"Chúa công không thể" Thẩm Phối vội vàng khuyên nhủ: "Nếu thật sự đó là quân thiết kỵ Mạc Bắc, lúc này mở cổng thành ra nghênh đón quân Thanh Châu vào thành đã không kịp nữa rồi. Nếu làm không tốt rất có thể sẽ bị quân thiết kỵ Mạc Bắc thừa dịp rối loạn cướp cổng thành. Bây giờ nên hạ lệnh cho Viên Hi tướng quân và quân Thanh Châu lập trận bên ngoài cửa đông thành làm thành thế ỷ dốc hỗ trợ lẫn nhau mới là thượng sách".
"Nói nhảm!" Đột nhiên Viên Thượng tức giận nói: "Viên Hi cùng với Cô là anh em cùng một mẹ, như chân với tay. Cô há có thể thấy chết mà không cứu sao? Người đâu, mau hạ cầu treo xuống, mở cổng thành nghênh đón đại quân Thanh Châu vào thành, mau".
Sắc mặt Thẩm Phối vô cùng sầu thảm, hắn quay lại trao đổi ánh mắt với Phùng Kỷ, cả hai đều ảm đạm lắc đầu.
Viên Thượng vừa mới ra lệnh, cầu treo đang treo trên cao chậm rãi hạ xuống, cánh cổng thành đang đóng chặt cũng từ từ mở ra.
Phía bắc Nghiệp Thành năm mươi dặm, trên bình nguyên Hà Bắc mênh mông.
Ba vạn thiết kỵ Mạc Bắc giống như châu chấu phấp phới bay qua vùng đất hoang vu rộng lớn. Mã Chinh mặc áo giáp màu vàng, tay cầm Ngân thương, chiến bào trắng như tuyết, đang giục ngựa chạy băng băng trước trận, đột nhiên Triệu Vân giục ngựa chạy lên, hắn chỉ tay về phía trước nói với Mã Chinh: "Công tử, hãy mau nhìn phía trước".
Tay Phải Mã Chinh ghìm cương, tay trái bắt khum trên trán nhìn xung quanh trong chốc lát rồi hắn trầm giọng nói: "Có quân đội đang vào thành".
"Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở" Triệu Vân phấn khích nói: "Nếu như quân ta thừa dịp tấn công bất ngờ, chẳng những có thể đánh tan quân địch đang vào thành mà rất có thể nhận dịp hỗn loạn cướp lấy cổng thành như vậy thì việc chiếm thành dễ như trở bàn tay".
"Hay!" Mã Chinh quát to: "Triệu Vân nghe lệnh".
"Có mạt tướng!"
"Chỉ huy tám ngàn thiết kỵ vòng qua phía đông, tập kích vào sau lưng quân địch".
"Tuân lệnh".
Mã Chinh lại nói: "Hứa Thiệu đâu?"
Hứa Thiệu vội vã giục ngựa tiến lên trước đáp: "Có mạt tướng".
"Chỉ huy hai nàgn thiết kỵ thừa dịp hỗn loạn đánh vào cổng thành".
"Mạt tướng tuân lệnh".
"Quản Khởi đâu?"
Quản Khởi vội vã giục ngựa lên nói: "Có mạt tướng".
"Chỉ huy đại đội thiết kỵ tấn công chính diện, khống chế quân địch bên ngoài thành".
"Tuân lệnh".
Quản Khởi trả lời rồi giục ngựa rời đi.
Cửa đông thành. Cuối cùng một chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Quân thiết kỵ Mạc Bắc đột nhiên xông tới chém giết làm quân Thanh Châu cực kỳ hoảng sợ. Những tướng sĩ quân Thanh Châu đi trước tới gần cửa thành phát hiện cổng thành đã mở, cầu treo đã hạ xuống liền chen lấn nhau chạy về phía cổng thành. Bởi vì quân Thanh Châu hành quân đường dài nên thế trận vốn đã dời dạc, trong khoảnh khắc lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn. Viên Hi ở trung quân thấy vậy chỉ biết bực bội dậm chân.
Quyết định sai lầm của Viên Thượng rốt cuộc đã mang tới tai hoạ ngập đầu cho quân Thanh Châu bên ngoài thành.
