"Không được" Cao Thuận lắc đầu nói: "Hiện tại di động xa trận sẽ làm bại lộ mục tiêu. Một khi Tào Tháo đoán được hắn sẽ thay đổi phương hướng tấn công vậy thì bao nhiêu công sức mà chúa công và quân sư đã khó nhọc sắp xếp sẽ đổ xuống sông xuống biển".
Lý Túc nói: "Nhưng mà kỵ binh của quân Tào…".
Cao Thuận nói: "Cho dù kỵ binh của quân Tào có thể đột phá qua xa trận thì vẫn còn Lang kỵ của Cú Đột tướng quân chặn hậu. Bọn chúng chưa chắc đã đột phá qua sự vây đánh của Lang kỵ. Nói cách khác cứ coi như kỵ binh quân Tào có thể liều chết đột phá qua sự bao vây của Lang kỵ chúng cũng không thể thay đổi được đại cục. Mấy vạn đại quân kia của tào Tháo coi như xong đời".
Giọng nói của Cao Thuận thể hiện sự tin tưởng như chém đinh chặt sắt. Lý Túc không thể tiếp tục khuyên can nữa.
"Quân bản bộ của Duẫn Lễ tướng quân đã lập trận xong".
"Quân bản bộ của Tôn Quan tướng quân đã lập trận xong".
"Quân bản bộ của Tống Hiến tướng quân đã lập trận xong".
Tào Hưu liên tục báo cáo tình hình điều động các bộ quân Tào với Tào Tháo. Cuộc đại chiến phá vây sắp diễn ra nhưng ngược lại Tào Tháo vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.
Thực sự rất khác thường. Tất cả mọi việc hết thảy đều rất khác thường, thậm chí quân Lương Châu còn ngồi chờ quân tào triển khai thế trận, chúng thậm chí cũng không nhận dịp quân Tào vẫn chưa đứng chân ổn định triển khai cuộc phản công quy mô lớn. Bẫy. Đây nhất định là một cái bẫy. Tuy nhiên đúng như Tuân Úc đã nói, ngay cả khi biết đó là một cái bẫy Tào Tháo cũng chỉ còn cách hạ quyết tâm phá vây.
Hiện tại không phải là con cá Tào Tháo chết hay chính Mã đồ phu rách lưới. Tất cả phải tuân theo ý trời.
Ý trời đã ba lần giúp Mã đồ phu tìm được con đường sống trong cái chết, liệu ông trời có còn giúp Mã đồ phu lần thứ tư không? Hay là Tào Tháo đã tới lúc đổi vận, rốt cuộc ông trời cũng đổi ý đoái thương để Tào Tháo tìm được con đường sống trong cái chết không?
"Chúa công" Mưu sĩ Tuân Úc giục ngựa tiến lên gần tới Tào Tháo, hắn nhìn Tào Tháo nói: "Đợi khi lát nữa phá vây, đội nghi trượng của chúa công theo bộ binh phá vây còn chúa công tốt nhất thì đi với đội kỵ binh của Trương tướng quân. Dù sao kỵ binh hành động với tốc độ nhanh hơn, có nhiều cơ hội phá vây hơn".
"Ừ".
Tào Tháo nặng nề gật đầu.
Tuân Úc chỉ nói mập mờ như vậy nhưng Tào Tháo là người thông minh, dĩ nhiên hắn có thể hiểu được ý của Tuân Du.
Trên thực tế Tuân Úc đã nhắc nhở Tào Tháo khi cần thiết Tào Tháo có thể bỏ qua bộ binh, trực tiếp dẫn kỵ binh phá vây. Một khi không còn dính dáng tới bộ binh, tốc độ phá vây của kỵ binh sẽ tăng mạnh. Dù sao đường chiến hào ngăn cản trước mặt quân Tào đã không còn tồn tại nữa. Từ cổng thành tới quân doanh Lương Châu đều là một vùng đất bằng phẳng. Tốc độ của kỵ binh vượt xa nhiều lần so với tốc độ của bộ binh.
Tào Tháo đang định hạ lệnh tấn công thì phía trước đột nhiên vang lên hiệu kèn lệnh cực kỳ sục sôi.
