Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 97: Huyết chiến Hổ Lao quan: Hổ Lao quan

Đại doanh Hoàng Phủ Tung.
Chu Tuyển, Tào Tháo cùng nhau tới.
"Lão tướng quân, cớ sao lại đình chỉ việc thảo phạt?"
Chu Tuyển người chưa đến thì tiếng đã vọng vào trước.
Đằng sau Chu Tuyển, Tào Tháo theo sát mà vào cũng nói theo: "Cơ hội phá địch lần này, bỏ qua há chẳng đáng tiếc lắm sao?"
Hoàng Phủ Tung thở dài lấy một lá thư lụa đưa cho Chu Tuyển mà nói: "Ta chẳng biết vì sao mà Hà Đại tướng quân cấp bách gửi thư chạy tám trăm dặm tới đây, dặn dò bọn ta tạm hoãn việc tiêu diệt giặc cướp Dĩnh Xuyên".
"Cái gì!" Chu Tuyển thất thanh nói, "Đại tướng quân cấp bách gửi thư tám trăm dặm?"
Tào Tháo liền biến sắc mặt, sa sầm nói: "Đại tướng quân ý muốn nuôi hổ tạo mầm họa sao?"
Chu Tuyển tiếp nhận thư lụa vội vã đọc hết, chân mày chợt cau lại trầm giọng nói: "Lão tướng quân, Đại tướng quân và Viên Tư Không ở xa tận Lạc Dương, không biết chuyện quân Dĩnh Xuyên. Tám trăm lưu khấu của Mã Dược đều là giống hổ lang không thể dung được. Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có chỗ không nghe. Có thể mau chóng dẫn đại quân đánh vào Trường Xã, chặt đứt căn cơ của tám trăm lưu khấu"
Tào Tháo nói: "Chu Tướng quân nói rất đúng, nếu không nhân cơ hội này tiễu trừ tám trăm lưu khấu của Mã Dược, để mặc cho đám lưu khấu có cơ hội thong dong bỏ chạy, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi".
Chu Tuyển nói: "Xin lão tướng quân quyết đoán!"
Tào Tháo cũng nói: "Xin lão tướng quân quyết đoán!"
Hoàng Phủ Tung dựng ngược lông mày, chòm râu bạc không gió mà động, đột nhiên trong mắt toát ra vẻ dữ tợn, trầm giọng nói: "Ý ta đã quyết, lập tức tiến quân đến Trường Xã!"
...
Sau khi tia nắng chiều cuối cùng cũng bị dãy núi non chập chùng nuốt chửng, sắc trời bắt đầu dần mờ đi. Dưới chân núi Tung Sơn trùng trùng điệp điệp từ từ bị bao phủ trong một màn sương mù trắng mênh mông.
Bóng người cô độc của Mã Dược dựa vào một gốc cây cổ thụ ngẩng đầu suy nghĩ, vẻ mặt lạnh lùng. Cũng chẳng ai biết hắn suy nghĩ điều gì. Điển Vi nghẹo đầu ngủ ngay bên cạnh người Mã Dược. Ngay cả lúc đang trong giấc mộng, đôi thiết kích nặng nề cũng nắm chặt trong tay chẳng rời lúc nào. Trong rừng rậm yên tĩnh vang dội tiếng ngáy như sấm của hắn.
Nằm sát dưới chân Điển Vi, thân hình gầy còm của Quách Đồ đang nằm cuộn tròn. Hình như bị tiếng ngáy khò khò của Điển Vi hay là bị cơn ác mộng làm kinh động. Quách Đồ đột nhiên cả kinh mà tỉnh lại, không khỏi lo nghĩ đến lạnh người.
"Hí hí ~~ "
Đám chiến mã cuồng cẳng hí vang dội, Quách Đồ sợ hãi quay đầu, mấy ngàn chiến mã trong rừng rậm đang quây thành một khoảnh.
"Công Tắc ~ ".
Âm thanh sâu lắng của Mã Dược nhẹ nhàng vang lên.
Quách Đồ sợ hãi giật thót mình, vội vàng quay người lại, cụp mắt xuống nói: "Đại đầu lĩnh, Quách Đồ có mặt".
Ánh mắt Mã Dược như đao, chằm chằm nhìn thẳng Quách Đồ không hề chớp mắt hỏi: "Công Tắc, theo như ngươi thấy, Cao Thuận có thể dẫn quân tới đây không?"
"Đại đầu lĩnh ánh mắt tinh tường, trong lòng sớm đã có dự tính. Đồ thực không dám nói bừa."
Chỉ là Quách Đồ nói nước đôi. Suy đoán như vậy thế tự nhiên là ít nhiều có khéo léo. Nói đúng cũng chẳng có công, nhưng nói sai có thể dẫn đến đại họa sát thân, e là tránh không kịp.
"Nói!"
Mã Dược lạnh lùng, lộ vẻ không dung việc khước từ thẳng thừng.
Dáng người nhỏ thó của Quách Đồ co rúm lại, bất đắc dĩ nói: "Theo như Đồ xét, Cao Thuận là người cực kỳ tỉ mỉ, lại rất biết trung nghĩa, không giống người thường".
Mã Dược nói: "Theo như ngươi nói thì Cao Thuận sẽ dẫn quân đến đây?"
Quách Đồ nói: "Tính thời gian thì hai ngàn người của Cao Thuận cũng sắp tới rồi".
