: Uy hiếp bằng ảnh nóng – P1
Nam Cung Vũ Nhi thẹn quá hóa giận quay về nhà, tức anh ách ngồi xuống ghế sofa, vô tình nhìn thấy một phong thư ở trên bàn. Mở bung ra, vài tấm ảnh rơi xuống. Sắc mặt cô ta trở nên tái mét khi cô ta nhìn thấy người phụ nữ trần trụi trong ảnh là mình, còn vẻ mặt người đàn ông đang rất thỏa mãn.
Hình ảnh mấy năm trước bị cưỡng bức hiện lên trước mắt, giống như một cơn ác mộng đáng sợ.
Cô ta sợ hãi lùi về sau vài bước, tại sao lại như vậy chứ? Những tấm ảnh chụp lúc nào? Tại sao cô ta không hề biết đến.
Vừa đúng lúc Hà quản gia bưng trà vào, nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Vũ Nhi là lạ, lo lắng hỏi cô ta: “Cô ba, cô làm sao vậy?”
Nam Cung Vũ Nhi vội vàng cất mấy tấm ảnh, cả người không ngừng run rẫy, “phong thư ở trên bàn là ai đưa đến vậy?”
“Tôi cũng không biết, buổi sáng đã thấy nó ở trong hộp thư rồi, có chuyện gì không bình thường hả cô?”
“Không có gì, bà, bà ra ngoài đi!” Cả người cô ta luống cuống, đầu óc hỗn loạn.
“Cô ba, sao sắc mặt của cô khó coi vậy? Có cần tôi gọi bắc sĩ đến không?”
“Kêu bà cút ra ngoài, có nghe không!” Nam Cung Vũ Nhi đột nhiên điên khùng thét lớn lên, làm Hà quản gia hết hồn, đành phải đi ra ngoài. Cô ta đóng sầm cửa lại, giống như đang chạy trốn thú dữ, khắp người đều là mồ hôi. Những tấm ảnh này là ai gửi đến hả? Là kẻ cưỡng bức cô sao? Hắn ta muốn gì đây?
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, làm Nam Cung Vũ Nhi sợ tới hét toáng lên. Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số lạ, cô ta có thể đoán được đó là ai. Cố gắng ổn định hô hấp lại, nhận điện thoại, nhưng tay vẫn còn không ngừng run rẩy.
“Chào cô Nam Cung, cô nhận được ảnh chưa? Cô hài lòng chứ?”
“Mày là ai?”
“Nói như thế nào, tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em mà, sao em quên nhanh đến thế chứ? Em làm tôi có chút thất vọng nha!”
Nam Cung Vũ Nhi cắn môi, “mày muốn gì? Nói mau!”
“Kẻ côn đồ, đê tiện như tôi, giữ lại những tấm ảnh đó để làm gì, tất nhiên là vì tiền rồi! Ba mươi tỷ, tôi sẽ trả phim gốc cho cô.”
“Mày nói được làm được không?”
“Đương nhiên rồi! Tôi chỉ cần tiền. Tôi sẽ kêu bạn tôi đọc số tài khoản cho cô, nội trong ngày mai, cô phải đưa tiền cho tôi, nếu không…….. Cả Đài Loan sẽ được thưởng thức những tấm ảnh đẹp của cô Nam Cung đây, bao gồm cả Nam Cung Nghiêu! Tôi khuyên cô tốt nhất đừng báo cảnh sát, một khi tôi xảy ra chuyện, sẽ có người tung những tấm ảnh này ra ngoài. cô nhớ cho kỹ!”
Điện thoại ngắt cuộc gọi.
Nam Cung Vũ Nhi sốt ruột đến hai mắt đỏ hoe, trong mắt đều là tơ máu. Cô ta biết rõ loại người này lòng tham không đáy, ba mươi tỷ chưa chắc sẽ thỏa mãn được thằng đó, nhưng cô ta không còn cách nào, đành phải đưa ba mươi tỷ cho tên kia.
Nhưng cô ta đợi ba ngày, cũng không thấy phim gốc được gửi trả lại, cô gọi lại cho số điện thoại cũ, thì đã khóa máy. Sốt ruột đợi thêm hai ngày, cuối cùng cũng có điện thoại gọi đến.
“Phim gốc đâu rồi hả? Trả lại đây!”
“Em quá đẹp, tôi làm sao nỡ đây……..”
“Đồ khốn! Không phải mày nói nhận được tiền sẽ trả lại phim gốc cho tao sao?”
“Không lẽ cô Nam Cung đây chỉ có giá ba mươi tỷ thôi sao? Quá rẻ rồi! Số tiền đó, ông đây xỉa răng còn không đủ. Đưa cho tôi thêm ba ngàn tỷ, tôi sẽ suy nghĩ lại!”
