Hoài Nam
Đại quân tả lộ của Cao Thuận, đại quân hữu lộ của Phương Duyệt chia nhau tấn công ải Thanh Ngưu và Hoài Âm bị quân Ngô ngoan cường chống cự. Chỉ có Mã Dược tự mình thống lĩnh đại quân trung lộ chiến thắng như chẻ tre, tiến quân thần tốc, trong khoảng thời gian chưa tới một tháng đã tiến được mấy trăm dặm, quân tiên phong đánh thẳng tới Thọ Xuân.
Bắc thành Thọ Xuân, quân trướng của Mã Dược.
Giả Hủ nhìn Mã Dược nói: "Chúa công, Cao Thuận tướng quân cho khoái mã tới báo. Quân Ngô ở ải Thanh Ngưu đã xây dựng thành một tấm lá chắn vững chắc. Hơn nữa địa thế ở đó khá hiểm trở, sơn đạo chật hẹp, căn bản quân ta không thể phát huy được ưu thế về binh lực. Chúng ta chỉ có thể dùng một nhóm nhỏ tinh binh tấn công quan ải nhưng quân Đông Ngô chống cự vô cùng điên cuồng. Xem ra đây là một trận ác chiến kéo dài, vô cùng ác liệt".
"Ừ, đây cũng là chuyện trong dự tính" Mã Dược gật đầu nói: "Vậy còn đại quân hữu lộ của Phương Duyệt tướng quân tiến triển như thế nào?"
Giả Hủ nói: "Đại quân hữu lộ đã thuận lợi đánh chiếm ba quận Lang Nha, Bành Thành, Đông Hải của Hoài Bắc và phần lớn đất đai quận Hợp Phì nhưng khi tiếp tục xuôi nam tiến công Hoài Âm thì bị quân Ngô chống cự kịch liệt. Hoài Âm tựa lưng vào sông Hoài, lại có thuỷ quân Đông Ngô trợ giúp. Phương Duyệt tướng quân đã tấn công mấy lần nhưng không có kết quả, lại phải đề phòng thuỷ quân Đông Ngô tập kích ban đêm nên đã rút lui ba mươi dặm hạ trại".
Mã Dược nói: "Xem ra trong khoảng thời gian ngắn nhất không thể trông cậy hai lộ quân tả, hữu đánh vu hồi phía sau thành Thọ Xuân".
Điền Dự nói: "Chỉ là một toà thành Thọ Xuân, cần gì phải có hai lộ quân tả, hữu giáp công? Mạt tướng nguyện chỉ huy ba vạn tinh binh U Châu bản bộ làm tiên phong. Trong vòng nửa tháng nhất định sẽ đánh chiếm được thành Thọ Xuân".
Mã Dược nói: "Quân lệnh không thể nói chơi".
Điền dự nói: "Mạt tướng nguyện lập tờ quân lệnh".
"Được" Mã Dược quát to: "Điền Dự nghe lệnh".
"Có mạt tướng".
"Thống lĩnh ba vạn tinh binh U Châu làm tiên phong tấn công cửa bắc thành Thọ Xuân".
"Mạt tướng lĩnh mệnh".
Điền Dự ầm ầm trả lời, lĩnh mệnh rời đi.
Thọ Xuân, quân trướng của Chu Du.
Chu Du nhìn Tôn Quyền nói: "Chúa công, lộ tả quân của Cao Thuận đã bị Thiếu tướng quân Lưng Thống chặn lại ở ải Thanh Ngưu. Lộ hữu quân của Phương Duyệt cũng bị Tam tướng quân chặn lại ở Hoài Âm. Tới lúc này chỉ có Mã đồ phu tự mình thống lĩnh quân trung lộ. Quân ta hoàn toàn có thể áp dụng chiêu thức như sách lược đã đề ra. Áp dụng chiến thuật dụ địch xâm nhập. Hiện tại hai mươi vạn đại quân Tây Lương đã tiến tới cách bắc thành Thọ Xuân ba mươi dặm".
"Hả?" Tôn Quyền kích động hỏi: "Đại quân của Mã đồ phu đã tiến tới cửa bắc thành Thọ Xuân ba mươi dặm sao?"
