Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 511: Giết lên đầu thành Thọ Xuân (1)

Long Trung, nhà tranh của Khổng Minh.
"Khổng Minh, chuyện ở Tây Xuyên là vì tình thế bắt buộc!" Tào Tháo trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng Vĩnh An dễ hạ, Tây Xuyên khó thủ, cô lại cho rằng Vĩnh An khó hạ, Tây Xuyên dễ thủ, chỉ cần Khổng Minh ngươi có thể giúp cô đánh hạ Vĩnh An, cô liền có mười phần nắm chắc nhập chủ được Tây Xuyên! Một khi Tây Xuyên tới tay, cô liền có thể dựa vào chỗ hiểm yếu mà thủ, tiến có thể công, lui có thể thủ, đứng vào thế bất bại."
Gia Cát Lượng nhíu mày nói: "Thế nhưng..."
Tào Tháo xua xua tay ngắt lời Gia Cát Lượng, nói: "Nếu đợi tới khi Hoài Nam chi chiến Mã đồ tể đánh bại của Tôn Quyền, vậy thì cô sẽ không còn cơ hội nhập Xuyên nữa rồi! Không Minh cho rằng, sau khi đánh bại Tôn Quyền, Mã đồ tể sẽ dẫn hết cả trăm đại quân ập tới Kinh Tương, song đây dẫu sao chỉ là một loại khả năng. Vạn nhất Mã đồ tể áp dụng sách lược đao cùn cắt thịt, bằng vào nhân lực, vật lực hùng hậu từ từ gặm nhấm Kinh Châu, cô nên ứng phó thế nào đây?"
Gia Cát Lượng nói: "Chúa công, đó là điều không có khả năng."
"Không Minh?" Tào Tháo lại xua tay, ngắt lời: "Ý cô đã quyết, Tây Xuyên cô phải lấy cho bằng được, hiện tại ngươi đừng ngại nói với cô, nên làm thế nào mới hạ được Vĩnh An?"
"Ài." Gia Cát Lượng có chút mất mát thở dài một hơi, nói: "Được rồi, tại hạ trước tiên muốn hỏi thừa tướng, nếu muốn công đánh Vĩnh An, khó khăn lớn nhất là gì?"
Tào Tháo đáp không cần suy nghĩ: "Dịch đạo của Giang Tả quá hiểm trở, khó mà đi qua được."
Gia Cát Lượng nói: "Chúa công có muốn đi vòng hay không?"
"Đi vòng?" Tào Tháo lắc đầu nói: "Cái này không thể, từ Giang Lăng tới Vĩnh An chỉ có một dịch dạo này thôi, đi vòng thế nào được?"
Gia Cát Lượng nói: "Dịch đạo đã không thông, chúa công cớ sao không đi sơn lộ."
"Đi sơn lộ?" Tào Tháo nhíu mày nói: "Trước tiên không nói là có sơn lộ thông tới Xuyên Trung hay không, cho dù là có, binh sĩ có lẽ còn có thể đi qua, nhưng đồ quân nhu, lương thảo thì vận chuyển thế nào đây? Không có lương thảo, quân nhu thì đại quân tiến tới Tây Xuyên há chẳng phải là tự chuốc lấy diệt vong à?"
"Ha ha." Gia Cát Lượng mỉm cười nói: "Lượng sở dĩ nói lấy Vĩnh An dễ, đáp án chính là ở đây."
Tào Tháo không hiểu, hỏi: "Lời này có ý gì?" Text được lấy tại
Gia Cát Lượng nói: "Lượng có một kế, gọi là mộc ngưu lưu mã, có thể giúp chúa công từ sơn lộ vận chuyển lương thảo, quân nhu."
"Mộc ngưu lưu mã?" Tào Tháo bối rối nói: "Cô chưa từng nghe thấy, không biết đó là vật gì?"
Gia Cát Lượng mỉm cười, nói: "Mời chúa công đi theo Lượng."
NÓi xong, Gia Cát Lượng dẫn Tào Tháo tới hậu viện. Ở hậu viện bày một thứ rất kỳ quái, nói nó là trâu thì rõ ràng là chỉ có ba chân, có một chân còn là bánh xe. Nói nó là xe thì nó lại chỉ có một bánh xe. Tào Tháo thấy vậy thì rất thất vọng, chỉ vào thứ đó rồi nói với Gia Cát Lượng: "Đây chính là mộc ngưu lưu mã mà Khổng Minh nói ư? Không biết có tác dụng gì?"
Gia Cát Lượng mỉm cười, nói: "Chúa công đừng xem thường nó, chỉ cần là nơi mà binh sĩ có thể đi qua thì nó cũng có thể đi qua, mà có thể thồ được trọng lượng lớn hơn nhiều so với trọng lượng mà hai vai sĩ binh có thể mang. Có nó, chúa công có thể thông qua sơn lộ mà dễ dàng vận lương thảo và quân nhu vào Tây Xuyên. Một khi như vậy, sự hiểm trở của dịch đạo Giang Tả không công cũng tự phá."
