đồ Viên Ngồi chưa chịu thôi, tiến lên trước tấu: " Bệ hạ, Trương Nhượng xét người bất minh ……"
Linh Đế đem ống tay áo phất lên, nhíu mày nói: " Thôi, trẫm thấy cảm thấy mệt rồi, hôm này đình nghị tại đây."
Trương Nhương tinh thần rung lên, đứng thẳng lưng gằn giọng hô lớn: " Hôm nay đình nghị đến đây kết thúc, bá quan bãi triều ~~"
Văn võ bá quan rối rít thoái triều, đến lúc xuất điện, Hà Tiến cùng Viên Phùng nhìn nhau cười thầm, hết thảy đều không cần nói ra.
………………………………..
Hoa đăng vừa treo lên, bên ngoài mặc dù băng thiên tuyết địa, trong hồng lâu lại quang trù giao thác, oanh ca yến vũ.
Bởi vì ái tử Viên Thuật tấn thăng Hổ bí Trung lang tướng, hơn nữa còn làm Nam Dương Thái thú, Tư Không Viên Phùng tại hồng lâu thiết đại yến mời thân bằng chí hữu, lúc này chính là lúc tửu quá tam tuần, hào khí mãnh liệt nhất. Thời Hán phong khí rất phóng khoán, đạt quan quý nhân tại trong nhà triệu kĩ nữ mời khách nhân thậm chí vào câu lan viện (kĩ viện) thiết yến là việc bình thường.
Thái Ung hành tửu lệnh (một lối hát khi uống rượu), chợt thấy bên cạnh không thấy Thị trung Vương Doãn đâu, không khỏi hỏi: " Sao lại không thấy Tử Sư?"
Tư Đồ Viên Ngỗi cười nói: " Tất nhiên lại là đi tìm Thuyền Nhi rồi."
Thái Ung ngạc nhiên nói: " Thuyền Nhi này thực sự có dung mao bế nguyệt tu hoa sao? Lại làm cho Tử Sư si mê như thế?"
Viên Ngỗi đáp: " Bá Dê có điều chẳng biết, vị Thuyền Nhi tiểu thư này là người rất khéo, bình thường chỉ cách liêm (màn che) hiến nghệ, chưa từng cùng người gặp mặt, duy có Tử Sư cùng một ít tri kĩ may mắn thấy được phương dung. Lúc trước Tử Sư từng có nói đùa, nay may mắn thấy được Thuyền Nhi phương dung, dù chết cũng không tiếc, đủ thấy vị Thuyền Nhi tiểu thư này người quốc sắc thiên hương, làm người khuynh đảo đến mức nào."
" Nay may mắn thấy được Thuyền Nhi phương dung, dù chết không tiếc? Dù chết không tiếc!"
Thái Ung trầm ngâm hai tiếng, trên mặt bất giác lộ ra vẻ say mê nhất thời.
……………………………..
Hồng lâu hậu viên, trên hồ sen sương mờ giăng tỏa, trong tinh xá nhã hiên.
Một người thịnh trang (trang phục hoa lệ) nữ tữ ngọc diện tuyết phù, thiên tư diệu mạn chậm rãi quỳ xuống, thanh thúy nói: " Tiểu thư, Thuyền Nhi vừa mới biết được, hôm nay trong triều đình xảy ra một đại sự."
Bên trong bức rèm che, một thanh âm kiều mị nhẹ nhàng hỏi: " Đại sự gì?"
Tuyền Nhi nói: " Vì một việc này, một người này, mà đám người Đại tướng quân Hà Tiến và Tư KHông Viên Phùng cùng đám người Thập thường thị Trương Nhương giữa triều trở mặt với nhau."
" Vì việc gì? Vì người nào?"
" Nam Dương Hoàng Cân một bộ tàn binh, dựng cờ hiệu tự xưng là Tám Trăm Lưu Khấu, dưới sự suất lĩnh của Đại đầu lĩnh Mã Dược quét ngang Nam Dương, trọng chiếm Uyển thành, thậm chí còn bắt được phụ thân của Đại tướng quân Hà Tiến, đương kim quốc trượng Hà Chân, tên Mã Dược này còn phóng ra ngoan thoại, nói rằng Hà Tiến nếu không thể trong vòng một tuần khu 2000 con quân mã đến Uyển thành trao đổi, thì sẽ giết Hà Chân."