"Chúa công xin nhìn" Chu Du chỉ tay vào bản đồ, nhìn Tôn Quyền nói: "Đây là thành Thọ Xuân. Sông Hoài chạy ngang qua thành. Trong vòng chu vi một trăm dặm quanh thành là một vùng trũng. Bởi vì mấy năm nay nước sông Hoài liên tục chảy ngược nên đã hình thành rất nhiều hồ nước. Thuỷ đạo có các hồ nước này liên thông với nhau. Điều quan trọng hơn cả là mặt nước hồ mọc đầy lau sậy, cỏ cây mọc thành bụi. Chiến thuyền nhẹ của thuỷ quân có thể ẩn núp làm cho quân Lương rất khó phòng bị".
"Hay" Tôn Quyền kích động nói: "Mã đồ phu thống lĩnh hai mươi vạn thiết kỵ tiến vào vùng đất này thì coi như hắn đã bước một chân vào tử địa. Nhất định sẽ bị thuỷ quân Đông Ngô quáy phá không ngừng nghỉ. Quân Lương thế lớn. Nếu quân ta không liều mạng, chắc chắn sẽ thất bại. Chỉ có thể phát huy đầy đủ ưu thế của thuỷ quân, lợi dụng ưu thế của địa hình xung quanh thành Thọ Xuân thì mới có thể chuyển bại thành thắng. Ha ha. Chỉ cần đánh tan lộ quân trung đường của Mã đồ phu. Hai lộ quân kia của Cao Thuận và Phương Duyệt sẽ không cần phải lo lắng nữa".
Chu Du mỉm cười quay người lại, đứng trước án, quát to: "Chu Thái, Từ Thịnh, Đinh Phụng, Tôn Kiều nghe lệnh".
Bốn tướng Chu Thái, Từ Thịnh, Đinh Phụng, Tôn Kiều thản nhiên bước ra, đứng thành hàng ngang trước trướng nói: "Có mạt tướng".
Chu Du nói: "Hãy chỉ huy hai ngàn thuỷ quân, dùng thuyền nhẹ xuất quân. Các tướng cần ghi nhớ, ban ngày chia nhỏ ra ẩn núp trong các hồ nước, ban đêm lên bờ tập kích, thiêu huỷ lương thảo, đồ quân nhu, giết binh lính, trộm ngựa, không từ thủ đoạn nào giết địch. Tập kích, quấy nhiễu làm địch quân mệt mỏi, không thể phòng bị".
"Mạt tướng lĩnh mệnh".
Bốn tướng Chu Thái lĩnh mệnh rời đi.
Chu Du lại nói: "Lữ Mông nghe lệnh".
Lữ Mông tiến ra đáp: "Có mạt tướng".
Chu Du nói: "Chỉ huy chủ lực thuỷ quân dò xét sông Hoài, canh phòng nghiêm ngặt việc quân Lương bắc cầu nổi qua sông Hoài. Chỉ cần lá chắn sông Hoài không mất, quân Lương của Mã đồ phu tuyệt đối không thể gây bất kỳ uy hiếp nào lên cửa đông, tây và nam của thành Thọ Xuân. Quân ta có thể tập trung binh lực tử thủ cửa bắc thành".
Lữ Mông trả lời: "Mạt tướng tuân lệnh".
"Ô ô ô..."
Lữ Mông vừa dứt lời thì bất chợt xa xa bên ngoài thành Thọ Xuân đột nhiên vang lên hiệu kèn lệnh lanh lảnh. Một tên tiểu giáo Đông Ngô bước nhanh vào trướng, hắn quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm Đại đô đốc, quân Lương bắt đầu công thành".
Chu Du tươi cười, hắn quay đầu nhìn Tôn Quyền nói: "Chúa công, sao không xa giá lên địch lâu quan sát cuộc chiến, khích lệ tinh thần ba quân tướng sĩ?"
Tôn Quyền vui vẻ nói: "Cô đang có ý đó".
Cửa bắc thành Thọ Xuân.
Ba vạn hàng quân U Châu của Điền Dự đã lập xong thế trận. Tinh kỳ bay rợp trời trên cánh đồng hoang vu bên ngoài cửa bắc thành. Hơn một vạn trường mâu đâm thẳng lên trời cao, hàn quang lạnh giá cơ hồ như che phủ cả bầu trời.
Trong trung quân, Điền Dự được các cựu tướng U Châu là Trương Nam, Tô Do, Mao Giai, Tân Minh hộ tống giục ngựa tiến ra trước trận.
