Từ Thứ rón rén bước vào khoang thuyền, ôm quyền vái Tôn Quyền rồi nói: "Thứ tham kiến chúa công."
Tôn Quyền nghe thấy vậy liền quay đầu lại, ánh mắt u buồn nhìn Từ Thứ, im lặng không nói gì.
Từ Thứ đột nhiên cảm thấy một tia xa lạ, Tôn Quyền tuổi mới gần nhược quán (khoảng 20 tuổi) tựa hồ như trong vòng một đêm đã biến thành người khác. Với sự cơ trí và nhãn quang của Từ Thứ, không ngờ lại không thể đoán ra được trong lòng Tôn Quyền đang nghĩ gì. Tôn Quyền hiện tại giống như một vị chư hầu thượng vị nhiều năm, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc, lộ ra vẻ âm trầm khiến người ta phải sợ hãi.
Dưới cái nhìn quyền áp bách tính của Tôn Quyền, Từ Thứ di dời ánh mắt theo bản năng.
Khóe miệng Tôn Quyền lộ ra một nụ cười lạnh, hỏi Từ Thứ: "Nguyên Trực, Hoài Nam chi chiến đúng là kết thúc như vậy sao?"
Từ Thứ cúi đầu đáp: "Chúa công, đại đô đốc nói thế nào?"
Tôn Quyền lạnh lùng nói: "Cô hiện tại đang hỏi ngươi cơ mà!"
Từ Thứ sau khi do dự một thoáng bèn cắn răng nói: "Chúa công, Hoài Nam chi chiến kỳ thực vẫn chưa kết thúc."
"Phù..." Tôn Quyền thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, gật đầu nói: "Nguyên Trực, cô biết ngươi sẽ nói thật. Ngươi và đại đô đốc không thể không ngờ tới rằng quân Lương sẽ phá được kế nhấn chìm Hoài Nam của quân ta được. Quân ta không tiếc vứt bỏ cả vùng Hoài Nam màu mỡ, không tiếc hi sinh hơn bốn trăm vạn bách tính Hoài Nam, cô lại không tiếc gánh chịu tiếng xấu ngàn đời, Đông Ngô chúng ta trả một cái giá thảm trọng như vậy, há lại không có được bất kỳ một thu hoạch nào?"
"Cô tin rằng, Hoài Nam chi chiến tuyệt sẽ không kết thúc như vậy, tuyệt không thể!" Tôn Quyền nói tới đây thì dừng lại, ngữ khí đột nhiên chuyển thành trầm thấp, lại nói tiếp: "Đại đô đốc không muốn tiếp tục cuộc chiến này, cô tin rằng khẳng định là có lý do của hắn. Nhưng cô lại biết rõ rằng, Nguyên Trực ngươi... ngươi thủy chung đứng ở phía cô! Nguyên Trực, ngươi quả nhiên không khiến cô thất vọng."
Tứ Thứ mồ hôi nhễ nhại, quỳ xuống nói: "Chúa công minh giám."
"Được rồi, đứng dậy đi." Tôn Quyền không đi lên đỡ Từ Thứ, chỉ hờ hững nói: "Hiện tại ngươi hãy nói cho cô biết, Hoài Nam chi chiến này rốt cuộc nên tiếp tục như thế nào?"
Từ Thứ thầm thở dài một hơi, đứng dậy nói với Tôn Quyền: "Chúa công, tại hạ và đại đô đốc quả thật đã ngờ trước rằng kế nhấn chìm Hoài An này khó mà có được hiệu quả. Cũng đã nghĩ tới kế hoạch hành động tiếp theo. Có điều... kế này quá thương thiên hại lý, có thể nói là tàn ác vô nhân đạo. Đại đô đốc không muốn để trận chiến này tiếp thực nữa, kỳ thực cũng không phải là không có đạo lý."
"Đủ rồi." Tôn Quyền lạnh lùng nói: "Cô chỉ muốn biết, trận này nên tiếp tục như thế nào?"