" Kết quả như thế nào?"
" Kết quả Hà Tiến cùng Viên Phùng diễn một vở song hoàng, Trương Nhượng không biết là kế ăn phải quả đắng, hiện tại con của Viên Phùng Viên Thuật được tấn thăng Hổ bí Trung lang tướng, lại được làm Nam Dương Thái thú, lĩnh quân ở bên ngoài cùng trong triều Hà Tiến phối hợp với nhau, cuộc sống bè lũ Thập thường thị sợ rằng sẽ càng gian nan rồi."
" Điều đó cũng chưa chắc, ta đoán bè lũ Trương Nhượng không lâu nữa tất sẽ có phản kích."
Thuyền Nhi nói: " Làm người khác kinh ngạc chính là tên Mã Dược, chỉ lấy khơi khơi tám trăm người đã công hãm được Uyển thành, còn dám động thổ trên đầu thái tuế, muốn hiệp đương kim Đại tướng quân, hơn nữa mở miệng là 2000 con quân mã."
" Mã Dược? Tám Trăm Lưu Khấu? Thực sự chỉ có tám trăm người sao!?"
" Tiểu thư, trên đề báo tả rõ ràng minh bạch, Tám Trăm Lưu Khấu đích xác chỉ có tám trăm ngươi, tối đa sẽ không quá ngàn ngươi, lại đem cả toàn bộ Nam Dương quấy cho long trời lỡ đất, mấy ngàn Nam Dương binh vi truy đổ tiệt lũ chiến lũ bại, bị đánh cho hôi đầu thổ kiểm, thậm chí ngay cả Nam Dương Thái thú Tần Hiệt cũng mệt mỏi sau mấy lần trúng kế, tức giận đến hộc máu mà chết, thi thể sau khi chết còn bị tên Mã Dược đó xếp đặt lợi dụng, nhất cử tập kích chiếm lấy Nam Dương quận trì Uyển thành."
Trong bức màn che, đạo thân tư diệu mạn nọ đột nhiên bật dậy, thanh âm kiều mị nhu nhuyễn dần trở nên ngưng trọng.
" Trong Nam Dương Hoàng Cân quân thật có nhân vật như thế! Lưu khấu như thế ư!?"
" Tiểu thư, có cần phái người cùng tên Mã Dược này liên lạc không?"
" Không!"
Trong mông lung, chỉ thấy người trong màn che lắc đầu.
Thuyền Nhi không hiểu noi: " Tiểu thư?"
Trong bức màn che, thanh âm kiều mị mới nãy đã quay trở lại, nhẹ nhàng nói: " Thuyền nhi, Hoàng Cân quân phúc diệt tới nơi rồi, Trương Giác lão đạo sợ rằng chỉ trông cậy không được nữa, hi vọng giải thoát của tỉ muội chúng ta, chưa nhất định đặt vào người Mã Dược này được, ta quyết định sẽ đích thân đi đến Uyển thành một chuyến, tìm hiểu vị Mã Dược Đại đầu lĩnh này."
Hà Miêu tấu: " Gia phụ tuy thân trong tay giặc, nhưng tạm thời tính mạng vô ưu, có điều……"
Linh Đế vội vàng nói: " Có điều thế nào?"
Hà Miêu đáp: " Có điều tặc tù Mã Dược phóng ra lời là nếu không thể trong vòng một tuần khu 2000 con quân mã đến Uyển thành, tất gia phụ tính mạng không còn."
Linh Đế nói: " Không phải là 2000 con quân mã thôi sao, cho hắn là được! Mấy ngày trước Lương Châu Thứ sử Cảnh Bỉ không phải vừa mới đưa tới một lượng Tây Lương quân mã sao, vậy khu cho chúng đi."
Hà Tiến vội vàng rời hàng tấu: " Bệ hạ không thể thế được, 2000 còn Tây Lương quân mã này chính là vì tổ kiến Tây viên kỵ binh doanh mà chuẩn bị, không thể vì gia phụ mà ảnh hưởng đến quốc sự được."
Linh Đế không cho là đúng nói: " Quân mã là việc nhỏ, để Cảnh Bỉ hiến một lượng nữa là được thôi, tính mệnh quốc trượng mới là việc lớn, nhất định khổng thể chậm trễ, Đại tướng quân đừng đa nghĩ nữa, việc này cứ như thế mà làm ha."