Quách Đồ nói chưa dứt lời thì có tiếng bước chân nặng nề từ ngoài cửa rừng vang lên. Điển Vi đang ngủ say sưa bên người Mã Dược trong khoảnh khắc bật người ngồi dậy, đôi thiết kích đã cầm ngang trước ngực, trong mắt lộ ra vẻ sát khí, lớn tiếng quát to: "Ai!?"
Từ cửa rừng vang lên âm thanh vang dội của Quản Hợi: "Lão Điển là ta, Quản Hợi!"
Tiếng dứt thì người tới, thân hình đồ sộ của Quản Hợi đã xuyên bụi rậm dày đặc đi tới trước mặt Mã Dược. Điển Vi hộ vệ trước người Mã Dược gãi gãi đầu, cầm đôi thiết kích né sang một bên.
"Bá Tề, Cao Thuận đến."
Mắt Mã Dược hơi nheo lại trầm giọng nói: "Người đâu?"
Quản Hợi trả lời: "Đang chờ ở ngoài rừng".
Mã Dược nói: "Trời cũng tối rồi, cũng tới lúc lên đường! Điển Vi ~~ thổi tù và, tất cả huynh đệ ra ngoài rừng tụ họp!"
Đằng sau Mã Dược, Điển Vi nghe vậy thân hình uy vũ đứng thẳng lên, vội cầm tù và sừng trâu đeo bên mình đưa lên miệng, lấy hết sức phùng mang ra mà thổi. Trong khoảnh khắc, tiếng tù và inh ỏi vang xa vang dài trong rừng rậm. Đám lưu khấu đang ngủ say vừa nghe tiếng tù và quen thuộc kia lập tức nhổm người đứng lên, cầm cương chiến mã ra khỏi rừng rậm, bắt đầu tụ họp.
Mã Dược có Quách Đồ, Quản Hợi, Điển Vi tháp tùng cùng ra khỏi rừng. Cao Thuận đã sớm nghênh đón. Trên dải đất hoang phía sau Cao Thuận, hơn hai ngàn quân Dĩnh Xuyên lập thành quân trận chỉnh tề, đao mác dày đặc, sát khí đằng đằng. Mặc dù vừa mới trải qua một ngày hành quân, nhưng trên mặt tướng sĩ Dĩnh Xuyên không hề thấy vẻ mệt mỏi.
Mã Dược giật mình, trong mắt không khỏi thoáng qua suy nghĩ. Cao Thuận này, thoạt nhìn rất biết cổ vũ sĩ khí a, quả là một người biết cách cầm quân!
Cao Thuận bước mạnh lên trước một bước quỳ một gối xuống đất, cất cao giọng nói: "Mạt tướng Cao Thuận, tham kiến Đại đầu lĩnh!"
Mã Dược lạnh lùng nói: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn Đại đầu lĩnh." Cao Thuận đứng dậy, đến bên người Mã Dược, trầm giọng nói: "Hai ngàn lẻ chín mươi bảy người tướng sĩ Dĩnh Xuyên nghe lệnh Đại đầu lĩnh điều khiển, xuống vực sâu vào biển lửa, thề chết không từ!"
"Xuống vực sâu vào biển lửa, thề chết không từ ~~ "
Hơn hai ngàn quân Dĩnh Xuyên lớn tiếng hưởng ứng, âm điệu sôi động tràn đầy hăng hái.
...
Ải Hổ Lao trấn giữ đường lớn từ Dĩnh Xuyên, Trần Lưu đi tới Lạc Dương, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, một người coi ải, vạn người khó qua.
Sắc trời vừa sáng, tường thành ải Hổ Lao hùng vĩ đắm chìm trong những tia nắng sớm nhàn nhạt. Từ xa nhìn lại, mây mù lảng bảng, lớp lớp dãy núi cao chồng chất, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Trên địch lâu, một tên sĩ tốt quân Hán đem cán thương làm từ gỗ cây Hồng Anh cầm trong tay dựa ở một bên tường rồi ưỡn lưng vươn vai. Một đêm dài rốt cuộc đã trôi qua, cũng sắp tới lúc thay phiên gác.
"U u ~~ "
Tiếng tù và chán chường liên tục vang lên. Tướng sĩ giữ ải vội vàng tỉnh lại từ trong giấc mộng sau một đêm ngủ say sưa, vội vã mặc quần áo, theo tiếng quát của trưởng quan lập thành quân trận nghiêm chỉnh, bắt đầu việc thao luyện theo thông lệ hàng ngày! Mặc dù ải Hổ Lao đã mấy trăm năm chưa từng bị quân địch công kích, nhưng tướng sĩ giữ ải cho đến bây giờ vẫn tiếp tục duy trì một ít truyền thống.
Trong tiếng âm thanh cót két chói tai, tấm cửa sắt nặng nề của ải Hổ Lao từ từ nâng lên. Dân vùng sơn cước phụ cận, khách thương vãng lai vội vàng đi qua ải, một ngày vừa bận rộn mà khổ cực bắt đầu.
...
