Ở phía nam doanh trại quân Tào, quân doanh của Thái Sử Từ lúc này vốn đã bị ba ngàn quân thiết kỵ của Hứa Chử phá tan tành nhưng dù là như vậy thì Trần Đáo và năm trăm thiết kỵ vẫn đóng lại vì dù doanh trại quân Ngô đã tan nát nhưng nơi này hiểm yếu, một khi Thái Sử Từ thu gom được tàn quân, cho dù chúng không còn quân doanh thì vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng, chặn mất con đường tiến về phía bắc của quân Lương. Trong thực tế Thái Sử Từ cũng đã thu nạp lại tàn binh trong núi định tìm cách chiếm lại quân doanh, một lần nữa ngăn chặn đường lui của Hứa Chử, Mã Siêu thế nhưng Trần Đáo đã cẩn thận nên hắn không thể lợi dụng cơ hội.
Lúc nửa đêm, Chiết Trùng Giáo Uý Lữ Mông phụng quân mệnh Tôn Kiên vượt qua núi tìm thấy quân đội của Thái Sử Từ trong rừng rậm.
Sau khi truyền đạt quân lệnh của Tôn Kiên, Lữ Mông liền khởi hành tới quân doanh Tào quân làm thuyết khách, kết quả quân Tào và quân Ngô liên minh. Lúc hai hai bên thống nhất sẽ hạ trại bên quân doanh quân Tào cùng ngăn chặn thiết kỵ bản bộ của Mã Siêu, Hứa Chử chạy lên phía bắc bởi vậy quân Ngô sẽ hạ trại sau lưng quân Tào, chịu trách nhiệm ngăn cản đại quân Tây Lương của Mã Dược. Sau khi hai bên ước định, Thái Sử Từ nhanh chóng chỉ huy tàn binh bản bộ của mình tiến tới nơi hiểm yếu phía bắc quân doanh Tào quân một lần nữa hạ trại, lại làm theo đề nghị của Từ Thứ thiết lập rất nhiều hầm hố trước quân doanh, bố trí dây thừng gạt ngựa, dáng diệu chuẩn bị tử thủ lâu dài.
Mã Siêu vừa mới tỉnh lại, đang cùng Hứa Chử, Trần Đáo hàn huyên thì có khoái mã phi báo Mã Đại đã dẫn năm ngàn quân thiết kỵ tới cứu viện. Mã Siêu nghe vậy mừng rõ dẫn chư tướng xuất trướng đón Mã Đại vào đại doanh mặc dù lúc này đã là đêm khuya nhưng trung quân đại trướng của Mã Siêu lại sáng rực, người đi lại khắp nơi.
Mã Siêu ngồi trên mặt đất giữa đại trướng, Hứa Chử, Mã Đại, Trần Đáo, Pháp Chính phân chia ngồi hai bên.
Sắc mặt của Mã Siêu, Hứa Chử vẫn còn tái nhợt, nhất là Hứa Chử, sắc mặt nhìn không có chút khí huyết nào, cũng may vết thương của hai người chỉ là vết thương ngoài da, hai người chỉ vì chém giết quá độ nên tổn thương nguyên khí. Nếu như là lúc bình thường thì chỉ cần nghỉ ngơi khoảng mười, mười lăm ngày là có thể khôi phục hoàn toàn, chỉ tiếc hiện tại đại địch trước mặt, tình thế không cho phép hai người nghỉ ngơi.
Pháp Chính hỏi Mã Đại: "Nhị tướng quân, lần này chúa công phái bao nhiêu viện quân tới đây?"
Mã Đại nói: "Trừ năm ngàn quân thiết kỵ của mạt tướng làm tiên phong phía sau còn có một vạn thuỷ quân tinh nhuệ của Cam Ninh tướng quân".
"A" Pháp Chính khẽ gật đầu rồi đột nhiên nhớ ra gì đó hắn vội hỏi: "Chờ một chút, quân thiết kỵ tiên phong của nhị tướng quân làm thế nào vượt qua được doanh trại Tào quân?"
Mã Đại cực kỳ đắc ý cười to nói: "Mạt tướng hạn cho quân Tào trong thời gian một nén nhang phải rút lui ra ngoài quân doanh nhượng lại quan đạo, quân Tào sợ uy phong của quân ta, chúng biết điều nhường đường. Ha ha ha, thật sự rất thống khoái".