Hà Tiến sầu thảm nói: " Thần, làm người tự tự lại thất trách, để cho lão phụ tao phải kiếp nạn này, là tội bất hiếu, khu quân mã đổi lấy mạng cha, là người vì việc nhà mà bỏ phế quốc sự, là tội bất trung, bệ hạ chẳng lẽ muốn đẩy thần vào tội bất trung bất hiếu sao, thần cũng không còn mặt mũi nào để đứng giữa trời đất nữa, nay chỉ có chết mà thôi!"
Nói xong, Hà Tiến tiến lên trước hai bước, bất ngờ ở trước điện rút bảo kiếm ra đặt ngang trên cổ của mình, ý muốn tự tận.
Linh Đế kinh hãi thất sắc, vội vang vung vẫy hai tay, khẩn trương nói: " Đại tướng quân đừng vội xúc động, mọi việc đều có thể thương lượng, mọi việc đều có thể thương lượng được mà."
Văn võ bá quan trên điện tất cả cũng đều biến sắc, trong lòng cảm thán không thôi, Đại tướng quân đã có hiếu danh, từng vì lão phụ mà không hiềm dơ bẩn, nay lại vì không muốn vì việc nhà mà làm bê trễ việc nước, thậm chí không tiếc lấy cái chết để ngăn thiên tử, thực sự là phong phạm quốc sĩ.
Hà Tiến tắc sắc nói: " Bệ hạ đừng đề xuất việc khu quân mã để cứu gia phụ nữa, thần liền thôi."
Linh Đế khẩn trương nói: " Vậy phải làm thế nào mới tốt được?"
Linh Đế đang thúc thủ vô sách thì Tư Không Viên Phùng đột nhiên rời hàng tấu: " Bệ hạ, thần có một kế, vừa có thể cứu hồi quốc trượng lại vừa có thể miễn trừ băn khoăn của Đại tướng quân."
Linh Đế vui mừng nói: " Ái khanh mau mau nói ra."
Viên Phùng chỉnh lại y quan, không hoảng không vội nói: " Thần thường nghe thấy thế gian có một loại kỳ vật, tên là bã đậu, mã thất ăn vào sẽ bị tiêu chảy không ngừng, bước đi không nổi, không bằng trước khi đem hiến quân mã, bí mật đem bã đậu thành thảo liệu đồng thời đem tiến hiến, tặc khấu chẳng biết lợi hại, nhất định sẽ lấy bã đậu cho ăn, đến lúc đó, 2000 con quân mã không những không thể để tặc khấu sử dụng, ngược lại trở thành gánh nặng, nếu lúc này có được một viên hổ tướng, dẫn vài ngàn tinh binh đột nhiên tập kích, Tám Trăm Lưu Khấu có thể phá rồi."
Linh Đế kích động nói: " Hay, hay thật! Kế này thật thâm diệu, thâm đắc tâm trẫm, ái khanh quả nhiên không phụ trẫm kì vọng, quốc trượng được cứu rồi."
Viên Phùng thản nhiên nói: " Nếu quốc trượng quả thực được cứu, thần cũng không dám cư công."
Linh Đế ngạc nhiên nói: " Điều này là sao?"
Viên Phùng đáp: " Thật không dám giấu diếm, kế này là do tiểu khuyển sở hiến, lúc đầu thần tưởng rằng vô cùng bỉ lậu khó có thể nêu trên đại điên thanh nhã, nay nghĩ bệ hạ đang nóng ruột, Đại tướng quân âu lo, nên mới nhớ đến, không quản xấu hổ mà hiến sách."
Linh Đế không cho là đúng nói: " Kế này tinh diệu như thế, có chỗ nào bỉ lậu đâu? Nếu quốc trượng được cứu, lệnh lang tất được công đầu."
Viên Phùng nói: " Cái này bất quá chút tài mọn, không đủ nhét răng (?), nhưng muốn cứu quốc trượng, thì cần một viên hổ tướng suất tinh duệ chi sư mới được."
Linh Đế nói: " Ái khanh co chọn được người nào thích hợp không?"
Viên Phùng nói: " Còn phải xin bê hạ thánh tài, thần thật không dám vọng ngôn."