"Thật ư?" Tào Tháo không tin, nói: "Vật này thật sự thần kỳ như vậy ư?"
Gia Cát Lượng mỉm cười không nói gì, bước lên trước hai bước nhấc càng xe, khiến hai cái chân chống ở dưới càng xe nhấc lên không. Sau đó đẩy chiếc xe một bánh ra hậu viện, đầu tiên là dễ dàng đi qua cây cầu một cột, sau đó thì thuận theo con đường gồ ghề ở đi ở giữa núi mà phi như bay, sau cùng Khổng Minh còn bảo Trương Liêu đặt một khối đá nặng hơn hai trăm cân lên xe một bánh. Không ngờ một thư sinh sức trói gà không chặt như Khổng Minh đẩy xe một bánh mà vẫn đi như bay.
Tào Tháo lúc này mới tin là thật, lớn tiếng khen hay. Trương Liêu, Tàng Bá cũng luôn miệng khen chiếc xe một bánh này.
"Quát tốt rồi!" Tào Tháo hưng phấn không thôi, nói: "Có mộc ngưu lưu mã, có được Tây Xuyên dễ như trở bàn tay."
Gia Cát Lượng không đồng ý, nói: "Chúa công nhìn nhận vấn đề một cách quá đơn giản rồi."
"Không." Tào Tháo lắc đầu, nói: "Tây Xuyên sở dĩ dễ thủ khó công, hoàn toàn là bởi vì thục đạo gập gềnh khó đi. Hiện tại có mộc ngưu lưu mã, Thục đạo dễ thủ khó công đối với quân phòng thủ mà nói không phải là phúc mà lại chính là họa. Khổng Minh ngươi nghĩ xem. Khi Trương Tú, Trương Nhậm tập kết trọng binh nghiêm phòng tử thù ở một giải Ngư phúc phổ thì cô lại đi sơn lộ vào Xuyên đột nhiên xuất hiện ở sườn sau Ngư phúc phổ, quân Lương không chút phòng bị lại hai mặt thụ địch, sao có thể không bại cho được?"
Gia Cát Lượng nói: "Đây cũng chính là lấy Vĩnh An thì dễ mà Lượng đã nói."
"Chính là như vậy." Tào Tháo nói: "Chỉ cần công phá được Ngư Phúc Phổ, rồi tiến tiếp về phía trước là binh nguyên Xuyên Trung bằng phẳng. Trước mắt Mã đồ tể đang kịch chiến với Tôn Quyền ở Hoài Nam, trong lúc cấp thiết làm sao mà hồi sư cho được? Chỉ bằng vào hạng như Trương Tùng, Trương Tú, Trương Nhậm cũng muốn ngăn cản đại quân của cô thì đó là si tâm vọng tưởng. Một khi như vậy, lấy tiếp Tây Xuyên chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?"
Gia Cát Lượng nói: "Mã đồ tể trong lúc cấp bách tất nhiên là khó mà hồi sư. Hạng Trương Tú, Trương Nhậm, Trương Tùng tất nhiên khó mà địch được với chúa công. Nhưng chúa công đừng quên, trong quân Tây Lương còn có một nhân vật cực kỳ lợi hại tùy lúc đều có thể tới Tây Xuyên! Nếu người này vào lúc chiến sự khẩn cấp lại tới thì Tây Xuyên chi chiến e rằng lành ít mà dữ nhiều!"
Tào Tháo mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị, nghiêm giọng nói: "Người mà Khổng Minh nói là... Mã Siêu?"
"Mã Siêu?"
"Mã Siêu!"
Vẻ mặt của hai người Tàng Bá, Trương Liêu ở phía sau Tào Tháo cũng biến thành ngưng trọng.
"Không sai, chính là Mã Siêu!" Gia Cát Lượng trầm giọng nói: "Lượng tuy không ra khỏi cửa, nhưng gia sư lại có không ít học sinh làm quan ở Dương Châu, Kinh Châu. Do đó, đối với đại thế thiên hạ cùng một số nhân vật nổi danh thì cũng biết một biết hai. Tây Lương Cẩm Mã Siêu không phải dễ đối phó. Người này không những võ nghệ siêu cường, hơn nữa tính tình còn âm hiểm, có chút phong cách của Giả độc sĩ."
Tàng Bá nói: "Mã Siêu tuy lợi hại thật, nhưng tên tiểu tử này chẳng phải đã tới Tây Vực rồi sao? Tây Vực cách Trung Nguyên tới cả vạn dặm, đâu có dễ mà quay về như vậy?"
