Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 50: Trĩ huyền chi chiến

Lý Nghiêm, Khoái Lương, Trâu Tĩnh, Trần Chấn bốn người đều mang tâm sự, lần lượt đi vào đại sảnh, chỉ thấy bên trong đã hạ tiệc rượu, kẻ đã ban cho bốn người nếm mùi vị tù binh Mã Dược, thủ lĩnh của Tám Trăm Lưu Khấu, đã ngồi chiễm chệ tại chủ vị, hướng bốn gã tù binh chắp tay nói: "Chư vị mời ngồi."
Bốn người phản ứng đều không giống nhau, gần như đem tâm tính cùng đảm phách biểu lộ ra hết thảy.
Trần Chấn nhìn Mã Dược nịnh nọt gật gật đầu, sau đó nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống, đây là hạng người ham sống sợ chết.
Trâu Tĩnh trong khoảnh khắc sắc mặt trắng bệch, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, thầm nghĩ Mã Dược này bày bàn tiệc rượu, chỉ sợ là Hồng Môn Yến, có điểm không ổn đây, loại này chính là trời sanh tính đa nghi.
Khoái Lương phơi phơi cười, phất tay áo phủi đi dấu vết tro bụi, thản nhiên ngồi xuống, sau đó cũng không chờ Mã Dược bắt chuyện, cư nhiên phản khách vi chủ bắt đầu tự rót rượu uống một mình, mặc dù thân là bậc tù binh, lại không có chút ý tự ti, hối tiếc nào, vừa nhìn liền biết người tính tình hào sảng, người như vậy, thường thường cũng là dạng tín niệm kiên định nhất.
Lý Nghiêm thì một cước đem bàn rượu trước mặt đá đổ, điềm nhiên nói: "Muốn giết cứ giết, cần gì làm điều thừa?"
Lý Nghiêm lời này vừa nói ra, Trâu Tĩnh lập tức run lên, Trần Chấn càng sợ đến quỳ sụp xuống, chỉ có Khoái Lương khà một tiếng hớp cạn chung rượu ngon, tặc lưỡi nói: "Chính Phương quá lo lắng rồi, Mã đại đầu lĩnh hôm nay thiết yến chiêu đãi, cũng sẽ không có ý giết người đâu."
Mã Dược ánh mắt lẫm liệt, nhìn Khoái Lương nói: "Túc hạ không hổ là Kinh Tương danh sĩ, một câu đã nói đúng."
Lý Nghiêm không nhún nhường nói: " Tự nhiên lại chiêu đãi là có ý gì?"
Mã Dược nói: "Thật không dám giấu diếm, tại hạ đã cùng Hà phủ quản gia Hà Hiền đạt thành hiệp nghị, Hà phủ lấy quân mã 2000 con và đầu mục Chu Thương, đổi lại Hà lão thái gia và chư vị bốn người, tại hạ đã đáp ứng, thời gian định tại ba ngày sau. Bất quá trước khi thả chư vị đi, tại hạ còn có một câu, không thổ lộ không được!"
Trâu Tĩnh cùng Trần Chấn nghe vậy sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
Khoái Lương nói: "Túc hạ co phải muốn nói, vốn ngài là hậu nhân danh tướng, nay tuy là lưu khấu, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi phải khôg?"
Lý Nghiêm nói: "Túc hạ và tám trăm lưu khấu gây nên những việc này, trên trái triều đình, dưới nghịch dân chúng, đảo ngược thị phi, thần người công phẫn, cho dù tứ mã phanh thây cũng không đủ chuộc lại tội, tru di cửu tộc cũng không phải là quá!"
Mã Dược đột nhiên đứng lên, trong lòng tức giận vô cùng, biết hôm nay mở tiệc rượu là công toi, trong lòng chuẩn bị thuyết khách cũng bỏ đi. Nếu muốn thay đổi cái nhìn trong lòng bọn người kia đối với tám trăm lưu khấu căn bản là chuyện " Ngàn lẻ một đêm", buộc bọn họ bỏ triều đình đầu nhập lưu khấu càng là chuyện hoang tưởng.
Mã Dược trong đầu bốc hỏa, lạnh lùng nói: "Bỏ đi, nếu không lĩnh tình ta, vậy các ngươi cứ ngồi tiếp ở đại lao đi, người đâu, dẫn chúng đi, hảo hảo trông nom, bắt đầu từ bây giờ, không cho ăn uống, trước bỏ đói ba ngày."
……………………………….
Nghĩa trang Uyển thành.