Hà Tiến nói: " Kế này là do lệnh lang sở hiến, không bằng lấy Viên Thuật làm tướng, suất ba ngàn hổ bí quân tiến đến Nam Dương vậy?"
Linh Đế vỗ đùi, vui vẻ nói: " Đai tướng quân sở ngôn thật hợp với ý trẫm! Truyền chỉ, tấn thăng Trung quân Giáo úy Viên Thuật làm Hổ Bí Trung lang tướng, làm Nam Dương Thái thú, suất quân năm ngàn, cùng Tây Lương quân mã 2000 con, chọn ngày bôn phó Uyển thành, nhiệm vụ cứu hồi quốc trượng, quét sạch Tám Trăm Lưu Khấu, khâm thử!"
Hà Tiến, Viên Phùng đồng thời quỳ tại đan trì, tam hô ngô hoàng thánh minh, lúc này, Trương Nhượng mới bàng hoàng tỉnh ngộ, Hà Tiến cùng Viên Phùng hai ngươi diễn rõ ràng là song hoàng hảo hí, hắn trúng phải kế giương đông kích tây của hai người này rồi, thế nhưng thánh thượng kim khẩu đã khai, ván đã đóng thuyền, có muốn vãn hồi cũng đã không kịp, không khỏi căm hận cắn răng nghiến lợi.
Tư Đồ Viên Ngồi chưa chịu thôi, tiến lên trước tấu: " Bệ hạ, Trương Nhượng xét người bất minh ……"
Linh Đế đem ống tay áo phất lên, nhíu mày nói: " Thôi, trẫm thấy cảm thấy mệt rồi, hôm này đình nghị tại đây."
Trương Nhương tinh thần rung lên, đứng thẳng lưng gằn giọng hô lớn: " Hôm nay đình nghị đến đây kết thúc, bá quan bãi triều ~~"
Văn võ bá quan rối rít thoái triều, đến lúc xuất điện, Hà Tiến cùng Viên Phùng nhìn nhau cười thầm, hết thảy đều không cần nói ra.
………………………………..
Hoa đăng vừa treo lên, bên ngoài mặc dù băng thiên tuyết địa, trong hồng lâu lại quang trù giao thác, oanh ca yến vũ.
Bởi vì ái tử Viên Thuật tấn thăng Hổ bí Trung lang tướng, hơn nữa còn làm Nam Dương Thái thú, Tư Không Viên Phùng tại hồng lâu thiết đại yến mời thân bằng chí hữu, lúc này chính là lúc tửu quá tam tuần, hào khí mãnh liệt nhất. Thời Hán phong khí rất phóng khoán, đạt quan quý nhân tại trong nhà triệu kĩ nữ mời khách nhân thậm chí vào câu lan viện (kĩ viện) thiết yến là việc bình thường.
Thái Ung hành tửu lệnh (một lối hát khi uống rượu), chợt thấy bên cạnh không thấy Thị trung Vương Doãn đâu, không khỏi hỏi: " Sao lại không thấy Tử Sư?"
Tư Đồ Viên Ngỗi cười nói: " Tất nhiên lại là đi tìm Thuyền Nhi rồi."
Thái Ung ngạc nhiên nói: " Thuyền Nhi này thực sự có dung mao bế nguyệt tu hoa sao? Lại làm cho Tử Sư si mê như thế?"
Viên Ngỗi đáp: " Bá Dê có điều chẳng biết, vị Thuyền Nhi tiểu thư này là người rất khéo, bình thường chỉ cách liêm (màn che) hiến nghệ, chưa từng cùng người gặp mặt, duy có Tử Sư cùng một ít tri kĩ may mắn thấy được phương dung. Lúc trước Tử Sư từng có nói đùa, nay may mắn thấy được Thuyền Nhi phương dung, dù chết cũng không tiếc, đủ thấy vị Thuyền Nhi tiểu thư này người quốc sắc thiên hương, làm người khuynh đảo đến mức nào."
" Nay may mắn thấy được Thuyền Nhi phương dung, dù chết không tiếc? Dù chết không tiếc!"
Thái Ung trầm ngâm hai tiếng, trên mặt bất giác lộ ra vẻ say mê nhất thời.
……………………………..
Hồng lâu hậu viên, trên hồ sen sương mờ giăng tỏa, trong tinh xá nhã hiên.