"Tùng tùng tùng ~~ "
"U u ~~ "
Dưới thành Trường Xã, tiếng trống trận liên tục không dứt cùng với tiếng tù và đơn điệu vang dội không trung. Nhìn trên vùng đất hoang vô tận, quân Hán tràn tới như thác lũ. Một cây đại kỳ trắng bay phần phật trải rộng hết cỡ, trên đại kì có thêu một chữ " Hán" lớn oai phong lẫm liệt. Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung đứng nghiêm trên xe. Phía sau Tả, Hữu Trung lang tướng thiết giáp san sát tạo thành một mảng đao kiếm dày đặc, tỏa ra sự lạnh lùng khiếp người. Từng đám trường mâu đâm thẳng lên trời. Còn trên mũ giáp tướng sĩ quân Hán có đính ngù tua rua đỏ dưới ánh nắng chiều tàn chiếu xuống hắt lên màu máu!
Tinh nhuệ! Thực sự là quân Hán tinh nhuệ!
Đây không phải là quân Nam Dương của Viên Thuật. Cũng không phải là binh Duyện Châu của Tào Tháo. Lại càng không nói tới đám quan binh đóng trong quận như của Triệu Khiêm, Mao Giới. Mà đích thực quân Hán tung hoành vô địch. Đuổi Hung nô ở mạn Bắc, diệt man di dưới trời nam. Là quân Hán hung ác từng oai vệ mà trang nghiêm tuyên bố với cả thế giới "Động tới người Hán, dù xa cũng giết"!
Năm tháng bể dâu, thời gian lưu chuyển. Đời người chồng chất, hồn quân đâu đây.
Đế quốc Đại hán một ngày không mất, quân Hán vô địch một ngày dư âm!
Từ đằng xa ánh mắt Tào Tháo lộ ra vẻ hâm mộ, thở dài nói: "Đây ~~ mới thật là đội quân tinh nhuệ. Tám trăm lưu khấu của Mã Dược tuy hung tàn như lang sói, nhưng khí thế cũng không bằng"
Trên tường thành Trường Xã, ánh mắt Liêu Hóa lạnh lùng, còn đa số đầu mục lớn nhỏ bên cạnh mặt xám như tro. Chưa đánh nhưng lòng đã khiếp sợ, chỉ có Chu Thương thần sắc lạnh lùng đứng thẳng người. Đại hán tinh nhuệ như thế nào? Tám trăm lưu khấu cũng tinh nhuệ không kém! Không biết quân Hán như thế nào? Tám trăm lưu khấu sẽ nói cho bọn họ biết, cái gì ~~ mới thật sự là vô địch!
"Dô~~ "
"Dô~~ "
"Dô~~ "
Trong trận quân Hán đột nhiên vang lên những tiếng hô chết chóc có tiết tấu. Ánh mắt Liêu Hóa cứng lại, đôi mắt thoáng chốc nheo lại nói thất thanh: "Đó là thứ đồ gì vậy!?"
Một đám đầu mục lớn nhỏ cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bắc. Chỉ thấy trên vùng đất hoang đã bị thiết giáp vô tận của quân Hán bao trùm. Đằng sau trận thế mênh mông của quân Hán đột nhiên mọc ra một tòa "Mộc tháp" quỉ mị. Trong tiếng hô chết chóc nhịp nhàng lanh lảnh, mộc tháp càng lúc càng cao, cuối cùng đâm thẳng lên không trung.
"Bọn họ đang dịch chuyển, bọn họ đang đến đây!"
Một tên tiểu đầu mục đột nhiên hoảng sợ bắt đầu hét lên.
Liêu Hóa trong lòng cả kinh, đưa mắt nhìn nhìn lại, quả nhiên cũng phát hiện một tòa "Mộc tháp" cao vút nhô hẳn lên đang chậm rãi ngọ nguậy tiến lên trước. Mặc dù thong thả, nhưng không cách nào ngăn cản tiến về phía Trường Xã. Trong khoảnh khắc vẻ mơ hồ chậm chạp trong mắt Liêu Hóa đông cứng lại. Mặc dù hắn không biết "Mộc tháp" này là vật gì? Nhưng lại biết nhất định đây là vũ khí của quân Hán dùng để công thành.
Đằng sau trận quân Hán, Chu Tuyển tay giơ roi ngựa chỉ về tường thành Trường Xã nói với Hoàng Phủ Tung: "Lão tướng quân, quân ta đã hình thành thế ba mặt hợp vây bắc, đông, tây. Đã có thể hạ lệnh công thành"
Hoàng Phủ Tung hỏi: "Công Vĩ (tên tự của Chu Tuyển), trận chiến này không được phép sai lầm, phục binh ở cửa nam đã sắp xếp thỏa đáng chưa?"
Chu Tuyển nói: "Quân thua trận vẫn dùng được! Đại quân Tào Tháo tuy từng bại dưới tay tám trăm lưu khấu tay. Nhưng tướng sĩ quân bản bộ đều không xuôi tay chờ trận chiến này rửa sạch nỗi sỉ nhục khi trước, tám trăm lưu khấu nếu từ cửa nam phá vòng vây, tất bị đánh bại!"
"Ừ." Hoàng Phủ Tung gật đầu, vung tay lên, trầm giọng nói: "Truyền lệnh, công thành!"
Tên lính truyền lệnh đứng nghiêm phía sau Hoàng Phủ Tung cầm lá cờ lệnh tam giác trong tay hung hăng phất lên. Trong khoảnh khắc, đột nhiên tiếng trống trận liên tục không thôi trở nên mãnh liệt hơn, tiếng tù và đơn điệu cũng đột nhiên trở nên réo rắt hơn. Tướng sĩ quân Hán đứng nghiêm trong trận chờ đợi lập tức bắt đầu di động.