Pháp Chính nói: "Có lưu lại quân đội giữ trại không?"
Mã Đại ngạc nhiên nói: "Không có"
"Hỏng!" Pháp Chính cả kinh, hắn hoảng hốt nói: "Hỏng, hỏng mất rồi".
Hứa Chử hỏi: "Pháp Chính tiên sinh, hỏng cái gì?"
Pháp Chính nói: "Ai, Nhị tướng quân đáng lẽ phải lưu lại một nửa quân của mình bảo vệ doanh trại quân Tào mới phải. Hiện tại nhất định quân Tào đã quay lại chiếm lại quân doanh. Nếu như quân Tào liên minh với tàn quân Đông Ngô, quân ta tất sẽ lưỡng bề thọ địch. Kết quả chúng ta vẫn không thể phá vây được, ngay cả khi đại quân của chúa công tới đây vẫn không thể tiếp ứng được, vậy thì có tác dụng gì đâu"
"Nguy rồi" Mã Đại biến sắc, hắn vội vàng đứng dậy nói: "Nếu đã như vậy, mạt tướng nguyện chỉ huy một đội kỵ binh quay lại đánh chiếm quân doanh".
Pháp Chính nói: "Chỉ e là không còn kịp nữa rồi".
Mã Siêu nói: "Trọng Nhạc (tên chữ của Mã Đại) không thể lỗ mãng, việc tới nước này gấp cũng vô dụng, hãy để toàn quân nghr ngơi, hồi phục một đêm, đợi ngày mai đại quân của huynh trưiởng tiến tới ngoài núi hẵng hay".
Trần Đáo nói: "Thiếu tướng quân nói rất đúng. Hiện tại ở quan ải đã tập trung gần tám ngàn quân tinh nhuệ, coi như Tôn Kiên có mười vạn đại quân hung hãn tấn công thì chỉ e dăm bữa, nửa tháng cũng không thể đánh hạ được, hơn nữa các tướng sĩ đã gấp gáp hành quân đường dài, lại vừa mới trải qua một trận ác chiến, cần phảo nghỉ ngơi lấy sức ngay. Chúng ta hãy cứ chờ tới ngày mai rồi hãy nói".
Pháp Chính nói: "Cũng chỉ còn cách đó thôi".
Tào Tháo đang nằm gục xuống án ngủ say thì bất chợt bị tiếng bước chân gấp gáp làm bừng tỉnh, hắn vội vã ngẩng đầu thì thấy tộc tử Tào Hưu bước vào trướng. Tào Hưu nhìn Tào Tháo vái chào và nói: "Tham kiến thúc thúc".
"Văn Liệt, miễn lễ" Tào Tháo khoát tay áo, hỏi Tào Hưu: "Đã mời Trương tướng quân tới chưa?'
Tào Hưu nói: "Đã mời tới, đang ở bên ngoài".
Tào Tháo nói: "Hãy mời Trương tướng quân vào".
"Tuân lệnh".
Tào Hưu khom người thối lui ra ngoài trướng, chỉ trong chốc lát Trương Dĩ bước nhanh vào trướng, hắn nhìn Tào Tháo khom người vái chào, cao giọng nói: "Mạt tướng Trương Cáp tham kiến chúa công'.
"Trương tướng quân miễn lễ" Tào Tháo khoát tay nói: "Xin mời ngồi".
"Tạ ơn chúa công".
Trương Cáp ôm quyền bái lạy lần nữa rồi hắn tiến lên hai bước, ngồi xuống trước án, đối diện với Tào Tháo.
Tào Tháo thở dài một hơi dài rồi hắn đột nhiên rút thanh bội kiếm của mình ra, quay ngược chuôi đưa cho Trương Cáp và nói: "Trương tướng quân, xin tướng quân hãy chém đầu Cô".
Trương Cáp kinh hãi nói: "Chúa công hà cớ gì? Tại sao lại như vậy?"
Tào Tháo nói: "Mã đồ phu hận Cô thấu xương, tuy tướng quân cùng Mã Siêu có hận giết cha nhưng nếu tướng quân có thể lấy đầu Cô dâng hiến tướng quân vẫn có thể bảo đảm được mạng sống của mình".