Cùng với hiệu kèn lệnh sục sôi, doanh trướng dầy đặc của quân Lương Châu ở hai bên cánh đột nhiên vỡ ra. Điều đáng kinh ngạc là bên trong những doanh trướng dầy đặc như rừng đó không phải là quân lính Lương Châu mà là những chiếc bản xa (giống như xe ba gác). Mỗi một chiếc bản xa cao chừng hai trượng, rộng chừng bốn trượng. Toàn bộ thân xe được bố trí các cọc gỗ vót nhọn đầu.
Mặt ngoài cùng của bản xa là mặt bằng, trên bề mặt gắn hàng dãy cọc gỗ. Cọc gỗ vót nhọn đầu, trắng hếu, ánh tà dương chiếu xuống phát ra ánh sáng trang nhã làm những người yếu bóng vía phải hoảng sợ.
"Cái gì vậy?" Tào Tháo đột nhiên hít một hơi thật sâu, hắn hốt hoảng hỏi: "Đây là cái quỷ quái gì vậy?"
"Hình như là đầu gỗ đinh chế thành một cỗ xe" Lưu Diệp nghiêm nghị nói: "Khi Mã đồ phu còn Hộ Ô Hoàn Giáo uý thì mưu sĩ dưới trướng của hắn, Quách Đồ đã từng chế ra những cỗ xe như này đánh bại kỵ binh Tiên Ti của Kha Bỉ Năng".
"Không hay rồi" Lưu Diệp vừa nói xong thì Tuân Úc vội kêu lên: "Chúa công, những cỗ xe này đang di động".
"Ừ, chúng có thể di động sao?"
Tào Tháo nhất thời kinh hãi, hắn vội vàng chăm chú nhìn phía trước, quả nhiên những cỗ xe cồng kềnh đó đang thong thả di chuyển. Những cỗ xe vốn hỗn độn, đan xen khắp nơi trên thảo nguyên thế mà chỉ trong chốc lát chúng có thể tiến, lùi, chậm rãi liên kết thành một chỉnh thể, chỉ trong khoảnh khắc đã hình thành một bức tường kiên cố ở mặt chính diện, cao hai trượng, rộng mấy trăm bước chân. Truyện được copy tại
Hơn nưa điều tuỵêt vọng hơn nữa là bên mặt ngoài của bức tường kiên cố này còn gắn những hàng rào sừng hươu sắc bén nên căn bản không thể trèo lên trên.
"Trời ơi, các cỗ xe ở hai bên cũng dang di chuyển" Tào Tháo đang kinh hãi thì Trình Dục cũng kêu to: "Hơn nữa chúng đang từ ba hướng ép tới chỗ quân ta".
"Rống!".
"Rống!".
"Rống!".
Trình Dục vừa nói xong, đồng thời với tiếng kèn lệnh to, rõ của quân Lương Châu, bức tướng chắn kiên cố từ ba hướng bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh hơn, hai bức tường chắn hai bên đang di chuyển rất nhanh, khe hở đó đang dần dần biến mất, trong khi bức tường ở giữa cũng đang dần tiến tới. Chỉ còn khoảng thời gian ăn một bữa cơm nữa là ba bức tường chắn hoàn toàn có thể khép lại với nhau, lấp kín khe hở.
Tới khi đó con đường di chuyển của quân Tào hoàn toàn bị cắt đứt. Nếu như quân Tào không thể công phá được ba bức tường chắn kiên cố đó thì vận mệnh đang chờ đợi chúng ở phía sau chính là rút lui lại về phía sau thế nhưng vì chỉ có một con đường rút lui, để tranh nhau bỏ chạy trối chết, quân Tào nhất định sẽ giẫm đạp lên nhau mà chạy, hơn nữa dù có thể trốn về trong thành Hứa Xương thì bọn tàn binh bại tướng này cũng chỉ có một con đường chết.
Nói cách khác từ giờ khắc này quân Tào cũng chỉ còn có hai con đường lựa chọn. Một là xuyên qua khe hở trước khi ba bức tường chắn hợp lại với nhau, hai là đợi sau khi ba bức tường hợp lại bắt đầu phát động tấn công, phá tan ba bức tường chính diện kiên cố kia, thong thả phá vòng vây. Lần này chúng không còn sự lựa chọn thứ ba. Nếu như lựa chọn cách phá vây trước, Tào Tháo nhất định phải nhẫn tâm bỏ lại toàn bộ bộ binh.
