"Nếu đã là như thế thì không nên chậm trễ, ta và ngươi lập tức chia nhau hành động" Phùng Kỷ nói: "Chính Nam huynh hãy mau chóng tới Trần Lưu yêu cầu công tử Thượng dẫn quân về Bộc Dương. Ngay trong đêm tại hạ cũng đi ngay tới Sơn Dương để nhị công tử cũng dẫn quân quay về Bộc Dương. Còn nữa hãy mời tướng quân Cao Kiền triển khai quân pòng thủ Bộc Dương ra xung quanh Bộc Dương, giăng lưới đợi khi Viên Đàm dẫn quân tới tấn công Bộc Dương".
"Được" Thẩm Phối nói: "Cứ làm như thế đi".
Hai vạn quân Ngô tinh nhuệ đã được bí mật tập hợp. Lúc này Hợp Phì đã biến thành một doanh trại quân đội khổng lồ.
Trong trung quân đại trướng của Chu Du, Thái Sử Từ, Lữ Mông, Chu Nhiên, Chu Thái, Từ Thịnh, Tưởng Khâm, Toàn Tông và các tướng lĩnh Đông Ngô khác đang tụ tập, thảo luận sôi nổi việc bắc phạt.
"Đại đô đốc tới".
Đột nhiên bên ngoài trướng vang lên tiếng hô. Các chư tướng trong trướng lập tức ngừng thảo luận.
Tiếng bước chân thong thả vang lên, Chu Du mặc nhung trang (quân phục), gương mặt tươi cười khoan thai đi vào trướng. Chư tướng hai tay ôm quyền, cao giọng nói: "Mạt tướng tham kiến Đại đô đốc".
Sau khi Chu Du đi tới trước án, hắn khoát tay nói: "Chư vị tướng quân, miễn lễ".
"Tạ ơn Đại đô đốc".
Chư tướng ôm quyền tạ ơn rồi phân thành hai nhóm đứng hai bên.
Chu Du vung tay, hắn cao giọng nói: "Bản đồ".
Ngay lập tức một tên tiểu giáo mở bản đồ ra treo trên tấm bình phong. Chu Du đi tới trước tấm bình phong, hắn vẫy tay nói với chư tướng nói: "Tới đây. Các vị tướng quân lại đây".
Các tướng lĩnh làm theo tiếng lên vây xung quanh tấm bình phong.
Chu Du nói: "Chư vị tướng quân, mật thám vừa mới cấp báo. Nửa tháng trước Viên Thiệu đã chết. Mưu sĩ của Viên Thiệu là Thẩm Phối, Phùng Kỷ giả mạo di chúc lập tam tử của Viên Thiệu là Viên Thượng làm người kế vị. Trưởng tử của Viên Thiệu là Viên Đàm khởi binh làm phản, dẫn đại quân tấn công Bộc Dương nhưng đã bị liên quân Viên Thượng, Viên Hi, Cao Kiền đánh bại bên ngoài thành Bộc Dương. Hiện nay Viên Đàm đã dẫn tàn quân lui về Nhữ Nam".
"Viên Thiệu đã chết sao? Thật sự rất tốt" Đại tướng Thái Sử Từ nói: "Hiện tại Mã đồ phu đang ở mãi Tây Xuyên. Viên Thiệu lại vừa chết, còn ai có thể ngăn cản quân ta bắc phạt? Lúc này không lấy Trung Nguyên thì còn đợi khi nào nữa?"
"A, Thái Sử Từ tướng quân hãy bình tĩnh một chút" Chu Du mỉm cười nói: "Lúc này vẫn chưa có cơ hội khởi binh bắc phạt".
"Cơ hội?" Thái Sử Từ nói: "Điều đó có ý gì?"
"Nói cách khác bây giờ vẫn chưa phải lúc" Chu Du nới: "Ngay bây giờ khởi binh bắc phạt rất có thể khiến cho Viên Đàm, Viên Thượng tạm thời bãi binh, liên kết chống lại quân ta. Nếu quân ta tiếp tục chờ thêm một thời gian nữa chờ khi Viên Đàm lâm vào đường cùng cầu cứu quân ta, khi đó chính là lúc tiến quân. Khi đó chẳng những có thể phân hoá quân Hà Bắc, còn có thể làm cho bộ hạ cũ của Viên gia tự giết lẫn nhau, quân ta sẽ không đánh mà thắng, đánh được Trung Nguyên, vậy hà cớ gì mà không làm?"