Nếu như Viên Thượng hạ lệnh đóng chặt cổng thành, hạ lệnh cho quân Thanh Châu ở lại bên ngoài thành lập trận cự địch, có lẽ quân Thanh Châu không trở nên rối loạn như vậy. Nhưng hiện nay cổng thành đã mở ra, tâm lý của quân Thanh Châu cũng thay đổi. Nếu như có thể lựa chọn, có ai tình nguyện ở lại bên ngoài thành chờ chết không? Dĩ nhiên chúng chỉ hận không thể trốn vào trong thành sớm hơn.
Viên Hi cố gắng hết sức mình cũng chỉ có thể làm cho hơn hai ngàn quân thân vệ ở cánh phải của đại quân lập trận phòng ngự một cách khó khăn.
Vạn mã lao nhanh, gót sắt quay cuồng. Quản Khởi chỉ huy đại đội thiết kỵ tựa như cơn sóng động trời, ùn ùn kéo tới. Một cơn mưa tên từ phía quân Thanh Châu dựng lên trên không trung, mang theo tiếng gào rít chói tai rơi xuống kỵ trận của quân Mạc Bắc.
Hơn mười thiết kỵ gào lên thảm thiết ngã ngựa, thoáng chốc đã bị chiến mã cuốn qua thành xương tan thịt nát.
Thế nhưng so với đội hình kỵ binh khổng lồ này, thương vong hơn mười kỵ binh có vẻ không có khác biệt gì mấy, giống như trong biển nước mênh mông bắn lên mấy bọt nước, căn bản là không đủ lực làm thay đổi đại cục.
Ngay khi quân cung thủ Thanh Châu bắn được hai lượt tên, quân thiết kỵ Mạc Bắc ở phía trước đã đánh tới trước trận của quân Thanh Châu. Nhìn thấy quân thiết kỵ Mạc Bắc sắp đụng vào thế trận cự mã lạnh lùng, âm u của quân Thanh Châu, đột nhiên Quản Khởi giơ cao trường đao chỉ về bên trái. Thiết kỵ Mạc Bắc đang cuồn cuộn tiến về phía trước lập tức quay đầu ngựa, cắt nghiêng trước trận quân Thanh Châu cuốn về phía đông.
Sau một khắc, một mảng lao sắc bén từ trong trận thiết kỵ Mạc Bắc đã dựng lên không trung, bay tới trận quả quân Thanh Châu.
Tiến kêu la thảm thiết lập tức vang lên dậy đất. Mấy trăm tên lính Thanh Châu gào lên thảm thiết ngã xuống trong vũng máu. Ngay trong lúc đó là một đòn trí mạng đến từ hậu quân. Triệu Vân chỉ huy tám ngàn thiết kỵ từ phía đông đánh tới, giống như một con dao lóc thịt sắc bén không thể cản nổi đánh thẳng vào hai ngàn quân thân vệ và đại quân Thanh Châu đang vô cùng hỗn loạn.
Một tên cung thủ Hà Bắc khó khăn lắm giương được trường cung lên, đang định bắn tên thì một thiết kỵ Mạc Bắc đánh tới, Trảm mã đao sắc bén khẽ lướt qua gáy tên cung thủ. Máu huyết bắn tung lên, đầu người rơi xuống. Chỉ nghe "Thịch" một tiếng, dây cung buông lỏng, mũi lang nha tiến đã đặt trên dây cung đã bay vút lên nhưng tinh chuẩn đã mất, mũi lang nha tiễn bay bổng lên giữa không trung.
Hai tên cung thủ Hà Bắc khác chật vật quay đầu lại nhìn, một chiến mã lướt qua như bay.
Hai người chỉ thấy ngân quang loé lên trước mặt, lập tức cảm thấy cổ họng mát lạnh, ánh mắt rũ xuống. Máu tươi từ cổ họng phun ra như suối. Một thương của Triệu Vân chọc thủng cổ họng của hai tên cung thủ quân Thanh Châu rồi thúc ngựa thẳng tiến tới chỗ Viên Hi ở trong trung quân. Từ xa Viên Hi đã nhìn thấy, hắn gào lên một tiếng hoảng hốt rồi được mấy trăm khinh kỵ binh hộ tống từ trong đám loạn quân đánh giết mở một đường máu bỏ chạy về hướng cửa nam.
Triệu Vân giục ngựa, vung thương chỉ huy hơn mười thiết kỵ xông vào giữa đám loạn quân bắt Viên Hi.
Trên lâu thành.
"Chúa công" Thẩm Phối nhìn Viên Thượng nói: "Hãy mau hạ lệnh thả thiên cân áp đi".".
