Gương mặt của bé Thiên nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, vui mừng kêu lên. “Ma ma, ma ma…….”
“Bé Thiên…..” Trong chớp mắt Uất Noãn Tâm quên cả Nam Cung Nghiêu, hai mắt lập tức đỏ hoe. “Bé Thiên……”
“Ma ma, ma ma đang ở đâu vậy? Bé Thiên rất nhớ ma ma……..”
“Ma ma cũng rất nhớ bé Thiên……” Con là cả mạng sống của cô đó! Nam Cung Nghiêu cướp đi bé Thiên, không khác gì cướp đi nửa cái mạng của cô rồi.
“Pa pa, không phải pa pa nói chúng ta trở về Đài Loan trước, đợi ma ma về sau sao? Tại sao pa pa không dẫn ma ma đến gặp bé Thiên vậy?”
“Ma ma con còn có việc chưa làm xong, đợi khi xong việc rồi, pa pa sẽ dẫn ma ma đến gặp bé Thiên, được không nào?” Nam Cung Nghiêu quay đầu nhìn Uất Noãn Tâm sắp sửa bật khóc, nhỏ giọng nhắc nhở cô, “em đừng có trưng bộ mặt đau khổ đó của em ra, không lẽ em muốn bé Thiên lo lắng sao?”
“Ma ma, lời pa pa nói là thật sao? Ma ma sẽ đến đón bé Thiên đúng không?”
“Sẽ…. ma ma sẽ…….. bé Thiên phải đợi ma ma đó……..” Đứa con yêu dấu của cô bị cướp đi, chỉ có thể nhìn mặt con qua video, không thể sờ, không thể ôm, cảm giác thật lo lắng, Uất Noãn Tâm đau khổ, nhưng không thể không cố gắng nở nụ cười. “Bé Thiên ngoan! Phải ăn thật nhiều, ngủ thật ngon đó…….”
Cô có rất nhiều điều muốn dặn dò, nhưng Nam Cung Nghiêu nhìn cô càng nói thì hai mắt càng đỏ, nước mắt sắp sửa trào ra ngoài, vội vàng bảo Sophie dẫn bé Thiên đi ngủ.
“Bé Thiên………. bé Thiên…….” Con đừng đi mà……..
“Ma ma, bé Thiên đi ngủ đây, con đợi ma ma đến đón con đó!”
“Bé Thiên……….. bé Thiên của mẹ………”
Gương mặt tươi cười của con ở trên màn hình vụt tắt, nước mắt của Uất Noãn Tâm rơi đầy trên mặt, rồi vừa đấm vừa đánh Nam Cung Nghiêu. “Tại sao anh phải đối xử tôi như vậy……… tại sao chứ………. anh trả bé Thiên lại cho tôi………. anh trả con lại cho tôi đi……… anh là đồ cầm thú! Trả con lại cho tôi………”
Nhìn thấy tâm trạng cô sụp đổ, giống như đang phát điên, Nam Cung Nghiêu cũng khó chịu, nhưng bé Thiên là lợi thế duy nhất anh có được, cho dù phải bắt hai mẹ con cô chia lìa, anh cũng không thể mất đi cô. Trái tim anh như sắt đá, nâng cằm cô lên, ánh mắt lóe lên ánh sáng thèm khát của một kẻ đi săn.
“Biết làm sao đây? Nhìn em khóc đến mức này……….. đột nhiên tôi rất muốn bổ nhào lên người em…….”
Uất Noãn Tâm ngẩn người, vẫn chưa hiểu ra, đột nhiên bị Nam Cung Nghiêu lôi xuống xa. Cô sống chết bám chặt cửa xa, “buông tôi ra………. anh muốn làm gì……….. đồ cầm thú………. buông tay ra……….. cứu tôi với……….”
“Tôi muốn làm gì à?” Anh nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt như đang bức ép người khác. “Em hẳn phải hiểu rất rõ chứ, không phải sao?” Gỡ tay của cô xa, nhét cô vào ghế sau của xe, cơ thể to lớn của anh đè vừa đè xuống thì liền điên cuồng hôn cô, còn tay thì xé rách quần áo của cô.
“Buông tay ra……… Nam Cung Nghiêu………. anh điên rồi……..” Uất Noãn Tâm sống chết ngăn cản hành động thô bạo của anh, nhưng rồi cũng phải để mặc cho một tay của anh giữ chặt hai cổ tay của mình, kéo lên đỉnh đầu một cách thô bạo.
Phải, anh điên rồi! Từ giây phút cô mặc bộ lễ phục màu trắng đứng ở trước mắt anh, thì anh đã điên lên rồi, rất muốn điên cuồng chiếm lấy cô.