Một người thịnh trang (trang phục hoa lệ) nữ tữ ngọc diện tuyết phù, thiên tư diệu mạn chậm rãi quỳ xuống, thanh thúy nói: " Tiểu thư, Thuyền Nhi vừa mới biết được, hôm nay trong triều đình xảy ra một đại sự."
Bên trong bức rèm che, một thanh âm kiều mị nhẹ nhàng hỏi: " Đại sự gì?"
Tuyền Nhi nói: " Vì một việc này, một người này, mà đám người Đại tướng quân Hà Tiến và Tư KHông Viên Phùng cùng đám người Thập thường thị Trương Nhương giữa triều trở mặt với nhau."
" Vì việc gì? Vì người nào?"
" Nam Dương Hoàng Cân một bộ tàn binh, dựng cờ hiệu tự xưng là Tám Trăm Lưu Khấu, dưới sự suất lĩnh của Đại đầu lĩnh Mã Dược quét ngang Nam Dương, trọng chiếm Uyển thành, thậm chí còn bắt được phụ thân của Đại tướng quân Hà Tiến, đương kim quốc trượng Hà Chân, tên Mã Dược này còn phóng ra ngoan thoại, nói rằng Hà Tiến nếu không thể trong vòng một tuần khu 2000 con quân mã đến Uyển thành trao đổi, thì sẽ giết Hà Chân."
" Kết quả như thế nào?"
" Kết quả Hà Tiến cùng Viên Phùng diễn một vở song hoàng, Trương Nhượng không biết là kế ăn phải quả đắng, hiện tại con của Viên Phùng Viên Thuật được tấn thăng Hổ bí Trung lang tướng, lại được làm Nam Dương Thái thú, lĩnh quân ở bên ngoài cùng trong triều Hà Tiến phối hợp với nhau, cuộc sống bè lũ Thập thường thị sợ rằng sẽ càng gian nan rồi."
" Điều đó cũng chưa chắc, ta đoán bè lũ Trương Nhượng không lâu nữa tất sẽ có phản kích."
Thuyền Nhi nói: " Làm người khác kinh ngạc chính là tên Mã Dược, chỉ lấy khơi khơi tám trăm người đã công hãm được Uyển thành, còn dám động thổ trên đầu thái tuế, muốn hiệp đương kim Đại tướng quân, hơn nữa mở miệng là 2000 con quân mã."
" Mã Dược? Tám Trăm Lưu Khấu? Thực sự chỉ có tám trăm người sao!?"
" Tiểu thư, trên đề báo tả rõ ràng minh bạch, Tám Trăm Lưu Khấu đích xác chỉ có tám trăm ngươi, tối đa sẽ không quá ngàn ngươi, lại đem cả toàn bộ Nam Dương quấy cho long trời lỡ đất, mấy ngàn Nam Dương binh vi truy đổ tiệt lũ chiến lũ bại, bị đánh cho hôi đầu thổ kiểm, thậm chí ngay cả Nam Dương Thái thú Tần Hiệt cũng mệt mỏi sau mấy lần trúng kế, tức giận đến hộc máu mà chết, thi thể sau khi chết còn bị tên Mã Dược đó xếp đặt lợi dụng, nhất cử tập kích chiếm lấy Nam Dương quận trì Uyển thành."
Trong bức màn che, đạo thân tư diệu mạn nọ đột nhiên bật dậy, thanh âm kiều mị nhu nhuyễn dần trở nên ngưng trọng.
" Trong Nam Dương Hoàng Cân quân thật có nhân vật như thế! Lưu khấu như thế ư!?"
" Tiểu thư, có cần phái người cùng tên Mã Dược này liên lạc không?"
" Không!"
Trong mông lung, chỉ thấy người trong màn che lắc đầu.
Thuyền Nhi không hiểu noi: " Tiểu thư?"
Trong bức màn che, thanh âm kiều mị mới nãy đã quay trở lại, nhẹ nhàng nói: " Thuyền nhi, Hoàng Cân quân phúc diệt tới nơi rồi, Trương Giác lão đạo sợ rằng chỉ trông cậy không được nữa, hi vọng giải thoát của tỉ muội chúng ta, chưa nhất định đặt vào người Mã Dược này được, ta quyết định sẽ đích thân đi đến Uyển thành một chuyến, tìm hiểu vị Mã Dược Đại đầu lĩnh này."