Phùng Kỷ cũng nói: "Nếu không hạ thiên cân áp xuống, cửa thành sẽ mất".
"Ai" Viên Thượng buồn bực thở dài một tiếng, hắn xua tay nói: "Lệnh, thả thiên cân áp".
"Mau!" Thẩm Phối lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn tên tiểu giáo bên cạnh quát to: "Mau thả thiên cân áp".
"Dát dát dát... Oanh!"
Thiên cân áp nặng nề hạ xuống. Quân Thanh Châu đang chen chúc ở trên con đường trước cổng thành lập tức có hơn mười tên bị đè chết. Quân Thanh Châu bị thiên cân áp ngăn cản ở bên ngoài cổng thành lập tức phẫn nộ gào thét. Chúng vừa dùng binh khí trong tay đánh vào thiên cân áp, vừa điên cuồng gào thét: "Mở cửa, con mẹ nó mau mở cửa thành ra để Lão Tử đi vào".
Trên lâu thành, Viên Thượng thống khổ nhắm mắt lại như mắt điếc tai ngơ trước cơn phẫn nộ gào thét của binh lính Thanh Châu bên ngoài. Hắn nhìn Thẩm Phối, Phùng Kỷ nói: "Hồi phủ".
Nghiễm Tông
Đại đội thiết kỵ Mạc Bắc đang chậm rãi xuôi nam.
Trong trung quân, Lý Túc giục ngựa đi tới trước mặt Mã Dược bẩm báo: "Chúa công, thám mã phi báo: Quân Hắc Sơn củae Trương Yến và quân U Châu của Điền Dự đã rời khỏi Kế huyện, chúng đang tiến quân vào Hà Gian".
Mã Dược nghiêng đầu liếc nhìn Giả Hủ. Hai người cùng nhếch miệng cười vô cùng xảo trá.
"Bá Tề" Bùi Nguyên Thiệu nói: "Một khi quân U Châu và quân Hắc Sơn rời khỏi thành trì kiên cố, phá chúng tất dễ như trở bàn tay".
Lý Túc nói: "Bộ hạ cũ của Viên Thiệu vốn có hơn mười vạn quân. Trong đó có danh tướng Hà Gian Trương Cáp là bộ hạ cũ của Ký Châu, quân Hắc Sơn của Trương Yến và quân U Châu của Điền Dự cũng có thể được coi là tinh binh. Trương Cáp và bộ hạ Ký Châu cũ đã đầu hàng Tào Tháo trong cuộc chiến Quan Độ. Sau đó toàn quân đã bị quân ta tiêu diệt trong cuộc chiến Hứa Xương. Hiện tại chỉ có hai đội quân này là đủ sức đánh trận".
Chu Thương nói: "Nếu như để quân U Châu và quân Hắc Sơn chạy tới Nghiệp Thành, diệt chúng sẽ rất khó khăn. Sao không thừa dịp này diệt chúng đi?"
"Không" Mã Dược khoát tay nói: "Điền Dự, Trương Yến thà rằng bỏ qua U Châu, khởi binh xuôi nam cứu viện Nghiệp Thành đủ thấy hai người này là người trung nghĩa, không cầu lấy ôm giữ trọng binh tự bảo vệ mình theo thói của tiểu nhân bợ đỡ. Hắc Sơn quân và quân U Châu cũng không tham gia quá nhiều vào cuộc chiến Quan Độ, là đội quân tinh nhuệ còn lại của bộ hạ cũ Viên Thiệu. Bây giờ tiêu diệt hai đội quân này chẳng phải là rất đáng tiếc sao?"
Giả Hủ nói: "Nếu thế tử có thể khiến Viên Thượng dâng thành không chiến mà hàng, hai đạo quân U Châu, Hắc Sơn này như vật trong túi chúa công vậy".
Nghiệp Thành, phủ Đại tướng quân.
"Chúa công, Viên Hi tướng quân đích thực đã bị bắt" Thẩm Phối liếc nhìn Viên Thương, nơm nớp lo sợ nói: "Lúc trước thuộc hạ trên lâu thành cửa nam đã gặp qua Viên Hi tướng quân. Ngoài ra địch quân ở ngoài thành cửa nam đã bắn một phong thư vào trong thành. Trong thư nói…".
Thần sắc Viên Thượng âm trầm bất ổn, hắn thờ ơ nói: "Trong thư nói những gì?