Rốt cục đã bắt đầu chăng?
Trên tường thành Trường xã, Liêu Hóa hít một hơi thật sâu, thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trời tây xa xa. Trước khi đi Mã Dược từng nói rõ cho hắn biết, lần này ở Trường Xã có khả năng tái chiến, thừa dịp đợt công thành của quân Hán bị bẻ gẫy, nhuệ khí tiêu tan thì là lúc kỳ binh đột ngột xuất hiện, lại giết cho quân Hán trở tay không kịp!
Liêu Hóa tin tưởng Mã Dược sẽ không biết mà cũng không dám nói quanh co, bởi vì bây giờ Dĩnh Xuyên đã bị quân Hán vây trong bẫy thép. Nếu tám trăm lưu khấu muốn phá vòng vây quân Hán chạy ra ngoài, vậy phải đồng tâm hiệp lực cùng quân Dĩnh Xuyên đánh bại quân Hán. Nếu như quân Dĩnh Xuyên bị tiêu diệt, tám trăm lưu khấu cũng chỉ còn một mình khó mà chịu nổi.
"Tất cả huynh đệ đều lên tường thành, chuẩn bị nghênh chiến!"
Liêu Hóa ra lệnh một tiếng, hai ngàn quân Dĩnh Xuyên chịu trách nhiệm phòng ngự cửa bắc hò hét loạn xạ chiếm giữ tường thành. Chỉ một thoáng, khắp nơi trên tường thành chật hẹp đều đầy những người, chật chội không chịu nổi.
Trong hỗn loạn Chu Thương yên lặng yên đứng dưới lâu thành. Bên trong cửa thành, ba trăm lưu khấu đứng nghiêm một đám không một tiếng động. Chỉ có thể nghe được rõ ràng tiếng hí nặng nề của chiến mã cùng tiếng thở dốc của tướng sĩ lưu khấu tràn ngập không khí khiến kẻ khác cảm thấy tức ngực khó thở.
Một tên tiểu đầu mục đi lên, nói với Chu Thương nói: "Đầu lĩnh, ngựa Ô Hoàn không tệ. Nhưng mà có nên đổi lại yên ngựa a? Cưỡi ngựa cần yên có đôi bàn đạp cao ngang lưng. Nhưng kỵ sĩ lúc trước lại có thói quen hơi khác để bàn đạp thấp hơn, khi lao lên rất dễ dàng té xuống a! Các huynh đệ, các ngươi nói xem có đúng như vậy không?"
"Đúng vậy, đầu lĩnh, thay yên ngựa đi."
Ba trăm lưu khấu vội vàng lên tiếng phụ họa.
Chu Thương vẻ đầy nghiêm khắc quát mắng: "Đổi đổi cái rắm! Hiện tại Đại đầu lĩnh sớm dẫn đại đội nhân mã đi xa rồi. Lão Tử tìm ai đổi lại đây?"
Tiểu đầu mục thất thanh nói: "A? Đại đầu lĩnh dẫn đại đội nhân mã rời đi, sao chúng ta vẫn ở đây, nhanh lên mau đuổi theo thôi"
Chu Thương nói: "Đuổi theo cái gì mà đuổi theo. Đại đầu lĩnh nói trước khi có mệnh lệnh tiếp theo của hắn, tất cả huynh đệ đều không được phép tự tiện rời khỏi thành Trường Xã, thề cùng tồn vong với Trường Xã!"
Nghe thấy đây là lệnh của Mã Dược. Vẻ mặt tên tiểu đầu mục lập tức trang nghiêm, gắng gượng lấy hết hơi hô dài: "Thề cùng tồn vong với Trường Xã!"
"Thề cùng tồn vong với Trường Xã ~~ "
Đằng sau tiểu đầu mục, ba trăm lưu khấu cùng kêu lên reo hò, sát khí trần đầy.
Chu Thương gật đầu, trầm giọng nói: "Các vị huynh đệ, đều cho Lão Tử kích động tinh thần nào. Đem đao cho lau sáng, đợi chém đầu chó quân Hán không nương tay."
Tiểu đầu mục cười hắc hắc, lộ ra hai hàng răng dày khít, lạnh lùng nói: "Đầu lĩnh. Kể từ khi ta theo Đại đầu lĩnh trở thành tám trăm lưu khấu, ngươi đã từng thấy các huynh đệ nương tay chưa?"
...
Ngoài thành Trường Xã.
"Trọng giáp bộ binh tiến lên ~~ Hán quân uy vũ!"
"Hán quân uy vũ!"
"Hán quân uy vũ!"
Một đám lính toàn thân mặc lân giáp dầy cộm nặng nề thét lớn theo mệnh lệnh, dậm chân chỉnh tề bước lên, cuồn cuộn tiến tới phía trước, thiết giáp lạnh lùng, những tấm thuẫn nặng nề đan thành một bức tường kiên cố không một kẽ hở, nhằm phía tường thành Trường Xã xốc tới với khí thế không gì ngăn cản được, chỉ trong chốc lát thời gian, đã chen lấn nhau đến cách cửa thành không đầy trăm bước.
Trên lâu thành Liêu Hóa ánh mắt chăm chú, lớn tiếng quát to: "Bắn tên ~~ "
"Toa toa toa ~~ "
Tiếng xé gió hỗn loạn vang lên. Một loạt mũi tên toán loạn từ trên lâu thành bắn xuống.