Trên mặt Từ Thứ hiện ra vẻ bất lực, đành đáp: "Dùng thủy quân triển khai tập kích quấy rối không ngừng nghĩ với Hoài Nam, cản trở kế hoạch chẩn tai của đại quân Tây Lương, bức cho mấy trăm vạn tai dân Hoài Nam vì đói mà chết một lượng lớn. Mấy trăm vạn thi thể phơi thây nơi hoang dã. Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè oi bức, rất dễ bùng phát một trận đại ôn dịch xưa nay chưa từng có. Hơn nữa trận ôn dịch này sẽ theo tai dân di chuyển về hương bắc mà lan tới Trung Nguyên, Từ châu, Ti châu, Hà Bắc. Thậm chí là Quan Trung, Lương châu. Quân ta có thể không phí một binh một tốt mà khiến Mã đồ tể nguyên khí đại thương!"
"Không ngờ lại như vậy?" Tôn Quyền mắt lộ ra vẻ chấn kinh, nghiêm giọng nói: "Hiểu rồi, thì ra chính là ôn dịch! Đây không phải chính là độc kế mà vào Hàm Cốc quan chi chiến năm đó, Mã đồ tể đã dúng để đánh bại liên quân Quan Đông sao? Năm đó nếu không phải là Giả độc sĩ nghĩ ra độc kế ôn dịch này thì e rằng thế lực của Mã đồ tể sớm đã bị ba mươi sáu lộ liên quân Quan Đông nhổ tận gốc rồi. Mã đồ tể há có thể có được ngày hôm nay?"
Từ Thứ nói: "Chúa công, kế này đại thương thiên hòa, quả thực là không nên làm!"
"Cô trong lòng biết rõ mà." Tôn Quyền không đưa ra ý kiến, bảo Từ Thứ: "Nguyên Trực, ngươi lui trước đi."
Từ Thứ còn muốn khuyên nữa, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Tôn Quyền, lời tới môi rồi lại đành nuốt ngược trở về, sau đó lặng lẽ chắp tay vái Tôn Quyền rồi quay người lui xuống. Đợi khi thân ảnh của Từ Thứ đi xa, Tôn Quyền mới thở dài một tiếng, quay đầu nhìn bầu trời đêm ảm đạm, lẩm bẩm một mình: "Chu Du à Chu Du, cô tin tưởng ngươi như vậy mà ngươi lại giấu diếm cô, thực sự là không nên như vậy đâu..."
...
Cách thành đông Vĩnh An mười dặm, trung quân của Tào Tháo.
Ngụy Duyên giục ngựa tới trước mặt Tào Tháo, cúi đầu ủ rũ nói: "Chúa công, phòng vệ của Vĩnh An rất nghiêm mật, mạt tướng căn bản là không thể trà trộn vào được."
"Hả?" Tào Tháo quay đầu lại nhìn Gia Cát Lượng, nhíu mày trầm giọng nói: "Không ngờ tên Trương Tú này lại cẩn thận như vậy, có Ngư Phúc phổ hiểm yếu chặn ở trước mặt, phòng vệ của thành Vĩnh An không ngờ lại vẫn nghiêm mật như thế? Ài, nếu như thái thú các quận dưới quyền Mã đồ tể ai ai cũng đều giống như Trương Tú, Trương Nhiệm, vậy cô cũng không cần phải tranh thiên hạ với hắn nữa làm gì nữa."
Gia Cát Lượng vội vàng nói: "Chúa công không cần phải nổi giận làm gì, Lượng có một kế có thể hạ được Vĩnh An."
Tào Tháo nói: "Kế gì vậy?"
Gia Cát Lượng nói: "Chúa công còn nhớ lời của tên hướng đạo không?"
Tào Tháo nói: "Lời gì?"
Gia Cát Lượng nói: "Tường thành thành Vĩnh An tuy cao nhưng không dày, hơn nữa lấy đất để xây tường, trong ngoài, hai bên đều không gia cố thêm đá, hơn nữa ngoài thành lại không có sông hộ thành vây quanh, quân ta có thể dễ dàng giết tới dưới tường thành, sau đó Lượng sẽ có cách để làm đổ tường thành Vĩnh An."
Tào Tháo vội vàng nói: "Dùng trùng xa ư?"
Gia Cát Lượng nói: "Không cần trùng xa, kỳ thực chính là xe đẩy tay đơn gian do ván gỗ chế thành, dùng ván gỗ dày che phần đỉnh và hai bên, bên ngoài lại bọc thêm da trâu. Cường độ của nó đủ để ngăn cản sự va chạm của gỗ lăn và lôi thạch, lại có thể chống được lửa. Ở phần chóp cố định chùy đập sắc nhọn, hai bên đục lỗ. Đồng thời vào lúc chùy đập chàng kích tường thành thì trong lỗ sẽ phun ra nước làm ẩm tường thành, có thể khiến tường thành sụp đổ nhanh hơn."
