Nam Cung Nghiêu gần như phát tiết, thô bạo xoa nắn nơi đẫy đà của Hạ Nghiên Chi, dẫn đến tiếng thét chói tai của cô ta. Tình dục bị khơi dậy, hai đôi mắt từ từ đỏ ửng lên, háo hức cởi áo sơ mi của Nam Cung Nghiêu ra, đưa bàn tay vào, dùng lực chà xát, tay còn lại ‘chiếu cố’ phân thân của anh, làm cùng lúc hai động tác, cố gắng khơi gợi dục vọng lớn nhất trong người anh.
Nhưng ‘nóng bỏng như lửa’ của cô ta lại như một gáo nước lạnh, tiêu diệt thẳng dục vọng vốn chỉ mới nhen nhóm trỗi dậy của Nam Cung Nghiêu. Nhìn thấy bộ dạng thèm khát không nhịn được của cô ta, anh đột nhiên cảm thấy rất chán ghét, lại nhớ đến cái đêm, hôn Uất Noãn Tâm.
Anh không rõ cô đang giả bộ hay vốn đã ngây thơ như vậy, tuy chỉ đụng nhẹ vào đôi môi, cũng khiến cô căng thẳng đến đòi mạng, giống như một đóa hoa yêu kiều run rẩy dưới người anh. Khiến cho anh muốn xâm chiếm cô, nhưng lại không nỡ, cô càng tỏ ra ngây ngô ngượng ngùng, càng có thể khơi gợi khát vọng muốn xâm chiếm, nuốt sạch cô của anh.
Đúng là tiểu yêu tinh biết hấp dẫn người khác mà!
Nếu bây giờ cô ở đây, anh nhất sẽ không buông tha cho cô như lần trước, anh muốn lấy được tất cả từ cô, như là một hình phạt!
Sự xâm chiếm bá đạo của anh đột nhiên dừng lại, Hạ Nghiên Chi bất mãn mở to hai mắt. “Nghiêu, sao vậy? Người ta muốn….”
Nam Cung Nghiêu bỗng nhiên nhìn thấy rõ con người ở dưới thân mình của Hạ Nghiêu Chi, hai đôi mắt của cô ta đã bị tình dục nhuốm đầy, cả người khó chịu vặn vẹo, muốn tiếp tục cuộc triền miên lúc nãy. Nam Cung Nghiêu lại không chút lưu tình rút ra khỏi, tiện tay lấy một cái khăn, đắp lên người cô ta, bỏ đi.
Hạ Nghiên Chi không biết bản thân đã làm sai cái gì, vội vàng đuổi theo níu kéo cánh tay của anh, ý muốn giữ lại. “Nghiêu, anh sao vậy hả? Có phải em làm sai điều gì không, chọc anh không vui sao?”
“Không có!” Thái độ của Nam Cung Nghiêu rất lạnh nhạt, hất thẳng cánh tay của cô ta ra. “Cô không phải là người tôi muốn!”
Anh cũng không hiểu, người bản thân mình muốn, tại sao khăng khăng phải là người phụ nữ kia chứ!
……………..
Vụ kiện thắng lớn, Uất Noãn Tâm và đồng nghiệp đến KTV mở tiệc chúc mừng, về đến nhà vừa tắm rửa xong, định chuẩn bị xuống lầu tìm chút đồ để ăn, đụng phải mặt của Nam Cung Nghiêu. Đang nghĩ muốn chào hỏi anh, nhưng anh ngay cả liếc cô cũng không có, đụng thẳng vào người cô, đi về phòng của mình, động tác đóng cửa không một chút lịch sự.
Bả vai của Uất Noãn Tâm bị đụng rất đau, nhíu mày. “Làm cái quái gì vậy, có cần thô bạo đến vậy không?”
Ủa, trên người anh có mùi rượu, không lẽ lại uống rượu rồi?
Thôi đi, đây không phải làm việc trong phạm vi quản lý của cô, tự lo thân mình thì hay hơn!
Cô nhún vai, xuống lầu tìm thức ăn. Bụng đã được thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt hơn, đột nhiên có lòng hảo tâm, mang một tách trà giải rượu cho Nam Cung Nghiêu.
Dù sao, lần trước cô bị cảm, anh cũng mang thuốc cảm đến cho cô, coi như có quá có lại.
Gõ cửa phòng, mở cửa bước vào, Nam Cung Nghiêu đang ngửa mặt nằm ở ghế sofa, nhắm hai mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì. Áo vest bị vứt sang một bên, caravat nới lỏng, có chút luộm thuộm.