Chỉ có kỵ binh hành động nhanh chóng mới có thể xuyên qua khe hở đó trước khi ba bức tường đó khép lại với nhau.
"Hiểu rồi" Rốt cuộc Tào Tháo cũng hiểu ra mục đích của quân Lương Châu, hắn nghiêm nghị nói: "Đây chính là tính toán của Mã đồ phu, thế nhưng chỉ dựa vào ba bức tường gỗ kia, Mã đồ phu hắn nghĩ có thể ngăn chặn được bốn vạn đại quân của Cô thì không phải khẩu khí quá lớn sao?"
"Chúa công" Mưu sĩ Tuân Úc vội la lên: "Thật sự không thể khinh thường bản xa trận của Mã đồ phu. Chúa công hãy tận dụng cơ hội ba bức tường còn chưa kịp hợp nhất mang theo kỵ binh của Trương Cáp tướng quân đi trước phá vây".
"Xin chúa công đi trước phá vây".
"Xin chúa công đi trước phá vây".
"Xin chúa công đi trước phá vây".
Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp mấy người cũng rối rít xuống ngựa, quỳ xuống nói.
Tào Tháo còn đang do dự thì Tuân Úc đã vội la lên: "Không còn thời gian nữa, Tào Hưu, Trương Liêu, Tàng Phách đâu?"
Tào Hưu, Trương Liêu, Tàng Phách vội vàng giục ngựa tiến lên, ôm quyền đáp: "Có mạt tướng".
Tuân Úc nói: "Lập tức chỉ huy ba trăm Hổ Báo kỵ mang theo chúa công, Công Đạt, Trọng Đức, Tử Dương theo trung quân của Trương tướng quân, cùng đội kỵ binh cùng nhau phá vây theo ".
Một khi Tuân Úc đã đứng ra làm chủ, Tào Tháo không thể tiếp tục ở lại nữa, hắn chỉ quát lên: "Văn Nhược, thế còn ngươi?"
Tuân Úc bật cười lớn, cao giọng nói: "Lúc này trung quân không thể không có người trấn giữ, tại hạ thân là quân sư của chúa công nên lưu lại đây chỉ huy các bộ phá vây. Chúa công cứ yên tâm, mặc dù bản xa trận của quân Lương Châu lợi hại nhưng chưa chắc có thể vây khốn bốn vạn trọng binh của quân ta. Lúc này ai chết vì tay ai vẫn không thể biêt được".
"Văn Nhược" Tào Tháo buồn rầu kêu lên rồi hắn quay đầu, giơ roi, giục ngựa quát to: "Đi!".
Gót sắt cuồn cuộn, ngay khi đám quân Tào Tháo đã đi xa, Tuân Úc chắp tay vái theo Tào Tháo đang xa dần nói: "Chúa công, bảo trọng!".
Hậu trận quân Lương Châu, tháp quan sát.
Lý Túc đột nhiên kêu lên: "Tướng quân mau nhìn, kỵ binh quân Tào đi trước phá vây".
"Ừ".
Cao Thuận gật đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn quả nhiên thấy năm ngàn kỵ binh quân Tào đã chia thành hai đường lao thẳng tới khe hở của ba bức tường chắn, không cần nói cũng biết dụng ý của kỵ binh quân Tào, chúng định thừa dịp ba bức tường chắn chưa kịp khép lại đánh vu hồi ra sau hậu trận quân Lương Châu, hỗ trợ cho quân bộ binh tấn công chính diện hai mặt cùng giáp công quân Lương Châu.
"Cú Đột tướng quân" Cao Thuận vội quay đầu lại, nhìn Cú Đột nói: "Hiện tại đã tới Lang kỵ của tướng quân".
"Xin tướng quân yên tâm" Cú Đột hùng dũng trả lời: "Khi Lang kỵ của mạt tướng đang săn thú trên thảo nguyên thì đám quân Hà Bắc kia nằm trong ngực nữa nhân bú sữa mẹ. Nó về kỵ chiến bọn chúng kém xa".
Ngoài cửa nam thành Hứa Xương, khí thế hào hùng của toàn bộ chiến trường đã mở ra.