“Tao làm gì có nhiều tiền tới vậy!”
Bên kia cười lớn tiếng, “ai mà không biết nhà Nam Cung có nhiều nhất là tiền chứ, ba ngàn tỷ ít ỏi đó, chỉ đủ cô mua quần áo thôi. Dù sao tiền nhiều cũng xài không hết, không bằng để tôi xài dùm cho! Vẫn là số tài khoản đó, quy tắc cũ, nội trong ngày mai, nếu tôi không thấy được tiền, thì cô chờ chết đi!”
“Chết tiệt!” Nam Cung Vũ Nhi bị ép điên lên, ánh mắt lóe lên sự nham hiểm. Cái đồ cầm thú này, có bao nhiêu tiền cũng không thỏa mãn được nó. Để yên cho nó uy hiếp, không bằng lấy số tiền đó mua một cái mạng của nó, kết thúc mọi tai họa về sau!
Ở bệnh viện.
Uất Noãn Tâm vẫn còn đang hôn mê, không có chút dấu hiệu tỉnh lại. Bác sị kiểm tra giúp cô, rồi lắc đầu. “Cô ấy vẫn như vậy, không xác định được lúc nào sẽ tỉnh lại.”
Ánh sáng trong ánh mắt của Nam Cung Nghiêu trong chớp mắt trở nên ảm đảm, nhưng anh không cho phép mình bỏ cuộc. Chỉ cần có một tia hy vọng, anh sẽ không từ bỏ, anh tin có một ngày cô sẽ tỉnh lại. “Cám ơn bác sĩ!”
“Không có chi, đây là điều chúng tôi phải làm!” Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, ông cũng không dám tin, người đàn ông đứng trước mặt mình, chính là người ngày đó điên cuồng, thô lỗ đưa Uất Noãn Tâm nhập viện! Những ngày qua, anh ta đã bình tĩnh hơn, cũng rất lễ phép với bác sĩ và y tá, giống như thay đổi thành một người khác.
Điều này đủ thấy anh ta có tình cảm rất sâu nặng với cô ấy, đáng tiếc………
Haizz! Ông trời cũng thật tàn nhẫn với những người tốt! Ông cũng hy vọng, cô ấy có thể mau tỉnh lại, một nhà ba người đoàn tụ với nhau.
Uất Thiên Hạo được Hướng Vi dẫn vào bệnh viện, vừa đi vào cậu bé vội chạy đến hỏi ngay: “Pa pa, ma ma tỉnh lại chưa?”
Nam Cung Nghiêu vẫn lắc đầu, xoa mặt con. “Ma ma sẽ mau tỉnh lại thôi, con phải tin pa pa!”
“Vâng!” Uất Thiên Hạo đi đến bên giường, nắm tay Uất Noãn Tâm, hôn lên tay một cái. “Ma ma, bé Thiên đến rồi! Gần đây bé Thiên rất ngoan đó, cô giáo còn khen con nữa! Ma ma, ma ma mua tỉnh lại đi, được không ma ma? Con và pa pa đang đợi ma ma đó! Ma ma đừng tham ngủ nữa, có được không? Bé Thiên rất cần ma ma!”
Hình ảnh này làm cho Hướng Vi chua xót, không đành lòng nhìn nữa. Cô nhìn về phía Nam Cung Nghiêu, cô thấy anh có hơi mệt mỏi, trong mắt có vài tơ máu, chắc hẳn anh đã thức nguyên đêm để xử lý chuyện ở công ty. Ban ngày phải chăm sóc cô ấy, ban đêm thì bận rộn chuyện công ty, anh không suy sụp mới lạ.
“Tổng tài, hôm nay em giúp anh chăm sóc cô Uất nhé, anh về nhà nghỉ ngơi đi, anh đã mất ngủ nhiều ngày rồi.”
“Không cần đâu! Anh muốn ở bên cô ấy. Có lẽ, ngày mai cô ấy sẽ tỉnh.”
Hướng Vi mỉm cười, không biết phải nói gì. Cô biết rõ anh luôn tìm mọi lý do để mình không thất vọng. Thực ra bác sĩ cũng đã nói, Uất Noãn Tâm có thể tỉnh lại hay không còn là một ẩn số, tất cả đều phải xem ý trời, nhưng ông trời vẫn tàn nhẫn như vậy, nhất định phải tra tấn người ta đến sức cùng lực kiệt, chẳng còn gì nữa mới buông tha, làm sao có thể để cô ấy tỉnh lại nhanh đến thế chứ.
“Vâng! Vậy anh phải chú ý đến sức khỏe, nếu có chuyện gì, anh hãy gọi điện thoại cho em! Em rất vui khi được giúp anh chăm sóc cô ấy.”