Thẩm Phối nói: "Trong thư nói Viên Hi tướng quân và toàn quân Thanh Châu đã đại bại. Quân Tịnh Châu của Cao Kiền tướng quân cũng đã lui về Hồ Quan. Quân U Châu của Điền Dự tướng quân, Quân Hắc Sơn của Trương Yến tướng quân hiện tại đang bị đại đội thiết kỵ Mạc Bắc bao vây ở Hà Gian không thể nhúc nhích. Viện binh nhoài thành đã tuyệt, chúa công không nên làm thú bị vây hãm, tránh để ngọc đá cũng đều bị thiêu cháy".
"Thú bị vây hãm? Ngọc đá bị thiêu cháy?" Viên Thượng thê lương nói: "Ngoại trừ ngọc đá cũng bị thiêu cháy, Cô còn có sự lựa chọn khác sao?"
Viên Thượng vừa nói xong, Phùng Kỷ đột nhiên bước vào đại sảnh nói: "Chúa công, có sứ giả quân Lương cầu kiến".
"Sứ giả quân Lương? Tất tới để bức hàng" Viên Thượng kêu lên một tiếng đau đớn, hắn căm hận nhìn tên đội trưởng thân binh sau lưng quát to: "Hãy mai phục hơn mười tên đao phủ hai bên hành lang. Nếu Cô giơ cánh tay phải thì phục binh đổ ra, chém thành xương tan thịt nát".
Đội trưởng thân binh lĩnh mệnh rời đi.
Phùng Kỷ quay đầu lại, hắn vung tay quát to: "Chúa công có lệnh, truyền sứ giả quân Lương vào gặp".
Tiếng bước chân vang lên, một thiếu niên anh tuấn nhanh nhẹn bước vào. Hắn nhìn Viên Thượng thi lễ, cao giọng nói: "Tại hạ Mã Chinh tham kiến Đại tướng quân".
"Mã…Mã Chinh?" Viên Thượng nghe vậy kinh hãi, hắn thất thanh nói: "Ngươi là Mã Chinh sao?"
Thẩm Phối, Phùng Kỷ đưa mắt nhìn nhau. Dù hai người chưa từng gặp mặt Mã Chinh nhưng không lạ lẫm với cái tên Mã Chinh này.
Thử hỏi có người nào không biết Mã Chinh là trưởng tử của Thừa tướng Đại Hán Mã Dược sao? Trong lòng Thẩm Phối, Phùng Kỷ không khỏi cực kỳ cảm khái. Mã đồ phu chính là anh hùng thời nay. Nhi tử của hắn cũng không kém chút nào. Chỉ dựa vào việc Mã Chinh đơn thân độc mã, can đảm đi vào thành. Viên Đàm, Viên Thượng còn lâu mới sánh bằng. Ai, tại sao cố chúa công không có một người con như Mã Chinh vậy?
Mã Chinh ung dung nói: "Đúng là tại hạ".
"Ha ha ha…hay!" Viên Thượng đột nhiên cười dai ba tiếng. Sắc mặt hắn trở nên vô cùng đanh ác, hắn lạnh lùng nói: "Tới đúng lúc lắm. Đây chính là tự ngươi tới nộp mình".
Mã Chinh hỏi: "Đại tướng quân thực sự nghĩ là cầm giữ tính mạng của tại hạ là có khiến cho gia phụ bãi binh sao?"
"Thông minh" Viên Thượng giơ ngón tay cái, cười gằn nói: "Quả không hổ là trưởng tử của Thừa tướng".
Mã Chinh nói: "Tại hạ muốn mạo muội hỏi một câu: Đại tướng quân đã từng thấy gia phụ bị người khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp chưa?"
Viên Thượng nói: "Cái này…".
Mã Chinh nói: "Với hùng tài đại lược của gia phụ, há có thể vì một đứa con mà bị người khác khống chế sao? Mã Chinh mà chết thì vẫn còn Mã Chiến, Mã Dương, Mã Khởi. Từ Mã Khởi trở xuống vẫn còn mười mấy đệ đệ. Căn bản là không cần lo lắng không có người thừa kế cơ nghiệp Mã gia. Nhưng tại hạ muốn nhắc nhở Đại tướng quân một câu. Nếu như Đại tướng quân giết tại hạ, Mã gia cùng Viên gia sẽ có mối thù không đội trời chung".
Viên Thượng cười đanh ác nói:" Ngươi đang uy hiếp Cô".