Trương Cáp vội vàng đứng dậy, hắn lo sợ không yên phủ phục trước án nói: "Chúa công, nếu như muốn hại mạt tướng, không cần lấy cớ, chỉ cần giết ngay mạt tướng, hà cớ gì dùng cách này?"
"Đây chính là những lời tâm huyết của Cô" Tào Tháo kích động nói: "Nay Cô bị vây khốn ở Hứa Xương, lúc này đã lâm vào tuyệt cảnh không lối thoát, chỉ e rất khó tránh khỏi tai kiếp này. Sau khi Cô chết, Lưu Biểu, Viên Thiệu, Lưu Chương tất cả mấy người đó đều không phải là đối thủ của Mã đồ phu. Mãnh hổ Giang Đông Tôn Kiên tuy rất oai hùng nhưng đáng tiếc lại an phận ở một góc Giang Đông, cũng rất khó có thể phòng thủ lâu. Chỉ chưa đầy mười năm nữa, thiên hạ sẽ nằm trong tay Mã đồ phu. Tướng quân khi đến với Cô đang lúc tình thế nguy na, giúp Cô đánh bại Viên Thiệu, công lao hẳn không dưới Hàn Tín tới đầu quân cho Cao Tổ lúc hiểm nghèo".
"Đáng tiếc, thời vận không tốt. Trời đã sinh Tào, tại sao lại còn sinh Mã? Nay Cô lâm vào thế hiểm nghèo, bại vong là điều sớm tối, không thể không báo đáp ân tình sâu đậm của tướng quân. Tướng quân cứ yên tâm lấy đi thủ cấp của Cô".
"Chúa công" Trương Cáp ngẩng đầu, ủ ê nói: "Mạt tướng bị tiểu nhân hãm hại, trận trước phản chiến cũng chỉ là bất đắc dĩ. Từ khi mạt tướng về quy hàng chúa công, mạt tướng mới biết chúa công hùng tài đảm lược vượt xa Viên Thiệu tài trí bình thường. Ngày thường mạt tướng mỗi lần đàm đạo cùng Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh tướng quân đều nói: Nay đã gặp minh chủ, thề nguyện chinh chiến xa trường, lập nên sự nghiệp để không uổng phí cuộc đời này, há có thể hai lòng sao? Hơn nữa sau khi mạt tướng quy hàng chúa công, vợ con đều bị Viên Thiệu giết hại, mạt tướng và Viên Thiệu đã có thù không đợi trời chung. Mạt tướng cùng Mã Siêu cũng có thù giết cha. Mã Siêu là thân tín của Mã Dược, liệu có thể thu nạp mạt tướng mà không để ý tới điều đó không?"
"Hành động lần này của chúa công tuy là cứu mạt tướng nhưng thật ra là hại mạt tướng" Trương Cáp nói xong liền chộp lấy thanh bảo kiếm trên án đặt lên cổ, hắn nói vẻ bi thương: "Nếu chúa công hoài nghi mạt tướng ăn ở hai lòng. Mạt tướng có trăm miệng cũng không thể biện bạch, chỉ biết lấy cái chết mà thôi".
Nói xong Trương Cáp liền giật mạnh bảo kiếm, có ý định muốn tự vẫn.
"Tướng quân không được" Tào Tháo hốt hoảng chộp lấy thanh bảo kiếm, ngay lập tức thanh bảo kiếm sắc bén đã cắt đứt tay Tào Tháo, máu tươi chảy trào xuống dưới nhưng Tào Tháo vẫn không buông ra, hắn lên tiếng khuyên nhủ Trương Cáp: "Vậy là Cô sai lầm, Cô không nên hoài nghi tướng quân. Tướng quân hãy mau bỏ kiếm trong tay xuống".
Trương Cáp buồn nản quăng thanh bảo kiếm xuống nhưng trên cổ đã bị rạch một đường, máu trào ra.
Tào Tháo tự tay băng bó vết thương cho Trương Cáp sau đó hắn chỉ tay lên trời thề nguyền: "Từ nay về sau nếu Cô lại hoài nghi tướng quân ắt phải chịu ngũ lôi oanh đính mà chết".
Trương Cáp cảm kích, hắn phủ phục khóc nói: "Nếu mạt tướng phản bội tướng quân ắt sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết".
"Ha ha ha" Tào Tháo cười dài ba tiếng, hắn tiến lên đỡ Trương Cáp dậy và nói: "Tướng quân xin đứng lên".