Trong ấn tượng của cô, anh mãi mãi tinh thần phấn chấn, sạch sẽ đến nỗi như người sống trong nơi được che chắn bằng thủy tinh, rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, có chút sa sút, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai.
Nhìn thấy trán anh mệt mỏi nhíu lại, cô không muốn quấy rầy anh, nhẹ nhàng bỏ tách trà giải rượu xuống rồi rời khỏi. Anh lại giữ chặt tay của cô, cặp mắt sắt bén sáng rực như con ngươi của con báo đột nhiên mở ra, dọa cô thét lên một tiếng, rùng mình một cái, miễn cưỡng nở nụ cười không được tự nhiên.
“Anh, anh tỉnh rồi, tôi giúp anh pha một tách trà giải rượu! Nhân lúc còn nóng uống đi!”
Nam Cung Nghiêu không nói chuyện, chỉ chăm chăm nhìn cô, giống như muốn dùng ánh mắt lột bỏ mặt nạ của cô.
Nhìn thấy người con gái này, anh đột nhiên cảm thấy yên tâm. Nhưng đồng thời, cũng rất tức giận, giận cô có thể làm xáo trộn mạnh mẽ dòng suy nghĩ của anh, ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
Người phụ nữ ác độc này, rốt cuộc đã bỏ lên người anh ma chú gì, khiến anh càng ngày càng không thể tự kiềm chế bản thân, để rồi càng lún càng sâu.
Uất Noãn Tâm bị anh nhìn đến khó hiểu, da đầu run lên, sống lưng lạnh lẽo, yếu ớt hỏi: “Làm sao vậy? Này….anh…..”
Giây tiếp theo, bị anh kéo đến sofa. Bởi vì dùng sức quá mạnh, toàn bộ cơ thể hơi bật nhẹ lên.
Anh không buông tay cô ra, nhắm hai mắt lại.
Uất Noãn Tâm giãy dụa vài cái nhưng không thoát ra được, muốn đứng dậy.
“Đừng động đậy!” Giọng nói của anh lộ ra đầy sự mệt mỏi, nhưng vẫn ngập tràn sức uy hiếp.
Uất Noãn Tâm im lặng một lúc, hoài nghi hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh hôm nay, rất không bình thường.
Nam Cung Nghiêu không trả lời. Điều gì anh cũng không muốn nói, cũng không muốn làm, chỉ muốn cô ở bên cạnh mình, cảm nhận hơi thở của cô, liền có một sự yên tâm lạ lùng.
Đáng tiếc sự yên lặng không kéo dài được bao lâu, Uất Noãn Tâm lại yếu ớt nói: “Tôi vẫn chưa tắm rửa! Cơ thể hơi dơ.”
Nam Cung Nghiêu mở trừng hai đôi mắt, tức giận. “Cô chán ghét ở bên cạnh tôi đến như vậy sao?”
“Không, không phải thế….” Cho dù không ghét, đương nhiên cũng không quá thích.
“Vậy tại sao cô lại vội vàng muốn đi, đi tìm tình nhân cũ của cô phải không? Anh ta hôm nay giúp cô đánh một vụ kiện, có phải cô muốn lấy thân báo đáp.”
“…………….”Uất Noãn Tâm không lên tiếng, im lặng. Có lẽ lúc này, im lặng là tốt nhất.
“Không nói chuyện? Chứng minh tôi nói đúng rồi?”
“Tôi chỉ là…..không muốn vì vấn đề vô nghĩa này mà cãi nhau với anh. Tôi rất mệt, tin chắc anh cũng vậy!”
Giọng điệu của cô rất chân thành, mang chút cầu xin, sự kiêu ngạo của Nam Cung Nghiêu cũng giảm đi một chút, trở mặt lạnh lùng.
Cô ghét cãi nhau, anh muốn vậy sao? Chỉ là, mỗi lần nghĩ đến cảnh cô và Lương Cảnh Đường ở cùng nhau, anh lại không kiềm được tức giận! Cãi nhau một lần, lòng anh lại một lần đầy mệt mỏi.
Anh cũng hy vọng có thể im lặng chung sống với cô.
“Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”
“Không có!”
“Ồ….” Thái độ của anh lạnh nhạt, Uất Noãn Tâm cũng không hỏi thêm gì nữa. Cách một lúc, nhìn thấy trà giải rượu sắp lạnh, bưng đến trước mặt anh. “Uống, uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút……”
Nam Cung Nghiêu vẫn bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến cô.
“Ngoan…..”