"Viên Đàm cầu cứu sao?" Thái Sử Từ không hiểu hỏi: "Hai năm nay Viên Đàm chỉ huy đại quân đóng ở Nhữ Nam, hắn vẫn giao chiến cùng quân ta. Tại sao hắn lại cầu cứu quân ta? Đáng lẽ hắn phải cầu cứu quân Lương mới đúng chứ?"
Chu Du nói: "Mã đồ phu, Giả độc sĩ ở Tây Xuyên xa xôi. Trong lúc cấp bách, thông tin khó khăn. Mã Siêu lại vừa dẫn quân viên chinh Tây Vực. Lúc này trong thành Lạc Dương không còn ai có thể trủ trì đại cục. Nếu như không được Mã đồ phu cho phép, thử hỏi Phương Duyệt, Từ Hoảng, Hứa Chử có dám xuất binh cứu viện Viên Đàm không? Nếu như Viên Đàm muốn sống sót, hắn chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng, cầu cứu quân ta".
Thái Sử Từ nói: "Thì ra là như vậy".
Chu Du chỉ tay vào bản đồ trên bình phong, cao giọng nói: "Bởi vì Mã đồ phu đang ở Tây Xuyên xa xôi, quân Lương đương nhiên không kịp phản ứng. Việc công chiếm Trung Nguyên cũng không phải việc khó. Vấn đề quan trọng nhất là trong khoảng thời gian ngắn nhất làm thế nào đánh tan được quân của Viên Thượng sau đó huy động binh lực từ hướng đông, hai mặt giáp công Từ Châu. Quân ta nhất định phải đoạt được Từ Châu trước khi Mã đồ phu quay lại Lạc Dương, quân Lương kịp ra tay phản ứng".
Lữ Mông nói: "Viên Thiệu chết đã nửa tháng. Nếu như quân Lương dùng khoái mã tám trăm dặm cấp tốc báo tin, nhất định Mã đồ phu sẽ biết tin ngay trong nay mai. Chờ khi Mã đồ phu quay lại Lạc dương, điều phối quân đội, lương thảo. Mạt tướng cho rằng ít nhất phải mất hai tháng nữa quân Lương mới có thể xuất đại quân từ hai vạn trở lên".
"Không, ít nhất phải ba tháng nữa" Chu Du quả quyết nói: "Nếu như Mã đồ phu không đánh mà thắng, chiếm được Tây Xuyên thì với tính cách của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để mười vạn quân Xuyên lưu lại Tây Xuyên, hắn nhất định sẽ điều mười vạn quân Xuyên rời khỏi Tây Xuyên sau đó chuyển quân đội bên ngoài Xuyên vào trú đóng ở các quận Tây Xuyên. Các công việc này vô cùng phức tạp. Nhất định không thể hoàn thành trong vòng nửa năm".
Lữ Mông nói: "Hơn nữa trước khi thế cục Tây Xuyên hoàn toàn ổn định Mã đồ phu tuyệt đối không dám tuỳ tiện rời khỏi Tây Xuyên".
Thái Sử Từ hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Lữ Mông nói: "Bởi vì Tào Tháo ở ngay Kinh Châu, chỉ Mã đồ phu có chút sơ sẩy thì Tào Tháo sẽ thừa dịp tiến vào đánh Tây Xuyên".
"Không hổ là Tử Minh" Chu Du vui vẻ gật đầu, hắn nhìn chư tướng nói: "Nói cách khác quân ta có thời gian ba tháng để bức bách quân Từ Châu hoàn toàn khuất phục'.
Tân Bình vội vã đi vào đại trướng, hắn nhìn Viên Đàm nói: "Chúa công, phản quân của Viên Thượng, Viên Hi, Cao Kiền từ ba hướng đã đánh tới, chỉ còn cách thành Bình Dư không tới một trăm dặm".
"Hả?" Viên Đàm nghe vậy kinh hãi nói: "Chúng đuổi theo nhanh như vậy sao?"
Tân Bình trầm giọng nói: "Xem ra Viên Thượng có ý đuổi cùng giết tận chúa công".