Từ xa nhìn lại, thành Thọ Xuân giống như một con thú khổng lồ ngồi ngay trên sông Hoài. Dòng sông Hoài chạy ngang qua, chia thành Thọ Xuân thành hai nửa. Hiển nhiên quân Ngô đã sớm chuẩn bị. Bức tường thành ở bắc sông Hoài vốn cao hơn ba trượng đã được gia cố cao lên năm trượng (khoảng mười mét), cứ cách mỗi hai mét lại xây dựng một lô cốt. Lô cốt nhô hẳn ra bên ngoài, tường hai bên lõm hẳn vào trong.
"Lợi hại thật. Chúng có thể xây dựng được tường thành vững chắc như vậy" Sau khi cẩn thận quan sát Điền Dự quay lại nói với chúng tướng: "Cách bố trí tường thành như vậy quả thực chưa từng thấy bao giờ. Bản tướng quân cũng chưa từng đọc thấy trong binh thư. Thế nhưng có thể thấy việc công thành của quân ta khó khăn hơn rất nhiều. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ thấy Chu Du, Đại đô đốc quân Ngô cũng không phải là hạng đầu đường xó chợ".
"Đúng vậy" Tân Minh gật đầu phụ hoạ: "Bởi vì có sự tồn tại của những lô cốt ở góc này nên khi quân ta công thành thì đồng thời nhận phải sự đánh trả của chính diện vài hai bên. Rất bất lợi".
"Thế nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác" Gương mặt Tô Tuỳ thoáng co rúm lại: "Tướng quân đã lập tờ quân lệnh trước mặt Thừa tướng. Chúng ta chỉ có thể liều chết đánh trận này, nhất định trong vòng nửa tháng phải đánh chiếm được thành Thọ Xuân. Hơn nữa chúng ta cũng nhân cơ hội này chứng minh cho lũ thiết kỵ Mạc Bắc ngông cuồng tự cao tự đại kia là sở dĩ quân U Châu chúng ta lựa chọn quy hàng không phải vì không đánh lại chúng, cũng không phải vì sợ chúng".
"Nói hay lắm" Mao Giai hung hăng vung nắm đấm, hắn trầm giọng nói: "Nếu như lực lượng hai bên tương đương nhau, một khi để quân binh U Châu chúng ta và quân thiết kỵ Mạc Bắc đánh nhau một trận thực sự thì còn chưa biết ai thắng ai thua".
"Ăn nói cẩn thận" Điền Dự sa xầm mặt, quát to: "Hôm nay là lúc nào mà con phân biệt thiết kỵ Mạc Bắc, quân binh U Châu? Mọi người đều là quân đội của Thừa tướng, đều là quân đội của Đại Hán, đều phải đồng tâm hiệp lực đánh bại quân Ngô. Sau này không được ai có suy nghĩ sai lệch này trong đầu. Những lời nói hôm nay càng không được nói tới, bằng không đừng trách bản tướng quân không niệm tình nghĩa xưa kia".
Các tướng sợ hãi không dám lên tiếng.
Mắt Điền Dự lộ hàn quang, hắn quát to: "Tân Minh".
Tân Minh vội giục ngựa tiến lên trước nói: "Có mạt tướng".
"Chỉ huy ba ngàn tinh binh đánh trận đầu, thử dò xét sức mạnh phòng thủ của quân Ngô".
"Tuân lệnh".
"Trương Nam".
"Có mạt tướng".
"Chi huy năm ngàn khinh kỵ binh áp trận, đề phòng quân Ngô ra khỏi thành tập kích".
"Tuân lệnh".
Lâu thành Thọ Xuân.
Tôn Quyền, Chu Du được các tướng Hoàng Cái, Thái Sử Từ, Tống Khiêm, Giả Hoa tiền hô hậu ủng đi lên địch lâu. Ngay khi chưa kịp ngồi xuống thì bất chợt bên ngoài thành vang lên tiếng kèn lệnh, tiếng trống rung trời. Một đội kỵ binh mặc áo giáp màu vàng tươi tiến ra trước như sóng to gió lớn. Khi còn cách tường thành Thọ Xuân còn hơn một tầm tên thì chúng ghìm cương ngựa lại, chuyển hướng cắt ngang trước thành, sau đó đứng trấn tại đầu bên trái của trận thế.
Sắc mặt Tôn Quyền trở nên vô cùng nghiêm trọng, hắn hỏi Chu Du: "Công Cẩn, kia có phải thiết kỵ Mạc Bắc dưới trướng Mã đồ phu không?"
Chu Du mỉm cười nói: "Chúa công, kia chỉ là hàng binh Hà Bắc, không phải là thiết kỵ Mạc Bắc của Mã đồ phu".