"Chúa công!" Trương Cáp đứng dậy, hắn ôm quyền hùng hồn nói: "Lương thảo trong thành không còn duy trì được lâu, tại sao không thừa dịp sớm phá vây?"
"Cô cũng có ý muốn phá vòng vây nhưng lại sợ rơi vào bẫy của Mã đồ phu" Tào Tháo nói vẻ khó xử: "Không biết hai vạn thiết kỵ Tây Lương đã đi đâu, làm sao chúng ta có thể biết Mã đồ phu và Giả độc sĩ đang bày ra quỷ kế gì? Rất có thể chúng đang dụ quân ta chủ động phá vây".
Trương Cáp nói: "Phá vòng vây cũng chết, không phá vòng vây cũng chết. Cả hai cách đều chết vậy vì sao chúng ta không liều chết phá vây".
Tào Tháo trầm tư trong chốc lát, đôi mắt nhỏ của hắn nhắm lại rồi đột nhiên mở ra, hắn kích động nói: "Vậy cứ làm theo lời tướng quân, đêm nay chúng ta sẽ tận dụng trời tối phá vây".
Trương Cáp nói: "Mạt tướng nguyện chỉ huy tinh binh bản bộ đi trước mở đường máu".
Tào Tháo nói: "Làm phiền tướng quân".
Tàng Phách, Trương Liêu, Trương Cáp, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh, Duẫn Lễ, Tôn Quan, Tống Hiến, Lữ Kiền toàn bộ chư tướng tề tựu đông đủ. Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp, Cổ Quỳ các mưu sĩ cũng tụ tập một bên. Trong đại sảnh đột nhiên trở nên chật chội, bỗng nhiên trong lúc đó Tào Hưu cầm kiếm từ thiên môn bước ra, cao giọng nói to: "Chúa công giá lâm".
Tào Tháo trong bộ quân trang từ trong cửa thiên mon bước nhanh ra, đôi mắt nhỏ mở to, có đôi lúc ánh lên sự âm trầm.
Tất cả mọi người trong đại sảnh lập tức khom người, cùng hô lên: "Tham kiến chúa công".
Tào Tháo thong dong bước lên ghế chủ vị, khoát tay nói: "Miễn lễ".
"Tạ ơn chúa công".
Mọi người tạ ơn rồi phân phó hai bên tả hữu.
Tào Tháo vẻ uy phong lẫm liệt nhìn rồi hắn rút kiếm cầm tay, hung hăng chém đứt một góc án, lạnh lùng nói: "Cô quyết ý tối nay phá vây, cùng một trận sống chết với Mã nghịch tặc mong rằng chư vị tướng quân đều tự thống lĩnh quân mã bản bộ của mình ra sức vì nước, không được mắc sai sót".
Tàng phách, Trương Liêu và chư tướng lớn tiếng đáp: "Mạt tướng chờ quân lệnh của chúa công".
"Ừ" Tào Tháo gật đầu nói: "Tống Hiến, Duẫn Lễ, Tôn Quan nghe lệnh".
Thái Sơn tặc Duẫn Lễ, Tôn Quan cùng bộ tướng cũ của Lữ Bố là Tống Hiến cùng bước ra khỏi hàng, đứng dàn hàng trước mặt Tào Tháo đáp: "Có mạt tướng".
Tào Tháo nói: "Các ngươi hãy chỉ huy năm ngàn quân, khua chiêng giống trống ở cửa bắc, đông và cửa tây, ra vẻ quân ta suốt đêm tập kết ở đó, làm ra như thể quân ta chuẩn bị phá vây từ ba hướng đó".
"Tuân lệnh".
Ba tướng Duẫn Lễ ầm ầm trả lời rồi rời đi.
Tào Tháo lại nói: "Trương Liêu nghe lệnh".
Trương Liêu bước ra, ôm quyền nói: "Có mạt tướng".
Tào Tháo nói: "Chỉ huy tám ngàn tinh binh ẩn núp trên trong cửa nam, châm lửa ở đầu thành làm hiệu, khi nào có lửa hiệu thì cho binh lính xông ra ngoài thành, nhất định phải lấp hết những hào sâu ngoài thành với bất cứ giá nào, loại trừ hết tất cả chướng ngại vật để cho đại quân phá vây".
"Tuân lệnh!".