Dưới lâu thành.
"Dựng ~~ thuẫn!"
Trưởng quan quân Hán ra lệnh, bộ binh trọng giáp liền ra sức giơ tấm thuẫn nặng nề trong tay lên, nhất thời phát ra một tràng âm thanh đinh tai nhức óc. Chỉ một thoáng, những tấm thuẫn một mặt kiên cố đã nối liền với nhau kết thành một bức tường vững chắc, nghiêng về phía những mũi tên đang phóng tới. Trong tiếng kêu lốc tốc, những mũi tên đã cắm dầy đặc lên bề mặt thuẫn, còn bộ binh trọng giáp nấp ở phía sau lớp thuẫn cũng không chịu tổn hao chút nào.
"Bắn tên!"
"Bắn tên ~~ "
Trên tường thành, Liêu Hóa quát không ngừng, chỉ có gần hai trăm cung tiễn thủ liên tục bắn tên. Chỉ trong chốc lát thời gian, liền bắn xong toàn bộ số tên trong bầu. Thấy bộ binh trọng giáp quân Hán dưới tường thành hầu như không chịu tổn hao chút nào, trong mắt Liêu Hóa như muốn bốc lửa! Lo lắng quay đầu lại, trận hình kỵ binh đen sì sì của ba trăm lưu khấu phản chiếu vào mắt Liêu Hóa. Trong nháy mắt, dường như Liêu Hóa đã nghĩ việc dùng đội quân tinh nhuệ kia xông ra phá phòng tuyến của bộ binh trọng giáp quân Hán, nhưng cuối cùng Liêu Hóa vẫn nhịn được.
Bất luận như thế nào thì bây giờ trận chiến vừa mới bắt đầu, đến lúc sử dụng kị binh tinh nhuệ của lưu khấu vẫn còn xa.
Trong trận quân Hán, vẻ mặt Hoàng Phủ Tung lạnh lùng, trầm giọng nói: "Cung tiễn thủ ~~ xuất kích!"
"Xoát xoát ~~ "
Truyền lệnh binh cầm lệnh kì trong tay hung hăng phất lên hai cái.
"Cung tiễn thủ ~~ tiến lên!"
Trong khoảnh khắc tiếng hô chết chóc lanh lảnh của trưởng quan vang khắp quân trận. Cung tiễn thủ tinh nhuệ của quân Hán đã sớm lập trận chờ đợi nhanh chóng chạy bộ lên trước tới phía sau bức tường bằng thuẫn của bộ binh trọng giáp nhóm trận. Trường cung đã cầm trên tay, mũi tên nhọn đã đặt lên dây cung. Chỉ cần trưởng quan ra lệnh một tiếng, đám sát thủ lạnh lùng đã từng kinh qua trận mạc sẽ không chút do dự phóng ra những răng nanh cực kì sắc bén vô tình giết chết hết thảy kẻ địch nào dám can đảm kháng cự.
Hán quân uy vũ, thiên hạ vô địch!
"Hán quân uy vũ ~~" trưởng quan quân Hán thản nhiên giơ kiếm sắc trong tay lên quá đỉnh đầu, mấy ngàn tên cung tiễn thủ vội nhìn kỹ. Cùng với hai lần lạnh lùng chém xuống, trong khoảnh khắc vang lên tiếng rống dài lạnh lẽo uy nghiêm, "Phóng ~ tên ~~ "
Giương cung, buông dây, những mũi tên bay lên không, kéo tay, những động tác theo thói quen mà thành.
Trong khoảnh khắc, mấy ngàn mũi tên sắc bén như nanh sói xé gió bay lên. Trên không trung bắt đầu rầm rĩ một tràng tiếng rít chói tai. Xẹt qua không trung thoáng chốc bay lên tường thành Trường Xã, sau đó mang theo cơn mưa chết chóc lạnh lùng trút xuống.
"A?" Đôi mắt Liêu Hóa thoáng nheo lại, trong khoảnh khắc nhanh chóng vang lên tiếng rống giận dữ "Núp đi, mau núp đi ~~ "
...
Trước ải Hổ Lao. Trên đường lớn đột nhiên xuất hiện một đám thương nhân, dắt theo hơn mười con ngựa định đi qua ải.
"Đứng lại!"
Một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên như sấm. Đội quân Hán trông giữ cửa ải lập tức như lang sói tiến đến vây quanh đám thương nhân kia, đao mâu giơ lên, sát khí tràn đầy. Trong đám thương nhân, một tráng sĩ hình dáng hung ác biến sắc mặt định đưa tay lên lưng ngựa sờ binh khí. Lại bị một vị thương nhân trẻ tuổi khác dáng thư sinh đứng bên cạnh, vẻ lạnh lùng lấy ánh mắt ngăn lại.
Một tên trưởng quan đầy vẻ biếng nhác đi lên nghiêng đầu hỏi: "Các ngươi làm nghề gì?"
Thương nhân trẻ tuổi mặt mày tươi cười, nói với trưởng quan quân giữ ải: "Quân gia, tiểu nhân là thương nhân Sơn Tây, đám tráng sĩ này đều là tùy tùng của tiểu nhân"
"Thương nhân Sơn Tây?" Trong mắt trưởng quan quân canh ải cố ghìm vẻ xảo trá thoáng qua. Đột nhiên hỏi: " Ngươi có biết Trương Song, Tô Thế Bình?"