Tào Tháo nói: "Vậy trùng xa tất nhiên sẽ rất nặng, chuyển động nó thế nào đây?"
Gia Cát Lượng nói: "Nhưng ở phần dưới của xe ta sẽ lắp đặt bánh xe, binh sĩ có thể ở trong xe mà lái về phía trước."
Mắt Tào Tháo sáng lên, vui vẻ nói: "Đây đúng là một biện pháp tốt, nếu nói tới bánh xe thì trên mộc ngưu lưu mã đã có sẵn rồi. Hay, Khổng Minh nhanh chóng đi đả tạo hai trăm cỗ trùng xa này, sau đó ngay đêm không ngừng chàng kích tường thành Vĩnh An!"
Gia Cát Lượng vui vẻ ôm quyền nói: "Lượng tuân lệnh."
...
Ba ngày sau, đầu thành Vĩnh An.
Khi mấy chục chiếc "xe kỳ quái" nặng nề đang nhanh chóng áp sát tường thành trong tiếng lọc cọc chói tai, Trương Tú triệt để ngây ngốc.
Trương Tú vừa nghiêm lệnh cho binh sĩ không được khinh cử vọng động vừa hỏi Trương Tùng: "Trương đại nhân, đây là thứ quỷ quái gì vậy?"
Trương Tùng lắc đầu, trầm ngâm cả nửa ngày, sau cùng mới thốt ra được một câu: "Bản quan cũng chưa từng thấy bao giờ."
"Rầm!"
Trương Tùng vừa dứt lời, đám "xe kỳ quái" này đã nặng nề đập lên tường thành. Mấy chục chiếc trùng xa trước sau đập lên tường thành, thanh thế này rất hãi nhân, cơ hồ cả tường thành đều bắt đầu chấn động kịch liệt. Trương Tùng không kịp đề phòng suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà Trương Tú nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy kịp. Trương Tùng ổn định lại thân hình, vội vàng đưa tay ra chỉnh lại mũ cao ở trên đầu, sau đó cười xấu hổ với Trương Tú.
"Đa tạ tướng quân."
Trương Tú cười cười, từ trên địch lâu thò đầu ra nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới chân tường thành đã bốc lên bụi mù.
Trong khói bụi mờ mịt, đám "xe kỳ quái" lại lọc cọc lùi ra mấy bước, sau đó lại lại hung hăng nện về phía tường thành. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, Trương Tú cuối cùng cũng nhìn ra được một số môn đạo.
"Hỏng rồi!" Trương Tú nhớn nhác thốt lên: "Quân Tào muốn đập đổ tường thành!"
"Cái gì! Đập đổ tường thành!" Trương Tùng ngạc nhiên nói: "Tào Tháo bị điên à? tường thành Vĩnh An tuy không phải quá dày, nhưng cũng phải dày tới hơn bốn trượng, chỉ mấy trăm cỗ trùng xa này e rằng còn không đập thủng được, muốn đập đổ thì không biết phải đến năm nào tháng nào? Tào Tháo chẳng lẽ vì bại trận nhiều quá mà điên rồi chứ?"
"Không đúng?" Trương Tú nghiêm giọng nói: "Đại nhân nhìn xem, mới có một lát mà tường thanh đã bị đập đổ một khối lớn rồi. Chiếu theo tốc độ này, e rằng không tới mười ngày, tường thành sẽ bị đập thủng, tới lúc đó quân Tào chẳng phải có thể xuyên qua tường mà vào sao?"
"Có chuyện này ư?" Trương Tùng giật nảy mình, vội vàng thò đầu ra từ trên địch lâu, nói: "Để bản quan xem nào."
Trương Tùng nhìn xuống, quả nhiên thấy dưới sự chàng kích không ngừng của mấy chục chiếc "xe kỳ quái" đó, đã lưu lại từng vết lõm rõ ràng ở trên tường thành. Hơn nữa trên vết lõm rõ ràng có dấu vết bị nước thấm ướt. Trương Tùng sợ hãi, thất thanh nói: "Tào Tháo giảo hoạt quá, không ngờ trước tiên đã dùng nước làm ẩm tường thành, sau đó mới đập, quả nhiên là lợi hại."