Anh chán ghét nhíu mày: “Bớt bày ra cái bộ dạng dụ dỗ trẻ em với tôi.” Nói như vậy, nhưng vẫn vươn tay ra nhận lấy. Ngay lúc này, lại truyền đến một câu nói khiến anh rất không vui….
Nhưng ‘nóng bỏng như lửa’ của cô ta lại như một gáo nước lạnh, tiêu diệt thẳng dục vọng vốn chỉ mới nhen nhóm trỗi dậy của Nam Cung Nghiêu. Nhìn thấy bộ dạng thèm khát không nhịn được của cô ta, anh đột nhiên cảm thấy rất chán ghét, lại nhớ đến cái đêm, hôn Uất Noãn Tâm.
Anh không rõ cô đang giả bộ hay vốn đã ngây thơ như vậy, tuy chỉ đụng nhẹ vào đôi môi, cũng khiến cô căng thẳng đến đòi mạng, giống như một đóa hoa yêu kiều run rẩy dưới người anh. Khiến cho anh muốn xâm chiếm cô, nhưng lại không nỡ, cô càng tỏ ra ngây ngô ngượng ngùng, càng có thể khơi gợi khát vọng muốn xâm chiếm, nuốt sạch cô của anh.
Đúng là tiểu yêu tinh biết hấp dẫn người khác mà!
Nếu bây giờ cô ở đây, anh nhất sẽ không buông tha cho cô như lần trước, anh muốn lấy được tất cả từ cô, như là một hình phạt!
Sự xâm chiếm bá đạo của anh đột nhiên dừng lại, Hạ Nghiên Chi bất mãn mở to hai mắt. “Nghiêu, sao vậy? Người ta muốn….”
Nam Cung Nghiêu bỗng nhiên nhìn thấy rõ con người ở dưới thân mình của Hạ Nghiêu Chi, hai đôi mắt của cô ta đã bị tình dục nhuốm đầy, cả người khó chịu vặn vẹo, muốn tiếp tục cuộc triền miên lúc nãy. Nam Cung Nghiêu lại không chút lưu tình rút ra khỏi, tiện tay lấy một cái khăn, đắp lên người cô ta, bỏ đi.
Hạ Nghiên Chi không biết bản thân đã làm sai cái gì, vội vàng đuổi theo níu kéo cánh tay của anh, ý muốn giữ lại. “Nghiêu, anh sao vậy hả? Có phải em làm sai điều gì không, chọc anh không vui sao?”
“Không có!” Thái độ của Nam Cung Nghiêu rất lạnh nhạt, hất thẳng cánh tay của cô ta ra. “Cô không phải là người tôi muốn!”
Anh cũng không hiểu, người bản thân mình muốn, tại sao khăng khăng phải là người phụ nữ kia chứ!
……………..
Vụ kiện thắng lớn, Uất Noãn Tâm và đồng nghiệp đến KTV mở tiệc chúc mừng, về đến nhà vừa tắm rửa xong, định chuẩn bị xuống lầu tìm chút đồ để ăn, đụng phải mặt của Nam Cung Nghiêu. Đang nghĩ muốn chào hỏi anh, nhưng anh ngay cả liếc cô cũng không có, đụng thẳng vào người cô, đi về phòng của mình, động tác đóng cửa không một chút lịch sự.
Bả vai của Uất Noãn Tâm bị đụng rất đau, nhíu mày. “Làm cái quái gì vậy, có cần thô bạo đến vậy không?”
Ủa, trên người anh có mùi rượu, không lẽ lại uống rượu rồi?
Thôi đi, đây không phải làm việc trong phạm vi quản lý của cô, tự lo thân mình thì hay hơn!
Cô nhún vai, xuống lầu tìm thức ăn. Bụng đã được thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt hơn, đột nhiên có lòng hảo tâm, mang một tách trà giải rượu cho Nam Cung Nghiêu.
Dù sao, lần trước cô bị cảm, anh cũng mang thuốc cảm đến cho cô, coi như có quá có lại.
Gõ cửa phòng, mở cửa bước vào, Nam Cung Nghiêu đang ngửa mặt nằm ở ghế sofa, nhắm hai mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì. Áo vest bị vứt sang một bên, caravat nới lỏng, có chút luộm thuộm.
Trong ấn tượng của cô, anh mãi mãi tinh thần phấn chấn, sạch sẽ đến nỗi như người sống trong nơi được che chắn bằng thủy tinh, rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, có chút sa sút, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trai.