Trương Liêu nói: "Cái này cũng chưa chắc. Mã Siêu đi Tây Vực đã hơn một năm rồi, không khéo đã bình định được Tây Vực rồi cũng chưa biết chừng! Mã Siêu có thể ở trước trận của hai quân chém chết Tôn Sách. Lại đánh trọng thương Đông Ngô đại đô đốc Chu Du, trong vạn quân lấy đầu tướng dễ như lấy đồ trong túi. Đây quả thật là một nhân vật nguy hiểm, chúa công không thể không đề phòng."
"Mã Siêu? Mã Siêu!"
Tào Tháo mắt lấp lánh sáng, bắt đầu chắp tay đi đi lại lại.
"Sợ cái rắm!" Tàng Bá nói: "Mã Siêu có lợi hại hơn nữa thì có thể giết hết toàn bộ ba vạn đại quân của chúng ta chắc? Một mình hắn có thể xoay chuyển càn khôn ư? Mạt tướng không tin có chuyện tà quái như vậy đâu!"
Gia Cát Lượng lại nói: "Hiện tại quân Lương ở Tây Xuyên đúng là binh lực không nhiều, lại phải chia binh thủ thành ở các nơi hiểm yếu, rất dễ bị quân ta kích phá từng nơi một. Nhưng chúa công ngàn vạn lần đừng quên ảnh hưởng thâm căn cố đế của Mã gia ở Tây Khương. Đặc biệt hiện tại thanh uy của hai huynh đệ Mã Dược, Mã Siêu ở trong lòng người Khương giống như là mặt trời giữa trưa, mà biên giới phía tây của Tây Xuyên lại chỉ cách Khương Nguyên có tám ngàn dặm!"
Tào Tháo đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Tàng Bá, quát: "Tuyên Cao!"
Tàng Bá bước lên trước, ôm quyền nói: "Chúa công có gì phân phó!"
Tào Tháo nói: "Lập tức quay về Giang Lăng, triệu tập tất cả công tượng dồn hết thời gian mau chóng chế mộc ngưu lưu mã. Cô muốn trong vòng một tháng phải chế tạo ra năm ngàn cỗ mộc ngưu lưu mã, không được chậm trễ!"
Tàng Bá nói: "Mạt tướng tuân lệnh."
Tào Tháo lại nói với Gia Cát Lượng: "Khổng Minh."
Gia Cát Lượng chắp tay nói: "Chúa công có gì phân phó?"
Tào Tháo nói: "Từ giờ trở đi, ngươi chính là quân sư của cô. Cô quyết ý phạt Xuyên. Mong Khổng Minh ra sức tương trợ."
Gia Cát Lượng thấy Tào Tháo quyết ý phạt Xuyên, đành bất đắc dĩ nói: "Lượng tất nhiên nguyện công hiến sức lực."

Trong tiếng kèn lệnh kéo dài liên miên bất tuyệt, một nhánh Tây Lương thiết kỵ từ vùng hoang dã hùng dũng tiến tới. Khi còn cách thành Thọ Xuân một ngàn bước thì nhao nhao ghìm ngựa. Sau đó chậm rãi triển khai sang hai cánh. Tướng sĩ quân Ngô ở đầu thành Thọ Xuân dõi mắt nhìn, toàn là Tây Lương thiết kỵ đông nghìn nghịt, vô số đầu ngựa ngọ nguậy, trảm mã đao chói mắt hội tụ thành một bức tranh triều dâng sóng dậy, khiến người ta cảm thấy run sợ từ sâu trong linh hồn.
"Tu..."
"Tu..."
"Tu..."
"Ầm!"
Sau ba tiếng kèn trâu vô cùng to rõ, trong thiên địa đột nhiên vang lên tiếng trống thận kịch liệt khiến mạch máu của người ta như muốn nổ tung.
Đột nhiên, một chiếc trống trận hành quân cực kỳ to lớn gác trên một cỗ xe ngựa khổng lồ do mười sáu thớt ngựa kéo từ từ xuất trận. Trên xe ngựa, Mã Dược thân mặc quan bào đỏ thẫm, tay áo vén cao. Tây nắm hai chiếc dùi trống to cỡ chân trẻ con đang ra sức gõ vào mặt trống cao bằng hai người. Trong nháy mắt, lại nghe một tiếng trống trận "ầm" vang vọng lên tận trời cao.
"Gào!" Điển Vi ra sức giơ đại thiết kích lên, ngẩng mặt lên trời gào đến khản cả cổ: "Thừa tướng uy võ!"
"Thừa tướng uy võ!"
"Thừa tướng uy võ!"
"Thừa tướng uy võ!"