"Không dám" Mã Chinh nói: "Nếu như tại hạ muốn uy hiếp Đại tướng quân thì chỉ cần sai khiến một tên tiểu tốt vào thành truyển lời cho Đại tướng quân là được, cần gì phải đích thân vào hang hổ?"
Viên Thượng im lặng.
"Nói nhảm!" Đột nhiên Viên Thượng tức giận nói: "Viên Hi cùng với Cô là anh em cùng một mẹ, như chân với tay. Cô há có thể thấy chết mà không cứu sao? Người đâu, mau hạ cầu treo xuống, mở cổng thành nghênh đón đại quân Thanh Châu vào thành, mau".
Sắc mặt Thẩm Phối vô cùng sầu thảm, hắn quay lại trao đổi ánh mắt với Phùng Kỷ, cả hai đều ảm đạm lắc đầu.
Viên Thượng vừa mới ra lệnh, cầu treo đang treo trên cao chậm rãi hạ xuống, cánh cổng thành đang đóng chặt cũng từ từ mở ra.
Phía bắc Nghiệp Thành năm mươi dặm, trên bình nguyên Hà Bắc mênh mông.
Ba vạn thiết kỵ Mạc Bắc giống như châu chấu phấp phới bay qua vùng đất hoang vu rộng lớn. Mã Chinh mặc áo giáp màu vàng, tay cầm Ngân thương, chiến bào trắng như tuyết, đang giục ngựa chạy băng băng trước trận, đột nhiên Triệu Vân giục ngựa chạy lên, hắn chỉ tay về phía trước nói với Mã Chinh: "Công tử, hãy mau nhìn phía trước".
Tay Phải Mã Chinh ghìm cương, tay trái bắt khum trên trán nhìn xung quanh trong chốc lát rồi hắn trầm giọng nói: "Có quân đội đang vào thành".
"Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở" Triệu Vân phấn khích nói: "Nếu như quân ta thừa dịp tấn công bất ngờ, chẳng những có thể đánh tan quân địch đang vào thành mà rất có thể nhận dịp hỗn loạn cướp lấy cổng thành như vậy thì việc chiếm thành dễ như trở bàn tay".
"Hay!" Mã Chinh quát to: "Triệu Vân nghe lệnh".
"Có mạt tướng!"
"Chỉ huy tám ngàn thiết kỵ vòng qua phía đông, tập kích vào sau lưng quân địch".
"Tuân lệnh".
Mã Chinh lại nói: "Hứa Thiệu đâu?"
Hứa Thiệu vội vã giục ngựa tiến lên trước đáp: "Có mạt tướng".
"Chỉ huy hai nàgn thiết kỵ thừa dịp hỗn loạn đánh vào cổng thành".
"Mạt tướng tuân lệnh".
"Quản Khởi đâu?"
Quản Khởi vội vã giục ngựa lên nói: "Có mạt tướng".
"Chỉ huy đại đội thiết kỵ tấn công chính diện, khống chế quân địch bên ngoài thành".
"Tuân lệnh".
Quản Khởi trả lời rồi giục ngựa rời đi.
Cửa đông thành. Cuối cùng một chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Quân thiết kỵ Mạc Bắc đột nhiên xông tới chém giết làm quân Thanh Châu cực kỳ hoảng sợ. Những tướng sĩ quân Thanh Châu đi trước tới gần cửa thành phát hiện cổng thành đã mở, cầu treo đã hạ xuống liền chen lấn nhau chạy về phía cổng thành. Bởi vì quân Thanh Châu hành quân đường dài nên thế trận vốn đã dời dạc, trong khoảnh khắc lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn. Viên Hi ở trung quân thấy vậy chỉ biết bực bội dậm chân.
Quyết định sai lầm của Viên Thượng rốt cuộc đã mang tới tai hoạ ngập đầu cho quân Thanh Châu bên ngoài thành.
Nếu như Viên Thượng hạ lệnh đóng chặt cổng thành, hạ lệnh cho quân Thanh Châu ở lại bên ngoài thành lập trận cự địch, có lẽ quân Thanh Châu không trở nên rối loạn như vậy. Nhưng hiện nay cổng thành đã mở ra, tâm lý của quân Thanh Châu cũng thay đổi. Nếu như có thể lựa chọn, có ai tình nguyện ở lại bên ngoài thành chờ chết không? Dĩ nhiên chúng chỉ hận không thể trốn vào trong thành sớm hơn.