Sắc mặt Tôn Quyền càng trở nên nghiêm trọng, hắn lại nói: "Nói như vậy thì không phải thiết kỵ Mạc Bắc của Mã đồ phu càng tinh nhuệ hơn sao?'
Chu Du cao giọng nói: "Chúa công tuyệt đối không cần lo lắng. Tuy thiết kỵ Mạc Bắc của Mã đồ phu kiêu dũng thiện chiến, cực kỳ sắc bén nhưng chúng chỉ có thể ra vẻ ta đây trên bình nguyên phương bắc. Phía nam là thiên hạ của thuỷ quân Đông Ngô chúng ta. Theo như Du thấy, Mã đồ phu thống lĩnh hơn hai mươi vạn thiết kỵ, bộ binh vượt tới Hoài Nam xa xôi đánh Thọ Xuân, căn bản là tự tìm lấy cái chết".
Tôn Quyền thấy Chu Du như đã tính toán trước tất cả mọi việc, hắn không khỏi thấy yên lòng, lên tiếng khen ngợi: "Cô có Cổng Cẩn là có thể bình chân như vại".
Đang trong lúc nói chuyện, thế trận quân Lương bên ngoài thành đã lại thay đổi. Một đội bộ binh mặc áo giáp đồng xuất trận, tiến tới cửa bắc thành Thọ Xuân.
Chu Du khẽ mỉm cười, hắn quay đầu nhìn Hoàng Cái nói: "Hoàng lão tướng quân, lập tức truyền lệnh toàn quân cung thủ. Quân địch chưa tiến tới gần sông đào hộ thành thì tuyệt đối không được bắn tên. Ai trái lệnh, chém".
"Tuân lệnh".
Hoàng Cái trả lời rồi quay người rời đi.
Tôn Quyền không hiểu bèn hỏi: "Công Cẩn, theo như Cô biết. Tầm bắn của quân cung thủ chúng ta có thể đạt tới một trăm bước. Vì sao chúng ta phải chờ địch quân tiến gần tới sông đào hộ thành mới được bắn tên? Chẳng lẽ ngay khi quân địch vừa mới vào tới tầm bắn thì bắn tên thì không phải tốt hơn sao?"
Chu Du nói: "Chúa công, đội quân kia chỉ tấn công mang tính chất dò xét. Quân ta không cần phải bắn tên một cách lãng phí".
"Thì ra là như vậy" Tôn Quyền vui vẻ gật đầu nói: "Quả thật không hổ là Công Cẩn. Nhất cử nhất động của quân địch đều nằm trong lòng bàn tay. Mã đồ phu gặp phải ngươi thì coi như hắn đã bất hạnh rồi".
Phía bắc thành Thọ Xuân ba mươi dặm, quân trướng Mã Dược.
Giả Hủ trịnh trọng móc trong người ra một quyển sách lụa. Hắn cẩn thận mở ra trên trác an sau đó hắn nhìn Khoái Việt, Lỗ Túc nói: "Dị Độ, Tử Kính, hai người lại đây".
Khoái Việt, Lỗ Túc không dám chậm trễ, cả hai vội tiến lên hai bước tới cạnh án.
Giả Hủ chỉ tay vào bản vẽ trên cuốn sách lụa nói: "Đây là tại hạ căn cứ vào suy nghĩ của chúa công vẽ ra. Sau khi hoàn thiện trở thành xe công thành như này. Hai người hãy nhìn kỹ đi".
Khoái Việt, Lỗ Túc cúi đầu nhìn thì thấy trong cuốn sách lụa có mô hình một toà tháp cao chế bằng gỗ. Tháp cao có sáu mặt hình thang. Mặt ngoài phía trước và mặt sau thẳng đứng. Mặt ngoài phía sau hơi thoai thoải, hai mặt bên hơi nghiêng vào trong. Trên mặt dốc thoai thoải đó có rất nhiều gờ nhỏ. Bên cạnh đó có những chữ nhỏ ghi chú lại, rõ ràng đây là những bậc thang để đi lại.
Hai bên cầu thang có những hàng rào bảo vệ để tránh cho binh lính trượt chân ngã xuống nhưng cũng có tác dụng chống lại tên bắn của kẻ thù từ hai bên.
Ở đáy toà tháp cao có gắn rất nhiều những bánh xe gỗ. Điều càng làm Khoái Việt, Lỗ Túc ngạc nhiên nữa chính là kết cấu của nóc toà tháp.