Nhìn thấy trán anh mệt mỏi nhíu lại, cô không muốn quấy rầy anh, nhẹ nhàng bỏ tách trà giải rượu xuống rồi rời khỏi. Anh lại giữ chặt tay của cô, cặp mắt sắt bén sáng rực như con ngươi của con báo đột nhiên mở ra, dọa cô thét lên một tiếng, rùng mình một cái, miễn cưỡng nở nụ cười không được tự nhiên.
“Anh, anh tỉnh rồi, tôi giúp anh pha một tách trà giải rượu! Nhân lúc còn nóng uống đi!”
Nam Cung Nghiêu không nói chuyện, chỉ chăm chăm nhìn cô, giống như muốn dùng ánh mắt lột bỏ mặt nạ của cô.
Nhìn thấy người con gái này, anh đột nhiên cảm thấy yên tâm. Nhưng đồng thời, cũng rất tức giận, giận cô có thể làm xáo trộn mạnh mẽ dòng suy nghĩ của anh, ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
Người phụ nữ ác độc này, rốt cuộc đã bỏ lên người anh ma chú gì, khiến anh càng ngày càng không thể tự kiềm chế bản thân, để rồi càng lún càng sâu.
Uất Noãn Tâm bị anh nhìn đến khó hiểu, da đầu run lên, sống lưng lạnh lẽo, yếu ớt hỏi: “Làm sao vậy? Này….anh…..”
Giây tiếp theo, bị anh kéo đến sofa. Bởi vì dùng sức quá mạnh, toàn bộ cơ thể hơi bật nhẹ lên.
Anh không buông tay cô ra, nhắm hai mắt lại.
Uất Noãn Tâm giãy dụa vài cái nhưng không thoát ra được, muốn đứng dậy.
“Đừng động đậy!” Giọng nói của anh lộ ra đầy sự mệt mỏi, nhưng vẫn ngập tràn sức uy hiếp.
Uất Noãn Tâm im lặng một lúc, hoài nghi hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh hôm nay, rất không bình thường.
Nam Cung Nghiêu không trả lời. Điều gì anh cũng không muốn nói, cũng không muốn làm, chỉ muốn cô ở bên cạnh mình, cảm nhận hơi thở của cô, liền có một sự yên tâm lạ lùng.
Đáng tiếc sự yên lặng không kéo dài được bao lâu, Uất Noãn Tâm lại yếu ớt nói: “Tôi vẫn chưa tắm rửa! Cơ thể hơi dơ.”
Nam Cung Nghiêu mở trừng hai đôi mắt, tức giận. “Cô chán ghét ở bên cạnh tôi đến như vậy sao?”
“Không, không phải thế….” Cho dù không ghét, đương nhiên cũng không quá thích.
“Vậy tại sao cô lại vội vàng muốn đi, đi tìm tình nhân cũ của cô phải không? Anh ta hôm nay giúp cô đánh một vụ kiện, có phải cô muốn lấy thân báo đáp.”
“…………….”Uất Noãn Tâm không lên tiếng, im lặng. Có lẽ lúc này, im lặng là tốt nhất.
“Không nói chuyện? Chứng minh tôi nói đúng rồi?”
“Tôi chỉ là…..không muốn vì vấn đề vô nghĩa này mà cãi nhau với anh. Tôi rất mệt, tin chắc anh cũng vậy!”
Giọng điệu của cô rất chân thành, mang chút cầu xin, sự kiêu ngạo của Nam Cung Nghiêu cũng giảm đi một chút, trở mặt lạnh lùng.
Cô ghét cãi nhau, anh muốn vậy sao? Chỉ là, mỗi lần nghĩ đến cảnh cô và Lương Cảnh Đường ở cùng nhau, anh lại không kiềm được tức giận! Cãi nhau một lần, lòng anh lại một lần đầy mệt mỏi.
Anh cũng hy vọng có thể im lặng chung sống với cô.
“Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”
“Không có!”
“Ồ….” Thái độ của anh lạnh nhạt, Uất Noãn Tâm cũng không hỏi thêm gì nữa. Cách một lúc, nhìn thấy trà giải rượu sắp lạnh, bưng đến trước mặt anh. “Uống, uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút……”
Nam Cung Nghiêu vẫn bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến cô.
“Ngoan…..”
Anh chán ghét nhíu mày: “Bớt bày ra cái bộ dạng dụ dỗ trẻ em với tôi.” Nói như vậy, nhưng vẫn vươn tay ra nhận lấy. Ngay lúc này, lại truyền đến một câu nói khiến anh rất không vui….