Trước tiên là thân binh của Mã Dược, sai đó là trung quân, cuối cùng là cả đại quân Tây Lương bắt đầu gào thét cuồng liệt. Mà thanh âm của hai mươi vạn người tụ thành một tiếng hét chỉnh tề như một, lớp này tiếp nối lớp kia. Tiếng thét cuồng bạo giống như là sóng to gió lớn, kịch liệt vang vọng trong thiên địa, tàn khốc ập lên ý chí để kháng của tướng sĩ Đông Ngô.
"Ặc!"
Một tiếng hô thảm thê lương đột nhiên vang lên trên đầu thành Thọ Xuân, tướng sĩ quân Ngô đang khẩn trương tới mức sắp sụp đổ đều nhao nhao quay đầu lại, chỉ thấy một binh sĩ quân Ngô đã xùi bọt mép, từ trên đầu thành ngã xuống, giống như một khúc gỗ rơi thẳng xuống sông hộ thành. Sau khi binh sĩ đó rơi xuống sông hộ thành thì không nổi lên được nữa, chỉ có một quầng máu đỏ tươi nổi lên trên mặt nước.
Trên thực tế, mặt nước của sông hộ thành đầy chướng ngại vật sắc nhọn.
Không nghi ngờ gì nữa, tên binh sĩ đáng thương này đã bị chướng ngại vật sắc nhọn găm dưới đáy sông. Có điều, có lẽ trước khi hắn ngã xuống, đã vỡ ruột vỡ gan mà chết rồi.
Chu Du hít sâu một hơi lạnh, nhìn ra xung quanh, trừ đám thân binh và túc tướng thân kinh bách chiến như Hoàng Cái, Thái Sử Từ ra thì cơ hồ tất cả tướng sĩ Đông Ngô sắc mặt đều vàng như nghệ, có chút sợ hãi đến nỗi thân thể cũng bắt đầu run rẩy khe khẽ. Nếu loại sợ hãi này tiếp tục lan đi, vậy thì e rằng không đợi tới lúc quân Lương bắt đầu công thành thì quân Ngô đã sụp đổ rồi.
Phải thay đổi loại cục diện bất lợi này, phải nghĩ biện pháp cổ vũ sĩ khí của tướng sĩ quân Ngô.
Đột nhiên, ánh mắt của Chu Du rơi lên người Thái Sử Từ, quát: "Thái Sử Từ nghe lệnh."
Thái Sử Từ vội vàng tiến lên trước, ôm quyền đáp: "Có mạt tướng."
Chu Du: "Ra khỏi thành khiêu chiến, làm nhụt khí thế của địch!"
"Tuân lệnh!"
Thái Sử Từ rầm rầm ứng tiếng, quay người bước nhanh xuống lầu.
Cầu treo được hạ xuống, cửa thành mở ra, Thái Sử Từ dẫn ba trăm thân kỵ giết ra ngoài thành như gió lốc, giơ thương lên trước hét: "Đông Lai Thái Sử Từ ở đây, sai dám chiến!"
Trong trận của quân Lương có một tướng vỗ ngựa phi ra, giơ đao quát: "Mỗ tới tiếp ngươi!"
Thái Sử Từ quát: "Tướng vừa tới hãy báo danh. Dưới thương của mỗ không có hạng vô danh."
Tướng đó quát lớn: "Mỗ là Hà Gian Sầm Bích (hàng tướng Hà Bắc), Thái Sử Từ ngươi chết chắc rồi."
"Hừ, chỉ giỏi khoác lác." Thái Sử Từ hừ một tiếng, kéo cung đặt tên, nói: "Xem mỗ bắn ngươi rớt xuống ngựa đây!"
Sầm Bích đang giục ngựa phi tới thì thấy trước mặt lóe hàn quang. Khi vội vàng né tránh thì đã không kịp, bị một tiễn của Thái Sử Từ bắn xuyên yết hầu, ngã ngựa. Tướng sĩ quân Ngô ở trên đầu thành Thọ Xuân thấy Thái Sử Từ một tiễn bắn chết đại tướng của quân Lương thì không khỏi lớn tiếng khen hay, sĩ khí sắp sụp đổ lại một lần nữa dâng cao, tay trái đang nắm chặt của Chu Du cũng từ từ buông lỏng.
Sầm Bích đã chết, lại có một tướng từ trong trận của quân Lương giục ngựa phi ra, giơ thương quát: "Thất phu chớ có ngông cuồng, Hán Trung Dương Ngang tới tiếp ngươi."
"Hừ." Thái Sử Từ cất cung vào vỏ rồi giục ngựa nghênh chiến. Hai ngựa giao nhau mới chỉ một hiệp thì đã đâm Dương Ngang ngã xuống ngựa.
Thái Sử Từ ghìm ngựa hoành thương, cao giọng quát: "Còn có ai muốn tìm chết nữa không?"

back top