Tên khất cái gầy gò què quặt đang ngồi xổm góc tường, xé tiếp một khối bánh, không kịp chờ đợi nhét vào trong miệng, xem bộ dáng là đói bụng lắm rồi, cũng không cẩn thận ăn vài miếng thì nghẹn, may là một chén nước nóng kịp thời đưa tới trước mặt hắn.
Lưu Nghiên vẻ mặt nhu hòa nhìn tên khất cái, ôn nhu nói: "Muội tử, ăn chậm một chút kẻo nghẹn"
Bên người Trâu Ngọc Nương ngạc nhiên nói: "Tỷ tỷ, người làm sao biết nàng là nữ hài tử, mà không phải nam nhân?"
Lưu Nghiên thản nhiên cười, thuyết: "Ngọc Nương muội muội, ngươi nhìn yết hầu của nàng thì biết, nam nhân đều có hầu kết."
Trâu Ngọc Nương nhịn không được thở dài nói: "Tỷ tỷ thật sự là thông minh, người lớn lên lại xinh đẹp, ngàn dặm mới tìm được một người như thế, thật không biết Mã đại đầu lĩnh trái tim là cái gì làm thành nữa, làm sao lại có thể đối với tấm nhu tình của tỉ mà không động lòng chút nào hết vậy."
Lưu Nghiên ánh mắt buồn bã, sâu kín nói: "Muội muội, thôi đừng nói nữa."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, khi Trâu Ngọc Nương nói đến Mã đại đầu lĩnh, con ngươi đen nhánh trong suốt của nữ khất cái nọ thoáng chốc sáng lên một chút, sau đó hướng phía Lưu Nghiên quỳ rạp xuống.
"Tỷ tỷ, người thương cảm cho muội với, thu lưu muội làm nô tỳ đi."
………………………………..
Trong nháy mắt ba ngày qua đi, thời gian ước định trao đổi người đã đến.
*** Dương phía nam vẫn bình tĩnh như trước, từ sau khi Tần Hiệt chết, Hoàng Trung, Nguỵ Hoà suất lĩnh Nam Dương quân còn sót lại lui thủ *** Dương một đường, chỉ cần Tám Trăm Lưu Khấu không đi quấy rầy, cũng tuyệt không chủ động phóng ra.
Phương hướng Trĩ huyện cũng không có phát hiện dị thường gì, Mao Tam, Ngưu Tứ cứ cách một đoạn thời gian truyền lại tin tức, cũng chỉ có hôm qua có hai trăm quận quốc binh khu hơn ngàn thất chiến mã vào Trĩ huyện, sau đó hết thảy như thường, cũng không phát hiện bóng dáng đại đội quan quân, xem bộ dáng Hà Hiền cũng không muốn trở mặt lúc này, để tránh nguy cập tánh mạng Hà Chân.
Đương nhiên, đề phòng là không thể nào không có, vì phòng bị đám người Hoàng Trung thừa dịp hắn ra bên ngoài đến đoạt lại Uyển thành, Mã Dược vẫn an bài cùng chuẩn bị đầy đủ, phương viên trăm dặm xung quanh Uyển thành đã trải rộng thám mã của Tám Trăm Lưu Khấu, có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào Mã Dược cũng có thể kịp thời nắm giữ.
Sau khi hết thảy được an bài thỏa đáng, Mã Dược tự mình mang theo 200 Thanh Châu lưu khấu, áp giải Lý Nghiêm cùng bốn gã "tù tướng", tiến lên con đường bắc thượng Trĩ huyện tiếp thu quân mã. Mã Dược dù sao cũng là người chứ không phải thần, hồn nhiên không biết uy hiếp lớn nhất cũng không phải là đến từ nam phương *** Dương, hoàn toàn đến từ nơi Mã Dược chưa từng để ở trong lòng: Trĩ huyện.
Xung quanh Trĩ huyện hơn mười dặm, mấy ngàn tinh duệ Hán quân đã giương mũi giáo lên từ sớm, chỉ chờ Mã Dược đem người tiến đến mà thôi.
…………………………………
Trên thành Trĩ huyện, Viên Thuật án kiếm đứng thẳng, thần sắc thâm trầm, nhìn bầu trời mênh mông mà đăm chiêu.
Bên người Kim Thượng cũng phụ họa ngóng về phía nam, đột nhiên thần sắc rung lên, hướng Viên Thuật nói: "Tướng quân, đến rồi."