Bộ lễ phục gợi cảm ôm sát người để lộ ra đường cong lung linh hoàn mỹ. Cũng vì cô giận đến đỏ mặt, mới càng làm tăng thêm sức hấp dẫn, làm cho anh có ý nghĩ bậy bạ, bên dưới cơ thể đã có phản ứng từ lâu rồi.
Anh chiếm đoạt cánh môi của cô, đầu lưỡi không ngừng đi vào, quấy nhiễu, quấn lấy nhau, nóng bỏng, tới lui trong miệng của cô. Anh xé rách váy của cô, rồi vuốt ve nơi tròn đều, đùa giỡn nơi đẫy đà của cô.
“Ưm ưm…….. đừng mà…….. cứu với……… cứu tôi với……..”
“Em kêu lên đi! Như vậy càng khiến tôi vui vẻ hơn.” Tay của anh chui vào trong váy cô, đưa ngón tay vào, chơi đùa, ra vào một cách thành thạo, “dễ chịu không? Hử? Dễ chịu không?” Giọng nói của anh cũng nhiễm mùi ham muốn, giọng điệu ngày càng có sức hút.
Uất Noãn Tâm nặng nề thở gấp. “Đừng, đừng như vậy…………. tôi xin anh………. thả tôi ra……….”
“Nhưng cơ thể em còn thành thật hơn em đó……..” Anh đưa tay lên trước mặt cô, trên tay dính đầy dịch của cơ thể, “em nhìn cho rõ đi, đây chính là dấu hiệu em đang muốn đó.”
Anh vừa nói chuyện, vừa kéo quần xuống, đưa vật cứng của mình vào cơ thể cô.
“A…….” Uất Noãn Tâm thét to lên, bao bọc nơi to lớn của anh, ở bên trong nơi chặt chẽ của cô không ngừng ra vào, dính chặt lấy nhau.
Bên ngoài có người ngẫu nhiên đi qua, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Nam Cung Nghiêu, không thể ngờ rằng bên dưới người anh còn có một người khác, đang làm chuyện đó một cách dữ dội.
Trong lòng Uất Noãn Tâm rất ghét Nam Cung Nghiêu, nhưng cơ thể đã sớm quen thuộc anh, cơ thể vô thức chảy ra chất lỏng một cách nhục nhã. Bên trong sự đan xen giữa giận dữ và xấu hổ, cô lại lên đỉnh từng đợt một.
Khi mọi tra tấn qua đi, Uất Noãn Tâm khóc òa lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, lặng lẽ lau chùi cơ thể mình.
“Lại khóc…….. em khóc thành thói quen rồi sao?” Mỗi lần làm chuyện đó xong, cô luôn ở trước mặt anh khóc lóc, điều này làm cho Nam Cung Nghiêu rất tức giận.
Uất Noãn Tâm chỉ nức nở, mà không nói tiếng nào, cô oán hận cơ thể mình có phản ứng với anh, oán hận mình sao lại hèn hạ đến vậy.
“Em muốn khóc thì từ từ mà khóc đi……….” Giọng điệu của anh giống như đang chán ghét cô, nhưng thực ra anh không muốn nhìn thấy cô buồn, như vậy anh càng cảm thấy mình ngay cả cầm thú của cũng không bằng. Đi trở về ghế lái, lái xe chạy đi.
Chạy đến nửa đường, Uất Noãn Tâm đột nhiên không kiềm chế được lo lớn lên.
“Để tôi xuống xe, tôi muốn xuống xe!”
Anh giật mình, cau mày. “Em lại muốn làm gì hả?”
“Tôi muốn xuống xe……..”
Cô điên cuồng mở cửa xe, Nam Cung Nghiêu đành phải khóa lại, không cho cô xuống xe. “Đợi đến nơi rồi, tôi đương nhiên sẽ cho em xuống.”
“Một giây tôi cũng không có cách nào chờ đợi được nữa.”
“Tôi biết rõ”, anh nở nụ cười lạnh lẽo, “nhưng không phải em muốn là được. Nếu bây giờ em nhảy xuống xe, thì em đừng mong gặp được bé Thiên.”
“Anh đừng có lấy bé Thiên ra uy hiếp tôi!”
“Nhưng em cũng chấp nhận bị uy hiếp mà, không phải sao? Tôi cảnh cáo em, tốt nhất em ngoan ngoãn cho tôi, phải làm theo những gì tôi nói. Nếu không, tôi có thể đảm bảo với em, em mãi mãi cũng đừng mong gặp lại con trai mình.”