Gần một ngàn chiếc bản xa của quân Lương Châu liên kết thành một bức tường ba mặt không thể phá vỡ, từ ba mặt đông, tây, nam ép lại phía quân Tào. Quân Tào đối chọi lại một cách không khoan nhượng, chúng phân chia ra làm ba đường bộ binh phát động thế tấn công mạnh mẽ như rời non lấp biển với y đồ cố gắng ngăn cản, thậm chí phá huỷ bức tường chắn kiên cố đang khép lại. Trương Cáp, Trương Liêu mỗi người chỉ huy một đội kỵ binh tấn công theo hướng tây nam và đông nam nhanh như bão táp với ý đồ trước khi ba bức tường chắn chưa kịp khép lại đột phá qua vòng vây sau đó đánh vu hồi hậu trận quân Lương Châu, hình thành thế hai mặt giáp công quân Lương Châu.
"Oanh long long"
Vó ngựa quay cuồng, bụi mù bốc lên, Trương Cáp chỉ huy ba ngàn quân tinh kỵ đánh về hướng đông nam, ngay lúc này khe hở giữa hai bức tường mặt nam và đông chỉ còn khoảng hai mươi bước chiều rộng. Chỉ trong thời gian khoảng một nén nhanh là khe hở này hoàn toàn khép kín, tới khi đó thì quân Tào không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải cường công.
"Giá!".
Trương Cáp đang hối hả giục ngựa, hắn đang định giục ngựa vượt qua lỗ hổng thì bất chợt vang lên một âm thanh xe gió vô cùng thê lương.
Trương Cáp kinh hãi ngẩng đầu nhìn thì thấy ba hàn tinh hình tam giác đang bắn tới trước mặt. Trương Cáp hét to một tiếng, thiết thương trong tay đánh ra nhanh như chớp, ba tiếng đin đinh đinh vang lên, ba điểm hàn tinh đó đã bị Trương Cáp đánh rơi, thì ra đó là ba mũi lang tiễn to bằng ngón tay cái.
"Lại là ngươi!".
Hai mắt Trương Cáp thoáng chốc co rút lại, hắn chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
Trong đám bụi đất bay lên mù mịt, một người cưỡi ngựa đứng ngạo nghễ, sừng sững, đó chính là tướng quân Cú Đột, thần bắn cung dưới trướng Mã đồ phu. Trương Cáp và Cú Đột cũng có thể coi như là đối thủ lâu năm. Khi quyết chiến bên ngoài thành Hứa Xương, hai người đã hai lần thử tài bắn cung của nhau, khi ấy Cú Đột nhỉnh hơn Trương Cáp một chút.
Cú Đột hung hăng vung cây thiết thai cung trong tay, hắn lớn tiếng quát: "Trương Cáp, ngươi có dám tỷ thí tiễn pháp với bản tướng quân không? Cùng nhau bắn ba mũi tên, sinh tử do thiên mệnh, có dám không?"
Thoáng chốc sát khí trong mắt Trương Cáp ngày một nồng nặc, hai hàm răng nghiến lại như muốn cắn nát miệng, hắn đang định chấp nhận lời thách đấu của Cú Đột thì bất chợt ánh mắt hắn nhìn thấy hai bức tường chắn vẫn đang chầm chậm tiến lại, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn khép kín. Trương Cáp thoáng rùng mình một cái, hắn giơ thương nói: "Bản tướng quân không thèm so với ngươi. Các huynh đệ quận Thanh Hà, giết…".
"Giết giết giết!"
Trong tiếng hò reo như nước triều lên, ba ngàn tinh kỵ theo sau Trương Cáp mãnh liệt tiến về hướng khe hở chưa kịp khép lại. Gần như trong cùng lúc đó thì Trương Liêu, Tàng Phách chỉ huy hai ngàn tinh kỵ Hà Bắc còn lại phát động tấn công như rời non lấp biển về hướng tây nam. Cú Đột lập tức giương cung lắp tên rồi hắn ngửa mặt lên trời tru lên như sói: "Các huynh đệ, bắn tên".
"Hưu hưu hưu!"
Cú Đột vừa ra lệnh một tiếng, những hàng Lang kỵ sau lưng hắn lập tức giương cung bắn tên.
Gần như cùng với lúc đó trên bức tường chắn đang chậm rãi khép lại cũng bắn ra một cơn mưa tên, quân kỵ binh Hà Bắc đang mãnh liệt xông lên trước đồng loạt ngã xuống một mảng lớn.