Đại quân tả lộ của Cao Thuận, đại quân hữu lộ của Phương Duyệt chia nhau tấn công ải Thanh Ngưu và Hoài Âm bị quân Ngô ngoan cường chống cự. Chỉ có Mã Dược tự mình thống lĩnh đại quân trung lộ chiến thắng như chẻ tre, tiến quân thần tốc, trong khoảng thời gian chưa tới một tháng đã tiến được mấy trăm dặm, quân tiên phong đánh thẳng tới Thọ Xuân.
Bắc thành Thọ Xuân, quân trướng của Mã Dược.
Giả Hủ nhìn Mã Dược nói: "Chúa công, Cao Thuận tướng quân cho khoái mã tới báo. Quân Ngô ở ải Thanh Ngưu đã xây dựng thành một tấm lá chắn vững chắc. Hơn nữa địa thế ở đó khá hiểm trở, sơn đạo chật hẹp, căn bản quân ta không thể phát huy được ưu thế về binh lực. Chúng ta chỉ có thể dùng một nhóm nhỏ tinh binh tấn công quan ải nhưng quân Đông Ngô chống cự vô cùng điên cuồng. Xem ra đây là một trận ác chiến kéo dài, vô cùng ác liệt".
"Ừ, đây cũng là chuyện trong dự tính" Mã Dược gật đầu nói: "Vậy còn đại quân hữu lộ của Phương Duyệt tướng quân tiến triển như thế nào?"
Giả Hủ nói: "Đại quân hữu lộ đã thuận lợi đánh chiếm ba quận Lang Nha, Bành Thành, Đông Hải của Hoài Bắc và phần lớn đất đai quận Hợp Phì nhưng khi tiếp tục xuôi nam tiến công Hoài Âm thì bị quân Ngô chống cự kịch liệt. Hoài Âm tựa lưng vào sông Hoài, lại có thuỷ quân Đông Ngô trợ giúp. Phương Duyệt tướng quân đã tấn công mấy lần nhưng không có kết quả, lại phải đề phòng thuỷ quân Đông Ngô tập kích ban đêm nên đã rút lui ba mươi dặm hạ trại".
Mã Dược nói: "Xem ra trong khoảng thời gian ngắn nhất không thể trông cậy hai lộ quân tả, hữu đánh vu hồi phía sau thành Thọ Xuân".
Điền Dự nói: "Chỉ là một toà thành Thọ Xuân, cần gì phải có hai lộ quân tả, hữu giáp công? Mạt tướng nguyện chỉ huy ba vạn tinh binh U Châu bản bộ làm tiên phong. Trong vòng nửa tháng nhất định sẽ đánh chiếm được thành Thọ Xuân".
Mã Dược nói: "Quân lệnh không thể nói chơi".
Điền dự nói: "Mạt tướng nguyện lập tờ quân lệnh".
"Được" Mã Dược quát to: "Điền Dự nghe lệnh".
"Có mạt tướng".
"Thống lĩnh ba vạn tinh binh U Châu làm tiên phong tấn công cửa bắc thành Thọ Xuân".
"Mạt tướng lĩnh mệnh".
Điền Dự ầm ầm trả lời, lĩnh mệnh rời đi.
Thọ Xuân, quân trướng của Chu Du.
Chu Du nhìn Tôn Quyền nói: "Chúa công, lộ tả quân của Cao Thuận đã bị Thiếu tướng quân Lưng Thống chặn lại ở ải Thanh Ngưu. Lộ hữu quân của Phương Duyệt cũng bị Tam tướng quân chặn lại ở Hoài Âm. Tới lúc này chỉ có Mã đồ phu tự mình thống lĩnh quân trung lộ. Quân ta hoàn toàn có thể áp dụng chiêu thức như sách lược đã đề ra. Áp dụng chiến thuật dụ địch xâm nhập. Hiện tại hai mươi vạn đại quân Tây Lương đã tiến tới cách bắc thành Thọ Xuân ba mươi dặm".
"Hả?" Tôn Quyền kích động hỏi: "Đại quân của Mã đồ phu đã tiến tới cửa bắc thành Thọ Xuân ba mươi dặm sao?"