"Toàn quân nghe lệnh!" Trương Nhậm rút kiếm ra, giơ lên quá đỉnh đầu, quát: "Lăn đá và gỗ xuống, đập cho thứ quỷ quái đó nát như tương đi!"
Thủ quân Tây Lương ở trên tường thành rầm rầm vâng lệnh, nhao nhao giơ gỗ lăn, lôi thạch đã chuẩn bị từ rồi ném xuống đống xe kỳ quái ở dưới tường thành, trong tiếng va chạm liên tục không ngừng, gỗ lăn lôi thạch rào rào như mưa nặng nề đập lên thân đống xe kỳ quái đó. Lúc này, chuyện khiến Trương Tú, Trương Tùng và tất cả tướng sĩ quân Lương cảm thấy bất ngờ nhất đã phát sinh. Đám xe kỳ quái ở dưới tường thành không ngờ lại không có bất kỳ tổn thất nào.
"Con mẹ nó." Phó tướng Trương Tiên gào lên: "Đống đồ chơi quỷ quái này chắc chắn thật đó, gỗ lăn lôi thạch không ngờ lại không làm gì được chúng!"
"Đi mang hai con sư tử đá dựng ở trước phủ nha môn tới đây!" Trương Tú tức giận quát: "Bản tướng quân không tin là không đập nát được nó!"
Phó tướng Trương Tiên lĩnh mệnh rời đi, sau hai tiếng, Trương Tiên suất lĩnh mấy chục binh sĩ thân thể cường tráng dùng "kiệu lớn ba mươi hai người khiêng" chuyển hai con sư tử đá phải nặng tới ngàn cân lên đầu thành. Trương Tú ra lệnh cho các binh sĩ đẩy một con lên tường chắn mái, nhắm tới một cỗ xe kỳ quái của quân Tào mà ném xuống. Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cỗ xe kỳ quái đó trong khoảnh khắc bị đập cho tan nát, xác xe cũng bị cắm sâu vào trong đất.
"Tốt!"
Tướng sĩ quân Lương ở trên tường thành rầm rầm khen hay.
Trong trận của quân Tào, Gia Cát Lượng nói với Tào Tháo: "Chúa công không cần phải lo lắng làm gì, sư tử đá nặng ngàn cân trong thành Vĩnh An liệu có được mấy con chứ?"
Tôn Quyền nghe thấy vậy liền quay đầu lại, ánh mắt u buồn nhìn Từ Thứ, im lặng không nói gì.
Từ Thứ đột nhiên cảm thấy một tia xa lạ, Tôn Quyền tuổi mới gần nhược quán (khoảng 20 tuổi) tựa hồ như trong vòng một đêm đã biến thành người khác. Với sự cơ trí và nhãn quang của Từ Thứ, không ngờ lại không thể đoán ra được trong lòng Tôn Quyền đang nghĩ gì. Tôn Quyền hiện tại giống như một vị chư hầu thượng vị nhiều năm, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc, lộ ra vẻ âm trầm khiến người ta phải sợ hãi.
Dưới cái nhìn quyền áp bách tính của Tôn Quyền, Từ Thứ di dời ánh mắt theo bản năng.
Khóe miệng Tôn Quyền lộ ra một nụ cười lạnh, hỏi Từ Thứ: "Nguyên Trực, Hoài Nam chi chiến đúng là kết thúc như vậy sao?"
Từ Thứ cúi đầu đáp: "Chúa công, đại đô đốc nói thế nào?"
Tôn Quyền lạnh lùng nói: "Cô hiện tại đang hỏi ngươi cơ mà!"
Từ Thứ sau khi do dự một thoáng bèn cắn răng nói: "Chúa công, Hoài Nam chi chiến kỳ thực vẫn chưa kết thúc."
"Phù..." Tôn Quyền thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, gật đầu nói: "Nguyên Trực, cô biết ngươi sẽ nói thật. Ngươi và đại đô đốc không thể không ngờ tới rằng quân Lương sẽ phá được kế nhấn chìm Hoài Nam của quân ta được. Quân ta không tiếc vứt bỏ cả vùng Hoài Nam màu mỡ, không tiếc hi sinh hơn bốn trăm vạn bách tính Hoài Nam, cô lại không tiếc gánh chịu tiếng xấu ngàn đời, Đông Ngô chúng ta trả một cái giá thảm trọng như vậy, há lại không có được bất kỳ một thu hoạch nào?"