"Tiến công!" Hai mắt Trương Cáp như vỡ ra, hắn vung thiết thương trong tay chỉ về phía trước, hắn ngửa mặt lên trời gào to đến khản cả giọng: "Xông lên đi, không được để cho chúng có cơ hội bắn ra loạt tên thứ hai".
Lý Túc nói: "Nhưng mà kỵ binh của quân Tào…".
Cao Thuận nói: "Cho dù kỵ binh của quân Tào có thể đột phá qua xa trận thì vẫn còn Lang kỵ của Cú Đột tướng quân chặn hậu. Bọn chúng chưa chắc đã đột phá qua sự vây đánh của Lang kỵ. Nói cách khác cứ coi như kỵ binh quân Tào có thể liều chết đột phá qua sự bao vây của Lang kỵ chúng cũng không thể thay đổi được đại cục. Mấy vạn đại quân kia của tào Tháo coi như xong đời".
Giọng nói của Cao Thuận thể hiện sự tin tưởng như chém đinh chặt sắt. Lý Túc không thể tiếp tục khuyên can nữa.
"Quân bản bộ của Duẫn Lễ tướng quân đã lập trận xong".
"Quân bản bộ của Tôn Quan tướng quân đã lập trận xong".
"Quân bản bộ của Tống Hiến tướng quân đã lập trận xong".
Tào Hưu liên tục báo cáo tình hình điều động các bộ quân Tào với Tào Tháo. Cuộc đại chiến phá vây sắp diễn ra nhưng ngược lại Tào Tháo vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.
Thực sự rất khác thường. Tất cả mọi việc hết thảy đều rất khác thường, thậm chí quân Lương Châu còn ngồi chờ quân tào triển khai thế trận, chúng thậm chí cũng không nhận dịp quân Tào vẫn chưa đứng chân ổn định triển khai cuộc phản công quy mô lớn. Bẫy. Đây nhất định là một cái bẫy. Tuy nhiên đúng như Tuân Úc đã nói, ngay cả khi biết đó là một cái bẫy Tào Tháo cũng chỉ còn cách hạ quyết tâm phá vây.
Hiện tại không phải là con cá Tào Tháo chết hay chính Mã đồ phu rách lưới. Tất cả phải tuân theo ý trời.
Ý trời đã ba lần giúp Mã đồ phu tìm được con đường sống trong cái chết, liệu ông trời có còn giúp Mã đồ phu lần thứ tư không? Hay là Tào Tháo đã tới lúc đổi vận, rốt cuộc ông trời cũng đổi ý đoái thương để Tào Tháo tìm được con đường sống trong cái chết không?
"Chúa công" Mưu sĩ Tuân Úc giục ngựa tiến lên gần tới Tào Tháo, hắn nhìn Tào Tháo nói: "Đợi khi lát nữa phá vây, đội nghi trượng của chúa công theo bộ binh phá vây còn chúa công tốt nhất thì đi với đội kỵ binh của Trương tướng quân. Dù sao kỵ binh hành động với tốc độ nhanh hơn, có nhiều cơ hội phá vây hơn".
"Ừ".
Tào Tháo nặng nề gật đầu.
Tuân Úc chỉ nói mập mờ như vậy nhưng Tào Tháo là người thông minh, dĩ nhiên hắn có thể hiểu được ý của Tuân Du.
Trên thực tế Tuân Úc đã nhắc nhở Tào Tháo khi cần thiết Tào Tháo có thể bỏ qua bộ binh, trực tiếp dẫn kỵ binh phá vây. Một khi không còn dính dáng tới bộ binh, tốc độ phá vây của kỵ binh sẽ tăng mạnh. Dù sao đường chiến hào ngăn cản trước mặt quân Tào đã không còn tồn tại nữa. Từ cổng thành tới quân doanh Lương Châu đều là một vùng đất bằng phẳng. Tốc độ của kỵ binh vượt xa nhiều lần so với tốc độ của bộ binh.
Tào Tháo đang định hạ lệnh tấn công thì phía trước đột nhiên vang lên hiệu kèn lệnh cực kỳ sục sôi.
Cùng với hiệu kèn lệnh sục sôi, doanh trướng dầy đặc của quân Lương Châu ở hai bên cánh đột nhiên vỡ ra. Điều đáng kinh ngạc là bên trong những doanh trướng dầy đặc như rừng đó không phải là quân lính Lương Châu mà là những chiếc bản xa (giống như xe ba gác). Mỗi một chiếc bản xa cao chừng hai trượng, rộng chừng bốn trượng. Toàn bộ thân xe được bố trí các cọc gỗ vót nhọn đầu.