Tô Song, Trương Thế Bình là hai nhà buôn lớn nổi danh người Sơn Tây. Thường xuyên đưa ngựa đi qua ải Hổ Lao, trưởng quan quân canh ải được hai người cho không ít chỗ tốt nên tự nhiên quen biết. Lúc này cố ý nói thành chệch thành Tô Thế Bình, Trương Song, thử dò xét để làm sáng tỏ. Nếu người trẻ tuổi trước mắt quả nhiên là thương nhân Sơn Tây. Tự nhiên sẽ chỉ ra sai lầm trong đó, nếu không thì trong đó tất nhiên là giả.
"Trương Song, Tô Thế Bình?" Thương nhân trẻ tuổi nghe vậy sửng sốt, tên hai người kia phảng phất có chút quen tai. Cũng không nhớ ra được từng nghe được ở nơi nào, chợt đáp: "Biết, đương nhiên là biết."
Trong mắt trưởng quan quân canh ải xẹt qua vẻ lạnh lẽo, sa sầm nói: "Vậy các ngươi hãy cứ đứng ngoài ải! Người ngựa bị triều đình giám sát không được tùy ý đi qua, cần được sự chấp thuận của tướng quân mới được đi".
Vừa nói xong, trưởng quan quân giữ ải quay người đi liền, bước chân rất nhanh.
Thương nhân trẻ tuổi ánh mắt lạnh lẽo, vội la lên: "Quân gia xin dừng bước?"
Trưởng quan quân giữ ải chẳng những không dừng bước. Ngược lại vội chạy nhanh hơn!
Thương nhân trẻ tuổi liền biến sắc mặt, lạnh lùng nói: "Động thủ ~~ đoạt ải!"
"Ừ!?"
Tráng sĩ tướng mạo hung ác ánh mắt dữ dội ra tay trước tiên, nhanh như chớp rút ra đôi đại thiết kích nặng nề từ trên lưng ngựa hét lớn quét ngang. Trong nháy mắt quân Hán ở chung quanh đã ngã xuống một mảng trong tiếng rên la thảm thiết liên tục không thôi. Phần lớn đám quân Hán này bị thiết kích sắc bén xẻ toang ngực bụng, nội tạng, lòng ruột rơi đầy đất.
"Quân cướp chiếm ải, mau hạ cửa xuống~ hạ cửa xuống ~~ á!"
Sau khi nghe thấy tiếng rên la từ phía sau vang lên, trưởng quan đang chạy nhanh thấy không ổn, không kịp chạy vào bên trong của ải, liền ngẩng đầu kêu to lên. Trong thoáng chốc tiếng hô lớn liền làm kinh động đám lính canh trên ải, vài tên quân Hán giữ ải liền thò đầu ra nhìn xuống.
"Chết!"
Một tên tráng sĩ cao lớn khác giương cung lắp tên. Mũi tên cắm trúng giữa lưng trưởng quan, trưởng quan kêu thảm một tiếng, đi nhanh hai bước rồi gục ngã xuống đất, liền nằm yên bất động.
"Quân giặc cướp ải, mau hạ cửa xuống!"
Quân Hán canh giữ đang nhìn ở trên ải chợt thất kinh, chỉ một thoáng tiếng hét lớn vang lên. Trong tiếng rít chói tai, tấm cửa sắt nặng nề đang bắt đầu từ từ hạ xuống.
Thương nhân trẻ tuổi liền biến sắc mặt, lớn tiếng quát lên: "Điển Vi ~~ nâng cửa lên!"
"Tuân lệnh!"
Điển Vi hung dữ ồ ồ đáp lại, cầm hai thanh đại thiết kích trong tay hung hăng ném đi. Đôi thiết kích rít lên lao tới tàn nhẫn chém hai tên quân Hán ngăn cản cuối cùng thành bốn đoạn. Trong máu tươi phun ra đầy trời, Điển Vi lao nhanh lên trước, kéo tấm cửa trước khi nó rơi xuống đất. Thân hình cao lớn trước cúi xuống khó nhọc nâg cao hai cánh tay.
"Lọc cọc ~~ "
Trong tiếng cọ sát chói tai không ngừng vang lên, Điển Vi mặc dù ra sức gắng gượng chống giữ, nhưng cánh cửa sắt nặng nề vẫn đang chậm rãi hạ xuống. Hắn dần dần chuyển từ hơi cúi thành quì hẳn xuống, khủy tay to lớn hầu như đã dán sát vào mặt đất, hai cánh tay cũng đã gập lại. Cánh cửa sắt nặng nề đã trực tiếp đặt ở trên bả vai Điển Vi.
"Lão Điển cố giữ, có mỗ tới giúp ngươi!"
Hứa Chử hét lớn một tiếng, chạy nhanh lên trước, khom lưng cong mông dùng hai tay cương quyết nâng tấm cửa sắt lên.
"A ~~ "
Điển Vi cùng Hứa Chử đồng thời ngẩng đầu thét dài, dáng vẻ hung dữ, trên cánh tay hai người, những bắp thịt mạnh mẽ vồng lên, những sợi gân xanh như những con giun thoáng chốc quấn đầy bốn cánh tay tráng kiện. Sức lực bùng nổ từ hai đôi tay tráng kiện không ngừng dao động, cánh cửa sắt đang từ từ hạ xuống chợt dừng lại khó lòng hạ xuống được nữa.