Viên Hi cố gắng hết sức mình cũng chỉ có thể làm cho hơn hai ngàn quân thân vệ ở cánh phải của đại quân lập trận phòng ngự một cách khó khăn.
Vạn mã lao nhanh, gót sắt quay cuồng. Quản Khởi chỉ huy đại đội thiết kỵ tựa như cơn sóng động trời, ùn ùn kéo tới. Một cơn mưa tên từ phía quân Thanh Châu dựng lên trên không trung, mang theo tiếng gào rít chói tai rơi xuống kỵ trận của quân Mạc Bắc.
Hơn mười thiết kỵ gào lên thảm thiết ngã ngựa, thoáng chốc đã bị chiến mã cuốn qua thành xương tan thịt nát.
Thế nhưng so với đội hình kỵ binh khổng lồ này, thương vong hơn mười kỵ binh có vẻ không có khác biệt gì mấy, giống như trong biển nước mênh mông bắn lên mấy bọt nước, căn bản là không đủ lực làm thay đổi đại cục.
Ngay khi quân cung thủ Thanh Châu bắn được hai lượt tên, quân thiết kỵ Mạc Bắc ở phía trước đã đánh tới trước trận của quân Thanh Châu. Nhìn thấy quân thiết kỵ Mạc Bắc sắp đụng vào thế trận cự mã lạnh lùng, âm u của quân Thanh Châu, đột nhiên Quản Khởi giơ cao trường đao chỉ về bên trái. Thiết kỵ Mạc Bắc đang cuồn cuộn tiến về phía trước lập tức quay đầu ngựa, cắt nghiêng trước trận quân Thanh Châu cuốn về phía đông.
Sau một khắc, một mảng lao sắc bén từ trong trận thiết kỵ Mạc Bắc đã dựng lên không trung, bay tới trận quả quân Thanh Châu.
Tiến kêu la thảm thiết lập tức vang lên dậy đất. Mấy trăm tên lính Thanh Châu gào lên thảm thiết ngã xuống trong vũng máu. Ngay trong lúc đó là một đòn trí mạng đến từ hậu quân. Triệu Vân chỉ huy tám ngàn thiết kỵ từ phía đông đánh tới, giống như một con dao lóc thịt sắc bén không thể cản nổi đánh thẳng vào hai ngàn quân thân vệ và đại quân Thanh Châu đang vô cùng hỗn loạn.
Một tên cung thủ Hà Bắc khó khăn lắm giương được trường cung lên, đang định bắn tên thì một thiết kỵ Mạc Bắc đánh tới, Trảm mã đao sắc bén khẽ lướt qua gáy tên cung thủ. Máu huyết bắn tung lên, đầu người rơi xuống. Chỉ nghe "Thịch" một tiếng, dây cung buông lỏng, mũi lang nha tiến đã đặt trên dây cung đã bay vút lên nhưng tinh chuẩn đã mất, mũi lang nha tiễn bay bổng lên giữa không trung.
Hai tên cung thủ Hà Bắc khác chật vật quay đầu lại nhìn, một chiến mã lướt qua như bay.
Hai người chỉ thấy ngân quang loé lên trước mặt, lập tức cảm thấy cổ họng mát lạnh, ánh mắt rũ xuống. Máu tươi từ cổ họng phun ra như suối. Một thương của Triệu Vân chọc thủng cổ họng của hai tên cung thủ quân Thanh Châu rồi thúc ngựa thẳng tiến tới chỗ Viên Hi ở trong trung quân. Từ xa Viên Hi đã nhìn thấy, hắn gào lên một tiếng hoảng hốt rồi được mấy trăm khinh kỵ binh hộ tống từ trong đám loạn quân đánh giết mở một đường máu bỏ chạy về hướng cửa nam.
Triệu Vân giục ngựa, vung thương chỉ huy hơn mười thiết kỵ xông vào giữa đám loạn quân bắt Viên Hi.
Trên lâu thành.
"Chúa công" Thẩm Phối nhìn Viên Thượng nói: "Hãy mau hạ lệnh thả thiên cân áp đi".".
Phùng Kỷ cũng nói: "Nếu không hạ thiên cân áp xuống, cửa thành sẽ mất".
"Ai" Viên Thượng buồn bực thở dài một tiếng, hắn xua tay nói: "Lệnh, thả thiên cân áp".