Mặt ngoài cùng của bản xa là mặt bằng, trên bề mặt gắn hàng dãy cọc gỗ. Cọc gỗ vót nhọn đầu, trắng hếu, ánh tà dương chiếu xuống phát ra ánh sáng trang nhã làm những người yếu bóng vía phải hoảng sợ.
"Cái gì vậy?" Tào Tháo đột nhiên hít một hơi thật sâu, hắn hốt hoảng hỏi: "Đây là cái quỷ quái gì vậy?"
"Hình như là đầu gỗ đinh chế thành một cỗ xe" Lưu Diệp nghiêm nghị nói: "Khi Mã đồ phu còn Hộ Ô Hoàn Giáo uý thì mưu sĩ dưới trướng của hắn, Quách Đồ đã từng chế ra những cỗ xe như này đánh bại kỵ binh Tiên Ti của Kha Bỉ Năng".
"Không hay rồi" Lưu Diệp vừa nói xong thì Tuân Úc vội kêu lên: "Chúa công, những cỗ xe này đang di động".
"Ừ, chúng có thể di động sao?"
Tào Tháo nhất thời kinh hãi, hắn vội vàng chăm chú nhìn phía trước, quả nhiên những cỗ xe cồng kềnh đó đang thong thả di chuyển. Những cỗ xe vốn hỗn độn, đan xen khắp nơi trên thảo nguyên thế mà chỉ trong chốc lát chúng có thể tiến, lùi, chậm rãi liên kết thành một chỉnh thể, chỉ trong khoảnh khắc đã hình thành một bức tường kiên cố ở mặt chính diện, cao hai trượng, rộng mấy trăm bước chân. Truyện được copy tại
Hơn nưa điều tuỵêt vọng hơn nữa là bên mặt ngoài của bức tường kiên cố này còn gắn những hàng rào sừng hươu sắc bén nên căn bản không thể trèo lên trên.
"Trời ơi, các cỗ xe ở hai bên cũng dang di chuyển" Tào Tháo đang kinh hãi thì Trình Dục cũng kêu to: "Hơn nữa chúng đang từ ba hướng ép tới chỗ quân ta".
"Rống!".
"Rống!".
"Rống!".
Trình Dục vừa nói xong, đồng thời với tiếng kèn lệnh to, rõ của quân Lương Châu, bức tướng chắn kiên cố từ ba hướng bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh hơn, hai bức tường chắn hai bên đang di chuyển rất nhanh, khe hở đó đang dần dần biến mất, trong khi bức tường ở giữa cũng đang dần tiến tới. Chỉ còn khoảng thời gian ăn một bữa cơm nữa là ba bức tường chắn hoàn toàn có thể khép lại với nhau, lấp kín khe hở.
Tới khi đó con đường di chuyển của quân Tào hoàn toàn bị cắt đứt. Nếu như quân Tào không thể công phá được ba bức tường chắn kiên cố đó thì vận mệnh đang chờ đợi chúng ở phía sau chính là rút lui lại về phía sau thế nhưng vì chỉ có một con đường rút lui, để tranh nhau bỏ chạy trối chết, quân Tào nhất định sẽ giẫm đạp lên nhau mà chạy, hơn nữa dù có thể trốn về trong thành Hứa Xương thì bọn tàn binh bại tướng này cũng chỉ có một con đường chết.
Nói cách khác từ giờ khắc này quân Tào cũng chỉ còn có hai con đường lựa chọn. Một là xuyên qua khe hở trước khi ba bức tường chắn hợp lại với nhau, hai là đợi sau khi ba bức tường hợp lại bắt đầu phát động tấn công, phá tan ba bức tường chính diện kiên cố kia, thong thả phá vòng vây. Lần này chúng không còn sự lựa chọn thứ ba. Nếu như lựa chọn cách phá vây trước, Tào Tháo nhất định phải nhẫn tâm bỏ lại toàn bộ bộ binh.
Chỉ có kỵ binh hành động nhanh chóng mới có thể xuyên qua khe hở đó trước khi ba bức tường đó khép lại với nhau.