"Viên Thượng!" Viên Đàm nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hắn vẫn không có cách nào đành phải hỏi Tân Bình: "Quân ta mới bại, tinh thần quân lính dao động. Sĩ khí phản quân đương thịnh. Lúc này mà liều mạng thì chỉ e không thắng được. Nếu như tử thủ trong thành Bình Dư thì cũng không còn nhiều lương thảo. Bây giờ chúng ta cần phải làm gì đây?"
Tân Bình nói: "Chuyện tới lúc này cũng chỉ còn cách cầu viện người khác".
"Cầu viện ư?" Viên Đàm chợt hiểu nói: "Đúng, suýt nữa Cô đã quên cầu viện Lương công. Lương công và tiên phụ chính là đồng minh, theo đạo lý Cô chính là người kế thừa đại nghiệp của tiên phụ. Chỉ cần Cô gửi một phong thư nói rõ âm mưu soán vị của Viên Thượng, nhất định Lương công sẽ xuất binh chủ trò công đạo. Hừ hừ, có quân Lương trợ giúp, Cô không còn phải sợ thằng nhãi Viên Thượng nữa".
"Chúa công" Tân Bình nói: "Lương công ở Tây xuyên xa xôi. Nếu bây giờ cầu cứu Lương công thì chỉ e không kịp nữa".
Viên Đàm nói: "Hà cớ gì phải cầu cứu Lương công, không phải ở Lạc dương, Hổ Lao quan, Tỵ Thuỷ quan có trú đóng mấy ngàn quân thiết kỵ Tây Lương sao?"
Tân Bình cười gượng nói: "Chúa công, nếu như không được Lương công cho phép. Quân thiết kỵ Tây Lương trấn giữ Lạc Dương, Hổ Lao quan, Tỵ Thuỷ quan có dám tự động xuất binh hay không? Nếu như đợi khi Lương công biết tin tức, phái binh mã từ Lạc dương tới cứu viện, ít nhất cũng phải mất mấy tháng. Lúc đó thì chỉ e quân ta đã không thể cầm cự nổi".
Viên Đàm lo sợ bất an nói: "Vậy phải làm gì?"
Tân Bình trầm giọng nói: "Chuyện cho tới nước này cũng không còn diệu kế nào khác. Chúng ta chỉ còn cách cầu cứu quân Ngô ở gần".
Thành Đô, phủ tạm thời của Mã Dược.
Giả Hủ nhìn Mã Dược nói: "Chúa công, Trương Tú, Thái Thú Hán Trung vừa mới báo tin: Cả nhà Lưu Chương đã tới Trường An, gia đình Đổng Phù, Triệu Vĩ chuyển tới Mạc Bắc cũng đã tới Dương Bình quan".
"Ừ' Mã Dược gật đầu hỏi: "Việc sắp xếp quân Xuyên chuyển tới đồn điền Nam Dương đã tiến hành thế nào?"
Pháp Chính nói: "Chúa công, mười vạn quân Xuyên vốn trú đóng ở Tử Đồng, Lãng Trung đã lên đường, nhất định hiện tại đã tiến tới Thượng Dung thế nhưng còn năm vạn quân Xuyên phần lớn phân tán ở các quận Ích Châu đang tụ họp ở Lãng Trung, phải mất một khoảng thời gian nữa, khoảng chừng nửa tháng mới có thể khởi hành".
Mã Dược nói: "Trương Vệ, Dương Nhiệm, Dương Ngang chỉ huy quân Hán Trung đã tiến tới đâu rồi?"
Pháp Chính nói: "Quân Hán Trung hiện tại đã tới Lâm Giang, chỉ còn cách Vĩnh An hơn ba trăm dặm".
"Ôi" Giả Hủ thở phào một hơi dài, hắn nói vẻ thư thái: "Chúa công, chỉ hơn nửa tháng nữa quân ta có thể quay lại Lạc Dương. Cái địa phương Tây Xuyên quỷ quái này vừa ẩm ướt vừa lạnh giá làm các đầu gối của thuộc hạ đã sưng lên hết cả rồi".
"Đúng vậy, cũng nên ban sư hồi hương" Mã Dược nói: "Rời Lạc Dương đã hơn nửa năm, trong lòng Cô thật sự cũng không nỡ".
"Chúa công!" Mã Dược vừa nói xong, Lý Túc đã hấp tấp bước vào, hắn thở hổn hển nói: "Xảy ra chuyện rồi".