"Mau!" Thẩm Phối lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn tên tiểu giáo bên cạnh quát to: "Mau thả thiên cân áp".
"Dát dát dát... Oanh!"
Thiên cân áp nặng nề hạ xuống. Quân Thanh Châu đang chen chúc ở trên con đường trước cổng thành lập tức có hơn mười tên bị đè chết. Quân Thanh Châu bị thiên cân áp ngăn cản ở bên ngoài cổng thành lập tức phẫn nộ gào thét. Chúng vừa dùng binh khí trong tay đánh vào thiên cân áp, vừa điên cuồng gào thét: "Mở cửa, con mẹ nó mau mở cửa thành ra để Lão Tử đi vào".
Trên lâu thành, Viên Thượng thống khổ nhắm mắt lại như mắt điếc tai ngơ trước cơn phẫn nộ gào thét của binh lính Thanh Châu bên ngoài. Hắn nhìn Thẩm Phối, Phùng Kỷ nói: "Hồi phủ".
Nghiễm Tông
Đại đội thiết kỵ Mạc Bắc đang chậm rãi xuôi nam.
Trong trung quân, Lý Túc giục ngựa đi tới trước mặt Mã Dược bẩm báo: "Chúa công, thám mã phi báo: Quân Hắc Sơn củae Trương Yến và quân U Châu của Điền Dự đã rời khỏi Kế huyện, chúng đang tiến quân vào Hà Gian".
Mã Dược nghiêng đầu liếc nhìn Giả Hủ. Hai người cùng nhếch miệng cười vô cùng xảo trá.
"Bá Tề" Bùi Nguyên Thiệu nói: "Một khi quân U Châu và quân Hắc Sơn rời khỏi thành trì kiên cố, phá chúng tất dễ như trở bàn tay".
Lý Túc nói: "Bộ hạ cũ của Viên Thiệu vốn có hơn mười vạn quân. Trong đó có danh tướng Hà Gian Trương Cáp là bộ hạ cũ của Ký Châu, quân Hắc Sơn của Trương Yến và quân U Châu của Điền Dự cũng có thể được coi là tinh binh. Trương Cáp và bộ hạ Ký Châu cũ đã đầu hàng Tào Tháo trong cuộc chiến Quan Độ. Sau đó toàn quân đã bị quân ta tiêu diệt trong cuộc chiến Hứa Xương. Hiện tại chỉ có hai đội quân này là đủ sức đánh trận".
Chu Thương nói: "Nếu như để quân U Châu và quân Hắc Sơn chạy tới Nghiệp Thành, diệt chúng sẽ rất khó khăn. Sao không thừa dịp này diệt chúng đi?"
"Không" Mã Dược khoát tay nói: "Điền Dự, Trương Yến thà rằng bỏ qua U Châu, khởi binh xuôi nam cứu viện Nghiệp Thành đủ thấy hai người này là người trung nghĩa, không cầu lấy ôm giữ trọng binh tự bảo vệ mình theo thói của tiểu nhân bợ đỡ. Hắc Sơn quân và quân U Châu cũng không tham gia quá nhiều vào cuộc chiến Quan Độ, là đội quân tinh nhuệ còn lại của bộ hạ cũ Viên Thiệu. Bây giờ tiêu diệt hai đội quân này chẳng phải là rất đáng tiếc sao?"
Giả Hủ nói: "Nếu thế tử có thể khiến Viên Thượng dâng thành không chiến mà hàng, hai đạo quân U Châu, Hắc Sơn này như vật trong túi chúa công vậy".
Nghiệp Thành, phủ Đại tướng quân.
"Chúa công, Viên Hi tướng quân đích thực đã bị bắt" Thẩm Phối liếc nhìn Viên Thương, nơm nớp lo sợ nói: "Lúc trước thuộc hạ trên lâu thành cửa nam đã gặp qua Viên Hi tướng quân. Ngoài ra địch quân ở ngoài thành cửa nam đã bắn một phong thư vào trong thành. Trong thư nói…".
Thần sắc Viên Thượng âm trầm bất ổn, hắn thờ ơ nói: "Trong thư nói những gì?
Thẩm Phối nói: "Trong thư nói Viên Hi tướng quân và toàn quân Thanh Châu đã đại bại. Quân Tịnh Châu của Cao Kiền tướng quân cũng đã lui về Hồ Quan. Quân U Châu của Điền Dự tướng quân, Quân Hắc Sơn của Trương Yến tướng quân hiện tại đang bị đại đội thiết kỵ Mạc Bắc bao vây ở Hà Gian không thể nhúc nhích. Viện binh nhoài thành đã tuyệt, chúa công không nên làm thú bị vây hãm, tránh để ngọc đá cũng đều bị thiêu cháy".