"Hiểu rồi" Rốt cuộc Tào Tháo cũng hiểu ra mục đích của quân Lương Châu, hắn nghiêm nghị nói: "Đây chính là tính toán của Mã đồ phu, thế nhưng chỉ dựa vào ba bức tường gỗ kia, Mã đồ phu hắn nghĩ có thể ngăn chặn được bốn vạn đại quân của Cô thì không phải khẩu khí quá lớn sao?"
"Chúa công" Mưu sĩ Tuân Úc vội la lên: "Thật sự không thể khinh thường bản xa trận của Mã đồ phu. Chúa công hãy tận dụng cơ hội ba bức tường còn chưa kịp hợp nhất mang theo kỵ binh của Trương Cáp tướng quân đi trước phá vây".
"Xin chúa công đi trước phá vây".
"Xin chúa công đi trước phá vây".
"Xin chúa công đi trước phá vây".
Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp mấy người cũng rối rít xuống ngựa, quỳ xuống nói.
Tào Tháo còn đang do dự thì Tuân Úc đã vội la lên: "Không còn thời gian nữa, Tào Hưu, Trương Liêu, Tàng Phách đâu?"
Tào Hưu, Trương Liêu, Tàng Phách vội vàng giục ngựa tiến lên, ôm quyền đáp: "Có mạt tướng".
Tuân Úc nói: "Lập tức chỉ huy ba trăm Hổ Báo kỵ mang theo chúa công, Công Đạt, Trọng Đức, Tử Dương theo trung quân của Trương tướng quân, cùng đội kỵ binh cùng nhau phá vây theo ".
Một khi Tuân Úc đã đứng ra làm chủ, Tào Tháo không thể tiếp tục ở lại nữa, hắn chỉ quát lên: "Văn Nhược, thế còn ngươi?"
Tuân Úc bật cười lớn, cao giọng nói: "Lúc này trung quân không thể không có người trấn giữ, tại hạ thân là quân sư của chúa công nên lưu lại đây chỉ huy các bộ phá vây. Chúa công cứ yên tâm, mặc dù bản xa trận của quân Lương Châu lợi hại nhưng chưa chắc có thể vây khốn bốn vạn trọng binh của quân ta. Lúc này ai chết vì tay ai vẫn không thể biêt được".
"Văn Nhược" Tào Tháo buồn rầu kêu lên rồi hắn quay đầu, giơ roi, giục ngựa quát to: "Đi!".
Gót sắt cuồn cuộn, ngay khi đám quân Tào Tháo đã đi xa, Tuân Úc chắp tay vái theo Tào Tháo đang xa dần nói: "Chúa công, bảo trọng!".
Hậu trận quân Lương Châu, tháp quan sát.
Lý Túc đột nhiên kêu lên: "Tướng quân mau nhìn, kỵ binh quân Tào đi trước phá vây".
"Ừ".
Cao Thuận gật đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn quả nhiên thấy năm ngàn kỵ binh quân Tào đã chia thành hai đường lao thẳng tới khe hở của ba bức tường chắn, không cần nói cũng biết dụng ý của kỵ binh quân Tào, chúng định thừa dịp ba bức tường chắn chưa kịp khép lại đánh vu hồi ra sau hậu trận quân Lương Châu, hỗ trợ cho quân bộ binh tấn công chính diện hai mặt cùng giáp công quân Lương Châu.
"Cú Đột tướng quân" Cao Thuận vội quay đầu lại, nhìn Cú Đột nói: "Hiện tại đã tới Lang kỵ của tướng quân".
"Xin tướng quân yên tâm" Cú Đột hùng dũng trả lời: "Khi Lang kỵ của mạt tướng đang săn thú trên thảo nguyên thì đám quân Hà Bắc kia nằm trong ngực nữa nhân bú sữa mẹ. Nó về kỵ chiến bọn chúng kém xa".
Ngoài cửa nam thành Hứa Xương, khí thế hào hùng của toàn bộ chiến trường đã mở ra.
Gần một ngàn chiếc bản xa của quân Lương Châu liên kết thành một bức tường ba mặt không thể phá vỡ, từ ba mặt đông, tây, nam ép lại phía quân Tào. Quân Tào đối chọi lại một cách không khoan nhượng, chúng phân chia ra làm ba đường bộ binh phát động thế tấn công mạnh mẽ như rời non lấp biển với y đồ cố gắng ngăn cản, thậm chí phá huỷ bức tường chắn kiên cố đang khép lại. Trương Cáp, Trương Liêu mỗi người chỉ huy một đội kỵ binh tấn công theo hướng tây nam và đông nam nhanh như bão táp với ý đồ trước khi ba bức tường chắn chưa kịp khép lại đột phá qua vòng vây sau đó đánh vu hồi hậu trận quân Lương Châu, hình thành thế hai mặt giáp công quân Lương Châu.