Uất Noãn Tâm ngừng hành động chống trả điên cuồng của mình, đau lòng rơi nước mắt, cuộn tròn người lại ngồi ở ghế sau khóc nức nở……
“Bé Thiên…..” Trong chớp mắt Uất Noãn Tâm quên cả Nam Cung Nghiêu, hai mắt lập tức đỏ hoe. “Bé Thiên……”
“Ma ma, ma ma đang ở đâu vậy? Bé Thiên rất nhớ ma ma……..”
“Ma ma cũng rất nhớ bé Thiên……” Con là cả mạng sống của cô đó! Nam Cung Nghiêu cướp đi bé Thiên, không khác gì cướp đi nửa cái mạng của cô rồi.
“Pa pa, không phải pa pa nói chúng ta trở về Đài Loan trước, đợi ma ma về sau sao? Tại sao pa pa không dẫn ma ma đến gặp bé Thiên vậy?”
“Ma ma con còn có việc chưa làm xong, đợi khi xong việc rồi, pa pa sẽ dẫn ma ma đến gặp bé Thiên, được không nào?” Nam Cung Nghiêu quay đầu nhìn Uất Noãn Tâm sắp sửa bật khóc, nhỏ giọng nhắc nhở cô, “em đừng có trưng bộ mặt đau khổ đó của em ra, không lẽ em muốn bé Thiên lo lắng sao?”
“Ma ma, lời pa pa nói là thật sao? Ma ma sẽ đến đón bé Thiên đúng không?”
“Sẽ…. ma ma sẽ…….. bé Thiên phải đợi ma ma đó……..” Đứa con yêu dấu của cô bị cướp đi, chỉ có thể nhìn mặt con qua video, không thể sờ, không thể ôm, cảm giác thật lo lắng, Uất Noãn Tâm đau khổ, nhưng không thể không cố gắng nở nụ cười. “Bé Thiên ngoan! Phải ăn thật nhiều, ngủ thật ngon đó…….”
Cô có rất nhiều điều muốn dặn dò, nhưng Nam Cung Nghiêu nhìn cô càng nói thì hai mắt càng đỏ, nước mắt sắp sửa trào ra ngoài, vội vàng bảo Sophie dẫn bé Thiên đi ngủ.
“Bé Thiên………. bé Thiên…….” Con đừng đi mà……..
“Ma ma, bé Thiên đi ngủ đây, con đợi ma ma đến đón con đó!”
“Bé Thiên……….. bé Thiên của mẹ………”
Gương mặt tươi cười của con ở trên màn hình vụt tắt, nước mắt của Uất Noãn Tâm rơi đầy trên mặt, rồi vừa đấm vừa đánh Nam Cung Nghiêu. “Tại sao anh phải đối xử tôi như vậy……… tại sao chứ………. anh trả bé Thiên lại cho tôi………. anh trả con lại cho tôi đi……… anh là đồ cầm thú! Trả con lại cho tôi………”
Nhìn thấy tâm trạng cô sụp đổ, giống như đang phát điên, Nam Cung Nghiêu cũng khó chịu, nhưng bé Thiên là lợi thế duy nhất anh có được, cho dù phải bắt hai mẹ con cô chia lìa, anh cũng không thể mất đi cô. Trái tim anh như sắt đá, nâng cằm cô lên, ánh mắt lóe lên ánh sáng thèm khát của một kẻ đi săn.
“Biết làm sao đây? Nhìn em khóc đến mức này……….. đột nhiên tôi rất muốn bổ nhào lên người em…….”
Uất Noãn Tâm ngẩn người, vẫn chưa hiểu ra, đột nhiên bị Nam Cung Nghiêu lôi xuống xa. Cô sống chết bám chặt cửa xa, “buông tôi ra………. anh muốn làm gì……….. đồ cầm thú………. buông tay ra……….. cứu tôi với……….”
“Tôi muốn làm gì à?” Anh nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt như đang bức ép người khác. “Em hẳn phải hiểu rất rõ chứ, không phải sao?” Gỡ tay của cô xa, nhét cô vào ghế sau của xe, cơ thể to lớn của anh đè vừa đè xuống thì liền điên cuồng hôn cô, còn tay thì xé rách quần áo của cô.
“Buông tay ra……… Nam Cung Nghiêu………. anh điên rồi……..” Uất Noãn Tâm sống chết ngăn cản hành động thô bạo của anh, nhưng rồi cũng phải để mặc cho một tay của anh giữ chặt hai cổ tay của mình, kéo lên đỉnh đầu một cách thô bạo.
Phải, anh điên rồi! Từ giây phút cô mặc bộ lễ phục màu trắng đứng ở trước mắt anh, thì anh đã điên lên rồi, rất muốn điên cuồng chiếm lấy cô.