"Cô tin rằng, Hoài Nam chi chiến tuyệt sẽ không kết thúc như vậy, tuyệt không thể!" Tôn Quyền nói tới đây thì dừng lại, ngữ khí đột nhiên chuyển thành trầm thấp, lại nói tiếp: "Đại đô đốc không muốn tiếp tục cuộc chiến này, cô tin rằng khẳng định là có lý do của hắn. Nhưng cô lại biết rõ rằng, Nguyên Trực ngươi... ngươi thủy chung đứng ở phía cô! Nguyên Trực, ngươi quả nhiên không khiến cô thất vọng."
Tứ Thứ mồ hôi nhễ nhại, quỳ xuống nói: "Chúa công minh giám."
"Được rồi, đứng dậy đi." Tôn Quyền không đi lên đỡ Từ Thứ, chỉ hờ hững nói: "Hiện tại ngươi hãy nói cho cô biết, Hoài Nam chi chiến này rốt cuộc nên tiếp tục như thế nào?"
Từ Thứ thầm thở dài một hơi, đứng dậy nói với Tôn Quyền: "Chúa công, tại hạ và đại đô đốc quả thật đã ngờ trước rằng kế nhấn chìm Hoài An này khó mà có được hiệu quả. Cũng đã nghĩ tới kế hoạch hành động tiếp theo. Có điều... kế này quá thương thiên hại lý, có thể nói là tàn ác vô nhân đạo. Đại đô đốc không muốn để trận chiến này tiếp thực nữa, kỳ thực cũng không phải là không có đạo lý."
"Đủ rồi." Tôn Quyền lạnh lùng nói: "Cô chỉ muốn biết, trận này nên tiếp tục như thế nào?"
Trên mặt Từ Thứ hiện ra vẻ bất lực, đành đáp: "Dùng thủy quân triển khai tập kích quấy rối không ngừng nghĩ với Hoài Nam, cản trở kế hoạch chẩn tai của đại quân Tây Lương, bức cho mấy trăm vạn tai dân Hoài Nam vì đói mà chết một lượng lớn. Mấy trăm vạn thi thể phơi thây nơi hoang dã. Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè oi bức, rất dễ bùng phát một trận đại ôn dịch xưa nay chưa từng có. Hơn nữa trận ôn dịch này sẽ theo tai dân di chuyển về hương bắc mà lan tới Trung Nguyên, Từ châu, Ti châu, Hà Bắc. Thậm chí là Quan Trung, Lương châu. Quân ta có thể không phí một binh một tốt mà khiến Mã đồ tể nguyên khí đại thương!"
"Không ngờ lại như vậy?" Tôn Quyền mắt lộ ra vẻ chấn kinh, nghiêm giọng nói: "Hiểu rồi, thì ra chính là ôn dịch! Đây không phải chính là độc kế mà vào Hàm Cốc quan chi chiến năm đó, Mã đồ tể đã dúng để đánh bại liên quân Quan Đông sao? Năm đó nếu không phải là Giả độc sĩ nghĩ ra độc kế ôn dịch này thì e rằng thế lực của Mã đồ tể sớm đã bị ba mươi sáu lộ liên quân Quan Đông nhổ tận gốc rồi. Mã đồ tể há có thể có được ngày hôm nay?"
Từ Thứ nói: "Chúa công, kế này đại thương thiên hòa, quả thực là không nên làm!"
"Cô trong lòng biết rõ mà." Tôn Quyền không đưa ra ý kiến, bảo Từ Thứ: "Nguyên Trực, ngươi lui trước đi."
Từ Thứ còn muốn khuyên nữa, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Tôn Quyền, lời tới môi rồi lại đành nuốt ngược trở về, sau đó lặng lẽ chắp tay vái Tôn Quyền rồi quay người lui xuống. Đợi khi thân ảnh của Từ Thứ đi xa, Tôn Quyền mới thở dài một tiếng, quay đầu nhìn bầu trời đêm ảm đạm, lẩm bẩm một mình: "Chu Du à Chu Du, cô tin tưởng ngươi như vậy mà ngươi lại giấu diếm cô, thực sự là không nên như vậy đâu..."
...
Cách thành đông Vĩnh An mười dặm, trung quân của Tào Tháo.
Ngụy Duyên giục ngựa tới trước mặt Tào Tháo, cúi đầu ủ rũ nói: "Chúa công, phòng vệ của Vĩnh An rất nghiêm mật, mạt tướng căn bản là không thể trà trộn vào được."