"Oanh long long"
Vó ngựa quay cuồng, bụi mù bốc lên, Trương Cáp chỉ huy ba ngàn quân tinh kỵ đánh về hướng đông nam, ngay lúc này khe hở giữa hai bức tường mặt nam và đông chỉ còn khoảng hai mươi bước chiều rộng. Chỉ trong thời gian khoảng một nén nhanh là khe hở này hoàn toàn khép kín, tới khi đó thì quân Tào không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải cường công.
"Giá!".
Trương Cáp đang hối hả giục ngựa, hắn đang định giục ngựa vượt qua lỗ hổng thì bất chợt vang lên một âm thanh xe gió vô cùng thê lương.
Trương Cáp kinh hãi ngẩng đầu nhìn thì thấy ba hàn tinh hình tam giác đang bắn tới trước mặt. Trương Cáp hét to một tiếng, thiết thương trong tay đánh ra nhanh như chớp, ba tiếng đin đinh đinh vang lên, ba điểm hàn tinh đó đã bị Trương Cáp đánh rơi, thì ra đó là ba mũi lang tiễn to bằng ngón tay cái.
"Lại là ngươi!".
Hai mắt Trương Cáp thoáng chốc co rút lại, hắn chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
Trong đám bụi đất bay lên mù mịt, một người cưỡi ngựa đứng ngạo nghễ, sừng sững, đó chính là tướng quân Cú Đột, thần bắn cung dưới trướng Mã đồ phu. Trương Cáp và Cú Đột cũng có thể coi như là đối thủ lâu năm. Khi quyết chiến bên ngoài thành Hứa Xương, hai người đã hai lần thử tài bắn cung của nhau, khi ấy Cú Đột nhỉnh hơn Trương Cáp một chút.
Cú Đột hung hăng vung cây thiết thai cung trong tay, hắn lớn tiếng quát: "Trương Cáp, ngươi có dám tỷ thí tiễn pháp với bản tướng quân không? Cùng nhau bắn ba mũi tên, sinh tử do thiên mệnh, có dám không?"
Thoáng chốc sát khí trong mắt Trương Cáp ngày một nồng nặc, hai hàm răng nghiến lại như muốn cắn nát miệng, hắn đang định chấp nhận lời thách đấu của Cú Đột thì bất chợt ánh mắt hắn nhìn thấy hai bức tường chắn vẫn đang chầm chậm tiến lại, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn khép kín. Trương Cáp thoáng rùng mình một cái, hắn giơ thương nói: "Bản tướng quân không thèm so với ngươi. Các huynh đệ quận Thanh Hà, giết…".
"Giết giết giết!"
Trong tiếng hò reo như nước triều lên, ba ngàn tinh kỵ theo sau Trương Cáp mãnh liệt tiến về hướng khe hở chưa kịp khép lại. Gần như trong cùng lúc đó thì Trương Liêu, Tàng Phách chỉ huy hai ngàn tinh kỵ Hà Bắc còn lại phát động tấn công như rời non lấp biển về hướng tây nam. Cú Đột lập tức giương cung lắp tên rồi hắn ngửa mặt lên trời tru lên như sói: "Các huynh đệ, bắn tên".
"Hưu hưu hưu!"
Cú Đột vừa ra lệnh một tiếng, những hàng Lang kỵ sau lưng hắn lập tức giương cung bắn tên.
Gần như cùng với lúc đó trên bức tường chắn đang chậm rãi khép lại cũng bắn ra một cơn mưa tên, quân kỵ binh Hà Bắc đang mãnh liệt xông lên trước đồng loạt ngã xuống một mảng lớn.
"Tiến công!" Hai mắt Trương Cáp như vỡ ra, hắn vung thiết thương trong tay chỉ về phía trước, hắn ngửa mặt lên trời gào to đến khản cả giọng: "Xông lên đi, không được để cho chúng có cơ hội bắn ra loạt tên thứ hai".