Mã Dược giật mình hoảng hốt, hắn trầm giọng hỏi: "Tử Nghiêm, đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Túc nói: "Nửa tháng trước, Đại tướng quân Viên Thiệu đã đột tử".
"Hả?' Viên Thiệu thất thanh nói: "Viên Thiệu đã chết sao?"
'Đã chết!" Lý Túc trầm giọng nói: "Nghe nói vì tửu sắc quá độ, trúng gió mà chết".
"Hỏng rồi" Giả Hủ kích động nói: "Viên Thiệu chết bất đắc kỳ tử, không chỉ định người thừa kế, Viên Thượng, Viên Đàm đều có mục đích riêng cần phải đạt được. Vì vậy việc thừa kế cơ nghiệp Viên gia khó tránh khỏi xung đột với nhau. Đây chính là cơ hội giải quyết đầu heo vỗ béo Viên Thiệu kia nhưng lúc này chúa công đang ở Tây Xuyên. Nhất định Chu Du sẽ nhân cơ hội này hưởng lợi".
"Chúa công!"Pháp Chính nói: "Không thể tiếp tục ở lại Tây Xuyên nữa, chúng ta phải lập tức quay về Lạc Dương".
Mã Dược cau mày nói: "Nếu như bây giờ chúng ta ban sư quay lại Lạc Dương, năm vạn quân Xuyên còn lại thì thế nào?"
Giả Hủ đột nhiên nói: "Chúa công, Hủ có một câu chẳng biết có nên nói hay không?"
Mã Dược nói: "Cứ nói đừng ngại".
Giả Hủ nói: "Hủ cho là chúa công cũng nên hoàn toàn tin tưởng quân Xuyên".
Mã Dược nói: "Ý của Văn Hoà là…".
Giả Hủ nói: "Chúa công hãy chọn một người trong số các tướng lĩnh Tây Xuyên thống lĩnh năm vạn đại quân Xuyên đó cùng với Trương Tú tướng quân trấn thủ Tây Xuyên như thế có thể chứng minh trong lòng chúa công cô cùng tín nhiệm. Sau khi đại quân rời khỏi Tây Xuyên, việc phòng ngự Tây Xuyên sẽ vô cùng lỏng lẻo, trống rỗng. Nếu như chỉ dựa vào một vạn năm ngàn tinh binh của Trương Tú tướng quân chưa chắc đã có thể ngăn cản quân Kinh Châu của Tào Tháo".
Mã Dược trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nhưng ai có thể đảm nhiệm được?"
Giả Hủ nói không chút do dự: "Hủ cho là Trương Nhiệm là người hữu dũng vô mưu, là người trung nghĩa có thể đảm nhiệm được".
"Trương Nhiệm ư?" Mã Dược quát to: "Người đâu, hãy cấp tốc cho đòi Trương Nhiệm tướng quân tới đây".
Mã Dược vô cùng tín nhiệm năng lực nhìn người của Giả Hủ. Đối với năng lực nhìn người mà nói, Mã Dược thật sự không thấy ai lợi hại hơn Giả Hủ.
Chu Du đang triệu tập chúng tướng thương nghị thì bất chợt có một tên tiểu giáo bước nhanh vào trướng, hắn quỷ xuống nói: "Đại đô đốc, bên ngoài quân doanh có một người tự xưng là sứ giả của Viên Đại tướng quân xin được cầu kiến Đại đô đốc'.
"Viên Đại tướng quân sao? Chỉ e là chính Viên Đàm tự phong cho mình. Ha ha" Chu Du cười to hai tiếng, hắn nhìn chư tướng nói: "Thời cơ bắc phạt đã tới. Mau truyền sứ giả của Viên Đàm vào trướng".
Chỉ trong chốc lát, trong ánh mắt soi mói, ngập sát khí của chư tướng Đông Ngô, một nho sĩ mặc áo xanh không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti bước vào đại trướng, hắn vái chào Chu Du, ngạo nghễ nói: "Tại hạ Tân Bì tham kiến Đại đô đốc".
"Quý sứ bất tất phải đa lễ" Chu Du đột nhiên hỏi: "Chẳng hay tiên sinh tới đây có chuyện gì?"