Trương Liêu lĩnh mệnh rời đi.
"Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh nghe lệnh".
"Có mạt tướng".
"Chỉ huy năm ngàn trọng giáp bộ binh ở trong thành cửa năm đợi lệnh, đợi sau khi Trương Liêu lấp hết hào sâu thì lập tức xuất binh tiến đánh quân doanh Lương châu, phá huỷ các hàng rào dọc theo đường tiến quân".
"Tuân lệnh".
Lúc nửa đêm, Chiết Trùng Giáo Uý Lữ Mông phụng quân mệnh Tôn Kiên vượt qua núi tìm thấy quân đội của Thái Sử Từ trong rừng rậm.
Sau khi truyền đạt quân lệnh của Tôn Kiên, Lữ Mông liền khởi hành tới quân doanh Tào quân làm thuyết khách, kết quả quân Tào và quân Ngô liên minh. Lúc hai hai bên thống nhất sẽ hạ trại bên quân doanh quân Tào cùng ngăn chặn thiết kỵ bản bộ của Mã Siêu, Hứa Chử chạy lên phía bắc bởi vậy quân Ngô sẽ hạ trại sau lưng quân Tào, chịu trách nhiệm ngăn cản đại quân Tây Lương của Mã Dược. Sau khi hai bên ước định, Thái Sử Từ nhanh chóng chỉ huy tàn binh bản bộ của mình tiến tới nơi hiểm yếu phía bắc quân doanh Tào quân một lần nữa hạ trại, lại làm theo đề nghị của Từ Thứ thiết lập rất nhiều hầm hố trước quân doanh, bố trí dây thừng gạt ngựa, dáng diệu chuẩn bị tử thủ lâu dài.
Mã Siêu vừa mới tỉnh lại, đang cùng Hứa Chử, Trần Đáo hàn huyên thì có khoái mã phi báo Mã Đại đã dẫn năm ngàn quân thiết kỵ tới cứu viện. Mã Siêu nghe vậy mừng rõ dẫn chư tướng xuất trướng đón Mã Đại vào đại doanh mặc dù lúc này đã là đêm khuya nhưng trung quân đại trướng của Mã Siêu lại sáng rực, người đi lại khắp nơi.
Mã Siêu ngồi trên mặt đất giữa đại trướng, Hứa Chử, Mã Đại, Trần Đáo, Pháp Chính phân chia ngồi hai bên.
Sắc mặt của Mã Siêu, Hứa Chử vẫn còn tái nhợt, nhất là Hứa Chử, sắc mặt nhìn không có chút khí huyết nào, cũng may vết thương của hai người chỉ là vết thương ngoài da, hai người chỉ vì chém giết quá độ nên tổn thương nguyên khí. Nếu như là lúc bình thường thì chỉ cần nghỉ ngơi khoảng mười, mười lăm ngày là có thể khôi phục hoàn toàn, chỉ tiếc hiện tại đại địch trước mặt, tình thế không cho phép hai người nghỉ ngơi.
Pháp Chính hỏi Mã Đại: "Nhị tướng quân, lần này chúa công phái bao nhiêu viện quân tới đây?"
Mã Đại nói: "Trừ năm ngàn quân thiết kỵ của mạt tướng làm tiên phong phía sau còn có một vạn thuỷ quân tinh nhuệ của Cam Ninh tướng quân".
"A" Pháp Chính khẽ gật đầu rồi đột nhiên nhớ ra gì đó hắn vội hỏi: "Chờ một chút, quân thiết kỵ tiên phong của nhị tướng quân làm thế nào vượt qua được doanh trại Tào quân?"
Mã Đại cực kỳ đắc ý cười to nói: "Mạt tướng hạn cho quân Tào trong thời gian một nén nhang phải rút lui ra ngoài quân doanh nhượng lại quan đạo, quân Tào sợ uy phong của quân ta, chúng biết điều nhường đường. Ha ha ha, thật sự rất thống khoái".
Pháp Chính nói: "Có lưu lại quân đội giữ trại không?"
Mã Đại ngạc nhiên nói: "Không có"
"Hỏng!" Pháp Chính cả kinh, hắn hoảng hốt nói: "Hỏng, hỏng mất rồi".
Hứa Chử hỏi: "Pháp Chính tiên sinh, hỏng cái gì?"