Nam Cung Vũ Nhi thẹn quá hóa giận quay về nhà, tức anh ách ngồi xuống ghế sofa, vô tình nhìn thấy một phong thư ở trên bàn. Mở bung ra, vài tấm ảnh rơi xuống. Sắc mặt cô ta trở nên tái mét khi cô ta nhìn thấy người phụ nữ trần trụi trong ảnh là mình, còn vẻ mặt người đàn ông đang rất thỏa mãn.
Hình ảnh mấy năm trước bị cưỡng bức hiện lên trước mắt, giống như một cơn ác mộng đáng sợ.
Cô ta sợ hãi lùi về sau vài bước, tại sao lại như vậy chứ? Những tấm ảnh chụp lúc nào? Tại sao cô ta không hề biết đến.
Vừa đúng lúc Hà quản gia bưng trà vào, nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Vũ Nhi là lạ, lo lắng hỏi cô ta: “Cô ba, cô làm sao vậy?”
Nam Cung Vũ Nhi vội vàng cất mấy tấm ảnh, cả người không ngừng run rẫy, “phong thư ở trên bàn là ai đưa đến vậy?”
“Tôi cũng không biết, buổi sáng đã thấy nó ở trong hộp thư rồi, có chuyện gì không bình thường hả cô?”
“Không có gì, bà, bà ra ngoài đi!” Cả người cô ta luống cuống, đầu óc hỗn loạn.
“Cô ba, sao sắc mặt của cô khó coi vậy? Có cần tôi gọi bắc sĩ đến không?”
“Kêu bà cút ra ngoài, có nghe không!” Nam Cung Vũ Nhi đột nhiên điên khùng thét lớn lên, làm Hà quản gia hết hồn, đành phải đi ra ngoài. Cô ta đóng sầm cửa lại, giống như đang chạy trốn thú dữ, khắp người đều là mồ hôi. Những tấm ảnh này là ai gửi đến hả? Là kẻ cưỡng bức cô sao? Hắn ta muốn gì đây?
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, làm Nam Cung Vũ Nhi sợ tới hét toáng lên. Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số lạ, cô ta có thể đoán được đó là ai. Cố gắng ổn định hô hấp lại, nhận điện thoại, nhưng tay vẫn còn không ngừng run rẩy.
“Chào cô Nam Cung, cô nhận được ảnh chưa? Cô hài lòng chứ?”
“Mày là ai?”
“Nói như thế nào, tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em mà, sao em quên nhanh đến thế chứ? Em làm tôi có chút thất vọng nha!”
Nam Cung Vũ Nhi cắn môi, “mày muốn gì? Nói mau!”
“Kẻ côn đồ, đê tiện như tôi, giữ lại những tấm ảnh đó để làm gì, tất nhiên là vì tiền rồi! Ba mươi tỷ, tôi sẽ trả phim gốc cho cô.”
“Mày nói được làm được không?”
“Đương nhiên rồi! Tôi chỉ cần tiền. Tôi sẽ kêu bạn tôi đọc số tài khoản cho cô, nội trong ngày mai, cô phải đưa tiền cho tôi, nếu không…….. Cả Đài Loan sẽ được thưởng thức những tấm ảnh đẹp của cô Nam Cung đây, bao gồm cả Nam Cung Nghiêu! Tôi khuyên cô tốt nhất đừng báo cảnh sát, một khi tôi xảy ra chuyện, sẽ có người tung những tấm ảnh này ra ngoài. cô nhớ cho kỹ!”
Điện thoại ngắt cuộc gọi.
Nam Cung Vũ Nhi sốt ruột đến hai mắt đỏ hoe, trong mắt đều là tơ máu. Cô ta biết rõ loại người này lòng tham không đáy, ba mươi tỷ chưa chắc sẽ thỏa mãn được thằng đó, nhưng cô ta không còn cách nào, đành phải đưa ba mươi tỷ cho tên kia.
Nhưng cô ta đợi ba ngày, cũng không thấy phim gốc được gửi trả lại, cô gọi lại cho số điện thoại cũ, thì đã khóa máy. Sốt ruột đợi thêm hai ngày, cuối cùng cũng có điện thoại gọi đến.
“Phim gốc đâu rồi hả? Trả lại đây!”
“Em quá đẹp, tôi làm sao nỡ đây……..”
“Đồ khốn! Không phải mày nói nhận được tiền sẽ trả lại phim gốc cho tao sao?”
“Không lẽ cô Nam Cung đây chỉ có giá ba mươi tỷ thôi sao? Quá rẻ rồi! Số tiền đó, ông đây xỉa răng còn không đủ. Đưa cho tôi thêm ba ngàn tỷ, tôi sẽ suy nghĩ lại!”