Tân Bì nói: "Phụng mệnh Đại tướng quân tới cầu viện Đại đô đốc".
"Cầu viện ư?" Chu Du mỉm cười nói: "Bản Đại đô đốc không nghe lầm đấy chứ? Hình như quý sứ đã quên. Trước đây không lâu hai nhà chúng ta vẫn còn đối địch với nhau".
"Được" Thẩm Phối nói: "Cứ làm như thế đi".
Hai vạn quân Ngô tinh nhuệ đã được bí mật tập hợp. Lúc này Hợp Phì đã biến thành một doanh trại quân đội khổng lồ.
Trong trung quân đại trướng của Chu Du, Thái Sử Từ, Lữ Mông, Chu Nhiên, Chu Thái, Từ Thịnh, Tưởng Khâm, Toàn Tông và các tướng lĩnh Đông Ngô khác đang tụ tập, thảo luận sôi nổi việc bắc phạt.
"Đại đô đốc tới".
Đột nhiên bên ngoài trướng vang lên tiếng hô. Các chư tướng trong trướng lập tức ngừng thảo luận.
Tiếng bước chân thong thả vang lên, Chu Du mặc nhung trang (quân phục), gương mặt tươi cười khoan thai đi vào trướng. Chư tướng hai tay ôm quyền, cao giọng nói: "Mạt tướng tham kiến Đại đô đốc".
Sau khi Chu Du đi tới trước án, hắn khoát tay nói: "Chư vị tướng quân, miễn lễ".
"Tạ ơn Đại đô đốc".
Chư tướng ôm quyền tạ ơn rồi phân thành hai nhóm đứng hai bên.
Chu Du vung tay, hắn cao giọng nói: "Bản đồ".
Ngay lập tức một tên tiểu giáo mở bản đồ ra treo trên tấm bình phong. Chu Du đi tới trước tấm bình phong, hắn vẫy tay nói với chư tướng nói: "Tới đây. Các vị tướng quân lại đây".
Các tướng lĩnh làm theo tiếng lên vây xung quanh tấm bình phong.
Chu Du nói: "Chư vị tướng quân, mật thám vừa mới cấp báo. Nửa tháng trước Viên Thiệu đã chết. Mưu sĩ của Viên Thiệu là Thẩm Phối, Phùng Kỷ giả mạo di chúc lập tam tử của Viên Thiệu là Viên Thượng làm người kế vị. Trưởng tử của Viên Thiệu là Viên Đàm khởi binh làm phản, dẫn đại quân tấn công Bộc Dương nhưng đã bị liên quân Viên Thượng, Viên Hi, Cao Kiền đánh bại bên ngoài thành Bộc Dương. Hiện nay Viên Đàm đã dẫn tàn quân lui về Nhữ Nam".
"Viên Thiệu đã chết sao? Thật sự rất tốt" Đại tướng Thái Sử Từ nói: "Hiện tại Mã đồ phu đang ở mãi Tây Xuyên. Viên Thiệu lại vừa chết, còn ai có thể ngăn cản quân ta bắc phạt? Lúc này không lấy Trung Nguyên thì còn đợi khi nào nữa?"
"A, Thái Sử Từ tướng quân hãy bình tĩnh một chút" Chu Du mỉm cười nói: "Lúc này vẫn chưa có cơ hội khởi binh bắc phạt".
"Cơ hội?" Thái Sử Từ nói: "Điều đó có ý gì?"
"Nói cách khác bây giờ vẫn chưa phải lúc" Chu Du nới: "Ngay bây giờ khởi binh bắc phạt rất có thể khiến cho Viên Đàm, Viên Thượng tạm thời bãi binh, liên kết chống lại quân ta. Nếu quân ta tiếp tục chờ thêm một thời gian nữa chờ khi Viên Đàm lâm vào đường cùng cầu cứu quân ta, khi đó chính là lúc tiến quân. Khi đó chẳng những có thể phân hoá quân Hà Bắc, còn có thể làm cho bộ hạ cũ của Viên gia tự giết lẫn nhau, quân ta sẽ không đánh mà thắng, đánh được Trung Nguyên, vậy hà cớ gì mà không làm?"