"Thú bị vây hãm? Ngọc đá bị thiêu cháy?" Viên Thượng thê lương nói: "Ngoại trừ ngọc đá cũng bị thiêu cháy, Cô còn có sự lựa chọn khác sao?"
Viên Thượng vừa nói xong, Phùng Kỷ đột nhiên bước vào đại sảnh nói: "Chúa công, có sứ giả quân Lương cầu kiến".
"Sứ giả quân Lương? Tất tới để bức hàng" Viên Thượng kêu lên một tiếng đau đớn, hắn căm hận nhìn tên đội trưởng thân binh sau lưng quát to: "Hãy mai phục hơn mười tên đao phủ hai bên hành lang. Nếu Cô giơ cánh tay phải thì phục binh đổ ra, chém thành xương tan thịt nát".
Đội trưởng thân binh lĩnh mệnh rời đi.
Phùng Kỷ quay đầu lại, hắn vung tay quát to: "Chúa công có lệnh, truyền sứ giả quân Lương vào gặp".
Tiếng bước chân vang lên, một thiếu niên anh tuấn nhanh nhẹn bước vào. Hắn nhìn Viên Thượng thi lễ, cao giọng nói: "Tại hạ Mã Chinh tham kiến Đại tướng quân".
"Mã…Mã Chinh?" Viên Thượng nghe vậy kinh hãi, hắn thất thanh nói: "Ngươi là Mã Chinh sao?"
Thẩm Phối, Phùng Kỷ đưa mắt nhìn nhau. Dù hai người chưa từng gặp mặt Mã Chinh nhưng không lạ lẫm với cái tên Mã Chinh này.
Thử hỏi có người nào không biết Mã Chinh là trưởng tử của Thừa tướng Đại Hán Mã Dược sao? Trong lòng Thẩm Phối, Phùng Kỷ không khỏi cực kỳ cảm khái. Mã đồ phu chính là anh hùng thời nay. Nhi tử của hắn cũng không kém chút nào. Chỉ dựa vào việc Mã Chinh đơn thân độc mã, can đảm đi vào thành. Viên Đàm, Viên Thượng còn lâu mới sánh bằng. Ai, tại sao cố chúa công không có một người con như Mã Chinh vậy?
Mã Chinh ung dung nói: "Đúng là tại hạ".
"Ha ha ha…hay!" Viên Thượng đột nhiên cười dai ba tiếng. Sắc mặt hắn trở nên vô cùng đanh ác, hắn lạnh lùng nói: "Tới đúng lúc lắm. Đây chính là tự ngươi tới nộp mình".
Mã Chinh hỏi: "Đại tướng quân thực sự nghĩ là cầm giữ tính mạng của tại hạ là có khiến cho gia phụ bãi binh sao?"
"Thông minh" Viên Thượng giơ ngón tay cái, cười gằn nói: "Quả không hổ là trưởng tử của Thừa tướng".
Mã Chinh nói: "Tại hạ muốn mạo muội hỏi một câu: Đại tướng quân đã từng thấy gia phụ bị người khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp chưa?"
Viên Thượng nói: "Cái này…".
Mã Chinh nói: "Với hùng tài đại lược của gia phụ, há có thể vì một đứa con mà bị người khác khống chế sao? Mã Chinh mà chết thì vẫn còn Mã Chiến, Mã Dương, Mã Khởi. Từ Mã Khởi trở xuống vẫn còn mười mấy đệ đệ. Căn bản là không cần lo lắng không có người thừa kế cơ nghiệp Mã gia. Nhưng tại hạ muốn nhắc nhở Đại tướng quân một câu. Nếu như Đại tướng quân giết tại hạ, Mã gia cùng Viên gia sẽ có mối thù không đội trời chung".
Viên Thượng cười đanh ác nói:" Ngươi đang uy hiếp Cô".
"Không dám" Mã Chinh nói: "Nếu như tại hạ muốn uy hiếp Đại tướng quân thì chỉ cần sai khiến một tên tiểu tốt vào thành truyển lời cho Đại tướng quân là được, cần gì phải đích thân vào hang hổ?"
Viên Thượng im lặng.