"Lên ~~ "
Đợi cho tấm cửa sắt ổn định, Điển Vi cùng Hứa Chử lại đồng thanh hét lớn, gân xanh trên trán hai người cái trán chợt vỡ ra, thoáng chốc sợi máu nhỏ chảy dọc theo gương mặt. Đôi mắt của Điển Vi, Hứa Chử thoáng chốc trở nên vô cùng cuồng loạn, trong tiếng cót két chói tai, cánh cửa sắt nặng nề cũng bắt đầu chậm rãi đi lên thực khó tin.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc. Hơn trăm quân Hán tinh nhuệ vẻ mặt hung ác, từ bên trong ải chợt chạy tới, trường mâu sắc bén nhằm thẳng vào ngực bụng những chỗ yếu hại của hai người Điển Vi, Hứa Chử. Điển Vi, Hứa Chử trợn mắt muốn vỡ ra, nhưng khổ nỗi đang phải nâng tấm cửa sắt. Không thể chuyển người cũng không cách nào ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn một cây trường mâu sắc bén đâm về phía mình. Bạn đang đọc chuyện tại
...
Trường xã, kịch chiến vẫn còn dữ dội.
"Ách a ~~ "
"Đừng đẩy!"
"Ai đẩy ta ~ a ~~ "
"Trời ạ, kéo ta lên. Cầu xin ngài, ta không muốn chết ~~ "
Tiếng rên la liên miên không dứt thoáng chốc vang dội trên tường thành. Dưới những mũi tên vô tình của cung tiễn thủ quân Hán tinh nhuệ lao xuống, đám quân cướp Dĩnh Xuyên đông nghịt ở trên lâu thành nhất thời thương vong nặng nề. Chỉ có mấy đợt bắn tên mà đã có mấy trăm người trúng tên bỏ mạng, lại có mấy trăm người bị ngã lăn từ tường thành mà chết. Còn có rất nhiều tên cướp trúng tên bị thương, kêu rên không thôi.
"Mau xuống khỏi tường thành, xuống khỏi tường thành ~~ "
Liêu Hóa rốt cục tỉnh ngộ lại, đau xót gào lớn. Quân cướp Dĩnh Xuyên đã bị cung tiễn thủ quân Hán hù dọa đến vỡ mật hò hét loạn xạ từ lâu thành chạy xuống. Chỉ trong chốc lát thời gian, trên tường thành vốn chật chội không chịu nổi đã không thấy bóng người nào, chỉ có thân hình cô đơn của Liêu Hóa vẫn đứng ở tường thành, đôi mắt căm hờn.
...
Trong trận quân Hán. Hoàng Phủ Tung lạnh lùng mỉm cười, trầm giọng nói: "Sau khi cung tiễn thủ rút lui, tháp công thành xuất kích, chuẩn bị đoạt thành ~~ "
"Dô ~~ "
"Dô~~ "
"Dô~~ "
Tiếng trống trận mãnh liệt cùng với âm thanh tù và từ từ lặng đi, mệnh lệnh chết chóc làm nhiệt huyết sôi trào độ vang lên.
Liêu Hóa lo lắng ngẩng đầu. Chẳng biết từ khi nào, hơn mười cỗ "Mộc tháp" cao vút đã gần ngay trước mắt. Độ cao của "Mộc tháp" cũng đủ cao hơn tường thành Trường Xã đến mấy trượng, bốn vách đều dùng tấm gỗ cứng rắn đóng đinh vào, mặt ngoài bọc da trâu. Mỗi mặt đều có một sợi dây thừng dẫn hướng từ mộc tháp thả xuống, mỗi một sợi dây thừng thượng đều có từng chuỗi quân Hán kéo. Còn có nhiều quân Hán tụ tập ở sau "Mộc tháp" ra sức đẩy về phía trước. Đám quân Hán này mỗi lần tiến một bước, liền ngẩng đầu phát ra một tiếng hô chết chóc lanh lảnh. Mộc tháp cao vút liền tiến lên vài thước không cách nào ngăn cản nổi.
"Dô~~ "
"Dô~~ "
"Dô~~ "
Hơn mười cỗ "Mộc tháp" cao vút đang tiến về phía trước không ai ngăn cản, khoảng cách tới tường thành Trường Xã càng ngày càng gần.
Một trăm bộ(một bộ bằng 1,5 mét)!
Năm mươi bộ!
Ba mươi bộ!
Liêu Hóa trừng mắt muốn vỡ ra, tiếng rống giận dữ vang dội mãnh liệt cả lâu thành.
"Cung tiễn thủ! Cung tiễn thủ chết đâu hết rồi?"
"Mau lên lâu thành, nhanh lên lâu thành, bắn tên! Bắn tên ~~ "
Hơn trăm tên cung tiễn thủ may mắn còn lại sau khi bổ sung mũi tên hò hét loạn xạ chạy lên tường thành, nhằm phía hơn mười cỗ "Mộc tháp" đang chậm rãi tới gần đích bắn ra trận mưa tên thưa thớt. Nhưng căn bản không thể ngăn cản "Mộc tháp" đi tới. Mà dưới chân mộc tháp, tất cả sĩ tốt quân Hán đều được một lớp thuẫn lớn che kín khít khao phía trước.