Pháp Chính nói: "Ai, Nhị tướng quân đáng lẽ phải lưu lại một nửa quân của mình bảo vệ doanh trại quân Tào mới phải. Hiện tại nhất định quân Tào đã quay lại chiếm lại quân doanh. Nếu như quân Tào liên minh với tàn quân Đông Ngô, quân ta tất sẽ lưỡng bề thọ địch. Kết quả chúng ta vẫn không thể phá vây được, ngay cả khi đại quân của chúa công tới đây vẫn không thể tiếp ứng được, vậy thì có tác dụng gì đâu"
"Nguy rồi" Mã Đại biến sắc, hắn vội vàng đứng dậy nói: "Nếu đã như vậy, mạt tướng nguyện chỉ huy một đội kỵ binh quay lại đánh chiếm quân doanh".
Pháp Chính nói: "Chỉ e là không còn kịp nữa rồi".
Mã Siêu nói: "Trọng Nhạc (tên chữ của Mã Đại) không thể lỗ mãng, việc tới nước này gấp cũng vô dụng, hãy để toàn quân nghr ngơi, hồi phục một đêm, đợi ngày mai đại quân của huynh trưiởng tiến tới ngoài núi hẵng hay".
Trần Đáo nói: "Thiếu tướng quân nói rất đúng. Hiện tại ở quan ải đã tập trung gần tám ngàn quân tinh nhuệ, coi như Tôn Kiên có mười vạn đại quân hung hãn tấn công thì chỉ e dăm bữa, nửa tháng cũng không thể đánh hạ được, hơn nữa các tướng sĩ đã gấp gáp hành quân đường dài, lại vừa mới trải qua một trận ác chiến, cần phảo nghỉ ngơi lấy sức ngay. Chúng ta hãy cứ chờ tới ngày mai rồi hãy nói".
Pháp Chính nói: "Cũng chỉ còn cách đó thôi".
Tào Tháo đang nằm gục xuống án ngủ say thì bất chợt bị tiếng bước chân gấp gáp làm bừng tỉnh, hắn vội vã ngẩng đầu thì thấy tộc tử Tào Hưu bước vào trướng. Tào Hưu nhìn Tào Tháo vái chào và nói: "Tham kiến thúc thúc".
"Văn Liệt, miễn lễ" Tào Tháo khoát tay áo, hỏi Tào Hưu: "Đã mời Trương tướng quân tới chưa?'
Tào Hưu nói: "Đã mời tới, đang ở bên ngoài".
Tào Tháo nói: "Hãy mời Trương tướng quân vào".
"Tuân lệnh".
Tào Hưu khom người thối lui ra ngoài trướng, chỉ trong chốc lát Trương Dĩ bước nhanh vào trướng, hắn nhìn Tào Tháo khom người vái chào, cao giọng nói: "Mạt tướng Trương Cáp tham kiến chúa công'.
"Trương tướng quân miễn lễ" Tào Tháo khoát tay nói: "Xin mời ngồi".
"Tạ ơn chúa công".
Trương Cáp ôm quyền bái lạy lần nữa rồi hắn tiến lên hai bước, ngồi xuống trước án, đối diện với Tào Tháo.
Tào Tháo thở dài một hơi dài rồi hắn đột nhiên rút thanh bội kiếm của mình ra, quay ngược chuôi đưa cho Trương Cáp và nói: "Trương tướng quân, xin tướng quân hãy chém đầu Cô".
Trương Cáp kinh hãi nói: "Chúa công hà cớ gì? Tại sao lại như vậy?"
Tào Tháo nói: "Mã đồ phu hận Cô thấu xương, tuy tướng quân cùng Mã Siêu có hận giết cha nhưng nếu tướng quân có thể lấy đầu Cô dâng hiến tướng quân vẫn có thể bảo đảm được mạng sống của mình".
Trương Cáp vội vàng đứng dậy, hắn lo sợ không yên phủ phục trước án nói: "Chúa công, nếu như muốn hại mạt tướng, không cần lấy cớ, chỉ cần giết ngay mạt tướng, hà cớ gì dùng cách này?"