"Viên Đàm cầu cứu sao?" Thái Sử Từ không hiểu hỏi: "Hai năm nay Viên Đàm chỉ huy đại quân đóng ở Nhữ Nam, hắn vẫn giao chiến cùng quân ta. Tại sao hắn lại cầu cứu quân ta? Đáng lẽ hắn phải cầu cứu quân Lương mới đúng chứ?"
Chu Du nói: "Mã đồ phu, Giả độc sĩ ở Tây Xuyên xa xôi. Trong lúc cấp bách, thông tin khó khăn. Mã Siêu lại vừa dẫn quân viên chinh Tây Vực. Lúc này trong thành Lạc Dương không còn ai có thể trủ trì đại cục. Nếu như không được Mã đồ phu cho phép, thử hỏi Phương Duyệt, Từ Hoảng, Hứa Chử có dám xuất binh cứu viện Viên Đàm không? Nếu như Viên Đàm muốn sống sót, hắn chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng, cầu cứu quân ta".
Thái Sử Từ nói: "Thì ra là như vậy".
Chu Du chỉ tay vào bản đồ trên bình phong, cao giọng nói: "Bởi vì Mã đồ phu đang ở Tây Xuyên xa xôi, quân Lương đương nhiên không kịp phản ứng. Việc công chiếm Trung Nguyên cũng không phải việc khó. Vấn đề quan trọng nhất là trong khoảng thời gian ngắn nhất làm thế nào đánh tan được quân của Viên Thượng sau đó huy động binh lực từ hướng đông, hai mặt giáp công Từ Châu. Quân ta nhất định phải đoạt được Từ Châu trước khi Mã đồ phu quay lại Lạc Dương, quân Lương kịp ra tay phản ứng".
Lữ Mông nói: "Viên Thiệu chết đã nửa tháng. Nếu như quân Lương dùng khoái mã tám trăm dặm cấp tốc báo tin, nhất định Mã đồ phu sẽ biết tin ngay trong nay mai. Chờ khi Mã đồ phu quay lại Lạc dương, điều phối quân đội, lương thảo. Mạt tướng cho rằng ít nhất phải mất hai tháng nữa quân Lương mới có thể xuất đại quân từ hai vạn trở lên".
"Không, ít nhất phải ba tháng nữa" Chu Du quả quyết nói: "Nếu như Mã đồ phu không đánh mà thắng, chiếm được Tây Xuyên thì với tính cách của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để mười vạn quân Xuyên lưu lại Tây Xuyên, hắn nhất định sẽ điều mười vạn quân Xuyên rời khỏi Tây Xuyên sau đó chuyển quân đội bên ngoài Xuyên vào trú đóng ở các quận Tây Xuyên. Các công việc này vô cùng phức tạp. Nhất định không thể hoàn thành trong vòng nửa năm".
Lữ Mông nói: "Hơn nữa trước khi thế cục Tây Xuyên hoàn toàn ổn định Mã đồ phu tuyệt đối không dám tuỳ tiện rời khỏi Tây Xuyên".
Thái Sử Từ hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Lữ Mông nói: "Bởi vì Tào Tháo ở ngay Kinh Châu, chỉ Mã đồ phu có chút sơ sẩy thì Tào Tháo sẽ thừa dịp tiến vào đánh Tây Xuyên".
"Không hổ là Tử Minh" Chu Du vui vẻ gật đầu, hắn nhìn chư tướng nói: "Nói cách khác quân ta có thời gian ba tháng để bức bách quân Từ Châu hoàn toàn khuất phục'.
Tân Bình vội vã đi vào đại trướng, hắn nhìn Viên Đàm nói: "Chúa công, phản quân của Viên Thượng, Viên Hi, Cao Kiền từ ba hướng đã đánh tới, chỉ còn cách thành Bình Dư không tới một trăm dặm".
"Hả?" Viên Đàm nghe vậy kinh hãi nói: "Chúng đuổi theo nhanh như vậy sao?"
Tân Bình trầm giọng nói: "Xem ra Viên Thượng có ý đuổi cùng giết tận chúa công".
"Viên Thượng!" Viên Đàm nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hắn vẫn không có cách nào đành phải hỏi Tân Bình: "Quân ta mới bại, tinh thần quân lính dao động. Sĩ khí phản quân đương thịnh. Lúc này mà liều mạng thì chỉ e không thắng được. Nếu như tử thủ trong thành Bình Dư thì cũng không còn nhiều lương thảo. Bây giờ chúng ta cần phải làm gì đây?"