Viên Thuật vẻ mặt đanh lại, đột nhiên cúi đầu, chỉ thấy một chi hơn 200 kỵ binh đang từ nam phương chậm rãi chạy tới, đi tới cách Trĩ huyện khoảng trăm bước thì dừng lại ổn định trận cước, hơn 200 kỵ binh hướng hai cánh chậm rãi triển khai, xếp thành một hàng dài.
Trong con mắt sáng ngời cảu Viên Thuật độ nhiên hiện lên một tia chết chóc, hỏi Kim Thượng: "Cỏ khô đã cho ăn chưa?"
Kim Thượng khom lưng cúi xuống, cung kính trả lời: "Tuân theo tướng quân phân phó, lúc giờ Thìn đã cho ăn."
"Hảo!" Viên Thuật gật đầu, lại hỏi, "Bây giờ là khi nào?"
"Vừa lúc buổi trưa."
"Thời gian đã đến!" Viên Thuật điềm nhiên nói "Đánh trống thổi tù, mở cửa thành, hiến chiến mã!"
" U u u u …."
"Tùng tùng tùng..."
Tiềng tù réo rắt cùng tiếng trống dồn dập liên tục vang lên, cửa thành đóng chặt từ từ mở ra, 2000 con tuấn mã hùng kiện giống như thủy triều xông ra.
"Ngự thật tốt a, đáng tiếc lại rơi về tay lưu khấu mất."
Trên thành, Kim Thượng lắc đầu thở dài.
Viên Thuật ánh mắt ngưng trọng, trong mắt âm vân bao phủ, thầm nghĩ chỉ sợ không bao lâu, quân mã này sẽ lại là trở lại trong tay mình!
"Ngựa, thiệt nhiều ngựa nha! Sau này mọi người đều có ngựa cỡi rồi, ha ha ha..."
Phía sau Mã Dược, mấy trăm lưu khấu đều vui mừng không kìm được.
Quân mã đi qua, Viên Thuật dưới sự hộ vệ của mười mấy kỵ binh xuất hiện ở cửa thành, bên canh ngựa Viên Thuật ngang nhiên đứng thẳng một người cơ bắp cuồn cuộn không giống người tốt, không ai khác chính là Chu Thương,Viên Thuật cất cao giọng nói: "Mã Đại Đầu Lĩnh, tại hạ xuất ngôn thủ tín, từ bay giờ 2000 thất quân mã này là của ngươi, hy vọng ngươi cũng có thể giữ đúng lời hứa."
Sớm có lưu khấu giục ngựa tiến lên, dẫn bầy quân mã không chủ đi về.
"Túc hạ yên tâm, chúng ta tuy là lưu khấu nhưng cũng biết đạo " vô tín tắc bất lập". Mã Dược cao giọng trả lời một tiếng, hướng Chu Thương bên người Viên Thuật nói: "Chu Thương, Hà đại tướng quân có từng bạc đãi ngươi?"
Chu Thương điềm nhiêm nói: "Đại đầu lĩnh, Chu Thương may mắn không làm nhục mệnh."
Viên Thuật nói: "Mã đại đầu lĩnh, bây giờ có thể trao đổi người được rồi chứ."
Mã Dược nói: "Đương nhiên."
Viên Thuật nói: "Hảo, sau ba tiếng trống, ngươi ta đồng thời phóng thích con tin, như thế nào?"
Mã Dược ánh mắt đanh lại, cố tình đổi ý rồi lại cố kỵ Chu Thương còn đang trong tay quan quân, nếu không để ý chết sống Chu Thương, thì lại sợ dưới trướng lưu khấu tâm tàn ý lạnh rồi đổi tín niệm. Dù nói như thế nào, lấy một người Hà Chân đổi lấy 2000 quân mã, vụ mua bán này đã là không tồi rồi.
"Tùng tùng tùng... Tùng!"
Tiếng trống trận cuối cùng nặng nề vang lên, chợt "ông" một tiếng dừng lại, Chu Thương từ trong trận quan quân chạy đi, Hà Chân được bốn người Lý Nghiêm che chở từ trong trận lưu khấu đồng thời chạy ra, đều tự hướng trận doanh của mình phi nước đại mà đến. Sắp thấy Chu Thương tiến sát đây, cùng Mã Dược hội hợp mao tam giơ cung lắp tiễn, ý muốn hạ sát Hà Chân, lại bị Mã Dược ngăn cản.
Thả thì thả, cần gì phải cố đem Hà Chân bắn chết đi? Nếu chọc giận đương kim đại tướng quân Hà Tiến, đối với Tám Trăm Lưu Khấu tuyệt không có nửa điểm tốt, về điểm này, Mã Dược vẫn còn phi thường rõ ràng.

back top