“Tao làm gì có nhiều tiền tới vậy!”
Bên kia cười lớn tiếng, “ai mà không biết nhà Nam Cung có nhiều nhất là tiền chứ, ba ngàn tỷ ít ỏi đó, chỉ đủ cô mua quần áo thôi. Dù sao tiền nhiều cũng xài không hết, không bằng để tôi xài dùm cho! Vẫn là số tài khoản đó, quy tắc cũ, nội trong ngày mai, nếu tôi không thấy được tiền, thì cô chờ chết đi!”
“Chết tiệt!” Nam Cung Vũ Nhi bị ép điên lên, ánh mắt lóe lên sự nham hiểm. Cái đồ cầm thú này, có bao nhiêu tiền cũng không thỏa mãn được nó. Để yên cho nó uy hiếp, không bằng lấy số tiền đó mua một cái mạng của nó, kết thúc mọi tai họa về sau!
Ở bệnh viện.
Uất Noãn Tâm vẫn còn đang hôn mê, không có chút dấu hiệu tỉnh lại. Bác sị kiểm tra giúp cô, rồi lắc đầu. “Cô ấy vẫn như vậy, không xác định được lúc nào sẽ tỉnh lại.”
Ánh sáng trong ánh mắt của Nam Cung Nghiêu trong chớp mắt trở nên ảm đảm, nhưng anh không cho phép mình bỏ cuộc. Chỉ cần có một tia hy vọng, anh sẽ không từ bỏ, anh tin có một ngày cô sẽ tỉnh lại. “Cám ơn bác sĩ!”
“Không có chi, đây là điều chúng tôi phải làm!” Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, ông cũng không dám tin, người đàn ông đứng trước mặt mình, chính là người ngày đó điên cuồng, thô lỗ đưa Uất Noãn Tâm nhập viện! Những ngày qua, anh ta đã bình tĩnh hơn, cũng rất lễ phép với bác sĩ và y tá, giống như thay đổi thành một người khác.
Điều này đủ thấy anh ta có tình cảm rất sâu nặng với cô ấy, đáng tiếc………
Haizz! Ông trời cũng thật tàn nhẫn với những người tốt! Ông cũng hy vọng, cô ấy có thể mau tỉnh lại, một nhà ba người đoàn tụ với nhau.
Uất Thiên Hạo được Hướng Vi dẫn vào bệnh viện, vừa đi vào cậu bé vội chạy đến hỏi ngay: “Pa pa, ma ma tỉnh lại chưa?”
Nam Cung Nghiêu vẫn lắc đầu, xoa mặt con. “Ma ma sẽ mau tỉnh lại thôi, con phải tin pa pa!”
“Vâng!” Uất Thiên Hạo đi đến bên giường, nắm tay Uất Noãn Tâm, hôn lên tay một cái. “Ma ma, bé Thiên đến rồi! Gần đây bé Thiên rất ngoan đó, cô giáo còn khen con nữa! Ma ma, ma ma mua tỉnh lại đi, được không ma ma? Con và pa pa đang đợi ma ma đó! Ma ma đừng tham ngủ nữa, có được không? Bé Thiên rất cần ma ma!”
Hình ảnh này làm cho Hướng Vi chua xót, không đành lòng nhìn nữa. Cô nhìn về phía Nam Cung Nghiêu, cô thấy anh có hơi mệt mỏi, trong mắt có vài tơ máu, chắc hẳn anh đã thức nguyên đêm để xử lý chuyện ở công ty. Ban ngày phải chăm sóc cô ấy, ban đêm thì bận rộn chuyện công ty, anh không suy sụp mới lạ.
“Tổng tài, hôm nay em giúp anh chăm sóc cô Uất nhé, anh về nhà nghỉ ngơi đi, anh đã mất ngủ nhiều ngày rồi.”
“Không cần đâu! Anh muốn ở bên cô ấy. Có lẽ, ngày mai cô ấy sẽ tỉnh.”
Hướng Vi mỉm cười, không biết phải nói gì. Cô biết rõ anh luôn tìm mọi lý do để mình không thất vọng. Thực ra bác sĩ cũng đã nói, Uất Noãn Tâm có thể tỉnh lại hay không còn là một ẩn số, tất cả đều phải xem ý trời, nhưng ông trời vẫn tàn nhẫn như vậy, nhất định phải tra tấn người ta đến sức cùng lực kiệt, chẳng còn gì nữa mới buông tha, làm sao có thể để cô ấy tỉnh lại nhanh đến thế chứ.
“Vâng! Vậy anh phải chú ý đến sức khỏe, nếu có chuyện gì, anh hãy gọi điện thoại cho em! Em rất vui khi được giúp anh chăm sóc cô ấy.”