Tân Bình nói: "Chuyện tới lúc này cũng chỉ còn cách cầu viện người khác".
"Cầu viện ư?" Viên Đàm chợt hiểu nói: "Đúng, suýt nữa Cô đã quên cầu viện Lương công. Lương công và tiên phụ chính là đồng minh, theo đạo lý Cô chính là người kế thừa đại nghiệp của tiên phụ. Chỉ cần Cô gửi một phong thư nói rõ âm mưu soán vị của Viên Thượng, nhất định Lương công sẽ xuất binh chủ trò công đạo. Hừ hừ, có quân Lương trợ giúp, Cô không còn phải sợ thằng nhãi Viên Thượng nữa".
"Chúa công" Tân Bình nói: "Lương công ở Tây xuyên xa xôi. Nếu bây giờ cầu cứu Lương công thì chỉ e không kịp nữa".
Viên Đàm nói: "Hà cớ gì phải cầu cứu Lương công, không phải ở Lạc dương, Hổ Lao quan, Tỵ Thuỷ quan có trú đóng mấy ngàn quân thiết kỵ Tây Lương sao?"
Tân Bình cười gượng nói: "Chúa công, nếu như không được Lương công cho phép. Quân thiết kỵ Tây Lương trấn giữ Lạc Dương, Hổ Lao quan, Tỵ Thuỷ quan có dám tự động xuất binh hay không? Nếu như đợi khi Lương công biết tin tức, phái binh mã từ Lạc dương tới cứu viện, ít nhất cũng phải mất mấy tháng. Lúc đó thì chỉ e quân ta đã không thể cầm cự nổi".
Viên Đàm lo sợ bất an nói: "Vậy phải làm gì?"
Tân Bình trầm giọng nói: "Chuyện cho tới nước này cũng không còn diệu kế nào khác. Chúng ta chỉ còn cách cầu cứu quân Ngô ở gần".
Thành Đô, phủ tạm thời của Mã Dược.
Giả Hủ nhìn Mã Dược nói: "Chúa công, Trương Tú, Thái Thú Hán Trung vừa mới báo tin: Cả nhà Lưu Chương đã tới Trường An, gia đình Đổng Phù, Triệu Vĩ chuyển tới Mạc Bắc cũng đã tới Dương Bình quan".
"Ừ' Mã Dược gật đầu hỏi: "Việc sắp xếp quân Xuyên chuyển tới đồn điền Nam Dương đã tiến hành thế nào?"
Pháp Chính nói: "Chúa công, mười vạn quân Xuyên vốn trú đóng ở Tử Đồng, Lãng Trung đã lên đường, nhất định hiện tại đã tiến tới Thượng Dung thế nhưng còn năm vạn quân Xuyên phần lớn phân tán ở các quận Ích Châu đang tụ họp ở Lãng Trung, phải mất một khoảng thời gian nữa, khoảng chừng nửa tháng mới có thể khởi hành".
Mã Dược nói: "Trương Vệ, Dương Nhiệm, Dương Ngang chỉ huy quân Hán Trung đã tiến tới đâu rồi?"
Pháp Chính nói: "Quân Hán Trung hiện tại đã tới Lâm Giang, chỉ còn cách Vĩnh An hơn ba trăm dặm".
"Ôi" Giả Hủ thở phào một hơi dài, hắn nói vẻ thư thái: "Chúa công, chỉ hơn nửa tháng nữa quân ta có thể quay lại Lạc Dương. Cái địa phương Tây Xuyên quỷ quái này vừa ẩm ướt vừa lạnh giá làm các đầu gối của thuộc hạ đã sưng lên hết cả rồi".
"Đúng vậy, cũng nên ban sư hồi hương" Mã Dược nói: "Rời Lạc Dương đã hơn nửa năm, trong lòng Cô thật sự cũng không nỡ".
"Chúa công!" Mã Dược vừa nói xong, Lý Túc đã hấp tấp bước vào, hắn thở hổn hển nói: "Xảy ra chuyện rồi".
Mã Dược giật mình hoảng hốt, hắn trầm giọng hỏi: "Tử Nghiêm, đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Túc nói: "Nửa tháng trước, Đại tướng quân Viên Thiệu đã đột tử".