"Hả?" Tào Tháo quay đầu lại nhìn Gia Cát Lượng, nhíu mày trầm giọng nói: "Không ngờ tên Trương Tú này lại cẩn thận như vậy, có Ngư Phúc phổ hiểm yếu chặn ở trước mặt, phòng vệ của thành Vĩnh An không ngờ lại vẫn nghiêm mật như thế? Ài, nếu như thái thú các quận dưới quyền Mã đồ tể ai ai cũng đều giống như Trương Tú, Trương Nhiệm, vậy cô cũng không cần phải tranh thiên hạ với hắn nữa làm gì nữa."
Gia Cát Lượng vội vàng nói: "Chúa công không cần phải nổi giận làm gì, Lượng có một kế có thể hạ được Vĩnh An."
Tào Tháo nói: "Kế gì vậy?"
Gia Cát Lượng nói: "Chúa công còn nhớ lời của tên hướng đạo không?"
Tào Tháo nói: "Lời gì?"
Gia Cát Lượng nói: "Tường thành thành Vĩnh An tuy cao nhưng không dày, hơn nữa lấy đất để xây tường, trong ngoài, hai bên đều không gia cố thêm đá, hơn nữa ngoài thành lại không có sông hộ thành vây quanh, quân ta có thể dễ dàng giết tới dưới tường thành, sau đó Lượng sẽ có cách để làm đổ tường thành Vĩnh An."
Tào Tháo vội vàng nói: "Dùng trùng xa ư?"
Gia Cát Lượng nói: "Không cần trùng xa, kỳ thực chính là xe đẩy tay đơn gian do ván gỗ chế thành, dùng ván gỗ dày che phần đỉnh và hai bên, bên ngoài lại bọc thêm da trâu. Cường độ của nó đủ để ngăn cản sự va chạm của gỗ lăn và lôi thạch, lại có thể chống được lửa. Ở phần chóp cố định chùy đập sắc nhọn, hai bên đục lỗ. Đồng thời vào lúc chùy đập chàng kích tường thành thì trong lỗ sẽ phun ra nước làm ẩm tường thành, có thể khiến tường thành sụp đổ nhanh hơn."
Tào Tháo nói: "Vậy trùng xa tất nhiên sẽ rất nặng, chuyển động nó thế nào đây?"
Gia Cát Lượng nói: "Nhưng ở phần dưới của xe ta sẽ lắp đặt bánh xe, binh sĩ có thể ở trong xe mà lái về phía trước."
Mắt Tào Tháo sáng lên, vui vẻ nói: "Đây đúng là một biện pháp tốt, nếu nói tới bánh xe thì trên mộc ngưu lưu mã đã có sẵn rồi. Hay, Khổng Minh nhanh chóng đi đả tạo hai trăm cỗ trùng xa này, sau đó ngay đêm không ngừng chàng kích tường thành Vĩnh An!"
Gia Cát Lượng vui vẻ ôm quyền nói: "Lượng tuân lệnh."
...
Ba ngày sau, đầu thành Vĩnh An.
Khi mấy chục chiếc "xe kỳ quái" nặng nề đang nhanh chóng áp sát tường thành trong tiếng lọc cọc chói tai, Trương Tú triệt để ngây ngốc.
Trương Tú vừa nghiêm lệnh cho binh sĩ không được khinh cử vọng động vừa hỏi Trương Tùng: "Trương đại nhân, đây là thứ quỷ quái gì vậy?"
Trương Tùng lắc đầu, trầm ngâm cả nửa ngày, sau cùng mới thốt ra được một câu: "Bản quan cũng chưa từng thấy bao giờ."
"Rầm!"
Trương Tùng vừa dứt lời, đám "xe kỳ quái" này đã nặng nề đập lên tường thành. Mấy chục chiếc trùng xa trước sau đập lên tường thành, thanh thế này rất hãi nhân, cơ hồ cả tường thành đều bắt đầu chấn động kịch liệt. Trương Tùng không kịp đề phòng suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà Trương Tú nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy kịp. Trương Tùng ổn định lại thân hình, vội vàng đưa tay ra chỉnh lại mũ cao ở trên đầu, sau đó cười xấu hổ với Trương Tú.
"Đa tạ tướng quân."