"Đây chính là những lời tâm huyết của Cô" Tào Tháo kích động nói: "Nay Cô bị vây khốn ở Hứa Xương, lúc này đã lâm vào tuyệt cảnh không lối thoát, chỉ e rất khó tránh khỏi tai kiếp này. Sau khi Cô chết, Lưu Biểu, Viên Thiệu, Lưu Chương tất cả mấy người đó đều không phải là đối thủ của Mã đồ phu. Mãnh hổ Giang Đông Tôn Kiên tuy rất oai hùng nhưng đáng tiếc lại an phận ở một góc Giang Đông, cũng rất khó có thể phòng thủ lâu. Chỉ chưa đầy mười năm nữa, thiên hạ sẽ nằm trong tay Mã đồ phu. Tướng quân khi đến với Cô đang lúc tình thế nguy na, giúp Cô đánh bại Viên Thiệu, công lao hẳn không dưới Hàn Tín tới đầu quân cho Cao Tổ lúc hiểm nghèo".
"Đáng tiếc, thời vận không tốt. Trời đã sinh Tào, tại sao lại còn sinh Mã? Nay Cô lâm vào thế hiểm nghèo, bại vong là điều sớm tối, không thể không báo đáp ân tình sâu đậm của tướng quân. Tướng quân cứ yên tâm lấy đi thủ cấp của Cô".
"Chúa công" Trương Cáp ngẩng đầu, ủ ê nói: "Mạt tướng bị tiểu nhân hãm hại, trận trước phản chiến cũng chỉ là bất đắc dĩ. Từ khi mạt tướng về quy hàng chúa công, mạt tướng mới biết chúa công hùng tài đảm lược vượt xa Viên Thiệu tài trí bình thường. Ngày thường mạt tướng mỗi lần đàm đạo cùng Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh tướng quân đều nói: Nay đã gặp minh chủ, thề nguyện chinh chiến xa trường, lập nên sự nghiệp để không uổng phí cuộc đời này, há có thể hai lòng sao? Hơn nữa sau khi mạt tướng quy hàng chúa công, vợ con đều bị Viên Thiệu giết hại, mạt tướng và Viên Thiệu đã có thù không đợi trời chung. Mạt tướng cùng Mã Siêu cũng có thù giết cha. Mã Siêu là thân tín của Mã Dược, liệu có thể thu nạp mạt tướng mà không để ý tới điều đó không?"
"Hành động lần này của chúa công tuy là cứu mạt tướng nhưng thật ra là hại mạt tướng" Trương Cáp nói xong liền chộp lấy thanh bảo kiếm trên án đặt lên cổ, hắn nói vẻ bi thương: "Nếu chúa công hoài nghi mạt tướng ăn ở hai lòng. Mạt tướng có trăm miệng cũng không thể biện bạch, chỉ biết lấy cái chết mà thôi".
Nói xong Trương Cáp liền giật mạnh bảo kiếm, có ý định muốn tự vẫn.
"Tướng quân không được" Tào Tháo hốt hoảng chộp lấy thanh bảo kiếm, ngay lập tức thanh bảo kiếm sắc bén đã cắt đứt tay Tào Tháo, máu tươi chảy trào xuống dưới nhưng Tào Tháo vẫn không buông ra, hắn lên tiếng khuyên nhủ Trương Cáp: "Vậy là Cô sai lầm, Cô không nên hoài nghi tướng quân. Tướng quân hãy mau bỏ kiếm trong tay xuống".
Trương Cáp buồn nản quăng thanh bảo kiếm xuống nhưng trên cổ đã bị rạch một đường, máu trào ra.
Tào Tháo tự tay băng bó vết thương cho Trương Cáp sau đó hắn chỉ tay lên trời thề nguyền: "Từ nay về sau nếu Cô lại hoài nghi tướng quân ắt phải chịu ngũ lôi oanh đính mà chết".
Trương Cáp cảm kích, hắn phủ phục khóc nói: "Nếu mạt tướng phản bội tướng quân ắt sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết".
"Ha ha ha" Tào Tháo cười dài ba tiếng, hắn tiến lên đỡ Trương Cáp dậy và nói: "Tướng quân xin đứng lên".
"Chúa công!" Trương Cáp đứng dậy, hắn ôm quyền hùng hồn nói: "Lương thảo trong thành không còn duy trì được lâu, tại sao không thừa dịp sớm phá vây?"