"Chúa công xin nhìn" Chu Du chỉ tay vào bản đồ, nhìn Tôn Quyền nói: "Đây là thành Thọ Xuân. Sông Hoài chạy ngang qua thành. Trong vòng chu vi một trăm dặm quanh thành là một vùng trũng. Bởi vì mấy năm nay nước sông Hoài liên tục chảy ngược nên đã hình thành rất nhiều hồ nước. Thuỷ đạo có các hồ nước này liên thông với nhau. Điều quan trọng hơn cả là mặt nước hồ mọc đầy lau sậy, cỏ cây mọc thành bụi. Chiến thuyền nhẹ của thuỷ quân có thể ẩn núp làm cho quân Lương rất khó phòng bị".
"Hay" Tôn Quyền kích động nói: "Mã đồ phu thống lĩnh hai mươi vạn thiết kỵ tiến vào vùng đất này thì coi như hắn đã bước một chân vào tử địa. Nhất định sẽ bị thuỷ quân Đông Ngô quáy phá không ngừng nghỉ. Quân Lương thế lớn. Nếu quân ta không liều mạng, chắc chắn sẽ thất bại. Chỉ có thể phát huy đầy đủ ưu thế của thuỷ quân, lợi dụng ưu thế của địa hình xung quanh thành Thọ Xuân thì mới có thể chuyển bại thành thắng. Ha ha. Chỉ cần đánh tan lộ quân trung đường của Mã đồ phu. Hai lộ quân kia của Cao Thuận và Phương Duyệt sẽ không cần phải lo lắng nữa".
Chu Du mỉm cười quay người lại, đứng trước án, quát to: "Chu Thái, Từ Thịnh, Đinh Phụng, Tôn Kiều nghe lệnh".
Bốn tướng Chu Thái, Từ Thịnh, Đinh Phụng, Tôn Kiều thản nhiên bước ra, đứng thành hàng ngang trước trướng nói: "Có mạt tướng".
Chu Du nói: "Hãy chỉ huy hai ngàn thuỷ quân, dùng thuyền nhẹ xuất quân. Các tướng cần ghi nhớ, ban ngày chia nhỏ ra ẩn núp trong các hồ nước, ban đêm lên bờ tập kích, thiêu huỷ lương thảo, đồ quân nhu, giết binh lính, trộm ngựa, không từ thủ đoạn nào giết địch. Tập kích, quấy nhiễu làm địch quân mệt mỏi, không thể phòng bị".
"Mạt tướng lĩnh mệnh".
Bốn tướng Chu Thái lĩnh mệnh rời đi.
Chu Du lại nói: "Lữ Mông nghe lệnh".
Lữ Mông tiến ra đáp: "Có mạt tướng".
Chu Du nói: "Chỉ huy chủ lực thuỷ quân dò xét sông Hoài, canh phòng nghiêm ngặt việc quân Lương bắc cầu nổi qua sông Hoài. Chỉ cần lá chắn sông Hoài không mất, quân Lương của Mã đồ phu tuyệt đối không thể gây bất kỳ uy hiếp nào lên cửa đông, tây và nam của thành Thọ Xuân. Quân ta có thể tập trung binh lực tử thủ cửa bắc thành".
Lữ Mông trả lời: "Mạt tướng tuân lệnh".
"Ô ô ô..."
Lữ Mông vừa dứt lời thì bất chợt xa xa bên ngoài thành Thọ Xuân đột nhiên vang lên hiệu kèn lệnh lanh lảnh. Một tên tiểu giáo Đông Ngô bước nhanh vào trướng, hắn quỳ xuống bẩm báo: "Bẩm Đại đô đốc, quân Lương bắt đầu công thành".
Chu Du tươi cười, hắn quay đầu nhìn Tôn Quyền nói: "Chúa công, sao không xa giá lên địch lâu quan sát cuộc chiến, khích lệ tinh thần ba quân tướng sĩ?"
Tôn Quyền vui vẻ nói: "Cô đang có ý đó".
Cửa bắc thành Thọ Xuân.
Ba vạn hàng quân U Châu của Điền Dự đã lập xong thế trận. Tinh kỳ bay rợp trời trên cánh đồng hoang vu bên ngoài cửa bắc thành. Hơn một vạn trường mâu đâm thẳng lên trời cao, hàn quang lạnh giá cơ hồ như che phủ cả bầu trời.
Trong trung quân, Điền Dự được các cựu tướng U Châu là Trương Nam, Tô Do, Mao Giai, Tân Minh hộ tống giục ngựa tiến ra trước trận.