Trương Tú cười cười, từ trên địch lâu thò đầu ra nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới chân tường thành đã bốc lên bụi mù.
Trong khói bụi mờ mịt, đám "xe kỳ quái" lại lọc cọc lùi ra mấy bước, sau đó lại lại hung hăng nện về phía tường thành. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, Trương Tú cuối cùng cũng nhìn ra được một số môn đạo.
"Hỏng rồi!" Trương Tú nhớn nhác thốt lên: "Quân Tào muốn đập đổ tường thành!"
"Cái gì! Đập đổ tường thành!" Trương Tùng ngạc nhiên nói: "Tào Tháo bị điên à? tường thành Vĩnh An tuy không phải quá dày, nhưng cũng phải dày tới hơn bốn trượng, chỉ mấy trăm cỗ trùng xa này e rằng còn không đập thủng được, muốn đập đổ thì không biết phải đến năm nào tháng nào? Tào Tháo chẳng lẽ vì bại trận nhiều quá mà điên rồi chứ?"
"Không đúng?" Trương Tú nghiêm giọng nói: "Đại nhân nhìn xem, mới có một lát mà tường thanh đã bị đập đổ một khối lớn rồi. Chiếu theo tốc độ này, e rằng không tới mười ngày, tường thành sẽ bị đập thủng, tới lúc đó quân Tào chẳng phải có thể xuyên qua tường mà vào sao?"
"Có chuyện này ư?" Trương Tùng giật nảy mình, vội vàng thò đầu ra từ trên địch lâu, nói: "Để bản quan xem nào."
Trương Tùng nhìn xuống, quả nhiên thấy dưới sự chàng kích không ngừng của mấy chục chiếc "xe kỳ quái" đó, đã lưu lại từng vết lõm rõ ràng ở trên tường thành. Hơn nữa trên vết lõm rõ ràng có dấu vết bị nước thấm ướt. Trương Tùng sợ hãi, thất thanh nói: "Tào Tháo giảo hoạt quá, không ngờ trước tiên đã dùng nước làm ẩm tường thành, sau đó mới đập, quả nhiên là lợi hại."
"Toàn quân nghe lệnh!" Trương Nhậm rút kiếm ra, giơ lên quá đỉnh đầu, quát: "Lăn đá và gỗ xuống, đập cho thứ quỷ quái đó nát như tương đi!"
Thủ quân Tây Lương ở trên tường thành rầm rầm vâng lệnh, nhao nhao giơ gỗ lăn, lôi thạch đã chuẩn bị từ rồi ném xuống đống xe kỳ quái ở dưới tường thành, trong tiếng va chạm liên tục không ngừng, gỗ lăn lôi thạch rào rào như mưa nặng nề đập lên thân đống xe kỳ quái đó. Lúc này, chuyện khiến Trương Tú, Trương Tùng và tất cả tướng sĩ quân Lương cảm thấy bất ngờ nhất đã phát sinh. Đám xe kỳ quái ở dưới tường thành không ngờ lại không có bất kỳ tổn thất nào.
"Con mẹ nó." Phó tướng Trương Tiên gào lên: "Đống đồ chơi quỷ quái này chắc chắn thật đó, gỗ lăn lôi thạch không ngờ lại không làm gì được chúng!"
"Đi mang hai con sư tử đá dựng ở trước phủ nha môn tới đây!" Trương Tú tức giận quát: "Bản tướng quân không tin là không đập nát được nó!"
Phó tướng Trương Tiên lĩnh mệnh rời đi, sau hai tiếng, Trương Tiên suất lĩnh mấy chục binh sĩ thân thể cường tráng dùng "kiệu lớn ba mươi hai người khiêng" chuyển hai con sư tử đá phải nặng tới ngàn cân lên đầu thành. Trương Tú ra lệnh cho các binh sĩ đẩy một con lên tường chắn mái, nhắm tới một cỗ xe kỳ quái của quân Tào mà ném xuống. Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cỗ xe kỳ quái đó trong khoảnh khắc bị đập cho tan nát, xác xe cũng bị cắm sâu vào trong đất.
"Tốt!"
Tướng sĩ quân Lương ở trên tường thành rầm rầm khen hay.
Trong trận của quân Tào, Gia Cát Lượng nói với Tào Tháo: "Chúa công không cần phải lo lắng làm gì, sư tử đá nặng ngàn cân trong thành Vĩnh An liệu có được mấy con chứ?"