Liêu Hóa cơ hồ cắn nát môi, nhưng căn bản vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hơn mười cỗ "Mộc tháp" cao vút đi tới, lại đi tới ~~
"Úc ~~ "
Sau một tiếng kêu chết chóc trong trẻo dị thường vang xa, "Mộc tháp" đang chầm chậm tiến lên phía trước đột nhiên ngừng lại. Lúc này khoảng cách tới tường thành Trường Xã đã chỉ còn mấy trượng. Bộ binh trọng giáp quân Hán che kín đầu bằng thuẫn đã xúm nhau tới dưới chân tường thành, đứng dầy đặc trước cổng thành đến nước cũng không chảy được. Liêu Hóa đứng ở trên lâu thành phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy dưới chân một mảng đen sì sì quân Hán đông như kiến cỏ.
trên Thành lầu vang lên liên miên không dứt tiếng hít hà "Tê tê". Tất cả giặc cướp Dĩnh Xuyên đều từ sâu thẳm trong linh hồn cảm thấy nỗi sợ hãi khủng khiếp! Bọn họ bỗng nhiên phát hiện, nghĩ đến chuyện đối kháng với tinh binh tinh nhuệ nhất Đại Hán, quả thực cũng như lao vào chỗ chết! Bọn người kia cũng không phải người, mà là một lũ đồ tể máu lạnh, không ai có thể đánh thắng bọn họ ~~
"Két~ "
"Két~ "
"Két~ "
Không hề có dấu hiệu, tấm gỗ phía trước của hơn mười cỗ "Mộc tháp" đột nhiên nghiêng xuống. Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả quân cướp Dĩnh Xuyên đang khiếp sợ, "Ầm" một tiếng gác lên tường thành Trường Xã. Trong khoảnh khắc hình thành một chiếc cầu treo trên không, một đầu gác lên tường thành Trường Xã, một đầu nối liền với tòa "Mộc tháp" cao vút.
"Giết! Giết! Giết ~~ "
Trong tiếng reo hò đinh tai nhức, quân Hán tinh nhuệ đã sớm nấp trong mộc tháp mãnh liệt xông ra. Đám tướng sĩ quân Hán này đều mặc trọng giáp toàn thân, tay cầm khảm đao nặng nề tựa như một đàn thú dữ thiết giáp đích lũ lượt tràn qua cầu treo trên không, ầm ầm lao vào trong trận của quân cướp. Giống như hơn mười thanh cương đao sắc bén dễ dàng cắt vào đám quân cướp dày đặc trên tường thành.
Quân cướp Dĩnh Xuyên không hề có tư tưởng sẵn sàng bị quân Hán chém giết trở tay không kịp. Đến khi bọn chúng kịp hồi phục lại tinh thần, hơn mười tốp nhỏ của quân Hán tinh nhuệ đã áp sát tường thành. Hơn nữa, điều đáng sợ chính là thông qua mộc tháp và cầu treo trên không, càng ngày càng nhiều tướng sĩ quân Hán đang kéo đến chật ních ~~
Càng ngày càng nhiều tên giặc cướp kêu thảm ngã vào trong vũng máu, chiếu theo tình hình này thì chẳng bao lâu quân cướp Dĩnh Xuyên trên tường thành đã bị quân Hán tinh nhuệ chém tận giết tuyệt!
"Các huynh đệ, mau đẩy hết bọn quân Hán đáng chết này xuống khỏi tường thành! Bằng không tất cả đều phải chết, một người cũng không sống được ~~ "
"Liều mạng! Liều mạng ~~ "
"Thay vì bị quân Hán bắt làm tù binh rồi chém đầu, hãy liều mạng ~~ "
"Giết một người hòa vốn, giết hai người lãi một người, giết a ~~ "
Đang lúc quân cướp Dĩnh Xuyên hoảng hốt chẳng biết làm gì, ý chí chống cự sắp tan vỡ thì một đám người quên mình chợt lao lên tường thành. Họ tách ra hình thành hơn mười tốp nhỏ, chia nhau chặn hơn mười đội quân Hán tinh nhuệ đang liều mình chém giết. Tiếng đâm chém thảm thiết thoáng chốc vang dội trời mây, máu tươi tung tóe trong ánh đao bóng kiếm.
Ý chí kiên định của đám liều mạng kia cũng tương đồng như quân Hán tinh nhuệ. Coi máu như mạng, phần lớn dùng chiến thuật lấy mạng đổi mạng. Không tiếc mạng của mình chỉ để xin một đao giết được địch!
Liêu Hóa chầm chậm hít vào, rốt cục phục hồi tinh thần lại từ nỗi hoảng sợ trong cơn ác mộng. Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy bóng Chu Thương như con thú dữ điên cuồng, dũng mãnh lao lên túm lưng một tên tiểu giáo quân Hán cản đường nhấc lên, lấy thân thể tên tiểu giáo làm binh khí quay tròn, trong khoảnh khắc đánh ngã lăn vài tên quân Hán đang công kích xung quanh. Cuối cùng Chu Thương hung hăng ném thân thể cao lớn của tên tiểu giáo quân Hán đi bay thẳng vào bề mặt của cầu treo, thoáng chốc liền đánh vài tên quân Hán đang chạy tới ngã lăn khỏi cầu.
"Giết!"
Liêu Hóa thở phào mở mồm, chiến ý hừng hực rốt cục từ trong lồng ngực dấy lên. Nỗi sợ hãi đối với quân Hán đã tan thành mây khói.

back top