Từ xa nhìn lại, thành Thọ Xuân giống như một con thú khổng lồ ngồi ngay trên sông Hoài. Dòng sông Hoài chạy ngang qua, chia thành Thọ Xuân thành hai nửa. Hiển nhiên quân Ngô đã sớm chuẩn bị. Bức tường thành ở bắc sông Hoài vốn cao hơn ba trượng đã được gia cố cao lên năm trượng (khoảng mười mét), cứ cách mỗi hai mét lại xây dựng một lô cốt. Lô cốt nhô hẳn ra bên ngoài, tường hai bên lõm hẳn vào trong.
"Lợi hại thật. Chúng có thể xây dựng được tường thành vững chắc như vậy" Sau khi cẩn thận quan sát Điền Dự quay lại nói với chúng tướng: "Cách bố trí tường thành như vậy quả thực chưa từng thấy bao giờ. Bản tướng quân cũng chưa từng đọc thấy trong binh thư. Thế nhưng có thể thấy việc công thành của quân ta khó khăn hơn rất nhiều. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ thấy Chu Du, Đại đô đốc quân Ngô cũng không phải là hạng đầu đường xó chợ".
"Đúng vậy" Tân Minh gật đầu phụ hoạ: "Bởi vì có sự tồn tại của những lô cốt ở góc này nên khi quân ta công thành thì đồng thời nhận phải sự đánh trả của chính diện vài hai bên. Rất bất lợi".
"Thế nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác" Gương mặt Tô Tuỳ thoáng co rúm lại: "Tướng quân đã lập tờ quân lệnh trước mặt Thừa tướng. Chúng ta chỉ có thể liều chết đánh trận này, nhất định trong vòng nửa tháng phải đánh chiếm được thành Thọ Xuân. Hơn nữa chúng ta cũng nhân cơ hội này chứng minh cho lũ thiết kỵ Mạc Bắc ngông cuồng tự cao tự đại kia là sở dĩ quân U Châu chúng ta lựa chọn quy hàng không phải vì không đánh lại chúng, cũng không phải vì sợ chúng".
"Nói hay lắm" Mao Giai hung hăng vung nắm đấm, hắn trầm giọng nói: "Nếu như lực lượng hai bên tương đương nhau, một khi để quân binh U Châu chúng ta và quân thiết kỵ Mạc Bắc đánh nhau một trận thực sự thì còn chưa biết ai thắng ai thua".
"Ăn nói cẩn thận" Điền Dự sa xầm mặt, quát to: "Hôm nay là lúc nào mà con phân biệt thiết kỵ Mạc Bắc, quân binh U Châu? Mọi người đều là quân đội của Thừa tướng, đều là quân đội của Đại Hán, đều phải đồng tâm hiệp lực đánh bại quân Ngô. Sau này không được ai có suy nghĩ sai lệch này trong đầu. Những lời nói hôm nay càng không được nói tới, bằng không đừng trách bản tướng quân không niệm tình nghĩa xưa kia".
Các tướng sợ hãi không dám lên tiếng.
Mắt Điền Dự lộ hàn quang, hắn quát to: "Tân Minh".
Tân Minh vội giục ngựa tiến lên trước nói: "Có mạt tướng".
"Chỉ huy ba ngàn tinh binh đánh trận đầu, thử dò xét sức mạnh phòng thủ của quân Ngô".
"Tuân lệnh".
"Trương Nam".
"Có mạt tướng".
"Chi huy năm ngàn khinh kỵ binh áp trận, đề phòng quân Ngô ra khỏi thành tập kích".
"Tuân lệnh".
Lâu thành Thọ Xuân.
Tôn Quyền, Chu Du được các tướng Hoàng Cái, Thái Sử Từ, Tống Khiêm, Giả Hoa tiền hô hậu ủng đi lên địch lâu. Ngay khi chưa kịp ngồi xuống thì bất chợt bên ngoài thành vang lên tiếng kèn lệnh, tiếng trống rung trời. Một đội kỵ binh mặc áo giáp màu vàng tươi tiến ra trước như sóng to gió lớn. Khi còn cách tường thành Thọ Xuân còn hơn một tầm tên thì chúng ghìm cương ngựa lại, chuyển hướng cắt ngang trước thành, sau đó đứng trấn tại đầu bên trái của trận thế.
Sắc mặt Tôn Quyền trở nên vô cùng nghiêm trọng, hắn hỏi Chu Du: "Công Cẩn, kia có phải thiết kỵ Mạc Bắc dưới trướng Mã đồ phu không?"
Chu Du mỉm cười nói: "Chúa công, kia chỉ là hàng binh Hà Bắc, không phải là thiết kỵ Mạc Bắc của Mã đồ phu".