"Hả?' Viên Thiệu thất thanh nói: "Viên Thiệu đã chết sao?"
'Đã chết!" Lý Túc trầm giọng nói: "Nghe nói vì tửu sắc quá độ, trúng gió mà chết".
"Hỏng rồi" Giả Hủ kích động nói: "Viên Thiệu chết bất đắc kỳ tử, không chỉ định người thừa kế, Viên Thượng, Viên Đàm đều có mục đích riêng cần phải đạt được. Vì vậy việc thừa kế cơ nghiệp Viên gia khó tránh khỏi xung đột với nhau. Đây chính là cơ hội giải quyết đầu heo vỗ béo Viên Thiệu kia nhưng lúc này chúa công đang ở Tây Xuyên. Nhất định Chu Du sẽ nhân cơ hội này hưởng lợi".
"Chúa công!"Pháp Chính nói: "Không thể tiếp tục ở lại Tây Xuyên nữa, chúng ta phải lập tức quay về Lạc Dương".
Mã Dược cau mày nói: "Nếu như bây giờ chúng ta ban sư quay lại Lạc Dương, năm vạn quân Xuyên còn lại thì thế nào?"
Giả Hủ đột nhiên nói: "Chúa công, Hủ có một câu chẳng biết có nên nói hay không?"
Mã Dược nói: "Cứ nói đừng ngại".
Giả Hủ nói: "Hủ cho là chúa công cũng nên hoàn toàn tin tưởng quân Xuyên".
Mã Dược nói: "Ý của Văn Hoà là…".
Giả Hủ nói: "Chúa công hãy chọn một người trong số các tướng lĩnh Tây Xuyên thống lĩnh năm vạn đại quân Xuyên đó cùng với Trương Tú tướng quân trấn thủ Tây Xuyên như thế có thể chứng minh trong lòng chúa công cô cùng tín nhiệm. Sau khi đại quân rời khỏi Tây Xuyên, việc phòng ngự Tây Xuyên sẽ vô cùng lỏng lẻo, trống rỗng. Nếu như chỉ dựa vào một vạn năm ngàn tinh binh của Trương Tú tướng quân chưa chắc đã có thể ngăn cản quân Kinh Châu của Tào Tháo".
Mã Dược trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nhưng ai có thể đảm nhiệm được?"
Giả Hủ nói không chút do dự: "Hủ cho là Trương Nhiệm là người hữu dũng vô mưu, là người trung nghĩa có thể đảm nhiệm được".
"Trương Nhiệm ư?" Mã Dược quát to: "Người đâu, hãy cấp tốc cho đòi Trương Nhiệm tướng quân tới đây".
Mã Dược vô cùng tín nhiệm năng lực nhìn người của Giả Hủ. Đối với năng lực nhìn người mà nói, Mã Dược thật sự không thấy ai lợi hại hơn Giả Hủ.
Chu Du đang triệu tập chúng tướng thương nghị thì bất chợt có một tên tiểu giáo bước nhanh vào trướng, hắn quỷ xuống nói: "Đại đô đốc, bên ngoài quân doanh có một người tự xưng là sứ giả của Viên Đại tướng quân xin được cầu kiến Đại đô đốc'.
"Viên Đại tướng quân sao? Chỉ e là chính Viên Đàm tự phong cho mình. Ha ha" Chu Du cười to hai tiếng, hắn nhìn chư tướng nói: "Thời cơ bắc phạt đã tới. Mau truyền sứ giả của Viên Đàm vào trướng".
Chỉ trong chốc lát, trong ánh mắt soi mói, ngập sát khí của chư tướng Đông Ngô, một nho sĩ mặc áo xanh không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti bước vào đại trướng, hắn vái chào Chu Du, ngạo nghễ nói: "Tại hạ Tân Bì tham kiến Đại đô đốc".
"Quý sứ bất tất phải đa lễ" Chu Du đột nhiên hỏi: "Chẳng hay tiên sinh tới đây có chuyện gì?"
Tân Bì nói: "Phụng mệnh Đại tướng quân tới cầu viện Đại đô đốc".
"Cầu viện ư?" Chu Du mỉm cười nói: "Bản Đại đô đốc không nghe lầm đấy chứ? Hình như quý sứ đã quên. Trước đây không lâu hai nhà chúng ta vẫn còn đối địch với nhau".