Bộ lễ phục gợi cảm ôm sát người để lộ ra đường cong lung linh hoàn mỹ. Cũng vì cô giận đến đỏ mặt, mới càng làm tăng thêm sức hấp dẫn, làm cho anh có ý nghĩ bậy bạ, bên dưới cơ thể đã có phản ứng từ lâu rồi.
Anh chiếm đoạt cánh môi của cô, đầu lưỡi không ngừng đi vào, quấy nhiễu, quấn lấy nhau, nóng bỏng, tới lui trong miệng của cô. Anh xé rách váy của cô, rồi vuốt ve nơi tròn đều, đùa giỡn nơi đẫy đà của cô.
“Ưm ưm…….. đừng mà…….. cứu với……… cứu tôi với……..”
“Em kêu lên đi! Như vậy càng khiến tôi vui vẻ hơn.” Tay của anh chui vào trong váy cô, đưa ngón tay vào, chơi đùa, ra vào một cách thành thạo, “dễ chịu không? Hử? Dễ chịu không?” Giọng nói của anh cũng nhiễm mùi ham muốn, giọng điệu ngày càng có sức hút.
Uất Noãn Tâm nặng nề thở gấp. “Đừng, đừng như vậy…………. tôi xin anh………. thả tôi ra……….”
“Nhưng cơ thể em còn thành thật hơn em đó……..” Anh đưa tay lên trước mặt cô, trên tay dính đầy dịch của cơ thể, “em nhìn cho rõ đi, đây chính là dấu hiệu em đang muốn đó.”
Anh vừa nói chuyện, vừa kéo quần xuống, đưa vật cứng của mình vào cơ thể cô.
“A…….” Uất Noãn Tâm thét to lên, bao bọc nơi to lớn của anh, ở bên trong nơi chặt chẽ của cô không ngừng ra vào, dính chặt lấy nhau.
Bên ngoài có người ngẫu nhiên đi qua, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Nam Cung Nghiêu, không thể ngờ rằng bên dưới người anh còn có một người khác, đang làm chuyện đó một cách dữ dội.
Trong lòng Uất Noãn Tâm rất ghét Nam Cung Nghiêu, nhưng cơ thể đã sớm quen thuộc anh, cơ thể vô thức chảy ra chất lỏng một cách nhục nhã. Bên trong sự đan xen giữa giận dữ và xấu hổ, cô lại lên đỉnh từng đợt một.
Khi mọi tra tấn qua đi, Uất Noãn Tâm khóc òa lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, lặng lẽ lau chùi cơ thể mình.
“Lại khóc…….. em khóc thành thói quen rồi sao?” Mỗi lần làm chuyện đó xong, cô luôn ở trước mặt anh khóc lóc, điều này làm cho Nam Cung Nghiêu rất tức giận.
Uất Noãn Tâm chỉ nức nở, mà không nói tiếng nào, cô oán hận cơ thể mình có phản ứng với anh, oán hận mình sao lại hèn hạ đến vậy.
“Em muốn khóc thì từ từ mà khóc đi……….” Giọng điệu của anh giống như đang chán ghét cô, nhưng thực ra anh không muốn nhìn thấy cô buồn, như vậy anh càng cảm thấy mình ngay cả cầm thú của cũng không bằng. Đi trở về ghế lái, lái xe chạy đi.
Chạy đến nửa đường, Uất Noãn Tâm đột nhiên không kiềm chế được lo lớn lên.
“Để tôi xuống xe, tôi muốn xuống xe!”
Anh giật mình, cau mày. “Em lại muốn làm gì hả?”
“Tôi muốn xuống xe……..”
Cô điên cuồng mở cửa xe, Nam Cung Nghiêu đành phải khóa lại, không cho cô xuống xe. “Đợi đến nơi rồi, tôi đương nhiên sẽ cho em xuống.”
“Một giây tôi cũng không có cách nào chờ đợi được nữa.”
“Tôi biết rõ”, anh nở nụ cười lạnh lẽo, “nhưng không phải em muốn là được. Nếu bây giờ em nhảy xuống xe, thì em đừng mong gặp được bé Thiên.”
“Anh đừng có lấy bé Thiên ra uy hiếp tôi!”
“Nhưng em cũng chấp nhận bị uy hiếp mà, không phải sao? Tôi cảnh cáo em, tốt nhất em ngoan ngoãn cho tôi, phải làm theo những gì tôi nói. Nếu không, tôi có thể đảm bảo với em, em mãi mãi cũng đừng mong gặp lại con trai mình.”
Uất Noãn Tâm ngừng hành động chống trả điên cuồng của mình, đau lòng rơi nước mắt, cuộn tròn người lại ngồi ở ghế sau khóc nức nở……