Sắc mặt Tôn Quyền càng trở nên nghiêm trọng, hắn lại nói: "Nói như vậy thì không phải thiết kỵ Mạc Bắc của Mã đồ phu càng tinh nhuệ hơn sao?'
Chu Du cao giọng nói: "Chúa công tuyệt đối không cần lo lắng. Tuy thiết kỵ Mạc Bắc của Mã đồ phu kiêu dũng thiện chiến, cực kỳ sắc bén nhưng chúng chỉ có thể ra vẻ ta đây trên bình nguyên phương bắc. Phía nam là thiên hạ của thuỷ quân Đông Ngô chúng ta. Theo như Du thấy, Mã đồ phu thống lĩnh hơn hai mươi vạn thiết kỵ, bộ binh vượt tới Hoài Nam xa xôi đánh Thọ Xuân, căn bản là tự tìm lấy cái chết".
Tôn Quyền thấy Chu Du như đã tính toán trước tất cả mọi việc, hắn không khỏi thấy yên lòng, lên tiếng khen ngợi: "Cô có Cổng Cẩn là có thể bình chân như vại".
Đang trong lúc nói chuyện, thế trận quân Lương bên ngoài thành đã lại thay đổi. Một đội bộ binh mặc áo giáp đồng xuất trận, tiến tới cửa bắc thành Thọ Xuân.
Chu Du khẽ mỉm cười, hắn quay đầu nhìn Hoàng Cái nói: "Hoàng lão tướng quân, lập tức truyền lệnh toàn quân cung thủ. Quân địch chưa tiến tới gần sông đào hộ thành thì tuyệt đối không được bắn tên. Ai trái lệnh, chém".
"Tuân lệnh".
Hoàng Cái trả lời rồi quay người rời đi.
Tôn Quyền không hiểu bèn hỏi: "Công Cẩn, theo như Cô biết. Tầm bắn của quân cung thủ chúng ta có thể đạt tới một trăm bước. Vì sao chúng ta phải chờ địch quân tiến gần tới sông đào hộ thành mới được bắn tên? Chẳng lẽ ngay khi quân địch vừa mới vào tới tầm bắn thì bắn tên thì không phải tốt hơn sao?"
Chu Du nói: "Chúa công, đội quân kia chỉ tấn công mang tính chất dò xét. Quân ta không cần phải bắn tên một cách lãng phí".
"Thì ra là như vậy" Tôn Quyền vui vẻ gật đầu nói: "Quả thật không hổ là Công Cẩn. Nhất cử nhất động của quân địch đều nằm trong lòng bàn tay. Mã đồ phu gặp phải ngươi thì coi như hắn đã bất hạnh rồi".
Phía bắc thành Thọ Xuân ba mươi dặm, quân trướng Mã Dược.
Giả Hủ trịnh trọng móc trong người ra một quyển sách lụa. Hắn cẩn thận mở ra trên trác an sau đó hắn nhìn Khoái Việt, Lỗ Túc nói: "Dị Độ, Tử Kính, hai người lại đây".
Khoái Việt, Lỗ Túc không dám chậm trễ, cả hai vội tiến lên hai bước tới cạnh án.
Giả Hủ chỉ tay vào bản vẽ trên cuốn sách lụa nói: "Đây là tại hạ căn cứ vào suy nghĩ của chúa công vẽ ra. Sau khi hoàn thiện trở thành xe công thành như này. Hai người hãy nhìn kỹ đi".
Khoái Việt, Lỗ Túc cúi đầu nhìn thì thấy trong cuốn sách lụa có mô hình một toà tháp cao chế bằng gỗ. Tháp cao có sáu mặt hình thang. Mặt ngoài phía trước và mặt sau thẳng đứng. Mặt ngoài phía sau hơi thoai thoải, hai mặt bên hơi nghiêng vào trong. Trên mặt dốc thoai thoải đó có rất nhiều gờ nhỏ. Bên cạnh đó có những chữ nhỏ ghi chú lại, rõ ràng đây là những bậc thang để đi lại.
Hai bên cầu thang có những hàng rào bảo vệ để tránh cho binh lính trượt chân ngã xuống nhưng cũng có tác dụng chống lại tên bắn của kẻ thù từ hai bên.
Ở đáy toà tháp cao có gắn rất nhiều những bánh xe gỗ. Điều càng làm Khoái Việt, Lỗ Túc ngạc nhiên nữa chính là kết cấu của nóc toà tháp.