"Cô cũng có ý muốn phá vòng vây nhưng lại sợ rơi vào bẫy của Mã đồ phu" Tào Tháo nói vẻ khó xử: "Không biết hai vạn thiết kỵ Tây Lương đã đi đâu, làm sao chúng ta có thể biết Mã đồ phu và Giả độc sĩ đang bày ra quỷ kế gì? Rất có thể chúng đang dụ quân ta chủ động phá vây".
Trương Cáp nói: "Phá vòng vây cũng chết, không phá vòng vây cũng chết. Cả hai cách đều chết vậy vì sao chúng ta không liều chết phá vây".
Tào Tháo trầm tư trong chốc lát, đôi mắt nhỏ của hắn nhắm lại rồi đột nhiên mở ra, hắn kích động nói: "Vậy cứ làm theo lời tướng quân, đêm nay chúng ta sẽ tận dụng trời tối phá vây".
Trương Cáp nói: "Mạt tướng nguyện chỉ huy tinh binh bản bộ đi trước mở đường máu".
Tào Tháo nói: "Làm phiền tướng quân".
Tàng Phách, Trương Liêu, Trương Cáp, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh, Duẫn Lễ, Tôn Quan, Tống Hiến, Lữ Kiền toàn bộ chư tướng tề tựu đông đủ. Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp, Cổ Quỳ các mưu sĩ cũng tụ tập một bên. Trong đại sảnh đột nhiên trở nên chật chội, bỗng nhiên trong lúc đó Tào Hưu cầm kiếm từ thiên môn bước ra, cao giọng nói to: "Chúa công giá lâm".
Tào Tháo trong bộ quân trang từ trong cửa thiên mon bước nhanh ra, đôi mắt nhỏ mở to, có đôi lúc ánh lên sự âm trầm.
Tất cả mọi người trong đại sảnh lập tức khom người, cùng hô lên: "Tham kiến chúa công".
Tào Tháo thong dong bước lên ghế chủ vị, khoát tay nói: "Miễn lễ".
"Tạ ơn chúa công".
Mọi người tạ ơn rồi phân phó hai bên tả hữu.
Tào Tháo vẻ uy phong lẫm liệt nhìn rồi hắn rút kiếm cầm tay, hung hăng chém đứt một góc án, lạnh lùng nói: "Cô quyết ý tối nay phá vây, cùng một trận sống chết với Mã nghịch tặc mong rằng chư vị tướng quân đều tự thống lĩnh quân mã bản bộ của mình ra sức vì nước, không được mắc sai sót".
Tàng phách, Trương Liêu và chư tướng lớn tiếng đáp: "Mạt tướng chờ quân lệnh của chúa công".
"Ừ" Tào Tháo gật đầu nói: "Tống Hiến, Duẫn Lễ, Tôn Quan nghe lệnh".
Thái Sơn tặc Duẫn Lễ, Tôn Quan cùng bộ tướng cũ của Lữ Bố là Tống Hiến cùng bước ra khỏi hàng, đứng dàn hàng trước mặt Tào Tháo đáp: "Có mạt tướng".
Tào Tháo nói: "Các ngươi hãy chỉ huy năm ngàn quân, khua chiêng giống trống ở cửa bắc, đông và cửa tây, ra vẻ quân ta suốt đêm tập kết ở đó, làm ra như thể quân ta chuẩn bị phá vây từ ba hướng đó".
"Tuân lệnh".
Ba tướng Duẫn Lễ ầm ầm trả lời rồi rời đi.
Tào Tháo lại nói: "Trương Liêu nghe lệnh".
Trương Liêu bước ra, ôm quyền nói: "Có mạt tướng".
Tào Tháo nói: "Chỉ huy tám ngàn tinh binh ẩn núp trên trong cửa nam, châm lửa ở đầu thành làm hiệu, khi nào có lửa hiệu thì cho binh lính xông ra ngoài thành, nhất định phải lấp hết những hào sâu ngoài thành với bất cứ giá nào, loại trừ hết tất cả chướng ngại vật để cho đại quân phá vây".
"Tuân lệnh!".
Trương Liêu lĩnh mệnh rời đi.
"Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh nghe lệnh".
"Có mạt tướng".
"Chỉ huy năm ngàn trọng giáp bộ binh ở trong thành cửa năm đợi lệnh, đợi sau khi Trương Liêu lấp hết hào sâu thì lập tức xuất binh tiến đánh quân doanh Lương châu, phá huỷ các hàng rào dọc theo đường tiến quân".
"Tuân lệnh".